Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay không còn thời gian, Tiêu Chiến còn phải mở buổi họp trực tuyến.

Vương Nhất Bác không lập tức trả lời ba: "Chờ đến buổi tối con hỏi Chiến ca xem ngày nào anh ấy rảnh."

Sau khi kết hôn cậu vẫn chưa gặp lại ba mẹ, tính ra cũng đã hơn hai tháng.

"Tuần này mẹ con cũng về sao?"

Ba Vương dừng một chút: "Chắc là không rảnh. "

Ông cũng không rõ chuyện sắp xếp công việc của vợ, lần liên lạc gần nhất đã là ba ngày trước, vợ hỏi ông một chuyện liên quan đến công việc, hỏi xong lập tức cúp máy, cũng không có nói nhiều.

Nhiều năm như vậy ông và vợ đều ở nơi đất khách, khi hai đứa con còn nhỏ, hai người cũng liên lạc thường xuyên, mỗi ngày một cuộc điện thoại, nếu công việc không bận rộn có khi một ngày hai, ba cuộc, đều là tán gẫu chuyện con cái, tán gẫu về chuyện học tập của Vương Nhất Đình, hay Vương Nhất Bác lại nghịch ngợm gây họa gì.

Khi hai đứa trẻ lớn lên, cuộc điện thoại của họ cũng trở nên ít hơn. Không biết bắt đầu từ khi nào, biến thành hai ba ngày mới gọi đến một lần, có khi còn lâu hơn.

Vương Nhất Bác nghe nói mẹ cậu không về, không khỏi cảm thấy hụt hẫng: "Lâu lắm rồi con không ăn cơm với mẹ. Khi nào mẹ mới có thể nghỉ phép ạ?"

Ba Vương cũng không biết lịch trình công việc cụ thể của vợ, không thể trả lời cậu.

Ngay cả khi cậu đã kết hôn, trong mắt ông thì cậu vẫn là một đứa trẻ, ông an ủi cậu: "Không sao đâu, tuần này ba không bận, ăn thêm vài bữa cơm nữa với con."

"Ba, ba nghỉ phép à?"

"Cũng coi như là vậy."

"Vậy ba đi thăm mẹ đi, cho mẹ một bất ngờ."

Ba Vương: "Cũng năm mươi rồi, con nghĩ sẽ giống như thanh niên các con sao."

Vương Nhất Bác cười nói: "Trong lòng con hai người vẫn luôn còn trẻ tuổi."

Ba Vương cười: "Đừng có không biết lớn nhỏ như vậy."

Vương Nhất Bác nói lời thật lòng, mẹ cậu đã hơn năm mươi nhưng vẫn vô cùng ôn nhu xinh đẹp.

Cùng ba tán gẫu hơn hai mươi phút, cho đến khi cúp máy ba vẫn không trực tiếp khẳng định hay trả lời cậu là sẽ làm cho mẹ ngạc nhiên hay không.

Vừa rồi gọi điện thoại không chú ý đến tình hình trước sau xe, chỗ đậu xe này của cậu bị kẹp ở giữa hai chiếc xe cỡ lớn, phía sau cách đó vài mét chính là một hàng chỗ đậu xe khác, với kỹ thuật lùi xe tệ như cậu, căn bản không ra được.

Chiếc xe việt dã này là quà trưởng thành mà ông bà ngoại tặng khi cậu 18 tuổi, không có hệ thống hỗ trợ đỗ xe tự động.

Vương Nhất Bác đành phải nhờ Tiêu Chiến giúp đỡ, nhắn tin cho anh, bảo anh giúp cậu lùi xe.

Tiêu Chiến nhận được tin nhắn cũng là lúc vừa ngồi xuống bàn hội nghị, thấy tin nhắn của Vương Nhất Bác, trước khi tắt nguồn anh gọi lại, không dám tin: "Nửa tiếng trôi qua rồi, em vẫn còn ở trong hầm gửi xe sao?"

"...Vâng. "

"Nửa tiếng đồng hồ không lùi xe ra được, lúc trước em thi bằng lái xe thế nào vậy?"

Vương Nhất Bác giải thích: "Không phải em lùi mất nửa tiếng, em vừa nói chuyện với ba xong."

Cậu sợ ảnh hưởng đến cuộc họp của anh: "Không cần anh xuống, anh tìm một tài xế giúp em lùi xe với." Cậu nói cho anh biết khu vực đậu xe của mình.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ đeo tay, còn mười phút nữa hội nghị mới bắt đầu.

Anh nói với Vương Nhất Bác: "Để anh xuống."

Trước khi xuống lầu lại dặn thư ký, nếu như anh lên muộn vài phút thì không cần chờ, cứ để cho bọn họ bắt đầu trước.

Không đến hai phút sau Tiêu Chiến đã tới hầm để xe.

Vương Nhất Bác tựa vào cửa xe chờ tài xế đi tới, nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu qua, một thân quần áo đen, áo sơ mi được sơ vin gọn trong chiếc quần tây, dáng người cao ráo, từ trong thang máy bước tới.

Cậu không nghĩ người tới là Tiêu Chiến: "Không phải anh có cuộc họp sao?"

"Ừm."

Vương Nhất Bác không luyên thuyên nữa, nhường chỗ ở cửa ghế lái.

Tiêu Chiến ý bảo cậu: "Em lên đi. Anh sẽ dạy em cách lùi xe."

Vương Nhất Bác: "...Kĩ thuật lùi xe của em không tốt lắm."

"Không phải có anh ở đây sao?"

Ánh mắt Tiêu Chiến lần nữa bảo cậu ngồi lên: "Lùi xe không khó, thực hành thêm vài lần là quen ngay."

Không biết lùi xe cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, dù sao nhà cũng có tài xế, nhưng vấn đề là cậu thích tự lái xe việt dã của mình, học cách tự lùi xe cũng tiện hơn.

Vương Nhất Bác không muốn làm ảnh hưởng đến cuộc họp của anh, đành phải thỏa hiệp, mở cửa ghế lái ra.

Kỹ thuật lái xe của cậu vốn không quá tốt, anh lại nghiêm túc chỉ huy ở đó, cậu đột nhiên thấy hồi hộp, không biết lái xe thế nào.

"Uỳnh" một cái, cậu chạm vào chiếc xe bên cạnh, lập tức nhấn phanh lại.

Tiêu Chiến bị làm cho thót tim mất vài giây, không nghĩ tới kỹ thuật lái xe của cậu lại kém như vậy, trong nháy mắt sắc mặt lại như thường, trấn an cậu: "Tiểu Bác, không sao, tiếp tục lùi đi."

Vương Nhất Bác từ cửa sổ xe thò đầu ra: "Em đã lùi vào xe của người ta rồi."

Sắc mặt Tiêu Chiến vẫn bình tĩnh: "Đó là xe công của văn phòng giám đốc, không sao, ngày mai bảo tài xế lái xe đi sửa."

"Chỗ va vào có nghiêm trọng không?"

"...Vẫn ổn."

Nghe giọng điệu của anh, hẳn là va chạm không nhẹ.

Vương Nhất Bác yên lặng một lát, xoay người ngồi xuống.

Hơn mười giây trôi qua, thấy cậu bất động, Tiêu Chiến đi tới trước cửa sổ xe: "Sao không lùi nữa? Lùi thêm hai, ba bước nữa là ra rồi."

Vương Nhất Bác nhìn anh: "Đợi em một chút."

Cái anh bảo là hai, ba bước, với cậu mà nói lại gấp hai, ba lần.

Tay Tiêu Chiến chống lên cửa sổ xe, cậu khẽ nắm chặt một ngón tay anh.

Hai người không khỏi nghĩ đến, nếu chuyện lùi xe này xảy ra một tuần trước sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Cậu nhất định sẽ nổi giận với Tiêu Chiến: Anh chỉ cần mất nửa phút là có thể giúp em lùi xe ra, anh xem bây giờ đã mấy phút trôi qua rồi? Còn va vào xe của người ta, vì sao anh không thể dễ nói chuyện được như anh trai em chứ! Nếu là anh trai em, anh ấy đã sớm giúp em lấy xe ra rồi.

Tiêu Chiến hẳn sẽ trả lời cậu như thế này: Vậy nên đến tận bây giờ em vẫn không biết lùi xe.

Cuối cùng tất nhiên là cả hai không vui vẻ ra về.

Hôm nay cậu và Tiêu Chiến đều bình tĩnh, không có lời nào cãi vã.

Tiêu Chiến nắm chặt ngón tay cậu một lát, hỏi: "Vương Nhất Đình không dạy em cách lùi xe sao?"

Vương Nhất Bác: "Không. Anh ấy đã quen với việc lùi xe giúp em."

Tiêu Chiến không nhiều lời nữa, anh cũng bất giác dung túng cho cậu, thò tay từ cửa sổ xe vào, mở cửa xe, lại cởi dây an toàn cho cậu: "Xuống đi, anh lùi xe giúp em." 

Tiêu Chiến vừa mới lùi xe ra, điện thoại di động báo có cuộc gọi đến, trên màn hình hiển thị: Hạ Vũ

Lần trước gặp ở tiệc rượu tại Giang Thành, cho tới giờ họ vẫn không có bất kỳ liên lạc nào.

Anh nhấn trả lời, đẩy cửa xuống xe, lãnh đạm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lần này Hạ Vũ gọi điện thoại đến vẫn là vì chuyện mẹ hắn muốn đưa tin chuyên đề, lại quấy rầy anh một lần nữa, bản thân hắn cũng cảm thấy ngượng: "Trong báo cáo chuyên đề không thể thiếu chuyên mục phỏng vấn lãnh đạo tập đoàn ZW, tôi thay mẹ tôi hỏi ý kiến anh một chút."

"Phỏng vấn tôi?"

"Được chứ?"

Quả thật Hạ Vũ cũng không có ôm quá nhiều hy vọng, nếu anh không muốn thì sẽ phỏng vấn phó giám đốc.

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút: "Được. Nhưng cuộc phỏng vấn chỉ có thể xuất hiện dưới dạng văn bản trong báo cáo chuyên đề."

Hạ Vũ vừa ngạc nhiên lại vui sướng: "Không thành vấn đề."

Hắn cũng không dám mong đợi về một cuộc phỏng vấn video hay đăng ảnh của anh.

"Vô cùng cảm ơn anh."

Sau khi tốt nghiệp, hắn vẫn luôn làm việc trong lĩnh vực truyền thông, cùng với một số người bạn thành lập phòng làm việc, với tài nguyên truyền thông trong tay tốt và tài khoản tích lớn chất lượng cao trong tay, ngay cả các đồng nghiệp của hắn cũng không thể đoán được là cụ thể có bao nhiêu tài khoản.

Cho dù Tiêu Chiến hoàn toàn không thiếu chút mối quan hệ này của hắn, nhưng nên bày tỏ thành ý thì vẫn phải bày tỏ: "Sau này trên phương diện truyền thông có gì cần đến tôi, chỉ cần một câu của anh là được. Anh đang bận, tôi không làm phiền nữa."

Cúp máy, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác: "Điện thoại của Hạ Vũ."

Vương Nhất Bác hơi ngẩn ra, anh đang báo cáo với cậu ư?

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ, còn có ba phút nữa là đến giờ họp.

Vương Nhất Bác chú ý đến động tác nhìn đồng hồ của anh, thúc giục: "Anh mau lên đi, đừng để chậm trễ cuộc họp."

Tiêu Chiến bảo cậu lái xe trên đường chậm một chút, nhìn theo xe của cậu chạy ra khỏi hầm, anh mới đi về phía thang máy.

Vương Nhất Bác không biết lùi xe, đây trở thành việc cần làm của anh.


Trước khi đi ngủ Vương Nhất Bác nhận được email do ban Truyền thông gửi, thông báo cuộc họp lúc 10 giờ sáng mai sẽ thảo luận về danh sách các bên truyền thông được mời tham dự buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thế.

Trả lời là đã nhận được, cậu tắt máy tính bảng để đi ngủ.

Cậu vừa nằm xuống, còn chưa kịp tắt đèn, Tiêu Chiến đã trở về.

Câu đầu tiên anh nói khi bước vào nhà là: "Em có muốn học cách lùi xe không? Anh sẽ dạy em."

Vương Nhất Bác: "..."

Cậu còn cho rằng chuyện lùi lấy xe giúp cậu ở dưới hầm đã qua rồi chứ.

Là người ở quyền cao chức trọng, có lẽ anh sẽ không thích một người như cậu, người không thể làm mọi việc một cách tốt nhất.

Tiêu Chiến đi tới, cúi người, hai tay chống bên gối cậu.

"Em có muốn học không?" Anh hỏi lại lần nữa.

Lời nói của anh rất kiên nhẫn.

Kể từ khi nhận dự án, thời gian nghỉ ngơi của cậu đã ít hơn, không có thời gian rảnh để học.

Cũng không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện mình không quá thành thục, nhưng một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến cậu không muốn học là có Vương Nhất Đình luôn dung túng cho cậu.

Vương Nhất Bác không muốn miễn cưỡng mình, giọng điệu chắc chắn: "Không học."

"Vậy em phải đảm bảo mỗi lần ra ngoài đều mang theo tài xế?"

Tiêu Chiến ít nhiều vẫn hiểu cậu, cậu có sở thích là tự mình lái xe, không hy vọng tất cả thời gian riêng tư của mình đều ở dưới con mắt người khác.

Vương Nhất Bác trầm mặc.

"Vừa không muốn học, vừa muốn tự mình lái xe."

Tiêu Chiến không có cách nào với cậu, nhưng cũng không muốn bởi vì chuyện này mà có tranh cãi.

Anh bắt đầu đi theo vết xe của Vương Nhất Bác: "Sau này nếu không thể lùi xe ra ngoài thì gọi cho anh."

Dù thế nào Vương Nhất Bác cũng không dám nghĩ sẽ lại là một kết quả như vậy.

Dứt lời, chính Tiêu Chiến cũng cảm thấy mình đối với cậu càng ngày càng không có nguyên tắc.

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào anh, anh nhìn lại cậu vài giây.

Dựa gần, hơi thở lạnh lẽo trên người anh hoà quyện với hô hấp của cậu, tư thế nói chuyện như vậy vô cùng thân mật, giống như ôm cậu vào lòng vậy.

Vương Nhất Bác không chống đỡ được ánh mắt sâu thẳm như vậy của anh, tầm mắt nhìn về phía khác.

Tiêu Chiến đứng thẳng dậy, dừng một chút, tìm chủ đề nói chuyện: "Cái gạt tàn em mua cho anh giá bao nhiêu?"

Vương Nhất Bác phỏng đoán tâm lý của anh khi hỏi những lời này, hẳn là không phải để ý gạt tàn bao nhiêu tiền, mà để ý so sánh nó đắt hay rẻ hơn chiếc của Vương Nhất Đình.

Cậu nói: "Đắt hơn cái của anh trai em hai trăm mốt."

Đây là gạt tàn có giá gần nhất, cậu nghĩ, chờ ngày nào đó thêm hai trăm mười tệ cho anh trai, tranh thủ xử lý chuyện một cách công bằng.

6:30 sáng hôm sau, Vương Nhất Bác bị đánh thức bởi một tiếng chuông báo thức. Cho dù cậu có dậy sớm thế nào đi chăng nữa, Tiêu Chiến chắc chắn đã rời giường, buổi sáng ở nhà cậu rất ít khi nhìn thấy anh.

Hôm nay hiếm thấy, lúc cậu xuống lầu ăn sáng người kia vẫn còn ở nhà, đang ở phòng khách gọi điện thoại, dặn đối phương đi sửa chiếc xe bị va chạm hôm trước.

Đuôi xe bị cậu đụng hỏng một mảng lớn, cần phải được sơn lại.

"Hôm nay anh không bận sao?" Cậu hỏi.

"Buổi chiều có hẹn, sáng không có việc gì."

Vương Nhất Bác nghĩ đến việc bố cậu gọi họ về nhà ăn tối, lại hỏi: "Buổi tối thì sao? Có tiệc xã giao gì không?"

Tiêu Chiến nhìn cậu, không tự nhiên mà cậu lại hỏi chuyện đến cùng như thế, trước tiên anh tạm không trả lời, mà hỏi cậu: "Có phải em có việc gì không?"

Vương Nhất Bác đặt áo khoác trên ghế sofa, đi đến nhà ăn để ăn sáng.

"Ba hỏi chúng ta hôm nào có rảnh thì về nhà ăn cơm." Cậu nói thêm: "Nếu anh có tiệc xã giao thì để ngày khác lại về, tuần này ba em đều rảnh."

Tiêu Chiến không do dự: "Tối nay về."

Dừng một chút: "Vương Nhất Đình có ở nhà không?"

Vương Nhất Bác cầm ly nước ấm lên uống: "Chắc chắn có. Em về nhà ăn tối, anh ấy có thể không về sao?"

Tiêu Chiến gật gật đầu, không nói gì nữa.

Tối nay ba cậu ở nhà, Vương Nhất Bác không lo lắng chuyện mình bị kẹp giữa hai người bọn họ mà sinh ra khó xử nữa, cho dù là anh hay Vương Nhất Đình, ở trước mặt ba cũng sẽ không quá làm quá, ngôn ngữ cử chỉ luôn cực kỳ khiêm tốn.

Vương Nhất Bác ăn cơm được một nửa, anh vẫn ở nhà chưa đi.

Bàn ăn cách phòng khách hơn mười mét, cậu nói lớn hơn một chút: "Anh không đến công ty sao?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu: "Đưa em đi trước. Xe của em anh sẽ cho người lái đi sửa."

Sau lần trước đón cậu tan làm ở câu lạc bộ golf, hôm nay là lần đầu tiên anh đưa cậu đi làm.

Tài xế đã ở trong sân chờ, vì đưa Vương Nhất Bác đi nên họ chỉ lái một chiếc xe có biển số tương đối khiêm tốn.

Trên đường đến Quan hệ công chúng Thần tài, Tiêu Chiến bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ghé mắt nhìn cậu: "Em có nghĩ đến chuyện đổi xe hay không? Anh đổi một chiếc xe thể thao khác cho em, xe việt dã quá lớn, vào bãi đậu xe sẽ không tiện."

Vương Nhất Bác không cần suy nghĩ mà trả lời: "Không đổi."

Cậu thích những chiếc xe việt dã có tầm nhìn rộng.

Tiêu Chiến đành từ bỏ: "Sau này lại đỗ xe, em cố tìm chỗ nào thuận tiện ra vào."

Nào dễ được như anh nói. Luôn luôn có những trường hợp đặc biệt phát sinh.

Vương Nhất Bác nói: "Tầng hầm để xe ở công ty em thiết kế không được khoa học, không có nhiều chỗ để đỗ."

Thật vất vả cho người chỉ lo lái không lo lùi như cậu và Trình Du.

Tiêu Chiến tiếp tục đọc tin tức tài chính, theo lời cậu nói chuyện phiếm: "Bình thường em đều phiền đồng nghiệp giúp em lùi xe sao?"

"Cái này cũng không có, chỉ tìm Trình Đàm vài lần." Cậu đến Quan hệ công chúng Thần tài ba năm, chỉ có bốn, năm lần thật sự không ra được, đành đi tìm Trình Đàm.

Vương Nhất Bác lại giải thích: "Tìm anh ấy không tính là làm phiền."

"Vậy ít nhiều cũng làm phiền người khác. Nếu như không phải nể mặt anh trai em, có người sếp nào mỗi ngày đều lùi xe cho cấp dưới chứ."

"Trình Đàm căn bản không quen biết anh trai em."

Tiêu Chiến đọc xong nội dung tin tức trên trang trước, đang muốn lật xuống, động tác dừng lại một chút, kinh ngạc: "Trình Đàm không phải là bạn học đại học của Vương Nhất Đình hay sao?"

"Không phải. Anh ấy lớn hơn anh trai em năm tuổi."

Trình Đàm đã ba mươi lăm rồi.

Tiêu Chiến vẫn cho rằng Vương Nhất Bác và Trình Đàm quan hệ không tệ, lúc trước lại là Trình Đàm dẫn cậu về nước, dấn thân vào ngành quan hệ công chúng, tất cả đều là vì Vương Nhất Đình nhờ anh ta chiếu cố em mình.

Vương Nhất Bác nói: "Lúc còn ở công ty cũ, anh ấy chính là cấp trên trực tiếp của em."

Thời đại học cậu đi thực tập đã quen biết Trình Đàm, dùng quan hệ cấp trên cấp dưới để hình dung quan hệ giữa cậu và Trình Đàm là không đủ chính xác, cậu lại bổ sung: "Vừa là thầy cũng vừa là bạn. Tất cả những kỹ năng đối nhân xử thế mà em học được tại nơi làm việc đều là do anh ấy dạy."

Cậu không xác định Tiêu Chiến có hứng thú với chuyện riêng của cậu hay không, nói xong, cậu bất giác nhìn phản ứng của anh, thấy anh không quá hứng thú, cũng không ngẩng đầu nên cậu kịp thời dừng lại, không nói tiếp.

Tiêu Chiến còn chờ lời sau của cậu, muốn tán gẫu tại sao lại vì Trình Đàm mà chuyển nghề, kết quả cậu đột nhiên dừng lại. Anh không có thói quen hỏi tận gốc rễ câu chuyện, vì thế cuộc nói chuyện phiếm dừng ở đây.

Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại ở dưới lầu công ty Quan hệ công chúng Thần Tài.

Lúc Vương Nhất Bác xuống xe bị mấy đồng nghiệp nhìn thấy, mọi người chỉ biết thân phận chồng của Vương Nhất Bác không tầm thường, nhưng chưa từng thấy qua người đó trông như thế nào.

Cho rằng chờ Vương Nhất Bác xuống xe, anh sẽ kéo cửa sổ xe xuống nói thêm với Vương Nhất Bác hai câu, nên họ cũng không vội đi vào cao ốc.

Ai ngờ sau khi Vương Nhất Bác đóng cửa xe lại, chiếc xe đã quay đầu rời đi.

Trong tưởng tượng của họ, một màn tình cảm phu phu trẻ tuổi tình nồng ý đậm căn bản đã không diễn ra.

Chín giờ năm mươi phút, Vương Nhất Bác đi lên phòng họp trên lầu.

Hôm nay thảo luận về việc khách mời truyền thông, Thẩm Nam cũng tham dự đúng giờ.

Tất cả nhân viên cũ của công ty đều biết khi còn ở bộ phận truyền thông cậu không hợp với cấp trên Thẩm Nam, cho nên bầu không khí hội nghị hôm nay vô cùng nặng nề.

Cậu rời bộ phận truyền thông đã hai năm, hai năm qua bộ phận truyền thông cũng đã có những nhân tài mới, cậu không biết họ. Thẩm Nam đã lâu năm tiếp xúc với các phương tiện truyền thông, nắm rõ các tài nguyên trong tay.

Có ngày hôm qua Trình Đàm đã dặn hai người trước, hôm nay họ cố ý tránh nhằm vào nhau.

"Tối hôm qua tôi có rà soát một phần danh sách khách mời truyền thông, xem xong mọi người hãy thử đưa ra ý kiến." Thẩm Nam cầm xem một chút, rồi bảo trợ lý đưa cho mỗi người bọn họ một bản danh sách.

Danh sách khá dài, xem bằng giấy sẽ thuận tiện hơn.

Trang đầu tiên là bên phương tiện truyền thông chính, Vương Nhất Bác đều quen thuộc, cậu đọc qua một lần rồi lật trang. Trên trang thứ hai là tên các đơn vị truyền thông tự do, có khá nhiều cái tên trước kia cậu chưa từng tiếp xúc qua, thậm chí có người cậu còn chưa từng nghe tới.

Ở giữa danh sách trang này, có năm, sáu đơn vị truyền thông được đánh dấu bằng một dấu ngoặc đơn, cậu biết mấy đơn vị truyền thông tự do này, mấy năm trước họ cũng có tầm ảnh hưởng và danh tiếng rất cao trong lĩnh vực này.

Phía sau dấu ngoặc đơn dùng bút màu xanh viết tên một người, Hạ Vũ.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Nam phía đối diện: "Thẩm tổng, Hạ Vũ có quan hệ gì với những đơn vị truyền thông tự do này vậy?"

Biểu cảm của Thẩm Nam nhàn nhạt: "Cậu ấy là ông chủ."

Vương Nhất Bác kinh ngạc không thôi.

Suy nghĩ một chút xong lại cảm thấy cũng không có gì quá kinh ngạc, hẳn là Hạ Vũ chịu sự ảnh hưởng từ mẹ hắn nên mới tiến vào lĩnh vực truyền thông.

Thẩm Nam rũ mắt nhìn danh sách trong tay, trong lòng thầm khuyên chính mình, hạng mục quan trọng, tạm thời không thể tranh cãi với Vương Nhất Bác như trước kia, lại nói thêm: "Ngày họp báo hãy sắp xếp mấy đại diện truyền thông của Hạ Vũ ở vị trí hàng ghế đầu."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Tiết mục tương tác trên sân khấu, cố gắng chọn nhiều người của bên họ."

Về lý do vì sao làm như vậy, Thẩm Nam đưa ra: "Năng lực chuyên môn của đoàn đội Hạ Vũ cùng với tầm ảnh hưởng của họ trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, là điều mà các đội ngũ khác không thể đạt được. "

Còn có một nguyên nhân khác chính là: "Hạ Vũ không chỉ có năng lực mà còn có gia thế, ông chủ tập đoàn ZW là người yêu cũ của cậu ấy, sau khi chia tay quan hệ vẫn rất tốt."

Vương Nhất Bác: "..."

Thẩm Nam không biết chồng cậu là Tiêu Chiến, cậu không để bụng, cũng không cảm thấy bị mạo phạm, bình tĩnh rồi thanh minh: "Hạ Vũ và Tiêu Chiến của tập đoàn ZW chỉ là bạn bè bình thường, tin đồn chỉ là giả."

Thẩm Nam sắc mặt âm trầm, làm giám đốc bộ phận truyền thông bị nghi ngờ tin tức mình nắm giữ là giả ngay trước mặt cấp dưới, thực sự rất mất mặt.

Những người khác không dám lên tiếng, đổ mồ hôi hột thay cho Vương Nhất Bác.

Hạ Vũ là bạn trai cũ của Tiêu Chiến hay chỉ là bạn bè tốt, điều này không quan trọng, quan hệ giữa Hạ Vũ và Tiêu Chiến không tồi, có Tiêu Chiến làm hậu thuẫn, chỉ dựa vào điểm này là đủ rồi.

Họ đều cảm thấy cho dù Vương Nhất Bác và Thẩm Nam không đối đầu, nhưng cậu vẫn nên nể mặt Thẩm Nam, không cần phải vì một tin đồn mà nói thẳng ra như vậy. Đó là EQ.

Cuộc họp kéo dài thêm hai tiếng rưỡi để xác định hai phần ba danh sách những bên truyền thông được mời còn lại.

Khi tan họp, Thẩm Nam nói: "Mấy ngày tới tôi có công việc ở bên ngoài, chiều thứ sáu chúng ta lại họp."

Vương Nhất Bác mất một buổi chiều để chỉnh sửa lại danh sách các bên truyền thông đã chốt. Sắp tan tầm cậu nhận được điện thoại của tài xế, xe của cậu đã sửa xong, đậu ở hầm đỗ xe của công ty.

Cúp máy, cậu nói với Tiêu Chiến: [Xe của em đã sửa xong.]

Điện thoại của Tiêu Chiến gọi tới, tối nay anh sẽ đến nhà cậu ăn cơm, hỏi cậu tan tầm lúc mấy giờ.

"Sắp rồi ạ."

Mặc dù xe đã được sửa xong, cậu vẫn hy vọng anh sẽ đến đón cậu.

Vương Nhất Bác trực tiếp hỏi: "Anh bận xong sẽ đến đón em chứ?"

"Bây giờ anh sẽ qua."

Anh định cúp máy: "Này, chờ đã." Vương Nhất Bác gọi lại.

Tiêu Chiến hỏi: "Còn có việc gì nữa sao?"

Vương Nhất Bác nói: "Sau này mỗi tuần anh sắp xếp thời gian cho em, một buổi sáng hoặc một buổi chiều. "

Tiêu Chiến cũng không hỏi cậu muốn làm gì, không chút do dự: "Được."

Vương Nhất Bác vừa mới đưa ra quyết định, sẽ học lùi xe với anh, hai người cũng có thể ở chung nhiều hơn một chút.

Trước khi đón Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đi đến cốp xe kiểm tra quà biếu ba mẹ chồng, sau khi xác nhận lại lần nữa, anh phân phó cho tài xế đi đến Quan hệ công chúng Thần tài.

Lần trước ăn cơm cùng bố mẹ chồng chính là ngày hai người lĩnh chứng.

Bố mẹ anh bận rộn, ba mẹ Vương Nhất Bác thậm chí còn bận rộn hơn.

Bình thường anh và Vương Nhất Bác không cần ứng phó với các trưởng bối trong nhà, họ cũng hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của anh và Vương Nhất Bác, đây là điểm thoải mái nhất trong cuộc hôn nhân này.

Đến dưới lầu Quan hệ công chúng Thần tài, Vương Nhất Bác đã ở cửa chờ anh, cậu đang cầm máy tính bảng xem, không để ý đến xung quanh.

"Tiểu Bác." Xe chậm rãi chạy tới, Tiêu Chiến mở cửa sổ xe gọi cậu.

Vương Nhất Bác đang xem các tài khoản truyền thông do phòng làm việc của Hạ Vũ phụ trách, nội dung quả thật rất chất lượng, đọc tới mức thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng có người gọi cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, không ngờ Tiêu Chiến lại mở cửa sổ xe, cậu vừa bước nhanh tới, vừa nhét máy tính bảng vào trong túi.

Vương Nhất Bác dùng người che khuất cửa sổ xe: "Anh nâng cửa sổ lên đi, đừng để đồng nghiệp của em nhìn thấy anh."

Tiêu Chiến: "...Em và anh không phải quan hệ ngoại tình."

"Anh cứ nâng lên trước đi, lát em sẽ nói rõ cho anh nghe."

Tiêu Chiến đóng cửa sổ xe lại theo lời, Vương Nhất Bác qua bên kia xe, ngồi lên.

"Hôm nay trong cuộc họp có đồng nghiệp trong bộ phận truyền thông nhắc tới anh." Cậu đã bắt đầu giải thích ngay trước khi ngồi xuống.

"Nhắc đến anh?"

"Nói người chống lưng của Hạ Vũ là anh, hai người từng hẹn hò, sau khi chia tay quan hệ vẫn còn rất tốt."

Vương Nhất Bác đặt túi xuống bên cạnh anh, chiếc túi dựa vào đùi anh, cậu tiếp tục nói: "Em không thể khiến cho tin đồn này tiếp tục truyền tới truyền lui, chỉ đành làm sáng tỏ bằng cách nói rằng hai người chỉ là bạn bè tốt. Đồng nghiệp của em, ngoại trừ Trình Đàm và Trình Du ra thì những người khác đều không biết anh là chồng em, nếu bây giờ họ nhìn thấy anh, khẳng định sẽ cho rằng lúc đó em nói như vậy là đang cố gắng cứu vãn chút tự tôn, tự tạo bậc thang cho bản thân bậc thang đi xuống, đến lúc đó trong công ty sẽ đồn đoán mấy câu chuyện về ba người chúng ta giống như tam giác tình yêu, rồi chuyện anh nhớ mãi không quên người yêu cũ, các loại tin đồn sẽ không ngừng bủa vây."

Cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết hiểu lầm và tin đồn này. Hình như cũng không có cách nào tốt cả.

Mọi người đều thích mấy câu chuyện bát quái cẩu huyết, chứ chẳng hề quan tâm đến chân tướng thật sự.

Vương Nhất Bác lại nói: "Gần đây, bởi vì buổi họp báo của khoa học kỹ thuật Thịnh Thế mà em phải thường xuyên họp với bộ phận truyền thông, trước mắt không thể cho họ biết anh là chồng của em được."

Cậu không muốn trở thành trung tâm sự chú ý của họ.

Tiêu Chiến nghe xong, áy náy nói: "Là do anh không xử lý tốt."

Vương Nhất Bác nói nhiều như vậy không phải là để trách anh, cũng không có ý muốn tìm anh tính sổ: "Chuyện không liên quan đến anh, anh và Hạ Vũ cũng không có gì cả."

Nếu một ngày nào đó không cẩn thận bị đồng nghiệp biết được quan hệ giữa cậu và Tiêu Chiến, cậu cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận những lời đồn đại đó.

Tiêu Chiến lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt trầm tĩnh, đang suy nghĩ cách giải quyết tốt nhất cho chuyện này như thế nào.

Cậu nói với đồng nghiệp rằng anh và Hạ Vũ chỉ là bạn tốt, vậy khi xử lý chuyện này, vừa phải tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè với Hạ Vũ, lại phải làm cho người ta tin tưởng rằng anh và Hạ Vũ không phải mối quan hệ tình cảm, họ chưa từng quen nhau.

Anh nói, "Anh sẽ giải quyết chuyện này."

Vương Nhất Bác nhìn ra: "Cứ thuận theo tự nhiên đi."

Chuyện này không giải quyết được, người không muốn tin thì có làm sáng tỏ thì họ vẫn sẽ không tin.

Nói xong, cậu dịch sang bên cạnh anh, làm như không có chuyện gì xảy ra, nâng chân trái lên đặt trên đùi anh.

Tiêu Chiến quay đầu, đánh giá cậu.

Vương Nhất Bác cố ý không nhìn anh, ngẩng đầu giả vờ nhìn đèn tín hiệu phía trước.

Tiêu Chiến dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm cậu một lát, trước kia cậu cũng từng nói qua, để chân trên người anh có thể khiến cho tâm trạng cậu thoải mái hơn, còn có thể phòng ngừa bệnh giãn tĩnh mạch khi về già.

Vế trước là thật, vế sau đại loại chỉ là lời nói nhảm của cậu.

Anh nhẹ nhàng bắt lấy chân cậu: "Chân kia cũng đặt lên đi."

Vương Nhất Bác không dám tin, hoài nghi nhìn anh.

Tiêu Chiến không lên tiếng, đưa tay qua làm bộ muốn đỡ lấy chân phải cậu còn chưa đặt lên.

Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ không ra vẻ từ chối, cậu thoải mái đặt hai chân lên người anh: "Sau này lỡ như lại cãi nhau, anh không cần mua trang sức quý giá cho em, cứ để em đặt chân lên đùi anh là em không giận nữa."

Tiêu Chiến không hiểu suy nghĩ của cậu, mua cho cậu trang sức có giá trên trời lại không được gọi là đối tốt với cậu, cho cậu để chân lên đùi mới là đúng.

Tư thế ngồi này của cậu tương đối khó chịu, nhưng cậu lại vui vẻ không thấy mệt, mãi cho đến khi tới trước cửa nhà, cậu mới lấy chân ra khỏi người anh.

Vương Nhất Bác nhìn ra ngoài từ cửa sổ xe, chỗ đậu xe chỉ có xe của anh trai, ba còn chưa trở về.

Hôm nay ba Vương ở nhà cả ngày, ông cho tài xế nghỉ phép, xe để tài xế lái đi. Ông đã ở trong bếp nên không nghe thấy tiếng xe đi vào trong sân.

Đầu bếp đang nấu ăn, còn ông thì bận rộn chuẩn bị cho con út món mì hoành thánh, hôm nay ông đã nhớ cho ít muối.

Vương Nhất Bác về đến nhà, việc đầu tiên là thay quần áo công sở, phòng khách không có người, cậu bảo Tiêu Chiến cứ tùy ý ngồi, đừng coi mình là người ngoài.

"Em đi thay quần áo xong sẽ xuống ngay."

Cậu đi lên lầu vào phòng mình.

Ở hành lang trên lầu hai gặp được Vương Nhất Đình, anh vừa từ thư phòng đi ra, buổi chiều không đến công ty, mấy phút trước vừa mới kết thúc buổi họp online.

"Anh, Chiến ca ở dưới lầu, anh cùng anh ấy nói chuyện một lát đi."

Ba cậu về, cậu không còn phải lo lắng về những trận sóng gió mà họ gây ra nữa.

Vương Nhất Bác đóng cửa lại.

Vương Nhất Đình như đang suy nghĩ điều gì, xoay người trở về thư phòng.

Tiêu Chiến không biết ba chồng đang ở phòng bếp lầu một, anh cầm ly đi rót nước, trên cầu thang bỗng có tiếng bước chân, tưởng rằng Vương Nhất Bác đã thay xong quần áo rồi xuống lầu, anh quay đầu nhìn qua.

Người xuống là Vương Nhất Đình, tay cầm thuốc lá và gạt tàn.

Chờ Vương Nhất Đình đặt gạt tàn xuống bên cạnh anh, Tiêu Chiến mới thấy rõ chiếc gạt tàn kia cực kì cao cấp.

Vương Nhất Đình ném một điếu thuốc cho anh, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ vào gạt tàn: "Cai thuốc rất hiệu quả, cậu thử xem."

Dứt lời, anh ngồi xuống gọt hoa quả cho em trai.

Tiêu Chiến ở trong lòng cười lạnh, nào có lòng tốt bảo anh cai hút thuốc, đây là đang cố tình khoe khoang gạt tàn với anh.

Anh mở khung chat với Vương Nhất Bác: [Vương Nhất Đình khoe gạt tàn của anh ta trước, em nói xem anh có cần nói cho anh ta biết là gạt tàn của anh đắt hơn cái của anh ta 210 tệ hay không?]

Chỉnh sửa xong, vừa định bấm nút gửi, anh lại nghĩ đến ba chồng hôm nay về.

Bình tĩnh trong giây lát, anh lại xóa mấy dòng chữ kia đi.

Tiêu Chiến châm điếu thuốc, chỉ hút hai ba ngụm rồi dập vào gạt tàn, động tác cũng rất nhẹ nhàng.

Gạt tàn quá đẹp, không nỡ dùng sức dập điếu thuốc.

"Gạt tàn này không tồi." Cái mà anh khen ngợi chính là mắt nhìn của Vương Nhất Bác khi chọn quà.

Vương Nhất Đình khẽ ngước mắt lên, nói: "Ừm, là Tiểu Bác mua."

Lúc này Vương Nhất Bác đã thay quần áo xong, vừa đi xuống lầu đã nghe thấy câu Tiêu Chiến hỏi Vương Nhất Đình: "Cái gạt tàn này giá bao nhiêu?"

"Tiêu Chiến!"

Vương Nhất Bác bước nhanh vọt tới, kéo anh đẩy đi ra ngoài: "Anh đừng có mà ấu trĩ! Ra sân đi!"

Tiêu Chiến bật cười: "Sao em không hỏi Vương Nhất Đình rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra."

Vương Nhất Bác đặt hai tay ở sau lưng anh, dùng sức đẩy anh: "Em sẽ quay lại tìm anh ấy tính sổ sau!"

Bên kia phòng bếp, Ba Vương nghe được tiếng ầm ĩ trong phòng khách, từ bên trong đi ra đứng ở cửa, bất đắc dĩ lại sủng nịch: "Tiểu Bác, con làm gì vậy? Đừng nháo nữa."

Không chỉ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng hơi sửng sốt: "Ba, ba ở nhà sao?"

Động tác của cậu rất nhanh, từ đẩy đổi thành nắm lấy cánh tay Tiêu Chiến, cười nói với ba: "Con đùa giỡn với anh ấy chút thôi. Không có đuổi anh ấy đi."

"Ba, bọn con không cãi nhau, con và Vương Nhất Đình trêu chọc em ấy." Tiêu Chiến đành phải giải thích như vậy.

Ba Vương cười ôn hòa: "Các con nói chuyện trước, ba vào nấu mì hoành thánh cho mấy đứa."

Tiêu Chiến muốn đi qua giúp đỡ, ba Vương phất tay không cho anh vào phòng bếp.

Vương Nhất Đình gọt trái cây xong, gọi cậu tới ăn.

Vương Nhất Bác hạ thấp giọng chất vấn anh trai: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh cũng ấu trĩ như vậy từ khi nào thế! "

Vương Nhất Đình nhìn Tiêu Chiến đang dựa vào quầy bar phía xa xa uống nước, thu lại tầm mắt, nói với cậu: "Đơn giản chỉ là nhìn cậu ta không vừa mắt, chờ đến khi nào cậu ta đủ quan tâm em, có thể anh sẽ thay đổi cách nhìn."

Anh đưa khăn ướt lau tay cho cậu, chờ cậu lau xong, anh cầm lấy khăn rồi đưa trái cây cho cậu.

Dỗ cậu nguôi giận: "Anh và Tiêu Chiến đều có chừng mực, cho dù giận dữ thế nào cũng sẽ không giận chó đánh mèo lây sang người em, em không cần cảm thấy bị khó xử khi phải kẹp giữa bọn anh."

Anh thậm chí không có nguyên tắc nói: "Em cũng có thể tùy chọn phe, dù em chọn về phe nào anh cũng sẽ không tìm em tính sổ mà tính ở trên đầu Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác: "..."

Không thể nói chuyện được bình thường. Cậu cầm đĩa trái cây đi vào bếp tìm ba.

Bọn họ muốn sống không thoải mái thì cứ việc, cậu cũng không phải lúc nào cũng để nhất cử nhất động của bọn họ được.

"Ba ơi." Vương Nhất Bác chậm rãi đi qua.

Ba đang đeo tạp dề đứng trước bồn rửa rau, trước mặt người ngoài ba luôn nghiêm túc, ít nói cười, nhưng trong ấn tượng của cậu, ba vẫn luôn ôn hòa, lại cực kỳ nhẫn nại với cậu.

Ba Vương quay đầu, tắt vòi nước: "Có khói dầu, con ra ngoài phòng khách đi."

"Không sao ạ." Vương Nhất Bác dựa vào bên cạnh, vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện phiếm với ba.

Trò chuyện rồi lại nhắc đến mẹ.

Bình thường cậu gọi cho mẹ mỗi ngày, dài thì hơn nửa tiếng, ngắn thì một hoặc hai phút.

Trưa nay có nói chuyện với mẹ là ba được nghỉ, rõ ràng mẹ đã rất kinh ngạc, qua biểu cảm của mẹ cậu đã biết, ba không qua thăm mẹ.

"Ba, sao ba không tới cho mẹ một bất ngờ?"

ba Vương cười cười, nói: "Việc vặt tương đối nhiều, ba không có thời gian."

Vương Nhất Bác không nghi ngờ gì ba, cậu nghĩ tình cảm của ba mẹ vẫn rất tốt, chỉ là công việc của hai người đều quá bận rộn, ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều.

"Kết hôn cũng hơn hai tháng rồi, cảm giác thế nào? Có hợp với Tiêu Chiến không?" Ba Vương quan tâm nói.

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút mới trả lời: "Vẫn tốt ạ."

Cần phải tiếp xúc nhiều hơn, nhưng cuối cùng đã có một khởi đầu tốt.

Cậu suy nghĩ vài giây, trong mắt Ba chính là đang do dự, xem ra cuộc sống cũng bình thường.

"Trước khi kết hôn ba và anh con đã khuyên là hãy kết hôn với một người yêu con, đối xử tốt với con, nhà chúng ta không cần phải lấy hôn nhân của con ra để hy sinh mà con lại không nghe. Mẹ con chiều theo ý con quá, con nói muốn liên hôn, bà ấy cũng đồng ý."

Vương Nhất Bác thoải mái nói với ba: "Liên hôn không có gì xấu." Tiêu Chiến vừa là người cậu thích nhiều năm, có thể liên hôn, sau này hôn nhân của anh trai có thể tự do hơn một chút, một công đôi việc.

"Bây giờ con và Chiến ca ở chung cũng khá tốt, lâu rồi sẽ có tình cảm."

Ba Vương không nói tiếp. Ông là người từng trải, tình yêu không liên quan gì đến việc ở chung với nhau bao lâu.

Nhưng lời này ông lại không thể nói ra, nói rồi chẳng khác nào dội gáo nước lạnh vào cậu.

Hơn một tiếng sau bữa tối mới xong.

Vương Nhất Đình rót ba ly rượu vang đỏ, cùng ba uống một ly, Vương Nhất Bác không uống nữa, chỉ chăm chăm ăn mì hoành thánh do ba làm.

"Lần này có mặn không?" Ba Vương quan tâm hỏi.

Vương Nhất Bác gật đầu: "Rất ngon ạ."

ba Vương cười: "Mấy ngày nay hôm nào ba đều tập làm mì hoành thánh, làm thất bại thì ba và anh con ăn."

Vương Nhất Đình đặt con tôm đã được lột vỏ đến chiếc đĩa ăn trước mặt cậu, Vương Nhất Bác sớm đã quen với điều này, từ khi còn bé đều là anh trai bóc tôm cho cậu ăn.

Mấy người vừa ăn vừa tán gẫu, Ba Vương đặt chén rượu xuống, gắp cá rồi gỡ xương cho cậu.

Tiêu Chiến khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, nhìn ba chồng và anh chồng người lựa xương cá, người bóc vỏ tôm cho Vương Nhất Bác, anh là rảnh rỗi nhất, nhưng cả ba người cũng không thể cùng gắp thức ăn cho Vương Nhất Bác được.

Anh lấy đôi đũa chung, gắp một miếng thịt hầm cho ba chồng: "Ba, ba nếm thử đi ạ."

Ba Vương ngữ khí hiền hòa: "Được."

Ông cũng không nói mấy lời khách sáo.

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái, cuối cùng vẫn gắp một miếng thịt đặt lên đĩa của cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro