Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người xung quanh bắt đầu tò mò nhìn qua, Tiêu Chiến buông cậu ra.

Vương Nhất Bác cố nén nước mắt, cầm lấy ly rượu mà Tiêu Chiến ban nãy đã đoạt mất, tiếp tục uống.

Tiêu Chiến biết tửu lượng của cậu chỉ được khoảng một ly, bèn cùng cậu thương lượng: "Đừng uống ly này nữa, uống nhiều sẽ khó chịu."

"Không sao." Viền cốc chạm môi, Vương Nhất Bác lại nói: "Cảm ơn đã quan tâm."

Giọng nói của cậu khách sáo đến mức không thể đào lông tìm vết, nhưng Tiêu Chiến lại không quen cậu đối xử xa cách với anh như vậy.

Anh vẫn nhìn cậu chằm chằm, Vương Nhất Bác cảm nhận được, nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu hỏi anh: "Có chuyện gì nữa sao?"

Tiêu Chiến đột nhiên thấy cậu xa lạ: "Đừng nói với anh bằng giọng điệu như vậy."

Vương Nhất Bác nhìn anh, muốn nói lại thôi, không muốn tranh cãi nữa, quay người nhìn lên sân khấu.

Nữ ca sĩ nghiệp dư vẫn chưa tan làm, đang hát lại mấy bài hát cô ấy hát trước đó.

"Mấy giờ họ tan làm? Hát tới giờ giọng có chịu nổi không?" Vương Nhất Bác hỏi nhân viên pha chế.

Nhân viên pha chế: "Bình thường họ tan làm sớm. Mấy bài hát họ hát sau đó là dành cho cậu, hy vọng cậu cảm thấy tốt hơn."

"Nói một tiếng cảm ơn với họ giúp tôi."

"Được."

Vương Nhất Bác đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, rồi trả tiền cho các bài hát sau đó trước khi rời đi.

Sau khi đi ra khỏi quán, Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn tên của quán bar.

Vương Nhất Bác tìm xe khắp nơi không thấy, cậu đứng chôn chân tại chỗ, có hơi men trong người, hoài nghi mình có nhớ nhầm chỗ đậu xe hay không.

Tiêu Chiến đi tới: "Anh bảo tài xế lái xe trở về rồi. Giờ ngồi xe anh."

Vương Nhất Bác không trả lời.

Sự kiên nhẫn của Tiêu Chiến tối nay tốt đến kinh ngạc, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu cạn kiệt, vì vậy anh lại nói: "Không muốn ngồi xe của anh, vậy anh đi taxi với em."

Nửa đêm, Vương Nhất Bác không muốn làm ầm ĩ, lập tức ngồi lên xe của anh.

Tiêu Chiến mở khóa, đi vài bước đến ghế ngồi điều khiển, trước khi đi anh đã cho tài xế tan làm, tự mình lái xe đến.

Vương Nhất Bác không ngồi ghế phụ, mở cửa sau xe ngồi vào.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cửa sau đã đóng vài giây, sau đó mở cửa ghế lái.

Xe chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác qua kính chiếu hậu, cậu ngồi ngay phía sau lưng anh, bị lưng ghế ngăn trở nên không nhìn thấy gì phía sau.

Trước kia hai người cũng đã từng chiến tranh lạnh với nhau, nhưng không giống như đêm nay, anh không biết làm cách nào mới có thể dỗ dành cậu.

"Sau này có thể cãi nhau với anh, nhưng đừng nói muốn ở riêng." Giọng nói của anh không nhỏ, đủ để cậu nghe thấy.

Vương Nhất Bác không trả lời.

Cậu mệt mỏi buồn ngủ, men rượu mạnh trong người dâng lên bèn dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong lúc chờ đèn tín hiệu ở ngã tư, Tiêu Chiến quay lại nhìn băng ghế sau, cậu đã gục đầu ngủ thiếp đi.

Băng qua ngã tư, Tiêu Chiến tấp vào lề, ghế sau điều chỉnh không tiện, cậu ngủ không thoải mái, tư thế không tốt có thể bị sái cổ.

Anh mở cửa sau, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Bác, ngủ ở phía trước đi."

Vương Nhất Bác ngủ say đến mức có kêu thế nào cũng không tỉnh.

Nếu có tài xế bên cạnh, cậu sẽ không uống hai ly, nhiều lắm là một ly rưỡi, khi Tiêu Chiến tới, cậu sẽ không chút do dự mà uống cạn hai ly rượu.

Tiêu Chiến bế cậu đến bên ghế phụ, lấy áo vest của mình phủ lên người cậu, điều chỉnh tốt ghế dựa rồi thắt dây an toàn.

Về đến tầng dưới căn hộ, anh bế cậu lên lầu.

Anh ôm cậu suốt một đường về nhà, nghe thấy tiếng đóng cửa, Vương Nhất Bác ở trong ngực anh mở mắt, còn chưa kịp nhìn xem mình đang ở đâu, đèn trong phòng khách đã làm cậu chói cả mắt nên lập tức nhắm lại.

Đầu cậu choáng váng, mệt đến mức không thể nói nên lời, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Tiêu Chiến đặt cậu lên ghế sofa trong phòng ngủ, trên người cậu có mùi rượu nên cần phải đi tắm rửa gội đầu.

Tiêu Chiến cầm điện thoại lên hỏi ý kiến mẹ mình, mẹ anh gần đây có việc phải ra nước ngoài, bên kia hiện tại vẫn là giữa trưa.

Anh gửi trước cho bà một tin nhắn: [Mẹ, gọi video có tiện không?]

Mẹ Tiêu gọi video lại, hỏi con trai mình có chuyện gì, tại sao muộn như vậy rồi còn chưa ngủ.

Tiêu Chiến đem camera quay về phía những chiếc chai lọ trên kệ rửa mặt: "Mẹ, người say rượu có tắm gội được không?"

"...Vương Nhất Bác ngủ mà vẫn chưa tắm à?"

"Vâng. Buổi tối em ấy có tiệc xã giao, uống xong say đến mức ngủ quên trên ghế sofa, đã gọi nhưng không chịu tỉnh."

Mẹ Tiêu dốc lòng hướng dẫn con trai mình, Tiêu Chiến lấy giấy bút ghi chép lại.

"gội đầu cho Vương Nhất Bác thêm vài lần nữa là sẽ nảy sinh tình cảm."

"Nếu chuyện đơn giản như mẹ nói, mẹ và bố cũng sẽ không kết hôn hơn mười năm vẫn chưa có tình cảm."

Mẹ Tiêu không chịu thừa nhận: "Ai nói? Lúc đó mẹ mới bao nhiêu tuổi, cái gì cũng không hiểu." Phủ nhận đến quá mức rõ ràng, bà sửa lại: "Không phải hiện giờ mẹ và bố con tình cảm rất tốt sao?"

"Hiện giờ đúng là không tồi." Tiêu Chiến gọi điện hỏi mẹ chỉ là cái cớ, cái chính là anh muốn hỏi mẹ làm thế nào để giải quyết mâu thuẫn.

"Đúng rồi, mỗi lần bố chọc giận mẹ, về sau làm sao để làm lành?"

Mẹ Tiêu có trực giác nhạy bén: "Hai đứa cãi nhau à?"

"Vâng ạ."

"Cũng không có bí quyết gì. Có khi mấy ngày mẹ cũng không thèm để ý tới bố con, ông ấy sẽ chủ động ngoan ngoãn nghe lời, khi mẹ hết giận, tâm tình tốt thì sẽ tha thứ, không cùng ông ấy so đo nữa."

Mẹ Tiêu đột nhiên ý thức được: "Có phải Vương Nhất Bác thật sự vì xã giao mà uống nhiều không?"

Tiêu Chiến mặt không đổi sắc: "Vâng, mấy ngày trước có xảy ra cãi vã."

Mẹ Tiêu vừa muốn nói, lúc này thư ký đã gõ cửa tiến vào, chỉ vào đồng hồ.

Mẹ Tiêu gật đầu biểu thị đã hiểu, nói với con trai: "Mẹ đang bận, có vấn đề gì thì nhắn cho mẹ, buổi tối mẹ sẽ liên lạc lại với con."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến xả nước ấm vào bồn tắm, lấy dầu gội đầu đặt lên kệ bồn tắm, tới tuổi này rồi, đây là lần đầu tiên anh phục vụ người khác như vậy.

Khi Vương Nhất Bác được bế vào bồn tắm, ý thức cậu thanh tỉnh lại trong chốc lát, nghe Tiêu Chiến nói sẽ gội đầu cho cậu, cậu liền nheo mắt gối lên gối tắm tiếp tục ngủ.

Sau khi rửa sạch mặt và gội đầu cho cậu, Tiêu Chiến lại lần nữa thay nước trong bồn tắm.

Chiếc áo sơ mi trên người anh ướt sũng, bọt dầu gội bắn tung tóe lên chiếc quần đen.

Thừa dịp cậu đang tắm, Tiêu Chiến mang máy sấy tóc để sấy tóc cho cậu.

Sau hơn một giờ lăn lộn, men say trong người Vương Nhất Bác vơi đi phân nửa.

Tiêu Chiến hỏi cậu: "Em có thể tự đánh răng không?"

Vương Nhất Bác nửa mê nửa tỉnh, ý thức cũng không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe hiểu được lời nói của anh, "ừm" một tiếng.

Sau khi tắm rửa đánh răng xong, Tiêu Chiến bế cậu trở lại giường.

Vương Nhất Bác trong tiềm thức vẫn còn tức giận nên quay lưng về phía anh mà ngủ.

Tiêu Chiến kéo chăn đắp cho cậu, anh cũng hết cách.

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh dậy.

Tiêu Chiến chỉ ngủ vài tiếng liền rời giường, anh đang pha cà phê thì Vu Bân gọi tới.

Vu Bân cũng vừa mới thức dậy, sau khi nhìn thấy lịch sử trò chuyện trong nhóm bạn cùng lớp, anh ta mới biết ngày hôm qua Tiêu Chiến không đến dự hôn lễ của Trác Thành, thư ký đã thay mặt anh đến đó.

Tất cả mọi người đều cho rằng với nhân duyên cùng sức ảnh hưởng của Trác Thành trong lớp, Tiêu Chiến nhất định sẽ tới.

"Tại sao cậu không đi?"

"Có việc."

Tiêu Chiến bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, rót một tách cà phê.

"Còn lời chúc của tôi thì sao?"

"Đưa cho thư ký."

"Có người đưa là được." Vu Bân châm một điếu thuốc, hôn lễ qua đi, anh ta cũng không còn thống khổ như tối qua nữa.

Thở ra làn khói, anh ta nói với Tiêu Chiến: "Cậu bận gì thì làm đi, tôi đi tìm người đây."

Để xem có duyên tìm thấy cậu không, chẳng biết cậu có ly hôn với chồng hay không, lẽ ra đêm qua anh không nên nói cậu ngốc, đôi khi một lời nói của người ngoài lại có tác động rất lớn đến người trong cuộc, sẽ khiến cậu rơi vào tình cảnh nghi ngờ bản thân.

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến mang cà phê đến phòng làm việc, cố ý đi ngang qua cửa phòng ngủ, Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh dậy.

Cả ngày hôm qua anh không mở hộp thư nên giờ đây trong hộp chất đống thư từ, anh dùng máy tính trong thư phòng để xử lý công việc.

Mở ngăn kéo lấy kính, ánh mắt anh dán chặt vào đó.

Trong ngăn kéo còn có hai gói thuốc lá, một gói đè lên hộp kính, gói còn lại để nghiêng sang một bên.

Tiêu Chiến chắc chắn rằng, vào sinh nhật đêm đó của mình, anh muốn hút thuốc, nhưng tìm tất cả các ngăn kéo lại không tìm thấy bao thuốc lá nào. Chúng sẽ không tự dưng có mặt ở trong tủ, hơn nữa, hai bao thuốc lá này nhìn qua đã thấy chúng bị ném vào ngăn kéo trong cơn tức giận.

Tối thứ sáu, Vương Nhất Bác còn cố ý hỏi anh tại sao không vào thư phòng đọc sách, hẳn là muốn thử xem anh có nhìn thấy thuốc lá cậu mua cho anh hay không.

Hôm qua làm cậu tức giận nên dứt khoát cất luôn gói thuốc, không chịu đưa cho anh.

Bây giờ cậu vẫn chưa nguôi giận, anh đặt thuốc vào chỗ cũ, không nhúc nhích.

Mãi đến 11 giờ 40 phút Vương Nhất Bác mới tỉnh lại, đầu có hơi đau, cậu nhìn lên trần nhà cố gắng xâu chuỗi lại những sự việc xảy ra tối qua, chỉ nhớ rằng Tiêu Chiến đến quán bar tìm cậu, còn những chuyện sau khi về nhà cậu chẳng thể nào nhớ rõ.

Cậu làm sao mà gội đầu, tắm rửa hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.

Nghĩ đến đau cả đầu cậu cũng không nhớ nổi quá trình Tiêu Chiến gội đầu cho mình, một chút mảnh nhỏ cũng không.

Vương Nhất Bác rời giường rửa mặt, vào phòng bếp làm bữa sáng.

Hâm nóng sữa xong, cậu không muốn ăn trứng chiên nên không làm, lại nướng vài lát bánh mì nướng, đây là bữa sáng duy nhất mà cậu biết làm.

Cậu vừa ngồi vào bàn ăn thì Tiêu Chiến đã từ thư phòng đi tới, anh cũng chỉ biết làm vài món cho bữa sáng, từ trong tủ lạnh lấy một quả trứng ra, chiên cho cậu một cái trứng lòng đào.

"Ăn trước đi, một giờ nữa cơm trưa sẽ được đưa tới." Anh đặt đĩa trứng chiên trước mặt cậu.

"Cám ơn." Vương Nhất Bác nhìn món trứng chiên không mấy đẹp mắt trên đĩa, ánh mắt lại vừa vặn rơi xuống ngón áp út trên bàn tay trái của anh.

Không mang nhẫn.

Nhìn chằm chằm hai ba giây, cậu thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn sáng.

Tiêu Chiến yên lặng ngồi xuống, cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm.

Sau một lúc lâu, anh đặt ly nước xuống, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Vương Nhất Bác ăn bữa sáng của mình, không chú ý anh đi đâu, ăn xong hai lát bánh mì nướng, Tiêu Chiến lại quay trở lại phòng ăn rồi ngồi xuống, lần này anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu, khóe mắt cậu thoáng thấy chiếc nhẫn trên tay anh.

Tiêu Chiến nói với cậu: "Anh sẽ bay về Bắc Kinh lúc chín giờ tối."

"Ừm." Vương Nhất Bác rời mắt khỏi tay anh.

Giờ đó quá muộn, Tiêu Chiến không định để cậu đưa anh đến sân bay.

Khi đang ăn, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi từ Vương Nhất Đình.

Cậu đặt ly sữa xuống, tiếp điện thoại: "Alo, anh à."

"Đang tăng ca sao?"

"Không, em đang ăn sáng." Khúc cuối, cậu còn bổ sung thêm một câu: "Cùng với Tiêu Chiến."

Nghe thấy mình bị gọi tên, Tiêu Chiến ngước mắt nhìn qua.

"Cậu ta cùng ăn với em là tất nhiên, không cần nhấn mạnh vậy đâu."

"...Chỉ là thuận miệng nói thôi."

Vương Nhất Đình gọi tới để nói với cậu rằng hôm nay có người đến quán bar tìm cậu.

"Ai tìm em?"

"Anh không biết, nói tối hôm qua nghe xong ca khúc em hát, không biết tâm trạng em hiện giờ thế nào."

Đối với những chuyện phát sinh trong quán bar tối qua, Vương Nhất Bác còn nhớ như in, một người lạ khác giới mới chỉ gặp một lần.

"Hiện giờ em ổn, cảm ơn anh ta đã quan tâm, cũng chúc anh ta sớm ngày thoát khỏi biển khổ. Cứ vậy đi."

Vương Nhất Đình hiểu ý em mình, cúp điện thoại rồi sắp xếp người xử lý chuyện này.

"Mong anh ta sớm thoát khỏi biển khổ?" Tiêu Chiến vốn dĩ muốn hỏi câu trước đó, là ai tới tìm cậu, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy không thích hợp.

Vương Nhất Bác: "Ở quán bar gặp được một người thất tình."

Nghe thấy là một người lạ, Tiêu Chiến không nhiều lời nữa.

Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, ăn món trứng chiên.

Lúc đầu rời giường cậu không muốn ăn món trứng chiên đầy dầu mỡ này, nhưng hiện tại cắn nó trong miệng lại cảm thấy hương vị cũng không tồi.

"Chiều nay em có bận không?" Tiêu Chiến phá vỡ sự im lặng ngắn ngủi vừa rồi.

Cậu nhai chậm rãi một quả trứng chiên, hỏi: "Sao vậy?"

Tiêu Chiến: "Nếu em không bận, vậy thì cùng đi chọn nhẫn."

Anh lấy điện thoại di động ra, dự định đặt hẹn một cửa hàng cao cấp.

Vương Nhất Bác không biểu lộ sự giận dỗi, ngữ khí bình thản: "Khoan hẵng chọn, chờ đi công tác về lại nói."

Hiện giờ cậu chẳng có tâm trạng, ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ của việc chọn nhẫn.

Tiêu Chiến gật đầu: "Cũng được."

Tâm trạng cậu vẫn rất là sa sút, anh có thể cảm nhận được.

Im lặng một lát.

Anh chủ động xoa dịu: "Tối hôm qua em nói không muốn chiến tranh lạnh với anh, anh cũng vậy."

Vương Nhất Bác im lặng một lúc rồi quay sang nhìn anh.

Tiêu Chiến cũng nhìn cậu: "Chuyện hôm qua là anh có phần không đúng, sau này tất cả yêu cầu của em anh đều sẽ đặt lên hàng đầu."

Trước lời hứa hẹn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chưa từng hy vọng xa vời, đột nhiên anh lại biểu lộ tâm ý, dường như đáp lại thế nào cũng không được thích hợp.

Vương Nhất Bác đưa cho anh chiếc đĩa đã trống: "Chiên cho em thêm một quả trứng."

Trong mắt Tiêu Chiến, ưu điểm lớn nhất cũng là duy nhất của Vương Nhất Bác chính là chỉ cần cảm xúc của cậu được thỏa mãn thì cậu sẽ nhanh chóng quên hết những ký ức khó chịu.

Anh cố tình nhận đĩa bằng tay trái để cậu thấy anh đang đeo nhẫn cưới.

Ăn hai quả trứng chiên xong, Vương Nhất Bác vào thư phòng tăng ca.

Tiêu Chiến đặt đĩa vào trong máy rửa chén, tin nhắn của mẹ và cậu gần như đến cùng một lúc.

Hứa Đình: [Tối hôm qua về có xin lỗi không?]

Cậu của anh hỏi cũng thật thẳng thắn, mà lời nói của mẹ anh thì tương đối uyển chuyển.

Mẹ Tiêu: [hôm qua mẹ bảo có tác dụng không?]

Bất kể là khéo léo hay là trực tiếp, họ đều muốn biết giữa anh và Vương Nhất Bác có đang ổn hay không.

Tiêu Chiến trả lời mẹ: [Con và Vương Nhất Bác bây giờ rất tốt.]

Ngay sau đó lại trả lời cậu: [Xin lỗi rồi ạ.]

Hứa Đình: [Cậu còn lo cháu không hạ xuống được sĩ diện.]

Tiêu Chiến không phủ nhận: [Ban đầu quả thực không hạ được.]

Sáng nay thấy cậu vẫn khó chịu như vậy, mới nhận ra tâm tình của cậu quan trọng hơn sĩ diện anh.

Lại tán gẫu thêm với cậu vài câu, sau đó Tiêu Chiến mới đi tìm Vương Nhất Bác.

Cậu không bao giờ đóng cửa thư phòng, anh đứng ở cửa lên tiếng: "Anh hút hết thuốc lá rồi."

Vương Nhất Bác chậm rãi ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ, nhất định anh đã nhìn thấy bao thuốc trong ngăn kéo, nếu không sẽ không nói những lời kỳ quái như vậy.

Tiêu Chiến đi vào, nói thẳng: "Không phải em có mua thuốc lá cho anh sao?"

Một tay anh khoác lên lưng ghế cậu, một tay khác kéo ngăn kéo ra, chỉ lấy một bao rồi thuận tay đóng ngăn kéo lại, anh cũng không vội đứng dậy rời đi, quay đầu đối mặt với đôi mắt đen nhánh của cậu.

Sau khi hết giận, ánh mắt của cậu trở nên trong trẻo hơn.

Giữa hai người cách nhau rất gần, hô hấp đan xen.

Đối diện trong giây lát, Tiêu Chiến khẽ hôn lên mặt cậu: "Cám ơn em." Lấy thuốc lên và rời đi, Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay anh.

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn cậu: "Sao vậy em?"

Vương Nhất Bác thương lượng: "Buổi chiều đi chọn nhẫn được không?"

"Được." Tiêu Chiến gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô liên hệ với cửa tiệm hẹn trước khoảng thời gian từ ba giờ đến ba rưỡi chiều.

Thư ký: "Được, Tiêu tổng."

Còn tưởng là hôm qua sếp không tham dự hôn lễ của Trác Thành là có dự án hợp tác quan trọng muốn bàn bạc, thì ra là bay đến Thượng Hải gặp Vương Nhất Bác.

Đến cửa hàng đầu tiên, chủ cửa hàng đích thân tới tiếp đón họ.

Phong cách thiết kế của cửa hàng trang sức này có tính thẩm mỹ rất cao, có hai mẫu thiết vừa mắt cậu, nhất thời khó có thể lựa chọn.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hỏi: "Em chọn xong rồi sao?"

Vương Nhất Bác hỏi ý kiến anh: "Anh nghĩ cái nào đẹp hơn?" Một viên kim cương màu lam trắng, một viên kim cương màu Xanh trắng, thiết kế đều là độc nhất vô nhị.

Tiêu Chiến nhìn ra sự phân vân của cậu, nếu đã phân vân, thì chính là đều thích.

Thay vì trả lời cậu, anh nói với người quản lý cửa hàng: "Cả hai đều lấy."

Vương Nhất Bác không hề ra vẻ từ chối, vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn chồng."

Tiêu Chiến liếc cậu một cái, lại hỏi: "Gần đây em có hứng thú với vòng tay không?"

Cậu không thích đeo nhiều đồ trang sức, đồ trang sức duy nhất trên cơ thể ngoài nhẫn ra thì chính là đồng hồ đeo tay, thỉnh thoảng cậu cũng đeo vòng tay.

Vương Nhất Bác nói: "Cũng được."

Mấy tháng nay bận rộn với hạng mục của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế, đã rất lâu rồi cậu không đi dạo phố, lại có cảm giác mới mẻ với lắc tay.

Tiêu Chiến bảo quản lý lấy hết những mẫu vòng tay mới ra, Vương Nhất Bác chọn tới chọn lui cũng chỉ ưng một chiếc vòng tay.

Một chiếc vòng tay và hai chiếc nhẫn kim cương, Vương Nhất Bác đã thu hoạch được kha khá.

Bầu không khí giữa hai người cuối cùng cũng thoải mái trở lại.

Trên đường trở về, cậu hỏi chuyện ngày hôm qua: "Sao hôm qua anh không về Bắc Kinh nữa?"

Tiêu Chiến vặn nắp chai soda, nhìn cậu: "Nếu anh thật sự trở về, không phải em sẽ làm loạn lên đòi ly hôn với anh hay sao? Cảm thấy bản thân còn không quan trọng bằng một người bạn cùng lớp của anh."

Anh văn mở lon soda đưa cho cậu.

"Vương Nhất Bác, sau này không cần phải so sánh sự quan trọng của em với bất kỳ người ngoài nào khác. Với anh, không ai có thể so được với em cả."

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Tất cả những uất ức đều vì những lời này của anh mà được giải tỏa.

Đưa cậu xuống dưới chung cư xong Tiêu Chiến đi thẳng ra sân bay.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác lại bận rộn.

Một giờ trước, Thịnh Tề gửi lại email của cậu, chỉ có hai chữ ngắn gọn: Sửa lại.

Vẫn không hài lòng với phương án tương tác của cậu.

Tâm trạng của anh ta sau khi chia tay không tốt, cậu hiểu, tiếp tục sửa.

Hai giờ sau, Vương Nhất Bác lại sửa lại phương án gửi cho Thịnh Tề.

Lần này Thịnh Tề trả lời một câu: [Ngày mai lúc chín giờ sáng đến Thịnh Thế họp.]

Ngày hôm sau, chưa đến tám giờ rưỡi Vương Nhất Bác đã đến Công nghệ Thịnh Thế.

Trước khi cuộc thảo luận bắt đầu, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của Thư ký Thịnh Tề, thông báo cho cậu rằng cuộc họp bị hoãn hai mươi phút.

Thư ký giải thích: "Thịnh tổng tạm thời cần phải giải quyết một vấn đề nan giải."

Vấn đề nan giải này không phải là về công việc.

Bố của Thịnh tổng đột nhiên tới đây, cô ấy ở bên ngoài vẫn có thể nghe thấy tiếng tranh chấp giữa hai cha con.

Bố Thịnh giận dữ mắng: "Rốt cuộc con muốn làm gì!" Ông sắp xếp xem mắt nhưng con trai không chịu đi, còn quay đầu cho bạn gái cũ một nửa tài sản, rõ ràng là cố ý làm cho người trong nhà khó xử, công khai khiêu khích ông.

Tối hôm qua ông nghe được chuyện này, tức giận đến cả đêm không ngủ, buổi sáng ngay cả cơm cũng không ăn.

"Con cho cô ta một nửa số tài sản, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì vậy!"

"Đều là tài sản do chính con tự mình kiếm được, không phải tiền của bố và Thịnh Thế, về phần số tiền này con tiêu như thế nào, cho ai, không ai quản được."

"!"

Ông Thịnh dùng sức đè lên thái dương.

Thịnh Tề không có sức lực cãi nhau với bố, tài sản cho đi cũng đã cho rồi, chuyện đã qua, anh không muốn nhắc lại: "Sau này bố đừng can thiệp vào hôn nhân của con nữa."

Anh ta nhìn vào chiếc đồng hồ của mình và đứng dậy: "Con còn có một cuộc họp, bố cứ tự nhiên."

Thịnh Tề là người cuối cùng đến phòng họp, Vương Nhất Bác vừa mới chỉnh sửa trau chuốt lại phương án, đây là phương án sau sửa đổi lần thứ tư, cậu đã có chuẩn bị tâm lý, nếu Thịnh Tề vẫn không hài lòng, cậu sẽ tiếp tục sửa.

Từ lúc bước vào ánh mắt Thịnh Tề vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn: "Tương tác hiện trường cứ chọn người tham gia một cách ngẫu nhiên, tốt nhất là lấy thêm một số phóng viên lên sân khấu trải nghiệm."

Buổi họp báo lần này đã mời hơn 300 đơn vị truyền thông và các chuyên gia trong ngành góp mặt.

Dù sao cũng là phát sóng trực tiếp, nhỡ đâu có rủi ro sẽ ảnh hưởng đến Thịnh Thế.

Vương Nhất Bác nhắc nhở: "Nếu chọn lựa ngẫu nhiên sẽ đi kèm với một số rủi ro không thể kiểm soát được."

Thịnh Tề liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt phảng phất như đang nói, đây chẳng phải lời vô nghĩa à.

Những người khác trong cuộc họp đều muốn chọn người được chỉ định từ trước lên sân khấu tương tác, thế nhưng ông chủ lại kiên trì muốn chọn ngẫu nhiên tại hiện trường.

Hiệu suất của Tiểu Thế thế hệ thứ ba đã tương đối ổn định, nhưng có ổn định đến đâu cũng phải phòng ngừa bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh, Vương Nhất Bác đưa ra kế hoạch ứng phó, tiết mục tương tác trong buổi họp báo, cậu và giám đốc Lâm bên nghiên cứu phát triển sẽ lên sân khấu, nhỡ đâu có tình huống bất ngờ thì họ sẽ kịp thời phụ trách khắc phục.

Kế hoạch quảng cáo và cuộc họp báo ra mắt sẽ diễn ra vào hai ngày sau, Vương Nhất Bác kết thúc tất cả công việc trong chuyến công tác lần này xong, mua vé máy bay trở về Bắc Kinh vào chiều thứ năm.

Cậu báo cho Tiêu Chiến: [Em bay chuyến buổi chiều.]

Buổi tối Tiêu Chiến có bữa tiệc xã giao: [Anh bảo tài xế đi đón em.]

[Không cần đâu, anh trai em nói sẽ tới đón.]

[Vương Nhất Đình biết em về trước cả anh?]

"......"

Vương Nhất Bác không trả lời lại.

Tiêu Chiến: [Thấy bản thân mình thiên vị thế nào chưa? Buổi tối về nhà chúng ta sẽ nói lại chuyện này một lần nữa.]

Bữa tiệc buổi tối là của nhóm Vu Bân, hôm đó hôn lễ của Trác Thành diễn ra xong bạn học trong lớp có tụ họp, lúc ấy anh không đến nên đành để hôm khác.

Vu Bân bèn quyết 'hôm khác' chính là đêm nay.

Hôm nay tổng cộng có bảy tám người, không thuần túy là vì uống rượu mà tiện thể qua nói chuyện hợp tác.

Lúc Tiêu Chiến tới, bọn họ đều đã đến đông đủ, vì thường xuyên gặp mặt nên không cần hàn huyên khách sáo.

Vu Bân ngậm điếu thuốc, cười nói: "Chỉ chờ mỗi cậu thôi."

Tiêu Chiến một tay cởi bỏ âu phục, nhân viên phục vụ đưa tay muốn nhận lấy giúp anh treo lên, anh lại đưa tay cầm lấy móc áo, "Tôi tự làm."

Khí thế của anh bức người, nhân viên phục vụ bất giác lui về phía sau nửa bước.

Ghế chủ vị trên bàn còn trống, treo quần áo xong, Tiêu Chiến đến đó ngồi xuống.

Bạn học bên cạnh đưa thuốc lá cho anh, anh xua tay: "Tôi hút không nổi nữa, buổi chiều bàn chuyện đã hút hai điếu rồi."

Tất cả đều biết rằng anh không hút thuốc nhiều, cũng không khách khí nữa.

Trong nhóm họ có người đã gần nửa năm không gặp Tiêu Chiến, qua nhóm chat nghe nói Tiêu Chiến đã liên hôn và lĩnh chứng: "Nhất định phải gặp mặt chúc mừng."

Rượu còn chưa khui, anh ấy cầm lấy ly nước: "Lấy trà thay rượu trước, lát nữa uống hai chén bổ sung."

Tiêu Chiến cảm ơn: "Tâm ý cậu tôi đã nhận, không cần uống bù rượu đâu, khách sáo rồi."

"Khi nào thì giới thiệu em dâu cho chúng tôi biết đây?"

"Gần đây em ấy đang bận với dự án, sẽ có cơ hội thôi."

Vu Bân đã sớm muốn quen biết với Vương Nhất Bác, lúc trước bởi vì muốn tặng quà cưới cho Trác Thành, suýt chút nữa đã giành mất dự án của Vương Nhất Bác, anh vẫn luôn day dứt, muốn tìm một cơ hội bồi thường nhận lỗi.

Anh hiểu rõ tính cách của Tiêu Chiến, gần như không có khả năng anh sẽ chủ động tổ chức tiệc đưa Vương Nhất Bác tới làm quen với họ.

Anh ta đề nghị: "Như vậy đi, chọn ra một ngày cuối tuần rảnh rỗi, tôi sắp xếp địa điểm, đến lúc đó phu phu hai người cùng tới, những người khác ai có người nhà thì dẫn theo người nhà, người độc thân thì mang thêm vài người bạn đến chơi, thế nào?"

Những người khác nhao nhao phụ họa với lời đề nghị củaVu Bân, bọn họ cũng giống như Vu Bân, tò mò về chồng của Tiêu Chiến, không biết cậu ấy trông như thế nào.

Tiêu Chiến cũng tính dẫn Vương Nhất Bác đi gặp bạn bè của anh, vì thế đã đồng ý.

Bữa tiệc kết thúc rất muộn.

Vương Nhất Bác ở nhà cũng chưa ngủ, sau khi máy bay hạ cánh, anh trai tự mình lái xe ra sân bay đón cậu, cậu ở nhà ăn cơm tối, tiện thể cầm mấy đôi giày anh trai đã mua cho mình về.

Tắm rửa xong, cậu vừa tựa vào đầu giường xem tài liệu vừa chờ Tiêu Chiến trở về.

Có tin tức nói, thực phẩm Á Châu sẽ xây dựng nhà máy ở Minh Thành, cũng có cư dân mạng nói xác suất lớn sẽ chọn Giang Thành ở bên cạnh, bởi vì môi trường đầu tư của Giang Thành tương đối ưu việt.

Đang xem tư liệu về Á Châu, cửa phòng ngủ từ bên ngoài được đẩy ra.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, cánh tay phải của Tiêu Chiến đang vắt âu phục, ống tay áo sơ mi xắn lên, cổ áo cởi hai nút.

Tiêu Chiến đặt âu phục xuống, cất bước đi vào phòng tắm, đi vài bước lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh xoay lại nhìn người trên giường, cậu khoác một chiếc áo sơ mi màu đen, là áo của anh.

Thấy cậu mặc quần áo của mình, trông còn thân mật hơn khi họ gần gũi.

Tiêu Chiến nhìn thêm vài lần, tỏ ra không chút để ý, nói: "Sao lại mặc áo của anh?"

Vương Nhất Bác nói mà không cần suy nghĩ: "Thích mặc."

Tiêu Chiến nhìn cậu chằm chằm vài giây, nói: "Bỏ qua chuyện Vương Nhất Đình đón em, sau này có việc gì em phải nói với anh trước."

Vương Nhất Bác: "..."

Mặc áo của anh để được bình yên.

Tiêu Chiến tắm rửa xong rồi tắt đèn, Vương Nhất Bác tựa vào ngực anh.

Cậu cảm giác được ngoài miệng anh nói bỏ qua nhưng thật ra vẫn có chút để ý.

Cậu hiểu logic của anh, nếu hôm nay anh không có tiệc, ra sân bay không đón được cậu vì Vương Nhất Đình đã đón cậu đi trước.

Trong mắt anh, sau khi kết hôn cậu năm lần bảy lượt đều thiên vị Vương Nhất Đình, trước giờ không nghĩ cho anh, coi anh như người ngoài.

Khi ở Thượng Hải anh đã chủ động đưa ra lời hứa thì cậu cũng sẵn sàng dỗ dành anh.

Vương Nhất Bác hơi ngửa đầu, chỉ nhìn thấy đường cong khuôn mặt anh, hỏi: "Anh có biết đồng nghiệp công ty em đánh giá em nhiều nhất là gì không?"

Tiêu Chiến thuận theo lời cậu: "Ừm, là gì?"

Vương Nhất Bác nghiêm túc: "Họ nói em tính tình tốt, thấu tình đạt lý, hiểu ý người khác."

"..."Tiêu Chiến nghe không nổi nữa, ôm cậu vào trong ngực, đặt đầu cậu lên cổ anh: "Ngủ đi."

Vương Nhất Bác cười, nằm trong lòng anh lại hỏi: "Anh có tin hay không?"

"Nói chuyện đi." Cậu đẩy anh ra.

Tiêu Chiến: "Nói cái gì? Nói sự thật thì em lại không hài lòng, nói dối thì anh sợ bản thân mình lúc đi ngủ sẽ gặp ác mộng."

Nói xong, anh bật cười.

Không cho cậu cơ hội làm loạn, cúi đầu xuống hôn sâu cậu.

Vương Nhất Bác cũng không tức giận, hôn lại anh.

Môi lưỡi triền miên, Tiêu Chiến xoay người đè cậu ở dưới thân.

Chiếc áo sơ mi đen kia cậu còn mặc trên người, Tiêu Chiến một tay cởi áo sơ mi ra, lại ôm cậu vào lòng: "Nếu em thích mặc áo sơ mi của anh cứ nói, tặng em mấy chiếc áo sơ mi trong tủ còn chưa tháo mác."

Vương Nhất Bác đối mặt với anh: "Không cần phải lấy cái mới, em cứ mặc mấy chiếc anh thường hay mặc."

Không cần áo sơ mi mới, chỉ mặc những chiếc anh thường hay mặc, Tiêu Chiến không nghĩ cậu lại nói thẳng ra như vậy.

Sau đó anh mới nhận ra, đầu óc cậu hôm nay hơi khác thường.

Nếu là trước đây, lòng cậu không muốn áo mới, nhưng anh lại đề nghị tặng cậu vài chiếc, cậu sẽ lại giận dỗi, nghĩ rằng anh không muốn cho cậu mặc mấy bộ đồ anh thường mặc.

Tiêu Chiến hôn lên trán cậu một cái: "Sau này trong lòng em nghĩ gì thì cứ trực tiếp nói ra như vừa rồi, không phải lúc nào anh cũng có thể nhìn thấu tâm tư của em được."

Anh nói thêm: "Cãi nhau chỉ làm tổn thương tình cảm và lãng phí thời gian."

Hôm thứ bảy cãi nhau đó, dù anh chẳng làm gì cả, nhưng còn mệt mỏi hơn cả việc thảo luận trên bàn đàm phán.

Cậu cũng không khá hơn là bao.

Vương Nhất Bác giơ tay vòng quanh cổ anh: "Vậy em hỏi anh một câu mà em vẫn luôn muốn biết, trong mắt anh, có phải tính tình của em tệ đến mức không cứu được nữa rồi không?"

Tiêu Chiến cười nhẹ: "Cứu được."

Ánh mắt anh ôn hòa, Vương Nhất Bác tin rồi, lại hỏi: "Trước kia anh chưa từng nghĩ tới việc kết hôn với một người có tính cách như em đúng không?"

Tiêu Chiến nhìn ánh mắt cậu, gật đầu.

Cậu thực sự không phải là tiêu chuẩn cho nửa kia của anh, ngay từ tính cách và tính tình đã không phải.

"Còn có điều gì muốn hỏi anh nữa không?"

Vương Nhất Bác không biết hỏi ra có thích hợp hay không, không khỏi do dự.

Thấy cậu hơi ngập ngừng, Tiêu Chiến nói: "Hỏi gì cũng được. "

Trước khi hỏi Vương Nhất Bác vẫn suy nghĩ vài giây: "Trước khi liên hôn, anh có tiêu chuẩn về tình yêu hay đối tượng kết hôn hay không?" Cậu đảm bảo: "Em sẽ không tức giận với bất cứ điều gì anh nói, em chỉ muốn tìm hiểu một chút."

Tiêu Chiến: "Có."

Hơn nữa tiêu chuẩn tình yêu còn rất cao.

Nếu như anh là người chủ động theo đuổi đối phương, thứ nhất, đối phương phải làm cho anh động tâm. Thứ hai, hai người phải chung sống hoà hợp, tâm hồn đồng điệu.

Mấy năm nay người theo đuổi anh không ít, anh quen biết những khác phái ưu tú cũng rất nhiều, nhưng cho đến khi kết hôn với Vương Nhất Bác, cũng chưa từng gặp được người phù hợp với tiêu chuẩn yêu đương của mình.

Vương Nhất Bác không phải là người đầu tiên hỏi anh vấn đề này. Lúc trước Trác Thành ở trong một bữa liên hoan cũng đã hỏi anh câu tương tự, bữa cơm hôm ấy Lưu Hải Khoan cũng ở đó, nói rằng nhiều khả năng người bạn cuối cùng mà anh tìm được có thể sẽ chẳng đáp ứng được một tiêu chuẩn nào trong đó cả.

Vương Nhất Bác rất yên tĩnh, đang chờ anh nói ra tiêu chuẩn chọn bạn đời.

Tiêu Chiến nói ngắn gọn súc tích: "Có thiện cảm, tính cách hợp nhau."

Vương Nhất Bác cười cười: "Vậy em chẳng phù hợp tiêu chuẩn nào cả."

Tiêu Chiến đặt bàn tay sau ót cậu, giọng nói bình thản lại nghiêm túc: "Ở bên nhau thêm vài năm là có thể phù hợp." Bố mẹ anh cũng chính là như vậy, bây giờ tình cảm giữa họ không tồi.

Từ khi lĩnh chứng đến nay, đây là câu nói khiến cậu rung động nhất.

Vương Nhất Bác ngậm lấy môi anh, chủ động hôn lên.

......

Vận động quá sức, mãi đến trưa ngày hôm sau chân Vương Nhất Bác vẫn tê rần.

Trình Du gửi tin nhắn hỏi cậu, buổi trưa ăn ở căng tin hay là gọi đồ ăn mang đến.

[Đến căng tin nhé.]

Đi công tác hơn mười ngày, cậu có chút nhớ đồ ăn của căng tin.

Trình Du: [Vậy em đi lấy đồ ăn trước.]

Lại hỏi: [Vẫn như cũ chứ ạ?]

[Ừm.]

Có lẽ bởi vì Trình Du được cậu tiến cử vào đây, được cậu tự tay dạy cách hỗ trợ Trình Đàm xử lý công việc, trong thâm tâm Trình Du vô cùng ỷ lại vào cậu.

Chỉ cần công việc không bận rộn, là gần như hận không thể lúc nào cũng dính lấy cậu.

Vương Nhất Bác thuận miệng hỏi: [Trình tổng hôm nay có tiệc sao?]

Nếu Trình Đàm ở công ty, Trình Du sẽ luôn cùng sếp đến căng tin, không rảnh đi cùng cậu.

Trình Du trả lời: [Không ạ. Buổi trưa Trình tổng muốn cùng Thẩm Nam ăn cơm, chắc là nói chuyện công việc.]

Tuy rằng công ty có tin đồn rằng Thẩm Nam thích Trình tổng, nhưng họ đều là người công tư phân minh, sẽ không ở căng tin nói chuyện riêng tư.

Giờ phút này Trình Đàm đã ở trong phòng ăn, Thẩm Nam đến trễ hơn anh vài phút, anh chủ động tìm cậu ăn cơm, cậu vẫn có chút ngạc nhiên.

Từ khi hắn và Vương Nhất Bác ầm ĩ, quan hệ giữa hắn và cấp trên cũng như cấp dưới của Trình Đàm cũng trở nên khá xa cách, chỉ có trao đổi trong công việc.

"Trình tổng." Thẩm Nam tiến vào.

Trình Đàm chỉ vào chiếc ghế đối diện, khách sáo nói: "Ngồi đi."

Thức ăn còn chưa lên, Thẩm Nam cầm cốc nước lên uống, từ văn phòng đến căng tin hắn vẫn cứ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra Trình Đàm tìm hắn có chuyện gì.

Trình Đàm không thích vòng vo với cấp dưới của mình: "Phương án marketing cho khoa học kỹ thuật Thịnh Thế cũng như kế hoạch cho buổi ra mắt đã được xác định, kế tiếp sau đây chính là nhiệm vụ do bộ phận truyền thông của các cậu, sắp xếp tài nguyên sao cho hợp lý."

À, thì ra là vì Vương Nhất Bác nên mới tới tìm hắn.

Thẩm Nam cười nhạt, nụ cười không chạm tới đáy mắt: "Trình tổng, anh có gì phân phó ạ?"

Trình Đàm tựa lưng vào ghế, vẫn là tư thế thả lỏng như trước: "Không có gì cần phân phó, cậu làm giám đốc truyền thông, việc sắp xếp tài nguyên truyền thông như thế nào cậu là người am hiểu nhất."

Thẩm Nam không khống chế được giọng điệu của mình: "Vậy nếu đã như vậy, vì sao Trình tổng còn cố ý gọi tôi ra đây? Là nghi ngờ khả năng làm việc của tôi, hay cảm thấy rằng tôi không phân biệt được việc công và việc tư, cố ý gây khó dễ cho Vương Nhất Bác?"

Chỉ cần có liên quan đến Vương Nhất Bác, bất luận là chuyện gì hắn cũng đều sẽ thất thố.

hắn cũng ghét bản thân mình như thế này.

Càng lộ ra là bản thân hắn nhỏ nhen, lại rất không chuyên nghiệp.

"Tôi là sếp của Thần tài, nếu thật sự nghi ngờ năng lực làm việc của cậu, sao cậu có thể thăng chức được như bây giờ?"

Trình Đàm không vì hắn chất vấn mà tức giận, thái độ trước sau vẫn ôn hòa: "Cố ý gây khó dễ cho Vương Nhất Bác, cậu sẽ không làm việc này."

Thẩm Nam hơi giật mình.

hắn luôn cho rằng trong lòng anh, hắn là loại người không phân công tư được rõ ràng.

Trình Đàm tiếp tục: "Tôi chỉ hy vọng hai người có thể làm việc cùng nhau một cách ôn hoà, mối quan hệ tốt thì làm việc càng hiệu quả."

Một lúc lâu sau, Thẩm Nam lạnh nhạt nói: "Tôi biết phải làm thế nào."

Trình Đàm tìm Thẩm Nam nói chuyện, buổi chiều lại gọi Vương Nhất Bác đến văn phòng, nhắc cậu khi làm việc với bộ phận truyền thông nên thu liễm một chút.

Vương Nhất Bác ngồi ngay ngắn trước bàn của anh, thái độ cũng cực kỳ nghiêm túc: "Yên tâm, Trình tổng, em sẽ không lấy phương án ra làm trò đùa."

Trình Đàm pha cà phê xong, theo thói quen cho nửa viên đường và một ít kem tươi, mang đến trước mặt cậu.

"Ngày mai anh và bộ phận truyền thông tổ chức cuộc họp điều phối, bàn bạc một chút về danh sách những người trong giới báo chí cần mời đến buổi họp báo của khoa học kỹ thuật Thịnh Thế, tuần sau cố gắng chốt danh sách rồi đưa qua anh xem qua."

Vương Nhất Bác khuấy cà phê, đáp: "Được, Trình tổng."

Mâu thuẫn giữa cậu và Thẩm Nam nói lớn cũng không lớn, chẳng qua là có chút bất đồng trong công việc, nhưng sau đó không biết vì sao lại không còn đường cứu vãn.

Hôm nay không có nhiều việc cần làm, cậu được tan làm đúng giờ.

Vương Nhất Bác rời khỏi công ty đến trung tâm thương mại để mua gạt tàn cho Tiêu Chiến. Anh luôn cảm thấy cậu thiên vị anh trai, mua một chiếc gạt tàn mà anh luôn nhắc tới nhắc lui, để lòng anh cân bằng lại một chút.

Giá của chiếc gạt tàn này không thể chênh lệch lớn so với gạt tàn của Vương Nhất Đình được, tốt nhất là mức giá tương tự nhau.

Trước khi Vương Nhất Bác đến đã tham khảo ý kiến của Trình Đàm, anh ấy giới thiệu mấy cửa hàng.

Đi qua ba cửa hàng, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một gạt tàn cao cấp có thiết kế độc đáo.

[Tối nay anh vẫn tăng ca sao?]

Lên xe, cậu nhắn tin cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến: [Anh có tăng ca.]

Lại bổ sung thêm: [Chín giờ có một buổi họp trực tuyến với nước ngoài.]

Vương Nhất Bác tỏ ý đã hiểu, quyết định mang gạt tàn đến văn phòng của anh.

[Em đi ngang qua tòa nhà ZW, định lên xem một chút. Anh có ở công ty không?]

Tiêu Chiến: [Có, em qua đây đi.]

Không đến hai mươi phút sau, Vương Nhất Bác đã đến trước cao ốc ZW.

Chậm rãi đi vào trong, nhìn trái nhìn phải tìm chỗ đậu xe, xung quanh đều đã có xe đỗ, chỉ có vị trí gần chỗ Tiêu Chiến thường xuyên đỗ xe là còn trống.

Cậu quay đầu xe và hướng thẳng vào bãi đậu xe.

Hầu hết mọi người đậu xe đều sẽ cố gắng lùi xe vào vị trị đậu, như vậy khi đi ra sẽ thuận tiện hơn, nhưng kỹ thuật lùi của Vương Nhất Bác không tốt, mỗi lần đều cứ lái thẳng vào trước rồi tính.

Cậu có tới ZW vài lần, vì đã quen thuộc nên đi thẳng lên tầng có phòng làm việc của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vừa ký xong văn kiện thì tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng nói của anh vẫn luôn lạnh lùng: "Vào đi."

Vương Nhất Bác cầm theo một chiếc túi, đẩy cửa vào.

Tiêu Chiến thấy cậu cẩn thận đặt chiếc túi lên bàn làm việc của anh: "Bên trong là gì vậy?"

"Gạt tàn. Em vừa mua xong."

"Gạt tàn kia của Vương Nhất Đình hỏng rồi à?"

"......"

"Không phải đưa cho anh ấy." Vương Nhất Bác lấy chiếc hộp ra khỏi túi và đặt nó trước mặt anh: "Mua cho anh."

Lần trước là hâm sữa nóng, đây là lần thứ hai cậu khiến anh thụ sủng nhược kinh.

Vương Nhất Bác hất cằm: "Anh không mở ra xem sao?"

Bên ngoài hộp còn có giấy gói, Tiêu Chiến lấy dao rạch giấy cắt ra. Anh chưa từng thấy qua gạt tàn của Vương Nhất Đình ở bên kia, nhưng Vương Nhất Bác tặng anh cái này, trông nó giống như tác phẩm nghệ thuật trang trí, dùng để đựng tàn thuốc thì quá xa xỉ.

Vốn anh hút thuốc cũng không nhiều lắm nên đặt gạt tàn bên cạnh máy tính làm đồ trang trí.

Vương Nhất Bác nhìn ra được anh rất hài lòng với chiếc gạt tàn kia, lời nói dư thừa sẽ phá hư bầu không khí khó có được giữa bọn họ, cậu không ở lại lâu, thuận tay cầm ly nước của anh uống hai ngụm rồi ra về.

Vừa lên xe, cậu nhận được điện thoại của ba.

"Tiểu Bác tuần này có đi công tác hay không, tối nào rảnh rỗi về nhà ăn cơm?"

Ba Vương lại bổ sung: "Con và Tiêu Chiến về cùng nhau."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro