Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trác Du không ngờ Vương Nhất Bác lại là chồng của Tiêu Chiến, vậy nên việc các bức ảnh bị xóa đã có thể lý giải. Với các mối quan hệ của Tiêu Chiến, chỉ cần một câu nói là xong.

Tiêu Chiến là người mà từ tận đáy lòng em trai không muốn nhắc đến nhất, vậy nên về chủ đề trên hot search của Vương Nhất Bác, em trai không nhắc tới nữa.

Em trai anh ta đang đứng trước bàn làm việc, hồ sơ đã đưa, nhưng hắn không có ý định rời đi.

Trác Du tắt giao diện hot search, đặt chuột xuống và hỏi: "Còn việc gì nữa à?"

"Ừm." Trác Thành rót cho mình một ly nước, ngồi xuống chiếc ghế dựa trước bàn.

hắn đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào, quả thực rất khó xử.

Trác Du thấy hắn do dự, dò hỏi: "Em cãi nhau với chồng à?"

Trác Thành sững sờ ngẩng đầu: "Không ạ."

Trác Du thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải hôn nhân xảy ra vấn đề là được.

Em trai và em rể gặp nhau trong một buổi xem mắt, hẹn hò được vài tháng thì vội vàng kết hôn, tuy nói tính cách và năng lực của em rể không có gì đáng để chê cả, nhưng xét cho cùng, cả hai đều không có nền tảng tình cảm, không hiểu rõ về đối phương nên rất dễ vì một chút việc nhỏ mà xảy ra mâu thuẫn.

"phu phu cãi nhau là chuyện bình thường. Lúc nào đó cãi nhau mà không có ai để tâm sự thì cứ nói với anh."

Trác Thành cười nói: "Nhìn vào tính khí của hai chúng em, anh xem có chỗ nào giống người có thể cãi nhau sao?"

Trác Du mỉm cười: "Cũng đúng." Hai đứa đều là những người ôn hòa lại lý trí.

"Vậy là chuyện gì?" Anh kiên nhẫn hỏi.

Trác Thành: "Em sẽ xử lý tốt."

Em trai đang chịu rất nhiều áp lực, Trác Du thay đổi chủ đề: "Tuần trăng mật khi nào em mới bù lại đây? Trì hoãn nữa là tới cuối năm đấy."

Hôn lễ được tổ chức vào cuối tháng 10, hiện tại đã là tháng 11, hắn còn chưa có thời gian đi hưởng tuần trăng mật, chồng hắn rất thông cảm, nói chờ hắn rảnh rỗi rồi sẽ đi, không cần nóng vội.

Trác Thành trở lại văn phòng của hắn, khi rót cà phê vẫn còn thất thần suy nghĩ. Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên vài hồi, lại có người trong nhóm cấp ba nói chuyện phiếm.

Biết rằng nội dung trò chuyện có thể liên quan đến Vương Nhất Bác, Trác Thành vẫn không thể khống chế tay của mình mà click mở nhóm chat.

Tin nhắn mới nhất là: [Tại sao cậu không xóa tất cả ảnh của Vương Nhất Bác? @ Tiêu Chiến]

Người gửi tin nhắn là Vu Bân, mấy ngày nay anh ta là người tích cực nhất trong nhóm chat.

Trác Thành ở trong nhóm chat không lên tiếng, yên lặng rời khỏi khung chat.

Tình cảm của hắn đối với Vu Bân rất phức tạp, nếu không phải vì Vu Bân, có lẽ kết cục của hắn và Tiêu Chiến đã khác.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Vu Bân tỏ tình với hắn nhưng hắn trực tiếp từ chối, bởi vì chuyện đó là không thể, nên hắn không muốn để lại cho anh ta bất kỳ ảo tưởng nào.

Trải qua bốn năm dài đại học, hắn mới biết được Tiêu Chiến vẫn chưa có người yêu, khó tránh khỏi lại lần nữa động tâm, muốn thử một lần, vì thế hắn đã đăng ký vào cùng một trường cao học với anh.

Hắn từng hỏi Tiêu Chiến về tiêu chuẩn người yêu của anh, tiêu chuẩn rất cao, một là phải yêu thích, hai là tâm hồn phải đồng điệu.

Trong suốt quãng thời gian sinh viên của anh, từ cấp ba đến đại học, hắn là một trong số ít người  ở cạnh anh.

Ở bên anh, so với những người theo đuổi khác hắn có ưu thế hơn, nhưng hắn vẫn không dám trực tiếp tỏ tình, lỡ chẳng may bị cự tuyệt, sau này sợ là ngay cả làm bạn bè cũng không làm được.

Đổi lại nếu là người khác, không ai muốn mất đi một người bạn đứng ở trên đỉnh cao như vậy.

Hắn tìm được một cựu sinh viên tốt nhất để nhờ giúp đỡ, cựu sinh viên đó cũng là bạn của Tiêu Chiến.

Bạn cùng trường ấy giống như bình thường cùng nói chuyện phiếm, người đó nói với Tiêu Chiến về hắn: Tôi mới biết được chuyện Trác Thành là vì cậu nên mới nộp đơn nhập học đến đây.

Sau đó, anh nói với bạn học: Cậu tìm một cơ hội khéo léo nói cho cậu ấy biết là cậu ấy đang kẹp giữa tôi và Vu Bân, sẽ không có khả năng. Bảo cậu ấy phải tiếp tục tiến lên phía trước, đừng vì tôi mà lãng phí thời gian. Một ngày nào đó cậu ấy gặp khó khăn không thể giải quyết, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ biết được, anh vì Vu Bân mà từ chối hắn, lúc đó liệu anh có hối hận, có vướng bận gì không, có thể im lặng bao lâu.

Anh thông minh như vậy, không thể không đoán được là bạn học đó hỏi dò trước dùm hắn.

Nếu không phải bởi vì Vu Bân, sau khi hắn thổ lộ, hẳn là anh sẽ cho hắn một cơ hội. Cho dù ngay từ đầu anh đối với hắn không hề động lòng, nhưng sau khi trở thành người yêu của nhau, dần dần anh sẽ có cảm tình với hắn mà thôi.

Đáng tiếc chỉ một cơ hội như vậy thậm chí hắn còn không có được.

Vài năm sau khi tốt nghiệp cao học, hắn trước sau đều không yêu ai, còn Tiêu Chiến thì vẫn luôn độc thân, các bạn cùng trường cực lực mai mối cho bọn họ: Cậu là người anh ấy nói chuyện nhiều nhất, hai người mà bỏ lỡ nhau thì đáng tiếc lắm.

Tuy rằng hắn rất tiếc nuối, vẫn sẽ nhớ anh, nhưng hắn cũng biết rõ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ: Bây giờ chúng tớ cũng không còn liên lạc nữa.

Hắn chỉ vô tình nói ra, nhưng người bạn cùng trường lại để trong lòng, vì thế nên người đó nhờ Tiêu Chiến chuyển một ít đồ cho hắn, tạo cơ hội cho hai người họ gặp mặt, đó cũng là lần đầu tiên hắn đến văn phòng của anh.

Ngày đó hắn không ở lại lâu, trò chuyện vài câu liền lấy đồ mà bạn học gửi cho hắn rồi rời đi.

Cho đến khi ở trong nhóm chat hắn mới nghe nói, anh đã đi lĩnh chứng, anh và chồng là liên hôn.

hắn đau khổ một thời gian dài rồi gặp được người chồng hiện tại, anh chính là người đã cùng hắn vượt qua giai đoạn khó khăn.

Trác Thành cố gắng hết sức thu hồi suy nghĩ, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cuộc sống của hắn đã đầy đủ, vậy hắn còn điều gì chưa hài lòng nữa.

___

Chập tối, vị trí của mấy cái hot search về buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thế rốt cuộc cũng đã giảm xuống.

Sinh nhật của Trình Đàm được tổ chức tại một khách sạn cách công ty không xa, sau khi tan sở, không ít người đi bộ đến đó theo nhóm ba hoặc năm người.

Tối nay cậu muốn uống chút rượu vang đỏ nên để xe ở công ty, định đi bộ đến khách sạn, người lười có phúc của người lười, bây giờ cậu không cần phải đi bộ rồi, trực tiếp đi nhờ xe của anh.

Di động của Trình Đàm vang lên, có người gọi đến.

Anh mở cửa xe rồi lại đóng lại, chờ Vương Nhất Bác lên xe rồi mới ở ngoài xe nhận điện thoại.

"Bố, tối nay là sinh nhật con, bố tha cho con được không?"

Chủ tịch Trình: "Sinh nhật cũng chỉ là sinh nhật mà thôi. Nếu con cứ tiếp tục như vậy, công ty sớm muộn gì cũng tiêu đời! Một khách hàng lớn như Thịnh Thế, sao con lại giao phó cho Vương Nhất Bác, cái người một chút gì cũng không hiểu phụ trách, con còn muốn làm gì nữa hả?"

Trình Đàm: "..."

Anh đã giải thích lý do vì sao ảnh cá nhân của Vương Nhất Bác lại nằm trong từ khóa hot search, nhưng bố anh không tin, cho rằng Vương Nhất Bác tìm ra cách mới, sử dụng mánh lời để thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

"Cậu ấy có hiểu chuyện kinh doanh hay không, không phải do bố quyết định. Khách mua, thị trường mua là được".

Đầu bên kia điện thoại, chủ tịch Trình giận sôi máu: "Tự con nhìn coi hot search là cái gì. Những cái con làm không phải là PR!"

Trình Đàm bênh vực người của mình, trả lời bố: "Vậy PR là sao? Giống như bố và chủ tịch Trác sao, giả mù mưa sa ở trước mặt giới truyền thông lấy lòng bạn tốt?"

Chủ tịch Trình tức giận đến suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại, ông trực tiếp cúp máy.

Trình Đàm cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Sau vài giây, anh mở cửa xe ngồi vào.

Vương Nhất Bác quay sang anh và hỏi: "Vì hot search nên anh và chủ tịch Trình cãi nhau đấy à?"

Trình Đàm nghi hoặc, cách âm của chiếc xe này không kém đến mức như vậy chứ.

Vương Nhất Bác chỉ vào cửa sổ trời, ở trên đầu là một khoảng trống, có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên ngoài xe.

Trình Đàm bật cười, muốn phủ nhận cũng không được.

"Ông ấy không tin là việc của ông ấy."

Trình Đàm đặt điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, thắt dây an toàn.

Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác: "Bố anh cảm thấy năng lực truyền thông không ai tốt bằng ông ấy, em không cần phải để trong lòng."

Vương Nhất Bác trái lại trấn an anh: "Sau này em sẽ nỗ lực gấp bội để lấy lại thể diện cho anh, để chủ tịch Trình thấy mắt nhìn của anh chuẩn đến mức nào."

Trình Đàm mỉm cười, khởi động xe.

Chuyện của Công nghệ Thịnh Thế coi như đã hạ màn, phần còn lại là công việc của các bộ phận khác, cũng không có nhiều việc cần Vương Nhất Bác phải bận rộn.

"Em nên nhân lúc dạo gần đây không có việc gì làm thì xin nghỉ phép năm đi, nếu để đến cuối năm không nghỉ thì lãng phí lắm."

Nhắc nhở nhân viên nghỉ phép chắc chỉ có mỗi ông chủ Trình Đàm đây.

Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy thứ hai tuần sau em có thể bắt đầu nghỉ phép thường niên được không?"

Trình Đàm gật đầu: "Tính hai ngày cuối tuần tiếp theo, em có thể nghỉ chín ngày liên tiếp."

Kỳ nghỉ đến quá đột ngột, Vương Nhất Bác nhất thời chưa nghĩ ra muốn làm cái gì.

Cậu hỏi Tiêu Chiến: [Gần đây anh có bận không?]

[Bận, đi Giang Thành công tác.]

Tiêu Chiến hỏi: [Có chuyện gì vậy?]

Vương Nhất Bác không đề cập chuyện muốn cùng anh ra ngoài du lịch, liền đưa ra lý do: [Tùy tiện hỏi thôi. Em đang đợi ăn bánh sinh nhật, chán quá.]

Tiêu Chiến: [Chán mà còn đi sớm thế?]

Vương Nhất Bác gửi lại anh một biểu tượng cảm xúc trợn mắt.

Khi đến tầng dưới của khách sạn, Trình Đàm đậu xe ở cửa chính, đợi cô xuống xe mới lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.
.
.
.

Không lâu sau, ngôi sao sinh nhật tối nay Trình Đàm bước vào sảnh tiệc, bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Trình Du hát hai bài, đưa micro cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hát dễ nghe, theo lời của Trình Du, giọng hát của cậu so với cậu ấy ở công ty rất được mọi người hoan nghênh.

Trình Du chọn cho cậu một vài bài hát thích hợp có thể hát trước mặt sếp, Vương Nhất Bác vừa cất tiếng hát, toàn hội trường bỗng nhiên im bặt.

Tựa như khí chất của cậu, giọng nói cậu trong trẻo và thanh tao.

Lâu ngày không hát, hát liên tiếp ba bài, giọng Vương Nhất Bác khô khốc, cậu nhường micro cho các đồng nghiệp xung quanh.

Trình Du năn nỉ: "Bác ca à, hát thêm hai bài nữa đi, để chúng em có thể tận hưởng được hào quang của Trình tổng, ngôi sao sinh nhật này."

Các đồng nghiệp khác cùng phụ họa theo, bảo rằng được nghe cậu hát là một loại hưởng thụ.

Vương Nhất Bác: "Để anh nghỉ một chút rồi lại hát nhé."

Trình Đàm đang ngồi uống rượu vang đỏ cách đó không xa, anh chỉ vào Vương Nhất Bác, nói với người phục vụ: "Cho cậu ấy một ly nước ấm, khoảng bốn mươi độ."

"Vâng ạ." Người phục vụ liền đi chuẩn bị nước ấm cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghe điện thoại, là Tiêu Chiến đã gọi cho cậu.

Phòng tiệc ồn ào, cậu cầm điện thoại di động đi ra ngoài, đúng lúc cậu cần một ly nước thì nhân viên phục vụ đưa tới cho cậu, nói là do Trình tổng bảo anh ta mang đến.

"Cảm ơn."

Cậu bưng ly nước đi ra ngoài sảnh.

Cậu nhấp một ngụm nước ấm rồi mới trả lời: "Alo."

Giọng nói của Tiêu Chiến thanh lạnh, anh hỏi cậu: "Khi nào thì em về?"

"Vẫn còn sớm, bọn họ chơi còn chưa đủ đâu." Vương Nhất Bác hắng giọng, vội vàng uống thêm một ngụm nước ấm.

"Ăn cay sao?"

"Không. Vừa rồi em hát liên tiếp mấy bài, hát lâu nên giọng không chịu nổi."

Nghe vậy, Tiêu Chiến im lặng vài giây.

Trước nay cậu chưa bao giờ hát ở trước mặt anh.

"Uống rượu à?" Hai người không nói về chuyện hát hò nữa.

"Có uống."

"Gửi địa chỉ khách sạn cho anh."

Tiêu Chiến không nói gì thêm rồi cúp điện thoại.

Anh lấy chìa khóa xe, đi được vài bước thì dừng lại, gọi điện thoại bảo tài xế đến đón.

Một giờ sau, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi từ tài xế, người này nói với cậu xe đã đậu trước khách sạn.

Nghĩ rằng Tiêu Chiến cũng ở trong xe, để anh không phải đợi, cậu liền rời đi nhanh chóng, xuống tầng dưới khách sạn tìm xe của Tiêu Chiến, kỳ nghỉ dài của cậu chính thức bắt đầu vào ngày mai.

Mở cửa sau, hàng ghế sau trống không, phía trên ghế phụ cũng không có ai, trong xe chỉ có tài xế.

Chào hỏi xong, Vương Nhất Bác ngồi vào.

"Buổi tối Tiêu Chiến có tiệc xã giao sao?" Cậu hỏi tài xế.

Tài xế: "Không ạ. Tiêu tổng đang ở nhà."

Vậy hẳn là anh ở nhà tăng ca, Vương Nhất Bác nghĩ trong lòng.

Ở trên xe hơn nửa giờ, ô tô đã đậu ở trong sân biệt thự.

Đèn trong phòng trên lầu đều đã tắt, trước đây không như vậy, dù cậu có về muộn thế nào thì anh cũng sẽ ở trong thư phòng đợi.

Lên đến phòng trên lầu, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đẩy cửa vào, chỉ có đèn tường bên hông sáng lên, Tiêu Chiến đã ngủ say.

Không biết anh đã ngủ hay chưa, Vương Nhất Bác không phát ra tiếng động, lẳng lặng đi vào phòng tắm tắm rửa.

Tiêu Chiến ngủ đến mơ mơ màng màng, bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa phòng tắm.

Vương Nhất Bác chậm rãi đi tắm, lau khô tóc, xong xuôi hết đã là hai mươi phút sau.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu: "Em mau ngủ đi."

Vương Nhất Bác lên giường: "Làm anh thức giấc à?"

"Không."

Vương Nhất Bác tắt đèn, chui vào trong lòng ngực anh.

"Em tưởng anh sẽ cùng tài xế lái xe đến đón em."

Tiêu Chiến: "Anh mà đi, em lại nói anh muốn giục em về nhà, làm em mất hết hứng thú."

"Làm gì có."

Tiêu Chiến hôn lên trán cậu: "Sau này nếu không có tiệc xã giao thì anh sẽ đi. Em ngủ đi."

Vương Nhất Bác gập đầu gối lại, gác hai chân lên bụng dưới của anh, hơn một nửa cơ thể đè lên người anh.

Tiêu Chiến vỗ vỗ chân cậu: "Em có thể để chân xuống rồi ngủ được không?"

Vương Nhất Bác nằm bất động trong lòng anh, giọng điệu như làm nũng: "Không thể."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, đành phải ôm lấy eo cậu để tránh cho cậu tuột khỏi người anh.

Vương Nhất Bác uống rượu vô là gục đầu vào người anh, không tới một phút là đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tiêu Chiến nói với cậu: "Ngày mai anh đến Giang Thành để công tác, sáng sớm sẽ bay."

Vương Nhất Bác ý thức mơ hồ, chỉ nghe thấy cậu "Ừm" một tiếng.

Sáng hôm sau, khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy, theo bản năng cậu muốn ôm lấy người bên cạnh nhưng sờ mãi không thấy gì, mở mắt ra, giường bên cạnh đã trống không.

[Hôm nay anh không nghỉ sao? ] Cậu gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến rời khỏi nhà chưa đầy nửa giờ, rất nhanh nhắn trả lời lại: [Đang trên đường đến sân bay. Chẳng phải tối qua anh đã nói với em rồi sao?]

Vương Nhất Bác cẩn thận nhớ lại, nhưng không có chút ấn tượng nào.[Anh nói như vậy khi nào?]

Tiêu Chiến không tranh cãi với cậu: [Là anh nhớ lầm. Sau này đi đâu, anh sẽ nhắn tin báo cho em biết.] phòng cho cậu lại không chịu thừa nhận.

Vương Nhất Bác hỏi: [Anh đi Giang Thành ư? Bao lâu thế?]

Tiêu Chiến: [Có thể là bốn hoặc năm ngày.]

Vương Nhất Bác nghe lâu như vậy, vậy là đã quá nửa kỳ nghỉ của cậu rồi.

Ở nhà một mình cũng thật nhàm chán, cậu nhanh chóng xốc chăn ngồi dậy, không biết có thể đuổi kịp chuyến bay của anh hay không, nếu không kịp thì cậu lại mua chuyến khác, không thể để anh đợi cậu cùng nhau bay đến Giang Thành, tránh làm chậm trễ công việc của anh.

Cậu dành vài phút thu dọn hành lý, gọi cho tài xế đợi dưới sân, cơm sáng còn không có thời gian để ăn, nên cậu mang theo vài lát khoai tây đem lên xe.

[Máy bay khi nào cất cánh? Nếu mà anh đang chán, em trò chuyện với anh một lát vậy. ] Vương Nhất Bác hỏi thăm thời gian khởi hành của anh.

Tiêu Chiến: [Mười giờ.]

Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, chắc là cậu có thể đuổi kịp.

Lát sau anh lại gửi thêm một tin nhắn khác: [Không nhàm chán.]

Vương Nhất Bác: "..."

Tiêu Chiến đang xử lý email, không rảnh để mà trò chuyện.

Hôm nay cậu cũng khá là may mắn, không bị tắc đường nên đến sân bay sớm hơn 20 phút so với dự kiến.

Thuận lợi vượt qua vòng kiểm tra an ninh, Vương Nhất Bác đến phòng chờ VIP để tìm người.

Đến khi cậu nhìn thấy dáng người ngồi thẳng thớm của anh, trái tim treo lơ lửng suốt chặng đường của cậu giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Vương Nhất Bác từ bên cạnh đi vòng ra phía sau sofa, đi đến phía sau lưng anh, lấy hai tay tay bịt mắt anh lại.

Tiêu Chiến đang đọc email, trước mắt anh bỗng tối sầm lại, theo sau đó là cảm giác mềm mại của những ngón tay truyền đến não anh.

Như sợ anh bỏ chạy, cậu dùng sức che lại thật chặt.

"Em chọc nhẹ thôi, chọc nữa là anh mù mất, còn muốn học lái xe không hả?"

Vương Nhất Bác tức giận cười: "Em che chứ không phải chọc!" Cậu buông đôi mắt anh ra, từ phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh: "Sao anh biết chắc chắn là em?"

Tiêu Chiến bị cậu che hai mắt, mất hơn mười giây sau mới có thể nhìn rõ ràng, hất cằm nhìn mấy vệ sĩ cách đó không xa: "Coi bọn họ là vật trang trí sao? Bọn họ chỉ không bố trí phòng vệ đối với em thôi."

Bất luận kẻ nào tiếp cận từ phía sau anh, nếu bọn họ không cảnh giác, lại không nhắc nhở anh, còn cho phép người đó che mắt anh, thì chỉ có mình cậu.

Vương Nhất Bác: "Vậy nếu là bạn bè hoặc người thân của anh ở sân bay gặp được anh, rồi muốn chơi khăm anh thì sao."

"Trừ em ra thì còn ai dám trêu chọc anh?"

"..."

Tiêu Chiến để cậu tùy ý vòng tay ôm lấy cổ anh, tiếp tục đọc email.

Cậu bò lên lưng ghế sofa phía sau anh, mặt dán vào mặt anh, hô hấp nóng rực phả khóe môi anh, quấy nhiễu nghiêm trọng đến anh, Tiêu Chiến không thể tĩnh tâm đọc tài liệu được.

Mấy lần muốn lên tiếng bảo cậu ngồi lên, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Anh đóng máy tính và hỏi cậu: "Em đã ăn sáng chưa?"

Hai lát bánh mì trên xe, lúc ra ngoài chưa kịp lấy sữa bò, uống tạm nửa chai soda lạnh, dọc đường cũng lo lắng không biết có thể đuổi kịp anh, đuổi kịp phi cơ của anh hay không, nên cậu không cảm thấy đói.

Bây giờ cậu đang ôm cổ, dựa vào người anh, trước sắc đẹp này, càng không thấy đói.

Vương Nhất Bác trả lời cho có: "Cứ coi như đã ăn rồi."

Cậu vốn đã ăn rất ít, cậu dùng 'coi như' để miêu tả, không khác gì không ăn. "Ăn thêm một chút." Tiêu Chiến mượn chuyện này để cậu buông cổ anh ra, đi lấy đồ ăn cho cậu.

"Em muốn ăn gì?" Anh lại hỏi.

Vương Nhất Bác không chịu buông tay, nói không đói.

Đến điều này cũng không thể khiến cậu buông tay, Tiêu Chiến đành phải thu máy tính xách tay lại, khi nào lên máy bay sẽ xử lý chỗ văn kiện còn lại, hỏi cậu muốn đi công tác ở đâu.

Cho đến giờ phút này anh cũng không nghĩ rằng cậu đến sân bay là vì muốn tìm anh.

Vương Nhất Bác nói: "Em không đi công tác, em được nghỉ phép, tổng cộng chín ngày."

Tiêu Chiến xoay mặt nhìn cậu: "Sao em không nói sớm."

"Em quyết định nghỉ phép đột ngột, nếu không nghỉ thì hết năm nay cũng không dùng được nữa. "

"Em tới sân bay là muốn cùng anh đến Giang Thành sao?"

"Vâng." Cậu không muốn ở nhà một mình.

Nói xong, Vương Nhất Bác ôm anh càng chặt hơn.

Cậu dính lấy anh như một đứa trẻ, Tiêu Chiến cũng thấy kinh ngạc vì bản thân anh cũng không phản cảm với điều này, thậm chí còn hưởng thụ khi được cậu ỷ lại như vậy. Trước đây, bạn cùng trường còn hỏi anh: Rốt cuộc mẫu người cậu thích là gì?

Không ồn ào, không quấy rầy phiền hà, cho anh không gian riêng tư một cách tuyệt đối, không bám dính lấy anh, không ảnh hưởng đến công việc của anh.

Kết quả là ngay cả một trong số đó cậu cũng không có.

Vương Nhất Bác cọ cọ vào má anh, thì thầm gọi anh: "Này."

Tiêu Chiến lại lần nữa quay đầu, hô hấp hai người đan xen: "Lại làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác lấy tay che lại, không cho vệ sĩ nhìn thấy, hôn lên môi anh một cái.

Biểu cảm trên mặt Tiêu Chiến không chút thay đổi, nhưng vừa rồi khi cậu hôn anh, anh không khỏi nín thở.

Anh ngước mắt lên, trêu chọc cậu: "Một tay em có thể che được cái gì? Em nghĩ bọn họ ngốc vậy sao?"

Vương Nhất Bác không có tiền đồ, sau khi hôn xong trái tim đã đập thình thịch, cười: "Em bịt tai trộm chuông cũng không cho sao?"

Cậu nằm sấp lâu nên eo không thoải mái, lúc buông cổ anh ra, vòng qua sofa, ngồi xuống bên cạnh anh.

Mặc dù cậu nói không đói, anh vẫn đi rót hai tách cà phê mang tới, lại lấy cho cậu một miếng bánh ngọt.

Cà phê không thêm đường, cũng không thêm kem tươi, Vương Nhất Bác uống không quen, nhưng cũng cố gắng nếm thử hương vị cà phê mới lạ này.

Tiêu Chiến đang suy nghĩ nên đưa cậu đi đâu nghỉ phép, sắp vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, Giang Thành có bốn mùa rõ rệt, hai mùa thu đông không có chỗ nào đẹp. Cậu hiếm khi được nghỉ dài ngày, cũng không thể để cậu đi công tác cùng anh.

Khi anh suy nghĩ, chợt phát hiện ra, không biết từ khi nào cánh tay áo khoác của cậu lại đè lên đùi anh.

Lúc này Tiêu Chiến mới phản ứng lại, là cậu cố ý để tay áo lên đùi anh, chỗ này là nơi công cộng, cậu cũng không dám để chân lên người anh, nên muốn để áo lên.

Anh chống cằm nhìn cậu, mạch suy nghĩ kỳ lạ của cậu dường như không có điểm cuối cùng.

Vương Nhất Bác đang ăn đồ ngọt, nghiêng mắt hỏi: "Làm sao vậy?" Sao anh lại nhìn chằm chằm cậu?

Tiêu Chiến: "Không có gì."

Tay áo đặt trên quần anh có thể làm cho cậu vui vẻ, vậy thì cứ để nó đè lên đi.

Anh thu hồi tầm mắt, cầm lấy tách cà phê của mình lên uống.

Lần này đi Giang Thành, lãnh đạo bên kêu gọi đầu tư đích thân ra sân bay đón anh, buổi trưa và buổi tối đều có tiệc, không có thời gian ở bên cậu. Anh nhắn tin cho Lưu Hải Khoan, bảo anh ta sắp xếp thêm một chiếc xe khác để đón Vương Nhất Bác.

Lưu Hải Khoan: [Vương Nhất Bác cũng tới sao? Ngày mai không phải đi làm à?]

Tiêu Chiến: [Nghỉ phép.]

Cậu nguyện ý cùng anh đến Giang Thành công tác, điều này chính anh cũng không nghĩ tới.

Lên máy bay, Tiêu Chiến mở máy tính, dành nửa tiếng đồng hồ xử lý văn kiện, mở những tài liệu cậu gửi tới cần nghiên cứu. Cậu của anh giới thiệu cho anh mấy nhóm nghiên cứu và phát triển sản phẩm dầu gội đầu, bọn họ có tiềm năng, có ý tưởng sáng tạo, chỉ thiếu suy nhất là tiền, phù hợp với yêu cầu đầu tư của mà anh đặt ra.

Vương Nhất Bác nửa nằm nửa ngồi ở cửa sổ bên kia nhìn biển mây, mơ màng hồ đồ thế nào lại cùng anh tới Giang Thành, cũng không hề lên kế hoạch nào về kỳ nghỉ.

Cậu xoay mặt nhìn Tiêu Chiến, gương mặt anh nhìn nghiêng lạnh lùng lại chuyên chú, hôm nay lại mặc âu phục màu đen, bình thường anh hay mặc áo sơ mi đen, cũng có nhiều tây trang màu xám hơn, trong số âu phục ở phòng thay đồ, màu đen là ít nhất.

Hôm qua và hôm nay anh mặc màu đen của các thương hiệu khác nhau.

Cậu đứng dậy, đi qua đòi hôn.

Tiêu Chiến đang nghiên cứu xem nên đầu tư vào đội nào, thấy cậu đột nhiên bước tới, anh vội vàng tắt giao diện đi.

"Không ngủ một lát sao?"

Khi nhìn về phía cậu, anh lại nhẹ nhàng điềm đạm.

Vương Nhất Bác không nhận ra có điều gì bất thường: "Em đang định ngủ."

Cậu ngồi cạnh anh, đặt cằm trên vai anh, không nói gì.

Bây giờ Tiêu Chiến đã có thể hiểu rất nhiều động tác nhỏ của cậu có nghĩa là gì, anh buông chuột xuống, giữ lấy gáy cậu, cúi đầu hôn xuống.

Ngậm đôi môi cậu, khẽ hôn không quá sâu.

Mỗi lần dỗ dành cậu, hôn một lần là không đủ, lần này anh hôn cậu ba lần.

Thêm nhiều hơn một phút.

Tiêu Chiến rời khỏi môi cậu, ôm cậu, dùng giọng điệu dung túng: "Được chưa?"

Bởi vì anh dung túng, cậu sẽ không dễ dàng từ chối, Vương Nhất Bác cũng càng ngày càng được nước lấn nói: "Chưa được."

Môi anh sau đó lại phủ lên, quấn lấy đầu lưỡi, ngậm môi cậu.

Cậu chìm đắm trong hơi thở và nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Trở lại phía bên kia của cabin, nhịp tim của Vương Nhất Bác vẫn còn đang đập mạnh.

Tiêu Chiến âm thầm bình phục lại hô hấp, lại nổi lên phản ứng, anh lấy âu phục che trước người mình.

Hồi lâu sau, anh mới tiến được vào trạng thái làm việc, lấy âu phục ra, khoác lên tay vịn bên cạnh.

Vương Nhất Bác vừa uống vài ngụm nước trái cây ướp lạnh thì ba gọi điện thoại đến cho cậu. Lần trước liên lạc là ngày họp báo, ba nói với cậu rằng buổi tối trở về sẽ xem ghi hình trực tiếp, ông khá có hứng thú với Tiểu Thế, định mua một chiếc để ở nhà.

"Alo, ba ạ."

"Hôm nay con có tăng ca không?"

"Con không, đang nghỉ ngơi ạ."

"Vậy về ăn cơm nhé? Mẹ và ba đều ở nhà."

"Hai người đều ở nhà sao? Ba, tối hôm qua không phải ba còn đang bận ở nơi khác hay sao?" Vương Nhất Bác bỗng ngồi thẳng dậy, ba mẹ khó khăn lắm mới ở nhà một lần mà cậu lại bỏ lỡ, họ nhất định cũng cảm thấy mất mát, cậu tự trách mình, lại tiếc nuối: "Ba, con hiện tại con đang ở trên máy bay tới Giang Thành, không có cách nào về cùng ba mẹ ăn cơm được."

"Không cần để trong lòng, người một nhà cùng ăn bữa cơm mà thôi, cũng không phải là đại sự gì." Vương Nhất Nguyên trấn an cậu một hồi, chuyển sang đề tài khác: "Bây giờ con ở trên máy bay mà vẫn có thể gọi điện thoại được sao?"

"À, là phi cơ của Chiến ca, con đi cùng anh ấy."

Con trai và con rể ở chung hòa hợp, chuyện này ông cầu còn không được. Ông sợ nhất là cuộc hôn nhân của cậu lại giống như vợ chồng ông, bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Vương Nhất Nguyên: "Các con cứ đi chơi đi, hôm nay anh con cũng không rảnh."

Vương Nhất Bác chỉ có thể tự an ủi mình: "Vậy ba mẹ vừa lúc có thể tận hưởng thế giới hai người. "

Vương Nhất Nguyên chỉ cười không nói, ông ngẩng đầu nhìn vợ đang bố trí bàn gỗ dài trong sân, từ khi rời giường đến bây giờ, tổng cộng bà chỉ nói với ông hai câu.

mẹ Vương vừa từ bên ngoài vào, mua một bó hoa mẫu đơn trắng lớn, đang tỉa hoa.

Con trai nhỏ rất thích hoa mẫu đơn trắng nên bà mua nó để trang trí bàn ăn. Hôm nay ánh nắng mặt trời rất đẹp, không có gió, ăn trong sân không lạnh cũng không nóng. Buổi họp báo của Công nghệ Thịnh Thế rất thành công, bà không thể đến đó ủng hộ, hôm nay phải khao cậu một bữa.

Vương Nhất Nguyên cúp điện thoại với cậu, từ biệt thự đi ra.

"Tiểu Bác được nghỉ phép, ở nhà nhàm chán nên cùng Tiêu Chiến đi Giang Thành rồi."

Mẹ Vương đang cắm hoa vào bình hoa, nghe vậy gật gật đầu.

Vương Nhất nguyên ngồi xuống trước bàn gỗ, cái bàn ăn này là họ đặc biệt mua cho cậu, thuận tiện để ở trong sân ngắm hoa, thưởng trăng, ăn vặt.

"Giữa trưa..."

Ông mới chỉ nói ra hai chữ, dì giúp việc đã từ trong nhà đi ra, mẹ Vương nói với dì: "Hai đứa nó đều không rảnh về ăn cơm, buổi trưa nấu cho tôi một phần đồ ăn nhẹ được rồi."

Về phần Vương Nhất Nguyên muốn ăn cái gì, bà không hỏi, cũng không muốn quản nhiều.

Ở nơi đất khách nhiều năm như vậy, bà cũng sắp quên mất ông thích ăn gì rồi.

Đến giờ cũng không muốn nhớ kỹ nữa.

Vương Nhất Bác và Vương Nhất Đình không ở bên cạnh, trông ông không khác gì khi làm việc là bao, ánh mắt biểu cảm nghiêm túc, khí chất ở vị trí cao lâu rồi khiến người ta cảm thấy xa cách, dù sao thì bình thường dì giúp việc có thể không nói sẽ cố gắng không nói nhiều.

"Nấu cho tôi một vài món ăn gia đình."

Vương Nhất Nguyên cũng nhấn mạnh: "Đừng cho cay."

Dì giúp việc: "Được ạ."

Bà nhanh bước rời đi, vào nhà bếp để chuẩn bị thức ăn.

Máy bay hạ cánh xuống Giang Thành, Vương Nhất Bác rời khỏi sân bay trước, Tiêu Chiến có tiệc xã giao khác. Đến nội thành của Giang Thành, cậu ghé vào một quán đồ ăn nhanh nổi tiếng trên con phố ẩm thực.

Vừa ăn vừa chụp ảnh gửi cho mẹ: [Mẹ, món mẹ thích nhất, để con thử giúp mẹ trước chờ đến khi ba con nghỉ hưu, để ba đưa mẹ đến quán ăn ở Giang Thành này.]

Mẹ Vương trước kia cũng thường xuyên bay tới Giang thành, khi đó cậu vẫn còn nhỏ. Giang Thành hai mươi mấy năm trước không được phồn hoa như vậy, tất cả cửa hàng đều tập trung ở hai con phố, cũng không có nhiều tòa nhà cao tầng, trong trí nhớ của bà Giang Thành lúc ấy vẫn giữ dáng vẻ cổ kính đơn sơ.

Mẹ Vương dừng lại suy nghĩ: [Ba con chắc không nghỉ hưu sớm đâu. Còn chưa biết là ngày nào. Chờ khi nào hết bận rồi, con đi với mẹ.]

Vương Nhất Bác đột nhiên rất hoài niệm những ngày còn bé cả nhà cùng nhau đi du lịch, khi đó ba cậu không bận rộn như bây giờ, còn có thể dành thời gian dẫn bọn họ đi du ngoạn khắp nơi.

Khi đó không cần mang theo tài xế, không cần mang theo vệ sĩ, không ai nhận ra bọn họ.

Nhưng bây giờ thì không thể.

[Mẹ, mẹ và ba bàn bạc đi ạ, khi nào gia đình mình tìm một chỗ cùng đi du lịch, bốn người chúng ta và cả Chiến ca nữa, không cần phải khoa trương ồn ào.]

Chuyện gì mẹ cũng chiều theo cậu: [Nếu không muốn khoa trương ồn ào, vậy phải tìm chỗ có ít người, tốt nhất là nghỉ mát ngắn ngày ở ngoại thành gần đây. Mẹ sẽ bàn với ba con xem nên đi đâu.]

Thời gian mọi người có thể ở với nhau cũng chỉ có mấy ngày sau Tết.

Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nghĩ, cả nhà cùng đi du lịch thì có thể đi đâu chơi.

Ăn cơm trưa xong, cậu trở về khách sạn nghỉ ngơi, vẫn là khách sạn Giang Cảnh lần trước khi tới Giang Thành cậu từng ở, số phòng cũng không thay đổi.

Đi công tác cùng một người là một chuyện rất nhàm chán, đứng trước cửa sổ ngắm toàn cảnh Giang Thành một tiếng đồng hồ, cậu lại dành hai tiếng để viết về hạng mục dự án thực phẩm Á Châu.

Vương Nhất Bác gọi điện thoại cho một trong những vệ sĩ của Tiêu Chiến, hỏi Tiêu Chiến buổi tối xã giao ở đâu, gửi định vị cho cậu.

"Tôi sẽ đi đón mọi người."

Vệ sĩ: "..."

Có lẽ cậu nhàn rỗi đến mức không có gì để làm.

Tiêu Chiến đã nói cho bọn họ, chỉ có Vương Nhất Bác có thể hỏi anh ở đâu, họ có thể không cần đợi anh cho phép, cứ trực tiếp gửi định vị cho cậu.

Vương Nhất Bác nói với vệ sĩ: [Đừng nói cho Chiến ca biết tôi đi đón anh ấy, cho anh ấy một bất ngờ. Nhân tiện, tối nay tôi sẽ lái xe, anh ngồi ghế phụ, đừng lên tiếng.]

Vệ sĩ: "..."

Anh yên lặng liếc nhìn sếp đang xã giao trong phòng tiệc, đột nhiên có loại cảm giác đang phản bội lại sếp.

Bữa tiệc tối nay Lưu Hải Khoan cũng có mặt, khoản đầu tư đầu tiên của tập đoàn ZW đã đến nơi, ngày khởi công được xác định, đối với khu công viên Giang Thành mà nói, đây là chuyện vui lớn nhất trong năm nay.

Lưu Hải Khoan mời Tiêu Chiến một ly: "Có tính tới chuyện an cư ở Giang Thành không?"

Tiêu Chiến hơi ngửa đầu uống cạn ly rượu, mắt liếc nhìn anh ta: "Phòng ốc bán không hết, định quảng cáo cho tôi sao?"

"..."Lưu Hải Khoan cười: "Cái gì mà rao bán không hết, biệt thự ở khu vực đó đều phải có quan hệ mới mua được, nếu cậu muốn, tôi giúp cậu giữ một căn, giá nội bộ, làm hàng xóm với tôi."

Tiêu Chiến đặt chén rượu xuống, không chút lưu tình: "Làm hàng xóm với cậu thì không cần suy nghĩ nữa."

Lưu Hải Khoan cười: "Không mua đừng hối hận, ngày nào đó muốn mua cũng đừng đến cầu xin tôi."

Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, không thèm phản ứng. Lúc trước bạn cùng trường cũng khuyên anh mua nhà, muốn cùng anh làm hàng xóm. Bố mẹ Chu bình ở ý, sau khi tốt nghiệp, Chu Bình trở về kế thừa gia nghiệp.

Chi nhánh hải ngoại của tập đoàn ZW có hợp tác với công ty của Chu Bình, anh và Chu Bình vẫn luôn giữ liên lạc mật thiết.

Chu Bình đưa ra ý kiến bảo anh mua căn nhà có sân rộng mấy ngàn mét vuông, có cả sân bóng, bể bơi ngoài trời, sau khi anh mua, một năm cũng không ở được một lần, để không đó còn phải tìm người dọn dẹp bảo dưỡng định kỳ.

Lần trước anh đi công tác đã là một năm trước, nghe nói sân viện kia bây giờ đã trở thành nơi chơi đùa vui vẻ của mấy chú chó nhà Chu Bình.

Vương Nhất Bác còn chưa xem qua căn nhà đó, hẳn là cậu sẽ thích phong cách ấy.

Lúc này, ở phía bên kia khách sạn.

Vương Nhất Bác thay bộ đồ bình thường, cầm điện thoại di động ra cửa, bắt taxi đến địa chỉ vệ sĩ gửi cho cậu.

Tiêu Chiến đi chiếc xe cao cấp, Maybach dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời trước cửa khách sạn kia, tài xế đang dựa vào cửa xe hút thuốc.

"Chú Trần, chú về khách sạn đi, để cháu lái xe cho."

Vương Nhất Bác giải thích: "Cháu nhàn rỗi không có việc gì làm, đón Chiến ca tan làm."

Người lái xe không hỏi nhiều: "Được."

Vương Nhất Bác ngồi lên ghế lái, việc đầu tiên là nâng vách ngăn lên, hôm nay nghiêm túc làm tài xế một lần, để Tiêu Chiến cảm nhận kỹ thuật lái xe của cậu hiện tại, đảm bảo không kém chú Trần.

Đợi đến mười giờ rưỡi, nhóm người Tiêu Chiến mới từ khách sạn đi ra.

Vệ sĩ trước đó biết tài xế trong xe là Vương Nhất Bác, anh ta bèn bước nhanh xuống bậc thang trước khách sạn, thay Tiêu Chiến mở cửa ghế sau, trước kia công việc này là của chú Trần tài xế.

Giúp người khác lừa sếp, đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp anh làm.

Chờ Tiêu Chiến ngồi lên xe, vệ sĩ cũng ngồi lên ghế lái phụ.

Vương Nhất Bác cười cảm ơn vệ sĩ, khởi động xe rời đi.

Tiêu Chiến sau khi lên xe tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, đêm nay anh uống thêm mấy chén rượu, Vương Nhất Bác không thích ngửi mùi rượu, anh mở cửa sổ xe để thông gió.

Đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cơ thể hơi có cảm giác nghiêng về phía trước, một giây sau lại dựa vào chỗ ngồi.

Anh còn tưởng rằng tài xế đang tránh cho những chiếc xe khác phanh gấp, mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc xe bên cạnh đều đang chậm rãi dừng lại, phía trước là đèn tín hiệu, không có xe nào cần tránh.

Tiêu Chiến không khỏi nhíu mày, vừa rồi anh cảm giác được rất rõ ràng quán tính phanh, với kỹ thuật lái xe của chú Trần, không nên có cảm giác rõ ràng như vậy.

Anh cũng không nghĩ nhiều, lại nheo mắt lại.

Bỗng nhiên nhớ tới kỳ nghỉ dài của Vương Nhất Bác, anh hỏi cậu: [Mấy ngày tới em muốn đi đâu chơi? Anh có thể dành ra một tuần.]

Vương Nhất Bác nhìn đèn tín hiệu, còn hơn ba mươi giây, cách âm trước sau rất tốt, Tiêu Chiến ở phía sau không nghe được cậu nói chuyện, cậu trả lời bằng giọng nói: [Hiện tại thời tiết ý rất đẹp, sau đó lại đi pari?]

Tiêu Chiến: [Được]

Trả lời Vương Nhất Bác xong, sau đó anh lại nhắn tin cho Chu Bình: [Tôi và chồng đi nghỉ mát, cậu cho người dọn dẹp nhà cửa trước, chú ý dọn dẹp bể bơi kỹ, mua một ít hoa mẫu đơn trắng để ở phòng khách và phòng ăn, phối một chút với hoa cát tường. Không cần phải mời thêm đầu bếp, bọn tôi đến nhà cậu ăn.]

Chu Bình biết anh đã kết hôn, lúc anh vừa mới lĩnh chứng, Chu Bình còn đặc biệt gọi điện thoại chúc mừng anh: Nhanh như vậy sao, xem ra cậu đã gặp được mẫu người lý tưởng rồi.

Anh mỉm cười, không biết nên đáp lại thế nào.

Chu Bình lúc ấy còn hỏi anh, khi nào đưa Vương Nhất Bác qua ở một thời gian, cùng nhau uống rượu.

Khi đó anh và Vương Nhất Bác còn chưa ở cùng nhau, cũng không có ý định đi du lịch.

Chu Bình đang bận nên không thấy tin nhắn của anh.

Tiêu Chiến khóa điện thoại, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhà hàng tổ chức tiệc xã giao kia cách khách sạn họ ở không xa, chỉ mất hơn mười phút lái xe, buổi tối Giang Thành không tắc đường nhiều, Vương Nhất Bác rất thuận lợi lái xe về đến khách sạn.

Chỗ đậu xe thuận tiện cho ra vào đều đã đầy, Vương Nhất Bác chỉ có thể chậm rãi lái vào chỗ đậu xe ở góc.

Vệ sĩ nhìn mà sốt ruột, nhiều lần muốn đưa tay giúp cậu đánh lái một chút.

Tiêu Chiến mở mắt, bật cười, bây giờ đã hiểu được vì sao trên đường lúc chờ đèn tín hiệu, xe dừng lại có cảm giác giật rõ ràng, thì ra là tài xế đã thay đổi, người đang lái không khống chế chân ga tốt.

Anh hạ vách ngăn xuống, ấm áp nói: "Tiểu Bác, dừng lại, đừng lùi nữa."

Vương Nhất Bác: "..."

Cậu nhìn anh qua gương chiếu hậu: "Sao anh không kinh ngạc chút nào? Đã sớm đoán được là em sao?"

Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác không còn thể hiện được nữa, dừng xe lại.

Tiêu Chiến xuống xe, cậu cũng xuống theo, giao xe lại cho vệ sĩ.

Quá trình đón anh tối nay rất vui vẻ, mặc dù độ hoàn mỹ về việc tạo ra một bất ngờ không thành, cậu không quen với tính năng của chiếc xe này, anh thoáng cái đã đoán được là cậu.

"Khi rảnh em sẽ luyện lái chiếc xe này."

"Không cần luyện, em lái rất tốt. "Tiêu Chiến nhìn cậu nói: "Lần sau em ngồi ở hàng ghế sau, anh sẽ làm tài xế cho em."

Nói xong, anh nắm tay cậu, đi vào thang máy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro