Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh vì cậu mà đầu tư các sản phẩm dưỡng da chiết xuất từ hoa hồng trắng, vì cậu mà thiết kế vòng tay bằng kim cương quý hiếm, làm đèn bàn với hoa văn là đoá mẫu đơn trắng cho cậu, tất cả sự kinh ngạc và cảm động, cậu đều có thể chống đỡ được.

Hai lần anh tỏ tình thật lòng, cậu cũng đã chống đỡ được.

Thậm chí còn chống đỡ được việc anh lái xe hai ngày đến Tây Bắc thăm cậu.

Chỉ duy nhất không có sự đề kháng với cái ôm từ anh.

Trước kia cậu đã thích ở trong lòng anh, được anh ôm lấy, thì ra giờ vẫn vậy.

Vương Nhất Bác còn nhớ cái ôm đầu tiên của hai người, sau khi lĩnh chứng từ cục dân chính bước ra, trước khi lên xe anh có ôm cậu một cái, một cái ôm rất nhẹ.

Trong hai năm của cuộc hôn nhân, cái ôm cuối cùng anh cho cậu cũng là ở cục dân chính, cầm giấy ly hôn xong, trước khi cậu lên xe của mình, anh có ôm cậu.

Hôm ấy lái xe rời đi, gương mặt cậu ướt đẫm nước mắt.

Nước mắt dường như không cạn, cậu khóc từ cục dân chính cho đến khi về nhà.

Vương Nhất Bác lấy lại cảm xúc, bàn tay nắm lấy áo khoác thể thao màu đen xám của anh, vừa rồi khi Tiêu Chiến vừa ôm cậu, cậu đưa tay lên muốn đẩy anh, sau đó không biết vì sao lại đổi thành túm lấy chiếc áo, nhưng không đẩy anh ra.

Chiếc áo trên người anh bị cậu vo thành một nắm.

Hôm nay được anh ôm vào lòng, những uất ức sau khi chia xa trong một năm qua đột nhiên ùa về. Vương Nhất Bác tưởng rằng mình có thể khống chế được, nhưng đột nhiên nước mắt lại lăn dài.

Sau khi chia tay, cậu yêu, cậu đau lòng.

Cũng luôn cố gắng để quên đi.

Nhưng vẫn cứ nhớ anh.

Tiêu Chiến ôm cậu chặt hơn, bả vai người trong lòng không ngừng run lên, cậu cố kiềm chế để không khóc.

Môi anh dán lên trán cậu, giọng nói mang theo chút âm mũi: "Anh xin lỗi, là lỗi của anh."

Vương Nhất Bác nghẹt mũi, giống như có thứ gì đó chặn lại, chỉ có thể hé miệng thở.

Càng nhịn, nước mắt càng rơi không ngừng.

Cậu biết rõ trước khi ly hôn anh không yêu cậu không phải là lỗi của anh, nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng. Cả một mùa đông ở Paris, cậu thường xuyên không đem gì ra đường, bước đi rồi lại nhớ anh.

Tiêu Chiến dùng một tay ôm cậu, tay còn lại sờ túi mình, nhưng bên trong không có gì cả, lại sờ qua túi áo khoác của cậu, cũng không tìm thấy khăn lau.

Anh giữ lấy hai vai cậu, ôm cậu đến trước xe, trong xe có khăn giấy, anh lấy vài tờ nhét vào trước ngực.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn về phương xa, mấy con lạc đà kia đã dần rời xa.

Vương Nhất Bác cầm khăn giấy lau nước mắt và nước mũi, thầm điều chỉnh lại hô hấp, mũi vẫn chưa được thông, nhưng nước mắt đã không còn rơi nữa.

Áo trước ngực anh bị cậu khóc làm ướt đẫm một mảng, có cả nước mắt và nước mũi.

Cậu lau nước mắt cho mình xong, lại lau áo cho anh.

Tiêu Chiến: "Không sao, không cần lau đâu, lát là khô ấy mà."

Vương Nhất Bác từ lòng anh đứng dậy, quay đầu nhìn về phía lạc đà rời đi, thở dài một hơi. Khóc một trận xong, trái tim không còn nghẹn lại nữa.

Tiêu Chiến lấy một chiếc ly giữ nhiệt cỡ lớn từ trên xe xuống, sau khi trời lạnh cậu ít khi uống soda, anh chuẩn bị nước ấm để trên xe.

Mở nắp ly ra, đổ nước ra nắp cho cậu, Vương Nhất Bác nhận lấy, nhiệt độ nước vừa phải, cậu một hơi uống hết sạch.

"Em về bận việc đây." Cậu đưa nắp ly cho anh.

Tiêu Chiến bảo cậu đợi một lát, cậu khóc đỏ mắt rồi, tạm thời vẫn chưa hết.

"Trong xe anh có kính râm, để anh lấy cho em một chiếc."

Vương Nhất Bác: "Không cần đâu, em cũng có."

Cậu vẫy vẫy tay, bước nhanh về phía phim trường quay quảng cáo.

Trên xe thương vụ chỉ có mỗi tài xế, Vương Nhất Bác lấy kính râm đeo lên.

Tia tử ngoại ở Tây Bắc khá mạnh, đeo kính râm không hề kì quái.

Bây giờ đang quay bản thứ hai của cảnh quay từ xa, đạo diễn và Thịnh Tề nhìn vào màn hình theo dõi, không hề chú ý đến cậu đã đứng ở bên cạnh.

Đợi đến khi Thịnh Tề quay đầu lại nhìn thấy cậu, Vương Nhất Bác đã điều chỉnh lại được giọng rồi.

"Không bảo Tiêu tổng qua đây ngồi sao?"

"Anh ấy không đến, không cần phải để ý đâu."

Giọng Vương Nhất Bác giống với bình thường, trong sự lạnh nhạt mang theo chút thoải mái.

Cậu chuyển chủ đề, quan tâm hỏi: "Bản vừa quay được thế nào rồi?"

Thịnh Tề lắc đầu, mở nắp uống nước, nói: "Không ra sao cả, không bằng bản lúc mặt trời mọc, lúc ấy còn quay lại được vài chú lạc đà."

Vừa rồi ở bên đường Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy mấy chú lạc đà ấy, chậm rãi đi về phía mặt trời bên phía đông.

Thực ra Thịnh Tề cũng không quá hài lòng với bản quay khi mặt trời mọc, anh chán nản dựa vào lưng ghế.

Vương Nhất Bác: "Anh xem là bản không âm thanh, sau khi chỉnh sửa thêm lời quảng cáo vào, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn bây giờ."

Thịnh Tề: "Tôi đã xem bản có âm thanh rồi, cũng bình thường, vừa nãy cậu không ở đây."

Đạo diễn quay đầu bàn bạc với người phụ trách công ty quảng cáo: "Úc tổng, hay là thử đổi từ quảng cáo xem sao?"

Úc tổng cười khổ, trong lòng thầm nghĩ, anh ta nói nghe cũng thật dễ.

Từ quảng cáo được chốt này đã là bản thứ sáu rồi.

Nhìn có vẻ là những từ quảng cáo đơn giản, nhưng phải mất rất nhiều tế bào não mới nghĩ ra được.

Tất cả quảng cáo của Xe hơi Thịnh Thế đều là do công ty họ đảm nhiệm, mấy năm nay đều hợp tác vui vẻ, Thịnh Tề đều hài lòng với từ quảng cáo của các mẫu xe khác, chỉ duy nhất không hài lòng với sự sáng tạo của mẫu xe việt dã năng lượng mới này.

Úc tổng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất Bác, ý tưởng quay quảng cáo được dựa theo đoạn văn án của cậu, phối hợp với những từ quảng cáo khác, tất nhiên sẽ không hợp.

"Cậu Vương, hay là cậu ghi âm lại đoạn văn án kia, xem xem hiệu quả thế nào. Nếu như không tồi, cậu nhượng quyền cho chúng tôi, trở về sẽ bù lại hợp đồng sau."

Vương Nhất Bác thoải mái nói: "Không vấn đề gì, cứ thử trước xem."

Công ty cũng thường xuyên mua những hình ảnh và các sản phẩm nghệ thuật làm chất liệu quảng cáo, có những văn án đầy sức sáng tạo, bọn họ cũng sẽ ngỏ ý hỏi đối phương nhượng quyền.

Đạo diễn gọi nhân viên đến, bảo Vương Nhất Bác đọc đoạn văn ấy cho họ.

Đến bây giờ Vương Nhất Bác vẫn còn nhớ cảm xúc khi gõ những dòng chữ này.

"Trong giấc mơ.

Trên con đường đi kiếm tìm.

Trên tận cùng cô độc.

Trên sự mờ mịt vô biên, tìm thấy chính mình. Thịnh Thế..." Cậu thêm số mẫu xe vào, tường thuật lại đầy đủ.

Trước kia khi Thịnh Tề đọc đoạn văn này đã không khỏi cảm thán, hôm nay nghe Vương Nhất Bác tự mình đọc lên, cảm nhận càng sâu sắc hơn.

Anh nói với Vương Nhất Bác: "Có hơi giống như đang miêu tả tôi vậy."

Trong chuyện tình cảm anh từng cảm thấy mờ mịt, cô độc, suýt chút nữa thì không bước ra được.

Lúc vừa tiếp quản Xe hơi Thịnh Thế, anh cũng mờ mịt, thậm chí cảm thấy không có ý nghĩa, bởi xe hơi không phải là mảng anh thích.

Hôm nay anh ngồi ở đây, lái xe việt dã của Thịnh Thế đến sa mạc, phát hiện việc anh tiếp quản Xe hơi Thịnh Thế không hề tệ như trong suy nghĩ của mình.

Vương Nhất Bác cười cười, đây cũng giống như đang miêu tả cậu.

Không biết có phải bởi vì vừa khóc xong một trận, tháo được nút thắt trong lòng xuống, hay bởi sự ảm đạm hoang vắng của sa mạc khiến con người ta cảm thấy vô vọng, nhưng những con lạc đà vẫn cứ bước đi về phía trước, điều này đã chạm tới đáy lòng cậu.

Dù sao thì tại giây phút này, cậu chưa từng cảm nhận được sự thoải mái như thế.

Buổi chiều vẫn còn có lịch quay, trưa nay họ ở đây ăn tạm một bữa.

Thịnh Tề bảo Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến qua ăn một chút, đạo diễn thường xuyên xông pha đến khắp nơi trên cả nước, dụng cụ nấu nướng gì cũng có, còn có cả người nấu cơm, điều kiện có khó khăn đến mấy cũng được ăn hai món nóng.

Vương Nhất Bác không đồng ý ngay: "Tôi qua đó, nói không chừng anh ấy đã chuẩn bị ăn trưa rồi."

Từ địa điểm quay quảng cáo đến bên đường đi mất khoảng năm, sáu phút.

Tiêu Chiến đang ở trong xe đọc văn kiện, tín hiệu không tốt, cuộc họp trực tuyến lúc lúc lại ngắt kết nối, làm thế nào cũng không khôi phục được.

Ánh mắt cảm nhận được có bóng hình đang tiến lại gần, anh lập tức ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác đang đi về phía anh, cậu có đeo thêm chiếc kính râm.

Tiêu Chiến đặt văn kiện lên hộp tay vịn, mở cửa xuống xe.

Vương Nhất Bác coi như không có chuyện gì mà hỏi: "Anh và nhóm chú Trần trưa nay ăn gì? Qua chỗ bọn em cùng ăn chút?"

Tiêu Chiến: "Không cần đâu, anh có đem mì hộp."

"..."

Anh lại nói: "Nấu mì hoành thành tôm cà chua cho em nhé, nguyên liệu đều có cả."

Chiếc xe việt dã chú Trần lái đã được tu sửa lại, bên trong có tủ lạnh, vì chuyến đến Tây Bắc lần này anh còn đặc biệt mua bếp chống gió dùng ngoài trời, còn có cả các loại nồi niêu đồ dùng bếp khác.

Chú Trần không khỏi tự trêu chọc, nói rằng ngần này tuổi rồi mà vẫn theo kịp được trào lưu, tự lái xe du lịch tự nấu ăn. Hôm qua trên đường từ Bắc Kinh đến Tây Bắc, đến giờ ăn nhưng xung quanh không có cửa hàng nào, không có cách nào khác, họ chỉ có thể thổi lửa tự mình nấu cơm.

Bởi vì khả năng nấu nướng bình thường, Tiêu Chiến đề xuất trưa nay ăn mì hộp.

Lát nữa sẽ nấu hoành thánh tôm cà chua cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nói mình tự làm, khả năng nấu nướng của chú Trần không ổn, nhưng ông cảm thấy Tiêu Chiến còn tệ hơn cả ông.

Thầm lo lắng bát mì hoành thánh cà chua sẽ hỏng mất.

Vương Nhất Bác mở tủ lạnh ra xem, nguyên liệu đủ cho bốn người ăn.

Vương Nhất Bác nhắn cho Thịnh Tề, nói Tiêu Chiến không qua ăn, cậu cũng không về nữa, không cần phải để cơm cho cậu.

Chú Trần chuẩn bị xong đồ bắt đầu đun nước, một nửa nồi nước dùng để úp mì, nửa còn lại sẽ nấu hoành thánh.

Lửa không lớn, đáy nồi phát ra âm thanh xì xèo.

Vương Nhất Bác không có việc gì làm, đút tay vào túi áo, nhìn bốn xung quanh xem có lạc đà hay không.

Tiêu Chiến gọi cậu: "Tiểu Bác, qua đây."

Anh đang đứng trước chiếc xe việt dã lớn màu đỏ, Vương Nhất Bác đi chậm qua, cậu đeo kính râm, không sợ phải nhìn anh, cậu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Chiến ra hiệu: "Em cởi lỏng ảo khoác ra một chút, anh ôm em lên đỉnh xe, nóc xe cao, ngắm cảnh cũng sẽ khác."

Anh lấy ra một tấm thảm từ trong cốp phủ lên nóc xe, chỉ phủ một nửa, nửa còn lại của nóc xe để cậu ngắm ngắm cảnh ở xa.

"Không dễ gì mới đến được một chuyến, đợi lần sau cũng không biết là khi nào, ngắm rồi sẽ không tiếc nuối."

Vương Nhất Bác do dự trong giây lát, quyết định ngồi lên nóc xe xem.

Tiêu Chiến phủ thảm xong, cố định lại thang gấp.

Vương Nhất Bác men theo chiếc thang leo lên đỉnh xe, chiếc xe cao gần hai mét, đứng lên trên có thể nhìn thấy sa mạc hùng vĩ hơn.

Tầm nhìn mở rộng, cậu tìm mấy con lạc đà xem, nhưng bởi cách quá xa, không phân biệt được chúng đi về hướng này hay hướng kia.

Đứng lâu sẽ cảm giác không vững, cậu từ từ ngồi xuống thanh giữ hành lý, vì đã được phủ một lớp thảm dày nên khi ngồi không cảm thấy khó chịu lắm.

Tiêu Chiến mở máy ảnh ra chụp lấy vài tấm.

Cậu mặc áo màu trắng, đeo kính râm đen, ngồi trên chiếc việt dã đỏ, màu sắc phối hợp hoàn hảo lại đẹp đẽ.

Tầm nhìn trên nóc xe tốt, gió cũng lớn.

Vương Nhất Bác hứng gió vài phút, định đi xuống.

Đi lên thì dễ đi xuống lại khó, cậu ngồi lên thang gấp, khó khăn lắm mới men xuống bên xe, đưa hai chân xuống.

Lúc này cậu và Tiêu Chiến mặt đối mặt, cậu ngồi ở phía trên cúi đầu nhìn anh, anh đứng trước xe ngẩng đầu nhìn cậu.

Khoá kéo áo thể thao của anh không biết được mở ra từ khi nào, cậu không nghĩ nhiều, bảo anh: "Anh đứng sang bên cạnh một chút." Anh đứng cạnh chiếc thang làm ảnh hưởng tới việc cậu đi xuống.

Cậu không có bất kì chút phòng bị tâm lý nào, Tiêu Chiến đưa tay nắm chặt lấy eo cậu, ôm cậu xuống.

Vương Nhất Bác mất đi trọng lực, trực tiếp ập vào lòng anh, Tiêu Chiến vững vàng đón lấy cậu.

Sự hoảng hốt vì bất ngờ qua đi, Tiêu Chiến đặt cậu xuống, anh cúi đầu hôn lên mặt cậu: "Không sao, anh đều sẽ đón được em."

Hai chiếc bàn gấp nhỏ, chú Trần và vệ sĩ ngồi bên một chiếc bàn ăn mì tôm, còn cậu ngồi trước chiếc bàn cạnh bếp.

Trên bàn đã có cà chua được chuẩn bị xong, Tiêu Chiến lấy hoành thành và tôm từ tủ lạnh ra, còn có một túi tương cà chua chuyên dụng, ba chồng đã giới thiệu hãng tương cà chua này cho anh.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại từ trong túi ra, giả bộ xem điện thoại giết thời gian.

Vừa rồi hôn cậu, nhiệt độ đôi môi anh lưu lại vẫn còn, đầu óc không dứt ra được.

Trong lúc cậu thất thần, một bát hoành thánh tôm cà chua đã được nấu xong.

Tiêu Chiến đưa thìa cho cậu: "Em thử xem có vừa không."

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, đặt điện thoại xuống cầm lấy thìa: "Cảm ơn." Trước đây anh chỉ chuẩn bị cho cậu bữa sáng đơn giản, khả năng nấu nướng có hạn.

Cậu thử một miếng hoành thánh, sau khi nuốt xuống, kinh ngạc hỏi anh: "Anh mua hoành thánh ở đâu vậy?"

Tiêu Chiến nói thật: "Không phải là mua, anh lấy từ tủ lạnh nhà em một ít, ba đã đồng ý rồi. Em cũng không thích hoành thành người khác làm.

Vương Nhất Bác 'Ừm' một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn.

Từ nhỏ đến lớn cậu chỉ ăn mỗi hoành thành ba làm.

Có thể bởi vì cậu không hề thích ăn hoành thánh, chỉ là do đây là ba làm cho cậu. Sau đó ba lại cho thêm mì vào hoành thánh, cậu mới biết nó là mì vằn thắn.

Ở sa mạc xa xôi vẫn được ăn hoành thánh ba làm, cảm giác thoả mãn khó nói thành lời.

Cậu hướng điện thoại về phía bàn chụp tấm ảnh gửi cho ba: [Ba, con ăn hoành thánh rồi.]

Tín hiệu kém, phải mất một hồi mới gửi ảnh đi được.

Mãi cho đến chiều tối, ba mới trả lời tin nhắn của cậu.

[Ở đó lạnh không con, nhớ mặc thêm áo.]

Đuổi theo mặt trời lặn, Vương Nhất Bác lái chiếc xe việt dã màu đỏ kia về phía trấn nhỏ. Điện thoại trên hộp xe khẽ rung lên, cậu không rảnh để xem.

Thỉnh thoảng lại có chiếc xe đuổi đến, nhưng rất nhanh đã bị cậu bỏ lại ở phía sau.

Cậu duy trì tốc độ như lúc ban đầu, trên đường có gặp hai đàn lạc đà, một đàn đi về phía đông, đàn còn lại hướng về phía tây.

Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái phụ, vẫn luôn nhìn vào kính chiếu hậu, giúp cậu nhìn xem phía sau có xe đi tới hay không.

Chìm đắm trong ánh hoàng hôn, cuối cùng trấn nhỏ cũng xuất hiện ở trước tầm mắt.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống như từ nơi tận cùng hoang vắng trở về với thế giới của loài người, mà ở bên cạnh cậu là người cậu thích từ thời niên thiếu.

"Anh ở khách sạn nào vậy?" Trong lúc đợi đèn đỏ, Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến nói tên một khách sạn: "Khách sạn em ở hết phòng rồi."

Khách sạn hai người ở cách nhau không xa, trên cùng một con đường, đi bộ khoảng ba phút là đến.

Vương Nhất Bác đỗ xe ở trước khách sạn của mình, giao xe lại cho anh.

Tiêu Chiến đi từ ghế lái phụ tới chỗ cậu: "Sáu giờ sáng mai anh đến đón em, cùng đi ngắm mặt trời mọc ở nơi mà hôm nay em quay quảng cáo."

Ngày mai có một cảnh quay quảng cáo xe hơi, nhưng không cần phải tới sớm.

Vương Nhất Bác muốn từ chối, nhưng không biết vì sao lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được.

Tiêu Chiến nhìn cậu bước vào sảnh khách sạn, anh lùi xe, đi về phía khách sạn của mình. Tín hiệu trong thị trấn vẫn rất tốt, quay về anh còn có một cuộc họp.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Vương Nhất Bác nhận được điện thoại của anh trai.

Nhất Đình hỏi cậu thế nào, có mang đủ quần áo hay không.

"Em có mang đủ."

Vương Nhất Bác nói với anh ta: "Tiêu Chiến cũng ở đây, lái xe từ Bắc Kinh đến."

Nhất Đình biết Tiêu Chiến cũng đi Tây Bắc, nghe dì trong nhà nói, hai ngày trước Tiêu Chiến có đến nhà họ lấy một ít hoành thánh.

Vương Nhất Bác lại nói: "Anh ấy muốn tự lái xe cùng em về Bắc Kinh."

Thay vì đi về bằng đường cao tốc, họ sẽ đi băng qua sa mạc, đi qua con đường sa mạc, rồi vòng qua thảo nguyên cuối thu, toàn bộ hành trình dài gần hai nghìn kilomet.

Tiêu Chiến nói nếu cậu thấy mệt, có thể dừng chân bên đường nghỉ ngơi thêm vài ngày, các thành phố và thị trấn bên đường đều không tệ.

Vương Nhất Đình: "Không tồi. Chẳng phải em vẫn luôn muốn tự lái xe đi du lịch sao?"

"Em tưởng anh sẽ phản đối."

"Có người đi cùng em ăn uống vui vẻ, vì sao anh phải phản đối?"

"..."

Có thể là do thay đổi chỗ ở, nên sau khi gọi điện thoại với Vương Nhất Đình, cậu vẫn không hề thấy buồn ngủ, tắt đèn xong nhưng vẫn thức đến mười hai giờ.

Năm giờ năm mươi phút sáng hôm sau, đúng giờ, Tiêu Chiến gọi điện thoại gọi cậu rời giường.

"Em có thể ngủ thêm năm phút nữa."

Vương Nhất Bác còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói khàn khàn: "Không cần, em dậy ngay đây."

Sau khi rửa mặt, cậu xuống lầu, lần này đi công tác cậu chỉ mang theo một chiếc áo khoác ngoài, chính là chiếc ngày hôm qua Tiêu Chiến nhìn thấy.

Hôm nay chỉ có một chiếc xe việt dã màu đỏ thẫm của anh, chiếc xe mà chú Trần lái không đi cùng.

"Chú Trần không đi sao?"

"Bọn họ đi trước rồi."

Vương Nhất Bác ngồi lên xe, Tiêu Chiến điều chỉnh ghế ngồi cho cậu: "Ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em."

Lần gần nhất cậu và Tiêu Chiến cùng ngắm mặt trời mọc là ở Bờ Biển Vàng, bọn họ ngắm mặt trời mọc ở du thuyền trên biển. Lúc đó vì quá buồn ngủ, trước khi mặt trời mọc, cậu đã dựa vào lòng anh mà chợp mắt.

"Em không buồn ngủ." Vương Nhất Bác tự điều chỉnh lại ghế ngồi.

Thật ra cậu cũng hơi buồn ngủ, nhưng vẫn cố chịu đựng.

Chiếc xe việt dã ra khỏi thị trấn, trên đường đến sa mạc không có đèn đường nên cậu vẫn luôn nhìn đường giúp anh.

Chạy hơn một trăm cây số, xe còn chưa tới nơi bọn họ dừng lại ngày hôm qua, nhưng phía đông đã dần hửng sáng.

Tiêu Chiến dừng lại bên đường: "Ngắm ở đây đi."

Nếu cố đi về phía trước sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc ngắn ngủi khi mặt trời mọc.

Anh mở cốp xe, lấy thang ra: "Em lên nóc xe ngắm đi."

Vương Nhất Bác nhớ đến ngày hôm qua anh ôm cậu xuống nóc xe, lại nghĩ đến nụ hôn kia, theo bản năng lập tức từ chối: "Không cần đâu."

Tiêu Chiến vẫn cố định thang, lần này lấy ra hai cái chăn, một cái trải lên nóc xe, một cái phủ lên người cậu.

Vương Nhất Bác do dự vài giây, không biết vì sao lại bị mê hoặc, ngồi lên nóc xe, khoác chiếc chăn lông lên vai, màu sắc và kiểu dáng của chiếc chăn này giống hệt với cái ở trên máy bay của anh, đều chọn lựa theo sở thích của cậu.

Có chăn chắn gió, sưởi ấm, cậu chờ mặt trời mọc.

Cậu nghĩ kỹ rồi, lát nữa thay vì xuống từ thang gấp, cậu sẽ trực tiếp trượt xuống từ kính chắn gió phía trước, qua chỗ mui xe, mui xe nhìn không quá cao, rất thuận tiện leo xuống.

Tiêu Chiến uống nước ấm, nhìn dáng vẻ đăm chiêu của cậu, thỉnh thoảng lại nhìn mui xe.

Anh nhìn đồng hồ, còn khoảng hai phút nữa là đến khoảnh khắc mặt trời mọc, vừa kịp thời gian, anh vặn nắp chai, đến cốp xe tìm khăn lau bụi và một cái khăn sạch, cẩn thận lau chùi mui xe cho sạch sẽ.

Vương Nhất Bác: "Không cần lau đâu, đến tối lại phủ một lớp bụi đấy."

Tiêu Chiến: "Không phải em muốn ngồi trên đây chụp ảnh sao?"

Vương Nhất Bác: "..."

Cậu đâu có muốn chụp ảnh, là muốn trượt xuống nóc xe để đi xuống.

Cậu không đành lòng: "Anh đừng lau nữa, em không ngồi trên đó đâu. Chỉ giẫm lên một chút thôi, không cần lau."

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, không lau mui xe nữa mà bắt đầu lau kính chắn gió phía trước: "Lát nữa em trượt xuống nhớ cầm áo lên, màu trắng dễ dính bẩn."

"..."

Không ngờ lại bị anh nhìn thấu, Vương Nhất Bác bật cười.

Cậu nói: "Không cần lau, em không trượt xuống đâu."

Tiêu Chiến dừng lại, cất dụng cụ đi, anh điều chỉnh máy ảnh, đứng ở bên kia đường, thu cảnh cậu ngồi trên nóc xe ngắm nhìn mặt trời mọc vào khung ảnh.

Mặt trời mọc mang theo chút hơi ấm trong buổi sáng se lạnh.

Vương Nhất Bác quay đầu tìm anh: "Anh không lên xem mặt trời mọc sao?"

Tiêu Chiến đang nhìn lại bức ảnh chụp cùng một đoạn video quay cậu, nói: "Anh xem rồi."

Thời gian mặt trời mọc rất ngắn ngủi, anh đã thu toàn bộ vào ống kính máy.

Tiêu Chiến cất điện thoại vào túi áo khoác, đưa tay cho cậu.

Vương Nhất Bác không chần chừ nữa, cởi chăn khỏi vai, nắm lấy cổ tay anh, cố gắng nhích người về phía thành xe. Lần này vừa hay, anh nhấc bổng câuh khỏi nóc xe.

Thời gian giống như được kéo thành một cảnh quay chậm.

Vương Nhất Bác không khỏi nín thở, hai chân cuối cùng cũng đứng được xuống mặt đất, còn chưa đứng vững, Tiêu Chiến đã hôn xuống. Cậu muốn né ra phía sau, chợt quên mất phía sau là cửa xe, không có chỗ nào để tránh.

Bị anh ôm vào trong ngực.

Tiêu Chiến ôm chặt lấy cậu, khẽ hôn lên môi cậu.

Môi trên, môi dưới, rồi cọ lên. Dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ.

Trong hô hấp của cậu đều tràn ngập hơi thở của anh, anh khẽ đẩy hàm răng của cậu ra.

Đầu lưỡi chạm vào nhạu.

Đột nhiên Vương Nhất Bác quên mất mình đang ở đâu. Chân không vững, hai tay cậu nắm chặt áo khoác của anh.

Hôm nay việc quay quảng cáo tương đối thuận lợi, kết thúc lúc năm giờ chiều, sớm hơn hôm qua một tiếng.

Địa điểm quay tiếp theo là ở Giang Nam.

Đạo diễn còn phụ trách quay video quảng cáo khác nên sẽ ở lại Tây Bắc thêm hai ngày nữa, phần quay ở Giang Nam được định vào ngày hai mươi tám.

Vương Nhất Bác hỏi đạo diễn, cụ thể là thành phố nào của Giang Nam.

Đạo diễn nói: "Tôi vẫn đang phân vân, không biết nên chọn Giang Thành hay Minh Thành." Anh ta hơi nghiêng về Giang Thành, còn Thịnh Tề lại thích Minh Thành bên cạnh hơn.

Vương Nhất Bác nói đùa: "Vậy thì quay cảnh trên đường từ Giang thành đến Minh Thành đi."

Đạo diễn mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với cậu.

Đúng là một phương án hay.

Thịnh Tề suy nghĩ một lát: "Cũng được. "

Vương Nhất Bác: "......"

Úc tổng của công ty quảng cáo thường xuyên đến Giang Thành công tác, ông biết có một con đường rất đặc biệt, nhưng bởi vì nó quá vòng vèo nên sau khi con đường cao tốc kết nối với hai thành phố được xây dựng xong thì có rất ít xe cộ đi qua đây.

Ý tưởng quay quảng cáo ở khu vực thành thị nên tươi sáng một chút, nhưng phong cách tổng thể vẫn phải tiếp nối ý tưởng kiếm tìm bản thân từ sa mạc.

Lúc này, Úc tổng mới chợt hiểu ra vì sao Thịnh Tề lại muốn gọi anh và Vương Nhất Bác cùng tới đây. Thịnh Tề hy vọng mẫu xe việt dã đã trải qua nhiều thăng trầm khó khăn mới có thể ra mắt thị trường, sẽ mang tới sức hút về mặt sáng tạo.

Ý tưởng sáng tạo là phụ, cái chính vẫn là sức hút.

Mà trước đó khi lên kế hoạch quảng cáo cho các mẫu xe khác của Thịnh Thế, anh ta thường chú trọng vào hiệu suất, đặt cảm xúc và sức hút của xe xuống phía sau, đôi khi còn không nghĩ đến điều đó.

"Giám đốc Vương." Úc tổng cười cười nói: "Lại phải phiền cậu tiếp tục làm lời tường thuật cho quảng cáo rồi."

Vương Nhất Bác: "Không phiền, tôi về sẽ nghiên cứu thêm."

Không có văn án nào sẵn trong bản kế hoạch cả.

Nhân viên trường quay bắt đầu thu dọn thiết bị, Thịnh Tề hỏi cậu kế hoạch tiếp theo thế nào, muốn cùng anh ta bay đến Thượng Hải vài ngày rồi đi thẳng đến Giang Thành, hay là cậu trực tiếp về Bắc Kinh.

Cũng có thể là, cậu đi cùng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chỉ nói: "Tôi phải nghỉ hết phép năm nay thôi, nếu không nghỉ thì số phép đó cũng đi tong."

Thịnh Tề đã hiểu, anh nhờ thư ký chỉ đặt vé cho anh và Úc tổng.

Vương Nhất Bác chào tạm biệt mọi người rồi đi đến đường quốc lộ tìm Tiêu Chiến, chiếc xe việt dã của anh vẫn đậu ở vị trí ngày hôm qua.

Ban ngày tầm nhìn tốt, Tiêu Chiến để cho cậu lái xe về.

Từ lúc chào hỏi đến khi lên xe, Vương Nhất Bác không nhìn thẳng vào mắt anh lấy một giây. Nụ hôn sâu lúc bình minh đã gợi lên cậu tất cả những cảm xúc của cậu dành cho anh.

Cái ôm và nụ hôn ấy đã gây sát thương mạnh cho cậu.

Hôm nay vì có nhiều thời gian nên lúc về cậu lái xe rất chậm.

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh một cái, rồi quay lại nhìn đường.

Cậu nói: "Sinh nhật năm nay của anh em vẫn còn chưa ước."

Tiêu Chiến cảm giác bọn họ lại quay trở lại hồi mới kết hôn, cậu bắt đầu không ngừng yêu cầu và dựa dẫm vào anh. Anh đồng ý với cậu: "Về trấn nhỏ anh sẽ mua bánh kem cho em."

Vương Nhất Bác hỏi anh: "Anh sẽ giúp em thực hiện tất cả các nguyện vọng chứ?"

Tiêu Chiến loại trừ tất cả cái bẫy trước, cẩn trọng trả lời cậu: "Chỉ cần không liên quan đến việc chia tay, bất cứ điều gì anh cũng đều có thể thực hiện được."

Đến thị trấn nhỏ, anh tìm một cửa hàng bánh ngọt và đặt một chiếc bánh size 12.

Vương Nhất Bác không xuống xe, tắt máy nằm sấp trên vô lăng, chuẩn bị nguyện vọng lát nữa sẽ ước.

Bánh ngọt đã được chuẩn bị xong, khi trở lại tầng dưới của khách sạn thì trời đã tối. Hôm nay anh trả phòng trước đó rồi đặt một phòng ở khách sạn cậu ở nhưng khác tầng, anh ở dưới tầng của cậu.

Tiêu Chiến cầm theo bánh ngọt, đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống.

Vương Nhất Bác: "Ở đây ước đi."

Bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, xe của anh đậu ở phía xa, bên cạnh bụi cây. Bầu trời đầy sao của thị trấn nhỏ trông thật đẹp, trong thành phố sẽ không thể nhìn thấy nhiều sao như vậy.

Tiêu Chiến bỗng thay đổi chủ ý: "Dẫn em đến một chỗ khác để ước."

Buổi tối tầm nhìn không tốt, anh bảo cậu ngồi sang ghế lái phụ để anh lái xe.

Chiếc xe việt dã chạy một đường ra khỏi thị trấn, dừng lại cách đó năm, sáu cây số. Chiếc xe của chú Trần đậu cách bọn họ cả trăm mét.

Xung quanh tối đen tĩnh lặng, rời xa ánh đèn, bầu trời đầy sao càng sáng hơn.

Tiêu Chiến nói: "Chờ một chút."

Anh xuống lau sạch mui xe và kính chắn gió ban sáng chưa kịp lau, dùng hai chiếc khăn lau hai lần, lại trải kín tấm chăn hình chữ nhật từ kính chắn phía trước đến mui xe.

"Tiểu Bác, xuống đi em."

Buổi tối ở đây lạnh như buổi sáng, Vương Nhất Bác quấn thêm một tấm chăn khác lên vai.

Lúc này khoảng mười giờ, vạn vật tĩnh mịch, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy được bầu trời đầy sao cùng dải ngân hà lấp lánh.

Tiêu Chiến vốn muốn dẫn cậu đến sa mạc để ngắm trời sao, bầu trời trong sa mạc đẹp hơn nơi này, nhưng hôm nay cậu muốn ước nguyện, ở giữa trời rộng càng có cảm giác hơn.

Trước khi kết hôn, Vương Nhất Bác đã từng ngắm sao ở rất nhiều nơi, dưới biển sâu, trên núi tuyết, vùng hai cực, nhưng Tiêu Chiến đều không ở cạnh cậu.

Cậu đang ngẩng đầu tìm kiếm ngôi sao sáng nhất, đột nhiên có một lực tác động quanh eo, cậu được Tiêu Chiến ôm vào lòng.

Vương Nhất Bác che giấu nhịp tim đang đập thình thịch của mình: "Thả em xuống, em có thể tự mình leo lên được."

Tiêu Chiến hôn nhẹ lên môi cậu, trực tiếp đặt cậu lên mui xe.

Vương Nhất Bác ngồi xuống, bình tĩnh lại, tay anh khẽ đỡ lấy gáy cậu, khi cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không cần lo lắng cổ không thoải mái nữa.

Ngắm nhìn hơn mười phút, Vương Nhất Bác mới nhớ ra chuyện chính.

"Bánh ngọt đâu, để em ước nguyện."

Tiêu Chiến mở hộp bánh ngọt, cắm ba ngọn nến lên, cầm chắc chiếc bánh đưa đến trước mặt cậu: "Cứ ước mấy điều liền vào."

Vương Nhất Bác chắp hai tay, mỗi lần ước nguyện đều rất chân thành.

"Tương lai, em muốn có một người chồng không so đo, không kiêu ngạo, không phù phiếm, không chùn bước, bất cứ lúc nào cũng nhường nhịn anh trai em."

Tiêu Chiến: "..."

Anh chợt bật cười.

Vương Nhất Bác mở mắt, thổi tắt nến.

"Sao em đã thổi rồi? Không ước tiếp sao?"

"Em không có nguyện vọng nào khác cả."

Anh theo đuổi cậu như thế nào, sau này đối xử với cậu ra sao, là chuyện của anh, nó không còn là nguyện vọng của cậu nữa.

Ăn một đĩa bánh sinh nhật của anh dưới bầu trời đầy sao.

Sáng hôm sau, họ thức dậy lúc bảy giờ, mua một ít trái cây và thực phẩm để lên xe rồi lái về phía đông, dọc theo con đường cao tốc bên sa mạc.

Cứ sau hai trăm cây số, cậu và Tiêu Chiến lại đổi vị trí cho nhau, thay phiên ngồi qua ghế phụ nghỉ ngơi.

Nói là nghỉ ngơi, nhưng đầu óc cậu cũng không hề thư giãn, đang suy nghĩ về lời thường thuật cho đoạn quảng cáo liên tỉnh sẽ được quay vào ngày hai mươi tám.

Suy nghĩ một đường, khi chiếc xe việt đã rời khỏi sa mạc mênh mông, tiến vào thảo nguyên bát ngát cuối thu, cậu lại có thêm nguồn cảm hứng, trước kia cậu đã từng đi qua con đường nối giữa Giang Thành và Minh Thành.

Trên đường đi.

Trong trái tim.

Giữa non nước.

Bạn cũng đã từng mệt mỏi.

Nhưng bạn không bao giờ ngừng tiến về phía trước.

Là tình yêu.

Là sự mong chờ.

Là sự rực rỡ sau khi thoát khỏi cơn mê, Thịnh Thế......

Vương Nhất Bác thêm mẫu xe Thịnh Thế vào, chỉnh sửa xong rồi gửi cho Thịnh Tề.

Ba ngày sau, họ đến Bắc Kinh.

Về đến nhà, Vương Nhất Bác thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, thay bộ quần áo thoải mái rồi đợi Vương Nhất Đình ở phòng khách dưới lầu, lần đầu tiên cậu lái xe trên một quãng đường dài như vậy, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên dựa vào sofa ngủ quên mất.

Hôm nay Vương Nhất Đình về muộn, anh đến nhà đã là gần mười một giờ.

Vương Nhất Bác bị tiếng động đánh thức, trên người có thêm một chiếc chăn, hẳn là dì giúp việc đã đắp cho cậu, cậu ngồi dậy từ trên sofa, kéo chăn sang một bên.

Trong căn phòng ấm áp, Vương Nhất Đình cầm một hộp nước trái cây đưa cho cậu, quan tâm hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Vương Nhất Bác cắm ống hút, uống hết nửa hộp nước trái cây xong cổ họng mới cảm thấy thoải mái: "Phong cảnh rất đẹp."

"Không hỏi em cảnh quan, cũng không phải anh chưa từng đến đó."

Vương Nhất Bác trả lời anh trai: "Lái xe đi xa như vậy chắc chắn mệt rồi."

Vương Nhất Đình sờ đầu cậu, bất đắc dĩ xoa xoa một hồi: "Đừng giả ngốc với anh." Anh luôn có biện pháp đối phó, chuyên trị với kiểu miệng lưỡi cứng rắn của cậu: "Nếu đang yêu rồi thì dẫn người đến cho anh gặp, anh kiểm tra giúp em."

Vương Nhất Bác đẩy tay anh ta ra: "Còn chưa yêu."

"Em nên nói cho Tiêu Chiến nghe mới đúng."

"Em đã nói rồi."

"Tốt lắm."

Trước đó Vương Nhất Đình còn lo lắng, sợ cậu tự lái xe trở về đầu óc nóng lên, cầm giấy tờ đi tái hôn luôn.

Buổi tối lúc từ Tây Bắc trở về, Tiêu Chiến không ở nhà mà đi thẳng tới sân bay, ngồi chuyến bay rạng sáng cất cánh tới Giang Thành.

Cơ sở sản xuất vật liệu mới do Tập đoàn ZW đầu tư tại Giang Thành sẽ sản xuất thử nghiệm vào đầu tháng này, mọi thứ đều thuận lợi, vì thế tối mai công viên có tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.

Tiệc rượu được tổ chức vào tối mai, ngày mai anh còn phải tham dự buổi lễ ra mắt sản phẩm lúc mười giờ.

Lên máy bay, việc đầu tiên Tiêu Chiến làm là xử lý chỗ tài liệu đã chất đống mấy ngày nay, xong việc mới rảnh rỗi suy nghĩ đến tình địch. Thư ký làm theo phân phó của sếp, sớm đã tìm hiểu về Vấn Hàn, gửi đến hòm thư của sếp.

Tiêu Chiến cảm thấy hình như mình đã nghe qua cái tên Vấn Hàn này ở đâu rồi, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra.

Anh hỏi thư ký: "Trước kia ZW có từng hợp tác với Vấn Hàn hay không?"

Thư Ký rất chắc chắn: "Không ạ."

Cô cung cấp cho sếp một tin tức không biết có hữu dụng hay không: "Ngày họp báo ra mắt Tiểu Thế thế hệ thứ ba, cậu Vương lên hot search. Sau đó để giải quyết chuyện này, Vấn Hàn có ra tay giúp đỡ, đăng bài lên weibo chứng minh Vương Nhất Bác là học sinh giỏi tốt nghiệp trường đại học hàng đầu."

Tiêu Chiến đăng nhập vào weibo, weibo của anh không để tên thật, chỉ có bạn bè thân thiết nhất mới biết tài khoản của anh.

Tìm kiếm tài khoản của Vấn hàn, click vào trang chủ, ở khu vực bình luận có thấy Hạ Vũ, hai người tương tác thường xuyên, từ giọng điệu nói chuyện có thể đoán được họ khá thân thiết.

Lúc ấy Vấn Hàn đăng bài lên weibo, hẳn là hạ Vũ đã tìm anh ta nhờ giúp đỡ.

Tiêu Chiến lập tìm số điện thoại của Hạ Vũ, trực tiếp gọi qua.

Hạ Vũ còn đang tăng ca ở công ty, vì quá mệt nên vừa nằm sấp trên bàn chợp mắt được vài phút, lại bị tiếng rung điện thoại trên mặt bàn làm tỉnh, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Hơn mười một giờ nhận được điện thoại của vị 'bạn tốt' này, hắn có chút lo lắng thấp thỏm.

"Tiêu tổng, có chuyện gì vậy?"

"Là cậu giới thiệu Vấn hàn cho Tiểu Bác?"

Hạ Vũ ngây ra vài giây: "...Không có." Hắn do dự: "Nhưng họ quả thực quen biết qua tôi, sao vậy, họ ở bên nhau rồi sao?"

Ôi mẹ ơi, tốc độ gì đây!

Tiêu Chiến: "Tôi đang theo đuổi Tiểu Bác."

"!"

Hạ Vũ phản ứng đủ nhanh: "Yên tâm, sau này tôi sẽ không giới thiệu đối tượng xem mắt cho Vương Nhất Bác đâu." Lúc này hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, đầu óc khôi phục lại sự linh hoạt: "Vấn hàn chắc sẽ không theo đuổi Vương Nhất Bác, có phải anh hiểu lầm rồi không?"

Vấn Hàn có đang theo đuổi Vương Nhất Bác hay chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, đối với Tiêu Chiến mà nói không khác nhau là bao, Vấn hàn rót nước chanh cho Vương Nhất Bác, chuyện này giống như lửa cháy trong tim, anh cứ mãi để trong lòng.

Hai giờ sau, đáp xuống Giang Thành.

Tiêu Chiến nhận được cuộc gọi của người bạn nhà kinh doanh châu báu, người bạn ấy tiếc nuối nói với anh rằng một năm này không có công ty kim cương nào tìm ra được loại quý hiếm, nhưng cuối tháng ở London có buổi đấu giá, có một viên kim cương xanh da trời hiếm thấy, giá khởi điểm không ít hơn chín con số.

Tiêu Chiến không có thời gian đến tham dự buổi đấu giá nên nhờ Lưu Hải KHoan đi giúp mình.

Lưu Hải Khoan nể việc tình cảm của anh đang bấp bênh, quyết định sẽ qua đó một chuyến: "Cho tôi giá cao nhất đi."

"Không có giá cao nhất, bao nhiêu tiền cũng phải lấy được giúp tôi."

Lưu Hải Khoan nhìn tài liệu liên quan đến viên kim cương xanh quý hiếm ấy, độ thuần khiết của nó vô cùng hiếm có, có lẽ sẽ thu hút không ít người đến đấu giá.

Vài ngày sau, buổi đấu giá cao cấp này đã lên hot search của Weibo, có một blogger đăng ảnh chụp màn hình tin tức từ báo nước ngoài.

Tiêu đề của bài báo là: Kim cương xanh quý hiếm được người ẩn danh đến từ Trung Quốc đấu giá thành công.

Cùng ngày hôm đó, Tiểu Thanh cũng lên hot search.

Đăng lên được nửa tiếng đã lên hot search rồi, tốt nghiệp từ trường top 2, đẹp trai tuấn tú, nhan sắc thuộc kiểu có thể trực tiếp ra mắt, nói năng rõ ràng, vẫn đang độc thân, trong buổi phỏng vấn còn nói rằng sau này nếu có người yêu, sẽ nghiên cứu riêng một loại dầu gội cho người ấy.

Câu cuối cùng ấy khiến không ít cư dân mạng rung động.

MC: "Là bước ngoặt như thế nào mới có được Thanh Trà như ngày hôm nay vậy?"

Tiểu Thanh: "Từ nhỏ tôi đã muốn nghiên cứu một loại dầu gội kiềm dầu cho mẹ mình, sau khi tốt nghiệp lập tức bắt đầu, khi ấy không có ai coi trọng cả, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, vẫn luôn phải cắn răng kiên trì. Sau này tôi gặp được quý nhân, cũng chính là nhà đầu tư thiên thần của Thanh Trà, anh ấy muốn tặng người mình yêu một loại dầu gội kiềm dầu để cậu ấy không phải ngày ngày gội đầu, không phần phải phiền não vì chất tóc dầu nữa. Sau đó đã ra đời các sản phẩm Thanh Trà như lúc này đây."

MC cũng cảm động: "Vì vậy là nhân danh tình yêu nên mới có Thanh Trà sao?"

Tiểu Thanh kinh ngạc, trước khi bắt đầu chương trình cũng đã thảo luận về kịch bản phỏng vấn, nhưng bốn chữ "Nhân danh tình yêu" không hề xuất hiện trong đó.

MC cười cười, từ phản ứng của anh cũng đã đoán được: "Anh kinh ngạc như vậy, là có người sau khi biết được điểm xuất phát của sản phẩm cũng nói lời y hệt tôi sao?"

Tiểu Thanh liên tục gật đầu: "Đúng vậy, giám đốc hạng mục Vương Nhất Bác của chúng tôi cũng từng nói vậy."

MC: "Vậy chứng minh câu chuyện phía sau của Thanh Trà không chỉ làm rung động mình tôi, không chỉ có cậu Vương, sau khi chương trình ngày hôm nay được phát sóng, tôi tin rằng sẽ có rất nhiều người cũng bị cảm động. Dùng tình yêu và thành ý để làm ra một loại sản phẩm, sản phẩm ấy nhất định sẽ không phụ lòng anh."

Tiểu Thanh lộ ra nụ cười thoả mãn và cảm động: "Cảm ơn cô."

Đoạn đối thoại không đến hai phút này được cắt từ video phỏng vấn dài hơn bốn mươi phút, dòng hot search chính là #Nhân danh tình yêu#

Hai tiếng sau, cư dân mạng tài tăng mò theo vết tích có được từ buổi phỏng vấn, đào ra được thông tin anh họ của Tiểu Thanh là Vấn Hàn, nhân viên cao cấp giới tài chính, Vấn Hàn còn là bạn cùng trường của Vương Nhất Bác, từng đặc biệt giúp Vương Nhất Bác thanh minh qua.

[Nhà đầu tư thiên thần của Thanh Trà không phải chính là Vấn Hàn đấy chứ?]

[Có khả năng!]

[Người anh ấy yêu liệu có phải là Vương Nhất Bác không... Vương Nhất Bác là giám đốc dự án của Thanh Trà! Mẹ ơi mẹ ơi! Tôi phát hiện ra cái gì đây!]

Trên mạng liên tục xuất hiện các thông tin về đồng nghiệp của Vấn Hàn hay bạn cùng trường của Vấn Hàn, khó mà phân biệt được thật giả.

Rất nhanh, tài khoản marketing có mở một bài #Nhân viên cao cấp giới tài chính Vấn Hàn vì yêu mà đầu tư.#

#Vấn Hàn Vương Nhất Bác Nhân danh tình yêu#

# Thịnh Tề Vương Nhất Bác BE#

Các tiêu đề kỳ quặc lần lượt lên hot search.

Trước kia vào buổi ra mắt Tiểu Thế thế hệ thứ ba, Vương Nhất Bác đã có rất nhiều fan hâm mộ nhan sắc, còn có không ít cư dân mạng gán ghép cp cậu và Thịnh Tề.

Ngay cả Hạ Vũ cũng không ngờ được Thanh Trà sẽ vì điều này mà trở nên nổi tiếng.

Hắn tháo kính xuống, xoa xoa đôi mắt khô, nếu Tiêu Chiến mà đọc được những tiêu đề này, chắc sẽ phát điên mất.

"Hạ tổng, có đẩy hot search không ạ?" Trợ lý không dám tự làm chủ.

Hạ Vũ lại đeo kính lên: "Đẩy."

Thần tài đã trả chi phí mua tài nguyên truyền thông cho hắn, đối với Thanh Trà mà nói cơ hội marketing tốt như vậy là ngàn năm có một, sao có thể không tiếp tục đẩy hot search được chứ.

Thế nhưng phải hy sinh hạnh phúc của Tiêu Chiến một chút rồi.

Lúc này tại Quan hệ công chúng Thần Tài.

Vương Nhất Bác vừa ra khỏi phòng họp, Trình Du đã khủng bố tin nhắn cho cậu.

[Bác ca, anh lại lên hot search rồi!]

[Mấy điều trên hot search là thật hay giả vậy ạ?]

[Không giấu gì anh, em vẫn luôn kiên định đu anh và Tiêu tổng (khóc) (khóc)]

...

Trình Du lại lướt một vòng bảng hot search, những dòng liên quan đến Thanh Trà đều xếp ở vị trí đầu.

Về dòng hot search đã tụt xuống vị trí số 40, người bí ẩn đấu giá thành công kim cương xanh quý hiếm, cậu còn nghĩ liệu đó có phải là Tiêu Chiến hay không, kết quả không đâu lại xuất hiện mấy tin tức vô lý kia.

Vương Nhất Bác đọc xong hot search mới trả lời: [Là giả, ngày mai ăn cơm anh kể cho em sau, bây giờ anh bận việc trước đã.]

Cậu vừa vội vàng đi về phòng làm việc vừa gửi tin nhắn cho Hạ Vũ: [Làm sao để giải thích mới không ảnh hưởng đến Thanh Trà vậy?]

Hạ Vũ đang nghe điện thoại, không trả lời.

Đầu bên kia điện thoại là Tiêu Chiến, trong một tuần ngắn ngủi hắn đã nhận được cuộc gọi từ anh hai lần, mỗi lần đều là giọng điệu chất vấn.

Tiêu Chiến: "Mấy dòng hot search vớ vẩn kia là công của cậu mà ra đúng không?"

Hạ Vũ đúng mực: "Lượng đọc và thảo luận cao như vậy, tôi làm gì có được bản lĩnh ấy chứ, là do cư dân mạng hứng thú với điều này." Hắn thành thật: "Tuy nhiên quả thực tôi có đẩy hot search lên, nhận tiền rồi phải làm việc đàng hoàng thôi."

Tiêu Chiến hỏi: "Có biết nhà đầu tư thực sự của Thanh Trà là ai không?"

Hạ Vũ hơi khựng lại: "Bây giờ đã biết rồi."

Đoán cũng đoán được là Tiêu Chiến.

Hắn giải thích: "Trước đây quả thực tôi không biết, Tiểu Thanh chưa từng đề cập đến, tôi cũng không tò mò. Lúc Tiểu Thanh nói muốn ra mắt sản phẩm dưỡng da từ dưỡng chất hoa hồng, tôi còn tốn tâm khổ sức khuyên cậu ấy là cứ từng bước một."

Hắn lo lắng Tiểu Thanh muốn ăn một miếng thịt lớn, làm quá lớn nguy hiểm cũng cao, khi ấy ai mà ngờ được Tiêu Chiến đầu tư Thanh Trà chứ, chẳng trách Tiểu Thanh lại có máu làm nhiều sản phẩm như vậy.

Tiêu Chiến tìm một công ty đầu tư không nổi tiếng để rót tiền vào Thanh Trà, có lẽ là không muốn rêu rao, bây giờ cư dân mạng lại tưởng rằng Vấn hàn đầu tư, Tiêu Chiến cũng chỉ đành im lặng.

Tiêu Chiến chuyển sang: "Tôi trả chi phí PR cho cậu, cậu mở thêm một tiêu đề nữa, nhà đầu tư của Thanh Trà chính là ông chủ của tập đoàn ZW."

Anh lại bổ sung: "Không phải cậu có nhiều tài khoản tích V lắm sao? Tuỳ ý tìm một trong số đó bình luận dưới tiêu đề ấy, để cư dân mạng biết được rằng tôi đầu tư là vì Vương Nhất Bác."

Hạ Vũ không dám tin: "...Được."

Bây giờ anh là khách hàng của hắn, hắn có nghĩa vụ nhắc nhở anh, một khi cư dân mạng biết được anh là nhà đầu tư của Thanh Trà, anh sẽ phải đối diện với rất nhiều chuyện phiền phức, mà điều anh không thích nhất chính là cuộc sống riêng tư bị làm phiền: "Ngày mai sẽ có rất nhiều công ty truyền thông muốn phỏng vấn anh, muốn nhận được sự xác nhận từ anh."

Tiêu Chiến: "Tôi đồng ý nhận phỏng vấn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro