chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt Tang Du hơi trầm xuống, ánh mắt anh ấy nhìn về phía lính canh, những lính canh kia hoảng hốt một chút, không thể khống chế chỉa súng lên nhắm ngay trần nhà, hơn nữa có thế nào cũng không vặn được.

Khuôn mặt cha Phí nghiêm nghị, ông ta đứng thẳng người lên, mà Phí Quân thì mở to hai mắt như có điều suy nghĩ.

Tôi bình tĩnh nói: "Tôi không có ý mạo phạm ngài, ngược lại tôi rất tôn kính ngài. Tuy nhiên bản thân ngài là người tốt nhưng cũng không thể trông cậy tất cả mọi người cũng làm người tốt giống như ngài chứ? Ngài làm người tốt có nhiều người bảo vệ như vậy, tôi làm người tốt thì ai tới bảo vệ tôi đây?"

Vẻ mặt cha Phí giãn ra, ông ta nhìn tôi thật sâu rồi nói: "Cô có yêu cầu gì cứ yêu cầu, sau đó đem những gì cô biết nói ra. "

Tôi nói: "Được."

Tôi đem lý do thoái thác đối tốt với Tang Du nói: "Tôi mơ một giấc mơ, trong mơ zombie đột kích, tôi tỉnh lại có cảm giác nguy cơ nên đã lập tức chuẩn bị vật tư."

Lời này sơ hở chồng chất, nhưng chuyện sống lại không phải càng vô lý hơn sao?

Cuối cùng, tôi lấy ra một lọ thuốc: "Ngài hiện tại cần cái này."

"Hiện tại nó là thuốc cấm!" Cha Phí cau mày.

Tôi hít một hơi thật sâu, phản ứng của bọn họ thật sự rất nhanh, nhanh như vậy đã tìm được nguồn gốc.

"Đúng vậy, nó có thể tạo ra zombie nhưng nó cũng có thể tạo ra dị năng giả, hiện tại chúng tôi không còn lựa chọn nào khác."

Cha Phí trầm mặc.

"Dị năng giả...... Thế giới này sắp hỗn loạn."

Tôi cũng trầm mặc: "Đúng vậy! Nhưng tôi tin tưởng nhất định mọi chuyện sẽ ổn hơn."

"Cô muốn cái gì?"

"Tôi muốn trở thành người chỉ huy thứ hai của tổ chức dị năng giả trong tương lai."

"Hả? Tại sao không phải là số một?" Cha Phí mỉm cười và nhìn tôi đầy thích thú.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, cho rằng tôi ngốc à!

Lúc trước Phí Quân kiệt sức thành cái bộ dáng chó kia, tôi mới không muốn giống như hắn.

Cha Phí đứng lên, trịnh trọng vươn tay về phía tôi: "Hoan nghênh cô gia nhập căn cứ thứ nhất, tôi chính thức bổ nhiệm cô làm phó đội trưởng đại đội dị năng của căn cứ thứ nhất, thư bổ nhiệm vài ngày nữa sẽ giao xuống."

Tôi bắt tay ông ta.

Cha Phí mời tôi đến một cuộc họp nội bộ.Thông qua hội nghị tôi biết được, hiện tại các nơi đều đã phái quân đội thành lập căn cứ cứu viện, căn cứ thứ hai và thứ ba đều đang được thành lập, tình thế trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt.

Nghe vậy máu tôi sôi lên, trong lòng vô cùng tự hào: [Tuyệt vời quá!]

Cuộc họp sau đó là cơ mật, tôi tự giác rút lui.

Phí Quân tiễn tôi và Tang Du ra ngoài, đến cửa nhà, anh ta cười nói: "Tại sao cô không làm người đứng đầu, tôi cảm thấy cô có năng lực này."

"Quá mệt mỏi!"

Lý do này dường như không thể thuyết phục được anh ta, anh ta như có điều suy nghĩ nhìn tôi: "Vậy cô có biết, thông thường người thứ hai mới là người chịu trách nhiệm không?"

Nhìn vẻ mặt tôi mơ hồ, Phí Quân "Ha ha ha" cười ra tiếng, nghênh ngang rời đi.

Tang Du cũng cười, xoa xoa đầu tôi.

"Đi vào đi, hắn lừa em đấy, nếu quả thật phải chịu trách nhiệm thì tôi sẽ là người đó!"

Căn cứ thứ nhất chính thức thành lập.

Thư bổ nhiệm của tôi cũng được gửi đi.

Toàn bộ khu biệt thự trở nên rối loạn, mỗi ngày đều có rất nhiều người tràn vào, rất nhiều người mang theo vết thương, vẻ mặt Tang Du càng thêm nghiêm trọng.

Rốt cục có một ngày anh ấy nói với tôi, anh ấy muốn đi ra ngoài, muốn làm chút gì đó.

Tôi biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, vào tận thế kiếp trước anh ấy cũng chính là như vậy.

Bác sĩ tâm lý cũng là bác sĩ, tôi không thể không để một bác sĩ đi cứu người.

Anh ấy tới hỏi tôi đã là rất coi trọng tôi, đã như vậy tôi càng không thể phản đối.

Anh ấy đi ra ngoài với tâm trạng vui vẻ, trước khi đi bỗng nhiên nghiêm túc hỏi tôi: "Trước khi sống lại, anh có phải đã từng thích em không?"

Tim tôi đập mạnh.

"Em không biết. "

Dù sao em cũng rất thích anh.

Tang Du cười nhẹ một tiếng đi ra cửa, trước khi ra cửa hình như anh ấy nói "Hẳn là vậy", nhưng giọng anh ấy rất nhỏ tôi lại không nghe rõ.

Suốt cả ngày, tôi bồn chồn và suy nghĩ lung tung.

Trước khi sống lại tôi không có được đáp án chính xác, lúc này đây lại không nghe rõ.

Cái lỗ tai rách nát này aaaa!

Khoai tây chiên trong tay tôi cũng không còn thơm nữa.

Tang Du đi sớm về trễ, danh tiếng ở căn cứ càng ngày càng vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro