Tập 1 Đôi Mắt Âm Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi có thể nên được gọi là đứa trẻ bất hạnh nhất không nhỉ? Tử Mẫn là tên tôi, khi sinh ra tôi, mẹ tôi đã qua đời, từ đó cha tôi luôn nói là tôi hại chết mẹ. Tiền học của tôi, tuy tôi không có mắt âm dương nhưng mà tôi nghĩ bọn ma quỷ luôn nhập vào người tôi, chúng thường xài hết tiền trong lúc nhập vào người tôi khiến tôi không có tiền để đóng học, đầu năm học nay còn có anh của tôi giúp tôi nhưng cuối năm thì phải làm sao đây? Tôi không thể dựa vào anh tôi mãi
Sau khi tôi thức dậy trên giường của mình, tôi cũng không nghi ngờ gì mà bước dậy để đi học, vừa đặt chân xuống giường đã nghe thấy tiếng của cha tôi
"Con Mẫn đâu rồi ra đây tao biểu" Ba tôi cứ gắt lên mà gọi tôi thì anh tôi đứng trước phòng tôi mà nói

"Ở yên trong phòng không được ra" rồi anh lại chạy ra chỗ cha mà nói

" Con Mẫn nó đi học rồi! Cha dô nghỉ đi tí nó về con gọi!" Anh tôi nói với cha tôi rồi ra hiệu tôi chạy nhanh đi tôi không biết làm sao nên đành làm theo lời anh nói. Thoáng chốc đã chạy tới trường, thì đã gặp lại đám con Yến, chúng nó là đầu gấu trường, ngày nào chúng cũng cướp tiền của tôi và đánh nếu tôi không có tiền, trong khi tôi đang trốn tránh thì nó cầm tóc tôi dựt lại sau mà quạo lên

" mày gan lắm rồi đấy, dám không trả lời tao à" nó nói mà mọi người xung quanh đều dừng lại mà nhìn dô chỗ nó, mọi người muốn giúp nhưng không thể vì nó là con nhà họ Từ, ai mà không sợ chết mới đụng vào nhà nó, tôi sợ hãi mà nói

"tôi..tôi nào dám không trả lời tiểu thư tôi chỉ đang suy nghĩ một chuyện" tôi mệt mỏi mà đáp lại nó, nó mà không có gia thế là tôi đập nó rồi, nó cười khinh tôi rồi nói

"Thôi khỏi hôm nay tao vui nên thả mày đi đấy!" nó hếch mặt lên nói rồi đi khiến tôi muốn nói cũng không nói được. Tôi phải đứng lên đi trước khi nó đổi ý, mọi người cũng theo đó mà rời đi
Vừa vào tiết 1 đã là tiết của bà cô chủ nhiệm, vừa dô mà lườm tôi, khi vừa ngồi xuống ghế cô lại nêu tên tôi trước lớp mà hỏi

" Tử Mẫn, phụ huynh em nói gì về học phí hay lại là lý do cũ em quên mang" cô nói dằn mặt tôi khiến tôi nhục muốn chui xuống lỗ vậy

"Em..em" tôi không dám nói với cô vả lại cô cũng không tin chuyện tâm linh đó đâu

"Thôi, ngồi đi mai thứ 7 gọi phụ huynh lên cho tôi" lời cô nói chắc như đinh đóng cột mắt cô trừng lên, tôi không dám cãi càng không dám nhìn thẳng vào mắt cô

"Thôi chúng ta bắt đầu tiết học"
Học xong 2 tiết cũng tới giờ ra chơi, tôi xuống nhà ăn lấy món rồi ra bàn ăn tưởng sẽ được yên tĩnh nhưng ai ngờ lại gặp mấy con chung lớp ra nói khéo, đám con Nhi hay sân si trong lớp, chúng ra nói tôi

" Ôi bạn tôi nè, đi bao trai hết tiền rồi hả, cần tôi cho ít không" nói xong tụi nó cười phá lên khiến tôi nhục mặt vì người bạn trai cũ của tôi đang ngồi gần đó tôi phải giữ bình tĩnh không thì tôi lại mất kiểm soát và làm những điều không hay tôi bèn lảng tránh câu nói của nó và bảo

"À bạn ơi xin tự trọng, nói những điều vô căn cứ không được tốt cho lắm nghiệp tụ vành môi đó bạn à" tôi nói nhẹ nhàng nhưng lời nói có vẻ không nhẹ bằng giọng điệu của tôi, tôi ngước lên nhìn vào mặt của nó ôi trời lỡ chọc nó tức rồi

"Mày.. thôi tao tha" Nó cười khinh rồi bước đi để lại tôi ngồi với khuôn mặt khó hiểu

Thoáng chốc cũng đã đến chiều, đang đi trên con đường về nhà, hôm nay rất âm u, đang đi thì chợt nghe tiếng bước chân, đi rất đều rất đều với tôi, tôi dừng nó cũng dừng hẳn lại, tôi đi nhanh đi chậm nó đều đi bằng với tôi. Bỗng nó để tay lên vai tôi, tôi liếc nhẹ sang tay của nó toàn vết thương và máu khuôn mặt tôi xanh không còn chút máu, cố gắng dùng chút sức lực còn lại mà chạy nhưng nó lại dùng loại tà ma yêu thuật nào mà khiến cho tôi như người tàn phế không di chuyển nổi, khuôn mặt của nó toàn máu, mắt nó trắng tinh tròng đen mờ nhạt của nó nhìn thẳng vào tôi mà nói

"Này..." chỉ nghe chữ này thôi đã thấy sợ, giọng nó, người nó lạnh đến âm độ, tôi thắc mắc sao tôi lại nhìn thấy nó, trước giờ tôi không hề có mắt âm dương hay là do ông lão đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro