Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Từ bữa tiệc không biết bị Thanh Tú điên cuồng giữ lấy bao nhiêu lần, khi tỉnh lại đã là trên giường lớn, ánh nắng ấm áp theo cánh cửa thủy tinh bên ngoài chiếu vào, chiếu lên trên tấm thân nõn nà của Thùy Nhi, trên da thịt kia còn lưu vô số dấu hôn thật sâu của Thanh Tú. Thật lâu sau, Thùy Nhi mở hai mắt, bên trong không có một bóng người, quay đầu, bên cạnh đèn bàn ở đầu giường, có một tờ giấy nhỏ.

   'Anh phải đi họp, hai tuần.'

   Thanh Tú lúc ở bữa tiệc đã cùng người khác hợp tác, xuất ngoại để họp, phải đến hai tuần mới trở về. Thùy Nhi là trợ lý bên người anh, nếu người lãnh đạo trực tiếp đi họp, cô đương nhiên sẽ được nghỉ. Chính là hai tuần này cô được phải làm gì? Thanh Tú cũng không ở bên cô...

   A! Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Thùy Nhi đột nhiên phát hiện, hiện tại chính mình chẳng những không giống như trước không hề kháng cự Thanh Tú, ngược lại... Ngược lại đôi khi lại còn nhớ tới đụng chạm của anh...

   "A, trời ạ!" Thùy Nhi che khuôn mặt nhỏ nhắn, hay là, hay là lòng của cô đã...

   Không, không được, Thanh Tú hiện tại chỉ là tham luyến thân thể của cô, đến một ngày anh chán cô, vô luận như thế nào, cũng không thể đem tâm đặt lên cô. Cô đã là món đồ chơi trong tay anh, tâm không bao giờ được động.

   Vì không muốn làm cho chính mình suy nghĩ miên man, Thùy Nhi đành phải đi ra hiệu sách gặp bạn. Hiệu sách là của một người bạn thời đại học của cô – Ngô Vương Hoàng. Lúc học đại học, Ngô Vương Hoàng là đệ thử của người phụ trách thư viện, cậu ấy thích đọc sách, càng thích sưu tập thư, không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy mở một hiệu sách cho bản thân.

   Hôm nay, Thùy Nhi đến chỗ của Ngô Vương Hoàng, cũng là muốn hỗ trợ cho Ngô Vương Hoàng, không biết có thể hay không, không nghĩ tới Ngô Vương Hoàng không nói hai lời liền đồng yh. Thùy Nhi cảm ơn, quyết định không nhận tiền lương, coi như là giúp đỡ bạn bè. Ngô Vương Hoàng cũng không nói nhiều, cười ha ha liền đáp ứng.

   Thùy Nhi chủ yếu là sửa sang lại một ít sách trên giá, đem chúng bỏ lại vị trí cũ, đôi khi đến phụ trách ở thu ngân, công việc rất đơn giản, nhưng đối với cô mà nói giống như một công việc mới mẻ, chẳng những thuận buồm xuôi gió, mà đã dần thấy thích .

   Những người đến đây đều là người thích đọc sách hơn nữa có thể nhất tu dưỡng văn hóa, Thùy Nhi trời sinh diện mạo xinh xắn, có nhiều người thích, rất nhiều người thấy cô đều mỉm cười, như bạn bè quên biết đã lâu.

   Vài ngày sau, Thùy Nhi đối với công việc này cực kỳ vừa lòng.

   "Thùy Nhi, giúp mình đem bản 'thiết kế nghệ thuật' này đặt ở trên giá hàng khu nghệ thuật nhé."

   Sách mới vừa đến, Ngô Vương Hoàng vội vàng sửa sang lại. Hắn cầm ra một quyển sách, đưa cho Thùy Nhi. Người đến lúc này không nhiều lắm, Thùy Nhi đi qua hỗ trợ, đón lấy. Cô dựa theo lời của Ngô Vương Hoàng đem quyển sách đến vị trí thích hợp, Ngô Vương Hoàng nhìn thấy cười nói: "Không nghĩ tới cậu đối với sách lại có điểm tiếp thu nhanh như vậy, so với các học sinh làm part-time nhanh hơn nhiều."

   "Vậy à, mình chỉ là thích mà thôi." Bị Ngô Vương Hoàng nói như vậy, Thùy Nhi ngược lại không biết nói như thế nào cho phải. Có chút mặt đỏ cúi đầu.

   Ngô Vương Hoàng cười: "Nếu không phải cậu chính là muốn giết thời gian, mình còn muốn mướn cậu nữa đấy."

   Thùy Nhi cười không nói gì. Lúc này, chuông cửa vang lên, Thùy Nhi theo bản năng nói: "Mời vào!"

   Nhưng, nụ cười liền dừng lại trên môi. Thanh Tú mặt lạnh lùng, tây trang chỉnh tề, nhìn qua thực mỏi mệt, nhưng trong mắt lửa giận đang thiêu đốt chứng tỏ anh hiện tại chỉ không đơn giản tức giận mà là phi thường tức giận.

   Thùy Nhi tuy rằng không biết anh vì sao lại tức giận như vậy, cô lui về phía sau vài bước. Thanh Tú thấy cô sợ hãi lui về sau, tâm tình lại xuống đến cực điểm. Thực ra cuộc họp anh đã rút ngắn thời gian đến ngắn nhất trong vài ngày, trong lòng khẩn cấp muốn nhanh trở về gặp bảo bối của anh. Anh nhớ đến thân thể mềm mại cùng độ ấm của cô, nhớ đến mùi vị sạch sẽ thơm mát của cô. Nghĩ đến liền khẩn cấp đón chuyến bay sớm nhất.

   Vừa xuống máy bay anh liền gọi điện thoại về nhà, không nghĩ tới, quản gia thế nhưng lại nói nữ nhân làm cho anh mong nhớ ngày đêm thế nhưng lại không có ở nhà chờ anh, mà chạy đi làm việc?! Anh liền lệnh cho lái xe hoả tốc tới chỗ cô làm việc, không nghĩ tới, vừa xuống xe liền nhìn đến cô cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp. Nháy mắt lửa giận liền ập đến, nhìn thấy cô bởi vì sợ anh lại càng đổ thêm dầu vào lửa!

   "Tú... Anh, như thế nào trở lại? "Thùy Nhi cố gắng không để ý đến tức giận của anh, vẫn có chút hoảng hốt hỏi.

   Thân ảnh cao lớn của Thanh Tú có chút cứng ngắc, miệng không nói lời nào. Thùy Nhi có chút xấu hổ, không dám tiến lên cũng không dám lui về phía sau. Bởi vì vừa rồi cô rõ ràng nhìn thấy khi cô lui về phía sau trong mắt Thanh Tú lại có xúc động muốn giết người.

   Một bên Ngô Vương Hoàng cũng không rõ chân tướng, càng không biết người đàn ông này tới làm gì, nhưng thực rõ ràng, người đàn ông khôi ngô này là quen biết Thùy Nhi. Chắc là bạn bè, Ngô Vương Hoàng nghĩ vậy (anh ý coi anh là kẻ thù đó).

   Vì thế, Ngô Vương Hoàng giơ tay lên chào hỏi: "Xin chào, tôi là Ngô Vương Hoàng!"

  Căn bản chỉ muốn giảm bớt không khí căng thẳng, nhưng Thanh Tú lại không để vào mắt, Ngô Vương Hoàng xấu hổ cười cười, thu hồi tay mình đang giơ lên.

  "Tú..." Thùy Nhi thở nhẹ. Thanh Tú bình thường tuy rằng đối người xa lạ cũng là xa cách , nhưng phương diện lễ nghĩa chưa bao giờ bất thường. "Người này là bạn học của em, em chỉ là ở bên cạnh giúp đỡ ...!"

   Không đợi Thùy Nhi nói hết lời, Thanh Tú liền một phen ôm lấy cô hướng ngoài cửa đi đến.     

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro