Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chiếc xe thể thao Ferrari bão táp chạy trên đường, mặt Thanh Tú âm lãnh làm cho Thùy Nhi một câu cũng không dám nói, cô cho tới bây giờ chưa thấy qua Thanh Tú như vậy, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi.

   Tuy nói hiện tại không phải là thời kìa cao điểm, xe không phải nhiều, nhưng đây là ở trong nội thành, cho nên mặc dù không phải thời kì cao điểm, những xe lui tới không thiếu, Thanh Tú chạy như bão táp, Thùy Nhi ngồi bên cạnh cảm thấy rất nguy hiểm sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Nhưng trong lòng lại không biết Thanh Tú là bởi vì sao mà tức giận, cũng không dám nói chuyện hoặc phát ra âm thanh chọc anh, cứ như vậy gắt gao cắn môi, tay bấu chặt vào nhau.

   Thanh Tú thỉnh thoảng ngắm nhìn qua Thùy Nhi sắc mặt xám trắng run run, thầm rủa một tiếng: "Đáng chết!"

   Lập tức chạy xe chậm lại, làm cho chiếc Ferrari chậm rãi hướng đường về. Trở về nhà, Thanh Tú không nói hai lời lôi kéo Thùy Nhi đi nhanh về phía trước, Thùy Nhi chỉ đi theo cước bộ của anh cũng đã thực cố hết sức, tay còn bị anh chặt chẽ nắm lấy, chỉ có thể bị động đi phía sau anh. Thật vất vả mới đi vào phòng ngủ, còn không kịp phản ứng đã bị hung hăng đẩy ngã lên giường lớn.

   "A... ." Thùy Nhi phát ra thở nhẹ. Thật vất vả khởi động thân thể, nhìn về phía Thanh Tú: "Tú, anh làm sao vậy..."

   Thanh Tú phiền chán tháo caravat, tầm mắt giống như báo đốm gắt gao nhìn thẳng Thùy Nhi, giống như muốn đem cô xé nát ra, hơn nữa suốt đêm ngồi máy bay, tinh thần thập phần mỏi mệt, giờ phút này trong mắt gắn đầy tơ máu, bộ dáng nhìn qua thật muốn dọa người.

   "Tú..." Thùy Nhi theo bản năng nắm chặt quần áo, lui về sau. Kết quả động tác vừa mới phát ra, liền nghe thấy nam nhân như sấm bàn rống giận: "Em thử lui về sau xem!"

   Thanh Tú sải bước đi đến trước mặt Thùy Nhi, hai tay đặt lên người cô, đem cô khóa ở trong ngực mình, hai mắt trừng cô: "Chết tiệt! Anh chẳng qua đi ra ngoài họp, em liền dám câu dẫn người khác!"

   Thùy Nhi tựa hồ không nghe theo tức giận của anh liền phản kháng nói: "Em... Em không có câu dẫn ..."

   Nghe cô nói như vậy, không chút để ý, nhất thời Thanh Tú lửa giận thẳng vọt lên! Nếu cô đối anh thừa nhận sai lầm, nếu cô đối anh cầu tha thứ, anh liền tha thứ cho cô, nhưng... Thanh Tú tức giận lan tràn, cuồng vọng cúi người hung hăng chà xát đôi môi ngọt ngào của Thùy Nhi!

   "Tú... ! Thùy Nhi có chút kinh hoảng , bình thường Tú tuy rằng muốn rất kịch liệt, nhưng chưa bao giờ sẽ mang theo tức giận mà đến. Thùy Nhi ở dưới thân Thanh Tú giãy dụa, nhưng trên thân thể chênh lệch khiến cô giãy dụa căn bản không có tác dụng. Thanh Tú không ngừng chà xát môi cô, hai tay cũng giống như mang theo lửa giận, xé rách áo của cô, ba một tiếng, trước ngực nội y liền hiện ra, cô muốn ngăn cản như lại bị anh giữ lấy!

   "Tú... Không cần" Thùy Nhi sốt ruột kháng cự Thanh Tú, nhưng cô kháng cự lại làm cho anh thêm tức giận.

   Thanh Tú đôi mắt trầm xuống: "Như thế nào? Hiện tại mà bắt đầu chán sự đụng chạm của anh? Kia người đàn ông kia thoạt nhìn yếu đuối, không nghĩ tới ngắn ngủn mấy ngày nay lại khiến cho em quên ôm ấp của anh, vội vã giãy trói buộc của anh, em muốn anh ta? Anh nói cho em biết, chỉ cần em còn là người của anh, em cũng đường mơ đến chuyện ấy!"

   Thanh Tú tức giận đỏ hai mắt, làm sao còn biết cái gì thương hương tiếc ngọc, bàn tay to càng không ngừng ở trên người Thùy Nhi nhào nắn, đến chỗ nào tất cả đều là hỗn loạn cùng phẫn nộ, không giống bình thường âu yếm, đây quả thật giống như địa ngục!

   Thùy Nhi chỉ cảm thấy toàn thân đều đau đớn, nhưng cô không biết nên như thế nào ngăn cản Thanh Tú. Cô không ngừng giãy dụa không ngừng kháng cự, nhưng thân hình cường tráng kia vẫn bất vi ở động ( ngồi im không nhúc nhích), vẫn như cũ làm theo ý mình.

   Ngay tại cô không biết làm như thế nào, Thanh Tú đột nhiên dừng động tác, một tay mở hai chân cô đang mặc váy ngắn, một tay cấp tốc phóng thích cực đại chính mình, không nói hai lời, một cái động thân, hoàn toàn tiến nhập cô nơi khô cạn hoa hành!

   "A... ! Đau... Tú, đau quá" Không có gì liền tiến vào, khiến cho hoa huyệt vốn hẹp trong nháy mắt như bị xé rách đau đớn. Thanh Tú muốn tuy rằng lại nhiều kịch liệt, nhưng chưa bao giờ từng làm cho cô thống khổ.

   Thanh Tú luôn miệng chỉ trích, lại không có một chút đạo lý. Rõ ràng là vì không nghĩ không ở bên anh mà nhớ đến đau lòng, cho nên mới tìm một phần công việc có thể giết thời gian để làm, mà Ngô Vương Hoàng rõ ràng đã có vợ con, người một nhà cuộc sống tốt đẹp, nhưng mà anh cái gì cũng không nghe, lập tức liền phán tội của cô. Giống nhau cô là một nữ nhân vượt tường, vậy lòng của cô đâu? Cô có trong lòng anh không? Càng nghĩ càng ủy khuất, hơn nữa trên thân thể đau đớn, Thùy Nhi thương tâm khóc lên.

   Cảm giác mãnh liệt nhất thời khiến cho Thanh Tú thanh tỉnh lại, chờ anh ý thức chính mình đang làm cái gì, liền nhìn thấy người nằm ở dưới thân bởi vì đau đớn mà nhăn lại mày, còn có trên mặt trắng bệch nước mắt chảy xuống. Nước mắt này, nhất thời làm cho anh có loại cảm giác đau lòng! Đáng chết, anh rốt cuộc làm cái gì! Cư nhiên lại thương tổn cô?!

   Thanh Tú không thể tin được lý trí chính mình vì sao vừa thấy cô gái này cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp liền toàn bộ sụp đổ ? Anh gấp trở về không vì cùng nữ nhân này nhớ nhung sao? Anh cố gắng đem công việc đều trước tiên hoàn thành không phải là muốn trở về gặp cô sao? Mà hiện tại chính mình rốt cuộc đang làm cái gì? Anh rốt cuộc đối chính mình âu yếm nữ nhân làm cái gì?

   'Âu yếm?!' Thanh Tú cả người chấn động. Có điểm bất khả tư nghị nhìn nữ nhân dưới thân. Chậm rãi, hình như là nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng không tự giác giơ lên là...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro