Gặp nhau là duyên số IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Thằng mô biết nó trốn ngả mô thì khai ra ngay. Không khai tau giết. Thằng này giết cộng sản là không biết gớm tay mô."

Cả buồng giam nín im thin thít. Tên cai ngục bỗng xô đến chỗ ông cụ ngồi trong góc, tóm lấy bộ râu, xoắn một vòng, nhấc bổng ông cụ lên lôi xềnh xệch ra sân. Mắt hắn đỏ ngầu như con thú nổi cơn điên, quát thét rất to:

" Chính mi xui con nớ trốn? Sáng ni rõ ràng mắt tao trông thấy mi cho nó ăn bánh mì để nó có sức nó trốn. Mi với nó là cùng một bọn với nhau."

Chẳng là ông cụ ngày nào cũng được người nhà gửi đồ tiếp tế. Khi xôi, khi bánh chưng, bánh mì... Lần nào mở thức ăn ra ăn, ông cụ cũng bẻ cho Chi Lợi, " Ăn đi cháu, cơ khổ. Họ đánh đập đến nước ni mà không ăn uống chi thì sống làm sao nổi?". Sáng nay ông cụ bẻ cho Chi Lợi nửa ổ bánh mì, Chi Lợi lại bẻ làm đôi cho con Trác một nửa.

Kéo râu ông cụ ra đến giữa sân, hắn dúi ông cụ ngã ngửa xuống sân. Cái khăn nhiễu tam giang quấn chữ nhân trên đầu xổ tung. Hắn dậm một chân lên ngực ông cụ, một tay túm râu kéo giật đầu ông lên, gầm ghè:

" Mày có khai không? Con nó bàn với mày là nó trốn đường mô? Chạy núp vô nhà ai? Mày mà không khai, tao giết."

ông cụ râu tóc tả tơi, mặt tái nhợt vì đau đớn và khiếp sợ. ông rên rỉ:

" Ui chao ơi, oan uổng cho tui quá. Tui làm sao biết được nó trốn đường mô? Tui có quen biết chi nó."

" Không quen này. Không quen này." -Hắn đấm ông cụ thùm thụp như giã giò.- "Không quen mà sáng mô mi cũng chia bánh, chia xôi cho nó."

Trong thâm tâm, hắn cũng tin là việc Chi Lợi trốn không liên quan gì tới ông cụ. Nhưng hắn vẫn cứ đánh. Hắn mong lấy sự tàn ác điên cuồng để may ra có thể chuộc một phần tội với cấp trên về việc để cho đứa tù con nít trốn.
Khoảng một tiếng đồng hồ sau, có tiếng nhốn nháo phía trước cổng.

" Bắt được con trốn tù rồi. Bắt được rồi."

Hai tên Bảo vệ quân cầm ngang súng dẫn Chi Lợi đi vào sân. Tóc tai, áo quần nó ướt sũng nước. Mặt mũi nhoe nhoét máu. Chứng tỏ trên đường dẫn về ty An ninh, Chi Lợi bị chúng đánh rất dữ. Vừa nhìn thấy Chi Lợi, tên cai ngục buông ngay ông cụ ra, nhảy chồm đến chộp lấy cổ nó, thét lên một tiếng gần như tiếng rống của mãnh thú:

" Tồ cha mày."

Hắn lẳng một cái, Chi Lợi ngã vật xuống sân như con nhái bén. Hắn tóm ngực áo nó dồn lên dập xuống. Tay đấm chân đạp. Vừa đấm đạp, hắn vừa nhảy chồm chồm như thật sự đã phát điên. ông cụ lóp ngóp bò dậy, búi lại búi tóc củ hành, nhặt cái khăn nhiễu quấn vào cánh tay, chạy đến cạnh tên cai ngục, rên rỉ:

" Xin ông để tui đánh chết nó cho. Nó báo hại tui."

ông cụ nhặt chiếc guốc mộc đánh vào người Chi Lợi hai phát.
Sợ đánh quá tay đứa tù con nít chết mất, tên cai ngục phải ngừng. Hắn lôi xềnh xệch Chi Lợi vào buồng giam và đóng ập cửa lại. Cả buồng giam xúm lại quanh Lợi. Họ nâng nó dậy cởi bộ áo quần ướt sũng nước và bê bết đất cát, vải khô. Anh thợ máy cởi cái áo đang mặc, mặc vào cho Chi Lợi rồi nhẹ nhàng bế nó lên, đặt vào chỗ nằm ở góc buồng. Con Nghệ Trác sợ quá, từ nãy tới giờ ngồi co rúm như chết cứng một xó. Lúc này, nhìn thấy Chi Lợi mặt mũi méo mó, dính đầy máu, tự nhiên nó bật khóc hu hu.Nó vừa khóc vừa lấy cái mũ phở, lót xuống đầu Lợi.

Anh thợ máy lay nhè nhẹ, gọi nó:

" Em...Em."

Phải một lúc sau, Chi Lợi mới mở hé hé cặp mắt sưng húp, nhìn anh rồi lại nhắm ngay lại. Anh cắn môi tưởng đến bật máu, khẽ rít lên:

" Quân chó má thật. Con nít mà chúng nó đánh đến nước ni thì còn trời đất mô nữa?"

Chi Lợi mấp máy đôi môi bầm dập, thều thào:

" Cho em hớp nước.."

Con Trác cầm ngay lay cái lon, ra gần cửa xin chén nước của một người tù, mang lại. Anh thợ máy khẽ nâng đầu Chi Lợi , kề miệng lon nước sát vành môi sưng tím của nó . Nó không đủ sức để hớp nước, anh phải khẽ nghiêng lon nước rót từ từ từng ngụm nhỏ. Nó uống nước với vẻ đau đớn như nuốt than đỏ.
Gần chiều tối, sức lực Chi Lợi hồi dần. Nó đã nhúc nhích được tay chân, và cái miệng sưng vều chảy máu đã trệu trạo nhai được nửa vắt cơm. ăn xong, chưa kịp uống nước nó đã nằm vật xuống tấm bao bố rách và ngủ li bì như chết.

Khoảng nửa đêm, nó chợt thức dậy. Trong bóng tối câm đặc, một bàn tay ai đó run run vuốt tóc nó. Hơi thở ấm có mùi dầu phả vào mặt nó, và trên má nó có những sợi tóc quét nhè nhẹ. Tiếng lào thào:

" Cháu còn thức hay ngủ. Ông đây..."

Chi Lợi nhận ra tiếng ông cụ.

" Ông đánh cháu hai chiếc guốc thế cháu có đau không? Cháu đừng giận ông mà tội. ông phải làm thế để che mắt tụi hắn..."

Chi Lợi tỉnh ngủ hẳn. Khắp người nó đau ê ẩm. Những chỗ bị chúng đánh lúc này rát bỏng như lửa đốt. Nó cố sức lật người nằm ngửa, đưa bàn tay sờ soạng nắm lấy bàn tay khô gầy của ông cụ. Nước mắt nó tự nhiên ứa ra.

" Cháu đời mô lại giận ông. Tụi hắn đánh cháu ra ri, ông có đánh cháu thêm vài chiếc guốc nữa có thấm béo chi."

" Thế cháu chạy đến khúc mô thì bị tụi hán bắt được?"

" Đến bến đò ạ. Cháu chưa kịp xuống đò thì tụi hắn ập tới. Cháu nhảy xuống sông định bơi nhưng tụi hắn đông quá, chống đò ra,hắn xách cổ cháu từ dưới nước lên.."

Nói đến đó, Chi Lợi như kiệt sức, lại ngủ thiếp đi. Chốc chốc nó lại cựa mình, ú ớ nói mê.
ông cụ vẫn ngồi còm cọm bên nó, lấy vạt áo làm quạt, xua muỗi cho nó đến tận sáng.

______________________________

Sau vụ vượt tù hết sức bất ngờ, táo bạo, liều lĩnh của Chi Lợi, tất cả những người cùng giam đều nhìn nó với cặp mắt đầy thiện cảm và không khỏi có phần thán phục. Họ nói với nhau:

" Không biết con cái nhà ai mà to gan thật."

" Con cái nhà họ Việt chứ còn con cái nhà ai."

" Mà nó cũng bợm thiệt. Sấp mình ở đây hàng tháng đi vô đi ra cái nhà tiêu nớ mấy chục lần vẫn thấy cửa kín tường xây như bưng. Thế mà nó mới vô có một lần đã tìm được khe hở, chui lọt ngay ra ngoài chẳng khác chi con cá rô rạch ra khỏi khe giỏ."

" Chuyện. Chiến sĩ tình báo hoạt động nội thành mà lại."

" Mới chừng nớ tuổi thì không biết thím ta học cái nghề tình báo đó khi mô? E học trong bụng mẹ chắc?"

" Cả cái ty An ninh bị bà Vệ Quốc Ðoàn con nớ mần cho một trận méo mặt."

Chi Lợi trở thành con cưng của cả buồng giam. Mọi người xúm lại săn sóc em. Người thì săn sóc ngang nhiên trước mặt tên cai ngục, tụi an ninh. Người thì lén lút, thậm thụt, mắt trước mắt sau. Một ngày năm bảy lần là ít, tên cai ngục hé cửa nhìn vào góc Chi Lợi nằm. Hắn như chưa hết thấp thỏm, sợ hãi, lo con bé lại bất thình lình chui lọt ra khỏi trại tù lần nữa.

Ngay chiều hôm Chi Lợi trốn, ty An ninh cho thợ đến lắp lên trần hai gian nhà xí hai tấm lưới gai sắt. Tất cả những cái đó càng làm mọi người thêm yêu mến Chi Lợi .Họ coi như Lợi đã thay mặt cả buồng giam đánh trả ty An ninh một cái tát có thể gọi là đích đáng. Người săn sóc Lợi tận tình hơn cả là anh thợ máy. Như săn sóc em ruột, săn sóc con đẻ. Mỗi bữa chiều, sau bữa ăn, anh đều để dành một ống bơ nước nóng hòa muối. Anh dùng để rửa hai gan bàn chân, nó sưng vù vì những vết đánh, lau khô rồi xé cái áo cũ băng lại. Anh nhai muối vỗ lên những chỗ bầm tím trên mặt, trên lưng, khe khẽ bóp cho tan máu. Vừa bóp vừa dỗ dành

"em chịu rát chút nghen, chỉ vài bữa là khỏi thôi em ạ."

Ngồi rửa chân cho nó, anh nháy mắt hỏi khẽ:

" Cô em đã thất kinh chưa?"

Chi Lợi nhíu mày bướng bỉnh trả lời:

" Còn lâu em mới thất kinh. Cha em trước làm Cộng sản, vượt tù đến năm lần kia anh ạ. Vượt đến lần thứ năm thì tụi hắn bắn chết."

" Nếu gặp dịp hay, em còn dám chơi tụi hắn một vố nữa không?"

" Sợ chi mà không chơi anh?"

" Phải. sợ chi." - Anh bỗng chụm môi lại, huýt sáo nho nhỏ câu hát:

"Sống tranh đấu thà không sờn lao khổ.
Chết huy hoàng mà không khuất phục ai".

Anh đặt hai bàn chân nó vào lòng vừa lấy vạt áo thấm khô, rủ rỉ nói:

" Lúc nghe tụi hắn rống lên phía nhà xí con tù con nít trốn mẹ nó mất rồi. Anh mừng đến chảy nước mắt, bụng nghĩ nó thì trốn mẹ nó mất rồi, còn bay thì chết cha tụi bay. Mừng thì mừng nhưng anh không hy vọng là em thoát nổi. Hai chân em đau như ri với mặt mũi áo quần như ông ba bị thế này mà chạy giữa đường phố thì lọt làm sao cho khỏi mắt tụi mật thám, Bảo vệ quân, An ninh."

Chi Lợi xuýt xoa:

" Tại em ngu quá. Cơ chi lúc đó em đừng thoát ra bến đò vội. Em lựa một cây mô bên đường thật cao, thật rậm lá, trèo tót lên ngọn, nằm thật im. Có tài thánh tụi hắn cũng chẳng tìm ra được em. Em cứ nằm im trên đó chờ cho đến tối mịt mới tụt xuống tót ra bờ sông, thì răng em cũng thoát. Chừ nằm nghĩ lại em cứ tiếc đứt cả ruột. Việc dễ như ăn ớt rứa mà lúc đó răng em lại không nghĩ ra. Em ngu thiệt."

Nó nắm tay đập đập lên trán, nhắc đi nhắc lại hoài một câu:

" Em ngu thiệt. Em ngu thiệt."

Anh thợ máy nhìn chi Lợi, ánh mắt âu yếm, và khe khẽ ngâm:

"Ai chiến thắng nhà không hề chiến bại.
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần."

_______________________________

Năm hôm sau, chúng gọi Chi Lợi lên phòng hỏi cung. Cả buồng giam ngồi dậy tiễn đưa Lợi. Tia mắt mọi người nặng trĩu đau buồn, căm giận. Họ tin chắc lần này chúng phải đánh Chi Lợi cho đến chết. Con Trác ngồi thu lu trong góc bỗng òa khóc thành tiếng, miệng mếu máo dặn với theo:

" Chị la thiệt to vô chị nghe.... hu hu hu... Họ đập chị chết mất ..hu hu ."

Tội nghiệp, con bé bắt đầu quyến luyến Chi Lợi. Ra đến cửa buồng giam, Chi Lợi ngoái cổ lại nhìn nó, định nói câu gì vui để ra bộ cứng cỏi lắm, nhưng cổ cứ tác nghẹn và tự nhiên Chi Lợi cũng mếu theo.

Buồng lấy cung là một gian phòng rộng hình chữ nhật, được ngăn đôi bằng một vách gỗ, theo chiều dọc, ngoài đặt bàn giấy hỏi cung, nửa trong là phòng tra tấn. Ðối điện với bàn giấy lớn của tên trưởng phòng hỏi cung là một ghế băng, kê sát tường cho phạm nhân ngồi. Tên Bảo vệ quân áp giải Chi Lợi , mở cửa đẩy nó vào buồng, nó thấy trong buồng có năm sáu tên An ninh đang túm tụm quanh cái bàn nhỏ kê ở cuối phòng, sát bên cửa sổ. Trong tay mỗi đứa cầm một tệp giấy bạc. Hình như chúng nó vừa lĩnh lương, cả bọn đứa nào cũng lúi húi đếm bạc. Chúng vừa đếm vừa tán gẫu, chuyện xoay quanh những nỗi cực khổ, trần ai dưới thời Việt Minh. Hình như bọn chúng trước đây đều là nhân viên, công chức công sở của nhà nước ta, sau khi hồi cư nhảy luôn vô làm mật thám, an ninh. Trong số này có một tên mặc bộ áo quần ka ki xám, quay lưng phía Chi Lợi, nhưng thoạt nhìn nó đã nhận ra ngay. Ngô Diệc Phàm, thư ký đánh máy trung đoàn bộ. Cái thằng đã cùng với Hoàng Húc Hi ăn cắp một tạ gạo của Vệ Quốc đoàn, bị Chi Lợi phát hiện phải vào cải hối thất. Diệc Phàm đếm xong tiền, đút tệp giấy bạc vào túi quần, quay lại định đi ra cửa. Bất thình lình hắn chạm phải ánh mắt xoi móc của Chi Lợi đang nhìn hắn, ánh mắt Lợi như muốn nói:

" Tưởng ai thì ra tụi ăn cắp ăn trộm của Vệ Quốc Ðoàn."

Diệc Phàm quay ngoắt tránh vội cặp mắt Chi Lợi, vờ như không biết. Hắn nói với thằng đứng cạnh:

" Moa về trước có chút việc, các toa về sau nghe."

Và nó bước nhanh qua cái cửa ngách gần đó.
Chi Lợi nhìn hút theo cái dáng cao lêu đêu như sếu vườn, lưng gù gù của tên phản bội. Hai khóe môi nó hằn vẻ căm tức như sắp buột miệng chửi. Sau cái bàn giấy lớn chất những chồng hồ sơ cao nghệu, tên trưởng phòng lấy cung chăm chú quan sát gương mặt của con "Vệ quốc quân con". Trưởng phòng lấy cung trạc ngoài bốn mươi tuổi, trán hói đến tận đỉnh đầu, mũi nhòm mồm, ánh mắt sắt lạnh, ghê ghê như ánh dao. Hắn vốn là một tên mật thám nhà nghề. Hắn như đọc thấy hết những gì đang diễn ra trong đầu Chi Lợi, lúc này hắn có vẻ thích thú trước cái gương mặt trẻ con méo mó, tím bầm và ánh mắt tức giận của Lợi khi nhìn hút theo bóng Diệc Phàm, nhân viên của hắn. Hắn biết khá rõ mối liên hệ trước đây giữa Chi Lợi và hai nhân viên của hắn.

Những chuyện này do chính Ngô Diệc Phàm và Hoàng Húc Hi kể với hắn. Qua câu chuyện thì Chi Lợi tuy là con nít nhưng rất được Việt Minh tin cậy. Còn hai đứa thì đã chống đối Việt Minh từ ngày còn làm việc dưới quyền của họ. Nét mặt ánh mắt, khóe môi của đứa "Vệ quốc quân con" lúc này càng xác nhận rõ hơn những điều chúng đã kể. Hắn thở dài nghĩ bụng: "Bọn Việt Minh thật đã biết cách đào luyện cái thế hệ nối tiếp chúng. Những đứa con nít loại ni chỉ lớn lên vài tuổi nữa, nó sẽ dám cầm dao lừng lững vô nhà mình, cắt cổ mình giữa ban ngày."
Hắn nhếch mép cười gằn dữ tợn, lẩm bẩm:

"Thật đáng tiếc là mày chưa đủ tuổi để tao cột cổ mày vô cọc xử bắn."

Hắn chỉ cho Chi Lợi ngồi xuống cái ghế băng kê sát tường, mặt đối mặt. Hắn mở ra tập giấy dày, lợi đoán là hồ sơ hỏi cung mình. Vừa gõ gõ cây bút chì xanh đỏ vào tập giấy, hắn hỏi Chi Lợi , giọng khá ôn tồn:

" Em vừa nhận ra người quen phải không?"

" Trước kia thì cũng quen đó. Trước kia cũng là Vệ Quốc đoàn."

Chi Lợi trả lời trống không, mặt ngoảnh nhìn cái cửa ngách mà Diệc Phàm vừa đi ra.

" Thế giờ không quen à?"

" Chừ quen sao được?"

Cung cách trả lời của Chi Lợi như muốn nói với hắn: "Ðằng mô thì tụi bay cũng nện tao nhừ tử. Thế thì việc chi tao phải giữ mồm giữ miệng với tụi bay." Tên trưởng phòng lấy cung cũng nghe được như vậy, nhưng hắn cố nén giận:

" Em thấy chưa, trước anh ấy cũng là Vệ Quốc Ðoàn chức vụ còn to hơn em."

"Thư ký đánh máy lóc cóc, to cứt chi" - Chi Lợi trề môi, trả lời thầm trong bụng.

" Thế mà anh ấy khôn ngoan, biết quay về làm việc với chính phủ, được chính phủ trọng dụng, sung sướng đủ điều."

Chi Lợi ngồi đu đưa hai chân, trả lời giọng ngây thơ:

" Hồi còn ở Vệ Quốc Ðoàn anh ấy cũng khôn lắm. Anh ấy thông đồng với Hoàng Húc Hi ăn cắp không biết bao nhiêu gạo, bao nhiêu tiền của Vệ Quốc đoàn. Thế mà thoát hết, chỉ bị bắt có một lần rồi vô nằm cải hối thất."

Ðang gõ gõ nhè nhẹ cây bút chì , hắn bỗng ấn mạnh đầu cây bút chì xuống trang giấy, làm cái đầu chì xanh gãy lìa :

" Em chỉ có một mạ một con phải không?"

Chi Lợi gật đầu thay cho câu trả lời.

" Cha em nghe chết trong nhà tù, chết vì tội chi thế?"

" Tội làm cộng sản đánh Tây chứ không phải tội ăn cắp như Diệc Phàm với Húc Hi đâu."

Hắn quắc mắt nhìn Chi Lợi, hăm dọa. Nhưng Lợi ngó ngơ chỗ khác như không nhìn thấy. Chi Lợi cười thầm hả hê: " Mày tức à. Tức thì ăn cứt mà chết."

" Anh thấy em còn nhỏ, chỉ vì dại dột nghe Việt Minh xúi bậy mà theo họ làm loạn đến nỗi phải vô tù, bị đánh đập, anh rất thương... Chừ em biết nghĩ lại, bỏ phứt Việt Minh mà theo chính phủ thì anh sẽ báo lên trên tuyển dụng em ngay, vô làm việc ở ty An ninh. Nếu mà cứ tiếp tục ngang bướng, dại dột thì...đừng có trách.

Hắn phát một cử chỉ chặt đầu. Chi Lợi vẫn trả lời với giọng ngây thơ, khờ khạo:

" Ở nhà mạ tui vẫn nói tui với cha tui là giống to đầu cho nên dại lắm, chẳng có khi nào khôn được."

Ðến đây thì hắn không thể kiềm mình được nữa. Cái trán hói của hắn đỏ tía lên như vỏ tôm luộc. Hắn xô ghế, đứng phắt dậy, nét mặt hằm hằm như sắp nhảy xổ vô Chi Lợi mà đấm đá.
Như nhại theo hắn, Lợi cũng thả chân xuống đất, đứng phắt dậy khỏi ghế, hai tay cởi nhanh  áo ngoài với ý nghĩ: "Phải rút kinh nghiệm mấy lần trước mới được. mình mặc nhiều áo, lúc tụi hắn đánh xong, xối nước, áo dính vô các chỗ chảy máu, rát không chịu thấu."

_______________________________

15:45/17/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro