Gặp nhau là duyên số X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong ba ti măng, Nghệ Trác, Mẫn Đình và mấy người già yếu xúm lại chăm sóc Chi Lợi. Trận đập lộn không cân sức làm Chi Lợi gãy mất cái răng cửa, đó là cái răng sứt, mũi bị dập, máu mũi, máu miệng chảy đỏ lòm ướt cả vạt áo trước ngực. Đuôi mắt trái bị rách, cặp môi sưng vều và khắp mình mẩy không chỗ nào không bầm tím. Hai bàn tay Chi Lợi vẫn còn chảy máu vì đấm phải răng Trí Mẫn. May mà Chi Lợi không bị hai thằng lính ngục quẩt roi vào. Nghệ Trác cởi phăng cái áo ngoài đang mặc, ngồi xuống, lựa chỗ sạch lau máu trên mặt Chi Lợi. Vừa lau nó vừa mếu máo khóc.

Con Mẫn Đình bị cú đá vào giữa ngực của Trí Mẫn đau đến muốn tắt thở. Sau cú đá nó thoáng nghĩ: "E mình chắc chết."-Nó nhắm nghiền mắt, người uốn cong lại như con cuốn chiếu đợi đón nhận cú đá thứ hai, thứ ba của Mẫn sẹo. Nhưng thật không ngờ, chính Trí Mẫn lại bị ngã nhào xuống nền xi măng, sát ngay cạnh nó. Nó nằm gần như chết lặng vì kinh ngạc, hai mắt mở tròn xoe nhìn Chi Lợi nhào tới cưỡi đè lên bụng Trí Mẫn, túm lấy tóc chị ta mà động đầu xuống nền xi măng côm cốp. Vẻ mặt giận dữ đến điên cuồng của Lợi trong khoảnh khắc đó hằn sâu và chói sáng trong ký ức Mẫn Đình mãi đến tuổi lớn khôn.

Chính cái vẻ giận dữ điên cuồng của Lợi lúc trừng trị Trí Mẫn đã kéo nó ra khỏi tình trạng khiếp nhược bấy lâu nay và làm sống lại trong trái tim thơ dại của Đình niềm kiêu hãnh của người chiến sĩ du kích. Khi thấy cả băng Trí Mẫn như đàn chó ngao, la ré chồm vào cắn xé Chi Lợi, nó liền vùng ngay dậy, loạng choạng đến chỗ góc tường sát hai cái hố xí hỏng. Ở đó có một cái hốc nhỏ nhưng khá sâu mà chỉ một mình nó biết. Nó móc trong hốc ra một cái đanh hai mươi phân. Cách đây hai tháng, sau khi bị mấy cú đá, cái tát đầu tiên của Trí Mẫn, nó đã đổi hai vắt cơm tù cho một thằng bé khác lấy cái đanh này. Nó cặm cụi, bí mật mài mũi đanh lên nền xi măng cho đến khi nó nhọn hoắt như mũi dùi. Nó định bụng sẽ dùng mũi đanh đâm chết Trí Mẫn để rửa nhục nhưng rồi nó không dám. Nó sợ không đủ sức giết chết Mẫn mà có thể chính nó bị Trí Mẫn đâm chết trước bằng dao găm. Nó đã trông thấy con dao găm đó, Trí Mẫn thường dắt ở cạp quần, phía sau lưng. Cuối cùng, nó tìm cái hốc này và giấu cái đanh vào đó. Mỗi lần bị Trí Mẫn hành hạ, đánh đập nó lại nghĩ đến cái đanh và ấm ức khóc một cách cay đắng vì sự hèn nhát của mình. Lần này, nó quyết dùng cái đanh để đâm Trí Mẫn, cứu Chi Lợi, người đã liều chết bênh vực nó... Nhưng vừa định chạy về chỗ đánh nhau, nó bất thần ngã quỵ, không sao gượng đứng lên được. Nó kiệt sức. Nó ốm gần tuần nay và hai hôm vừa rồi không có hột cơm, hột cháo nào vào bụng.

Đám đánh nhau tan. Nó bò bốn chân đến với Chi Lợi, trong bàn tay vẫn thủ chặt cái đinh.  Nghệ Trác đang chậm máu trên môi và đuôi mắt sưng vều của Chi Lợi. Nó cố hết sức nâng đầu Lợi lên rồi chuồn cái áo rách của nó xuống dưới, làm gối cho Chi Lợi nằm. Ông cụ uống nước lã như uống sâm, mang cái lon nước còn lại mấy ngụm đưa cho Nghệ Trác, nói:

" Cháu cho cô ấy uống vài ngụm cho tỉnh."

Ông cụ bắt rận móc túi áo ra một gói giấy vàng ố. Ông cẩn thận mở gói ra. Bên trong đựng chừng ba muỗng đường cát đã chảy nước, hào phóng trút bớt một nửa vào lon nước rồi thò luôn tay trỏ vào lon nước ngoáy ngoáy cho tan đường. Nghệ Trác đưa lon nước cho Mẫn Đình cầm, cố hết sức đỡ Chi Lợi dậy, mếu máo dỗ dành:

" Chị cố uống tí nước đường cho tỉnh chị ơi... Nước đường của các ông cho đó."

Mẫn Đình kề miệng ống bơ vào cặp môi sưng vều của Chi Lợi mà mười lăm phút trước Chi Lợi kề vào môi nó. Ông cụ cho nước nhìn chi Lợi khó nhọc, đau đớn nuốt từng ngụm nước, nói với mấy ông bạn già giọng cảm kích:

" Tui gần bảy mươi tuổi đầu, mắt tôi ngó thấy hàng trăm trận đập lộn, người lương thiện đập lộn nhau cũng có, quân trộm cắp đập lộn nhau cũng có nhưng chưa từng thấy ai đập lộn nhau dữ tợn như cái cô này. Mà cũng chỉ để bênh vực người bị ức hiếp. Thì ra bậc hảo hán không cứ chi phải vai năm tấc rộng, lưng mười thước cao như Từ Hải."

______________________________

Để sửa sang lại thật nhanh thành phố Huế vừa chiếm được, bọn Pháp cần rất nhiều nhân lực. Nhà lao Thừa Phủ đã cung cấp một nguồn nhân lực khá lớn cho hàng trăm công sở mọc lên ngày một nhiều trong khắp thành phố. Chỉ riêng việc phục hồi xây dựng lại nhà máy điện bị ta đánh sập hoàn toàn trong thời kỳ mặt trận Huế, mỗi ngày bọn giặc đã lấy gần hai trăm tù đến làm việc, gọi chung là làm cỏ vê. Nhiều công sở khác cũng lấy tù làm cỏ vê. Nhiều không kém Kho đạn, kho quân nhu, nhà máy xe lửa, nhà máy Hải quân v.v... Để đáp ứng được đòi hỏi nhân lực ngày càng tăng, quân giặc ra sức càn quét bắt bớ dân chúng khắp các làng mạc chúng chiếm đóng, không chỉ riêng Thừa Thiên mà cả Quảng Trị, Quảng Bình. Tất cả chúng đều gọi là Việt Minh, bất kể ông già, con nít. Những tháng đầu năm 1947, số tù bị bắt đưa về lao Thừa Phủ đã lên tới gần hai ngàn. Bởi vậy nhà lao đã biến thành một trại tập trung khổng lồ, ô hợp hỗn độn hết chỗ nói.

Sáng sớm từ sáu giờ, ô tô các công sở có lính mang súng đi áp tải, từ khắp các ngả đường trong thành phố rùng rùng chạy đến, đỗ thành dãy dài trước cổng lao, nhận tù đi làm. Bốn đến năm giờ chiều, ô tô lại chở tù về trả nhà lao. Làm cỏ vê phần lớn hết sức nặng nhọc, anh em tù nhân phải lao động dưới những trận mưa roi và báng súng của bọn lính gác. Phần lớn bọn này là lính Âu Phi. Tất cả vốn liếng tiếng Việt của chúng chỉ gồm có mất tiếng "Việt Min, mao lên". Những tiếng không biết chúng thay bằng roi da và báng súng. Tuy vậy tất cả tù đều thích đi làm cỏ vê. Tuy phải lao động nặng nhọc, bị đánh đập nhưng suốt ngày họ được ở nơi thoáng đãng, khỏi phải ngửi mùi cứt đái, được tắm táp và may mắn hơn có thể có dịp trốn tù. Một số công sở thỉnh thoảng bọn giặc cho tù bánh mì, cơm, thức ăn thừa, đồ hộp hỏng... Những người tù nào may mắn rơi vào các công sở này được coi như vớ bở.

Khổ nhất vẫn là người tù già yếu, tù con nít, những người bị giam xà lim, ca sô. Họ không bao giờ được đi ra ngoài. Ngày ngày, họ phải làm công việc dọn vệ sinh cứt đái trong các ba ti măng. Bọn lính ngục, nhất là tên chúa lao Một Điếu đánh đập họ suốt lượt. Bởi vậy, họ nhìn những người tù sáng sáng bước ra khỏi cánh cửa sắt, lên xe đi làm cỏ vê bằng ánh mắt thèm thuồng ghen tị. Đến chiều, họ chen chúc trước cửa sắt, đón các toán tù đi làm về, xin nước, xin thức ăn thừa. Cũng có một số ít người cho, nhưng phẩn đông họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, thu giấu những lon nước, lon đồ ăn thừa dưới vạt áo. Con Nghệ Trác với sự tháo vát của con nhà kẻ khó, nó thích nghi rất nhanh với hoàn cảnh. Nó kiếm được hai ống bơ, đục lỗ, buộc quai, luồn lách qua chân những người lớn, nhoi ra đứng phía trước. Toán tù nào đi qua nó cũng chìa hai ống bơ ra, hỏi xin với giọng vật nài, thật tội nghiệp:

" Cho con xin hớp nước lạnh chú ơi. Tội con lắm chú nờ."

Giọng kêu xin và dáng còm nhom của con Trác làm cho cả những người sắt đá cũng phải động lòng. Bởi vậy mà chiều nào nó cũng xin được đầy hai ống bơ nước, có khi đồ ăn, đem vào ba ti măng cho Chi Lợi và Con Mẫn Đình. Một mình nó bây giờ phải nuôi hai người ốm, không khôn ngoan, tháo vát sao được. Có lần nó xin được cả một miếng thịt bò hộp bằng nắm tay. Nó xách lon đựng thịt bò chạy như bay vào ba ti măng đặt xuống cạnh Chi Lợi và Mẫn Đình, mắt sáng long lanh vì vui thích và đắc chí trước kỳ công vừa lập được.

" Thấy chưa, thịt bò hộp chính hiệu đó nghe."
- Nó moi miếng thịt bò trong lon, đưa ra trước mặt hai người, giọng khoe khoang, hứng chí. Nó bẻ cục thịt làm hai, đút cho Chi Lợi một miếng và Mẫn Đình một miếng. Còn nó thì mút mười đầu ngón tay. Mút khá cẩn thận.
Nghệ Trác kết thân thêm được một đứa bạn mới trong cái buổi chiều đầu tiên ra xếp hàng lĩnh vắt cơm. Bốn giờ rưỡi chiều. Tù đi làm cỏ vê các công sở về gần đông đủ. Từ trên chòi canh một hồi kẻng dóng dả vang lên. Khắp sân lao, hàng ngàn cái miệng tù nhại lại tiếng kẻng:

" Cơm. Cơm. Cơm."

Vừa reo nhại, vừa túa ra sân lao đằng trước, tự động xếp thành hàng năm, dọc theo bờ tường suốt từ đầu sân đến cuối sân. Tất cả ngồi bệt xuống đất, mắt hau háu nhìn ra cổng lao. Hai tên lính ngục cầm hai cây gậy tre dài như hai cây sào, trèo lên ngồi lắt lẻo trên cành cây cơm nguội như hai con vượn. Hai tên này có nhiệm vụ kiểm soát tù lĩnh cơm, đề phòng những tù nhân lợi dụng lúc lộn xộn lĩnh hai vắt, hoặc chạy vòng ra phía cuối xếp hàng lĩnh thêm vắt nữa. Bọn cai thầu bếp nhà lao khiêng từ bên ngoài vào bốn chiếc băng ca chất đầy cơm vắt. Mỗi vắt cơm khoảng hai bát cơm lưng úp lại. Một cái chảo lớn han rỉ, đựng muối mỏ mà thoạt nhìn Nghệ Trác tưởng phèn chua. Nó lo lắng nghĩ bụng: "Ăn cơm với phèn chua thì ăn sao được nè."

Phần đông những người tù già yếu và bọn tù con nít xếp gần cuối hàng. Trong số này có mấy đứa trong bắng Trí Mẫn. Nghệ Trác nhận ra chúng vì lưng, mặt, cổ đứa nào cũng vắt ngang vắt dọc những làn roi. Chúng vừa nhìn thấy Nó từ xa đã chỉ trỏ, xì xào.

" Nó đó. Chính con đó."

" Không có nó la tiếp cứu chuyển lao thì con kia bữa nọ coi như rồi đời."

" Tổ cha nó. Răng mà miệng nó nhỏ như cái phao câu gà mà la to đến thế không biết."-Một thằng chửi, tay sờ lên vành tai rớm máu vì bị roi quất-" Nó làm tau chút nữa sứt mất tai. Tau sẽ xẻo tai nó cho bay coi."

" Lãnh cơm xong tụi ta xúm lại dần nhừ xương nó ra nghe."

" Nhưng tau khiếp cái miệng nó lắm bay ơi."

Những câu bàn tán ấy lọt tai Nghệ Trác. Chân nó tự nhiên khựng lại. Nó muốn quay lại, co giò chạy vô ba ti măng với Chi Lợi. " Tụi hắn đập mình chết mất. Chẳng thà nhịn đói còn hơn."-Nó nghĩ vậy. Chưa kịp bỏ chạy, Nghệ Trác bỗng nghe có tiếng gọi:

" Ê con to miệng. Xếp vô đây. Đây còn chỗ."

Một đứa trạc tuổi nó, mặt mũi liến láu, mắt tròn xoe gọi Nghệ Trác, chỉ một chỗ trống bên cạnh. Nghệ Trác nhìn nó, ngần ngừ một lúc rồi bước tới ngồi xuống. Hàng của hai đứa cách hàng tụi băng Trí Mẫn hai hàng.

" Chị đó đâu rồi?"

" Đang nằm trong tê."

" Chị nớ ghê thật. Đập Trí Mẫn dập cả sống mũi, đầu sưng như trái bưởi, lại gãy cái răng cấm."

Giọng con bé trầm trồ thán phục.

" Đồ Trí Mẫn đã thấm béo chi?"- Nghệ Trác nói to cốt cho tụi ngồi sau nghe tiếng. -" Hồi đánh nhau ở Huế, chị ấy còn lấy đá ghè vỡ tan đầu một thằng Tây đen to như cột đình."

" Chắc chị đó có võ?"

" Không có võ mà đập chết được lính Tây đen?"

" Thế còn mày?"

" Cũng biết ít miếng nhưng giỏi sao bằng được chị Lợi."

" Thế mi với chị đó làm chi mà bị bắt?"

" Giật bom đồn Hộ Thành. Mày chưa nghe nói à? Thế mày làm chi?"

" Tau là Kim Nghệ Lâm, liên lạc của du kích huyện Phong Điền. Tau chưa được giật bom nhưng súng mút cơ tông được bắn hơn chục phát nghe."

" Đồ súng mút cơ tông ăn thua chi? Giật bom mới khiếp."

Ở với Chi Lợi mới ít lâu mà giọng con Nghệ Trác bán kẹo gừng đã ra vẻ là một Vệ Quốc Đoàn kỳ cựu, xông pha trận mạc đã nhiều.
Từng hàng năm người một đi lĩnh cơm. Vắt cơm tù vừa nhỏ, vừa sống, vừa khê. Cũng khối anh tù định giở trò xập xí xập ngầu cuỗm thêm vắt nữa. Nhưng Bốp...Bốp...Bốp. Những cú gậy sấm sét từ trên cây cơm nguội phang tới tấp xuống đầu xuống cổ, làm họ phải thả vội vắt cơm định cuỗm xuống đống cơm. Tuy chúng kiểm soát gắt gao như vậy nhưng vẫn khối anh vớ được hai vắt. Đặc biệt tài tình là tụi băng Trí Mẫn. Chúng nhanh, liều mạng và dạn đòn không thể tưởng tượng được. Chúng làm cho hai thằng lính ngục trên cây cơm nguội phải hoa cả mắt. Chúng múa gậy quất tứ tung, la hét:

" Tụi bay định ăn cướp hả? Định ăn cướp hả?"

Con Nghệ Trác nhìn cảnh tượng đó, rụt cổ, lè lưỡi nói:

" Tham chi thêm vắt cơm, bị bể đầu như chơi."

" May nhờ, rủi chịu, sợ cóc chi?"- con Nghệ Lâm nói giọng cười cợt.- "Không may bể đầu chảy máu. May được thêm vắt cơm nữa thì no. Đến lượt tau, tau cũng liều cú chơi."

* Bốp. Bốp *

"Bỏ xuống. Bỏ vắt cơm xuống ngay. Cố tổ bay."- Tiếng gậy phang, tiếng hai tên lính ngục thét lác oang oang.-" Muốn no răng không chịu ở nhà làm ăn, lại đi làm cộng sản."

Nghệ Trác co rúm người như chính nó đang bị đánh:

" Ui chao. Họ đập hơn đập chó. Kìa, kìa...Mi coi anh nớ bị đập sứt tai, máu chảy đỏ cả mặt."- Nghệ Trác giật giật tay con Nghệ Lâm chỉ một anh tù đang lau máu trên mặt. Nhưng con Lâm còn mải nhìn chỗ khác. Nó hoác miệng cười, reo lên:

" Ơ hơ. Anh tù điên. Anh tù điên."

Nhìn theo tay Nghệ Lâm chỉ, Nghệ Trác thấy trong hàng người bước đến lĩnh cơm, có một người bộ dạng và ăn mặc rất kỳ cục, tức cười. Đầu anh ta đội cái mũ làm bằng bìa cứng, cuộn thành hình phễu, giống như cái mo dài úp trên vại tương. Mũ có quai cẩn thận, bằng dây thép, vòng qua cằm. Cái áo vét tông đũi xé bỏ cổ và hai ống tay áo, cái quần  soóc còn mới nhưng rách trước rách sau như tự ý xé ra. Anh ta trạc bốn mươi tuổi, râu ria lởm chởm, mặt mũi lem luốc như bôi nhọ nồi. Ngực anh ưỡn ra đằng trước, giơ cao hai chân, vừa bước vừa hô, bước đến lĩnh cơm như lính đi diễu binh.
Nhiều người vỗ tay:

" Hoan hô điên. Hoan hô điên."

Anh đứng nghiêm trước mặt tên đầu bếp phát cơm, gõ hai gót chân đánh bộp, đưa tay lên vành mũ cạc tông, chào theo lối nhà binh:

" Moa đói cái bụng. Đon nớt moa hai vắt."

" Vắt vắt cái con c*c."- Thằng phát cơm chửi và đưa cho anh ta một vắt cơm- "A lê cút."

Anh điên vẫn đứng nghiêm, một tay cầm vắt cơm, tay kia vỗ bụng bồm bộp:

" Moa đói bụng. Đon nớt thêm một vắt tí ti."

Bộ điệu anh làm thằng phát cơm phải phì cười.
Hắn đưa cho anh thêm một vắt bị mẻ mất một miếng, rồi co chân đá bốp vào đít anh:

" Cút mẹ mày đi."

Anh điên cầm vắt cơm đưa lên miệng, tưởng sắp cắn ăn. Nhưng không. Anh giơ cao chân bước đi theo nhịp và dùng vắt cơm làm cái kèn thổi. Con Nghệ Trác há hốc mồm nhìn anh tù điên không chớp mắt, ngạc nhiên thích thú giống như lúc nó nhìn cái ống điếu trên miệng Một Điếu nói mà không rớt. Nó bật cười lên:

" Hơ hơ..."

Con Nghệ Lâm phải giật tay nó, kêu:

" Lĩnh cơm đi mày."

Hai đứa cùng hối hả chạy lên, đuổi theo những người cùng hàng. Nghệ Lâm chạy vội quá, vấp vào cái cáng băng ca, ngã chúi mặt xuống đống cơm. Thằng phát cơm quát:

" Tổ cha mày. Chạy đi mô mà như chạy đi ăn cướp thế hả."

Nghệ Lâm gượng đứng dậy, rụt đầu, rụt cổ, một tay luồn vào vạt áo rộng thùng thình, ôm bụng, miệng la oai oái:

" Tui lỡ. Tui lỡ. Các bác đừng đập tui mà tội."

Nghệ Lâm chìa bàn tay không ôm bụng ra nhận vắt cơm, mặt nhăn nhó, mếu máo. Nhìn điệu bộ nó, ai cũng tưởng nó đang bị cái que nhọn thọc vào giữa ruột. Nghệ Trác đứng cạnh Lâm, chìa tay ra nhận vắt cơm, nhưng mắt vẫn ngớp ngó theo anh tù điên . Nghệ Lâm phải huých cùi tay vào sườn nó ra hiệu. Hai đứa cầm hai vắt cơm chạy ra một góc sân lao, cố ý tránh xa bọn trong băng Trí Mẫn đang ngồi túm tụm dưới chân tường đá dãy ca sô. Nghệ Trác lo lắng hỏi bạn:

" Cậu bổ nhào thế có đau không?"

" Cậu tưởng tớ bổ thiệt à?"- Nghệ Lâm hỏi lại, cặp mắt hấp háy ánh lên vẻ tinh nghịch. Nó rút bàn tay đang ôm bụng ra khỏi vạt áo-" Coi đây này."

Thì ra trong bàn tay nó là một vắt cơm nữa. Nó nhìn Nghệ Trác, cười hề hề:

" Tớ giả đò bổ đó chứ. Vừa chúi xuống đống cơm là tớ đớp luôn một vắt đút vào trong áo, rồi giả đò như đang ôm bụng, đứng lên, làm cho tụi hắn mờ mắt không đập."-Nó chắp chắp miệng, giọng tiếc rẻ, nói thêm: " Cơ chi bàn tay tớ to bằng bàn tay người lớn thì tớ đã cầm thêm được một vắt nữa."

Nghệ Trác trầm trồ:

" Cậu tài thiệt. Còn tài hơn cả mấy ông làm xiếc bán dầu cù là ở chợ Đông Ba. Này, ta chạy ra chỗ kia coi anh điên đi."

" Điên thì có chi lạ mà coi. Anh điên nớ bị bắt vô tù mấy tháng ni, chiều mô phát cơm anh cũng làm kiểu đó. Rứa cậu chưa khi mô thấy người điên à?"

" Có chớ. Nhưng anh điên ni ngó tức cười ghê lắm."

____________________________

Sân nhà lao lố nhố đen đặc những người là là người. Tất cả một màu xám xịt, đen lam láp như một đàn cua vừa được móc dưới bùn lên. Người đi lại, người đứng, người ngồi xổm, hoặc ngồi bệt xuống đất hai cẳng chân dang rộng... Họ bày những vắt cơm vừa lĩnh lên nón, lên mũ lật ngửa, lên giấy báo, lên những ngọn lá bàng rụng... Họ cắm cúi, mải miết ăn một cách đói khát, them thuồng. Trên chóp tường bao quanh sân lao, bọn lính ngục vác súng đi đi, lại lại. Trong số này có một tên lưng gù gù, mặt ngắn mà to bè bè, đầy trứng cá và mụn cóc, chân đi vòng kiềng như kiểu hề Sắc lô. Hắn tên là Lai, dân hoàng phái, anh em tù gọi hắn là Mệ Lai tàn tật. Mệ Lai tàn tật đánh tù rất tàn bạo. Cả nhà lao ai cũng sợ hắn, chỉ có anh điên là không sợ, lại còn bày trò trêu chọc.

Trong lúc mọi người ăn cơm, anh tù điên không ăn, hai tay cứ cầm lăm lăm hai vắt cơm, đi song hàng với Mệ Lai tàn tật phía dưới chân tường. Trên chóp tường, Mệ Lai tàn tật đi tới, anh đi tới, đi lui anh ta theo lui. Lưng anh ta cũng làm bộ gù gù, chân cũng đi vòng kiềng, kiểu hề Sắc lô, bộ dạng giống Mệ Lai tàn tật không chê được. Trên cao, Mệ Lai sờ mặt, anh ta cũng sờ mặt, sờ mũi, anh ta sờ mũi, quạu mặt, trợn mắt, anh ta cũng quạu mặt, trợn mắt... Tù ăn cơm xong, xúm lại coi anh ta làm trò mỗi lúc một đông. Bóng Mệ Lai nắng chiều đổ dài xuống sân lao, anh tù điên cứ nhè đầu cái bong mà dẫn chân lên, miệng hô ác ê, ác ê. Mọi người ôm bụng cười. Vỗ tay rần rần.

" Hoan hô điên. Hoan hô điên."

Mệ Lai tàn tật tức lộn ruột đứng lại, chửi xuống:

" Tổ cha thằng điên."

Anh tù điên nhìn ngược lên, chửi trả:

" Tổ cha... cha... thằng điên."

Mệ Lai càng cáu, cúi xuống định nhặt cái gì để ném, nhưng không tìm thấy, liền chỉa sung xuống, lên quy lát lắc cắc doạ bắn. Anh tù điên nằm lăn đùng ra đất, chổng hai chân lên trời đạp đạp gió về phía mặt Mệ Lai, miệng la như người bị cắt cổ:

" Ông Một Điếu ơi. Mệ Lai tàn tật lôi súng doạ bắn. Moa chết nhăn răng củ kiệu."

Nghệ Trác xem anh điên làm trò, thích thú. Nó xán lại gần anh ta, cười ngặt nghẽo. Anh điên bất thần đứng bặt ngay dậy, trợn mắt, méo mồm nhìn Nghệ Trác. Điệu bộ anh ta nhìn dữ tợn như sắp chồm tới đập nó. Trác hoảng sợ định bỏ chạy nhưng vướng phải những người đứng chen chúc phía sau.

Anh điên dộng hai vắt cơm vô túi vét tông, nhảy tới chụp lấy cánh tay Trác, lôi tới sát trước mặt anh. Nghệ Trác sợ đến kêu không thành tiếng. Anh điên bỗng ngoác rộng miệng cười. Vẻ dữ dằn trên gương mặt lọ lem của anh vụt biến mất. Anh giả giọng Tây lơ lớ hỏi to như quát:

" Toa, bé con Viết Min bùm bùm đồn Hộ Thành."

Nghệ Trác chẳng hiểu mô tê, cứ gật đại. Anh điên móc túi áo, lấy vắt cơm nguyên rồi lật ngửa bàn tay Trác ra, đặt vắt cơm đánh bộp vào giữa lòng bàn tay. Anh trợn mắt quát:

" Moa, đon nớt...đon nớt. Cho...Cho a lê cút."

Anh cúi xuống phát vào đít nó, rồi lại nhe răng cười không thành tiếng. Đang sợ hết hồn mà vẻ ngộ nghĩnh bất ngờ của anh điên làm Nghệ Trác phải bật cười theo. Nó lách vội ra ngoài tìm Nghệ Lâm. Nó chìa vắt cơm anh điên cho ra trước mặt Lâm, cười tít mắt.

" Cậu thấy chưa? Tớ nói không sai mô. Anh điên ni lạ mà tức cười ghê lắm. Biết cả tớ bùm bùm đồn Hộ thành nghe."

Nghệ lâm cũng cười theo:

" Ở tù lắm lúc cũng vui gớm. Chừ ta đem cơm vô ăn chung với chị Chi Lợi và con Mẫn Đình hỉ. Rứa là bốn đứa được bốn vắt, cũng tàm tạm. Cơm hết rồi, chắc tụi hắn làm lơ cướp cơm mấy người đau nằm lại trong ba ti măng."

Nghệ Trác trố mắt nhìn Nghệ Lâm hỏi:

" Cậu liều mạng xoáy cho được vắt cơm đem lại cho."

Giọng Nghệ Lâm đầy vẻ trách móc:

" Vệ Quốc Đoàn với du kích mà không cho nhau được vắt cơm sao cậu?"

______________________________
16:38/28/12/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro