P3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 1: Nguyệt.

Nhìn theo bóng Gin rời đi đầy cô độc và nguy hiểm, Ran không khỏi bàng hoàng. Cô lo lắng, nhưng cô không dám gọi, không dám hỏi, thậm chí không dám lên tiếng để chàng biết đến sự tồn tại của mình. Cô cứ thế lặng lẽ đi theo Gin, như một chiếc bóng. Đoạn đối thoại của nhóm người đó, cô cũng nghe được. Khi cái tên Shiho quen thuộc vang lên, khi thấy chàng khựng lại, cô đã biết có chuyện không ổn. Nhưng cô không ngờ, Gin là đại tướng quân của Vũ Quốc, cô không ngờ, người con gái chàng bất chấp mạng sống quay về gặp chỉ vì muốn nàng ấy bớt đau khổ sắp trở thành hoàng hậu. Là hoàng hậu của toàn Vũ Quốc, là hoàng hậu của chàng. Đến cô còn thấy kinh ngạc và đau đến thế này, chàng sẽ còn có cảm giác ra sao?

Ran không biết Gin rồi sẽ làm gì, cô cũng không biết bản thân sẽ làm gì, cô chỉ đơn giản cứ lặng im mà theo chàng như thế. Chỉ như vậy thôi, nhưng điều đó khiến cô yên tâm hơn rất nhiều, cô yên tâm khi vẫn giữ chàng trong tầm mắt.

Gin quay về phủ tướng quân, đường hoàng bước vào rất bình tĩnh. Cây chổi đang đều đều quét từng nhát chậm chạp nhưng quyết đoán chợt dừng lại, hơi rung lên trước mũi chân chàng.

- Vodka, để ngươi phải đợi rồi.

Người đàn ông cao lớn và có phần cục mịch đang quét sân ngẩng đầu lên nhìn Gin, khuôn mặt vuông vức vô cảm chợt chấn động. Buông rơi cây chổi, gã bước đến hai bước, quì sụp xuống chân Gin:

- Tướng quân, ngài đã trở về. Tôi biết ngài nhất định trở về, tôi biết ngài nhất định chưa chết.

Cả phủ này chỉ còn lại một mình Vodka, những kẻ khác sớm đã giải tán khi nghe tin đại tướng quân tử trận. Gã thô tục, cộc cằn nhưng lại là kẻ thân tín trung thành nhất của Gin. Không để tâm đến người nô bộc trung thành đang quì sụp xúc động dưới chân, chàng chỉ lạnh lùng ra lệnh:

- Tập hợp!

Vodka biến sắc, vừa trở về tướng quân đã muốn động binh? Đội quân bí mật chưa bao giờ được ngài cho phép lộ mặt, chứ đừng nói là tập hợp công khai. Không dám chậm trễ, Vodka lập tức phát lệnh tập hợp đội tinh nhuệ bí mật đã rèn luyện suốt bao năm, nay đã đến lúc vì tướng quân hành sự rồi.

Ran theo Gin đến phủ tướng quân, cả phủ hoang vắng, lạnh lẽo đến thê lương. Nhìn lá khô phủ khắp mặt sân, cây chổi nằm ngang trên đất, Ran lại thoáng buồn. Đắn đo một hồi, cô quyết định vào phủ tìm Gin. Mới đầu là chầm chậm tìm kiếm, về sau là hốt hoảng kiếm tìm. Không thấy, cô không thấy Gin đâu cả. Khắp phủ tướng quân lại là một màu ảm đạm, thê lương rợn người. Khắp phủ, Ran là bóng người duy nhất. Gin không có ở đây, chàng không có ở đây, không ở trong tầm mắt của cô, không ở nơi cô có thể an tâm khi nhìn thấy. Ran sợ, một nỗi sợ mơ hồ. Chính bản thân cô cũng không biết mình sợ cái gì, nhưng cái thứ cảm giác chết chóc cứ từ đâu len lỏi dần vào tâm trí, bóp nghẹt trái tim cô. Đưa tay lên tự trấn an bản thân, Ran bình tĩnh lại suy nghĩ, nếu cô là Gin, lúc này nơi cô muốn đến nhất là đâu? Người cô muốn gặp nhất là ai? ...Hoàng hậu?

Ran gần như bật người lao đi, cô không kịp suy nghĩ mà chỉ cố sức chạy thật nhanh đến cấm thành, không hiểu sao, nhưng Ran cảm nhận rõ ràng sát khí ngùn ngụt từ Gin lúc chàng quay lưng lại phủ Miyano, cô cảm nhận rõ sự nguy hiểm từ bóng lưng cô độc của chàng. Cô cũng cảm nhận rõ sẽ có chuyện kinh khủng xảy đến nữa...

Ran chết sững! Cô đang đứng trước cổng cấm thành, không, đã từng là cấm thành, giờ biến thành huyết thành mất rồi. Cố gắng nén lại cảm giác ghê rợn và buồn nôn, Ran siết chặt mép áo, bước vội vã qua những xác chết rời rạc đầy máu tươi, cô ép bản thân phải vào trong. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, Ran cúi gằm mặt nhắm mắt chạy qua, không dám ngẩng lên nhìn cảnh tượng trước mắt. Dù thế nào, cô cũng phải gặp được Gin.

Cô thấy rồi, Gin ở kia, bên hoàng thượng, cạnh hoàng hậu. Nhưng...từ xa, Ran mở to đôi mắt kinh hãi khi thân ảnh mong manh của hoàng hậu ngã xuống, từ thân người loang dần ra một vũng máu đỏ ấm nồng. Nhất thời cô không biết phản ứng sao cho phải, cô chỉ chết sững ra đấy, cả người cứng đờ nhìn chằm chằm vào vũng máu càng ngày càng rộng. Đôi chân Ran như mất hết sức lực, cô ngồi sụp xuống giữa bãi chiến trường, cô mặc kệ những xác chết xung quanh, cô lẫn vào khung cảnh hỗn độn.

Gin gầm lên điên dại. Ran giật mình sợ hãi, cả người lạnh cóng, cô không dám nhìn lên, cô sợ sẽ bắt gặp hình ảnh một Gin đau khổ đến cuồng loạn, cô sợ tim mình sẽ đau hơn.

Phập!

Âm thanh của cái chết. Tất cả chìm trong im lặng đáng sợ. Ran chầm chậm ngước nhìn lên sân rồng. Giọt lệ đọng mãi trên bờ mi cô cuối cùng cũng đủ nặng để rơi xuống. Thanh đao oan nghiệt kia được chính tay Gin đâm xuyên thân mình, cũng chính tay chàng xuyên thấu tận tâm can cô. Một cô gái gào lên đầy tuyệt vọng và đau đớn, cô ấy giãy giụa trong vòng tay một nam tử lạnh lùng, cô ấy cố sức muốn vươn tới bên thi thể hoàng hậu, à không, còn chưa kịp sắc phong hoàng hậu, rồi cũng vì quá đau khổ mà ngất đi. Cả người Ran cũng run lên từng cơn trong tiếng khóc đau đớn của cô ấy. Ran đau, đau lắm, nhưng nỗi đau này không thể chia sẻ cùng ai, cũng chẳng thể bộc phát ra ngoài, cắn chặt bờ môi, Ran chỉ lặng lẽ khóc. Cô đưa tay lần vào trong cổ áo, cầm lấy miếng ngọc ngày ấy Gin đã đưa cho mình, siết chặt đau đớn.

Dù có phải chết, huynh cũng nhất định phải ở bên cô ấy, phải không...Gin?

Rất lâu sau đó, quân lính kéo đến nhận lệnh thu dọn hiện trường hỗn loạn. Chẳng ai chú ý đến một cô gái nhỏ run rẩy ở một góc chiến trường, nắm lấy một miếng ngọc lặng lẽ rơi nước mắt. Rồi Ran cũng đứng lên, cô giống như chiếc bóng câm lặng cứ thế rời khỏi cấm thành, rời khỏi nơi đau thương chết chóc này mà chẳng một ai để ý đến. Đám tang Miyano Shiho, cô đi. Đám tang một người vô danh sau đó, cô cũng đi. Cô biết, người vô danh ấy có một cái tên, là Gin.

Ánh tà dương đổ dài một màu buồn bã, kéo bóng Ran thêm cô độc trước hai ngôi mộ mới đắp. Mỉm cười nhẹ, cô ngồi xuống trước một ngôi mộ, tựa đầu vào tấm bia đá lạnh lẽo.

- Đúng là đến cuối cùng huynh vẫn được ở cạnh người huynh yêu nhỉ.

Tay vẫn cầm một miếng ngọc, Ran đưa lên soi trước nắng chiều dần tắt, một chữ Nguyệt phóng khoáng ánh lên lấp lánh.

- Miếng ngọc này...ta đoán cũng thuộc về cô ấy, phải không? Nhưng nó lại là vật duy nhất huynh để lại cho ta. Gin, cho ta ích kỉ một lần, để ta giữ miếng ngọc này, được không?

Giọt nước mắt lại nặng nề rơi.

Dù rằng, mục đích huynh đưa ta miếng ngọc cũng chỉ bởi huynh muốn sớm trở về bên cô .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro