Chương 11. Vận mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là nơi này, đây cũng là nơi chuyển biến vận mệnh của tôi"
________________________________________________

Từ sau vụ sở cảnh sát Osaka bị nổ, Hattori Heiji đưa theo Kazuha tới Tokyo, hai người Kazuha và Ran mỗi ngày ở chung thường rủ nhau đi shopping, hợp tính nhau vô cùng, bởi vậy Conan bị đuổi ra khỏi văn phòng thám tử Mori Kogoro, cùng với Hattori Heiji đến ở tạm nhà bác tiến sĩ.

"Con gái đúng là dong dài, Kudo cậu làm sao chịu đựng được vậy?" Hattori Heiji chống hai khuỷu tay về phía sau lan can trung tâm mua sắm, nhàm chán ngáp một cái.

"Ha ha." Conan không có gì để đáp lại, mỗi lần đều là Ran kéo cậu đi shopping, trên cơ bản trạng thái của cậu như đi vào cõi tiên vậy.

Hattori thấy Kazuha và Ran đang bừng bừng ý chí lựa quần áo, không chú ý tới bên này, vì thế cúi xuống lặng lẽ hỏi: "Kudo, bên kia thế nào?"

"Hattori......" Conan biết Hattori muốn hỏi cái gì, chỉ là cậu không muốn để Hattori nhúng tay vào, cho nên từ sau khi Hattori đến cậu cũng không tự ra ngoài tìm kiếm Gin nữa, cứ tiếp tục tìm kiếm không có căn cứ như vậy chỉ có thể bị trêu đùa.

"Cái tên này, đừng nói cậu bị gạch đập trúng khiến đầu óc ngu ngơ rồi nha, chỉ có Kazuha đại ngốc mới tin tưởng mấy thứ này mà thôi." Hattori Heiji biết Kudo đang nói dối để ngăn cản câu chuyện, với dự cảm bất thường nào đó, tuy rằng cậu không mong bạn tốt Kudo Shinichi có quá nhiều liên quan đến Tổ chức Áo đen, thế nhưng nếu Kudo cương quyết, đương nhiên cậu sẽ kề vai sát cánh với Kudo.

"Không có bất cứ manh mối." Conan trả lời cụ thể, sau vụ đấu súng ngàyddos, cậu lừa Ran là bị gạch làm bị thương, quả nhiên cái này chỉ có thể lừa bọn Ran, Hattori nhất định sẽ không tin. Kể từ đó cậu không còn bất cứ tin tức nào về Gin, mắt thấy hôm nay là ngày cuối cùng, cậu không còn dư nhiều thời gian nữa.

"Kudo, vì sao cậu phải vội tìm kiếm bọn Áo đen như vậy? Cậu không sợ bọn chúng tra ra thân phận thật của cậu sao? Trong khoảng thời gian cậu biến mất đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Hattori Heiji ngầm cảm giác Tổ chức đã biết được thân phận thật của Kudo Shinichi, nhưng dựa theo suy luận này thì Kudo đã không an ổn mà đứng ở chỗ này, đáng lẽ chúng đã sớm xuống tay với cậu ấy rồi mới phải.

"Hattori, tớ muốn trở lại bên cạnh Ran." Conan nhìn Ran đang vui vẻ chọn lựa quần áo trong cửa hàng, bộ dáng hạnh phúc mỹ mãn lập loè ánh sáng nhu hòa, làm đáy lòng người ta như mềm nhũn ra.

"Kudo, tớ sẽ hỗ trợ cậu." Nói đến thanh mai trúc mã Ran Mori của Kudo, Hattori Heiji ngay lập tức hiểu được nguyên nhân cấp bách Kudo muốn tìm ra Tổ chức Áo đen, đương nhiên đây cũng là kết quả sai lệch Conan cố tình dẫn ra.

Lúc này Ran ở trong cửa hàng cảm giác có ai đó đang nhắc đến mình, nhìn về phía Conan vẫy tay nói: "Conan, em cảm thấy cái này thế nào?"

"Chị Ran, nhìn rất đẹp." Conan đối mặt loại tình huống này chỉ có thể giả vờ khen vài câu, ha ha cười.

Ran nghe vậy rất cao hứng, trực tiếp quẹt thẻ tính tiền, Kazuha cũng mua vài bộ quần áo và một đôi giày.

Kết thúc shopping chị em nào đó liền đi làm tóc, làm đẹp, lúc này hai người con trai nào đó cảm thấy không đúng.

Hattori và Conan ngồi nghỉ ngơi trên ghế, trao đổi ánh mắt với nhau.

Hattori quay lưng lại với Kazuha và Ran, nhướng mày nháy mắt với Conan -- này hai người đó đang làm cái quỷ gì vậy?

Conan lườm mắt nhìn Hattori – Này này, đó là bạn gái của cậu nha, cậu cái gì cũng không biết sao?

Hattori hai mặt trợn lên liếc nhìn -- Chẳng lẽ cậu biết?

Hai người đối diện một lát, song song bại trận, cuối cùng quyết định người đặt câu hỏi là "đại nam nhân" Hattori Heiji.

Cũng không chờ Hattori mở miệng hỏi, điện thoại trong túi Conan reo lên.

Conan lấy di động ra vừa thấy người gọi là Ran.

Ran nghe được tiếng chuông di động, không khỏi nhìn về phía âm thanh truyền đến, chính là Conan cùng Hattori Heiji.

"Chị Ran, là điện thoại của tiến sĩ, em ra ngoài nghe một chút." Conan nhảy xuống ghế gỗ, cầm điện thoại vẫy tay với Ran, sau đó đẩy cửa rời đi.

Hattori Heiji nhìn bóng dáng Conan, quay lưng lại với bọn Ran làm khẩu hình: "Thật đúng là vất vả, Kudo."

Conan trốn đến một góc rẽ, xoay nơ điều chỉnh giọng nói, chỉnh đến giọng của Kudo Shinichi...... Thật sự là nghẹn khuất mà, rõ ràng mình chính là Kudo Shinichi, lại không thể quang minh chính đại đứng trước mặt Ran.

"Ran." Conan hít sâu một hơi, rốt cuộc bắt điện thoại.

"Shinichi, tối hôm nay cậu có rảnh không?" Giọng nói của Ran vẫn trong sáng như trước, như ánh nắng tháng sáu chiếu vào, khiến đáy lòng Conan tràn ngập sự xúc động.

Nghe vậy, Conan khó xử nhíu mày: "Ran, tớ hiện tại còn có......"

"Shinichi, tên thám tử ngu ngốc! Tớ không muốn nghe bất cứ lí do nào nữa, lại là vụ án ! Mười hai giờ đêm nay nếu cậu không đến công viên Tropical Land tìm tớ, cậu...... Về sau cũng không cần xuất hiện nữa!" Ran lại nghe thấy lí do thoái thác nghìn lần, trực tiếp tức giận nói sau đó cúp điện thoại. Cô đã rất lâu, rất lâu không gặp Shinichi, trong lòng tưởng niệm đã chồng chất thành sông, nhưng tên thám tử ngốc nghếch kia trong mắt chỉ có vụ án, căn bản không hiểu cảm giác của cô.

"Ran !" Conan sắc mặt đột biến, công viên nhiệt đới bọn họ đến lần cuối cùng kia vừa vặn là nơi cậu muốn đến hôm nay, cậu phải lập tức gọi điện cho Ran, nhưng Ran lại chặn số của cậu, xem ra lần này Ran đã hạ quyết tâm bắt cậu phải hiện thân.

"Ran, làm tốt lắm ! Đêm nay mà Kudo còn không tới, cậu liền quăng hắn đi!" Toyama Kazuha vừa thấy sắc mặt Ran trở nên âm trầm sau cuộc điện thoại, mới đùa nói.

Mà Ran chỉ yên lặng nhìn di động đến nhập thần, trong ánh mắt tràn ngập u buồn cùng bất an.

Ran...... Trong lòng Conan vô thanh lặp lại vô số lần cái tên này, cậu nắm tay cầm đẩy cửa của cửa hàng làm tóc, đứng bên ngoài nhìn Ran, dưới chân không bước nổi một bước.

Sau khi ăn xong bữa tối, Conan tập hợp cùng đám người Ayumi đến trước công viên Tropical Land.

Theo lời của Sonoko, chính là tiểu quỷ đầu phải ở cùng một chỗ với nhau, không được gây trở ngại Ran và Kudo gặp nhau.

Conan gác hai tay sau đầu, nhìn ba đứa nhóc líu ra líu ríu đi sát bên cạnh ba cô gái phía trước không khỏi thở dài.

"Kudo, đêm nay cậu tính toán thế nào?" Hattori cũng đau đầu, ba người này ở cùng nhau thật phức tạp, Kazuha và Sonoko mỗi người một câu, khiến thái độ của Ran càng trở nên kiên định. Nếu Kudo không xuất hiện, Ran khẳng định sẽ rất thương tâm.

"Thân thể này căn bản không thể gặp mặt Ran, chỉ có thể gọi điện thoại giải thích." Conan chau mày, so với bình thường cậu càng để ý nơi này hơn, đây là nơi cậu và Gin lần đầu gặp mặt, thân thể cậu trở thành đứa trẻ cũng ở tại nơi này.

Kỳ hạn chỉ còn một ngày, Gin đã nói hắn sẽ chờ cậu ở nơi thân thuộc nhất, đây cũng là manh mối duy nhất Gin để lại. Mà hôm nay cậu lại đưa Ran đến nơi khởi điểm mọi vấn đề, rốt cuộc là trùng hợp hay vận mệnh chỉ dẫn?

"Conan, chỗ này chơi thật thích, nhanh lên lại đây!" Genta kéo cánh tay Conan, lôi về phía trước, hai đứa trẻ khác cũng kéo cậu lách qua mấy cái xe máy, triệt để cắt ngang dòng suy nghĩ trầm tư của cậu.

Chờ đến khi ba nhóc con mệt mỏi, thời gian đã là mười một giờ rưỡi tối, nhóm người bọn họ hoà cùng dòng người dần dần đi đến dưới ánh đèn ở trung tâm công viên.

Lúc này ở quảng trường tấp nập người, hai bên là quán nhỏ buôn bán, đủ loại kiểu dáng Garage Kit, ăn vặt, xiếc ảo thuật làm người ta xem tới hoa cả mắt, đám Ayumi nháo nhào muốn ăn đồ ăn vặt, Sonoko liền đưa chúng đi dạo lung tung.

Kazuha thì kéo Hattori đi du thuyền, trên mặt hồ lúc này là mấy chục thuyền dành cho hai người, mỗi một chiếc đều đặt hoa đăng, không khí lãng mạn không khác tình nhân là mấy.

Ran vẫn không yên lòng, Conan cũng không yên tâm, cho nên vẫn ở lại bên cạnh Ran.

Hai người bọn họ trầm mặc đi về phía trước, Conan chuyên chú nhìn vào Ran, mọi xung quanh hết thảy đều không thể tiến vào trong mắt cậu.

"Chị Ran, hôm nay chị không vui sao?" Conan không thể trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể uyển chuyển nói.

"Này, Conan, em biết không? Đây là nơi cuối cùng chị và Shinichi gặp nhau...... Kể từ ngày đó, Shinichi đã không thấy tăm hơi, biết sớm như vậy, ngày đó nên kiên nhẫn nghe cậu ấy nói......" Ran cúi đầu chậm rãi đi về phía trước, tóc dài rủ xuống che khuất đôi mắt cô, người khác không thể thấy rõ thần sắc lúc này.

Ran nghĩ lại ngày đó, cô thắng được giải quán quân Karate đối kháng toàn vùng, Shinichi đúng như lời hứa dẫn Ran tới nơi này, thế nhưng quả thật cô không hề thích Holmes, không khí đều bị cô phá hoại. Cô nhớ rõ ràng mỗi một chi tiết, thậm chí mỗi một câu nói của ngày đó -- Đủ ! Tớ không muốn nghe cái gì về Holmes, Conan Doyle nữa! Cứ theo như tiểu thuyết suy luận của cậu đi! Tớ đi cùng cậu tới chỗ này là muốn vui vẻ với cậu một ngày! Vì sao cậu không hiểu tâm tư của tớ?

Nếu sớm biết sẽ như thế này, cô nguyện một đời nghe Shinichi nói về Holmes, Conan Doyle, chứ không muốn Shinichi biến mất vô tung vô ảnh như bây giờ.

"Chị Ran, anh Shinichi nhất định sẽ trở về." Conan nói lời này nhưng trong lòng cũng chột dạ, ngay cả cậu còn không nắm rõ sự tình như thế nào sao có thể khẳng định với Ran?

"Conan, tối hôm qua chị gặp ác mộng, tâm tình thật không tốt, cho nên Kazuha mới đề nghị tới nơi này. Ở trong mơ chị thấy Shinichi càng chạy càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng tối, chị cũng có dự cảm không tốt, nếu, nếu đêm nay Shinichi không xuất hiện, chị sẽ triệt để mất đi cậu ấy." Ran cố gắng lên tinh thần cười một chút để Conan không lo lắng, thế nhưng dù có cố cũng không làm được, tình cảnh chân thật trong mơ khiến ngực cô quặn đau.

"Chị Ran, em thấy ở trên TV, chuyên gia nói mơ và thật hoàn toàn tương phản nhau." Conan chỉ có thể lao lực giải thích, cậu không nghĩ con gái chỉ vì một vài giấc mơ liền nghĩ đông nghĩ tây như vậy, so với Gin còn khó hiểu hơn.

"Conan, cảm ơn em." Trong lòng Ran tốt lên hơn nhiều, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, hơi ôm chút chờ mong nói, "Thực ra...... Dù cho không có cơn ác mộng hôm qua...... Dù thế nào đêm nay chị cũng muốn cùng Shinichi nhìn thấy cảnh này......"

Conan quay đầu nhìn lại, một tháp đồng hồ rất lớn xuất hiện ngay trước mặt cậu.

"Anh yêu, mau nhìn tháp đồng hồ phía trước, mẹ em nói tòa tháp đồng hồ này chính là Shinjuku – nơi tuyệt nhất để ước nguyện hạnh phúc, bởi vì có người kinh doanh nào đó mua Tropical Land này, thấy bảo vào lúc rạng sáng, khi cùng người yêu nghe tiếng chuông gõ vang lên mười hai lần, là có thể ở cạnh nhau một đời, vĩnh viễn không phân ly." Bên cạnh Conan là một cô gái xinh xắn đi cùng một thiếu niên, hứng trí bừng bừng chạy phía trước, trên mặt tràn đầy hạnh phúc mỹ mãn.

Rạng sáng, tiếng chuông, Tropical Land...... Ba điều này có liên hệ gì đó với nhau, trong đầu Conan lóe ra vô số đoạn kí ức ngắn, cuối cùng dừng lại lúc ở sông Danube trên mặt Gin là tà mị khó có thể tin tưởng.

Conan cảm giác có chút không đúng, nơi này tựa như một cạm bẫy hoàn hảo, cũng không chú ý mấy tin tức của cậu, Ran ôm ảo tưởng tốt đẹp, đám người Kazuha, Hattori Heiji từ Osaka đến, sở cảnh sát có được nhiều thông tin......

Không đúng chỗ nào? Rốt cuộc là nơi nào?

"Gin, ngươi ẩn thân ở trong này sao? Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là nơi này, đây cũng là nơi chuyển biến vận mệnh của ta." Conan đứng nhìn xung quanh, mong muốn tìm kiếm hình ảnh đám người Tổ chức Áo đen trong biển người, cậu thấp giọng nỉ non để chỉ bản thân nghe thấy, cậu cũng chỉ có thể nói với chính mình, vì bảo hộ Ran cùng người khác an toàn.

"Conan, chị rất ngốc đúng không? Rõ ràng biết cùng Shinichi nhìn tháp đồng hồ thì chẳng có biểu hiện gì cả, nhưng vẫn muốn cùng cậu ấy ở một chỗ." Ánh mắt Ran mê man nhìn tháp đồng hồ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, giống như tình cảm thanh mai trúc mã của bọn họ mười mấy năm nay chậm rãi chạy qua vậy.

Conan nghe Ran nói mà cả người chấn động, trong đầu cậu lóe lên một tia sáng -- nếu thời gian, địa điểm, tiếng chuông không có trực tiếp liên quan, như vậy câu nói của Gin là cạm bẫy cũng là nhắc nhở! Cậu vẫn có cảm giác nơi quen thuộc là chỗ này, mà công viên này lại đúng dịp mở cửa tháp đồng hồ để chào đón dịp lễ lớn, thời gian, địa điểm, tiếng chuông đã có thể liên kết lại với nhau.

Mà nếu không phải? Nếu ba điều này thực sự không liên quan đến nhau, Gin sẽ ở nơi nào? Đúng, khẳng định là chỗ đó!

Bỗng nhiên Conan xoay người chạy về trước, Ran chần chờ vài giây, đợi cô hồi phục lại tinh thần thì bóng dáng nhỏ bé của Conan đã bị bóng tối bao phủ, giống như cơn ác mộng hôm qua vậy, một cảm giác từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục bỗng ùa vào lòng cô.

Phanh -- cổng bị người mạnh mẽ đẩy ra, đụng vào trên tường phát ra tiếng vang.

Gin tư thái thanh tao lịch sự nghiêng mình dựa vào sô pha bằng da, áo khoác màu đen treo trên lưng ghế, hắn mặc áo sơ mi màu trắng cổ tay áo hơi cuộn lên, lộ ra khuy áo kim sắc.

Lúc này Gin hoàn toàn bất đồng với Gin thường ngày, hắn thu liễm sát khí trên người, ngọn đèn mờ nhạt chiếu xuống góc nghiêng mặt hắn, tận lực che giấu sự âm lãnh, tăng thêm vài phần nhu hòa.

"Gin." Conan một tay chống trên cánh cửa, một tay che ngực vì kịch liệt vận động mà đập nhanh không thôi, rốt cuộc chạy tới kịp!

Gin nghe tiếng ngẩng đầu lên, trên tường kim của chiếc đồng hồ cổ lâu đời chỉ năm phút.

"Cậu đến muộn" Gin hơi hơi nhăn lại lông mi phát sinh nộ uy anh khí, hắn nhẹ nhàng phun ra những lời này, trong giọng nói lộ rõ hàn ý băng lãnh đến mức tận cùng.

Thân thể tự động run rẩy sởn tóc gáy, Conan bắt buộc chính mình chống lại đồng tử của Gin, tận lực trầm ổn nói: "Không, còn chưa tới...... Thời gian của Scotland và Nhật Bản chênh lệch tám giờ, tôi không đến muộn !"

Gin tùy ý mím môi, khóe miệng cong lên.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro