Chương 31. Chân tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại tẩu, đại ca muốn dẫn cậu bỏ trốn"
________________________________________

Hai người Shinichi và Kudo Yukiko đến văn phòng thám tử Mori nhưng không thấy Ran đâu, Mori Kogoro nói Ran mới gọi điện thoại về, nói mấy ngày này cô muốn ở tạm nhà Sonoko.

Xem ra Ran tạm thời không muốn gặp cậu, Shinichi đành phải cùng mẹ Yukiko trở bước đi về nhà.

Kudo Yukiko rất lo lắng cho Ran, cô hiểu Ran thật lòng yêu Shinichi.

"Bé Shin, con đối với Ran là cảm giác gì?" Kudo Yukiko muốn tranh thủ cho Ran một chút, trong cảm nhận của cô đứa con dâu tốt nhất quả thật là Ran.

"Mẹ, con...... Con rất thích Ran, tụi con lớn lên bên nhau, sớm đã thành như người thân vậy." Shinichi nghĩ nếu không có Gin xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cậu nhất định sẽ chọn ở bên cạnh Ran.

Kudo Yukiko tiếc nuối giương mắt nhìn về phía bảng hiệu văn phòng thám tử Mori, ở giữa Shin và Ran có lẽ là loại ràng buộc của người thân thì đúng hơn.

"Vậy còn vị Kurosawa kia?" Kudo Yukiko nhìn ra được Kurosawa không phải người của chính đạo, có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chuẩn.

"G...... Người kia cuồng vọng tự đại, lãnh huyết vô tình, tâm ngoan thủ lạt, bá đạo không nói lí lẽ...... Dù sao cũng không phải người tốt." Shinichi căm giận bất bình chỉ ra khuyết điểm của Gin, cậu rất muốn nói Gin là sát thủ giết người không chớp mắt, nhưng sợ mẹ lo lắng nên không nói ra.

"Nhưng mà con thương hắn." Kudo Yukiko buồn cười nhìn con trai nhà mình, biểu hiện lúc này của Shinichi giống hệt lúc cô gặp mối tình đầu, không hổ là con trai cô!

"Con cũng không biết vì sao, có lẽ vì hắn đối với con có phần khác biệt so với ngưới khác?" Shinichi hoang mang nói, "Bình thường hắn hay uy hiếp đe dọa con, nhưng cũng không thật sự động thủ. Khi con gặp nạn hắn sẽ tới cứu con, cho con một cái ôm lạnh lẽo, lại khiến con phảng phất như có được cả thế giới. Còn có một lần con không thấy, hắn bỏ hết công việc trong tay tới tìm con, thần kỳ nhất là hắn thế mà có thể liếc mắt cũng nhìn thấu được hai người cải trang thành con......"

"Bé Shin, nghe con nói như vậy, Kurosawa tựa hồ cũng không phải người xấu đâu." Kudo Yukiko nghĩ một người đàn ông nguyện ý cho người mình yêu một cái ôm sẽ xấu đến thế nào, hơn nữa nếu không phải thực sự yêu Shinichi, sao có thể liếc mắt cũng biết được người khác giả mạo?

"Mẹ, hắn...... Hắn chỉ đối tốt với mình con, mà con lại hi vọng xa vời hắn có thể đối với mọi người trên thế giới đều tốt như vậy. Cho nên con chỉ ước trên thế giới này chỉ có con và hắn, con cũng sẽ tùy ý để chính mình yêu hắn...... Nhưng là một ngày nào đó, mặc kệ con từng được hắn ôm lấy như thế nào, tụi con đều phải tách ra." Shinichi ôm chặt hai tay, không biết là gió đêm rất lạnh, hay là trong thâm tâm cậu rét run.

Kudo Yukiko ôm bả vai Shinichi, lo lắng hỏi: "Nếu bắt con rời khỏi Kurosawa, con sẽ khổ sở sao?"

"Người kia đã cường ngạnh tiến vào cuộc sống của con, tuy rằng là kẻ rất ác liệt, thế nhưng con không thể phủ nhận tài năng xuất sắc của hắn rất dễ hấp dẫn ánh mắt người khác. Hắn cho con cảm giác không giống với bất kỳ ai, con đã có thói quen có hắn tồn tại, giống như con người không có khả năng thiếu đi không khí." Shinichi hiện tại đang suy nghĩ về Gin, hắn và bố không phải sẽ làm căng chứ?

"Bé Shin, con trưởng thành rồi, nếu không phải không thể kéo cái da mặt này xuống, mẹ còn nghĩ là có người nào đó cải trang!" Kudo Yukiko véo khuôn mặt Shinichi, vui mừng nở nụ cười.

Shinichi bất mãn quay đầu đi hô: "Mẹ......"

"Bé Shin, đàn ông trên đời này vĩnh viễn đều ăn không được mới tốt nhất, lần sau Kurosawa lại muốn con làm chuyện gì, đừng đáp ứng nhanh quá, điều khiển khẩu vị của hắn, về sau hắn liền nghe lời con răm rắp." Kudo Yukiko không còn rối rắm vấn đề về Ran, rất nhanh trong đầu đã nhập đến sự nghiệp vĩ đại dạy dỗ con dâu mới.

"Mẹ, cái này không có khả năng." Shinichi ở trong đầu vẽ phác thảo hình ảnh Gin quỳ gối trên tấm thảm, trong tay giơ một tấm bảng viết 'Nghe lời răm rắp', da gà trên người toàn bộ nổi lên, cậu mà dám làm vậy tuyệt đối sẽ bị ngược chết.

Lúc hai người về nhà Kudo Yusaku cùng Gin đã đàm luận xong, trên thực tế trong phòng khách chỉ còn lại Kudo Yusaku, Gin đã bị đuổi khỏi gia môn.

Trên bàn trà ở phòng khách bày một bàn cờ vua, quân cờ đen trước mặt Kudo Yusaku bị đánh thua đến thất linh bát lạc[1], người thông minh vừa thấy liền biết ai thắng ai thua.

[1] thất linh bát lạc: không biết phương trời nào, rối tinh rối mù

Thái dương Shinichi nổi gân xanh, cái tên Gin này không thể nhường ba mình một chút sao? Bố cậu vốn luôn tự cao đánh bại được thiên hạ vô địch, trực tiếp hạ thấp mặt mũi và trí tuệ của bố cậu thật không cần thiết mà!

May mà Shinichi không biết Gin từng suy xét qua có nên giết Kudo Yusaku hay không, bằng không chắc chắn cậu sẽ có cảm giác chỉ giết Kudo Shinichi trên bàn cờ là tốt lắm rồi.

Kudo Yusaku không đồng ý Shinichi và Gin ở cạnh nhau, không thu điện thoại của Shinichi, nhưng cũng quyết định mấy tháng này ở lại Nhật Bản giám sát Shinichi.

Shinichi buồn bực trở về phòng, kết cục quả nhiên là cái dạng này, đã bảo hắn không cần phát cáu rồi mà.

"Bộp, bộp, bộp......" Cửa sổ bị đá đập vang lốp bốp, Shinichi mở cửa sổ xem xét bên ngoài, Vodka đang khom lưng nhặt đá, Gin đút một tay vào trong túi áo đứng bên cạnh.

"Cô gái tóc dài, cô gái tóc dài, mau thả mái tóc của nàng xuống, để ta dùng cái thang kim sắc này leo lên lâu đài." Vodka thấy Shinichi ló đầu ra, lập tức dùng tiếng Anh thâm tình đọc. 

Shinichi trợn tròn mắt, cẩn thận ngắm bốn phía một vòng, hạ giọng nói: "Vodka, anh bị động kinh hả?"

"Đại tẩu, mấy lời kịch này tôi đã muốn thử rất lâu, vẫn không có cơ hội, mấy cái ả đàn bà kia đều hận không thể dán lên người đại ca." Vodka ngửa đầu nhìn về phía Shinichi, "Đại tẩu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy rất lãng mạn sao?"

"Không, tuyệt đối không." Shinichi thành thực lắc đầu, đam mê hứng thú của Vodka cùng bề ngoài thô kệch hoàn toàn không đồng nhất, thực ra so với trưởng thành bình thường cũng có rất nhiều sự khác biệt.

Gin ném tàn thuốc xuống đất, giày da hung hăng nghiền qua, không kiên nhẫn nói: "Tiểu quỷ, mau nhảy xuống dưới."

"Cái gì?" Shinichi cúi đầu nghiền ngẫm độ cao một chút, tầng hai cách mặt đất ít nhất khoảng bốn, năm mét, nhảy xuống hẳn sẽ gãy chân.

Vodka lại hét to lên như lúc nãy: "Đại tẩu, đại ca muốn dẫn cậu bỏ trốn."

Shinichi ôm mặt thở dài, Vodka thực ra là người bố mình phái đi nằm vùng cạnh Gin có phải không, rống lên như vừa nãy không khác gì chiếu cáo thiên hạ.

"Không muốn." Shinichi cự tuyệt nói, mẹ đã nói đàn ông không thể chiều thành thòi quen, không có được mới là tốt nhất.

"Không muốn xuống dưới, hay là không muốn bỏ trốn?" Gin không tức giận, ngữ khí phá lệ ôn hòa, nhưng Shinichi cảm giác cái này còn bất ổn hơn việc nổi giận, thời điểm Gin càng ôn hòa lại càng bùng nổ khủng bố.

Shinichi chống bệ cửa sổ lắc lắc đầu nói: "Đều không muốn."

"Đây là em tự tìm lửa." Gin khẽ thở dài, giống như người đang đối mặt với mình là đứa trẻ không nghe lời. 

"Anh có thể đi tìm người khác mà giết." Dưới tình thế cấp bách Shinichi nói không biết lựa lời, lúc nói ra rồi mới thấy hối hận.

Gin nhướn mày ép hỏi: "Em không để ý? Quay đầu đừng khóc."

"Em mới không thèm để ý." Shinichi tức giận phồng má, cậu sao có thể là cái loại ngây thơ khóc giận đàn ông vì mấy thứ này cơ chứ?

"Tiểu quỷ, em đừng chọc tôi tức giận, tôi sẽ không băn khoăn mà trực tiếp đi vào giết người." Gin dùng tới đòn sát thủ, nếu cứ tiếp tục chờ tiểu quỷ ngạo kiều này nhảy xuống thì trời cũng sáng.

"Anh lại uy hiếp em!" Shinichi hoảng sợ, mấy thứ mẹ dạy hoàn toàn không thể áp dụng lên người cái tên biến thái này.

"Đại tẩu, mau nhảy xuống dưới, đại ca sẽ tiếp được cậu." Vodka tự giác lui ra phía sau hai bước, chừa lại nhiệm vụ anh hùng ôm mỹ nhân cho đại ca nhà mình.

Shinichi trèo lên cửa sổ, nhìn vị trí của Gin một chút, dưới chân dùng lực liền nhảy xuống.

Gin tiếp được Shinichi, nhưng lực đạo của cơ thể rơi xuống lớn hơn so với Gin dự tính, hai người ôm nhau ngã về bãi cỏ phía sau.

Shinichi nằm đè trên người Gin, thân thể cứng ngắc dần mềm nhũn, ngực Gin rất rộng rất vững chắc, cho cậu một loại cảm giác an toàn.

Một bàn tay của Gin nâng đầu Shinichi dậy, ngẩng đầu lên muốn kéo thân mình đứng dậy.

"Gin, chờ một chút, em còn chưa chuẩn bị tốt." Ngón trỏ tay phải của Shinichi nhấn lên môi Gin, đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy cậu còn chưa tiêu hóa hết.

"Kudo Shinichi, thế giới này không có chuyện gì vẹn toàn đôi bên, em lựa chọn tôi, liền chú định mất đi thanh mai trúc mã của em." Gin trầm mặc hai giây sau đó buông Shinichi ra, hai người nằm thẳng trên bãi cỏ, ngước nhìn ánh sao lập lòe phía chân trời.

"Em...... Em mới không có chọn anh." Shinichi tuy rằng có thể cùng mẹ mình Kudo Yukiko nói thẳng ra, thế nhưng đối mặt với Gin cậu không thể, vì cuối cùng có một ngày ly biệt nên tạo ra một giới hạn để khi đạp ra liền không thể thu hồi.

"Em muốn cùng thanh mai trúc mã kết hôn? Vậy trước đó, tôi sẽ giết thanh mai trúc mã của em, rồi tự tay giết em." Gin phiên thân nằm nghiêng, tay trái phủ lên cổ Shinichi, làm bộ muốn bóp chết cậu.

"Em sẽ không kết hôn với Ran, cô ấy là cô gái tốt, đáng được một người đàn ông khác trân trọng." Shinichi hiện tại đã không có tư cách tiếp tục bảo vệ Ran, cậu xác thực thích Ran, nhưng còn chưa tới mức yêu.

"Tiểu quỷ, băn khoăn của em rất nhiều, hiện tại trước mắt em chỉ có tôi, trong mắt em cũng chỉ có tôi, lại đi suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì, hay là chúng ta cùng làm một số chuyện vui sướng khoái hoạt trước đi." Gin cúi đầu hôn Shinichi, trong mắt mang theo tiếu ý.

Một chút ý cười này khiến Shinichi dự cảm nguy hiểm, chính xác mỗi lần Gin cười như vậy đều là ở trên giường!

"Gin, có chuyện gì từ từ nói...... A, lăn ra! Ư ưm! Đừng đụng chỗ đó......" Gương mặt Shinichi đỏ bừng, tên khốn kiếp này thế mà lại muốn làm mấy chuyện xằng bậy với cậu ngay bên ngoài!

"Tiểu quỷ, thân thể của em hình như không nói như vậy." Gin cắn lỗ tai cậu, phả khí nóng ẩm ướt.

Shinichi phẫn nộ thét to: "Nơi này là bên ngoài, bố mẹ sẽ thấy mất, còn có, còn có người qua đường......"

"Tiểu quỷ, đây lại là một băn khoăn khác của em? Vì cái gì phải để ý ánh mắt người khác như vậy, vì sao không thể chuyên chú chỉ nhìn tôi?" Ngọn đèn thong thả hắt ngược ánh sáng lên người Gin tạo ra tầng hào quang màu vàng óng, đập vào mắt Shinichi lại thành đau thương trong lòng, phảng phất có một sức mạnh kỳ lạ hấp dẫn ánh mắt của cậu không thể chuyển dời.

"Em......" Shinichi đã bị Gin phiên bản trữ tình hấp dẫn, lại bị thâm tình chân thành của Gin dọa sợ, là do sức chiến đấu của bố quá mạnh, trực tiếp cải tạo lại Gin?

"Rào rào......" Một chậu nước lạnh dội xuống dưới, toàn bộ chất lỏng lạnh băng rơi xuống lưng Gin, sau đó theo quần áo màu đều thấm vào người Shinichi, nhiệt khí mới vừa khơi dậy trong nháy mắt bị dập tắt hết.

Shinichi nhìn theo hướng nước chạy, đụng phải tầm mắt của Kudo Yukiko đang thu chậu, cậu nhất thời bất đắc dĩ hô một tiếng: "Mẹ!"

"Nha nha, bé Shin sao con lại ở chỗ này? Thật ngượng quá, mẹ không chú ý tới." Kudo Yukiko vô tội vươn tay phải che mắt, trên mặt là biểu tình kinh hoảng thất thố.

"Mẹ, mẹ đừng giả vờ" Răng nanh Shinichi lạnh đến phát run, Gin kéo cậu đứng dậy, cởi áo gió màu đen của mình treo lên người Shinichi.

Shinichi nghiêng mắt trừng Gin, áo gió ướt hết rồi còn khoác lên vai cậu, hiện tại quần áo đều ẩm ướt, Gin là muốn lạnh chết cậu hay là cho cậu trở thành giá áo hình người miễn phí.

Gin nhìn chăm chú vào Kudo Yukiko, trên trán gân xanh bạo khởi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn chết!"

"Bé Shin, là bố con kêu mẹ đi đổ nước bẩn, không liên quan đến mẹ nha." Kudo Yukiko vỗ vỗ tiểu tâm can của mình, chật vật chạy trối chết.

Shinichi nhịn không được trợn trắng mắt, bố thật sự đủ âm hiểm, ở thời khắc kịch liệt này dội nước lã...... Bố là muốn đoạn tử tuyệt tôn, hay là muốn Gin liệt dương, sau này cũng không thể cương được nữa? Vừa nãy còn thấy quái lạ vì sao Vodka rống như vậy bố không có phản ứng, hóa ra là chờ đến lúc này!

"Tôi đi giết cái ông già kia!" Gin rút súng lục mang theo bên người ra, tóc mái trên trán vì nước lạnh mà tạo thành từng nếp, bởi vậy cặp song đồng màu xanh đậm kia hoàn toàn lộ ra dưới bóng đêm, giống như dã thú phẫn nộ tản ra ánh sáng muốn cắn người.

"Gin, đừng xúc động như vậy, ông ấy là bố em." Shinichi vội vàng ôm lấy eo Gin, Gin hoàn toàn biến hóa khôn lường thành dã thú, đánh gãy hứng thú của nam nhân này thật khủng khiếp.

Gin lạnh lùng hỏi: "Không giết ông ta thì đổi lại ích lợi gì?"

"Gin, chúng ta hẹn lần sau nha? Em cam đoan cái gì cũng nghe theo anh hết." Shinichi cho dù bất cứ giá nào cũng phải vì an toàn tính mạng của bố mình, ưng thuận cắt đất bán thân hứa hẹn.

Gin một cước đá bay tấm thảm cỏ, chờ nộ khí hơi giảm xuống, tiến lên hai bước nắm lấy tóc Shinichi, hung hăng hôn xuống môi cậu, ôm lấy thiếu niên đầu lưỡi bá đạo vói vào.

"Sáng mai chín giờ Vodka đến đón em, lúc đó nghĩ biện pháp chuồn ra ngoài cho tôi!" Lát sau Gin hung tợn uy hiếp Shinichi, cất bước rời khỏi nhà cậu.

Vodka đã lái xe chờ ngoài cổng biệt thự, Gin ngồi phía sau xe, mặt vô cảm nói: "Vodka, tìm cơ hội giết Kudo Yusaku đi."

"Đại ca, chuyện này không ổn đâu, đại tẩu sẽ khóc rất lớn đó." Vodka tựa lưng vào ghế ngồi, đại ca tuyệt đối là thẹn quá thành giận.

"...... Quên đi." Gin tưởng tượng cảnh Shinichi khóc nức nở, sắc mặt hoàn toàn đen, dỗ đứa bé đó so với giết người phiền toái hơn nhiều.

Shinichi nhìn theo xe hơi màu đen dần dần đi xa, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, xoay người tính trở về phòng.

"Kudo." Một âm thanh thanh lãnh ẩn chứa nhẫn nại đã lâu truyền vào tai Shinichi, bước chân của Shinichi bị kìm hãm, sững sờ tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro