Chương 43. Sứ giả hộ hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu gia hỏa thú vị, bé tên là...... Kurosawa Shiho?"
___________________________________

Bên trong khách sạn trang hoàng đê điệu xa hoa, tuy rằng bên ngoài thoạt nhìn không có quá nhiều phụ kiện phiền phức, thế nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện mấy cái kĩ xảo nhỏ che dấu đều vụn vặt không đáng kể. Một nơi như vậy, đúng là nên để người ta đến hưởng thụ.

"Không tìm được mục tiêu?" Shiho trốn trong một góc âm u hẻo lánh của hội trường, cẩn thận quan sát mọi người trong phòng tiệc.

"Sherry, cô không phát hiện tôi đang 'vội vàng' sao?" Vermouth cầm lấy điện thoại đặt trên bàn quầy bar, bất đắc dĩ say goodbye với một tên đẹp trai người Đức.

"Cô đã sớm qua thời mãn kinh, còn đùa giỡn tiểu thịt tươi?" Shiho không chút lưu tình châm chọc nói, "Gin cùng mấy người đàn ông khác đã vào phòng Vip, nhanh giúp Kudo tìm được mục tiêu đủ tư cách đi."

"Dùng chiêu sứ giả hộ hoa? Sherry, cô vừa rồi còn nhổ nước bọt nói chị đây dùng thủ đoạn trước sau như một!" Vermouth bắt được cơ hội liền bắt đầu trả đũa, mấy lời vừa rồi Shiho nói quả thật cô đều để bụng.

"Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, hoặc là cô ra mặt để Kudo vào đi?" Sherry vuốt tóc rối ngổn ngang, cô tự giác lúc trước nói nhầm, Vermouth còn chưa qua thời mãn kinh đi?

"Nha nha, có thể đi lên chiếc du thuyền này người nào cũng chú trọng thân phận riêng, phục vụ viên còn phân chia đẳng cấp quý trọng của khách mời, lúc kí thiệp mời còn đeo các loại hoa hồng có màu sắc khác nhau, màu trắng là bậc thứ nhất, chỉ có thể ra vào những nơi công cộng bình thường. Màu đỏ là bậc thứ hai, có thể ra vào một số ít nơi đặc biệt. Màu kim là cấp cao, trừ phòng Vip mọi nơi đều có thể tiến vào. Mà có thể đi vào phòng Vip, cần tìm người đeo hoa hồng màu đen." Vermouth mỉm cười, chỉ là tươi cười kia lại khiến người ta thoạt nhìn cảm giác sởn tóc gáy, "Ừ, tìm được rồi, ở trước bàn đồ ngọt có một tên mập."

Sherry theo hướng Vermouth nhìn qua, mày hơi nhăn lại.

"Tên mập đại khái tầm 30 tuổi, tuy rằng dáng người có chút khó coi, thế nhưng ngoại hình này không tính là xấu, người Italia mặc Tây trang được thiết kế riêng, đồng hồ khảm vàng, giày da GUCCI, phối hợp không tính kém, bất quá nhìn qua tên mập này không phải người có khiếu thưởng thức, bên cạnh hắn khẳng định có nhà thiết riêng của mình. Tên mập có tiền nhưng không phải hàng đầu, tính tình nhìn qua rất ôn hòa, rất phù hợp với yêu cầu của cô." Vermouth cẩn thận đánh giá tên mập, càng xem càng thuận mắt.

"Cô đi tìm hiểu hắn chút đi." Shiho ngưng mắt nhìn một lát, tuy rằng ngoại hình không tốt, thế nhưng miễn cưỡng chắp vá một chút.

Vermouth nhận lệnh, nhàn nhã đến cạnh người đàn ông, biến thành ngữ khí nũng nịu nói: "Miếng Chestnut Lady này thoạt nhìn rất mỹ vị."

Tên mập nhìn Vermouth, cầm lấy một đĩa bánh ngọt Chestnut Lady đi về phía cô, Vermouth đang chuẩn bị cảm kích vươn một bàn tay ra, chỉ thấy tên mập cầm đĩa bánh ngọt đi qua cạnh Vermouth, mắt cũng không ngắm mĩ nữ bên cạnh.

"Tên mập này thật không hiểu phong tình...... Không phải thái giám thì là Gay." Vermouth khó thở rống lên một tiếng, nếu không phải người ở đây quá nhiều, cô thật muốn cho tên mập đi gặp tiểu tình nhân của Gin.

"Người bên trái cô xem ra không phải người đàn ông tốt." Shiho ghét bỏ nói, không muốn nhiều lời, trực tiếp chuyển dời đến mục tiêu kế tiếp.

Người đàn ông bộ dạng không tốt trong miệng Shiho là người đứng ở dưới ánh đèn thủy tinh nơi đại sảnh, ánh sáng quá mức chói mắt khiến cho cả người hắn phảng phất đắm chìm dưới ánh hào quang. Người đàn ông có một gương mặt thật xinh đẹp, tóc dài màu đen buộc sau đầu, giữa sóng mắt lưu chuyển thoáng qua như có mị lực khiếp người, khiến tầm mắt người ta không thể di chuyển được.

Vermouth cười nhạo một tiếng nói: "Hắn là con lai."

"Cô quen biết hắn?" Shiho nhìn người đàn ông duy trì khoảng cách với hai vệ sĩ, trên mặt bọn họ không có thần sắc sợ hãi, khách mời xung quanh hắn cũng không cố ý duy trì khoảng cách với hắn.

"Nói như vậy cũng không chính xác...... Vệ sĩ bên cạnh hắn cũng không phải loại bình thường, nhưng người này nhìn qua có giá trị vũ lực rất thấp, hai vệ sĩ này rất có khả năng phụng mệnh bảo vệ hắn. Dáng vẻ của người đàn ông quá mức đẹp, trên tai có xỏ khuyên, hơn nữa lễ phục của hắn thiên về trung tính, có chút phong cách Trung Quốc, tôi dám kết luận hắn chỉ là thụ, mà gã đàn ông của hắn hẳn là lão đại hắc bang bên HongKong Trung Quốc."

"......" Shiho hết chỗ nói rồi, có cái gọi là thụ thụ không thể hút nhau, người đàn ông này không phù hợp tiêu chuẩn.

Trong lúc hai người phụ nữ đang bôn ba vì Shinichi, Shinichi đã yên lặng giải quyết đại sự của đời mình.

Shinichi từ chỗ Shiho biết Gin đã đi vào phòng Vip, nên vẫn loanh quanh gần đó, ý đồ tìm ra biện pháp đi vào.

Thế nhưng vệ sĩ bên ngoài phòng Vip kỷ luật nghiêm minh, thay phiên gác, xác minh thân phận người đi vào nhiều lần, người không đủ tư cách hoàn toàn không vào được.

Trong lúc Shinichi rảnh rỗi lại bị quản lý trưởng bắt được, kêu Shinichi đi xử lí khói trong phòng hút thuốc.

Shinichi cầm công cụ vệ sinh đi quét tước, lại gặp một người đàn ông nguy hiểm.

Cửa phòng hút thuốc khép hờ, một người đàn ông nghiêng người tựa vào trên sofa, đang gọi điện thoại với người nào đó.

Chỉ thấy người đàn ông hơi nheo mắt, yên lặng vài giây sau nói: "Ngài Triệu, chỉ có việc nhỏ như vậy mà lại dây dưa với tôi thật không thú vị."

"Hàng tôi muốn, người tôi cũng muốn." Shinichi không biết đầu điện thoại bên kia nói gì, ngữ khí khi người đàn ông nói biến hóa cũng không lớn, nhưng vừa rồi ánh mắt lại lạnh vài phần.

Người đàn ông trong lúc nói hút vài ngụm thuốc, khói thuốc theo hô hấp phun lên, cả phòng sương khói lượn lờ.

"Ngài Triệu, ông không trả nổi sự đánh đổi này." Người đàn ông treo điện thoại, tùy tay dụi tắt thuốc lá, đứng dậy đi về phía cửa.

Shinichi không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, người đàn ông này xem ra là ở trong thế giới ngầm, người như thế bản thân không nên tiếp xúc làm gì.

Vì thế Shinichi làm bộ như vừa tới, cúi đầu đẩy cửa phòng hút thuốc ra, đi vào vệ sinh quét tước.

Ai ngờ người đàn ông kia không tính rời đi, hắn xoay người đến trước mặt Shinichi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Khi một đôi giày da đen lau đến loáng bóng xuất hiện trong tầm mắt Shinichi, Shinichi chậm rãi ngẩng đầu, người đàn ông ăn mặc trang phục bóng bẩy, phối quần tây màu đen với áo khoác Tây trang cùng màu, bên trong là áo sơmi màu trắng cùng caravat màu lam, bên ngực đeo hoa hồng màu đen, khuy áo trên cổ tay khảm kim cương, trong lúc lơ đãng lộ ra đồng hồ khảm kim cương, người đàn ông này cho Shinichi ấn tượng đầu tiên là kẻ có tiền.

Đường nét gương mặt người đàn ông cương nghị, đồng tử ngăm đen dưới một đôi mày kiếm sâu không lường được, môi dày mũi thẳng, màu da hơi vàng, gương mặt rất bình thường, nhưng khí chất trên người người đàn ông này lại khác xa người bình thường, khiến người ta đã gặp là không quên được.

Ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông của Shinichi quả thật đã lớn mật hơn người khác một ít, đã rất nhiều năm không có người nào nhìn thẳng hắn như vậy, thân phận của hắn luôn khiến vẻ mặt những người xung quanh mang theo sợ hãi cùng địch ý.

"Bé con thú vị, bé tên là...... Kurosawa Shiho?" Người đàn ông bị khơi dậy hứng trí, đánh bậy đánh bạ xông tới trước mặt tiểu gia hỏa nom có vẻ thú vị này.

"......" Kudo theo bản năng muốn phản bác, lại đột nhiên nhớ tới Kurosawa Shiho là thân phận giả Shiho đặt cho mình, đối với tên này cậu thật sự muốn nhổ nước bọt.

"Bé cố ý tiếp cận tôi?" Người đàn ông chống tay phải lên bức tường phía sau Shinichi, mỉm cười nhìn Shinichi.

"Không có." Shinichi lập tức phản bác nói, cậu còn không biết người đàn ông này là ai, làm sao có khả năng cố ý tiếp cận hắn.

"Trí nhớ của tôi rất tốt, tôi thấy bé ở mấy chỗ cạnh đây lo lắng rất lâu, chẳng lẽ không phải là muốn bám người giàu có?" Chẳng thể trách người đàn ông có suy nghĩ như vậy, ở trên du thuyền 80% phục vụ viên đều mang theo suy nghĩ này. Vừa rồi đã có vài người mặc trang phục mèo con làm dáng õng ẽo trước mặt hắn, chẳng qua hắn chướng mắt bọn họ mà thôi.

"Tôi không thiếu tiền." Đôi môi Shinichi tạo thành một đường thẳng tinh tế, người đàn ông này sao lại tùy tiện chửi người vậy chứ?

"Tôi biết...... Bé muốn đi vào phòng Vip?" Người đàn ông dừng một lát, ngón tay hơi động, trầm giọng nói.

Shinichi buông mi trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Ừm."

"Đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì, tiểu gia hỏa bé đến tìm kích thích?" Ánh mắt người đàn ông hơi hẹp lại, nhớ tới mấy trò chơi bên trong kia, hắn có chút ưa sạch sẽ nặng thật sự không chịu nổi.

"Cái gì mà tìm kích thích chứ?" Shinichi đáp, vẻ mặt không hiểu, cậu thật sự không biết bên trong phòng Vip có những hoạt động gì, còn tưởng rằng cũng giống như bên ngoài uống rượu nói chuyện phiếm ăn tráng miệng.

Người đàn ông có chút ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ bé đến làm việc thay cảnh sát?"

Shinichi lập tức ngẩng đầu, phủ nhận nói: "Sao có thể chứ?"

Người đàn ông như cười như không nhìn Shinichi, trên người tiểu gia hỏa tuyệt đối cất giấu bí mật, hắn đến cùng có muốn bớt chút thời gian cùng tiểu gia hỏa chơi trò chơi này hay không? Gần đây chuyện làm ăn về vũ khí đã hoàn thành, ngoại trừ cái tên họ Triệu không biết thức thời cứ cột lấy hắn, tựa hồ không có chuyện gì cần hắn ra mặt, không bằng cùng tiểu gia hỏa chơi một chút đi.

Người đàn ông cầm lấy tay Shinichi, âm thanh hợp lí nói: "Tôi có thể đưa nhóc vào phòng Vip."

"Thật sao?" Shinichi kích động nhảy dựng lên, bởi vì cao hứng nên xem nhẹ bàn tay của cậu đang bị người đàn ông nắm lấy.

"Đương nhiên." Người đàn ông nói xong liền cầm tay Shinichi rời khỏi phòng hút thuốc, đi về phía vòng Vip.

Lại nói lúc này Shiho đang tìm Shinichi thì mắt thấy Shinichi cùng một người đàn ông khác đi vào phòng Vip, cô nhìn chằm chằm cái đuôi mèo lắc la lắc lư phía sau của Shinichi, liên lạc qua điện thoại với Vermouth.

Shinichi không nghĩ tới phòng Vip lại dâm loạn như vậy, ở nơi công cộng còn làm chuyện xằng bậy, lại còn không để ý số lượng, có mấy người cùng làm chuyện kia với một người, quả thật rất khó coi.

Shinichi hai tay che mắt, thật sự là nhìn không được.

Người đàn ông ôm lấy bả vai Shinichi, mang theo cậu đi vào trong, không nghĩ tới tiểu gia hỏa ngây thơ như vậy, chỉ có mức độ ấy mà đã không chịu nổi.

Đi một lát tựa hồ đến nơi, người đàn ông kéo Shinichi ngồi xuống.

Shinichi như cũ hai tay che mắt, người đàn ông nghiêng thân lại, kề bên tai Shinichi nói: "Tiểu gia hỏa, nơi này rất thanh tĩnh."

Người đàn ông thở nhiệt khí bên cạnh tai cậu bởi vì nhắm mắt nên những giác quan khác càng thêm mẫn cảm, vì vậy tai Shinichi chậm rãi đỏ.

Shinichi ngượng ngùng mở mắt ra, bọn họ tựa hồ đến một căn phòng thật lớn, tuy rằng phòng rất lớn nhưng cũng nhiều người ngồi, hơn mười người tự làm chuyện của mình, hoặc uống rượu hoặc tán tỉnh hoặc đánh bài, hình ảnh tuy xa hoa lãng phí nhưng so với bên ngoài thật sự là tốt hơn nhiều.

Shinichi nhìn vài người, tựa hồ đều là kẻ ở trong thế giới ngầm, cho đến khi tầm mắt trượt qua gương mặt người nào đó rốt cuộc không nhúc nhích được.

Gin vắt chân ngồi thành hình cung trên sofa ở chính giữa, trong tay cầm một điếu Mild Seven, đang cúi đầu hít một ngụm, sương khói vọt lên người đàn ông cũng ngẩng đầu nhìn về phía Shinichi.

Cả người Shinichi run lên, từ đáy lòng dâng lên cảm giác sung sướng không thể dùng lời nói để hình dung, phảng phất như thứ cậu đợi suốt mấy ngàn năm chính là cái ngẩng lên trong chớp mắt này.

Gin chạm với tầm mắt của Shinichi, sau lại nhanh chóng chuyển sang hướng bên kia, hoàn toàn không đặt Shinichi vào trong mắt.

Shinichi nháy mắt xì hơi, hai tay nắm chặt quần nhanh chóng buông lỏng rồi rời ra, cuối cùng cụp mắt buông mi, tâm tình suy sụp.

Người đàn ông ngồi cạnh Shinichi đem tất cả thu vào trong mắt, đáy lòng dần có điểm hiểu ra.

Một người phụ nữ trong phòng rót thêm rượu vào ly, cười điên cuồng vặn vẹo, tiêu sái đến trước mặt Gin, thẳng tắp nhìn chằm chằm Gin.

Gin thở ra một hơi thuốc phun hết lên mặt người phụ nữ, ả ta si ngốc cười, đột nhiên nhào lên cắn một cái lên miệng hắn, đè đầu Gin lại muốn hôn lưỡi.

Gin nhịn xuống xúc động muốn một súng giết chết ả, thò tay kéo người đàn bà vào trong lòng, niết một cái lên cái mông tròn vo của ả, nhếch miệng lộ ra răng nanh trắng tuyết: "Tiểu bảo bối, em thật nhiệt tình."

Shinichi nhìn một màn này thiếu chút nữa nôn ra, cái ngữ khí ngọt lịm kia của Gin khiến cậu hoài nghi Gin có phải bị người khác cải trang không, hắn chưa từng đối với cậu ôn nhu như vậy, chẳng lẽ lúc Gin ở cạnh cậu chưa bao giờ cho cậu một chút ôn nhu vụn vặt là vì hắn chỉ nhất thời đi lệch hướng, hắn vẫn thích phụ nữ?

Người phụ nữ cắn thuốc, hiện tại dục hỏa đốt người, thấy Gin đáp lại ả, cô một tay đẩy Gin lên sofa, vừa hôn lưỡi Gin vừa cởi quần áo của mình.

Người ngồi bên cạnh Gin vội vàng ồn ào, Shinichi tức giận đến sắc mặt đều đỏ, tên đàn ông ngu ngốc phát tình dâm loạn, cậu lúc trước còn không cam tâm tin tưởng, hiện tại xem ra Gin thật sự đã quên cậu.

Shinichi nổi giận đùng đùng muốn đứng dậy, người đàn ông xa lạ kia lại chặn chân Shinichi, thấp giọng nói: "Tiểu gia hỏa, xem ra bé và Gin có quen biết...... Hắn đối với bé như vậy, không bằng bé cũng bắt chước làm theo, khiến hắn tức giận một phen?"

"Anh là ai?" Shinichi cảnh giác nói, người đàn ông này biết Gin, cho dù không phải người của Tổ chức thì thân phận cũng sẽ không thấp, hơn nữa hắn cư nhiên dám đánh chủ ý lên Gin, chắc chắn hắn dám khẳng định Gin sẽ không trả thù hắn.

Dạng đàn ông này, có lẽ cũng nguy hiểm giống như Gin vậy.

"Cái này không quan trọng, quan trọng là bé muốn hay không?" Người đàn ông chậm rãi dùng môi hôn dọc theo trán đến chóp mũi của Shinichi, cuối cùng vươn đầu lưỡi ra quét qua chóp mũi một cái.

Shinichi không được tự nhiên xê dịch về phía sau một chút, cự tuyệt nói: "Không cần."

"Một ngày nào đó bé sẽ cần tôi." Người đàn ông nói rồi xoa đầu Shinichi, động tác tràn ngập sủng nịnh cùng ấm áp.

Gin ngồi ở giữa không biết khi nào đã đẩy ả đàn bà kia ra, đứng dậy dụi tắt điếu thuốc còn một nửa khói, không chút do dự xoay người rời đi.

Bên trong phòng lại yên tĩnh, tất cả mọi người đang vì cảm xúc của Gin đột biến mà không hiểu làm sao, chỉ có người đàn ông kia ý vị thâm trường nhìn bóng dáng Gin.

Mọi chuyện dần trở nên thú vị hơn rồi đấy, lần này có lẽ hắn sẽ trải qua một kì nghỉ không giống trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro