Chương 8. Đánh lén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chỉ là khiến tao tự mình động thủ...... Mày còn chưa đủ tư cách"
______________________________________________________

Conan bị xem là đứa nhóc nghịch ngợm, đang xoa xoa chỗ sưng đỏ trên trán mình, người đại diện của một danh ca thấy cậu động chạm lung tung lên cây đàn dương cầm, nhanh tay lẹ mắt bắt cậu lại cốc đầu một cái thực mạnh, còn lầu bầu cây đàn đó quý giá biết bao nhiêu, ngón tay của cậu là cái thá gì mà đòi chạm vào.

Đáng ghét nhất chính là vẻ mặt cười như có như không của Gin, vô cùng vui sướng khi thấy cậu bị người ta bắt nạt.

"Daddy, đầu đau quá." Conan không thể để Gin ung dung tự tại như thế được, cậu nghĩ nghĩ, sau đó chạy đến cầm lấy tay Gin, giương đôi mắt trong veo long lanh ánh nước lên.

Vẻ mặt của ba người ở đây lập tức cương cứng, ca sĩ Delilah và người đại diện thì xấu hổ không thôi, còn Đỗ An thì lại ngạc nhiên.

"Fuery, còn không mau xin lỗi tiểu thiếu gia." Delilah kịp phản ứng, Đỗ An là nhà tài trợ của cô, ngầm nói muốn giới thiệu cô với một ông chủ giàu có. Ngoại hình và điều kiện vật chất của Gin cũng không tồi, quần áo phụ kiện đều là thứ xa xỉ, trên người mang khí thế của người địa vị cao, có thể gặp người đàn ông đáp ứng đủ những điều kiện này quả là không dễ, tuyệt đối không thể đắc tội.

Người đại diện lập tức khom người xin lỗi: "Tiểu thiếu gia, xin lỗi."

"Gin, không nghĩ tới cậu...... Thật sự có chút bất ngờ." Đỗ An ngoài ý muốn nói, người được bồi dưỡng từ nhỏ cũng không thiếu, lão vốn dĩ tưởng Conan là thành viên của Tổ chức.

Conan "hả" một tiếng, Đỗ An không biết tên giả hay thân phận giả của Gin, trực tiếp xưng hô bằng tên trong Tổ chức, chẳng lẽ lão chỉ là thành viên bên ngoài, chưa có khả năng xâm nhập bên trong? Như vậy tư liệu lão nắm giữ, đối với Gin không quan trọng?

Gin vô cùng thâm ý nhìn Conan, lúc này mới nói: "Một tiểu quỷ không bằng mặt bàn[1], đưa ra ngoài trải đời."

[1] không bằng mặt bàn: ý nói yếu kém, chưa hiểu thế sự.

Conan ho hai tiếng, biểu đạt mình rất bất mãn với lời giải thích của Gin.

Lúc này đoàn người Jodie đã rời khỏi đại sảnh, Đỗ An nhiệt tình mời Gin tham gia một party lớn phía ngoài boong tàu trên tầng ba của du thuyền.

"Gin, bây giờ cậu đúng là người hiếm thấy." Người đàn ông Trung Quốc ngồi đối diện Gin nói một câu lưu loát nhưng không phát âm chuẩn tiếng Anh, lời này nghe vào tai rất không tự nhiên.

Conan khinh thường liếc mắt, người đàn ông kia chẳng phải muốn nói Gin chơi mạt chược cmà cũng muốn đem "con trai" theo bên người sao?

Gin tựa lưng vào ghế dựa, lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ giữ trên tay thưởng thức.

"Ha ha, một bàn này ta thắng, quá khen quá khen." Một tên khác cũng là người Trung Quốc chắp tay cảm ơn, bởi vì thắng tiền mà cười lớn.

Hai người kia đều là đối tác kinh doanh của Đỗ An, lần đầu tiên gặp mặt Gin, nên hai người theo đến.

Bên cạnh mỗi người đều có một vị ca sĩ dựa vào, bên cạnh Gin chính là vị tiểu thư Delilah lúc nãy.

"Gin, đêm nay vận may của cậu không tốt!" Đỗ An thấy tiền của Gin từ một ngọn đồi biến thành "đất cát", trên mặt cười giống như mèo trộm được thịt tươi.

Bọn họ đánh cược mười nghìn là nhỏ nhất, đơn vị tiền tệ là dollar, một bàn chí ít phải thua mười mấy vạn đến mấy trăm vạn, mà Gin lại thua liên tiếp hơn mười ván.

Gin không chút phật lòng, rất tùy ý nói: "Tiểu quỷ, đổi chút tiền lại đây."

Conan miễn cưỡng nhấc chân rời khỏi chỗ ngồi, cậu cũng không phải phục vụ viên, cứ luôn gọi cậu làm loại chuyện này.

Bất quá lúc này ngược lại là cơ hội tốt, Conan tìm được một phục vụ viên kêu hắn đổi tiền đưa đến bàn Gin, còn mình thì chạy xuống đại sảnh tầng một, mục tiêu chính là phòng nghỉ tạm thời đặt cây đàn Petrof phía sau đại sảnh.

Phục vụ viên đổi tiền đại khái cần ba đến bốn phút, cậu từ chạy từ tầng ba xuống tầng một rồi trở lại sẽ không kịp, có thể lấy cớ là đi toilet, nhưng thời gian cũng không thể lâu quá.

Vì vậy Conan chạy một mạch như điên đến phòng nghỉ tầng một, cho nên khi tới nơi liền thở hồng hộc, lúc này trong phòng không có người, cậu lập tức chạy qua cẩn thận điều tra danh cầm đáng giá thế giới này.

Tìm kiếm một lát Conan rất nhanh mò được một cái hộp chìm dưới đàn, nhưng dựa vào lực tác động bên ngoài còn không phá được cây đàn này huống chi là mở hộp ra.

Hai tay khoanh trước ngực, Conan ngồi xuống đất, lúc trước Đỗ Diễm nói Đỗ An rất thích âm nhạc, cho nên giấu quà tặng con gái trong bản nhạc, lấy cớ là khích lệ cô ấy chuyên tâm học nhạc, dùng phương pháp suy luận thì rất có thể cách để mở cái hộp này ra liên quan tới âm nhạc.

Conan đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người, chạy đến trước đàn dương cầm, nhấn các phím đàn thành dòng chữ "Petrof" theo âm luật, một tiếng động vang lên, chiếc hộp chìm mở ra.

Conan không còn gì để nói với cái mật mã này của lão, thật đúng là đầu óc một sợi gân.

Nhưng mà khác với điều cậu suy nghĩ thì trong hộp trống không, hoàn toàn không có thứ Conan phỏng đoán.

Chẳng lẽ là cậu suy luận sai? Hay là có người đã đến lấy nó đi trước?

Conan nghĩ tới ông lão tóc trắng kia, có lẽ ông ấy sẽ biết gì đó.

Conan không tìm thấy bóng dáng của ông ấy trong các phòng nghỉ, cậu dừng lại nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp chạy đến đại sảnh của hội trường, rốt cuộc cũng thấy người đàn ông trên sàn nhảy.

Trong nháy mắt cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng lúc này Conan cũng không hiểu được nguyên nhân.

Người kia đang điều chỉnh âm cho đàn Piano trên sàn nhảy, thấy Conan chạy lại từ phòng nghỉ, hòa ái nói: "Cậu bạn nhỏ, sao cháu lại ở đây?"

Conan gãi đầu, ra vẻ buồn rầu nói: "Ông ơi, cháu lạc daddy rồi, cháu thấy có người trong phòng để đàn, còn tưởng rằng là daddy."

"À, đó là tiểu thư nhà tôi, cô ấy muốn gặp ông chủ Aegean, cũng không cho tôi đi cùng...... Tiểu thư trưởng thành, hiểu được tâm tư của ông chủ." Ông ta vui mừng vuốt ve đàn dương cầm, tựa hồ có chứa một đoạn hồi ức.

Conan nghe vậy, không nói gì lập tức chạy khỏi đại sảnh, vẫn chậm một bước, Đỗ Diễm đã đưa món đồ đi!

Conan chạy đến cầu thang tầng hai thì bắt gặp Jodie, hai người nhanh chóng nhìn xung quanh bốn phía, thấy không có người liền mở một cánh cửa của phòng gần nhất tránh đi.

"Cool kid, sao cháu lại ở cùng Gin?"

"Cô Jodie, sao cô ở trong này?"

Hai người đồng thời hỏi, ngữ khí cũng nôn nóng giống nhau.

"FBI nhận được một cuộc gọi nặc danh, người kia nói đêm nay Gin sẽ xuất hiện. Người thông báo cũng rất cẩn thận, chúng tôi điều tra địa chỉ IP chỉ là nơi nào đó ở hải vực Thái Bình Dương, không có nơi ở rõ ràng." Jodie giải thích trước, "Sau này chúng tôi điều tra được hành trình mới nhất của Chris Vineyard, xác thật có kế hoạch tới lễ hội âm nhạc du thuyền Vienne, cho nên FBI mới ngụy trang thành vệ sĩ vào hội trường."

Conan khẽ nhíu mày, hiển nhiên có người tiết lộ hành tung của Gin ra ngoài, mà người có thể làm được việc này trên du thuyền chỉ có Đỗ An, và thành viên cao cấp là Gin. Nếu Đỗ An tiết lộ ra ngoài, mục đích của lão tất nhiên là muốn FBI bắt Gin, bảo vệ bản thân an toàn. Nhưng nếu Gin cố ý làm, mục đích của hắn khó có thể đoán được. Hoặc Tổ chức Áo đen có phản đồ bên trong, muốn mượn việc này để trừ bỏ Gin rồi cướp lấy vị trí?

"Cool kid, cháu còn chưa trả lời câu hỏi của cô." Jodie dựng thẳng ngón trỏ lên, khom lưng hỏi.

"Nha, cháu bị bắt đến, tóm lại một lời khó nói hết." Conan trong lúc nhất thời rất khó nói rõ ràng tình cảnh của mình, tuy rằng bị Gin đưa đến, thế nhưng thực tế lại tự tại tự do không hạn chế, trên cơ bản có thể tùy ý làm việc.

Jodie thấy Conan không muốn nhiều lời, đổi vấn đề hỏi: "Conan, Đỗ An là ai, vì sao muốn chúng tôi bảo vệ hắn?"

"Đỗ An là thành viên Tổ chức áo đen, bí danh Budweiser, kẻ phản bội mà Gin muốn trừ khử." Conan gác hai tay sau gáy, buồn bực trả lời, "Đỗ An có tư liệu của Tổ chức, cháu nghi lão giấu ở phòng đặt dương cầm tại tầng một, nhưng vừa rồi tìm kiếm, con gái của Đỗ An là Đỗ Diễm đã cầm đi trước."

Jodie lắc đầu, ngạc nhiên nói: "Cool kid, cái này không có khả năng, vừa rồi nghe lời cháu cô và đồng nghiệp đã bí mật đi theo bảo vệ Đỗ An cùng Đỗ Diễm, nhưng cô ta vẫn ở trong phòng mình chưa hề đi ra."

"Cái gì?" Conan thấp giọng kêu lên, nâng cằm, rơi vào câu hỏi trong lòng. Người đàn ông tóc trắng kia nói với mình Đỗ Diễm đi qua phòng để dương cầm, mà người của FBI đã sớm đi theo bảo vệ Đỗ Diễm, nếu được FBI bảo hộ hơn nữa còn chưa ra khỏi phòng, như vậy người tóc trắng kia nói dối! Nhất định có chỗ sai, đến cùng là chỗ nào?

FBI bí mật bảo vệ, Đỗ Diễm hẳn không biết chính mình bị giám sát, như vậy cô ấy không có lí do gì để đi cửa tránh rời tới nơi khác. Cậu đi vào đại sảnh thì không có người đàn ông kia, chờ đến khi cậu đi ra thì người kia đang đứng trước đàn điều chỉnh âm...... Đợi đã, cậu chỉ nhìn thấy ông ta cầm dụng cụ, không nghe thấy tiếng đàn.

Một người điều chỉnh âm chuyển nghiệp theo luật phải ấn mười hai phím âm trên đàn để điều chỉnh âm chuẩn, để piano đạt tới âm luật cùng xúc cảm tốt nhất, cho nên quan trọng nhất là phải đệm được một khúc hoàn hảo, để điều chỉnh âm luật tốt hơn. Đó là vấn đề cơ bản, nhưng mà lúc nãy một âm thanh cũng không có. Vậy thì chỉ có một trường hợp, người đàn ông kia không phải đang điều chỉnh âm, hắn cầm công cụ chỉ để giả mạo.

Nếu người đó lấy đi thứ trong hộp chìm, hoàn toàn có có đủ thời gian mà không bị phát hiện, nhưng hắn làm vậy là có mục đích gì?

Vermouth! Conan bỗng nhiên nhớ tới người phụ nữ này cũng đang ở trên du thuyền, mà người am hiểu về hóa trang nhất chỉ có cô ta!

"Cô Jodie, Vermouth hiện tại ở đâu?" Conan hơi mím môi, tia sáng u ám trong đôi mắt nhất thời khó hiểu.

Jodie thông qua thiết bị mini liên hệ với đồng nghiệp, rồi sau đó xác nhận nói: "Chúng tôi đã mất dấu Vermouth."

Ánh mắt Conan nhìn về phía khác, suy nghĩ một lát mới nói: "Cô Jodie......"

"Cool kid?"

Conan quay lại đại sảnh tầng một, ở trong có thứ cậu cần phải xác nhận.

Bởi vì ở bên ngoài nên không có dụng cụ chuyên nghiệp, Conan chỉ có thể mượn phục vụ viên một cuộn băng dính, cậu muốn kiểm tra dấu vân tay lưu trên đàn.

Nhưng trên phím của cây đàn piano đặt trên sàn nhảy lại không có, trên bàn cũng không có, chỗ nào cũng được lau sạch sẽ, vân tay của người đàn ông kia hoàn toàn biến mất. Tương phản là trên đàn dương cầm Petrof trong phòng kia có đầy dấu vân tay, trừ người kia còn có của Conan.

Vân tay của con người là bất biến, có thể phân biệt. Nhưng mà một người từ nhỏ biến thành lớn, tuyến vân tay sẽ riêng biệt, từ nhỏ thành to, từ nhạt đến đậm. Tuyến vân tay của trẻ con tương đối nhỏ cũng tương đối mỏng, người trưởng thành tương đối dày cùng sâu, bởi vậy thông qua bản chất của tuyến vân và sự dày đặc có thể nhận biết đây là người trẻ tuổi.

Trên Petrof quả thật lưu lại cả vân tay của trẻ con và người già, khi đó người đàn ông tóc trắng hẳn là thật, như vậy người đến sau kia có khả năng giả mạo, sợ phiền phức bị vạch trần thân phận cho nên không dám để lại vân tay.

Có thể ngụy trang được hoàn hảo như thế Conan chỉ nghĩ đến Vermouth của Tổ chức áo đen, kỹ xảo ngụy trang của cô ta chính mình cũng đã nghiệm qua, ngay cả mẹ Yukiko cũng không phải đối thủ của Vermouth.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của Conan về Gin, cái này không giống tác phong của hắn, nói là hành vi cá nhân của Vermouth còn đáng tin hơn.

Nếu là Gin đại khái sẽ cầm súng bức bách Đỗ An nói ra nơi che giấu tư liệu, sau đó không màng Đỗ An có nói hay không hắn cũng sẽ tặng lão một viên đạn, rồi "quét" sạch mối quan hệ của Đỗ An, tìm ra nơi cất giấu tư liệu.

Đương nhiên đây là ý tưởng cá nhân của cậu, dựa theo động cơ thì Gin là nghi phạm lớn nhất, không có khả năng bài trừ.

"A -- " Chuyên chú vào điều tra khiến Conan không chú ý tới phía sau có một bóng đen dần dần tiến lại, đánh vào sau gáy cậu, lập tức hai mắt cậu tối đen, hôn mê bất tỉnh.

Một người đàn ông tiếp được thân hình nhỏ bé của Conan, ôm vào trong ngực rồi thông qua con đường khác rời đi.

Lúc này trên boong tàu ở tầng ba du thuyền, phục vụ viên đem tiền của Gin để trong bát phía trước tới chỗ của Đỗ An, hiện tại trên bàn mạt chược hai người khác đã rời đi.

"Gin, Trung Quốc có câu Thái Sơn sụp ngay đỉnh mà mặt không đổi sắc, hình dung không phải là cậu hiện tại sao?" Đỗ An hút một điếu xì gà, lão rất hưởng thụ tình trạng hiện tại.

Gin nhìn tên không biết trời cao đất rộng này, lãnh đạm trả lời: "Hừ, mày nói tao muốn thua?"

"Gin, cậu biết vì sao tôi mời cậu tới đây không? Thực ra tôi sớm biết ý đồ của cậu, cho nên sớm đã vì cậu mà tạo sẵn một nhà giam. Không có bất cứ chỗ trốn nào trên du thuyền, trong địa bàn của tôi, cậu bất quá cũng chỉ là con quạ đen bị chặt đứt một cánh." Đỗ An lộ rõ bộ mặt thật, không quan tâm mà tuôn hết toàn bộ.

"Tao lúc nào cũng có thể giết mày." Gin chưa từng đặt Đỗ An vào mắt, đây chỉ là thành viên ở cấp thứ năm của Tổ chức cung cấp một ít tài chính mà thôi, hoàn toàn không nắm giữ bất cứ tin tức nào bên trong của Tổ chức.

Đỗ An dữ tợn cười nói: "Không sai, cậu tùy thời có thể giết tôi, thế nhưng trên chiếc du thuyền này hiện tại hầu hết là người của FBI, chỉ cần cậu dám động thủ, FBI có thể nắm giữ chứng cớ phạm tội của cậu, đưa cậu vào sở cảnh sát, không thể nào dễ dàng thoát ra được."

"Tao nói thêm một câu, tao muốn giết mày lúc nào cũng được, chỉ là khiến tao tự mình động thủ...... Mày còn chưa đủ tư cách." Gin đứng thẳng dậy, gió biển thổi bay tóc hắn, tóc mái như một dòng sông dài hoàn toàn che lấp cặp đồng tử thị huyết kia, chỉ còn lại duy nhất âm thanh lạnh lẽo khiến người ta run như cầy sấy.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro