Chương 7. Đàn dương cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mỗi một lần biểu diễn đều là giết người thật sự, không quan trọng biểu diễn, mà là hiện thực."
_____________________________________________________

Tám giờ tối, du thuyền trên sông Danube chậm rãi chạy, Conan nhoài người vào bên cạnh cửa sổ, thưởng thức cảnh sắc mĩ lệ bên bờ sông Danube, đồng thời suy nghĩ sự tình đêm nay.

Gin không có khả năng bị người kia uy hiếp, việc bị uy hiếp có ảnh hưởng tương phản, càng có ý khiêu chiến càng khiến hắn thấy hưng phấn. Sự uy hiếp của Đỗ An tạm thời dùng được, nhưng Gin là người không biết cái gọi là từ bỏ, đến cùng hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để giết tên phản đồ Đỗ An của Tổ chức đây?

Conan chuyên chú nghĩ, không phát hiện người đàn ông kia vừa tắm rửa xong đi ra, cho đến khi chiếc khăn tắm màu trắng ném lên đầu cậu, cậu mới chật vật kéo khăn xuống, trừng mắt phẫn nộ nhìn tên tóc bạch kim để trần nửa người trên kia.

"Tiểu quỷ, lau khô tóc cho tồi." Gin ngồi xuống quay lưng lại với Conan, nửa người trên của hắn để trần, mái tóc dài ướt đẫm thả trên vai, giọt nước trong suốt trượt xuống tấm lưng trắng nõn, mang theo vẻ đẹp khó tả.

Conan đỏ bừng mặt, dáng người của lão nam nhân này bảo dưỡng tốt như vậy thật không bình thường.

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng Conan hiện tại không có quyền phản kháng, cậu xoắn xuýt một chút, rồi vẫn phải cầm khăn lau tóc cho Gin.

Tóc của Gin thả trên lưng dài đến tận eo, hai cánh tay nhỏ bé của Conan vốn dĩ không thể ôm hết, hơn nữa dù đã đi cà nhắc đến, nhưng cũng chỉ đứng vừa đến đỉnh đầu.

Conan đành từ bỏ suy nghĩ nhàn hạ, nhanh chóng lau khô tóc cho Gin.

Nhưng so với tưởng tượng của cậu thì hoàn toàn khác, tóc của Gin rất mềm, tuy cậu không tự nguyện có loại đam mê này, nhưng vẫn không tự chủ được lưu luyến mái tóc.

Gin đại khái là nhàm chán, lấy bản nhạc phổ Conan đặt ở đầu giường xem, biểu tình nghiêm túc lật xem như đọc bản tin quốc tế.

"Daddy, nhìn có hiểu được không vậy?" Conan đột nhiên có tâm tư đùa dai, đi đến trước bản nhạc thăm dò.

Gin nhìn gương mặt đầy giảo hoạt của Conan, vẻ mặt như cười như không, sau đó lười biếng trả lời: "Không nhìn."

"......" Conan yên lặng tiếp tục công việc, vốn định trêu chọc một chút cũng không được, lão nam nhân này đúng là không có chung đề tài nói chuyện!

Bỗng vang lên một tiếng động nhỏ, cửa phòng bị người bên ngoài dùng thẻ phòng mở ra.

Dáng vẻ Vermouth biếng nhác dựa vào khung cửa, trên mặt mang theo ý cười, trong ánh mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.

"A nha, tôi quấy rầy của chuyện tốt của anh sao?" Vermouth nhìn thấy Gin liền nháy mắt mập mờ mấy cái, Gin sẽ không để ai dễ dàng đến gần mình, là vì biết Cool Guy sẽ không gây ra bất kì sự bất lợi nào cho hắn hay cho rằng Cool Guy là tay mơ trói gà không chặt nên cứ thế mà đưa lưng về phía kẻ địch?

Gin nhìn về phía Vermouth, biểu tình lập tức thâm trầm, mâu quang ẩn thấu lạnh lẽo.

Người đàn bà này lúc nào cũng tự cho mình thông minh, chỉ có 'ngài ấy' mới khoan nhượng.

Conan hơi đỏ mặt, đôi mắt chuyển về bóng dáng trần trụi của Gin, mặt càng đỏ hơn.

"Ok, ok, không đùa anh." Vermouth thấy mặt Conan biến thành quả cà chua, trong lòng sung sướng cười nói, "Gin, con mồi đã trình diện, anh đã chuẩn bị tốt để biểu diễn chưa?"

"Vermouth, đó là nghề chính của cô. Tôi ở nơi này, chưa từng biểu diễn." Gin cười khẽ lên tiếng, nhưng đáy mắt rõ ràng không có ý cười.

Đối với Gin mà nói, mỗi một lần biểu diễn đều là giết người thật sự, không quan trọng biểu diễn, mà là hiện thực.

Trong lòng Conan từ nóng như lửa đốt lập tức trở nên lạnh lẽo, ở cạnh người này, năng lực và tâm tình hắn biến ảo khó lường.

"Tôi mỏi mắt mong chờ." Ngón trở và ngón giữa của Vermouth khép lại đặt giữa môi, hôn gió Gin một cái.

Cửa phòng đóng lại, Gin hừ lạnh, bỏ khăn trên đầu xuống đi vào phòng tắm thay đồ.

Trong phòng Vip trên tầng bảy, giống như trên người Gin bị dính cái gì đó bẩn thỉu, thuyền viên lập tức chuẩn bị bồn tắm cho hắn, Vodka không biết chạy đi đâu.

Conan đành phải ở trong phòng với Gin, đương nhiên cậu cũng không biết chạy đi nơi nào. Chỉ là cậu không hiểu một điều, rõ ràng Gin và Đỗ An đang bàn chuyện, nhưng ngoài mặt hai người cũng không có động tác gì, Đỗ An vẫn hiếu khách như trước, mà Gin cũng rất kiên nhẫn chờ đợi trên địa bàn của kẻ địch.

Chờ Gin thay xong lễ phục màu đen, Conan đã tự giác ôm ba lô của mình sửa sang lại thật tốt, đứng cạnh cửa chờ Gin.

"Tiểu quỷ, đêm nay theo sát ta." Ánh sáng chiếu vào gương mặt hắn, làn da vốn trắng nõn được ánh trăng chiếu vào càng như trong suốt, mũ dạ trên đầu tạo thành bóng ma trên mặt hắn, khiến người ta không thể thấy rõ ánh sáng trong đôi mắt.

Conan nhỏ giọng xem nhẹ nói: "Biết rồi, lão nam nhân."

Gin không vui hừ một tiếng.

"Daddy, không nhanh lên âm nhạc sẽ bắt đầu mất." Conan run run, cả người ớn lạnh, nói nhỏ như vậy mà vẫn nghe được, chẳng phải chỉ là gọi một tiếng lão nam nhân thôi sao.

Chín giờ tối, du thuyền âm nhạc chính thức bắt đầu. Khách quý tới thưởng thức phần lớn là phú hào quý tộc Vienne, còn có một ít gương mặt doanh nhân châu Á.

Hội trường âm nhạc tuy nhỏ, nhưng danh ca, ngôi sao thế giới lại không thiếu, mà Vermouth lấy thân phận là minh tinh điện ảnh Chris Vineyard quang minh chính đại xuất hiện, hấp dẫn không ít ánh mắt.

Conan vươn một tay che miệng, nhàm chán ngáp một cái, vừa rồi trong hội trường không nhìn thấy Đỗ An, Gin thoạt nhìn cũng không phải sắp có hành động gì, nếu chỉ là một buổi hội âm nhạc cậu sẽ bị nghẹn chết. Cậu đang nghĩ tới bản nhạc phổ, cũng không nhìn qua Gin cầm ly rượu nho, nghiêng mình dựa vào sô pha, một bộ dáng hoàn toàn mê mẩn.

"Conan, hóa ra em ở trong này !" Cô gái Đỗ Diễm ngày hôm qua vừa gặp một lần bỗng nhiên vươn hai tay đặt lên vai Conan, cao hứng gọi.

"Đỗ tỷ tỷ." Sắc mắt Conan lập tức căng thẳng, trên trán trượt xuống ba vạch hắc tuyến, bà chị này vẫn hoạt bát như vậy.

Ánh mắt Đỗ Diễm thỉnh thoảng dừng trên người Gin, rồi nói với Conan: "À, Conan, ngày hôm qua chị làm rơi một tập tài liệu, em có thấy không?"

Gin tựa hồ ghét bỏ cái liếc nhìn của Đỗ Diễm, đứng dậy đi vào toilet.

Conan lấy bản nhạc trong ba lô ra: "Chị nói cái này sao?"

"Chính là tập tài liệu này, đây là quà sinh nhật ba chị tặng hôm trước." Đỗ Diễm ôm tập tài liệu vào trong ngực, áp má lên nó, hoài niệm nói, "Conan, thật hâm mộ em với daddy còn có thể ra ngoài đi du lịch với nhau. Ba chị đã rất lâu rồi không quan tâm đến chị, đã rất nhiều năm trôi qua, ông ấy mới tặng quà cho chị. Chị nhớ trước đây ông ấy rất thích âm nhạc, ông còn hi vọng chị sẽ trở thành một nhạc gia tương lai, cho nên giấu quà trong nhạc phổ, đến cuối cùng thì chờ chị tìm kiếm. Còn tưởng rằng không tìm được, cảm ơn em, Conan."

Đỗ Diễm nói rồi cúi đầu hôn lên trán Conan, sau đó ôm nhạc phổ rời đi.

Gương mặt cô ấy có một tầng nước mỏng, Conan rút giấy trên bàn, đang định lau hơi nước trên mặt, bỗng nhiên như nhớ tới điều gì đó.

Đỗ An nói một tháng trước đã sớm cất giấu tài liệu ở vị trí bí mật, mà Đỗ Diễm lại nói ba bỗng tặng quà sinh nhật, chỉ là món quà bị giấu trong bản nhạc.

Đây là trùng hợp hay có âm mưu? Nếu đây là sự thật, vị Đỗ tỷ tỷ nhiệt tình kia sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm, Tổ chức áo đen sẽ không bỏ qua cô ấy. Dù có thế nào cậu cũng phải tìm được món quà này trước Đỗ Diễm, xác nhận lại nó có nguy hiểm hay không.

Nhưng dù đã xem qua bản nhạc chép tay của Đỗ Diễn, nhưng ấn tượng của cậu với [Blue Danube River] rất mơ hồ, cũng không thể nhớ lại nguyên tác hoàn chỉnh dể đối chiếu.

Conan ảo não nhìn xung quanh hội trường, cậu thấy các ngôi sao, ca sĩ đang ra ra vào vào một cửa gỗ phía bên trái, đó hẳn là phòng nghỉ của bọn họ, không chừng trong tay bọn họ cũng có nhạc phổ [Blue Danube River].

Conan muốn tự mình kiểm định nên hoàn toàn bỏ qua câu nói của Gin là phải theo sát hắn, nhảy xuống sô pha chạy về phía phòng nghỉ.

Phòng nghỉ được ngăn cách thành từng buồng, Conan không thể xông vào phòng có người được, đành kiếm qua mấy phòng, cũng không tìm những phòng không có người.

Nhưng mà Conan đi đến cuối đường thì thấy có một căn phòng đang mở, bên trong đặt đàn dương cầm nổi tiếng thế giới Petrof – Đàn dương cầm Petrof là quốc bảo của Tiệp Khắc, được các nhà nhạc gia châu Âu đồng thuận công nhận là một trong năm chiếc đàn bậc nhất thế giới. Mà đàn Petrof vốn dĩ là danh cầm của Vennie, nhưng do người Áo thất bại trong thế chiến I, nên bất đắc dĩ phải nhượng ra một phần lãnh thổ trong điều ước Versailles khiến Tiệp Khắc trở thành quốc gia độc lập, bởi vậy đàn Petrof liền từ danh cầm Vienna biến thành quốc bảo Tiệp Khắc.

Bởi vì nguyên nhân này, cho nên buổi tối hôm nay không đặt chiếc đàn này trên hội trường?

Conan bò lên ghế dương cầm, trên đó có bảy bản nhạc phổ, vừa lúc có thứ cậu muốn tìm – [Blue Danube River].

Đang lúc Conan muốn lật ra xem, một bóng người xuất hiện ngăn cản.

"Bé trai, đàn này là của ông chủ ta Aegean, không thể tùy tiện sờ mó." Người đàn ông nhìn qua đã năm, sáu mươi tuổi, nếp nhăn đầy mặt cùng mái tóc bạc, trên lưng đeo một túi công cụ.

Conan ngẩng đầu, cười một cách hồn nhiên: "Ông ơi, lúc nãy có một anh đánh đàn rất hay, cháu còn muốn nghe thêm lần nữa."

Người đàn ông tóc bạc xoa đầu Conan, cảm hoài thở dài: "Haizz, giống hệt bộ dạng của ông chủ ta trước đây, thôi thì vì cháu mà ngoại lệ một lần vậy, sau khi nghe xong phải ngoan ngoãn trở về nhé."

"Vâng!"  Conan mạnh mẽ gật đầu, may mắn giấu được, nghe người này nói có vẻ là quan hệ chủ tớ với người sở hữu chiếc đàn này, nếu như bị đuổi đi cậu sẽ không thể xem qua nhạc phổ.

Ông ta cẩn thận đặt túi dụng cụ cạnh đàn dương cầm, vì không kéo khoá nên thấy rõ được đồ vật bên trong, có âm thoa, cờ lê điều âm, âm giáp, âm keo...... Xem ra người này là nhạc sư kiêm người điều chỉnh đàn.

Ông không chọn nhạc phổ, trực tiếp cầm bản [Blue Danube River] trên tay Conan đánh một đoạn.

Ai cũng nói người chỉnh đàn là nhạc sư xuất sắc, lúc này Conan mới hiểu được câu nói này, người đàn ông đánh một khúc nhạc ẩn chứa tình cảm thân thiết, nhưng người khác nghe vào thì là tình cảm nan giải.

Nhưng mà lúc này Conan không muốn chú ý đến sự tình lắm, cậu chuyên chú nghe khúc nhạc, sau đó đối chiếu với bản nhạc chép tay trong đầu mình, đến đoạn cuối cùng khi âm kết thúc vang lên cậu nhận ra sáu lỗi sai.

Ba của Đỗ Diễm nói dấu quà trong nhạc phổ, nếu vậy khả năng liên quan nhất là cái này! Trong tiểu thuyết trinh thám thường có những tình tiết, chuyển hoá luật lữ thành chữ cái tiếng Anh, bản chép tay của Đỗ An có sáu lỗi âm sai: "xi" [ trung âm ], "mi" [ đê âm ], "fa" [ cao âm ], "rê" [ cao âm ], "la" [ trung âm ], "fa" [ đê âm ] chuyển hóa thành chữ cái tiếng Anh chính là Petrof -- Đàn dương cầm Petrof.

Sắc mặt Conan trở nên nghiêm túc, không khỏi đánh giá chiếc đàn này.

"Bé trai, nhanh trở về nào, nếu về muộn người nhà sẽ phải đi tìm đấy." Người đàn ông già khép lại bản nhạc, thúc giục Conan rời khỏi phòng.

Conan tiếc nuối nhìn thoáng qua cây đàn, xem ra chỉ có thể đợi ông lão này không có mặt mới đến được.

Vừa trở lại đại sảnh lễ hội âm nhạc, Conan vừa vặn bị Gin bắt, chỉ thấy Gin đang dập tắt một điếu thuốc cháy còn một nửa, nhấc Conan lên làm bộ muốn đánh.

"Daddy, con chỉ đi toilet." Conan nói dối, cái tên bạo lực này không thèm bận tâm trường hợp gì, hắn mà cho một tát phỏng chừng cả mắt sưng vù lên.

Gin bày ra vẻ mặt rõ ràng không tin, bất quá hắn cũng không làm khó Conan, ném cậu sang một bên sô pha.

"Daddy, đêm nay ba rất không bình thường." Conan đẩy gọng kính mắt, chưa bao giờ cậu thấy thái độ Gin khác thường như đêm nay, muốn mình phải theo sát bên cạnh hắn, rốt cuộc đang ẩn giấu âm mưu gì đây

"Tôi chán ghét phiền toái." Gin nhếch môi mỏng, trong thần thái tràn ngập tà khí không nói nên lời.

Không moi ra được điều gì Conan gật đầu có lệ: "Con biết, sẽ không cho ba thêm phiền toái."

Đoạn nhạc dạo sau khi đệm xong, cho đến khi kết thúc lễ hội, không có bất cứ việc gì xảy ra.

Sau khi lễ hội âm nhạc kết thức, Đỗ An lại xuất hiện, hắn vẫn tỏ ra bình thường như không có việc gì mời Gin đến bên cạnh sân khấu, nhiệt tình giới thiệu một vị ca sĩ xinh đẹp dạo này mới nổi là Delilah cho hắn.

Gin không nhận cũng không cự tuyệt, đứng ở nơi đó hưởng thụ người đẹp nhiệt tình múa điệu lễ rửa tội bên người.

Conan "a" một tiếng, quay đầu trừng  mắt, lão nam nhân chứng nào tật nấy, không sửa nổi. 

Ngay trong nháy mắt, Conan thấy một không người đáng lẽ không nên xuất hiện, chuẩn xác mà nói là một người đến bất ngờ. Cô Jodie FBI đang đứng cạnh một danh ca nhạc kịch, hai bên là tên vệ sĩ có đeo tai nghe, hoặc có thể là đồng nghiệp.

Jodie dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi thăm Conan vì sao lại ở cạnh Gin, Conan lộ ra biểu tình một lời khó có thể giải đáp hết.

Ngay sau đó Jodie giơ ngón trỏ tay phải chỉ vào Gin, tựa hồ đang hỏi mục đích của hắn tới nơi này.

Ngại Gin ở đây, Conan không thể lên tiếng, cậu nhìn nhìn xung quanh, bên cạnh cậu, cách sân khấu biểu diễn không xa là nơi đặt đàn dương cầm.

Conan nhớ tới Đỗ An dùng phương pháp kia, Gin nói mình không nhìn nhạc phổ, mà Đỗ An cùng không quan tâm cậu, nhiều nhất cũng chỉ xem là trẻ con chạy loạn, nếu dùng biện pháp này có lẽ có thể.

Conan vừa nghĩ xong thân thể đã chạy theo tư tưởng, cậu chạy đến trước đàn piano, nhẹ nhàng chạm tới hai phím trắng đen giao nhau phía trên......

Đỏ và đen va chạm, màn vạch trần cứ vậy mở ra.

------------------------------

* Đàn Petrof:


** Bản nhạc Blue Danube River

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro