Chương 6. Nhạc phổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao chưa bao giờ nhận trao đổi, dù là với hình thức nào"
_____________________________________________________

Rời khỏi Scotland, hành trình tiếp theo của Gin là thủ đô âm nhạc Vienna, một tòa thị thành được trang hoàng bởi âm hưởng.

Nhờ ơn phúc của mẹ, Conan đã đến Vienna mấy lần, cậu rất thích kiến trúc Gothic của mấy khu vực Baroque và Rome, bước chậm tại ngã tư nội thành, kia là những bức tượng nghệ sĩ âm nhạc toàn vẹn nhất còn sót lại mà mẹ Yukiko của cậu yêu thích. Ví dụ như Schubert, Strauss, Mozart, Beethoven...... Hầu như với bức ảnh nào Yukiko cũng đều có ảnh chụp, cậu cũng đã chụp hình chung với Ran cạnh bức tượng Bethoven, tất cả là do mẹ cậu thúc giục đứng vào chụp.

Lúc này Gin cùng Conan đang ngồi ở tầng cao nhất bên trong quán cà phê của công viên, nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp của sông Danube cùng núi Alpes xa xa.

Conan cũng không biết mục đích Gin đến Vienna, có thể hắn đang điều tra cái gì đó.

"Bé con, chị có thể ngồi đây không?" Một cô gái tóc đỏ đeo kính đen đi lại bàn Conan, tầng trên quán đã kín hết chỗ, sớm không còn vị trí nào, cô gái hiếm khi đi du lịch một chuyến, tất nhiên không muốn bỏ qua cảnh đẹp tuyệt sắc thế này, vì thế quyết định tìm bàn nào đó xin ngồi cùng.

Gin và Conan ngồi với nhau giống như ba và con, tuy rằng người cha nhìn qua hơi nghiêm khắc, nhưng Conan trông rất đáng yêu, nên cô ta quyết định ngồi ở chỗ này.

"Chị ơi, để em hỏi daddy cái đã." Conan lộ ra nụ cười thật tâm nhất, nói đùa, Boss cấp cao đang ngồi đối diện cậu, cậu chẳng dám tùy tiện đồng ý.

Bỗng cô ta tình thương đại phát, ôm lấy Conan nói nhăng nói cuội: "A, thật là đứa bé ngoan, giá mà nhà chị cũng có đứa trẻ ngoan như em vậy thì thật tốt."

Nói xong cô ta liền ngồi xuống, hoàn toàn không hỏi đến người đàn ông đang toả ra hàn khí phía đối diện một câu.

"Ha ha." Conan cười gượng hai tiếng, hoá ra tất cả các bà mẹ trên thế giới đều như vậy sao?

"Bé con, em tên là gì?" Cô gái nựng má Conan, cảm giác mềm mại khiến cô không nỡ buông tay.

Conan không làm được gì, đành nhìn người phụ nữ: "Tên em là Edogawa Conan."

"Ế, em là người Nhật Bản sao? Tên chị là Đỗ Diễm, đến từ Trung Quốc, em có thể gọi chị là Đỗ tỷ tỷ[1]." Đỗ Diễm không sợ người lạ, rất dễ thân.

[1]: nghĩa là chị Đỗ, mình để vậy nghe cho gần gũi thêm một chút.

Conan tuy mắt trợn tròn lên, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Vâng, Đỗ tỷ tỷ."

"Conan em và daddy đi du lịch sao?" Đỗ Diễm liếc nhanh qua người đàn ông ngồi đối diện, lập tức kinh hoảng ngoảnh đầu lại, hàn khí trên người hắn quá khủng bố.

"Vâng, daddy rất thích nghe Opera." Conan gật đầu, tùy tiện bịa ra một cái cớ.

"Như vậy sao, hai người đến thật đúng lúc, ngày mai trên sông Danube có một lễ hội âm nhạc du thuyền, rất nhiều ngôi sao Opera sẽ tham gia, chị có tới hai chiếc vé miễn phí lận!" Đỗ Diễm có chút bất ngờ, người đàn ông ngồi đối diện trông có vẻ không giống người đam mê âm nhạc.

"Đỗ tỷ tỷ thật xinh đẹp, chị cũng là nghệ sĩ Opera sao?" Conan bị mù nhạc, ngũ âm không chỉnh, tuy nhờ có sự ảnh hưởng của mẹ nên đã từng chơi những bản nhạc danh giá thế giới bằng đàn violin, nhưng cũng không phải quá thích nghe Opera.

"Conan em thật là, ha ha...... Cha chị là nhà tài trợ của lễ hội du thuyền âm nhạc, cho nên đưa hai người vào hoàn toàn không có vấn đề gì cả." Đỗ Diễm bị lời nói của Conan làm cho vui vẻ, phụ nữ nào mà không muốn nghe người khác khen mình xinh đẹp?

Gin đang ngồi đối diện bỗng nhiên xen miệng vào: "Đỗ An."

Đỗ Diễm giật mình đứng dậy, ngạc nhiên hỏi: "Hả? Sao anh biết tên ba tôi?"

"Chiếc du thuyền kia." Gin dời tầm mắt đến trên con sông màu lam Danube, hiếm khi hắn trả lời vấn đề nhàm chán của phụ nữ như thế này.

Đỗ Diễm nhìn về phía sông Danube, tìm kiếm một lát rồi vươn ngón tay chỉ vào một hướng, nói: "Conan, đó chính là du thuyền của ba chị."

Trên du thuyền xa hoa có treo một băng ngữ màu đỏ, phía trên viết một dãy chữ bằng tiếng Trung, Conan chỉ vừa nhìn đã nhận ra cái tên Đỗ An.

"Oa, thật khoa trương, đúng là kiểu cách của nhà giàu mới nổi!" Conan nghĩ thầm như thế, nhưng không dám nói ra khỏi miệng, sợ bị cô ta tức giận mà bóp cổ chết.

Đỗ Diễm mở túi xách ra, tìm kiếm hai chiếc vé tàu rồi đưa đến trước mặt Conan: "Nè, Conan, nhất định phải tới nhé!"

"Vâng!" Conan gật đầu, trước cứ nói thế này với cô gái đã.

Đỗ Diễm líu ra líu ríu nói chuyện, Conan chỉ có thể gật đầu ứng phó, cuối cùng may mà có một cuộc điện thoại cứu vớt cái lỗ tai sắp hỏng của cậu.

Đỗ Diễm vội lấy điện thoại từ trong túi ra, bởi vì quá vội nên lúc rời đi có đánh rơi một tập tài liệu.

Lúc Conan phát hiện ra thì Đỗ Diễm đã biến mất khỏi tầng trên cùng của quán cà phê, có gọi thế nào cũng không quay lại.

Tập tài liệu được đựng bằng bao trong suốt, bên trong là một xấp bản nhạc, một quyển số viết tay lại bản [Blue Danube River] của Strauss.

Vienna nổi tiếng là cố hương của nhạc gia nổi tiếng người Áo John đã sáng tác ra điệu Waltz Waltz. Strauss cũng vì ba đoạn Waltz này mà nổi tiếng, được ngợi khen là "Vua của Waltz". Trong đó [Blue Danube River] là miêu tả phong cách âm nhạc của con người Vennie, có danh tiếng rất lớn.

Người chép bản nhạc này hẳn là rất đam mê âm nhạc, Conan nhặt tập tài liệu lên, nếu lần sau còn cơ hội gặp thì sẽ đưa cho cô Đỗ.

Đến khi chạng vạng, Vodka lái Porsche đã được Australia cấp phép đến đón Gin, dòng Carrera GT năm 1964, cũng tương tự Porsche 356A, sở thích của Gin rất thống nhất.

Giao lộ phía trước bật đèn đỏ, Vodka đạp phanh lại, Vodka nhìn vào kính chiếu hậu nói chuyện với Gin: "Đại ca, Vermouth đưa tin đến, 'ngài ấy' muốn chúng ta giải quyết người kia vào đêm mai."

Conan nghe được bọn họ nói tới 'ngài ấy', không khỏi vểnh tai chăm chú lắng nghe.

"Hừ, 'ngài ấy' thật có đủ tin tưởng với cô ta." Gin đối với Vermouth là triệt để bất mãn, loại phụ nữ theo chủ nghĩa thần bí luôn làm hỏng chuyện của hắn khiến hắn không thể ưa nổi dù chỉ một chút.

Conan tự ngẫm Vermouth và 'ngài ấy' hẳn là có mối quan hệ rất thân mật, nói như vậy Vermouth cũng đã gặp qua 'ngài ấy', lần sau gặp lại phải moi thông tin từ cô ta.

"Đại ca, có cần cho cô ta một bài học không?" Vodka trung thành với Gin, luôn lấy vui buồn của Gin làm vấn đề ưu tiên.

"Trước cứ bất động, cô ta còn chưa chạm đến điểm mấu chốt của tao. 'Ngài ấy' tin tưởng là sủng hạnh cô ta, dù sao cũng không xa." Gin nói một câu ý vị thâm sâu làm người ta không thể không nghĩ sâu xa, cũng không thể biết rõ ý tứ thực sự bên trong.

Giống như ở Scotland, chỗ ở của Gin tại Vienne vẫn là thiên soa địa viễn[2], là một ga-ra rửa xe rất lớn gồm 2 tầng. Bởi vì quản lí và nhân viên ở trên tầng hai hết, nên chỉ còn lại hai căn phòng, tất nhiên Vodka đã chiếm một cái rồi. Cho nên Conan không thể không ở chung với Gin, thậm chí còn nằm ngủ chung trên một chiếc giường.

[2] thiên soa địa viễn = xa hoa lộng lây.

Đây là ga-ra rửa xe quy mô lớn, có không ít người giàu lui tới, Porsche 356A của Gin đỗ ở chỗ này, ngược lại không hề gây chú ý, mà còn tiện che giấu hành tung.

Ba giờ chiều hôm sau, một nhà thiết kế thời trang đem theo ba trợ lí tới, nhân viên trong khu lặng lẽ đưa bọn họ lên tầng hai, phối quần áo cho Gin và Conan.

Conan làm "Con tin", chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý ngồi xuống.

Người thiết kế cho Gin rất thức thời, trực tiếp đưa quần áo đã chuẩn bị xong đến cho Gin chọn, Conan thì bị ba trợ lý kia ép buộc thay đổi quần áo cùng kiểu tóc, mệt đến mức sắp nằm gục xuống.

Nhất là lúc làm tóc, Conan ngồi mà không thể cử động, quá nhàm chán nên rất nhanh đã buồn ngủ. Lúc sau cậu thật sự nhịn không được, tìm tòi một chút trong căn phòng không lớn này, cuối cùng chỉ có thể tìm đến bản nhạc phổ cô gái kia làm rơi chiều hôm qua để giết thời gian.

Từ chữ viết có thể nhận thấy người chép bản nhạc rất dụng tâm, vô cùng yêu thích âm nhạc, Conan từng xem qua nhạc phổ [Blue Danube River], nhưng ấn tượng mơ hồ, hiện tại nhìn lại, so với bản trong trí nhớ của mình có chút khác biệt

Sau khi Conan xem đi xem lại bản nhạc, kiểu tóc của cậu cũng làm xong.

Trong gương hiện ra thân ảnh trẻ con mặc tây trang màu trắng, tóc được chải sơ qua, chỏm tóc quen thuộc bỗng nhiên không thấy đâu.

Gin đại nhân liếc nhìn Conan, bất mãn nói: "Rất chướng mắt!"

-- Nè nè, anh nói tôi chướng mắt hay là tạo hình của tôi chướng mắt?

Conan trừng mắt không nói gì, tên đáng ghét!

Nhà thiết kế thấy không tương xứng lắm, lập tức kêu ba người trợ lí tới đổi cho Conan thành bộ tây trang màu đen, sửa chút eo lưng để cậu thay.

Conan mặc tây trang màu đen đứng cạnh Gin, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ của hai cha con, không có bất cứ màu trắng nào.

Gin hài lòng với tạo hình này, cho đến khi kết thúc Conan vẫn không hiểu Gin làm vậy là có ý đồ gì.

Bảy giờ tối, Vodka lái xe đưa Gin và Conan đến bến tàu Danube, buổi sáng hôm qua chiếc du thuyền kia cũng neo ở nơi này, người giàu có cùng các quý phụ phu nhân lục tục đến, thong thả đi lên tàu theo thứ tự.

Conan nhớ tới ngày hôm qua Vodka nói phải ám sát người nào đó, chiếc du thuyền này sợ là địa điểm gây án.

Vodka dừng Porsche lại cùng đi lên, Gin mang theo Conan, đưa vé để lên thuyền, không dùng tới chiếc vé của cô gái kia, bởi vì cả hai chiếc vé và bản nhạc chép tay đều được cậu bỏ vào trong ba lô nhỏ rồi.

Người soát tàu thấy chiếc vé viết danh tự cao quý, vỗn dĩ cũng đã rất cung kính, hiện giờ trên mặt lại càng hiện ra vẻ lấy lòng, hắn khom người nói: "Khách nhân tôn quý, chủ nhân chúng tôi đang đợi ngài, mời ngài đi bên này."

Soát vé viên trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp, một người khác lập tức thay ca cho hắn, chiêu đãi quan khách đến từ khắp nơi.

Conan vừa đi vừa nghĩ, bất luận là ở chỗ nào Gin cũng luôn được cung phụng.

Người soát vé đưa Gin đến phòng Vip của du thuyền tại tầng bảy, nhà đầu tư của lễ hội đã chờ từ lâu, nhìn thấy Gin lập tức tiến lên bắt tay hỏi thăm, bưng trà rót nước.

Đây là thói quen tiếp khách của người Trung Quốc, mà Đỗ An nhìn qua hình như là khách quý.

Đỗ An rót trà cho Gin và Conan trước, sau đó mới rót cho mình.

Dựa theo lễ nghi uống trà của người Trung Quốc, trước tiên Gin gạt nắp chén trà, hắn ngửi qua rồi nói: "Trà Phổ Nhị của Vân Nam Trung Quốc?"

"Gin, mũi cậu vẫn tinh như vậy." Đỗ An kêu lên một tiếng khiến Conan sửng sốt, chỉ có thành viên trong Tổ chức mới được biết bí danh, chẳng lẽ Đỗ An là thành viên Tổ chức?

Gin hừ lạnh một tiếng: "Hừ, đối với kẻ phản bội Tổ chức, khướu giác của tao chưa bao giờ sai."

"Gin, sự tình lần này hoàn toàn hiểu lầm...... Cậu cũng đã chưa tới Trung Quốc hai, ba năm rồi, tình huống ở đó so với cậu tưởng tượng phức tạp hơn nhiều." Đỗ An có ý đồ biện giải, vô cùng rõ ràng hắn đã phản bội sau lưng Tổ chức.

Conan im lặng lắng nghe, Đỗ An là thành viên của Tổ chức ở Trung Quốc, gần như có thể đưa ra kết luận này.

"Budweiser, tao ghét nhất là kẻ nói dối." Mặt Gin trở nên âm trầm, "Budweiser, mày lợi dụng thế lực của Tổ chức để phát triển lớn mạnh, hôm nay đã công thành danh toại, liền muốn qua sông đoạn cầu?

Budweiser? Bia Budweiser là rượu của Hoa Kì, thế nhưng mấy năm gần đây lại chiếm số lượng tương đối lớn trên thị trường bia rượu cao cấp ở Trung Quốc, Đỗ An dùng bí danh này cũng khá thích hợp.

Conan hơi mím môi, buông mí mắt xuống giả làm đứa trẻ ngoan.

"Gin, tôi xác thực là dựa vào Tổ chức để leo lên, nhưng sự cống hiến của tôi mấy năm nay với Tổ chức cũng tương xứng với ân huệ năm đó, hiện tại tôi chỉ muốn âm thầm sống yên ổn với người nhà." Đỗ An lau mồ hôi trên trán, trời mới biết Gin làm hắn kinh hoảng bao nhiêu, nhưng dã tâm lại khiến hắn không thể lùi bước được, vĩnh viễn bị quản lí bởi Tổ chức thì tiền đồ của hắn còn gì đáng nói?

"Hừ, mày cho rằng nhất cử nhất động của mày có thể qua mắt Tổ chức? Cái đầu của lão Breeze chưa làm mày thông minh hơn?" Gin lấy một bao thuốc lá ra, rút một điếu ở giữa ngậm trong miệng, sau đó mở bật lửa cái "cạch", châm lửa hút, hít sâu rồi nhả khói trắng.

"...... " Ánh mắt Đỗ An từ hiền hòa đột nhiên trở nên sắc bén, ngữ khí nói chuyện cũng không còn khách khí như trước, "Gin, ý của cậu tôi vô cùng rõ ràng. Nhưng tôi cũng đã lưu lại một đường, một tháng trước tôi đã sớm cất giấu tài liệu của Tổ chức ở một nơi bí mật, nếu tôi chết sẽ có người lan truyền tập tài liệu này ra. Đợi khi mùi toả rộng đám chó săn đánh hơi được, FBI tuyệt đối sẽ không bỏ qua, địa vị của cậu trong Tổ chức cũng sẽ bị dao động.

"Tao chưa bao giờ nhận trao đổi, dù là với hình thức nào." Ông ta nói chưa dứt lời, Gin đã ưu nhã đứng dậy rời đi, Conan liếc nhìn Đỗ An rồi đuổi theo sau.

Cuối cùng Vodka thu lại súng lục trong tay, trước khi đi vào cửa chính phát ra tiếng cười ha hả.

Sau khi Gin đi, đáy lòng Đỗ An đã xụi lơ, tên này quả nhiên thủ đoạn, vốn tưởng rằng việc làm tuyệt đối cơ mật sẽ không bị nhận ra, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện. May mắn hắn sớm có chuẩn bị, bằng không vừa rồi liền gặp nguy hiểm.

Nhưng mà, chỉ cần qua đêm nay, Gin triệt để không thể cầm tù hắn nữa.  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro