32 - Cái chap này nhạt vì bị hết ý tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kamui Yato đã ở lại Yorozuya 5 ngày rồi, và chưa hề có ý định rời đi, dù là Gintoki Sakata và Shinpachi Shimura đã đuổi khéo anh ta tận mấy lần. Hiện tại, anh chàng Đầu Hồng của chúng ta đang bận sấy tóc cho em gái yêu quý Kagura Yato. Con bé ôm thằng nhóc Kiyoshi có cái đầu cũng ánh đỏ không kém trong tay, mắt lim dim tận hưởng sự chăm sóc đặc biệt này.

Mấy ngày trước thì con bé còn có ý định đuổi thằng anh điên khùng này về nhà, nhưng xa nhau cũng một thời gian dài làm con bé cũng nhớ gia đình, và Kamui đã mang đến cái không khí đó. Có mấy đêm, con bé chui rúc vào lồng ngực của Kamui ngủ yên lành một giấc đến sáng. Dĩ nhiên, điều này làm Đầu Hồng nở hoa trong lòng, và tuyệt nhiên không có ý định rời đi.

Kiyoshi với chiếc Sukonbu xanh lè trong tay, chốc chốc lại cuộn mình sâu hơn trong vòng tay Kagura. Kamui không thích việc này lắm, nhất là khi con bé nhà mình đã bắt đầu có sự phát triển đặc biệt ở vòng 1 và vòng 3 lấp ló sau tà áo xường xám kia.

- Được rồi, nói đi - tiếng máy sấy vừa tắt, Shinpachi liền hỏi chuyện cậu Yamaki xấc láo kia, sau trận đòn nhừ tử từ Kagura đã trở nên biết điều hơn một chút - Bọn anh có thể làm gì để cứu hết đám nhóc kia ra?

Yamaki trầm mặc không nói, đôi lông mày nhíu lại đầy đăm chiêu.

- Cứu làm gì chứ? - Nó hạ giọng, lí nhí nói chỉ vừa đủ nghe.

- Không lẽ em định để bọn nhóc bị bán đi vậy sao? - Shinpachi gặng hỏi thêm.

Câu hỏi đánh trúng tim đen của thằng bé, trong chốc lát, hai bàn tay nó siết chặt hơn, bấu sát vào da thịt mỏng manh, còn đôi môi thì run lẩy bẩy không nói ra lời. Từ trong ánh mắt đang né tránh đó, Shinpachi có thể thấy được mấy tia sáng hy vọng, cái thứ mà thằng bé tưởng như không bao giờ có được.

- Không sao đâu - Giá để kính nở một nụ cười dịu dàng hết sức có thể, từ tận đáy lòng thể hiện ý muốn giúp đỡ - Không có ba mẹ cũng không sao, ít ra thì vẫn thấy được bầu trời mà, nhỉ?

Yamaki vô thức nhìn ra màu xanh ngát trước mắt mình ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn về phía Kiyoshi đang vô tư đùa nghịch cùng Kagura. Hình như lâu lắm rồi, nó chưa bao giờ được nghe tiếng cười giòn tan như vậy, cái tiếng cười mà cả tuổi thơ nó đã đánh mất.

- Bọn em...là người ở Yoshiwara...

Tiếng nói đứt quãng vang lên ngay khi Shinpachi đang thất vọng vì bản thân không biết làm gì giúp bọn nhóc, thu hút cả nhóm người trong căn nhà. Xung quanh im bặt, chỉ có tiếng nói đều đều trầm đục của Yamaki. Nó thở dài một cơn, rướn người ôm lấy Kiyoshi vào lòng như để trấn an, rồi lại tiếp tục câu chuyện.

- Từ lúc có nhận thức, bọn em đã thấy mình ở trong một căn phòng to lớn, đen kịt và không thấy Mặt Trời. Ở trong đó, bọn em được ăn uống và ngủ nghỉ rất đầy đủ. Lúc đầu, em cứ nghĩ điều đó là tốt, tuy rằng thiếu cha mẹ, nhưng sống cùng anh chị em thì rất vui. Cho đến khi...

Yamaki lại run lên một cơn, vô thức siết chặt Kiyoshi hơn. Thằng bé cảm nhận được sự hoảng sợ đến từ anh trai mình, liền xoay người vỗ về hắn bằng ánh mắt an ủi.

- Ngày hôm đó, em và vài bạn khác bị bịt mắt và đưa tới một căn phòng khác. Em không thấy gì hết, nhưng em nghe được. Một nhóm người đã "mua" lại bọn em, và rồi...

Thằng bé tóc đen gục đầu hoảng sợ, hai tay ôm chặt lấy cả thân hình nhỏ bé khi nhớ về cái ngày đó, cái ngày mà bọn nó bị xem như những tấm bia di động trong trò chơi săn bắt nhảm nhí của đám người quý tộc nào đó. Một đám nhóc thân hình còm cõi, trắng bệch vì không được phơi nắng, với hai tay còn trói chặt và chiếc bịt mắt nửa vời trên đầu, chạy toán loạn trong căn phòng bê tông dày đặc. Có đứa vấp ngã, khóc ré lên, lồm cồm bò dậy, rồi lại nằm xuống sau một tiếng súng nổ. Một đứa, hai đứa, rồi ba đứa, cho đến khi trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh nồng và sự im lặng đến đáng sợ, bọn người man rợ kia mới dừng lại, cười khanh khách như những con quỷ.

- Chị ơi - Kiyoshi trông thấy Yamaki đang lăn lộn trên sàn đầy đau đớn, nó không kiềm được mà nước mắt nước mũi đầm đìa, cầm lấy tay Kagura lay mạnh - Anh Yamaki - san lại bị đau đầu rồi, chị cứu anh ấy với!

Shinpachi lập tức đỡ lấy cậu bé gầy gò đang đổ gục xuống sàn nhà, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng run lên từng cơn không thể kiềm chế. Nó khóc không thành tiếng. Sự hoảng sợ tưởng như vừa mới ngày hôm qua đã nén chặt thanh âm, nén chặt tất cả những gì gọi là ngây thơ nhất, đơn thuần nhất.

Kamui ngồi trên ghế sofa dài, đôi mắt nhẹ hướng về phía Kagura, rồi lại cụp xuống khi trông thấy con nhỏ cũng đang ớn lạnh từng cơn. Con bé ngây ngô gặm nhấm Sukonbu, vỗ về thằng nhóc đầu hồng đang khóc nức nở trong lòng, nhưng ánh mắt màu xanh da trời ấy thoáng chốc lại như phủ sương mờ. Dù chỉ là một ít, nhưng cũng đủ hiểu được nó đang nghĩ gì.

Cả nhà Đầu Hồng, tính cả Umibouzu không có tóc, đều không ưa gì bọn bắt cóc trẻ em, để không nói kĩ hơn là hận đến tận xương tủy.

Kagura Yato 4 tuổi, trốn trong góc tối của một căn nhà bỏ hoang với cơ thể nhỏ bé đầy vết thương, hoảng sợ đến mức không rơi nổi một giọt nước mắt, chỉ có thể giương đôi mắt to tròn nhìn những kẻ khốn nạn xem nó như một món hàng...

- Bình tĩnh nào nhóc con - Kamui nghiếng đầu, tựa lên bàn tay đang chống trên thành ghế - Khóc lóc không giải quyết được gì cả. Nói đi, mày có muốn cứu tất cả bọn chúng ra không?

Yamaki nhắm nghiền mắt, từ từ trấn an bản thân bởi những nhịp hô hấp đều đặn. Thằng bé quệt đi giọt nước mắt đọng ở khóe mi còn chưa kịp lăn ra, không e ngại kéo lấy tay áo Shinpachi xì mũi. Nó ngồi nghiêm chỉnh, hai chân xếp bằng, hai tay lót đằng trước, lập tức dập đầu thật mạnh xuống nền nhà lót chiếu tatami.

- Xin anh chị hãy giúp bọn em. Dù có phải trả bao nhiêu tiền, hoặc là làm trâu làm ngựa, em cũng cam tâm.

Sự quả quyết đối chọi hoàn toàn với tâm trạng kích động lúc nãy của thằng bé làm tất cả những người có mặt ở đây phải chạnh lòng. Đối diện với lời cầu xin ấy, Gintoki cũng không thể trưng ra bộ mặt chán đời lười nhác của anh ta được. Tiền của Hinawa đã nhận, người cũng đã cứu, giờ nói không giúp thì chẳng khác nào đem con bỏ chợ.

Hơn thế nữa, Yorozuya này là nhân vật chính diện, vậy nên đối đầu với nhân vật phản diện cũng là điều nằm trong kịch bản. Nếu không thì cái Fanfic này chắc chắn sẽ tự quăng mình vô thùng rác vì hết ý tưởng.

Sau một loạt câu chuyện lớn nhỏ liên tiếp nhau của Yamaki, cơ bản có thể tóm tắt như này. Yoshiwara có một thế lực ngầm mang tên "Buôn bán trẻ em". Không ai biết những đứa trẻ đó từ đâu đến, và rồi sẽ đi về đâu. Chỉ biết một điều rằng, tỉ lệ đi rồi trở về của chúng là 10%, 10 đứa đi thì họa may mới có 1 đứa về trong tình trạng không tốt mấy. Yamaki, may mắn làm sao, chính là một đứa trẻ ấy.

Yorozuya, hiện tại tạm thời tính cả Kamui, dù là hai gã kia chẳng biết lý do anh ta quyết định tham gia vào vụ này mặc kệ việc không được chia hoa hồng là gì, nhưng cũng ừm hửm cho qua vì có thêm đồng minh vừa có tiền vừa có quyền vẫn tốt hơn. Bọn họ quyết định thăm cô Hinawa lần nữa trước khi thăm dò Yoshiwara, vì khả năng cô ta biết chuyện gì đó về thế lực ngầm kia là rất cao.

Có điều, vừa mới đến bệnh viện, Shinpachi đã nhận được tin dữ, rằng cô Hinawa ấy đã qua đời vào ngày hôm kia. Cái ngày mà Yorozuya cưu mang hai đứa nhóc từ trong cửa tử, cũng là ngày mắc xích quan trọng nhất trong vụ này đột ngột "bán muối". Tuy rằng bệnh tình của cô Hinawa không tốt mấy, nhưng trùng hợp đến thế thì ắt hẳn là có sự sắp xếp.

Shinpachi có người quen trong bệnh viện khu vực, tốn khoảng 1000 yên là hỏi được thông tin của cô Hinawa. Dĩ nhiên, tiền từ túi Đại Thiếu gia nhà Yato, và được chi bởi tiểu thư của họ, ít nhiều để đảm bảo việc Đầu Hồng không nổi điên lên rồi đập hai gã ất ơ kia ra bã.

Kamui không tình nguyện mấy chi tiền, miệng thì cười tươi lẩm bẩm "Em gái tao chi thì tao chịu", nhưng trong lòng chỉ muốn lập tức vác con bé về nhà, cách ly với hai gã nghèo chỉ luôn tìm cách bòn rút người khác.

- Cô Hinawa được đem đi hỏa thiêu ngay trong ngày - Shinpachi lật từng trang trong tập hồ sơ, đôi tay nhanh nhẹn cầm bút chì khoanh vào những chỗ quan trọng - Bệnh viêm dạ dày, bệnh viêm hô hấp, bệnh phụ khoa,...

- Nhiều bệnh thật đấy - Gintoki trầm trồ như một lời khen ngợi khi đôi mắt cá chết đang dính vào cuốn Jump mà anh ta vừa nhặt được ở chỗ quái nào đó - Lại còn cả bệnh phụ khoa...

Đầu Bạc nghĩ ngợi một chút, rồi lại hướng ánh mắt về phía Kamui, buông lời trêu chọc.

- Siscon, mày cũng nên đi khám đi. Ai mà biết được cô ta có lây bệnh cho ngươi không!

- Tao rất sạch sẽ - Kamui gằn từng chữ một, thiếu điều muốn ghim sâu những lời ấy vào não Gintoki - Đừng có nói những điều dơ bẩn đó trước mặt Kagura nữa, thằng ngu!

- Oi oi, thà là mày thừa nhận để con bé đỡ sốc - Gintoki vẫn chưa thôi trò đùa cợt của mình, cái trò anh ta cho là vui nhưng lại sắp tiễn anh ta xuống mồ một cách đau đớn nhất - Chứ ngày nào đó mà con bé phát hiện ra thì mày chả còn chút danh dự nào đấy!

- Có cần tao dí vào mặt mày để mày kiểm tra không - Kamui nhướn đôi mắt xanh biếc của mình, nhìn chòng chọc vào gã đầu quắn đang bỡn cợt kia, sẵn sàng lao vào đập cho hắn một trận nên thân - Và thế đéo nào em gái tao phát hiện ra được?

- Ồ - Gintoki trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên, chưa thôi trêu đùa cái gã trịch thượng siscon bệnh hoạn đã đẹp trai lại còn giàu có và ngầu lòi kia - Vậy là mày tính giấu con bé cả đời đúng không? Đừng lo, trông nó thế thôi chứ là dân F*ckgirl ở Kabuko này đấy. Ngày nào nó chả cùng Souchiro-kun yêu quý kiểm tra độ bắn của khẩu Bazooka to oạch của hắ-

Ời, dĩ nhiên là chẳng đợi đến khi Kamui ra tay, Kagura đã thẳng chân chốt hạ một cú đá móc từ dưới lên, điểm dừng là ngay vị trí thứ - đó của Gintoki, thành công khiến Đầu Bạc không chỉ xoăn tóc mà còn xoăn hết cả người vì cơn đau tê dại.

- Còn anh thì sẽ chẳng còn cái gì để kiểm tra đâu, ha!

Shinpachi và Kamui, không hẹn mà gặp, lặng lẽ khép chặt hai chân, đến cả đi còn không dám bước quá dài.

- Này nhóc - Kamui dường như đã chiêm nghiệm được điều gì đó trong câu nói nửa úp nửa mở của Gintoki, không nhịn được tò mò liền hỏi thẳng Kagura - Souchirou - kun cùng khẩu Bazooka to oạch là thằng chó nào?

Con nhóc lùn nhà anh ta giật bắn cả mình trước câu hỏi mang đầy tính tra khảo đột nhiên phủ xuống đầu. Nó không trả lời liền, trong lòng soạn ra vài cái biệt danh phù hợp để nói sao cho khéo. Kagura không chắc là Bakamui sẽ để yên cho Sadist nếu như anh ta biết được manh nha chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng nó.

- Nhóc có người yêu rồi à? - Cái thái độ lảng tránh đó làm Kamui càng thêm nghi ngờ, buộc anh ta phải tiếp tục gặng hỏi cho đến khi có câu trả lời.

Hôn nhau rồi thì tính là người yêu chưa nhỉ?

- Để anh nhắc cho em nhớ - Kamui đành hanh, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn mức cần thiết, xoay người chặn lấy bước chân đang dần nhanh hơn của Kagura - Mấy thằng đó đang muốn lợi dụng em mà thôi, chả có tình cảm đéo gì ở đây hết. Nó chỉ muốn dụ em lê-

- Yên tâm - Kagura khảng khái trả lời với đôi gò má đã ửng hồng lên đôi chút, không biết vì nắng hay vì chuyện gì khác - Bakamui chịch bao nhiêu người mà còn chưa có bạn gái, thì làm sao mà em dễ dàng đồng ý với một thằng chỉ vừa hôn e-

Chết mẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro