1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÂY LÀ BẢN DỊCH PHI THƯƠNG MẠI VÀ CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ.
XIN ĐỪNG MANG ĐI ĐÂU KHÁC NGOÀI ĐÂY.
_____________________________


“Gin-san, Sakamoto-san là một ông chú già.”

Hắn ngẩng đầu khỏi sofa, Shinpachi đang bước vào với một chiếc hộp trên tay. Giấy gói chất lượng cao, không hề ăn nhập với không gian của Yorozuya. Hắn ngay lập tức nghĩ về nó.

“Tại sao cậu không gửi nó hàng năm và trả lại Gin-san?”
“Cậu biết là tớ không thể mà.”

Nakamoto* và quà cuối năm ít khi xuất hiện chứ chưa nói đến là tới thăm Yorozuya, chỉ mỗi hộp quà này được gửi đến. Đó gần như không thể thiếu thường niên từ khi anh và hắn gặp nhau trong không gian.

*Nakamoto: ông chú già (chơi chữ tên bạn Xàm)

“Có gì đâu, tên ngốc đó thích thế nên gửi cũng tốt.”

Shinpachi cẩn thận mở gói quà, ngờ ngợ thứ bên trong là một thứ cậu đã quá quen.

"Rốt cuộc năm nay cũng là thạch."

Khi hắn nhìn vào, thạch trái cây vô vàn màu sắc vẫn được sắp xếp như thường lệ.

Chỉ bởi lúc này là mùa hè, nên hắn bị ám lời nguyền của một tên ngốc không có chút nào khiếu nghệ thuật, tuy đã phân trần cho Kagura và Shinpachi, nhưng thực sự thì là lỗi của hắn.

Tặng một hộp thạch lớn hàng năm khi cậu tiến về phía trước thêm một bước.

Đúng vậy, Tatsuma vẫn tiếp tục thực hiện lời hứa đơn phương. Tuy là một người hay quên nhưng đôi khi anh lại kỉ luật đến kỳ lạ.

Hắn khi ấy từng nghĩ bản thân sẽ rời khỏi nơi đây, rời khỏi chiến trường khốc liệt. Và suy nghĩ ấy trở thành hiện thực một cách bất ngờ. Dòng chảy cuộc đời cuốn hắn đi, cuốn cả lời hứa năm nào trôi đâu mất. Vào mùa hè đầu tiên sau khi tái kiến, hắn đã rất ngạc nhiên, một chiếc hộp được gửi đến, và màn tranh giành thạch xuất hiện. “Anh phải đưa em cái gì đó ngon hơn, tại sao lại là thạch?” Cuối cùng hắn cũng nhớ ra.

“Sao anh không viết ít nhất một lá thư cảm ơn?”
“Gin-san quá lười cho việc ấy. Hơn nữa anh không biết nó có đến ngoài vũ trụ được hay không. Sự biết ơn là đủ rồi.”

Vì là công ty thương mại nên có thể có phương tiện liên lạc, nhưng làm như vậy rất phiền phức. Tên đó cũng sẽ không mong đợi điều này.

“Vậy, lại là thể loại cũ?”

Hắn lẩm bẩm, Shinphachi ngó vào kiểm tra. Hắn là người đã quyết định là thạch, nhưng hắn thực nhớ một trong những điều ngu ngốc. Thạch màu vàng luôn nhiều hơn những cái khác một hàng.

“Có rất nhiều vị cam mùa hè hàng năm, phải không?”

Đúng vậy. trên tay hắn chứa một đống những gói thạch vàng hình bán nguyệt. Khi nhớ lại, hắn nghĩ đó là thứ cam mà bọn hắn đã bí mật ăn vào thời điểm kia. Anh nghĩ rằng hắn thích điều này?

"Gin-san, anh có thích cam mùa hè không?"
"Ngớ ngẩn. Nó chua. Gin-san ưa ngọt hơn."
"Vị cam mùa hè của thạch không chua lắm. Dù sao thì, em biết anh cuồng đồ ngọt rồi."

Với vẻ mặt chán ghét, Shinpachi bắt đầu cho thạch vào tủ lạnh.

"Gin-san, làm ơn viết tên của anh lên món anh muốn ăn. Em không biết Kagura-chan có chén hết chúng không?."

Hắn không nghĩ nhóc dạ dày vương sẽ vì việc viết tên mà tha hắn, nhưng nếu làm điều này, hắn có thể được phàn nàn chẳng cần bận tâm.

Bằng một cách nào đấy, hắn đột nhiên muốn ăn cam mùa hè. Đôi đông tử màu lam bích loan loan ý cười cùng bầu trời trong xanh trải rộng sau lưng chắc chắn sẽ luôn ở đâu đó trong trái tim hắn, chỉ cần hắn đào lên, và nhiệt độ của cảnh quan, cũng không đến nỗi tệ.

"Pattsuan, viết gì đi"

Cùng lúc ấy, hắn cũng đang viết một lá thư lớn bằng bạc lên khối thạch vàng trên tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro