2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fic này không liên quan đến SakaGin nhưng cùng chủ đề cam mùa hè.
_______________________________


Ba học trò nhỏ trường làng.

Hagi*, kỷ nệm đầy cam mùa hè.

*Một loại hoa ko có tại VN

Đó là mùa mang hương thơm tươi mát đặc trưng của các loại trái cây có múi trong thị trấn.

“Trả nó lại chỗ cũ!”

Với ánh mắt khó hiểu, Gintoki nhìn người đứng trước mặt mình.

Câu thoại giống như một bậc phụ huynh mắng con khi nhặt nuôi con mèo hoang, nhưng đó không phải là cha mẹ, đó là một cậu bé đồng tuổi đang nói với toàn bộ phẩm giá của mình. Hơn nữa, đây không phải là câu chuyện của chó và mèo. Đây là một trái cam mùa hè giữa bọn nhóc làng.

“Tớ không có ý định trả nó.” Mặc dù bị mắng nhưng hắn khó chịu hơn là tức giận. Tại sao điều này lại nghiêm trọng vậy?

Vào thời điểm này trong năm, cam mùa hè kết trái khắp nơi trong thị trấn. Có thể nói, mỗi nhà luôn có một cây trĩu quả. Đôi khi nó rơi xuống đường. Không có vấn đề gì khi lẻn một trái. Mikan* màu ráng chiều tươi sáng đã có những vết móng tay nhỏ dường như bị bong ra.

*Mikan: cam hoặc quýt

“Thiệt tình!” Cậu bé nhìn vào khu vườn. “Nếu cậu muốn cam mùa hè, ở đây cũng có một quả. Tại sao cậu lại lấy nó từ nhà người ta?”

“Không, đó là cảm giác hồi hộp và lãng mạn.” Hắn vừa nói vừa cười nhăn nhở, nói xong câu này hắn lại trưng ra bộ mặt thiếu đấm lần nữa.

“Đừng làm phiền người khác vì những điều như vậy!”
“Tớ thích thế. Zura.”
“Zura cái đầu cậu, là Katsura!”

Cục tròn nhỏ lăn tới, một bàn chân theo đà giẵm lên.

“Thật là sôi nổi.” Chính sensei đã bước vào với một giọng nói nhẹ nhàng.

Sensei, Gintoki nói, nhưng Kotarou ngắt lời. Con để ý thấy thầy đang bê khay với bát ạ?

"Đó là món ngọt ngâm đường mùa hè. Thầy nhận nó từ hàng xóm. Chúng ta cùng ăn nhẹ nào."

Gintoki, chỉ một phút trước thôi đang bị mắng, giờ đã lao tới sát bên chiếc bát.

“Ha! Nó ngọt! Nếu nó không được chế biến, nhất định sẽ chua.”

Đối với Kotaro, tại sao cậu lại chiếm hết nó! Cậu muốn hét lên, nhưng không thành lời.

Hơn nữa, có vẻ như Takasugi đang nói, "Thật khó để tìm thấy nó ở Zura. Tôi sẽ làm điều đó tốt hơn," nhưng không hiểu sao cậu lại mất năng lượng để mắng mỏ.

Sensei cười trêu Kotaro, khẽ thở một hơi và nhặt mikan lên. "Mikan rất đẹp, phải không? Hãy trang trí nó một chút trước khi ăn."

Kotaro cũng cười, nói, vâng.

Bầu trời hôm nay trong xanh và màu cam tỏa bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro