AllGintoki - Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: laiwanyuyuan

Link: https://archiveofourown.org/works/52653766

Yorozuya x Gintoki
Katsura x Gintoki

.

.

Đầu tiên anh nghe thấy tiếng thút thít của bầu trời, sau đó lại ngửi được mùi bùn đất bị xáo trộn - giống như là thế giới này đang dần rỉ sét.

Sakata Gintoki đứng dậy chậm rãi đi đến bên cửa sổ, trong phòng ngủ không có lý do gì phải bật đèn, chỉ có ánh đèn đường từ bên ngoài chiếu vào lờ mờ không rõ.

Tiếng mưa rơi ngày càng lớn hơn, trong sự hỗn loạn có trật tự anh chợt nhớ đến những viên bi mà mình đã chơi khi còn nhỏ, cùng thi đấu với đám bạn, dùng tay làm cung bắn trúng viên bi nào là sẽ thu hoạch được viên bi đó.

Trong mưa, bầu trời dường như thu được hết cả mặt đất.

Gintoki nhẹ nhàng lắc đầu để xua đi những suy nghĩ phức tạp, con người một khi nhàn rỗi bộ não sẽ hoạt động điên cuồng, vất vả hơn cơ thể rất nhiều. Anh bám vào tường dần dần đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân vang lên như hơi nước tí tách trên nồi nước sôi, cực kỳ vội vàng xao động.

Khi kéo cửa phòng ra, ánh sáng hòa vào căn phòng tối nhưng lại không thể lọt vào mắt anh.

Không biết là ai đã nói - đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.

Khi Gintoki nghe tới câu này, trên mặt anh hiện lên nụ cười như được khắc ra từ một bức tượng, cứng đờ.

"Vậy thì linh hồn của Gin-san đã mục rỗng, cửa sổ đều đã vỡ nát."

Vừa dứt lời hai đứa trẻ đã đứng hai bên trái phải ôm lấy anh, dùng đôi bàn tay ấm áp che mắt anh lại. Thế là một cái cửa sổ mới đã được mở trong căn phòng cũ của Gintoki, sạch sẽ như ánh sáng của mặt trăng.

Làm cơm thì đơn giản nhưng bây giờ khả năng có hạn nên anh không thể nấu ngon như bình thường được. Cháo vẫn nấu chín kỹ, cơm có độ mềm và cứng vừa phải, nhưng đồ ăn kèm nguội lạnh, rau đóng hộp sẵn mùi vị đơn điệu cứng ngắc, mất đi độ tươi.

Gintoki gõ gõ chiếc đũa trong tay xuống bàn rồi bất ngờ rút lại, quay lại trong vô vọng, sau đó ngơ ngác chọc đũa khuấy trong bát.

"Gin-chan, anh nếm thử cái này xem sao." Kagura ngồi bên cạnh Gintoki, gắp một ít thức ăn trộn với bắp cải và cà rốt rồi bỏ vào trong chén cháo.

Shimura Shinpachi cũng có động thái tương tự. Cháo có màu trắng như tuyết, khi tuyết tan, thực vật và sự sống phát triển bên trong cùng với cháo nóng, Gintoki nuốt xuống sự quan tâm cùng chăm sóc của Kagura và Shinpachi, trong bụng tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng đến mức không ai có thể nhìn xuyên qua, màu đỏ đẹp đẽ ban đầu giờ đây đã không còn màu sắc, giống như một viên ngọc bụi bặm rơi từ tượng vàng xuống làn sương mù dày đặc, ngay cả những con chim lượn lờ ngoài kia cũng khinh thường không thèm nhặt lên.

Đôi mắt anh vỡ vụn, chìm trong bóng tối vô tận, cô đơn và đau đớn.

Gintoki vẫn như xưa, ăn nói hành động cẩu thả, lười biếng tùy tiện, không muốn bộc lộ ra dù chỉ một chút nỗi buồn mà lẽ ra mình phải có. Anh luôn như vậy, không chịu nói gì khiến người khác lo lắng.

Tuy nhiên vẫn có những thay đổi.

Ông chủ Vạn Sự Ốc không còn xuất hiện ở Kabukicho nữa, như thể anh đã hóa thành bọt biển tan biến trong biển người mênh mông. Lượng khách đến Vạn Sự Ốc càng ngày càng nhiều, phần lớn đều tỏ ra thất vọng, rất ít người biết được tình hình hiện tại của anh.

Sakata Gintoki trở thành một người bí ẩn. Người bí ẩn này giờ đang gội đầu trong phòng tắm.

Gintoki đã nhiều lần từ chối nhưng Shinpachi vẫn không chịu nhượng bộ: "Gin-san, có thể em hơi vụng về, nhưng em hứa sẽ gội đầu cho anh thật sạch".

Giọng cậu nghe hơi khàn khàn, còn lộ ra sự ấm ức. Gintoki tưởng tượng ra bộ dạng của Shinpachi, do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng không thể từ chối được lời thỉnh cầu của cậu nhóc.

Phần gáy anh trắng nõn, có những đường nét mịn màng xinh đẹp, đuôi tóc màu bạc hơi dài quét qua làn da, giống một loại ám chỉ.

Ám chỉ sự trách nhiệm và sự trưởng thành của cậu nhóc. 

Tiếng vòi hoa sen được mở lên, hàng chục tia nước mỏng phun ra cùng lúc, hòa vào cơn mưa ngoài cửa sổ. Shinpachi đôi tay đầy dầu gội xoa thành bọt, chậm rãi xoa vào tóc Gintoki rồi nhẹ nhàng chạm vào da đầu anh. Shinpachi bất chợt hiểu ra rằng Gin-san không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, anh cũng có thể yếu đuối, có thể uốn cong cổ để lộ những vết sẹo...

Xa không thể chạm ảo mộng lại gần trong gang tấc.

Những ngón tay của Shinpachi và nước nóng phối hợp nhịp nhàng với nhau, đan xen vào mái tóc xoăn của Gintoki, một luồng hơi ấm kỳ lạ tràn ra từ lồng ngực anh.

Giống như trái cây cuối mùa xuân khi hoa nở rộ, ăn vào miệng đầy chua chát nhưng lại nếm được một chút ngọt ở hậu vị, chỉ vì vị ngọt này mà anh sẵn sàng chịu đựng vị chua.

Gintoki trong vô thức nhắm chặt mắt lại, nước trượt xuống trán và lông mày, xuyên qua những khúc quanh gần mí mắt, chảy vào thung lũng tối tăm. Một cảm giác đau nhói ập đến, lưng Gintoki run lên, Shinpachi rõ ràng nhận thấy sự thay đổi của anh.

Anh nhanh chóng cầm lấy khăn lau khô mặt.

"Thật xin lỗi, Gin-san."  Shinpachi thấp giọng xin lỗi.

Gintoki vỗ nhẹ vào tay cậu, "Được gội đầu miễn phí Gin-san cầu còn không được."

Chịu đau khổ là anh, đi an ủi người khác cũng là anh. Shinpachi dần trở nên gan dạ hơn, cậu hạ ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm vào tấm lưng chỉ được che phủ bởi một lớp đồ ngủ của Gintoki.

Sự tò mò nảy sinh mà không có lý do, chiếc hộp Pandora cũng không phải là chỉ là truyền thuyết. Không hiểu vì lý do gì, Shinpachi đột nhiên muốn biết tình huống nào mới có thể khiến lưng Gin-san lại run lên.

Một bên cậu suy nghĩ đến nhiều khả năng khác nhau, một bên lại tăng thêm lực đạo xuống hai tay. Có lẽ làm như thế mới khiến cậu và Gintoki có thể nương tựa vào nhau cho đến cuối đời.

Nước vừa đục vừa trong, nước cuốn trôi đi suy nghĩ của Shinpachi. Sau khi gội đầu xong, có một khoảng dài trầm mặc, Shinpachi biết mình nên rời đi.

Gintoki nói cảm ơn, Shinpachi biết rằng cậu nhất định phải đi.

Tiếng đóng cửa buồn bực hòa lẫn với hơi nước, Gintoki lúc đầu bị mờ mịt đến hơi u ám. Anh chống đỡ lấy bức tường đứng lên, cởi bộ đồ ngủ treo lên trên giá, tay phải vươn về phía trước cẩn thận vuốt ve, xoa thật kỹ xà phòng lên trên người.

Nước từ vòi hoa sen vẫn chảy xuống không ngừng, Gintoki ngẩng đầu đón hơi ấm, tạm quên đi ưu phiền, chân mày giãn ra.

Thể xác và tinh thần như được thanh lọc, anh một mình tận hưởng trong góc nhỏ của phòng tắm.

Gintoki không biết rằng ở trước cửa có một đôi mắt đầy khao khát đang hướng đến anh. Shinpachi cầm chiếc kính mờ sương trên tay, ngay lúc này tầm nhìn của cậu không còn mơ hồ mông lung nữa, hết thảy đều rõ ràng sáng tỏ.

Trong thoáng chốc cậu tưởng như đã đi đến một ngôi miếu hẻo lánh, ở giữa ngôi miếu có một bức tượng vĩ đại và thánh khiết.

Tượng thần ghi lại sự sỉ nhục của thần linh.

Những người có đức tin đau khổ và sùng bái như bị mê hoặc, sinh ra những ham muốn ích kỷ. Cậu nhìn thấy con rắn trong Vườn Địa Đàng phun ra lời nhắn nhủ với mình, nó thấp giọng nói - trái chín rồi, bước qua trái xanh và hái trái đỏ đẹp nhất.

Nước đã ngừng chảy nhưng vòi sen lại ngăn không được nước mắt, rơi vài giọt ướt đẫm dưới khóe mắt Gintoki. Anh nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe, nhận ra rằng con người thực sự có rất nhiều điều kỳ diệu, cuộc sống luôn tìm kiếm lối thoát, anh không thể nhìn thấy nhưng thính giác của anh lại nhạy bén hơn trước gấp mấy lần. Hình ảnh hạt mưa rơi xuống đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh, Gintoki lắc đầu, rũ bỏ những hình ảnh trong não bộ, cũng rũ bớt nước trên tóc dùng khăn lau sạch, mặc đồ ngủ rồi chậm rãi đi về phía cửa.

Sương mù bốc lên trước mặt gương, thế giới trong gương tựa như một giấc mộng, làm mờ đi hình bóng của Gintoki. Khi anh đi ngang qua, giống như gió thu lá đỏ, vừa hoang vắng vừa ấm áp.

Mở cửa ra, cảm giác lạnh buốt dâng lên đến cổ, Gintoki vô thức rụt vai lại, vừa bước một bước một bàn tay đã đến bên cạnh đỡ lấy anh. Không cần đối phương lên tiếng, Gintoki cũng biết đó là ai, giữa bọn họ là sự quen thuộc đến ăn ý.

Gintoki có hơi kinh ngạc khi bàn tay của thiếu niên đã trở nên to lớn như vậy. Hóa ra trong những ngày này, trái tim và đôi mắt cảm nhận thế giới bên ngoài của anh đã cùng nhau suy thoái.

"Patsuan, chân của Gin-san vẫn đi đứng bình thường, cậu không cần quá 'kính trọng' anh vậy đâu." Gintoki đè nén sự sầu não đang dâng trào, trên mặt nở nụ cười như viên đá rơi xuống suối, gây ra gợn sóng.

Bàn tay đang giơ ra của Shinpachi nhanh chóng rút lại, cậu vẫn còn quá trẻ để hiểu được sự mềm mại của người trưởng thành giả vờ mạnh mẽ. Gintoki tiếp tục tiến về phía trước, anh tính toán từng bước đi với độ chính xác cực cao, khoảng cách và tốc độ đều đã được khắc sâu vào linh hồn, không có chỗ cho sai sót.

Shinpachi đứng nguyên tại chổ, nhìn vào bóng lưng của anh, lại không hiểu sao sinh ra một cảm giác thất bại không thể giải thích được.

Vẫn là không thể đuổi kịp.

"Gin-chan!" Kagura thò đầu ra khỏi bếp với mái tóc xõa bù xù, hét lên rồi chạy về phía Gintoki, "Cho anh sữa bò nóng này."

Một trận mưa lớn đã làm gãy những cành cây lớn nhưng hoa cỏ vẫn phát triển mạnh mẽ.

Gintoki mỉm cười nhận lấy chiếc cốc, ngẩng đầu uống cạn sữa bò, yết hầu chuyển động nhanh chóng giống như để hoàn thành nhiệm vụ.

Anh thích uống sữa dâu hơn, dù người khác nói đó là thức uống kém dinh dưỡng nhưng anh không quan tâm.

Kagura cầm lấy chiếc ly rỗng.

Gintoki quay người lại đối mặt với Shinpachi và Kagura, nói chúc ngủ ngon, âm cuối được uể oải kéo dài ra, anh cũng đang buồn ngủ. Vừa dứt lời anh đã đẩy cửa phòng ngủ ra, chậm rãi hòa tan vào trong bóng tối.

"Chúc ngủ ngon."

Hai đứa nhỏ đồng thanh nói.

Shinpachi biết hôm nay không có lý do gì phải ở lại Vạn Sự Ốc, cậu sẽ chạy về nhà trùm mền lại ngủ thiếp đi, tỉnh lại sau giấc ngủ sẽ là ánh nắng mặt trời, lại có thể nhìn thấy Gintoki.

Kagura nói lời tạm biệt với Shinpachi. Cô chưa đi vào tủ âm tường để ngủ, như thể không chịu nổi việc phải thức dậy rồi bám víu lấy vào cuối mỗi ngày. TV đang bật nhưng âm thanh đã tắt đi, Kagura ôm chân ngồi trên ghế sofa, những suy nghĩ của cô trôi đi, in rõ trên khuôn mặt.

Đột nhiên, cô ngồi thẳng dậy, mưa đã bớt dữ dội hơn một chút, một âm thanh nhẹ nhàng bắt đầu lay động. Kagura biết rằng có người đang đến, cô nằm úp sấp lại, như thể toàn bộ cơ thể bị chôn vùi trong ghế sofa và cửa phòng ngủ trở thành rào cản giữa hai thế giới.

Cô không chen vào được khi bọn họ đang gắn bó.

Vạn Sự Ốc từ chối tiếp khách, nhưng hắn là người duy nhất kiên trì muốn đến, nhắm mắt làm ngơ trước sự xa lánh lịch sự của Kagura và Shinpachi, chỉ làm theo trái tim và mong muốn của mình. Mái tóc đen dài xõa trên vai Gintoki, Katsura Kotaro không tuân theo cái gọi là cung cách samurai, tự mình bước vào phòng.

Chủ động như thể hắn chính là chủ nhân của nơi này vậy.

Chủ nhân thực sự nói với giọng điệu có chút bất lực: "Zura, cậu lại trèo vào từ cửa sổ."

Katsura ngừng sử dụng những lời bác bỏ như bình thường của mình, không còn phản bác uốn nắn nữa, hắn chấp nhận nó.

Ở cạnh Sakata Gintoki, hắn chính là Zura.

"Đi qua cửa trước còn khó hơn."

"Cánh cửa của Vạn Sự Ốc đã bị cậu phá rất nhiều lần, hẳn là nó đã than thở về việc gặp phải cậu, cậu còn ác độc đi phàn nàn trước." Một mùi hương quen thuộc đọng lại trên chóp mũi của Gintoki, anh không rành mùi thơm nên không thể miêu tả cụ thể được, chỉ biết nó có hơi giống mùi trà nhưng cuối cùng lại có chút mùi rượu pha, giống như nhặt một mảnh tuyết mỏng trên đỉnh núi, tuyết lập tức tan ra trong lòng bàn tay, hóa ra bên trong ẩn chứa một chiếc lá, tượng trưng cho sự sống.

Gintoki thả lỏng cơ thể, không còn cảm giác căng cứng phía sau lưng nữa, bộ dạng ngụy trang thờ ơ trước mặt biến mất, lộ ra bản chất thật của anh, ngây thơ, độc đoán, thậm chí là sợ hãi.

Những lời an ủi Kagura và  Shinpachi đương nhiên là giả dối, làm sao anh có thể không sợ hãi. Thế giới tan thành bóng tối vô tận, đôi mắt ngưng đọng trở thành vật trang trí, chúng khảm ở trên mặt anh, phủ đầy bụi.

Cái gì cũng không thấy được. Khi tầm nhìn bị mất đi, đầu óc sẽ điên cuồng xao động. Tấm màn sân khấu nhuốm máu cũ đã khô thành những vết sẹo lớn, những câu chuyện mà người ta muốn quên đi bắt đầu hiện ra.

Những người đã khuất, vẻ đẹp của quá khứ, nỗi đau của quá khứ... đan xen vào nhau bất kể sở thích của khán giả.

Vì vậy anh "nhìn thấy" những bộ hài cốt không được vùi lấp trong những ngôi mộ tập thể, mưa ập đến như những viên đá bén nhọn, ngôi trường làng biến mất dưới ngọn lửa rực cháy, những khuôn mặt không cam lòng trong bóng tối của đao kiếm...

Cơn buồn nôn của anh không thể kiềm chế được, nó khuấy động trong bụng, mùi buồn nôn xen lẫn vị rỉ sét tràn ngập cổ họng khiến anh muốn nôn nhưng lại cảm thấy trống rỗng. Gintoki chợt hiểu rằng mình thậm chí còn không đủ tư cách để nôn mửa, người không thể nhìn thấy sự bẩn thỉu của chính mình sẽ bị tước đoạt ngay cả nỗi xấu hổ cùng niềm hạnh phúc thầm kín nhất.

Sinh mệnh như chìm dưới biển sâu, không có ánh sáng, chỉ có nước biển mặn đắng cùng những con cá khổng lồ xấu xí vây quanh bên người.

Gintoki giấu kín tất cả điều phi lý đáng sợ này trong lòng, anh có thể lừa dối hai đứa trẻ thân thiết nhất, nhưng anh không thể lừa dối Katsura Kotaro.

Katsura là một cơn gió kéo dài không bao giờ rời đi, không bao giờ quên bầu trời yên bình tĩnh lặng, hắn từ biệt đàn hải âu đang bay lượn vòng, lặn xuống đáy biển để kéo lên đám mây trắng đang rơi, sẵn sàng cam nguyện liều mạng với chính mình.

Mặt trời xuyên qua màn đêm lạnh lẽo, hóa ra bầu trời là một vùng biển kéo dài.

Katsura tiếp tục ôm chặt Gintoki, mái tóc mềm mại như trở thành cây bút, từng câu từng chữ đều tràn ngập ý thơ mùa xuân, tựa như cành liễu đung đưa trên mặt hồ, tầng tầng gợn sóng.

"Cậu hiểu ý tôi về chuyện đó mà."

Ánh đèn đường ngoài cửa sổ mờ nhạt, tiếng mưa tí tách lọt vào phòng ngủ, tựa như còn đọng lại lời tâm tình triền miên. Giọng hát của Katsura đẹp đẽ và giàu cảm xúc hơn cả tiếng mưa.

Gintoki giả vờ như không biết, anh lắc đầu, giống như đang cố tình phớt lờ sự tùy hứng của con mình, trở thành một bậc cha mẹ bao che con cái.

Katsura xoa đầu Gintoki, hắn nghĩ tới con mèo trắng lười biếng nằm dưới ánh mặt trời, không cần cố gắng khoe mẽ cũng có đông đảo các cô gái dễ thương không nhịn được cho nó ăn, cái bụng tròn trịa sau khi ăn no thì nó liền trở nên kiêu ngạo phớt lờ người khác, đi bằng bốn chân mập mạp, ngẩng cao đầu rời khỏi đám đông như một vị vua. Tuy nhiên Katsura lại không biết điều, không thể cưỡng lại sự cám dỗ của bộ lông xù, hắn theo đuôi "Nhà Vua" không an phận duỗi tay ra để đổi lấy một ít lông mèo cùng năm vết cào.

"Nhưng," hắn uốn đầu lưỡi, chuyển lời nói khéo léo và thông minh, lại ám chỉ một cách mờ mịt, "Tôi khá thích điều này."

Suy nghĩ của Gintoki đang chạy theo một đường thẳng, không theo kịp những thay đổi của hắn, bối rối hỏi hắn có phải lại làm gì ngu ngốc nữa rồi không.

Katsura đã vứt đi phẩm giá của mình, danh hiệu "Công tử cuồng loạn" giờ chỉ còn mỗi từ "cuồng loạn" mà thôi.

"Cuồng" trong điên cuồng, "loạn" trong tâm loạn.

"Hình như tôi đã trở thành một tên trộm."

"Vậy cậu đang muốn trộm cái gì?"

Katsura chạm vào lồng ngực của Gintoki, chỉ nói một chữ "tình".

Gintoki nghẹn lại, một lần nữa cảm thấy bất lực vì mối quan tâm thầm kín của Katsura. Mối quan hệ bình thường và lành mạnh giữa hai người đã bị hắn bóp méo đến mức thực sự có chút chua xót khó chịu.

Hóa ra "tình yêu" khi bị đánh cắp lại càng thơm ngọt hơn.

Nói hươu nói vượn.

Katsura không nhận, hắn đổi câu chữ từ châm biếm sang —— Biết ăn nói. Gintoki túm chặt tóc hắn, không kéo mạnh một lần mà kéo từng cái một, mơ hồ đến mức khớp với nhịp tim anh.

Như thể họ đang cầm một sợi chỉ đỏ, từng chút từng chút sợi chỉ đỏ được thu lại biến mất, những ngón tay của họ đan vào nhau. Katsura cúi đầu xuống đặt môi lên vai Gintoki, nhiệt độ trên da dần dần tăng lên, tan ra thành một nụ hôn.

Nụ hôn từ bờ vai tiến đến nơi mềm mại ấm áp nhất một cách vừa phải, giống như con tàu trôi về bến cảng.

Bên ngoài mưa đã tạnh, gió vô tình xuyên qua khe cửa sổ, gây ra một trận mưa dinh dính khác trong phòng ngủ. Cơn mưa lan khắp cơ thể, xâm nhập vào tâm hồn họ. Gintoki như được rút ra từ trong bóng tối vô tận, những màu sắc tuyệt đẹp hiện ra trước mắt anh giống như cầu vồng trên bầu trời, trong thoáng chốc anh đã có cảm giác như đang bước đi trong mưa gió, bước lên những đám mây đang bay và nằm trên cầu vồng lộng lẫy.

Cầu vồng biến thành một chiếc thuyền, đưa anh đi phiêu lưu trên biển, sóng tuy cao nhưng hiền hòa, chỉ mang lại cho anh niềm hạnh phúc vô tận, tuyệt đối không hề tổn thương lấy anh.

Quần áo của họ nhăn nheo, gấp nếp khiến họ không thể phân biệt được nhau.

Gintoki say sưa trong sự hoan lạc tột độ, tứ chi tê dại, dòng điện từ bên trong tràn ra đầy ngập toàn thân, cứ như là ở chốn thiêng đường. Giới hạn của sự sảng khoái chính là kiệt sức, cơn buồn ngủ quét qua anh và rốt cuộc Gintoki đã chìm vào giấc ngủ. Katsura dùng tay trái giữ phần gáy dùng nó làm gối đầu, nhưng Gintoki lại không cảm kích co rúm người lại, cuộn mình thành một quả cầu bông xù.

Tư thế như vậy chính là thiếu cảm giác an toàn. Katsura nhìn lên trần nhà khẽ thở dài, hắn nghiêng người quay sang ôm lấy Gintoki, như thể trở về quá khứ, bọn họ nương tựa vào nhau trong lúc khó khăn.

Ngày hôm sau, tiếng xe cộ ồn ào trên đường đã đánh thức Gintoki, anh quay sang phải nhẹ nhàng lật qua lật lại liền được bao bọc bởi một vòng tay rắn chắc.

"Mới sáng sớm cậu đã muốn mưu sát tôi à?" Gintoki nói theo kiểu phóng đại.

Katsura vùi đầu vào hõm vai anh, vẫn như cũ ôm chặt anh.

"Cậu muốn ra ngoài sao?" Gintoki sờ lên người Katsura cảm thấy hắn đã mặc quần áo đầy đủ.

Katsura lấy ra ba viên kẹo từ trong ngực áo đặt chúng vào lòng bàn tay của Gintoki, dùng hành động để trả lời câu hỏi của anh.

"Không phải có một samurai nào đó đã nói rằng đồ ngọt tượng trưng cho sự nhu nhược cho nên sẽ không bao giờ chạm vào chúng sao?"

"Ăn kẹo sẽ tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần, cậu đã từng nói rồi mà." Katsura ôm lấy anh, ngồi đối mặt nhau nhìn vào đôi mắt không có chút ánh sáng, trong lòng cảm thấy đau âm ỉ.

Che giấu cảm xúc buồn bã của mình, Katsura ngữ khí vẫn như thường lệ, với một chút ngu ngốc được đặc biệt dành riêng cho Gintoki, "Tôi hy vọng cậu sẽ thật vui vẻ, Gintoki."

Gintoki ngẩn người, trên mặt xuất hiện một tia vỡ vụn, trong đôi mắt mê mang hiện lên sự sầu não.

Giống như những dây leo mất đi chỗ dựa và gian nan bò trên mặt đất.

Katsura hiểu nỗi đau của anh.

Ở đây hắn không phải là thủ lĩnh của những nhương di chí sĩ, mọi lí do thoái thác đều đã tan biến, hắn giờ đây chỉ là "Zura" thuộc về Gintoki.

Ôm là phép thuật của phàm nhân, nó có thể làm tan chảy sự lạnh lẽo trong tâm hồn, biến sông băng thành dòng sông trôi chảy dưới nắng xuân.

Trùng điệp trở về với biển cả.

Gintoki đã mở lòng mình, anh thẳng thắn nói, nếu không nhìn thấy thì làm sao anh có thể vui vẻ được?

Anh là một ngôi nhà đổ nát với những cửa sổ vỡ vụn cùng lớp đá lởm chởm dưới ánh trăng mờ ảo.

Katsura nắm chặt tay anh thì thầm: "Hoa anh đào đang nở trên núi, chúng ta cùng đi nhé."

Đi làm gì?

Cảm nhận mùa xuân.

.

"Anh em các cậu tình cảm thật tốt."

Bà lão bán trà trên sườn núi cảm thán, "Nào có giống như hai đứa con trai của tôi thường xuyên cãi nhau ."

Bà lão thu tiền, đưa cho Katsura hai tách trà, nhìn thấy người con trai tóc bạc bên cạnh, bà lại lặng lẽ thở dài. Thật đáng thương, tuổi còn quá trẻ nhưng đôi mắt lại bị hỏng, một đứa trẻ tuấn tú, nếu cậu ấy khỏe mạnh thì hẳn là sẽ được rất nhiều người yêu thích.

"Cảm ơn." Katsura nhận lấy trà và tiến lại gần Gintoki, "Chúng con không phải anh em."

Bà lão vỗ nhè nhẹ lên đầu, "Ta già rồi đầu óc cũng không tốt, hai người dáng dấp không giống nhau, sao ta lại nghĩ là anh em cơ chứ? Nhưng cả hai đứa đều là những người trẻ đẹp, bà rất thích."

Katsura mỉm cười, thuận theo lời bà lão, "Con cũng rất thích."

Họ là bạn thân và thậm chí là người yêu của nhau.

Bà lão không suy nghĩ nhiều, đưa mắt nhìn bọn họ lên núi.

Tiếng gió lướt qua bên tai, Gintoki ngửi thấy mùi thơm trong không khí. Anh hỏi: "Gần đây có hoa không?"

"Mộc Lan đang nở hoa."

"Trông nó có đẹp không?"

"Rất đẹp." Katsura vòng lấy cổ tay Gintoki, từng bước một dẫn anh đến cây mộc lan "Nhìn từ xa có màu hồng nhạt, nhưng khi đến gần hơn sẽ thấy những cánh hoa có màu trắng xen lẫn, giống như tuyết, nhẹ nhàng như sương mù."

Gió thổi qua, từng bông hoa như tuyết rơi trên tóc, tựa như một giấc chiêm bao. Katsura cẩn thận nhặt những bông hoa trên đầu Gintoki, giữ lại trong lòng bàn tay, kiên nhẫn đếm.

Gintoki ngắt lời hắn: "Cậu không giỏi toán thì dẹp đi, từ nhỏ khi chơi trốn tìm cậu đã luôn đếm từ chín mươi mốt đến chín mươi tám."

Katsura bỏ hoa vào trong ngực áo, "Cậu có biết tại sao tôi không đếm chính xác được không?"

"Không phải là bởi vì cậu ngu ngốc sao?" Gintoki hỏi lại.

"Đó là một lý do," Katsura dẫn anh ngồi lên băng ghế đá, "Lý do quan trọng nhất là tôi muốn nhanh chóng đi tìm cậu."

Gintoki nhéo lưng Katsura, "Đã gian lận còn dám lấy Gin-san làm lý do sao?"

Katsura lắc đầu, "Cho dù đếm đến một trăm, tôi vẫn có thể tìm được cậu, cho nên đây không phải là gian lận, chỉ là đạt được kết quả sớm thôi."

Gintoki nói hắn đang dùng những lời lẽ không hợp lý để bào chữa, Katsura cũng không biện giải mà đồng ý.

"Không phải cậu tới đây để ngắm hoa anh đào sao?"

"Tôi đã nhìn thấy nó."

"Ở đâu?"

"Phía sau hồ."

"Không đi qua đó à?"

"Tôi không muốn đến đó."

"Làm sao cậu đoán được?"

"Bởi vì cậu lười." Katsura gọn gàng dứt khoát nói thẳng.

Gintoki giả vờ tức giận đưa tay định đánh hắn, Katsura nhẹ nhàng ngăn anh lại, nắm lấy eo anh, thẳng thắn thổ lộ: "Là vì ​​yêu cậu nên tôi hiển nhiên là hiểu cậu đang nghĩ gì."

Vành tai của Gintoki đột nhiên chuyển sang màu đỏ, Katsura cho rằng nó còn xinh đẹp hơn hoa anh đào rất nhiều.

"Zura, sao gần đây cậu lại trở nên dịu dàng vậy?"

Katsura áp sát vào Gintoki, nhịp tim truyền vào trong lồng ngực đối phương, "Một samurai không bao giờ nói dối."

"Về nhà à?" Gintoki nắm chặt lấy Katsura.

"Chờ một chút." Katsura dường như dính làm một với Gintoki, cậu bên trong có tôi, tôi bên trong có cậu "Chờ khi trời tối, chúng ta hãy cùng nhau đi theo ánh sáng trở về."

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro