HijiGin/KinGin - Vách ngăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Suigintou0331

Link: https://archiveofourown.org/works/41635641

.

.

Vào lúc 3:17, giữa đêm, khoảnh khắc những con số trên chiếc đồng hồ điện tử màu đen lặng lẽ nhảy sang từng số khác nhau, Kintoki mở mắt ra.

Lại đến thời điểm này.

Cũng giống với những ngày trước đó.

Thiếu niên tóc vàng lặng lẽ đứng dậy rời khỏi giường, nhón chân như một con mèo đến gần bức tường của căn phòng, rồi chậm rãi ngồi xuống dựa vào tường với những động tác rất nhẹ nhàng, nghiêng đầu đem tai trái áp vào sát vách tường.

"Gintoki...em...đợi chút đã..." Đó là một giọng nói quen thuộc, phát ra từ Hijikata Toushiro, bạn trai của Gintoki.

Mà Gintoki là anh trai cùng cha khác mẹ của Kintoki.

Khi Kintoki nghe thấy giọng nói khàn khàn có phần buồn ngủ của Hijikata, gã lập tức hạ thấp hơi thở, ngay cả nhịp tim của gã cũng muốn dừng lại, duy trì sự yên tĩnh hoàn toàn.

"A—sâu hơn nữa, Hijikata...!" Lần này là giọng của Gintoki có âm cuối hơi trầm thấp nhưng đầy quyến rũ.

Cũng giống như mọi khi, luôn đầy sự cám dỗ tự nhiên, thậm chí có thể chọc vào nguồn ham muốn của nam giới tốt hơn những lời xu nịnh có chủ ý. Quả thật đã được huấn luyện qua, hay nói cách khác là được điều giáo với tần suất cao.

Kintoki dùng lực nhỏ nhất cố gắng hít không khí vào phổi từng chút một, rồi lại từ từ thở ra. Gã đã cảm nhận được hô hấp dồn dập do nhịp tim như đánh trống gây ra, cách vách tường truyền đến thanh âm làm gã không cách nào khống chế được những hình ảnh hiện lên trong đầu. Tiếp đến là sự khao khát dâng trào—— khao khát Gintoki, khao khát anh trai mình.

Gã không khỏi nhớ đến ngôi đền thờ cũ kỹ, cánh cửa giấy hé mở bám đầy những vết tích của thời gian, ánh nến mờ ảo nhảy múa sau chiếc đèn lồng giấy ố vàng, trong đám người tràn ngập sự mục nát cùng khí tức suy bại, không ngừng vấy bẩn lên người cậu nhưng dáng vẻ Gintoki vẫn giữ nguyên như thuở ban đầu.

Những người kia đã làm gì - những kẻ đồng lõa vô minh tụ tập trong ngôi làng ở miền núi hẻo lánh, những vị khách bước ra từ hư vô trong xã hội suy đồi - bọn họ đã làm gì?

【"Người trẻ tuổi thân thể thật tốt, lại tươi non, cái miệng nhỏ này ngậm thật chặt." Một giọng nói khàn khàn vì thuốc lá khen ngợi một cách tục tĩu, hắn còn không quên dùng bàn tay có khớp tay vàng vọt của mình vuốt cặp mông ưỡn cao trắng nõn của Gintoki.】

Kintoki nheo mắt lại, gần như có thể nhìn thấy mấy bước chân bên ngoài, Gintoki bị cưỡng chế phải mở rộng hai chân, quỳ trên tấm chiếu tatami đầy tinh dịch, cặp mông đầy đặn săn chắc tràn ngập dấu tay gợi tình.

【"Không, đừng cử động...," Thiếu niên tóc bạc dùng đôi tay run rẩy nắm lấy xương hông của người đàn ông, ép buộc mình phải đưa dương vật tanh hôi vào sâu trong miệng ngậm lấy, dù cho bị bao quy đầu chạm vào cổ họng cậu đều không dừng lại. Mồm miệng mơ hồ thu hút sự chú ý của đối phương bằng những từ không rõ ràng, "Không muốn...!"】

Những lời còn dang dở bị mắc kẹt trong cổ họng do dịch thể tanh nồng, nhưng Kintoki chỉ cần nhìn liền đoán được lời Gintoki muốn nói là——

Đừng chạm vào nó, Đừng chạm vào em trai tôi.

"Sâu quá...! Ưm... đâm vào... ha..." Cách âm của bức tường khiến âm thanh trở nên có chút mơ hồ, nhưng vẫn như cũ có thể rõ ràng có thể nghe thấy sắc thái mê loạn trong đó, có điều lần này là hiện thực, cùng với hồi ức lúc nãy dây dưa không rõ ràng.

【"Hijikata, cậu...... cứ coi đó là một giấc mơ, một cơn ác mộng sẽ không tồn tại khi cậu thức dậy." Thiếu niên tóc bạc toàn thân phủ đầy tinh dịch trắng đục cùng những những vết bầm xanh tím, cậu rõ ràng đang mỉm cười nhưng lại dường như có thể nghe được nội tâm đang khóc lóc đau khổ, động tác khó khăn cố gắng giữ dương vật của bạn cùng lớp cho vào hậu huyệt đã bị chơi đến đỏ bừng của mình, bên trong bị bắn đầy tinh dịch chậm rãi ngồi xuống. 】

"Gintoki, Gintoki...! Bình tĩnh một chút, đừng di chuyển quá...nhanh như vậy!" Hijikata, người đã bắt đầu hút thuốc, có chất giọng hơi khàn nhưng cảm giác không giống như mấy ông chú trung niên dầu mỡ, ngược lại dường như lại có sức hút cực kỳ lớn.

Đây cũng là trường hợp giống với thời điểm đó. Kintoki nhớ rất rõ.

Thay vì đứng ngoài quan sát cùng tham gia hành vi vi phạm, Hijikata bị ép quan hệ với Gintoki vẫn tỏ ra dịu dàng nhất có thể, không ngừng an ủi cậu. Hắn không cách nào đối mặt được với Gintoki khi cậu đang ở dưới thân hắn xoay người lại, hai tay giơ lên che đi ánh mắt tràn ngập bóng ma, giống như đang đấu tranh để bảo vệ người thân yêu nhất trong trận tuyết lở.

"Hmm... ở bên trong, Hijikata, tôi nghĩ, a...! Cậu làm ở bên trong..." Giọng Gintoki đã mất khống chế sau cơn mê loạn, so với sự hưởng thụ thật sự thì giống như một loại cảm giác nào đó đang cố tình làm say mê hơn.

Đó là di chứng sau quá trình bị điều giáo ở tần suất cao mà những người đàn ông trong thôn tham gia, về sau lại ngày đêm dài đằng đẵng thâu đãi khách lưu trú, cậu bắt đầu sợ đám đông và có những triệu chứng tương tự như nghiện tình dục khi đối mặt với đàn ông.

Tiền chi cho việc điều trị tâm lý quá nhiều nên chỉ có thể dựa vào thời gian để dần dần xoa dịu nỗi đau.

"Ư--! nóng quá, trong bụng... rất no..." Gintoki phát ra một âm thanh mà cậu vô thức hạ xuống khi đạt đến cao trào, xem ra cuộc làm tình ở phòng bên cạnh sắp kết thúc.

Kintoki từ đầu đến cuối không phát ra tiếng động nào, đợi một lúc cho đến khi tiếng ồn ào ở sát vách dần dần lắng xuống sau đó hắn mới nhẹ nhàng lấy ra hai mảnh khăn giấy, lau sạch từng chút tinh dịch còn sót lại trên tay và trên mặt đất.

Đến cuối cùng gã cũng không thể xóa bỏ được ham muốn và khát vọng chiếm hữu của mình đối với Gintoki, gã chỉ có thể kìm nén nó, vĩnh viễn ở bên cạnh như một người em.

Thiếu niên nghiến răng, dùng sức đem thái dương chống đỡ vào bức tường lạnh lẽo, nhưng gã không dám phát ra âm thanh, chỉ tiếp tục gia tăng sức lực cho đến khi một cơn đau âm ỉ xuyên qua mái tóc dài nặng nề đâm vào dây thần kinh mới thôi.

Thực ra trước kia gã từng có mái tóc ngắn nhẹ nhàng thoải mái giống với Gintoki, nhưng không có những lọn tóc xoăn bồng bềnh tự nhiên giống cậu, nó thẳng và vàng như ánh mặt trời, cộng với khuôn mặt tuấn tú cùng đôi mắt xanh biếc, chỉ cần bày ra bộ mặt tốt đẹp nở một nụ cười cũng đủ khiến gã trở thành người nổi tiếng nhất trường.

Sau đó, dưới sự theo đuổi của vô số người cùng sự chiều chuộng của mọi thành viên trong gia đình, gã đã hình thành một tính tình ngang ngược, không bao giờ nghĩ đến cái giá phải trả và hậu quả sau này.

Nhưng bây giờ, những điều này đã biến mất.

Một ngọn lửa đã thiêu rụi gần như tất cả những gì gã từng sở hữu, kể cả cha mẹ, quê hương, còn có dung mạo của gã.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Gintoki với tư cách là anh trai của gã, đã chăm lo toàn bộ quá trình dưỡng thương hồi phục của Kintoki. Tuy nhiên số tiền tiết kiệm ít ỏi đã hạn chế khả năng trị liệu mà họ có thể nhận được, cuối cùng để lại những vết sẹo nhìn rất xấu xí khiến người khác giật mình.

Về sau trong ngôi nhà này không còn chiếc gương nào nữa, cảm giác thương tiếc hối hận không giấu được mà Gintoki cảm thấy mỗi khi tháo băng trên mặt gã, khiến Kintoki cảm thấy vui vẻ một cách bệnh hoạn rằng nỗi đau thực ra chẳng là gì so với cảm xúc của đối phương.

Suy cho cùng nếu tất cả những điều này là một vực thẳm chứa đầy sự điên loạn thì chính Kintoki là người cuối cùng đã đẩy Gintoki vào đó, thậm chí còn suýt đánh mất chính mình.

Không phải Kintoki chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này sau khi hồi phục, ngược lại vào ngày băng vải chính thức được tháo ra, gã nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương được bác sĩ đưa tới, khuôn mặt bị những miểng thủy tinh cùng ngọn lửa quét qua.

Những vết sẹo màu đỏ sậm thay thế làn da trắng ngần ban đầu, lan ra từ bên trái khuôn mặt giống như lời nguyền của ác ma, che gần hết phần trán bên trái, nhìn thoáng qua cứ như toàn bộ khuôn mặt bị chia làm hai phần. Đường viền xoắn của vết sẹo chia đôi mí mắt trái, may mắn là nhãn cầu không bị thương, nhưng mảng thủy tinh từ cửa kính đã cắt một vết sẹo chướng mắt từ dưới xương gò má hướng lên, đầu nhọn của nó kẹt lại vào ở ngay đó.

Vết bỏng cực kỳ đáng sợ, chưa kể những vết sẹo khác trên nửa người bên trái, đủ để biến thiếu niên vốn đẹp trai trở thành một ác quỷ nửa mặt dữ tợn.

Tuy nhiên Kintoki đã mỉm cười ngay lúc nhìn thấy nó, dù chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt nhưng đó là một nụ cười chân thành.

Bác sĩ thậm chí còn thấy lạ khi một đứa trẻ ở độ tuổi này vẫn có thể cười khi nhìn thấy khuôn mặt biến dạng như thế này, bên cạnh cũng không có ai đi cùng.

Nhưng đây thực sự là lý do tại sao Kintoki có thể tạo ra niềm vui từ trong ra ngoài.

Không có ai đi cùng gã, tại sao vậy? Bởi vì Hijikata đi học và nhân tiện hắn đã giúp hai anh em làm thủ tục nghỉ học, đã không có ai chu cấp nuôi dưỡng Gintoki cùng gã nên không thể để lãng phí thời gian và tiền bạc vào đó nữa, còn Gintoki...

Sau khi trải qua một tháng địa ngục cùng một kết cục bi thảm, thiếu niên dù trưởng thành sớm đến đâu cũng không thể dễ dàng buông bỏ quá khứ. Cho nên khi ép một người mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nhìn đám đông người phải đến bệnh viện như vậy rõ ràng là bất khả thi.

Tất cả những điều này đều là tội nghiệt của Kintoki, gã đã từng xem thường nó, nhưng giờ đây gã đã học được cách thừa nhận và chấp nhận nó.

Gương mặt này chẳng qua là lời nhắc nhở về những sai lầm trong quá khứ.

Giống như mẹ cùng cha của Kintoki, một cặp vợ chồng điên rồ bị hủy hoại bởi truyền thống méo mó, lại trở thành thủ phạm hủy hoại chính đứa con của mình.

Trong ngọn lửa cuồng nộ, hai người trần trụi hôn nhau, ánh lửa soi rõ khuôn mặt của họ, đặc biệt trong đêm tối lại càng dễ thấy.

Chính khoảnh khắc đó Kintoki nhận ra rằng gã rất giống người phụ nữ mà gã đã vô cùng yêu thương.

Tuy nhiên bây giờ đã quá muộn, bởi vì người mà gã muốn có đã vĩnh viễn ngủ ở phòng bên cạnh cùng với người mang đến sự cứu rỗi cho cậu.

Tất cả những gì gã có thể làm chỉ là im lặng chứng kiến ​​xuyên qua vách tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro