TakaGin - Ánh sáng hư ảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: akississtillakiss

Link: https://archiveofourown.org/works/53335885

.

.

Summary:

TakaGin Giám ngục au
Không thể tránh được ooc, về sau có thể sẽ thêm những người khác

.

Để củng cố lực lượng màn phái thế lực, những nhương di chí sĩ muốn nắm giữ mọi quyền lực mà họ có thể sử dụng trong tay. Kết quả là gần như toàn bộ tù nhân ở nhà tù Edo đều được thả ra, chỉ còn lại một số tù nhân lớn tuổi ở đó. Có rất nhiều người đã hỗ trợ cuộc trốn thoát, trong đó có Takasugi Shinsuke, thủ lĩnh của Binh Đoàn Quỷ, một phe cực đoan mới tiến cung hai tháng trước.

Người đàn ông cực đoan và nguy hiểm nhất trong số những nhương di chí sĩ được đưa vào phòng điều dưỡng của Nhà tù số 2 Edo trong tình trạng bị thương nặng và hôn mê.

A, đây chính là đêm trước chiến tranh sao, người cai ngục phàn nàn, thực sự thiếu sự chăm sóc nhân đạo, không thể đưa hắn ta đến bệnh viện trước rồi bỏ tù sao, Gin-san cũng không dám chắc không để hắn chết ở chỗ này?

Sakata Gintoki đành phải đứng canh ngoài phòng bệnh, đôi mắt đỏ bơ phờ, mặt ủ mày chau nhưng quả thật không ai dám đến gần. Đã một tháng kể từ khi Takasugi Shinsuke bình phục, trong những ngày này điều hắn nhìn thấy nhiều nhất là tấm lưng trầm mặc cùng mái tóc bạc phủ đầy ánh trăng.

Hắn có cảm giác xúc động, nhưng hắn không thể buông bỏ cảnh giác. Gintoki luôn mang vẻ mặt vô cảm, thái độ với hắn vẫn lạnh lùng như trước. Takasugi về sau mới hiểu được vốn dĩ cũng không có gì đặc biệt, Gintoki chỉ là một người tốt ở trạng thái có thể tự do tiến lên và rút lui, một người tốt bụng với cái gọi là niềm tin cao cả, Takasugi không nói nên lời khi phát hiện ra sự thật.

Khi chế độ Mạc phủ ngày càng lung lay, mọi người trong tù cũng hỗn loạn, mỗi phe đều có dã tâm xấu xa riêng, phái cấp tiến yêu cầu được gặp Takasugi với hy vọng có thể được tiếp cận tài nguyên, súng ống đạn được, nhân lực và đi chung con đường của Binh Đoàn Quỷ. Takasugi không có lý do gì để không đồng ý, sau khi xác định được các thành viên của phe nổi dậy trong tù, hắn đã thuận lợi hoàn thành xuất sắc cuộc vượt ngục. Khi Kawakami Bansai nhìn thấy Takasugi, gã không hề biểu lộ ra bất kỳ sự thay đổi nào, gã báo cáo tình hình bên ngoài như thường lệ, sau đó khom người xuống chờ đợi chỉ thị của hắn.

Takasugi cảm thấy hơi xúc động, giao phó cách xử lý những kẻ phản bội, cùng hợp tác với các quân đội khác. Sau đó đưa một bức ảnh cho Matako Kijima, đó là một phụ nữ trẻ đang ôm hai đứa trẻ một nam một nữ tám chín tuổi, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ trong bức ảnh không khỏi khiến người xem phải cảm thấy vui vẻ. Matako hỏi hắn sau khi tìm được sẽ làm gì, Takasugi im lặng một lúc chỉ nói hãy để mắt đến nó trước. Thế là không ai hỏi thêm câu nào nữa, thấy Takasugi không có ý định rời đi cùng mình, họ xuống xe và quay trở lại.

Takasugi trở lại ngục giam, Gintoki bị hắn bỏ lại trong phòng trừng phạt, bên trong mông nhét hai ba chiếc máy rung cùng một cái dương vật giả nhưng đồng phục trên người anh vẫn còn nguyên vẹn như cũ, sợi dây buộc trên người là được xưởng mộc dùng để buộc những khúc gỗ thô, sợi dây gai quấn quanh qua tính khí hung hăng ghìm chặt anh, hắn bóp cổ anh mạnh đến mức khiến tay chân anh tê dại, anh chỉ có thể cong nửa người ngã xuống chổ trống giữa gian phòng.

Trước khi bạo loạn nổ ra, các cai ngục bắt đầu chia rẽ, một số người tin rằng việc phản chiến nên được thực hiện càng sớm càng tốt nên họ bắt đầu trở nên thân thiện với các tù nhân, một nhóm người khác lại cảm thấy khó chấp nhận thực tế này, cảm thấy không đồng ý việc những người đang ủng hộ cuộc nổi loạn một cách ngạo mạn và trắng trợn. Tù nhân bị đánh đập, mắng mỏ, bị nói rằng họ đã được định sẵn là thú vật suốt đời và đừng mơ ước thoát khỏi nhà tù này.

Nhưng Gintoki không giống với bất kỳ phe cánh nào, tác phong của anh vẫn luôn như vậy. Điều này dường như đã gây cho anh rất nhiều rắc rối, bởi vì một người liên lạc khác của phe cực đoan, gã ta giống như thủ lĩnh phụ trách khu vực nhà tù chính là được Gintoki phụ trách giam giữ.

Takasugi không có nhiều mối quan hệ với gã ta, nhưng hắn nhớ gã ta là một tay lưu manh rất thô lỗ nhưng có thể dễ dàng làm lung lạc tâm trí của người khác. Gã ta cũng là kiểu người mà Takasugi coi thường nhất trong quá khứ, nhưng cho đến khi Takasugi gặp được Gintoki quỳ trên mặt đất khẩu giao cho gã. Là cai ngục Gintoki đương nhiên biết những nơi nào có thể ẩn nấp, cho nên anh căn bản không có phát hiện ra Takasugi, hoặc có thể là do dương vật đâm sâu vào trong cổ họng khiến anh không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác. Tóm lại, Takasugi chỉ là cùng gã ta liếc nhau một cái, sau đó rời đi.

Tên côn đồ kia tìm được Takasugi trong phòng ăn, chỉ là bình thản nói chuyện với hắn, trước khi đứng dậy rời đi, gã ta lơ đãng hỏi liệu hắn có muốn được chia sẻ miếng bánh ngon hay không, Takasugi ngẩn người nói lời cảm ơn sau đó từ chối lời đề nghị.

Nhưng mà không phải là hắn không muốn, bất luận ở vị trí nào, Gintoki cũng là kiểu người ưu tú nổi bật với thân hình mảnh khảnh cân xứng, khuôn mặt cũng là loại rất được phụ nữ yêu thích, đáng tiếc tâm địa lại quá mức thiện lương, anh ở trong ngục giam chỉ làm cho người khác cảm thấy không hợp.

Takasugi dần dần làm quen với gã đó, dưới sự tiếp cận tưởng chừng như không chủ ý của hắn. Hắn biết được rằng lý do Gintoki làm tình với những người này là vì họ đã đe dọa gia đình anh, Gintoki cất bức ảnh của gia đình vào ví, chiếc ví vẫn bất động trong túi áo khoác ở văn phòng, ngày hôm sau anh phát hiện ra bức ảnh bị mất, rồi sau đó anh đã bị ba người bắt giữ lại cưỡng hiếp.

Takasugi cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, hầu hết những kẻ nổi loạn trong số cai ngục đều cực đoan và hèn hạ, họ có thể kiếm sống bằng cách đầu cơ trục lợi ở bất kỳ thời đại nào. Biết rằng người đàn ông này đã thèm muốn Gintoki từ lâu, gã ta ngoài miệng nói rằng có thể giúp được việc đó mà không làm ảnh hưởng toàn cục, nhưng sau khi mọi chuyện thành công vẫn đòi một cái giá trên trời.

Bởi vì người đàn ông này đã bỏ ra một số tiền rất nhiều nên khi tìm được cơ hội, gã ta đã hành động không chút do dự. Gã nói rằng họ thường xuyên chủ động phạm tội và vào phòng trừng phạt, sau đó trong bóng tối đem người cai ngục đáng thương làm cho đến khi anh không tự chủ được. Thậm chí có đôi khi còn làm trong phòng làm việc của anh, họ lần lượt để anh khẩu giao và bắt anh uống tinh dịch đến khi nôn mửa.

Takasugi không khỏi tưởng tượng, Gintoki không chỉ có một mình trong văn phòng, hắn lo lắng đồng nghiệp của anh có thể đến bất cứ lúc nào, nên hắn đã bàn bạc với tên tội phạm tàn bạo trước mặt để đổi chỗ cho cái miệng vốn đã bị chơi đến sưng đỏ, để không ai có thể nghe thấy anh nói gì. 

Hắn muốn ấn đầu anh xuống và nhét nó vào cổ họng anh, nhưng tất nhiên những kẻ khác chắc chắn cũng đã làm như vậy, sự sợ hãi trong lòng của người cai ngục dường như tràn ngập khắp phòng.

Anh quỳ gối dưới bàn làm việc liều lĩnh dùng lưỡi để làm hài lòng dương vật tanh hôi trong miệng, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc để thoát khỏi tình huống tồi tệ trước mắt, nhưng anh lại không bắt được trọng điểm và bắt đầu cảm thấy ngạt thở, trong miệng phát ra tiếng nước sắc tình. Anh nuốt tinh dịch trong nước mắt, bám vào chân bàn chờ người tiếp theo bước vào.

Thật giống như một con điếm.

Một tuần trước khi xảy ra cuộc bạo loạn, Takasugi đã tiêu diệt bọn côn đồ ở nơi này với lý do không tuân theo kế hoạch, gây rối tình hình của tổ chức. Hắn không thể giải thích lý do cho hành động của mình mà chỉ lấy ra bức ảnh của gia đình Gintoki từ dưới tấm ga trải giường đẫm máu.

Có lẽ lúc này là thời kỳ đặc biệt, hắn dễ dàng mua chuộc cai ngục từ khu trại giam đến khu cảnh sát, đẩy Gintoki vào phòng vệ sinh. Dù sao thì anh cũng là cảnh sát, khó mà kháng cự được, tuy nhiên Takasugi không muốn lấy gia đình ra đe dọa anh nữa nên đành phải dùng bạo lực để chống lại bạo lực. May mắn thay hắn đã tích lũy được kinh nghiệm đẫm máu trong chiến tranh, sử dụng  gậy cảnh sát của Gintoki để đè lên mông anh, hỏi anh có phải là đang nghĩ sắp bị cái này chơi hay không.

Gintoki bị ép trên bồn cầu trong đau đớn, Takasugi chơi anh và thậm chí hắn còn đeo bao cao su. Cơ thể vốn đã quen với tình dục càng trở nên khoái cảm hơn, bị đối đãi thô lỗ lại càng làm anh cảm thấy vui vẻ. Anh không ngừng vặn vẹo eo muốn thoát khỏi đó, bàn tay hắn không ngừng chạm vào mông và giữa chân anh. Khi có dấu hiệu đạt đến cao trào, anh chợt nghĩ đến mục đích của mình là đi vệ sinh, kéo lấy tay Takasugi, liên tục yêu cầu hắn dừng lại.

Ta cần phải đi vệ sinh, Takasugi cuối cùng cũng nghe được anh nói, nhưng hắn vẫn không dừng lại, va chạm mạnh khiến nội tạng mỏng manh của anh sinh ra cảm giác vô cùng đau đớn, Takasugi mở bệ bồn cầu và bế anh lên, dán môi bên tai anh thì thầm, không phải rất biết cách ra nước tiểu khi bị chơi sao, bây giờ tiểu cho ta xem.

Gintoki nghiến răng kiềm chế thanh âm của mình, dương vật quá to dài khiến anh không thể chịu đựng nổi, việc cưỡng bức quan hệ tình dục đã dừng lại vài ngày khiến cơ thể anh trở nên quá mức mẫn cảm, thậm chí Takasugi mỗi lần đều ác ý đâm vào tuyến tiền liệt bên trong tràng đạo làm nó sưng lên.

Gintoki đạt cao trào, nhưng tinh dịch không bắn ra mà thay vào đó nó xuất hiện theo chuyển động của mông anh. Sau khi tinh dịch bắn ra, nước tiểu theo đó chảy ra tí tách ướt đầy chân, vậy là Takasugi tiếp tục lật anh lại ấn xuống nền gạch mà làm tiếp, lúc này hắn mới nhìn thấy khuôn mặt Gintoki với những giọt nước mắt chảy dài.

Gintoki dường như đã chịu đủ mọi thứ trong ngục giam, anh sẵn sàng rời đi ngay vào lúc này, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên bởi vì có vô số người rời đi, mỗi người đều tìm kiếm một lối thoát tốt hơn, mà Gintoki trong lòng luôn nghĩ rằng nếu tên côn đồ kia chết đi thì sẽ không còn ai có thể đe dọa cuộc sống của anh nữa. Takasugi chỉ là một trong những kẻ cưỡng hiếp, cho nên khi bị Takasugi nhốt vào phòng trừng phạt khuôn mặt anh đầy vẻ hoài nghi, thậm chí còn đem suy nghĩ của mình biểu lộ ra ngoài.

Takasugi yên lặng, Gintoki đã canh gác cho hắn rất lâu nhưng anh thậm chí còn không nhớ rõ hắn là ai, anh chỉ là không nói bất kỳ điều gì, quay đầu hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhiều người đã chết trong ngày đầu tiên của cuộc bạo loạn, bởi vì Mạc phủ vẫn cử quân chính quy đến trấn áp, nhưng lực lượng ít ỏi không thể thay đổi được chiều hướng sự việc.

Vào một ngày, Takasugi đã nảy ra ý tưởng thú vị và yêu cầu Takeichi mang cho hắn rất nhiều đồ chơi tình thú cùng dụng cụ vệ sinh. Hắn thậm chí còn chuẩn bị lấy máu Gintoki để xét nghiệm, nguy cơ lăng nhăng rồi bị bệnh trong tù là cực kỳ cao.

Gintoki có chút kiệt sức, lần thứ ba ôm cái bụng giống như đang mang thai ngồi trong toilet. Khi nhìn thấy Takasugi mở ống tiêm định đâm vào tay mình, Gintoki khàn giọng nói, Ta sẽ ngăn chặn tất cả bọn chúng.

Cái gì? Takasugi dừng lại động tác hỏi anh.

Gintoki lặp lại một lần nữa.

Takasugi bật cười, nhưng vẫn rút máu của anh.

Gintoki bị hắn ôm đến phòng trực ban nay đã biến thành phòng nghỉ, vẫn không cho anh ăn gì mà chỉ dùng đồ chơi để khiến anh lên đỉnh hai ba lần, sau đó cứ như vậy nhét vào mông anh, dùng vòng khóa tinh giữ chặt tính khí, lại không chút lưu tình dùng que ngăn chặn lấy niệu đạo. Nhưng nơi này rõ ràng là không đủ kín đáo nên hắn vẫn quay về phòng trừng phạt.

Không có khái niệm về thời gian trong phòng trừng phạt, Gintoki dần dần đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ, Takasugi hỏi anh muốn ăn cơm hay uống chất dinh dưỡng, nếu như ăn cơm thì bây giờ sẽ rửa ruột, Gintoki mơ màng để hắn đem mấy thứ đồ chơi kia tắt hết, cuối cùng tiêm hai mũi chất dinh dưỡng.

Takasugi nhanh chóng nhận được báo cáo xét nghiệm, trong đó cho thấy sức khỏe của Gintoki không có vấn đề gì. Hắn tìm thấy hai bộ đồng phục và một số hộp đựng thuốc trong tủ phòng thay đồ của Gintoki, hắn đã thay chúng cho Gintoki với tâm trạng vui vẻ, cũng thương xót gỡ bỏ những đạo cụ chặn tinh trùng khiến anh nức nở rồi phóng ra mấy lần.

Bây giờ thì mọi chuyện đã kết thúc, hắn đang chuẩn bị quay lại thưởng thức bữa ăn được nấu nướng cẩn thận này.

Gintoki bị đánh thức bởi ánh sáng khi cánh cửa được mở ra, hoặc có lẽ anh chưa hề ngủ trong phòng trừng phạt. Takasugi mở đèn trong phòng trừng phạt lên, nhìn thấy Gintoki đang bị một sợi dây thừng siết chặt tạo thành những đường cong gợi tình, chiếc quần đồng phục sẫm màu ướt nước sướng.

Chạng vạng tối yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng vo ve yếu ớt, Takasugi ôm anh vào lòng sau khi cho anh uống một ít nước, rồi hắn cúi người xuống hôn Gintoki, bị anh cắn cho một cái, hiển nhiên là không có chút lực. Anh tự cho đây là hành động liều lĩnh, dùng hết mười phần sức mạnh mà ngay cả một giọt máu cũng không thấy, nhưng vì chuyện này vẫn khiến cho anh phải nhận một cái tát.

Takasugi tâm tình không được tốt lắm, sau khi cởi dây trói liền dùng thắt lưng của Gintoki vỗ vào mông anh mấy cái, cảm nhận được sự giãy dụa và run rẩy của người bên dưới, hắn mới cởi quần xuống, que cắm niệu đạo bị tính khí đẩy ra hơn một nửa, nhiều chất lỏng khác nhau không ngừng chảy ra từ những khe hở, cửa huyệt co lại muốn phun ra dương vật giả, nhưng phần đế của nó đã bị kẹt ở đó một cách chắc chắn.

Vết roi rất nhanh sưng đỏ, Takasugi cầm nó trên tay, sự vuốt ve và ngắt nhéo đầy khiêu khích thô bạo khiến Gintoki phải rên rỉ đau đớn nhiều lần. Hắn không tính là nhẹ nhàng rút dương vật giả ra, sau đó hai chiếc máy rung không kịp chờ liền trượt xuống, để lại cái miệng nhỏ nhắn tạm thời không thể ngậm lại được.

Takasugi lại hôn anh, vuốt hai gò má nói anh vươn đầu lưỡi, Gintoki chỉ trừng hắn, sau đó Takasugi cười cười hỏi tại sao không dùng rọ mõm? Vừa nói hắn đã muốn đứng dậy đi lấy. Gintoki còn chưa cứng rắn được một nửa nhưng khóe mắt đã ươn ướt đỏ bừng, anh hé miệng thè ra đầu lưỡi. Takasugi trong lúc nhất thời cảm thấy bên dưới cứng ngắc, ngậm lấy lưỡi anh đồng thời đem dương vật đẩy vào trong hậu huyệt, tràng đạo co quắp, không ngừng co rút mang theo que chặn tinh liên tục nảy lên. Takasugi sau đó đưa tay ấn chiếc que mỏng manh kia lại, đổi lấy một trận giãy dụa kịch liệt của Gintoki, anh đột nhiên chảy nước mắt, cuối cùng anh cũng không thể kiềm chế được tiếng thút thít rên rỉ trong cổ họng.

Anh không ngừng dùng hai tay khước từ, chống đỡ trên vai Takasugi, nói lắp bắp rằng trong bụng còn có một cái, mau xuất ra đi. Takasugi liếm mắt của anh, thở hổn hển nói ta biết, sau đó nắm lấy eo anh đẩy vào nơi sâu nhất. Gintoki không nhịn được kêu khóc, bàn tay kháng cự chỉ có thể che lấy phần bụng dưới của mình, như thể điều này có thể làm dịu đi cơn đau.

Rốt cuộc thì anh đã thả được món đồ chơi này sau nhiều ngày, cửa huyệt ngoại trừ lúc cao trào giờ đã hơi yếu đi. Takasugi lấy dương vật giả vừa rút ra, đặt vào tay anh, sau đó bóp lấy phần thịt mềm mại ở chân anh hỏi tại sao mông anh lại lỏng lẻo như vậy, rồi yêu cầu anh siết chặt lại, tất nhiên Gintoki không cách nào làm được. Nhưng sự xấu hổ, tức giận, nhục nhã mà anh cảm thấy khi nghe được yêu cầu quá đáng như vậy cũng đã đủ rồi.

Takasugi nhét dương vật giả vào mông anh, Gintoki lúc này mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra, muốn siết chặt hậu huyệt của mình lại, thậm chí còn dùng một luồng lực mạnh bạo muốn thoát khỏi tay hắn, dương vật giả cũng tuột tay văng ra một bên. Anh vô cùng sợ hãi, Takasugi đã thấy được hỏi anh, làm sao? Chưa bao giờ bị hai cây chơi qua à? Sau đó hắn đưa tay nhặt nó lên và đặt nó vào lỗ huyệt của anh, nước mắt của Gintoki vẫn không ngừng rơi. Anh cầu xin nói rằng anh sẽ chết bởi vì thứ đó, dáng vẻ nhìn rất muốn yêu thương, nhưng nó giống như càng đổ thêm dầu vào lửa châm thêm sự tàn bạo của Takasugi. Dương vật giả bị đẩy vào từng chút một, Gintoki dường như sắp mất đi hô hấp, anh cắn đầu ngón tay của mình để chịu đựng cơn đau xé nát.

Takasugi rút que chặn tinh ra khỏi dương vật đã mềm đi của anh, sau đó bắt đầu di chuyển. Sự khoái cảm tột độ dâng trào, hắn thưởng thức bộ dạng vỡ vụn của Gintoki, quất mạnh vào má mông đang rỉ máu của anh, Gintoki chỉ có thể không ngừng nâng cao eo để Takasugi làm, hắn bóp lấy cơ ngực đẹp đẽ nhấp nhô, ôm lấy phần thịt mềm mại kia để lại dấu răng, nghịch ngợm đầu vú cho đến khi chúng đỏ tươi và sưng tấy.

Đến khi Takasugi cuối cùng cũng hài lòng, trên cơ thể Gintoki không còn chổ nào nguyên vẹn, tính khí xìu xuống giữa hai chân, làm gì cũng không cứng lại được, anh dường như đã nửa tỉnh nửa mê, Takasugi rút ra quả trứng rung đang mắc kẹt tại kết tràng, hắn cau mày lắc đầu một cái.

Bên ngoài bây giờ đã yên tĩnh sau cơn bão, Kabukicho đã bị đập phá, cướp bóc và bị thiêu rụi. Takasugi đã nghĩ đến việc đưa Gintoki đến một nơi an toàn, nhưng việc chơi anh trong tù thú vị và thoải mái hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, làm hắn có chút nghiện việc này. Sau khi Takasugi sắp xếp người chăm sóc Gintoki sau đó quay trở lại Binh Đoàn Quỷ, hắn bắt đầu xử lý mọi việc trong nửa tháng vắng mặt.

Lần nữa gặp lại Gintoki, rõ ràng anh trông đã khá hơn nhiều, ít nhất đã có thể ăn uống vận động, thậm chí còn đọc sách và xem TV, anh bây giờ không khác gì những tù nhân trước đó. Gintoki nhìn thấy hắn, anh không còn ý định chịu trói hay là tìm thấy cơ hội liền chạy trốn. Người chăm sóc Gintoki cũng báo cáo rằng trong nửa tháng qua anh hiếm khi được phép rời khỏi phòng, anh luôn luôn muốn chạy trốn. Takasugi gật đầu, cũng không thèm để ý, Khi Gintoki ném cuốn từ điển vào hắn, hắn thậm chí còn bình tĩnh yêu cầu Gintoki suy nghĩ về việc đó.

Takasugi né được và bị thay vào đó là một chiếc còng tay. Hắn cười lạnh đem Gintoki trói chặt, giống như lần trước cởi lấy thắt lưng của anh, Gintoki lúc này bắt đầu sợ nhưng anh đã quyết tâm rời đi hoặc chết ở đây tuyệt đối không bao giờ nhượng bộ, ít nhất đó là những gì anh nghĩ trước khi nhận lấy đòn đầu tiên.

Takasugi trầm ngâm cởi quần áo của anh, rất dịu dàng nói, lần trước cách có một lớp vải, hình như ngươi không nhớ ra, lần này sợ ngươi bị đánh khổ sở vô ích, nếu vậy thì tốt hơn.

Sau đó chiếc thắt lưng không có chút quy luật rơi xuống cơ thể anh, Gintoki ngây thơ nghĩ rằng chỉ có mông của anh mới bị đánh, nhưng chiếc thắt lưng vừa lạnh vừa cứng lại quất vào ngang hông anh, vào giữa hai chân và thậm chí tách hai chân anh ra cọ vào tính khí, gây ra cảm giác đau rát. Anh nhịn không được chửi rủa, giãy dụa đổi lấy bị quất vào núm vú, cuối cùng Gintoki run rẩy nức nở thừa nhận lỗi lầm của mình, nói sẽ không dám nữa. Takasugi mỉm cười, sau đó tiến đến bên môi nhẹ nhàng hôn anh, Gintoki ngẩng lên cả mặt đều ướt nước mắt, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra.

Takasugi phát hiện Gintoki dường như đang mắc chứng rối loạn cương dương. Rõ ràng là anh thoải mái đến bật khóc, tràng đạo thắt lại như lên cơn cực khoái, nhưng bộ phận sinh dục phía trước lại yên lặng, chỉ có một ít dịch tuyến tiền liệt rỉ ra ngoài. Takasugi để anh tự mình chạm vào, nhưng rõ ràng là Gintoki không mấy dễ chịu với việc tự an ủi, anh có chút khó xử cắn môi và chỉ vuốt ve nó như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng điều đó cũng chẳng mang lại bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào. Takasugi nắm lấy tay Gintoki dùng tay anh làm, nhưng tính khí đáng thương kia bị giày vò đến đỏ bừng cũng không cứng lên, chóp mũi Gintoki đỏ ửng nhíu lại bày ra vẻ mặt đau đớn.

Takasugi đã tìm thấy thuốc, hắn không nói với Gintoki mà chỉ cho nó vào bữa tối của anh, nói rằng đó là thuốc chữa rối loạn cương dương và có một số thành phần kích thích tình dục.

Màn dạo đầu đêm đó đặc biệt dài, Gintoki thậm chí cảm thấy quá mệt mỏi, quần lót của anh đã ướt át dính nhớp, nhưng thái độ Takasugi rất khác thường ngậm lấy đầu vú, dùng ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi đùa bỡn, liếm tai anh một lúc rồi lại hôn cổ anh. Gintoki không biết dựa vào niềm tin nào mà không uốn éo mông cầu xin hắn nhanh chóng chơi mình, nhưng hắn cũng đã sắp mất hết lý trí.

Rốt cục đợi đến khi quần được cởi ra, cả người Gintoki đỏ bừng như tôm luộc, nước dãi chảy ra từ khóe miệng, hai mắt hé mở không dám cúi đầu nhìn nhưng lại hết sức tự giác dang rộng hai chân, để lộ cửa huyệt đang không ngừng khép mở. Nhưng thứ cho vào không phải dương vật mà là hai ngón tay dài nhọn.

Làm sao có thể, Gintoki đột nhiên cảm thấy thất vọng, trước đây cho tới bây giờ đều không dùng qua ngón tay, tại sao hôm nay lại là ngón tay. Nhưng ngón tay của Takasugi ấn lên điểm khoái cảm lồi ra đã đem những suy nghĩ của Gintoki ném ra sau đầu, trong cổ họng anh phát ra vài tiếng rên rỉ thoải mái, tràng đạo đem hai ngón tay ngậm lấy, mới có mấy lần đã bắt đầu lên cao trào.

Takasugi dùng ngón tay ấn thêm vài lần nữa rồi yêu cầu anh dùng miệng. Dùng thuốc liên tục mấy ngày, kiểu quan hệ này liền kéo dài mấy ngày. Chứng rối loạn cương dương của Gintoki dường như không thuyên giảm nên Takasugi đã chuyển sang loại thuốc khác.

Takasugi sốt ruột dùng gấp đôi liều thuốc mới. Gintoki sau khi ăn xong bữa tối liền đi tắm, anh đứng trong phòng tắm bắt đầu thấy chân mềm nhũn, dương vật lâu ngày không cương cứng giờ đây lại thẳng tắp dính trên bụng, anh thậm chí có cảm giác như nước bắt đầu rỉ ra bên trong cánh mông. Takasugi nhìn thấy Gintoki loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, ngã xuống cạnh chân hắn, mơ hồ hỏi, ngươi hạ xuân dược lên ta. Takasugi ôm anh đặt trên đùi, kéo chiếc khăn tắm ra, nhướn mày hài lòng.

Tác dụng của loại thuốc mới mạnh đến mức khiến Gintoki ngồi trên dương vật của hắn và bắt đầu vặn vẹo eo, lại không chịu được muốn rời đi. Takasugi đưa tay chạm vào phía trước của anh, động tác kích thích dương vật, buộc Gintoki sụp đổ cầu xin tha thứ, hồ ngôn loạn ngữ nói những lời tục tĩu mà các tù nhân dạy cho anh, khiến cho Takasugi vừa hưởng thụ vừa ghen ghét. Nghĩ đến Gintoki nhất định đã bày ra bộ dạng này ngồi trên người tên đàn ông khác, thật giống như kỹ nữ rẻ tiền nói ra mấy lời ô uế, trong đầu hắn âm u liền nảy ra những suy nghĩ nối tiếp nhau, thực sự muốn biến anh thành một kỹ nam và trói anh lại bên cạnh mình.

__

Mừng sinh nhật ghệ iu Shinsuke nhá.

Có lẽ là chưa end, nhưng không thấy tác giả viết nữa, cứ coi như đây là kết mở vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro