OkiGin - Thiếu niên hàng xóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: bluetree

Link: https://archiveofourown.org/works/46718110

.

.

"Lại nữa."

Okita Sougo bực bội nằm trên giường trở mình, mặc dù cậu đã từ từ nhắm mắt một lòng nghĩ nhanh lên mau chìm vào giấc ngủ, sát vách lại loáng thoáng truyền đến tiếng rên rỉ đang không ngừng khuấy động màng nhĩ của cậu, làm cho cậu tâm thần không yên.

"Rõ ràng ban ngày luôn luôn là bộ dạng của một ông chú lười nhác, trời vừa tối nhân cách thật bên trong liền lộ ra sao." Okita bắt đầu cảm thấy khó chịu, lúc này lại không nhịn được uốn người trong chăn lẩm bẩm nói: "Tha cho tôi đi ngày mai là cuối kỳ thi rồi."

Sát vách là hàng xóm mới chuyển đến ba tháng trước, lần đầu tiên gặp mặt Okita vẫn cảm thấy anh rất vừa mắt, mặc dù mái tóc bạc xoăn tự nhiên trên đỉnh đầu đối phương rối bời, đôi mắt cũng âm u đầy tử khí, xem qua duyên phận này đại khái thật sự tồn tại, đồng thời lại hết sức kỳ quái cũng không rõ ràng.

Mà Okita bắt đầu hơi sinh lòng bất mãn đối với anh hàng xóm  là vào thời điểm hơn nửa tháng trước, trước đó bọn họ cũng chỉ là mỗi ngày gặp nhau đối mặt gật đầu chào, mười phần ngẫu nhiên mới có thể ở cửa ra vào nói chuyện phiếm hai ba câu, anh không ngại tôi, tôi cũng không ý kiến gì anh, quan hệ không thân cận nhưng cũng tính là hòa thuận ở nơi quê nhà.

Okita lần thứ nhất vào nửa đêm nghe được sát vách truyền đến căn bản không cần hoài nghi nữa, trong tình huống này chính là bên kia đang phát ra tiếng rên rỉ, trước hết chạy vào đầu ý nghĩ là "Vốn dĩ dáng vẻ ông chú đó cũng khá giống phụ nữ ."

Cậu lúc đầu ngược lại đối với loại sự tình này không thèm để ý chút nào, nhưng khi cậu đột nhiên phát hiện ra những âm thanh kia khi thì kiềm chế khi thì nóng bỏng, lại còn là do đàn ông phát ra, thanh tuyến còn có mấy phần quen thuộc, những thanh âm rên rỉ nhỏ bé kia phiêu đãng trong không trung thế mà cũng biến thành chọc tức người khác.

Loại sự tình này cũng là có một lần liền có lần hai, có lần hai tức có lần ba, từ đó về sau cơ hồ mỗi đêm Okita đều có thể nghe được thanh âm từ anh hàng xóm truyền đến khiến màng nhĩ người khác bị khiêu khích. Cậu hiếu kì muốn xem qua đối phương đến tột cùng là ai, nhưng cố ý điều tra sinh hoạt cá nhân của người khác rất nhàm chán lại không có chút nhân phẩm, Okita cũng chỉ đành ẩn mình mong mỏi ngày nào đó có thể vừa vặn gặp gỡ người mà có thể khiến anh hàng xóm không kìm lòng được.

Thật sự có hai lần như vậy, lúc cậu ra cửa đúng lúc trông thấy từ sát vách có một người đàn ông xa lạ đi ra, đáng tiếc cậu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Chuyện này thế mà làm Okita Sougo cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cậu rõ ràng trước đến giờ chưa từng là người thích chỏ mũi vào chuyện của người khác. Về sau này, hầu như hàng đêm đều trình diễn màn "Chỉ nghe âm thanh không thấy hình ảnh" lúc đầu chọc người dần dần trở nên làm cho người ta cảm thấy bực bội.

Okita Sougo tự nhận bản thân  không phải người dễ dàng bị hoàn cảnh ảnh hưởng, sự thật cũng là như thế, một thứ nhỏ bé như vậy lúc trước tuyệt đối sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cậu, bây giờ lại làm cho Okita hơn nửa tháng ngủ không ngon giấc.

Còn chưa kết thúc sao.

Sát vách vừa mới truyền đến tiếng rên rỉ cao vút kéo dài, Okita còn đang suy nghĩ cuối cùng cũng kết thúc cậu có thể đi ngủ được rồi, không ngờ không bao lâu sau tiếng rên rỉ đứt quãng lần nữa lại vang lên.

"Tên khốn."

Okita mắng thầm, trong lòng suy nghĩ nhất định phải trừng trị cái tên hàng xóm nhiễu sự này, nhưng cậu cũng biết mình không xuống tay được. Tuyệt chiêu sở trường của Okita Sougo chính là đùa ác cùng chút mưu kế, trước đó cũng không phải không nghĩ tới nhưng bây giờ sẽ vì đôi mắt đầy quầng thâm của mình mà đi trả thù người hàng xóm tóc xoăn bẩm sinh kia. Thậm chí trong đầu cậu đã có thật nhiều kế hoạch hình thành, từ Plan A Đến Z, mỗi một cái đều sẽ khiến đối phương chịu đau khổ.

Nhưng mỗi lần cậu chuẩn bị xuống tay, chỉ cần thấy được bộ dạng uể oải của người kia, còn gọi mình là hàng xóm, những âm mưu giảo hoạt thậm chí mang theo ý nghĩ ác độc trong đầu liền trong nháy mắt tan thành mây khói.

Cậu thường thường cùng đối phương bắt chuyện qua lại hoặc là trò chuyện đơn giản vài thứ, nhịn không được nghĩ đến một đêm trước người này luôn luôn làm chuyện đó nhưng chẳng hề để biểu lộ ra điều gì, người này khi nằm dưới thân tên đàn ông khác hầu hạ đến tột cùng sẽ bày ra bộ dạng gì. Cặp mắt kia hiện tại nhìn không có tinh thần có phải là sẽ bị làm cho tràn ngập nước mắt, hai khóe miệng mảnh đang kéo căng môi mọng có phải là sẽ sướng đến run nhè nhẹ, mái tóc vểnh lên luôn luôn trong tình trạng rối bời có phải là sẽ vì đối phương mà phục tùng cụp xuống, còn có hai cánh mông đang được quần da che đi bên trong...... Những ý nghĩ tưởng tượng này luôn luôn tồn tại trong đầu Okita mạnh mẽ xông tới, bởi vậy nên cậu thường xuyên quên đi mục đích ban đầu của mình.

Rất mất mặt, Okita cho tới bây giờ sống gần mười tám năm cuộc đời rất ít khi tự đánh giá mình như vậy, nhưng lần này cậu không thể không thừa nhận. Bị một người con trai lớn hơn cậu gần mười tuổi làm cho đầu óc choáng váng, thậm chí đã trở thành một cơn ác mộng tồn tại thường xuyên vây quanh cậu khiến cậu không thoát ra được.

Mất mặt —— Cũng chỉ có cái từ này có thể hình dung Okita bây giờ. Bất quá dù sao cũng chỉ có một mình cậu biết, đem sự mất mặt tự nhét vào trong người mình, mặc dù tức giận nhưng cũng không ảnh hưởng Okita dùng thời gian này nhìn qua phía dưới của mình, cảm giác không đau không ngứa. Dù sao, người khác cứ việc nghĩ cậu là một người gọn gàng dứt khoát, nhưng chính cậu cũng biết mình là đang giả vờ ngây thơ ngu ngốc.

Sát vách tiếng vận động kịch liệt vẫn còn tiếp tục, có lẽ là mình bị những suy nghĩ hỗn loạn vây khốn, trái tim mạnh mẽ của Okita cũng dần dần cảm nhận được sự ủ rũ, giống như không phải đang ngủ ở phòng, cậu tựa hồ cảm giác như anh hàng xóm đang ghé vào lỗ tai cậu dùng thanh âm tràn ngập dụ hoặc nói ra câu "Souichirou-kun..."

Ngủ không đủ giấc khiến Okita ngày thứ hai rất gian nan mới từ trong chăn chui ra ngoài, vì thế xém chút nữa không kịp vào phòng thi, may mà cậu chính là thiếu niên thiên tài cũng là thiên tài có cấp bậc cao. May mắn vào đúng một giây sau cùng nhập trường thi, mặc dù cậu buồn ngủ, mặc dù trong đầu cậu lại bắt đầu hiện lên đủ thứ, thi cử với cậu mà nói vẫn giống như ăn một bữa sáng. Đối với Okita Sougo hôm nay vẫn là một ngày đặc biệt.

Thiếu niên mang nhiều tâm sự tới cũng nhanh đi cũng nhanh, trước khi vào phòng thi mặt đắng nghét như khổ qua, ra khỏi phòng thi lại vui vẻ ra mặt. Bạn học cùng lớp đề nghị đi ca hát thư giãn một tí, bản thân Okita ngược lại là đối với mấy hoạt động xã giao không có mấy cảm giác hứng thú, nhưng nghĩ đến một mình ở nhà sẽ chỉ làm cậu càng buồn bực hơn, trong đầu không ngừng toát ra mấy ý nghĩ kỳ quái, dù sao thì cậu cũng không ghét hoạt động này. Okita Sougo nhấc tay ý bảo mình cũng sẽ gia nhập, vốn dĩ đám bạn quyết định đi dạo phố nữ sinh nhưng đột nhiên đối với hoạt động hát kara tập thể lại sôi nổi.

Thời tiết Edo không biết có phải là theo đám thiếu niên này hay không, thay đổi thất thường. Bọn họ mới từ KTV ra lúc đó còn có người cảm thán đêm nay thật đẹp, chờ người cuối cùng hát một bài kết thúc mọi người cũng tạm biệt tách nhau ra, mưa bắt đầu rơi tí tách nhỏ giọt, đợi đến lúc Okita lên xe mưa nhỏ đã biến thành mưa to.

Okita băng qua màn mưa nặng hạt chạy về chung cư, dù cho chỉ chạy có nửa phút cậu vẫn là từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều ướt nhẹp. Cậu vốn dĩ bởi vì cái thời tiết mắc toi này tức sôi gan không có chỗ phát, lại nhìn thấy có người ngồi trước cổng nhà, nhìn qua so với cậu còn chật vật hơn, tâm tình đột nhiên lại chuyển biến tốt đẹp. Cho nên mới nói tâm tình thiếu niên luôn luôn dễ thay đổi, lúc này lúc kia.

"A Souichirou cậu cuối cùng cũng trở về."

Tên tóc xoăn tự nhiên kia ngồi dưới đất loạng chà loạng choạng mà đứng lên, chổ anh ngồi liền lưu lại một bãi nước đọng.

"Ra đường đổ rác kết quả quên mang chìa khoá bị nhốt ở bên ngoài, Souichirou tốt bụng như vậy nhất định sẽ cho Gin-san ở lại qua đêm phải không."

Chỉ là đi đổ rác mắc gì lại đổ ngược lại mình. Okita oán thầm, nhưng vẫn là mở cửa để hàng xóm của cậu vào trong nhà mình.

"Không nghĩ tới Souichirou có thể sắp xếp mọi thứ trong nhà thật ngay ngắn gọn gàng." Người tóc quăn trắng bạc cười đến một mặt biến dạng, Okita không biết làm sao lại cảm thấy trong lòng sinh ra một chút cảm xúc dị thường.

"Là Sougo."

Okita đem áo khoác ướt sũng nước mưa ném vào giỏ, áo sơmi cũng ướt đẫm kề sát da của cậu đem cơ bắp từng khối phác hoạ ra một cách rõ ràng. Trong đầu Okita đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ quái —— "Này chú, tôi và tình nhân của chú vóc dáng ai đẹp hơn."

"Cái gì mà chú này chú kia, tôi cũng không có lớn hơn cậu bao nhiêu tuổi." Tóc bạc lại tiếp lời, "Gọi tôi Gin-san là được rồi."

"Cái này ——" Okita tới gần người tóc bạc, hơi ngẩng đầu lên nhìn đối phương kề bên tai nói nhỏ: "Nếu như tôi gọi anh là Sakata Gintoki, có phải anh sẽ trả lời vấn đề tôi mới hỏi lúc nãy hay không."

"Thật khó nói." Sakata Gintoki trên dưới tùy tiện đánh giá Okita, "Tám lạng nửa cân đi."

"Muốn cùng tôi làm sao."

Chuyện kế tiếp liền đã không rõ ràng lại thuận lý thành chương. Quần áo bị mưa làm ẩm ướt dính ở trên người khó mà cởi bỏ, hai người động tác vội vàng mảy may không quan tâm đối xử nhẹ nhàng với những thứ đó, tiếng quần áo xé rách lại càng đốt lên dục hỏa của cả hai.

Okita Sougo bị Sakata Gintoki lột quần, hạ thể đã nở lớn căng đầy thẳng tắp hướng phía đối phương.

"Thật không hổ là khí khái phồn thịnh của người trẻ tuổi."

Gintoki hiển nhiên với loại chuyện này không thể quen bằng với người thân thuộc, anh ngồi xổm ở trước mặt Okita, dùng tay vừa di chuyển vừa vuốt ve cây thịt trĩu nặng kia mấy lần liền không chút do dự há miệng ngậm vào.

"Ah"

Okita tuổi tác còn nhỏ nhưng tình sử của cậu cũng coi như huy hoàng, nhưng được trải nghiệm cảm giác này kỳ thật đây mới là lần đầu. Hẹn hò với bạn gái nhưng nghĩ tới loại chuyện này hoàn toàn không có hứng thú, mặc dù tự nhận là S nhưng cho tới hôm nay đều chỉ là yêu đương trong sáng ngây thơ. Hôm nay đối tác rõ ràng kinh nghiệm thành thạo, tính khí cọ vào trong vòm miệng, đầu lưỡi tinh tế không ngừng quét qua hạ bộ, còn có tay đang khẽ vuốt túi tinh, đều mang đến cho Okita một loại khoái cảm lạ lẫm trước nay chưa từng có.

"A...... Chẳng lẽ Souichirou là lần đầu tiên? Bảo sao lại ra nhanh như vậy." Gintoki đem chất nhầy trong miệng nuốt xuống, vẻ mặt thành thật ngẩng đầu hỏi Okita.

Okita lại một lần nữa cảm thấy mất mặt, nhưng sẽ không ở trước mặt Gintoki đem sự tức giận của mình lộ ra nửa phần, cậu dùng ngón tay cắm vào bên trong Gintoki thấp giọng nói: "Sợ anh bị đói nên đút trước cho anh chút đồ ăn"

Gintoki sững sờ, trên mặt lộ ra biểu tình ngượng ngùng, anh đứng thẳng lên dựa vào người Okita cọ xát bên tai đối phương nói: "Đằng sau cũng nhờ cậu."

Hai người áp sát vào cùng một chỗ, tính khí Gintoki dựng thẳng cũng cọ lấy Okita vừa phát tiết dục vọng trên dưới ma sát, Okita cúi đầu gặm cắn vai đối phương, "Tình nhân của anh không cho anh ăn no sao, hại anh đói khát đến câu dẫn trẻ vị thành niên."

"Ha......" Gintoki đem lồng ngực dán trên người Okita, trước ngực hai hạt đậu nhỏ đứng thẳng, núm vú cọ lên người đối phương ma sát khơi dậy từng đợt dục vọng trong anh, "Gạt người không tốt đâu, Souichirou rõ ràng đã thành niên."

"Còn hai tháng." Okita dùng tay nắm lấy đầu vú Gintoki, chổ đó vốn dĩ nên mềm mại bây giờ lại bởi vì lửa dục mà cứng rắn tựa như hòn đá nhỏ.

Động tác trên tay Okita giống như muốn cho Gintoki trở nên càng thêm kích động, anh nhịn không được kéo qua một cánh tay của Okita chủ động đặt lên hạt đậu nhỏ đang cô đơn trên đầu vú. Okita đương nhiên sẽ không bỏ lỡ  bữa ăn ngon đưa tới cửa, hai tay đùa bỡn đầu ti đối phương cũng giống như chủ nhân nó đang bất mãn cầu tình. Okita rõ ràng cảm giác được người kia chống đỡ lấy mình, tính khí lại nhếch lên một chút thậm chí còn tràn ra chất lỏng nhỏ xuống trên người mình.

"Dáng vẻ già dặn kinh nghiệm như vậy mà vẫn mẫn cảm đến chịu không được sao." Okita cười cười đem miệng tiến đến trước mặt Gintoki, hai đôi môi còn chưa chạm vào nhau Gintoki đã vội vã không nhịn nổi vươn đầu lưỡi ra, Okita đương nhiên cũng phối hợp đem lưỡi của mình cuốn lấy cùng đối phương quấn quýt. Mặc dù kinh nghiệm khác hơi thua nhưng hôn hít lại đầy kỹ thuật, Okita đối với mình vẫn rất có lòng tin, hiển nhiên đối phương cũng xác thực mười phần hưởng thụ sa vào trong đó.

Chờ hai người rời khỏi môi nhau đều thở hổn hển, trên gương mặt trắng nõn của Gintoki xuất hiện những vệt đỏ ửng, cùng anh lúc bình thường vô luận như thế nào đều không liên quan đến người nóng bỏng mê người bây giờ.

Okita chỉ cảm thấy chính mình đang gục đầu xuống lấy lại tinh thần, cậu cúi đầu thay thế tay mình ngậm lấy núm vú Gintoki, tay kia vươn ra sau lưng đối phương dò xét huyệt nhỏ. Cửa huyệt người kia cảm nhận được ngón tay tồn tại có chút phát run, sau đó liền chủ động buông lỏng chấp nhận ngón tay Okita tiến tới.

"Thế mà lại muốn hút cả ngón tay vào." Okita lắc lắc hông để cho tính khí của mình càng dán chặt vào người Gintoki.

"Ha......" từ trong cổ họng Gintoki phát ra tiếng nghẹn ngào, thân thể không cách nào tự điều khiển được uốn éo người.

"Thật sự là đói khát." Okita rút tay ra chuẩn bị đem Gintoki quay lưng lại tiến vào anh, nhưng đột nhiên bị kêu ngừng.

"Ấy ấy Souichirou-kun, không làm tốt dạo đầu tôi sẽ bị thương." Gintoki một bên nói một bên liền dẫn ngón trỏ Okita tiến vào sau huyệt. Trong huyệt lần nữa bị tiến vào làm Gintoki cảm giác toàn thân chấn động, anh mang theo ngón tay Okita ở trong cơ thể mình khuấy động, chỗ kia lúc đầu vốn dĩ còn có vẻ hơi nhỏ nhưng sau đó nhục huyệt liền mềm mại không ít.

"Cho nên muốn thì phải làm từng bước một." Gintoki rời khỏi ngón tay của cậu, Okita trong lòng lập tức mừng như mở hội đem ngón giữa nhét thêm vào.

"Anh cùng tình nhân khi làm lúc nào cũng như vậy sao." ngón tay Okita cong lên trong nhục động xoay chuyển, "Là chuyển động như thế này sao."

"Ah......" Không biết là do động tác của Okita hay là do lời nói của cậu mà khiến anh đều cảm thấy kích thích, Gintoki nhẹ nhàng hít vào một hơi.

"Nói cho tôi biết, hắn ta làm như vậy sao." Okita thêm đến ba ngón tay, ác ý tăng thêm lực đạo sâu trong huyệt Gintoki trừu sáp.

"Là... là..." thanh âm Gintoki có chút run rẩy, "Hắn mỗi lần làm đều động giống vậy."

Đạt được câu trả lời Okita cũng không hài lòng, ngược lại càng có ngọn lửa vô danh ở trong cơ thể cậu cháy lên, cậu kéo Gintoki qua, đem đối phương đưa vào phòng ngủ đẩy lên trên giường.

"Vậy giống như này thì sao."

Okita Sougo đem hai chân Gintoki hướng thẳng lên trên đến khi nửa người dưới của đối phương có hơi bay lên không, toàn bộ tiểu huyệt đều phơi bày trong không khí, cậu mới áp mặt vào hai chân đối phương cúi người hôn lấy.

Bị ba ngón tay tiến vào hang động nhỏ bé đang làm động tác co ra hợp lại, Okita duỗi lưỡi tiến vào lỗ nhỏ, lập tức từ trong cổ họng Gintoki phát ra tiếng rên rỉ, sau huyệt cũng theo đó thít lại. Đầu lưỡi bắt chước động tác giao hợp ở sau huyệt Gintoki ra vào, mặc dù tiến vào nhưng chiều dài cùng độ cứng so ra kém hơn ngón tay, cái lưỡi kia mềm mại ướt át, xúc giác mang đến cho Gintoki một loại khoái cảm kỳ diệu.

"Ha......" Gintoki nhịn không được phát ra âm thanh dễ chịu, anh tự ôm hai chân mình để cho động tác của Okita dễ dàng hơn, nhưng bởi vì như thế nên không thể tự an ủi hạ thân mình mà cảm thấy bất lực.

"Đủ rồi" Gintoki rốt cục nhịn không được phát ra tiếng, "Đã có thể."

"Có thể thế nào?" Okita ngẩng đầu lên, lại lập tức đem ngón tay nhét vào chổ trống trong động.

"Có thể tiến đến." Gintoki khó có thể lộ ra thần sắc ngượng ngùng.

Okita cũng không lập tức tiếp nhận lời mời, mà lại lần nữa cúi người dùng đầu lưỡi lượn vòng quanh rốn Gintoki, "Tình nhân của anh từng làm như thế sao."

"Không có, không có."

"Không có thế nào?" Okita trong lòng lặng lẽ đắc ý.

"Không có liếm tôi!" Gintoki đột nhiên cất cao thanh âm, "Nhanh lên làm đi, Souichirou!"

"Là Sougo" Okita dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua tính khí Gintoki, thỏa mãn nhìn thấy đối phương một trận run rẩy, cười nói: "Không nói đúng thì tôi làm sao mà biết là anh gọi tôi, không nói rõ đi vào chỗ đó, tôi làm sao biết làm như thế nào đâu."

Đến lúc này, Okita Sougo cuối cùng mới cảm thấy người tóc bạc đã thua tên S xấu xa. Gintoki nuốt một ngụm nước bọt, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn mới run rẩy dùng ngón tay trỏ cùng ngón giữa tách cửa huyệt của mình ra cấp bách cần cậu cho vào sau huyệt, thanh âm run rẩy nói: "Sou...Sougo... mời vào."

Okita lúc này mới như Gintoki mong muốn dùng tính khí đâm vào cửa huyệt đang mở miệng mời gọi cây thịt của cậu vào trong. Khoái cảm kịch liệt làm hai người đồng thời thấp giọng rên lên thành tiếng, Okita cúi đầu liếm một cái trên cổ Gintoki.

"Anh thích như vậy sao, bị một người nhỏ hơn gần mười tuổi mạnh mẽ đâm vào bên trong."

"Vui, thích." Gintoki muốn làm cho thiếu niên bên trên ngừng nói mấy từ ngữ hạ lưu, lại không thể phủ nhận mình vừa nghe lại càng thêm động tình.

"Cái thứ mỗi đêm đều làm anh so với tôi ai to hơn?" Thiếu niên thiên tài luôn luôn lúc nào cũng nhìn như vô lo vô nghĩ, nhưng những lời nói bẩn thỉu trên giường không ai dạy cậu đều có thể lưu loát phun ra khỏi miệng.

"Chú mau trả lời tôi" Gặp người dưới thân không có trả lời, Okita cố ý ở bên trên tính khí cương cứng của Gintoki bấm một cái.

"Là cậu là cậu!" Đau đớn cùng khoái cảm xen lẫn, Gintoki chỉ cảm thấy đầu óc của mình đã hoàn toàn bị ái tình chiếm hết, bất luận cái gì cũng không đủ sức suy nghĩ.

"Anh biết không." động tác Okita đột nhiên chậm lại, đem động tác trừu sáp biến thành nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu cọ xát, "Trong đầu tôi đã giữ lấy anh mấy trăm mấy ngàn lần, mỗi ngày anh cách bức tường này bị người tôi không quen biết làm, trong đầu tôi đều nghĩ đến dáng vẻ anh như bây giờ nằm dưới thân của tôi rên rỉ."

Giống như bất mãn do Okita đột nhiên làm động tác ôn nhu, Gintoki đem hai chân vòng trên người đối phương chủ động chuyển động eo hông hi vọng thu hoạch được càng nhiều khoái cảm càng tốt.

"Chậc."

Mồ hôi trên mặt Okita như từng hạt châu rơi xuống trên môi Gintoki, người kia lập tức đưa lưỡi liếm lấy mồ hôi, động tác này trêu chọc đến sự chịu đựng của Okita, lần nữa kịch liệt trừu sáp.

"Ah ——"

Gintoki cảm thấy phía dưới đang không ngừng dồn lại kích thích kéo dài, cả người thoải mái đến toàn thân đều run rẩy.

"Không, không được." Có lẽ là khoái cảm vượt quá mức, hốc mắt của anh tràn đầy nước mắt sinh lý, thanh âm cũng mang tới giọng nghẹn ngào.

"Lần này sẽ cho miệng nhỏ phía dưới của anh ăn no." Okita lại dồn lực thúc mạnh vào mấy cái, xuất vào trong cơ thể Gintoki.

"Ah!"

Cao trào qua đi hai người đều nằm ở trên giường sửng sốt mấy phút mới hồi phục lại tinh thần, mưa giống như đã ngừng, không còn nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách. Okita Sougo trở mình nhìn Gintoki, đột nhiên đưa tay sờ hạ thân đối phương, cảm thấy nhục huyệt có chút sưng đỏ.

"Tinh dịch đang từ phía sau chảy ra."

Gintoki vốn đang có hơi thất thần lập tức khôi phục lại biểu tình, "Souichirou tuổi cậu còn nhỏ cứ như vậy mẹ già sẽ khóc đó nha."

"Đó là bởi vì tôi bị một ông chú quyến rũ."

Okita dùng ngón tay cuốn lấy tóc Gintoki trong tay ngắm nhìn, "Chia tay đi." Cậu dừng một chút, nói tiếp: "Sau đó tôi theo đuổi anh."

Không đạt được câu trả lời, hết thảy đều giống như cậu nói xong câu đó thời gian liền ngưng đọng lại. Okita đợi rất lâu, lâu đến mức cậu coi như là ông chú này đã cự tuyệt, mới phát hiện người kia thế mà hô hấp đều đều tiến vào mộng đẹp.

Thật sự rất là mất mặt —— Okita Sougo nhìn trần nhà ngơ ngác nghĩ, kết quả mình vẫn không thắng.

end

Thích đọc mấy truyện kiểu như này ghê, mà tác giả viết cho fandom Gintama đúng 1 truyện này thôi à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro