HijiGin - Sao chổi giáng xuống đêm tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: callmerozen

Link: https://archiveofourown.org/works/34049788

.

.

Hijikta Toushiro nói, khi còn bé bởi vì hắn là thân phận con riêng, cũng không có người nào nguyện ý chơi đùa cùng hắn, hắn vì muốn thu hút sự chú ý của người khác liền nói dối là trông thấy trên trời có tinh linh rơi trên mặt đất, trước giờ chưa từng có ai thấy qua, trên đường gặp ma quỷ, trên mặt biển hiện lên dương cầm đang vì hắn mà đàn tấu.

Hijikata đặt mông ngồi xuống nheo mắt lại hung hăng hút một hơi thuốc, Edo đang có cấm lệnh cấm hút thuốc, nhưng ở đây là nông thôn, cục cảnh sát là trời cao tướng quân ở xa dù sao cũng không thể xen vào. Huống chi đây chỉ là vùng ngoại ô vắng vẻ, toàn là cỏ cây thực vật um tùm, phóng tầm mắt nhìn tới chỉ có một mình hắn cùng với mấy đứa trẻ con.

Hắn hút thuốc công khai ở đây không thiếu người chứng kiến, nhưng cũng không ai có tâm tư nhìn lâu tên cảnh sát như hắn vài lần. Ngoại trừ Kirishima, đứa trẻ này cứ trợn to mắt nhìn Hijikata Toushiro, đoán trước câu nói tiếp theo của hắn quả thực đã chuyển hướng. Cậu nghe cha mẹ nói về Hijikata Toushiro, dân làng xung quanh nhắc đến Hijikata Toushiro sẽ cau mày hạ giọng thảo luận, qua giọng nói với vẻ mặt khó phân biệt giữa sợ hãi và chán ghét.

Nói tới tới nói lui, hắn ta chính là cục phó ác quỷ tiếng tăm lừng lẫy của Shinsengumi, Hijikata Toushiro. Khi mọi người nhắc đến cục phó của Shinsengumi, giọng điệu của họ cao hơn một chút, và khi họ nói về Hijikata Toushiro, giọng điệu của họ lại trầm xuống, và sau đó là một khoảng im lặng dài, như thể tên của hắn chỉ là một âm tiết ở cuối câu chuyện. Bất quá danh xưng chỉ là một cái danh hiệu, gọi vang xưng hào chính là danh hiệu.

Nhương di chí sĩ cuồng loạn công tử Katsura Koutaro bây giờ đã là thủ tướng mọi người biết đến đều là cùng một người, ban ngày làm thủ tướng, ban đêm lại trở về làm nhương di.

Kẻ thù truyền kiếp của Katsura Koutaro - Shinsengumi, cũng đã bị phân tán khắp nơi sau khi giải thể, hầu hết những người còn lại đều ở nông thôn hướng ra ngoại ô thành phố. Bây giờ ai cũng nói thủ tướng hiện tại thật có tấm lòng nhân hậu.

Cục Phó chỉ huy Shinsengumi cởi bỏ bộ đồng phục đen thẳng thớm, cởi bỏ cả danh hiệu lừng lẫy cùng tấm biển gỗ của Shinsengumi mà không gây ra bất kỳ âm thanh nào khi đáp xuống đất. Hijikata Toushiro nặng nề ấn mạnh tàn thuốc trên tảng đá, những tia lửa màu cam va chạm vào nhau nổ thành nhiều chấm lửa rồi biến mất trong đám cỏ, hắn cẩn thận kiểm tra xem tia lửa từ tàn thuốc có đốt cháy đám cỏ khô bên cạnh tảng đá hay không, rồi thở phào nhẹ nhõm đứng thẳng dậy rút ra một điếu thuốc khác để hút.

Rốt cuộc, sở thích duy nhất của hắn vẫn là có chỗ để thoải mái hút thuốc lá, mùi thuốc lá đắng nghét đọng lại giữa các kẽ ngón tay không xóa đi được, con người đang dần suy tàn và hắn lại trở thành một người đàn ông rất đỗi bình thường.

Hijikata hít vào một hơi thuốc lá sau đó thở ra, Kirishima nhăn mày nặng nề ho khan vài tiếng. Hijikata yên lặng nhìn chằm chằm vào một con chim ở phía xa đang biến mất vào trong mây, mỉm cười lẩm bẩm nói: "Ta không nghĩ những lời nói dối mà ta nói trước đây sau này đều trở thành sự thật."

Kirishima hơi đỏ mặt trước nụ cười của Hijikata, cũng không có gì lạ vì Hijikata quả thật là một người đàn ông đẹp trai, những năm tháng qua không để lại dấu vết nào trên người hắn. Kirishima say sưa mơ màng như người say rượu, Hijikata nắm tay đứa trẻ giao lại cho cha mẹ của nó, Kirishima nhìn theo bóng lưng Hijikata, vẫn cảm thấy hắn ta là một người đàn ông khó hiểu.

Kỳ thật Hijikata nhìn chung thẳng thắn hơn so với trước, không có ai giống như Gintoki lại hiểu rõ tính khí kỳ lạ của hắn đến như vậy. Gintoki sau khi nghe những điều hắn nói vào hai năm trước đã bảo rằng: "Vậy lúc đó chắc hẳn ngươi đã rất cô đơn".

Hijikata lại cảm thấy khó hiểu, giống như một con chim biến mất trong đám mây ở phía chân trời, cất tiếng gọi ngắn ngủi rồi khiến người ta quên đi mất.

Hijikata dùng chân tách ra cỏ dại phủ đầy trên con đường mòn để đi về. Hạt cỏ dính đầy trên chiếc quần vải bố thô ráp của hắn. Mỗi bước đi của Hijikata đều phát ra âm thanh xào xạc, khiến một đàn chim sợ hãi sà xuống dưới ánh chiều tà le lói ngay chân trời, bóng tối lờ mờ của thế giới rộng lớn như đang bao quanh lấy hắn.

Mặt trời lặn suốt chạng vạng, Hijikata bước đi cho đến khi sắc trời đều tối sầm lại, hắn một mực chuyên chú cúi đầu tách cỏ dại ra, vô tình đụng phải một người.

Hijikata Toushiro hai mắt đỏ bừng, hắn cẩn thận dụi dụi mắt, gần như tự hỏi mình có phải ngày nhớ đêm mong nên bị ảo giác hay không. Sakata Gintoki bị đụng vào người sau đó ngẩng đầu nhìn Hijikata, tựa hồ cũng là bị giật nảy mình.

Hijikata cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không rõ nguyên nhân đang rực cháy, hắn nắm lấy cổ tay của Gintoki trước mặt và còng tay anh lại, ngay khi Gintoki hét lên đau đớn, hắn đã nắm lấy anh thật chặt và kéo anh trở về vùng nông thôn.

Cửa gỗ của khu dân cư đã bị hỏng cách đây không lâu, Hijikata vừa mới dùng báo cẩn thận sửa chữa chỗ cửa gỗ và giấy đã hỏng. Edo đã chất đầy rác thải, kinh phí sẽ không được ưu tiên cho các vùng định cư ở khu vực ngoại thành như vậy.

Bởi vì Hijikata đang kìm nén lửa giận nên một tay bất đắc dĩ giữ tay Gintoki, tay còn lại đẩy cánh cửa gỗ ra, sau đó trực tiếp bẻ gãy phần còn nguyên vẹn của cánh cửa. Đây là một điều tối kỵ tại cục cảnh sát, nếu không giữ an ninh, những tên trộm sẽ trốn ở cửa để nghe lén về các cuộc họp cơ mật và công việc thẩm vấn.

Tuy nhiên, những điều này sẽ không xảy ra ở khu vực nông thôn um tùm cây cỏ thưa thớt dân cư này, những kẻ giết người vứt xác cũng sẽ không chọn đến nơi rách nát này.

Hải cảng Seto cách đây chưa đầy một giờ lái xe là một địa điểm an toàn, tuy nhiên nhất định phải đi qua một con đường cũ trước khi đến nơi đó. Đáng tiếc bây giờ ngành công nghiệp phi thuyền vũ trụ đã phát triển, con đường xưa cũ cũng mọc đầy cỏ dại, chỉ có loài yến tước* là vẫn còn vì cỏ vẫn mọc trên mảnh đất này. Khi đặt chân đến nơi này, nhiệm vụ lớn nhất của cục cảnh sát là hàng năm phải chú ý đến cháy rừng ở vùng núi hoang dã.

Hijikata Toushiro đè mạnh Sakata Gintoki lên ghế trong phòng thẩm vấn, chiếc ghế đã lâu không có ai ngồi bởi vì động tác quá mức của hai người mà tạo ra một đám bụi vàng bay xuống dưới ánh sáng nhảy múa, rất nhiều bụi dính vào trên mặt Hijikata khiến hắn sặc rồi ho khan, Gintoki nhìn vào đôi mắt đang chảy nước mắt vì bụi của Hijikata, anh nheo mắt lại đã thấy hắn một cách rõ ràng.

Gintoki dời ánh mắt đi nơi khác trước khi thị lực Hijikata phục hồi, chống một bên má nói: "Ta chán việc phải giải thích rồi, dù sao thì ngươi hãy đem nỗi oán giận về việc bị giáng chức trút hết lên người ta, rồi sau đó xử tử ta đi."

"Em nói ai bị giáng chức?"

"Vậy tại sao ngươi lại làm cảnh sát ở vùng nông thôn hẻo lánh này?"

Khuôn mặt tức giận của Hijikata đột nhiên dịu lại, đôi lông mày sắc sảo cụp xuống, như thể tinh thần phấn chấn của hắn đã bị thời gian bào mòn, trông già hẳn đi.

"Bởi vì ta muốn đợi Vạn Sự Ốc."

Khi Gintoki nghe được những lời này, anh nghiêng đầu qua và nhìn thẳng vào Hijikata, lửa giận của anh đã bị dập tắt, không khí tràn ngập bụi bặm chỉ sau một vụ chấn động nhỏ.

Như thể không chịu nổi bầu không khí lúc này, Gintoki đứng dậy ngồi lên đùi Hijikata. Hijikata bị động tác của Gintoki làm cho giật mình, chưa kịp phản ứng thì tay anh đã bị còng lại không cách nào ôm hắn được. Gintoki đành dùng cánh tay vòng quanh qua cổ Hijikata, buộc hắn phải áp trán mình vào trán anh.

Trong đêm hè mồ hôi ở điểm tiếp xúc giữa da của họ dính chặt trên người, Gintoki khó chịu vặn vẹo eo hông nói, "Vậy làm liền đi."

Khuôn mặt của Gintoki gần đến mức Hijikata không thể nhìn rõ được ngũ quan của anh, chỉ có thể nhìn thấy làn da tuyết trắng và mái tóc quăn của Gintoki, đôi mắt đỏ sẫm như máu vô cùng yêu kiều diễm lệ. Trước khi Hijikata kịp trả lời, hắn đã cởi chiếc quần bó màu đen của Gintoki, để lộ thân thể trắng như ngọc.

Toàn thân Gintoki áp vào người Hijikata, hắn không cảm thấy nặng, chỉ cảm thấy chiếc quạt trong đồn không thể giải tỏa được cái nóng bức giữa đêm hè.

Thân trên Gintoki dính chặt trơn ướt, sau huyệt cũng giống như vậy cho nên Hijikata nhẹ nhàng cắm ngón tay vào một cách dễ dàng. Ngón tay hắn đi vào huyệt động của anh làm ướt nửa lòng bàn tay, Gintoki vì khoái cảm nên ngón chân trắng noãn mềm mại cong xuống chạm đất.

Hijikata cắm vào nên toàn thân Gintoki lung la lung lay, anh tựa cằm vào vai Hijikata không ngừng thở dốc. Anh phối hợp với Hijikata đong đưa eo, để âm hành của hắn trong cơ thể anh ra vào. Chiếc ghế gỗ dường như không chịu nổi trọng lượng của hai người, kêu cót két, tiếng rên rỉ vang vọng trong đồn cảnh sát vào đêm khuya.

Hijikata dùng miệng cắn mở khóa kéo của bộ đồ trên người Gintoki, bộ ngực đầy đặn cứ như vậy lộ ra từng chút một. Hijikata gặm cắn lên đầu vú, rồi như thể nhớ ra điều gì đó vặn hỏi anh, "Em trong hai năm qua sẽ không cùng người khác làm phải không?"

"Chết tiệt, Gin-san vì ngươi thủ thân như ngọc mà ngươi cứ như vậy nghi ngờ ta?"

Gintoki cắn một cái vào hầu kết của Hijikata, cắn tại nơi dễ bị tổn thương nhất của hắn làm xuất hiện những vệt máu đỏ tươi, nhưng trước khi Hijikata cảm nhận được sự đau đớn Gintoki đã thè cái lưỡi đỏ mọng ra liếm láp cổ hắn.

Một chút đau đớn càng làm tăng thêm cảm giác thích được hành hạ của Hijikata. Hijikata bẻ cong đầu gối Gintoki, đặt chân anh lên vai hắn rồi làm anh mạnh hơn. Gintoki như mất hết sức lực, toàn thân như bị rút hết xương mềm nhũn dựa vào người Hijikata, vừa rên rỉ vừa đổ mồ hôi, huyệt thịt co rút lại, âm điệu không ngừng nâng cao lên, sau một hồi rên rỉ thì đột ngột thét lên. Gintoki dùng hậu huyệt của mình để đưa Hijikata đạt đến cao trào, đồng thời anh cũng phóng thích trên người hắn.

Gintoki treo trên người Hijikata, dư âm của cực khoái khiến anh choáng váng hoa mắt. Gintoki chạm vào bụng dưới của mình, trong cơ thể tràn đầy tinh dịch do Hijikata bắn vào, giống như anh đã hoài thai năm tháng vậy.

Gintoki mệt mỏi đến độ ngón tay cũng không nhấc nổi, còn nói đùa rằng, nếu anh là phụ nữ thì trong ba năm bị Hijikata chơi cũng đủ để hắn trong thời gian này hai tay ôm hai đứa trẻ. Hijikata yêu thích sữa trên người Gintoki nên chắc chắn sẽ tranh giành thức ăn với con mình và sẽ phải tốn rất nhiều tiền vào sữa bột. May mắn thay anh là đàn ông, mỗi lần kết thúc trận làm tình anh đều nhất quyết bắt Hijikata mua cho anh một ly parfait dâu tây.

Hijikata bị Gintoki tra tấn đến mức không chịu nổi, nhưng lại không đành lòng bỏ rơi Gintoki một mình, đồn cảnh sát khu vực nông thôn thường xuyên không có điện vào ban đêm, Gintoki vừa sợ bóng tối vừa sợ ma, muốn dùng còng tay còng lấy cả hai đi đến nội thành Edo để mua kem parfait dâu tây.

Vùng ngoại ô thành phố ở nông thôn không có đèn đường, Hijikata cầm đèn pin đi trước để mở đường cho Gintoki, đề phòng thú dữ cùng đá sỏi trên đường, Hijikata lấy còng tay để trói tay trái của hai người lại, trong đêm tối dựa sát vào nhau cùng đi.

Một cái bóng run rẩy xuất hiện trên bãi cỏ tối tăm, Hijikata cho rằng đó là một con thú nên cẩn thận chiếu đèn pin vào nó, sau khi nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là một người đàn ông trung niên đang ngồi xổm lẩm bẩm điều gì đó, xung quanh được che chắn chặt chẽ không biết đang làm gì, Hijikata đến gần xem xét, nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng ông ta đang đốt vàng mã. Hijikata tức giận đá vào mông ông ta một cái, nói ông làm gì vậy lỡ xảy ra hỏa hoạn giữa mùa hè thì sao.

Người đàn ông bị Hijikata đạp một cước bị dọa cho hồn phi phách tán, nói rằng viên cảnh sát xin hãy thương xót. Gần đây ông ta đã thu thập xương từ những người ở vùng ngoại ô, có nhiều xác chết nằm rải rác trên đường lớn. Có một samurai vừa mới chết hôm nay, bộ quần áo trắng mà samurai đó mặc khi chết đã nhuộm đỏ máu, nếu không đốt giấy trong bảy ngày đầu tiên, anh ta có thể sẽ trở thành lệ quỷ.

Hijikata mắng ông ta vài câu, nói ở đây cũng không có phòng cháy chữa cháy trọng yếu, phóng hỏa đốt rừng sẽ bị ngồi tù mục xương. Vẫn chưa biết liệu samurai có trở thành ma hay không, nhìn vị cảnh sát trước mặt rất hung hãn nên người đàn ông trung niên đã ném tờ tiền cháy dở xuống và bỏ chạy.

Hijikata cầm đèn pin quét qua ngôi mộ hoang, khó có thể coi đó là một ngôi mộ, một tấm ván gỗ được dựng lên trên đống đất qua loa che đậy thi thể.

Hijikata cảm giác máu huyết đang chảy trong người lạnh dần từ đầu đến chân, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi nóng hổi cũng bị hơi lạnh hong khô.

Sakata Gintoki chi mộ.

Suốt đêm trường Hijikata Toushiro không hề quay đầu lại, hắn nghe thấy một tiếng tách, đầu còn lại của chiếc còng tay kia mất đi chổ dựa buông xuống, phát ra âm thanh chói tai khi mảnh sắt va vào nhau.

..

*Yến tước: Yến: chim én, Tước: chim se sẻ, đều là loài chim nhỏ. Ngoài ra còn có nghĩa bóng là: Những kẻ tầm thường tiểu nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro