TakaGin - Ký ức của Hồ Điệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: therollingcomet

Link: https://archiveofourown.org/works/55984285

.

.

Tàn thuốc từng chút từng chút do chấn động mà rớt xuống, rơi xuống trên mặt đất làm trầy da hiện lên vết máu đỏ tươi, rất nhanh chúng tôi đã lăn xuống một bên, nhưng chúng tôi vẫn không ngừng hôn, giống như bây giờ không ngừng thở sẽ không ngừng hôn.

Takasugi Shinsuke x Sakata Gintoki
Bối cảnh hiện đại, tình nhân cũ kiêm bạn bè.
Takasugi Shinsuke ngôi thứ nhất

.

Gintoki luôn luôn có rất nhiều thiếu hụt, giống như cố ý hiện ra cho tôi thấy, đến chết vẫn không đổi, cứ thích tự ý hành động không nói với ai, lâu ngày vẫn không bỏ nổi. Khó có thể tin tôi còn với cậu ta ở cùng một chỗ.

Nhưng cậu ta đã sớm nói mình muốn đi, giống như toàn thân chỉ có cứng cỏi ngang bướng đều đem hết ra cược hết như đánh bạc, mọi thứ đều không đáng để tôi lưu lại trong mắt, giống búa bén treo cao, cậu ta dùng bờ môi hồng hào tuyên bố: Tôi sẽ không ở lại nơi này.

Gintoki đã nói qua quá nhiều lần, nhiều đến nỗi vì câu nói này mà một bên tai của tôi cảm giác như đã bắt đầu phai màu, phảng phất như câu nói vừa hoang đường lại vừa trong sạch. Tôi biết được nó tồn tại, lại vững tin nó sẽ không trở thành sự thật, thế là như vậy giữ nguyên sự mê muội, giữ nguyên sự mù lòa. Tôi cùng cậu ta hai mươi bảy tuổi, cùng nhau sinh trưởng ở đây, nửa đường tách rời lại trùng phùng.

Năm đó cậu ta đi khắp nơi cũng gặp đủ loại người, mặt so với trong trí nhớ của tôi có vẻ trắng hơn một chút, mũi cao hơn, bờ môi nhẹ nhàng nhếch, bả vai lại mỏng hơn một chút, tóc giống như đã phơi nắng quá nhiều phát ra ngân quang rực rỡ diễm lệ, từng bước một thu hoạch ánh nắng hướng về phía mình.

Giữa đám người không có khoảng cách, không khí nóng hổi cùng vài câu nói vụn vặt, tôi dùng ánh mắt quét ra ảo cảnh đặt chân đi qua đất, càng đến gần đáy lòng càng phải cảm thán, nhưng tôi vẫn bày ra khuôn mặt của bản thân để cậu ta nhìn cẩn thận. Cậu ta trông thấy tôi, biểu lộ có chút mê man lại xen lẫn một chút xấu hổ, nhưng thần thái rất nhanh khôi phục bình thường, trên môi bày ra nụ cười xoáy sâu vào mặt tôi, có chút rã rời dùng thanh âm nói với tôi: Buổi chiều tốt lành, Takasugi.

Nghe được thanh âm của Gintoki, tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian để phân biệt cảm xúc tận sâu trong đáy lòng, người thật lại giống như bị cất đi ở nơi nào đó xa xôi, cùng cậu ta mười năm không gặp.

Mới vừa thấy Gintoki liền mang đến một loại ảo giác đủ để khiến tôi lệ rơi đầy mặt, tất cả đều là những chuyện cũ không đành lòng tại thời khắc này đều biến mất, tôi vẫn giữ nguyên hình dạng này cùng với cõi vĩnh hằng bên trong, thực tình hi vọng có thể một lần vất vả để suốt đời có thể được nhàn nhã.

Tôi có thể dẫn cậu ta đi thăm quan nơi này nhưng tôi sẽ không làm vậy, cậu ta cũng chưa từng để ý qua những điều làm chúng tôi xấu hổ này.

Gintoki lại mang tôi lên quảng trường trên kia lượn quanh vài vòng, mùa này trong không khí có rất nhiều phấn hoa, cậu ta liền đi vòng quanh nói chuyến đi ngắm hoa này thật phí công. Tôi biết Gintoki hiện tại đang do dự, bởi vì cậu ta cũng không có nhìn thẳng tôi, ánh mắt vô định rơi vào không trung cũng không có ánh sáng lấp lánh, phảng phất như không có giây phút nào là không muốn chết đi.

Cuối cùng chúng tôi trở về căn chung cư của cậu ta, ở nơi đó hết thảy đồ vật đều cũ kỹ giống như sắp hết hạn sử dụng, chẳng biết lúc nào có thể cặp bờ sụp đổ, lại có nguyện ý ở lại dưới biển sâu cùng thuyền trăm năm cô đơn.

Tôi cùng Gintoki vào cửa, một đường đi qua chổ ở của cậu ta, phản xạ có điều kiện tưởng tượng cảnh Gintoki mặc áo ngủ lót lụa rộng thùng thình. Lọt vào mắt là giường đơn nhỏ hẹp, cửa sổ mở nửa cánh, gió đêm bắt đầu thổi qua mắt cá chân, ánh đèn điện đang từng tầng từng lớp soi rọi lên trên người Gintoki, che khuất sống mũi cùng đôi mắt của cậu ta.

Màn đêm buông xuống không báo trước. Tôi lần theo ký ức nắm chặt cổ tay Gintoki, cơ hồ là vô thức nhớ lại từng chi tiết trên cổ tay cậu ta.

Trong đêm tối nhìn thấy mà giật mình, cậu ta co ro thân thể, cơ thể uốn cong xuống ra phía sau, hô hấp dần bắt đầu lộ ra vị ngon ngọt nhưng lại bị mùi khói thuốc của tôi vây lấy, ánh mắt cũng trở nên bén nhọn cắt lên trên gương mặt tôi từng tấc từng tấc.

Gintoki nghẹn ngào nhưng rất nhanh âm thanh bị nuốt vào, khí tức nóng ướt nhào vào cổ của tôi, trừ cái đó ra thì cậu ta ít khi mở miệng, trầm mặc cũng giống như bị cái gì lóc ra mảnh vảy ngược bị phỏng, lộ ra mười phần hừng hực. Tôi dùng tay chống đỡ Gintoki cùng cái chăn ở trước tủ đầu giường, lòng bàn tay đổ mồ hôi, chảy xuống đều là vết nước khó chùi dài ngắn không đồng nhất, nhỏ giọt vào cái chăn ở dưới, giống như bao quanh là ác mộng đang bày trận.

Tôi không hôn Gintoki, cùng cậu ta đối mặt, câu nói lại dính trên miệng, cảm thấy bất an lại rầm rì và hỗn độn, sau đó bên trong tôi mơ màng như đang lội qua dòng sông không thấy bờ. Quanh thân mình hàng vạn âm thanh hiện lên, bên ngoài dòng xe cộ còn đang qua lại, thành thị ảm đạm lăn xuống toàn là đá vụn cứng ngắc tràn qua người chúng tôi. Tôi siết chặt và giữ lấy eo của Gintoki cùng cậu ta nằm chung một chỗ nhắm mắt lại thẳng đến khi ngủ say.

Trăng lên ngoài cửa sổ nép vào đám mây bằng phẳng, trầm tĩnh như nước suối nguồn, đọng lại như văn trên giấy. Cậu ta lưu lại cho tôi bóng lưng cảm giác như một người xa lạ, tôi suy nghĩ nhìn Gintoki, đang muốn mở miệng cậu ta lại nói, cậu đi đi.

Không thương tổn người, như tất cả đều là chuyện tình một đêm, nhưng chỉ trong nháy mắt tôi đột nhiên lại quên là tôi muốn nói gì. Thật sự là người không có can đảm. Tôi trở lại chổ ở của mình, đột nhiên tỉnh ngộ, cuộc trùng phùng này trước mắt cậu ta đã thắng.

Mà về sau ngày thứ mười ba chúng tôi lại thuận lý thành chương quay lại với nhau, không có một chút tình cũ không rủ cũng đến như người ta hay nói, cường độ gặp nhau cùng hận thù ngày càng tăng.

Tôi hay ghé vào tai Gintoki trò chuyện, di chuyển đến cái cằm của cậu ta sau đó cắn cắn môi dưới, vừa cắn xé vừa gọi tên Gintoki. Thân hình cậu ta bất ổn, phía sau lưng dán trên tường, lồng ngực phát run, hành động như say rượu không còn biết điều gì, đầu gối mềm nhũn, trực tiếp ngã vào vòng tay của tôi.

Gintoki ngẩng đầu nhìn tôi, tóc mái trên trán che lại hơn phân nửa con mắt, hô hấp chạm vào tai tôi, hai tay vặn xoắn lấy góc áo, hốc mắt đỏ lên, thái dương ướt át, thân thể giống như một trận mưa đến chậm bị oi bức chất chồng lên. Chúng tôi kéo tất cả cửa sổ lên, trong phòng đen kịt lại thay đổi đột ngột càng làm cho không khí thêm phần lãnh đạm.

Ngoài cửa sổ để lọt ra tiếng của hai người, rơi vào bên trên tấm lưng, mồ hôi quấn lại cuộn tròn làm ánh sáng bị quấy đục. Trở lại trên giường, nhìn đôi mắt Gintoki, trong con ngươi đỏ thẫm tường tận xem xét là đã có người lạ nào ở trong đáy mắt hay chưa, sau đó đem cậu ta đặt ở trên gối, che đi lỗ tai của Gintoki lại nhìn cậu ta chăm chú, yết hầu đau như thiêu đốt: Bật đèn đi. Ánh mắt của Gintoki vỡ thành từng mảnh từng mảnh, chĩa mũi nhọn vào ánh mắt của tôi. Cậu ta cũng nói, thanh âm như tuyết lớn xẹt ngang qua: Cậu bị câm điếc sao.

Chúng tôi ở chung nhưng chỉ đơn giản là ở chung, sáng sớm trước khi ra cửa tôi ngay trên ghế muốn tranh thủ để lại cho cậu ta một nụ hôn, nhưng, không có hôn, sau đó tôi đi ra đóng cửa, không quay đầu lại. Bên ngoài mặt trời tỏa ra ánh sáng trắng xóa, nhớ lại lúc Gintoki buồn ngủ liền mỉm cười, một lần nữa tôi đưa ánh mắt dời về phía Gintoki bên khung cửa, đôi mắt bị đóng khung tại nơi bên trong cửa sổ, trống rỗng, trắng xóa giống như là bức tranh bị thời gian đè ép lên, rất tồi tệ, cũng không dễ nhìn, trừ cái đó ra cái gì cũng không có.

Tàu điện ngầm bên trong là đoàn người chen chúc nhau, mỗi lần bả vai chạm vào nhau đều chậm chạp đến đáng sợ, thể xác bên ngoài tràn đầy vết chai dày, nhiệt độ ngoài đường ray xuyên thấu qua toa xe dính trên đế giày của tôi, cực kỳ nóng, hoàn toàn không hợp lẽ thường mà nóng hổi*.

Ngón tay nhấn trên màn hình điện thoại, lòng bàn tay một mực mang theo chấn động, nhưng tôi biết là cậu ta sẽ không tới tìm tôi, trước khi đi cái nhìn kia thật giống như hơi nước sôi đang bốc lên, tôi còn chưa kịp nhớ tới nó liền đã biến mất. Bên ngoài màn hình quảng cáo bởi vì tốc độ di chuyển nhanh mà lắc lư biến dạng, xa xa là màu đen lại gần vẫn là màu đen. Đám người chạm vào nhau ở chung quanh tạo ra tạp âm, lại dần dần biến mất ở bên ngoài thân hình, biến thành máu thịt be bét một bãi, gần giống như là đống bùn đất.

Tôi nhắm mắt lại, tự nhủ, ban đêm nhất định sẽ không trở về. Nhưng gương mặt cậu ta lại thoáng qua xuất hiện trước mắt tôi, bên tai như nghe thấy Gintoki mang theo túi rác đi qua, chân đạp đạp tạo ra âm thanh, quanh thân như nhuộm trong căn hộ thấp kém, mùi thuốc cũng không thể làm sạch đi hương vị của không khí. Gintoki đi ra ngoài, nhìn thấy ánh nắng trong một khoảng khắc liền duỗi thẳng thân thể, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc nhẹ nhàng, mí mắt bị phơi có chút đỏ lên lại miễn cưỡng chớp lấy, cũng không chờ đợi bị ánh nắng lấp đầy liền ở gáy vuốt ve, lại bị gió thổi qua một chút lộ ra vết tích của dấu tôi để lại. Một mình cậu ta như vậy thong dong tự tại lại giống như đang chạy trốn.

Tôi lại cảm thấy buồn cười. Vậy thì đi thôi, Gintoki, một mình cậu thiên hoang địa lão**. Nhưng ban đêm tôi vẫn là đem cậu ta đi thay quần áo, ấn vào phòng tắm. Dây dưa chết dí cùng một chỗ, giống như đang chịu đựng sự dạy dỗ của nhau. Tôi ngồi bên giường, lôi từ trong ngăn kéo lật ra xem album ảnh ngày xưa cùng nhau chụp hình chung, thân thể của Gintoki rất gầy, có chút nhếch khóe môi cười làm lộ ra hai cái răng nanh, đồng phục trên người in hoa văn kỳ quái, ống tay áo bôi thành một mảnh màu đen. Dưới ánh mặt trời chúng ta bên nhau cũng như giấu đi tình cảm của nhau, ánh mắt chính là tang vật, ai cũng đừng nghĩ tự nhận bản thân trong sạch.

Gintoki từ trong phòng tắm đi tới, giẫm chân dưới nền nhà phát ra tiếng nước, cùng tôi đối mặt đúng lúc đang lật qua trang lưu bút, cậu ta cam nguyện, đồng thời còn mơ hồ như người lạc trong sương mù cười một tiếng: Cậu nhìn qua vẫn giống với khi đó.

Tôi bỗng nhiên ý thức được đang bị Gintoki phóng hỏa thiêu đốt thân thể, lồng ngực như bị đâm xuyên qua, chuyện kế tiếp hiểm nguy quá lớn, nhưng tôi lại không có chút phòng bị. Cậu ta tới gần tôi, khẳng khái đem đầu tóc ướt đưa tới tay tôi, hai cái đùi cuộn lại, tay hơi nắm lại thành quyền rơi vào giữa hai chân, phảng phất như đang lo lắng thứ gì đó muốn trốn đi. Tôi lại qua ánh mắt cúi đầu nghĩ nửa ngày, không có chỗ trống để chuyển hướng, không thể tránh né nhớ tới khi đó, lập tức đóng lại ký ức vô danh kia.

Đối với Gintoki cũng không khách khí, cười lạnh mở miệng. Hết thảy đều như trước. Làm sao, cậu cho rằng tôi là trên quảng trường tùy tiện vớt một người về nhà qua đêm sao, đừng nghĩ nhiều, cậu cũng không phải cần vay gấp tiền sinh viên. Gintoki thậm chí còn không nhíu mày, vẫn là phối hợp cười cười, ánh mắt có chút thất thần, tay lại vươn tới, động tác vừa thân mật lại mập mờ, ngón tay xẹt qua hầu kết ở cổ của tôi thuận thế bóp lấy như đang ép buộc tôi: Làm đi.

Sau đó trên miệng Gintoki lại phát ra tiếng thở dốc, răng cửa cùng răng hàm ở giữa tan ra màu xám bạc say mê, cậu ta há miệng đối mặt với tôi, rũ mắt xuống, từ khóe mắt chảy xuống một giọt nhỏ, tựa như là nước mắt. Ngoài cửa sổ là đêm đen như đang pha loãng làm nhòe mờ quang cảnh, Gintoki kéo cửa sổ ra một khoảng nhỏ, trước người bị nhuộm thành một màu nhìn giống như ánh cầu vồng đẹp đẽ, đứng ở nơi đó giống một nắm mồ, mơ hồ không thấy rõ hình dáng.

Nhưng hương thơm của Gintoki vẫn còn đang vươn vấn ở đây. Không khí thoải mái dễ chịu, tôi sờ lên chổ bị làm bẩn trên giường, nơi đó vẫn đang bị nước nhỏ giọt chưa khô, có chút lạnh buốt không rõ ràng cho lắm. Tôi sờ soạng lấy một điếu thuốc ra châm lửa, dùng chân trần đi qua, đem mùi khói át đi mùi ướt nhẹp của cậu ta, tôi nhả ra một vòng khói làm Gintoki ho khan, sau đó nắm chặt tay cậu ta, một lòng muốn đem cậu ta siết chặt thành lại hòa tan vào bản thân, sau đó trong nháy mắt cùng nhau đắm chìm.

Gintoki giống như không thèm để ý, dù sao từ trước tới nay đều lạnh nhạt như vậy, nhạt đến lạnh lùng, giống như cho tới bây giờ cùng tôi đối đầu nhưng chỉ bằng một câu. Cậu đừng có tới, một câu nghèo rớt mồng tơi, đem tôi nghiền nát, tôi cứ như vậy bất lực thủ thế. Tôi mù quáng mà chế trụ bờ vai của Gintoki, ngoài cửa sổ ánh sáng ngay lúc này lại biến đi đâu mất, ánh trăng trút xuống như nước, tôi gấp gáp nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu ta, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim rộn rã, giống như có thể từ trong lồng ngực lăn ra ngoài rớt xuống, lại rơi trở về bên trong lồng ngực tôi, tiếp tục diễn màn thâm tình. Tôi châm một mồi lửa, nói Gintoki, tôi không biết tôi còn sẽ tới nhà của kẻ thù.

Bóng đêm vây quanh, Gintoki lướt ánh mắt qua, cùng tôi tương đối chật vật, thế mà vẫn cười một trận: Vậy vốn dĩ chúng ta coi nhau như kẻ thù sao?

Tốt, tôi cho phép mình bạo lực nghĩ: Vậy liền cùng đem hận thù xuống dưới! Tôi cả đời đều đã chuẩn bị như thế!

Gintoki quay người đi ra cửa, tôi cho là cậu ta sắp dùng sức ở trước mắt tôi đập lấy cánh cửa sau đó cao chạy xa bay, nhưng không có, cậu ta chỉ là kéo cửa ra, sau đó nhìn tôi, trong đôi mắt mê man thấy không thấy rõ cảm xúc cụ thể.

Gintoki cao hơn tôi một chút, thời điểm tôi nhấc mắt lên thấy cậu ta, cách cậu ta rất gần, cơ hồ biến mất. Gintoki nói, hẹn gặp lại.

Lần này tốt, tôi kéo cửa ra, nói với cậu ta: Tốt nhất đừng có gặp lại nhau.

Gintoki lại cười: Giữ lấy câu đó để kiếp sau tôi lại nghe đi.

Đêm đó tôi ngủ ở khách sạn, thuốc lá từ trong hộp toàn bộ đều lấy ra hút hết, tàn thuốc rơi đầy đất. Rất khó chìm vào giấc ngủ, những giấc mơ cứ lại lặp đi lặp lại, mơ thấy thời điểm chúng tôi vẫn còn đi học cậu ta cùng tôi đánh nhau, trên bãi tập thân ảnh Gintoki cô quạnh, cánh tay tùy tiện, mồ hôi đã ướt nhẹp đồng phục, thái dương sưng lên một khối u màu xanh tím, ngón tay vừa hung ác ép tới lập tức chảy máu.

Gintoki nhìn chăm chú con mắt của tôi. Do cậu ta nhìn chăm chú nên cơ thể bên trong tôi bắt đầu thả lỏng, đem áo khoác cởi xuống cầm trên tay, giống như muốn giễu cợt một chút. Gintoki, cậu nhìn qua rất muốn hôn tôi. Cậu ta nhếch môi, từ trong ánh nắng ngã xuống, nắm đấm cùng bước đi nhanh chóng phá vỡ không khí áp đảo tôi, Gintoki hăm dọa, từ đầu tới đuôi tôi một chữ đều không nghe lọt.

Gintoki trên người tôi phai màu nhạt dần, giống như ánh nắng buổi chiều kia chỉ buộc lấy cậu ta, tôi thậm chí không nhớ cụ thể ra được hình dáng của cậu ta trước lúc này và về sau nhau thế nào. Gintoki nói chuyện, sau đó đi thi võ thuật, cậu ta cùng tôi tranh chấp lộ ra tính tình như vậy, mà tôi nằm xuống, trái phải đếm kỹ lông mi cong dài trên mí mắt Gintoki, thấy mắt nhẹ nhàng chớp qua, rất mỏng, rất nhạt và đứt quãng, giống như đang khóc một cách lặng lẽ.

Bỗng dưng tắt nắng, chúng tôi cũng không giải thích được lăn trên mặt đất vật lộn, sau đó hôn nhau, mồ hôi cùng vết máu nhàu nát trên thân thể của chúng tôi, thuận trọng lực nghiêng xuống hướng tới trung tâm trái đất, chúng tôi giống như cũng bị kéo xuống vào trong tâm lòng đất.

Một giây trước nước bọt tại hai đôi môi còn quấn lấy nhau, xông vào kẽ răng cùng yết hầu của tôi, to gan lưu lại cảm giác hơi chát kì lạ. Môi của Gintoki dán ở tim tôi, ngón tay thẳng tắp tại phần gáy của tôi, vô cùng thân mật vô cùng ngọt ngào, chỉ là một mực dùng lực để cho tôi cảm thấy đau đớn, trong miệng thở ra khí tức nện xuống ngực tôi, cậu ta cúi xuống, mà sau gáy cảm giác đau đớn lập tức trải rộng toàn thân, tan vào cột sống của tôi biến thành trong mạch máu như một lưỡi đao sắc bén. Tôi nói với cậu ta, nhưng mà, nhưng mà, hôn cũng không thể đánh bại tôi, đau nhức cũng không thể.

Gintoki lại cười. Sau đó chúng tôi nép vào bóng cây ngày hạ, ánh nắng trong gió như đang hiện ra tiếng pháo ầm ầm. Cậu ta giơ tay lên tìm gương mặt tôi, sau đó che lại con mắt của tôi. Cậu thấy được cái gì?

Gintoki nói chuyện xưa nay đều là được ăn cả ngã về không, cậu ta là từ bên trong hàm răng đẩy ra câu nói, tự khảm tiếng nói chuyển thành u linh tuyết trắng, sau đó tự do giáng lâm đến bên tai tôi, vô ưu vô lo, không có ý nghĩa. Tôi không trả lời Gintoki. Những câu kia lung tung đều không cần trả lời lại, dù sao chính cậu ta cũng sẽ hời hợt quên đi quá khứ. Quả nhiên, Gintoki lại mắng vài câu thô tục, ngay sau đó cười ra thành tiếng. Đau nhức lắm á, Takasugi. Đau đớn quá.

Gintoki không ngừng lặp lại, thân thể cười ngớ ngẩn như bị giáng xuống Địa Ngục, bộ dạng Gintoki như đều bị bong ra từng mảng hầu như không còn, má bên cạnh bay ra tàn tro, sinh mệnh mọc ra nấm mốc, nhưng tiếng cười vẫn tràn lan.

Cậu ta trong tiếng cười xuất hiện đầy ngọt ngào đường mật, ngay tiếp theo tôi cùng một chỗ cũng kỳ dị mà trở nên ngọt ngào. Như là múa rối mỗi một khắc càng không ngừng cười lên, tiếng cười bên cạnh tiếng la mắng, vừa mắng vừa hôn, hô hấp và hành động đều trở nên khó khăn.

Sau khi tỉnh lại tôi cười ra tiếng, Gintoki vốn dĩ không phải ảo giác, cậu ta chân thật như cùng vận mệnh sắp chết của tôi tồn tại vào thời khắc ấy, kéo lại sự thù hận của tôi lại chiếu vào tôi sự yêu thương, qua sông đuổi lấy tôi, sau đó không chờ đợi tôi mở miệng, Gintoki so hết thảy đều như vô thường, trước tôi một bước, ước định với tôi, thiêu đốt tôi, bẽ tôi đứt gãy, làm tôi điêu tàn, sau đó tại buổi chiều oi bức nhẹ nhàng bôn ba.

Trong mộng hương vị đôi môi Gintoki đông thành khối băng từ con mắt tôi tới gần mái tóc cắt ngang trán lăn xuống, rơi xuống khóe miệng lại bị tôi ngậm lấy, chôn vùi thành một trận mưu sát không thành. Tôi bỏ ra rất nhiều sức lực từ trong mộng thoát ra, thống khổ chớp mắt, phát hiện mình mất đi cái đêm cùng đánh nhau, hoặc là nói trước đó tôi cũng không am hiểu, bởi vì có cậu ta ở bên người. Đêm có thể trên lưỡi tôi lưu lại vị ngọt ở trên mặt cậu ta, trên mặt tôi xuất hiện thần sắc u buồn, trên người tôi như xuất hiện mùa mưa, cỏ xanh mềm mại mọc lên cách linh hồn tôi vẻn vẹn bằng chiều dài của ngón út, bên trong tôi đánh nát mộng cảnh vỡ tan như pha lê. Gintoki không làm gì trong đêm đó, tôi cảm thấy cạn kiệt, lụi bại, không cách nào tiếp tục, phảng phất đã vượt qua cả một thế kỷ.

Tôi chưa từng nghĩ có một ngày đã nhanh phải kết thúc thời điểm bồi hồi nhớ lại một người nhà ở dưới lầu, không có đối tượng cụ thể, toàn thân tôi biến thành một tòa thành tình cảm, đơn thuần dùng gót giày làm lợi khí, lẹt xẹt đi lại rất uy nghiêm, để cầu mong cậu ta đi ra cửa cùng tôi giằng co. Gintoki nhất định nhìn thấy tôi, tại ngã tư đèn đường  hỗn tạp chỉ có riêng một sợi chỉ thô nhất định đến từ cậu, mê ly mà vỡ vụn, ánh mắt kia tôi khẳng định tám trăm năm cũng sẽ không nhận lầm, nhưng tôi lại đối mặt khác biệt với cậu ta.

Tôi dừng bước, tay đút vào bên trong túi tránh đường đi chen chúc xe cộ, tại ven đường đứng yên. Gintoki cùng màn đêm cấu kết với nhau, mỗi một lần nháy mắt diện mạo của cậu ta tựa như bị rửa sạch hết thảy không biết bao nhiêu lần. Tôi không thể không nhắm mắt lại, đóng luôn tâm trí, đóng lại biết hết thảy giác quan, tôi biểu hiện ra dã tâm lớn nhất —— Cơ hồ nhìn không ra có một chút tình yêu —— Tôi hận thù cùng cậu ta chống đỡ.

Nhưng mà đột nhiên tôi nhận định rằng Gintoki có thể để cho tôi đứng ở chỗ này suốt cả đêm, thế là tình cảm mông lung được vuốt ve an ủi trong chốc lát biến mất, trở nên thưa thớt, cuối cùng bị chôn vùi, một điểm này tuyệt nhiên không hề thừa thãi. Tôi quay người rời đi, mở xe ô tô, một lần cuối cùng chán ghét nhìn về phía cửa sổ, rốt cục cùng Gintoki đối mặt, nét mặt của cậu ta giống như loài sò to lớn trường thọ***, vừa như là đa tình vừa như vô tình, lại hợp lý giữ nguyên vẻ mặt bình thản , để lại cho tôi bên trong bộ mặt của cậu ta. Nhưng bất quá chỉ là thoáng qua.

Tôi dời ánh mắt, dùng miệng hình hướng Gintoki mắng một câu thô tục, cậu ta còn chưa kịp mở miệng tôi liền chạy đi, đuổi theo hướng đến một thành phố khác, chính như chúng tôi vô số lần rời xa nhau. Tôi biết rằng Gintoki cũng sẽ không ở lâu, cậu ta cũng phải đi đến một nơi khác, từ đó về sau cũng không nói chuyện. Nhưng tôi cảm giác tôi không quên mất hình dạng của Gintoki, cậu ta để lại cho tôi ở nguyên một chỗ đảo quanh, thời khắc quyến luyến đem tôi kéo lại, Gintoki tồn tại chính là trên trời rơi xuống một đạo thần, đem tôi tẩy đến đau nhức, sau đó quét ngang qua để lại vết thương vĩnh cửu.

Tôi đã quá bất cẩn. Từ cửa sổ sát đất hướng mặt ra ngoài nhìn, hô hấp thở ra sương mù bám lại trên cửa kính, xoa xoa mũi, tôi lùi lại như là bị phỏng, đoán đến tâm tư ác quỷ, sống lưng cuộn lại, gấp gáp muốn có ngay cồn, nicotin hoặc là kẹo ngọt.

Trở lại trước bàn làm việc chất đầy văn kiện, cả ngày bận rộn, hết thảy sự vật cũng đều một lần nữa trầm mặc, không còn âm thanh ầm ĩ thuần túy, trở nên nhu nhược, ngôn từ lấp lóe, thất hồn lạc phách, giống như đang quấy rối lỗ tai của tôi. Tôi mở danh bạ tìm tới Gintoki, lại vào từng phần mềm mạng xã hội băn khoăn một vòng, cuối cùng trở lại công việc còn lỡ dở bên trên, nhặt lại tinh thần, bàn phím bị lòng bàn tay gõ lấy toàn là tiếng vang cuồng loạn, ký tự hư ảo nhưng cơ thể vẫn thận trọng, vạt áo đóng chặt, lơ lửng ở trên màn hình không cho tôi nhìn thấy một tấc nào ở bên trong, dụ dỗ tôi gấp trăm lần thời gian đi xử lý bọn chúng.

Yên tĩnh cực độ, tôi bảo trì hô hấp, lồng ngực trập trùng lên xuống hít thở một cách bình thường, tiết tấu bình thường không nhanh không chậm, mạch đập lại phát ra tiếng rung động nhỏ bé mà linh hoạt, cùng thời tiết mông lung đầy sương mù hoàn toàn khác biệt. Máu của tôi trong cơ thể như đang cất cao giọng hát vang lớn, gân cùng mạch máu quấn lấy một chỗ, máu như đang chảy nghịch. Mà tôi nằm xuống tại chổ cũ trong một ngày, giống nhau ngày xưa, cảm thấy vùng rộng lớn phía trên đập đều, nhịp nhàng, rung động, còn lại hết thảy giống như một loại thực phẩm tiêu hao nếu biến mất đều sẽ ngơ ngẩn.

Thời điểm tôi ép buộc mình tỉnh lại chỉnh cà vạt đi vào thang máy, đặt lại quạt đang không thổi gió qua đây, tôi quay người khiến không khí cuộn lên, gió dán lấy góc áo ngắn mà gào thét. Bên trong còn có mấy người nhưng không nói chuyện với tôi, giờ phút này lặng im phóng ra một loại ánh sáng lấp lánh, không phải muốn mưu sát cũng không phải đau đớn, chỉ là sự mềm mại bị pha loãng gặp nóng mà nằm co quắp lại. Đi thang máy nhìn xuống thấy một đám người nho nhỏ tại văn phòng trong tòa nhà tan ra thành một mảnh màu xám, áo quần xếp lớp khắp nơi, tạp vật khó phân biệt bám vào sau lưng lắc lư.

Tôi ngầm thừa nhận Gintoki vắng mặt. Trong trí nhớ thân ảnh của cậu ta giống như là hình bóng của một cái đuôi mềm mại to lớn ẩm ướt nhỏ xuống dính toàn chất lỏng, một giây cô đơn đều không có, trực tiếp đem tôi quét xuống trên mặt đất. Rất tốt, tôi đã quen rồi. Đưa lưng về phía người, một mảnh quang cảnh thành phố bị tôi đưa đến nơi hang sâu ngỏ nhỏ, tay và mắt đều đặt sai chỗ, người ăn mặn nhưng tồn tại giữa trần thế đang ngừng sinh trưởng. Nội tạng giống như bị đâm thủng, tôi khó có thể bình an đứng thẳng, giữa cổ họng từng thanh âm như đang nổ tung, âm cuối từ lưỡi lại trượt vào trong khí quản. Gintoki. Tôi hoàn toàn còn sống, cậu tốt nhất không nên như vậy. Bên cạnh thang máy vang lên tiếng 'đinh', tôi từ bên trong đi lên đứng ở phía trên, mất đi tất cả tư tưởng, đi ra cửa thang máy nhìn thẳng phía trước, xuôi theo dòng người ra ngoài.

Đêm khuya tôi tự giác đem bản thân chìm vào giấc ngủ, thiên vị lấy cớ đem thân ảnh Gintoki lấp đầy trong mộng không trọn vẹn. Cậu ta vẫn mới tinh, mới tinh đến cẩn thận tỉ mỉ, giống như vừa mới xuất thế. Môi của Gintoki, lời của Gintoki, nhiệt độ trên ngực của Gintoki đều là mới, cậu ta trong mộng đánh vỡ tôi như là đánh vỡ một cái cọc dùng để mưu sát, tôi ôm ấp mạng sống từ đó chợt tỉnh, quần ở giữa một đoàn vướng víu, tôi chuyển hướng ánh mắt, trước mắt đồ vật lại bắt đầu mơ hồ. Cảm giác giống như lại muốn rút mấy điếu thuốc. Tôi ngồi cùng mùi khói thuốc bắt đầu soạn tin nhắn, sau đó đè xuống gửi đi: Ngày mai tôi trở về.

Từ ngoài phòng khách đến phòng tắm đều là sắc trắng, thành kính như là đang vẽ lên chữ Thập Bạch, cùng lúc đó mùi tanh lại xuất hiện đầy tại trên người tôi, cảm giác đột nhiên đau đớn nhưng tôi không tìm kiếm vết thương đến cùng là ở đâu. Dòng nước trắng xóa bên trong tôi đem mỗi một lần hô hấp, mỗi một lần cử động nhấc ngón tay đều được nhớ kỹ trong lòng, nhưng vẫn là muốn trốn đi, chạy trối chết. Tin nhắn kia giống như một hơi đem hết điểm yếu của tôi đều bóc tách ra, để tôi không thể nương tựa, toàn thân trần trụi đều là sơ hở.

Tôi trở lại thành phố kia, suy tư Gintoki phong trần sẽ mệt mỏi như thế nào để triệt hạ tôi****, nhưng ánh mắt của cậu ta và tôi giao nhau cùng lúc, vẻn vẹn một cái chớp mắt, tôi kiếm chủ đề để nói: Cảm ơn cậu ban tặng, mỗi đêm tôi ngủ đều là ác mộng.

Gintoki cũng không hỏi tôi, chỉ bỏ qua chủ đề đó một bên, nhẹ nhàng quay người cùng tôi sóng vai bước đi, lúc nói chuyện mi mắt bị gió thổi đến nhắm lại, tất cả chân tình đều từ đuôi mắt bên cạnh dật nghiêng ra ngoài rồi theo đó quay về lại không có gì cả, sạch sẽ tinh tươm. Chúng tôi đã yêu giống một đôi kẻ thù, thế là thù hận càng thêm thuần thục. Tôi đặt Gintoki nằm ở trên giường, bây giờ ánh mắt của tôi và cậu ta quả thực rất giống nhau, đều là say mê. Coi như nhắm mắt cũng như có cảm giác, tĩnh mạch ở bẹn đùi cậu ta đột nhiên co rút, một đoàn nước mắt cùng nước bọt chảy ra, che lại da thịt của tôi, gân cốt, cùng vô số vô số những ký ức không đáng nhớ.

Tôi vào trong Gintoki, khoái cảm muốn tràn ra linh hồn, xác thực không thể nghi ngờ, những thứ khác liên quan đều tuyên bố muốn vỡ vụn, chỉ có cậu ta một người độc tôn tự tại. Nhưng Gintoki lại là mơ hồ đến oan uổng, mấy vạn trái tim của tôi dán trong lồng ngực đồng thời chuyển động, tôi không thấy được, như trong thảm cảnh không thể phân tích rõ. Thân thể của Gintoki không cách nào tự điều khiển run rẩy, ánh mắt mất tiêu cự, như bị rút gân lóc xương. Cậu ta như đang hưởng thụ bạo hình, còn muốn cắn hàm răng cùng cổ tôi, tay muốn ôm tôi, lại buông tôi ra, móng tay cào lấy phía sau lưng tôi đổ xuống vết máu, lại lập tức lọt lên trên ngực tôi như muốn đem vết sẹo cũ trở về.

Tứ chi đau nhức muốn nứt ra, giống như mọi thứ từ cái gối, cái chăn đều muốn biến chúng tôi thành những vết sẹo. Cột sống của Gintoki biến thành tro tàn mạt bụi, dục vọng bị phỏng bởi thuốc lá, mặt tường hay giọt mưa nặng hạt lúc rạng sáng đều biến chúng tôi thành sẹo. Gintoki dừng lại tiếng thở dốc bắt đầu nôn khan, ngay sau đó lại ho khan, giống như trong men say mà ho khan ho đến lá phổi đều muốn bị sặc trào ra ngoài. Tôi nắm phần gáy Gintoki giống cầm lên một con mèo, cậu ta khắp cả người run lên, liếc lấy tôi một cái, ánh mắt khó mà hình dung nhưng tôi lập tức đọc hiểu. Hận tôi, hận đến chết.

Tôi hạ âm lượng ghé vào lỗ tai Gintoki nói nhỏ, trong câu nói nhíu mày, hận ý so hết thảy đều vượt lên trước rơi xuống đất, đem cậu ta chơi đến tan đi, nương theo tiếng vang của thứ gì rớt xuống mà tôi lội ở trong đó, sóng đến lay cả người tôi, vạn tiễn xuyên tâm, tôi cùng Gintoki đều thà chết chứ không chịu nhận tội. Tôi không hối cải, tôi không cập bờ.

Lúc sau đi tắm rửa, đem riêng phần mình huyết nhục đều xông mở, toàn thân ướt sũng, chất lỏng còn đang không ngừng nhỏ xuống, bám vào trên da tạo ra màu sắc khác nhau, giống như thi thể bị thủng trăm ngàn lỗ. Gintoki giống như tôi nghĩ, cậu ta xác thực cũng nói như vậy, mở miệng khoảng cách đưa tay qua chạm đến trên lưng đã ngưng chảy máu của tôi, móng tay ngắn sạch sẽ ở phía trên vuốt ve, tựa hồ đang nỗ lực đưa nó mài nhỏ. Tôi lại thương hại muốn cùng Gintoki bắt tay giảng hòa. Móng tay của cậu ta ngắn như vậy lại thế nào phá ra được tôi, cậu ta có thể giống tôi tự trách bản thân mình, cũng giống tôi hại cậu ta như cậu ta hại tôi, nhưng Gintoki không lay động được tôi, tôi rất kiên cố, cậu ta không dám phớt lờ sự hụt hẫng ở nơi đó, Gintoki sao có thể lay động đến tôi.

Tôi từ bỏ ý đồ, đem chúng tôi nhét vào trong chăn sau đó đưa lưng về phía ngược lại mà ngủ, cũng bình thường giống như mười năm trước hoặc là hai mươi năm trước, không nói thêm gì nữa. Lúc này không dễ, nếu không muốn nói là phí công nhọc sức. Trong mộng tôi tự ôn lại sự tình trước kia, chúng tôi thường xuyên la lối, đứng tại rào chắn nơi sân thượng đưa tay đem bầu trời xé nát, gió thổi qua trán lại thổi qua góc áo, chậm chạp thổi không tới đáy, nhưng gió đồng thời cùng tôi lẫn Gintoki nhìn ra ngoài phòng, trong lồng ngực chảy qua hỉ nộ giận si, lại bị gió thổi, bị ánh nắng gắt gao chiếu vào.

Chúng tôi lột ra lớp da của bản thân đến chảy máu đen cuối cùng liền lại hình người đều không thừa không thiếu. Vốn muốn tao ngộ sinh ly tử biệt, Gintoki lại trên nhà cao tầng dừng bước. Tôi đưa tay từ trong gió đoạt lấy cậu ta, đem gân cốt toàn thân cậu ta thu vào trong lòng, thời khắc đó từ trong mộng bừng tỉnh, như thời khắc sắp chết đuối nổi lên mặt nước, cửa sổ mở hơn phân nửa, Gintoki đưa lưng về phía tôi đứng ở ban công, không nói lời nào, tôi ngửi được mùi thuốc lá.

Tôi nhìn Gintoki chằm chằm, ý thức từ thân ngã xuống lệch hướng đến cậu ta, tôi không có chỗ xuống tay nhưng thân thể lại tự cam nhận thua, bị nắm kéo ngược lại về hướng của cậu ta. Ngoài phòng đều là màu đen, ai đến cũng không có cự tuyệt, thuận lý thành chương tiếp nhận lại tôi. Tôi đi ra ngoài đứng bên cạnh đối diện Gintoki, nhìn chằm chằm vào khói thuốc, biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, ánh mắt chuyển dời, chuyển qua tay cùng môi của cậu ta, sau đó ở lại nơi đó. Trong lòng tự nhủ đôi tay này cùng đôi môi này nửa đêm còn cùng tôi ở một chỗ bị tôi mài nát, hỏng bét dữ tợn đến long trời lở đất, lại làm sao mà bây giờ liền lén tôi ra đây nhả khói.

Vốn dĩ một điếu thuốc có thể so với một trận tình ái mập mờ. Gintoki ở trước người của tôi, toàn tâm toàn ý nhả ra sương mù, không có dư lấy một tia quan tâm tôi, rõ ràng gần trong gang tấc, rõ ràng thân thể bị đêm làm suy kiệt nhan sắc, rõ ràng gió đem chúng tôi cùng một chỗ, cậu ta lại không chịu nhìn tôi. Như là trời sinh liền có bản năng gièm pha tình cảm, Gintoki đem toàn bộ suy nghĩ thừa vứt bỏ ném một bên, sau đó để thân nhẹ nhàng, cười tôi thiếu thốn khô cạn.

Cậu muốn nói gì, Gintoki, cậu lại muốn nói cái gì. Lời của tôi ngưng kết ở Gintoki đột nhiên nghiêng xuống biến thành khói, đất rung núi chuyển bên trong tôi bị thiêu đốt thành si mê người mà dục vọng khóc rống, người khóc là tôi, dục vọng cũng là tôi. Gintoki tự tay tạo thành trận này che khuất bầu trời ai oán, cậu ta bình tĩnh như quỷ ngục, linh hồn mở rộng, mặc cho người khác lấy đi. Tôi suy nghĩ đến bế tắc, đem bàn tay tiến trong túi áo của cậu ta lấy ra gói thuốc, bật ra một cây, thu hạ cổ áo Gintoki, không cần ra lệnh một tiếng, chúng tôi dựa vào điểm này yếu ớt nhóm lửa cho nhau. Thời điểm buông tay tôi cầm tàn thuốc lăn qua mặt của Gintoki, mất đi chấm đỏ kia, tại ngay trên mặt cậu ta chú mục lưu lại một dấu ấn tổn thương.

Gintoki rốt cục phát ra thanh âm của mình. Takasugi? Tôi bị loại bỏ sạch sẽ, tuân theo dòng máu truyền cho tôi bản năng. Đem cánh tay nâng lên, đặt ở sau đầu của Gintoki, sau đó trán tôi đỡ lấy trán cậu ta nhìn chằm chằm, rồi hôn. Tàn thuốc từng chút từng chút do chấn động mà rớt xuống, rơi xuống trên mặt đất làm trầy da hiện lên vết máu đỏ tươi, rất nhanh chúng tôi đã lăn xuống một bên, nhưng chúng tôi vẫn không ngừng hôn, giống như bây giờ không ngừng thở sẽ không ngừng hôn.

Tôi ôm lấy Gintoki giống như muốn xuyên thấu qua làn da trực tiếp ôm đến khung xương, lại giống như nuốt hết một trận, tôi nuốt đến chật vật lại không có lòng khác, cơ hồ là hành động vĩ đại, bởi vì tôi biết, Gintoki chỉ có giờ phút này sẽ không từ trong ngực tôi chạy đi, tôi xác định chúng tôi sẽ đem hết toàn lực tại lần này có được nhau. Ánh mắt cậu ta nửa khép nửa mở, trong con mắt lung la lung lay trồi lên hình ảnh của tôi, lại theo thủy quang đè xuống, giống như cả đời ảnh thu nhỏ đều tại đây khắc lại, chúng tôi cũng không thể xuyên thấu qua mắt lẫn nhau để tiên đoán. Từ đây tôi không ôm bất luận may mắn gì tiến lên, nhưng Gintoki vẫn có tôi, tôi vẫn có Gintoki, ý trời vẫn muốn chúng tôi kế thừa ý chí lẫn nhau, vì nhau mà cuồng nhiệt. Vận mệnh chúng tôi một bước đúng chỗ, quay người, đi.

Thời điểm tỉnh lại Gintoki đã không còn ở trên giường. Tôi gọi điện thoại cho cậu ta, chúc cho cậu ta vĩnh viễn không bình an, Gintoki theo thường lệ chửi tôi, sau đó nói trên bàn có để lại bữa sáng. Tôi biết. Tôi chớp mắt. Tôi biết, gặp lại sau.

Nhớ lại ký ức mà tôi có chút run rẩy, mười năm hoặc là hai mươi năm, khi đó chúng tôi mới vừa quen, hôm đó trời nắng đẹp, chúng tôi trong gió đuổi theo nhau hô to: Nắng xong lại mưa như trút nước, phong lưu sóng cả mãnh liệt, chúng tôi không có chút nào chống lại nhau, cũng không có khúc mắc, ngây thơ đến vô tội, đụng nhau rồi xông vào lồng ngực, đánh nhau ở trên mặt đất, như bị điên cười lên. Tiếng cười lan truyền trong không khí đặc quánh, khuấy đục lắc lư kịch liệt muốn bật lên tiếng vang, khoa trương đến muốn nổ bể ra.

Tôi mở to mắt chế trụ xương bả vai của Gintoki, không cách nào bảo trì sự trấn tĩnh, lại đến trói buộc cậu ta, thật lâu không nói lời nào. Ánh mắt của Gintoki đỏ đậm, trong ánh mắt tình cảm nảy nở, đối với tôi thỏa hiệp. Chúng tôi lúc đó như trẻ sơ sinh, chưa bao giờ có thời khắc ngu ngốc hạnh phúc đến vậy. Yêu hận bạc bẽo, vừa muốn hại người vừa không muốn, thế là sinh ra yêu thích, tôi hôn Gintoki, cậu ta cũng hôn trả lại tôi. Vận mệnh tập kích bất ngờ đem chúng tôi đẩy ngã trên mặt đất, tôi ở vô số những ngày nắng mà ôm chặt Gintoki. Trên người cậu ta đều là mùi mặt trời.

Về sau chúng tôi rất ít liên hệ. Chỉ có một lần, thanh âm của Gintoki cùng tôi nằm trên một cái giường mới mở miệng liền làm toàn thân tôi giật mình: Cậu còn nhớ hay không năm đó trên sân thượng lật rào chắn, cậu đã nói cái gì?

Tôi mặc kệ cậu ta. Đêm nay sắp kết thúc rồi, khí thế như nào tôi cũng không quan tâm. Tôi vượt qua thanh âm của Gintoki nhìn thẳng trần nhà. Không đáp. Cậu ta cũng liền một mực không nói gì thêm. Không báo trước tôi bỗng nhiên đem hồi ức bóp chặt trên tay. Tôi còn có thể nói cái gì, nói tôi yêu cậu sao. Tôi nói. Đừng có nằm mơ.

Mà Gintoki không có nửa phần lo nghĩ, cười cười tiếp nhận, lần đầu cùng một lúc với tôi hô lên.
Tốt.
Tôi cùng cậu ta lực đạo giống nhau đồng thanh mở miệng.
Ngủ ngon.

END

*câu ở đây là "bất cận nhân tình" nghĩa là tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình.

** Thiên hoang địa lão dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại. Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này.

*** thận lâu hải thị: là loài sò to lớn khổng lồ, có đời sống trường thọ. Loài sò này có thể sống hàng ngàn năm dưới đáy biển, sống nhờ dưỡng chất từ vi sinh vật trong nước. Vì sống lâu năm, có thể hấp thu linh khí thiên địa, lại thường tịnh nên thuận lợi thức tỉnh linh tánh, gọi là Thận Thần.

****ở đâu câu gốc là "chém đinh chặt sắt" có thể hiểu là "như đinh đóng cột" nhưng dùng ở đây là không đúng lắm nên mình sẽ lấy ngữ cảnh trong bóng đá để chỉ những hành vi phi thể thao nhằm triệt hạ nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro