Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói tiếp, vụ án lần này kỳ thật rất đơn giản, đương nhiên sự đơn giản này chỉ đối với thám tử lừng danh Kudo Shinichi.
Nói ngắn gọn, chính là em trai cùng cha khác mẹ vì không có được quyền thừa kế tài sản mà ghi hận anh trai cũng là con trai trưởng, dùng một chút thủ đoạn, lấy kịch độc xyanua độc chết anh trai.
Shinichi chỉ dùng một giờ liền xác định hung thủ, tìm được chứng cứ.
Với cậu, vụ án này xác thật rất đơn giản.
Nhưng mà, chính là đơn giản như vậy, một mạng người cứ như vậy biến mất ở trên đời này.
Sau cùng, vợ của nạn nhân, cũng chính là chị dâu của hung thủ, rưng rưng đứng dậy.
Nguyên lai người anh trai này từ một năm trước trong một lần kiểm tra sức khoẻ phát hiện mắc bệnh nan y, dù không có em trai độc chết, hắn cũng chỉ sống đến đầu xuân năm sau. Mà di sản gia tộc, trừ bỏ lưu lại bảo đảm cho vợ con ngày sau sinh hoạt vô ưu, vị anh trai này đem toàn bộ số tài sản còn lại chuyển nhượng cho em trai hắn cũng là người trước mắt đoạt đi tính mạng hắn .
Người em trai này không tin đó lý do này, không thể tin, cũng không dám tin. Mãi cho đến khi luật sư vội vàng chạy đến vì mặt đường tuyết đọng dẫn đến  kẹt xe, luật sư đem giấy trắng mực đen giấy chuyển nhượng đưa tới trước mắt.
Tiệc tư nhân từ thiện này mục đích là từ thiện, cũng là vì tuyên bố chuyện chuyển nhượng tài sản.
Hết thảy hình như đều do ông trời tỉ mỉ sắp đặt.
Nếu tối hôm qua không có trận tuyết kia, luật sư sẽ không kẹt xe, nếu luật sư có thể đến đúng giờ, bi kịch cũng sẽ không diễn ra.
Đáng tiếc, hết thảy trùng hợp sau những sự kiện phát sinh, đều sẽ biến thành tất nhiên.
Người chết không thể sống lại......
Quanh quẩn toàn bộ đại sảnh đầy tiếng kêu khóc, làm Shinichi thuần túy người xem cũng cảm thấy ngực khó chịu.
Có đôi khi Shinichi cảm thấy, cậu cùng nam nhân kia có lẽ là đồng loại cũng không chừng, vi phạm tự thân đạo đức quan, hoặc có ý định hoặc xúc động giết người, lòng có bao nhiêu cường đại, có bao nhiêu cứng rắn, liền có bao nhiêu chết lặng.

Cuối cùng, hung thủ được như ý nguyện, giết chết anh trai mình cũng được đến thứ mình muốn, nhưng mà hắn lại đau khổ, hối hận chính mình ra tay tàn nhẫn, hay tiếc nuối chính mình rốt cuộc có được thứ mình muốn, liền phải vào ngục giam vượt qua nửa đời sau.
Shinichi thà rằng tin tưởng là lý do trước hơn, cũng không nghĩ phỏng đoán quá nhiều, tựa như không nghĩ đi suy đoán có lẽ nạn nhân sớm đã biết em trai có sát ý đối với chính mình, cho nên hôm nay mới công bố bệnh tình của mình và di chúc......
Ai là người chân chính bị hại, chưa bao giờ có định luận.
Vụ án lần này rất đơn giản, lại làm Shinichi trong lòng không thoải mái. Cho nên khi thanh tra Megure nói muốn đưa cậu về nhà, cậu uyển chuyển cự tuyệt.
Cậu cần ở một mình một thời gian, trống rỗng, cần thời gian bình tĩnh lại.
Một thám tử ưu tú, tựa như một cán cân không thiên vị, dùng tuyệt đối công bằng xem kỹ mỗi người, mới có thể nhìn đến những chi tiết người khác nhìn không đến. Nhưng con người dù sao cũng có rất nhiều thời điểm tình cảm không thắng nổi lý trí, như khi cậu đối mặt nam nhân kia, cán cân trong lòng không biết khi nào liền có nghiêng lệch.
Đôi tay cắm trong túi, Shinichi chậm rãi đi trở về.
Vào đêm, không gió, trời lại rất lạnh.
Trời lại rơi tuyết, thưa thớt, thuần trắng, lại bị ánh đèn đường phố nhuộm đẫm những màu sắc bất đồng.

Vì tuyết rơi, toàn bộ đường phố đều thực yên lặng. Bên tai thậm chí mơ hồ có thể nghe rõ, tiếng tuyết rơi xuống đất phát ra âm thanh rào rạt vang lên.

Cảm xúc lạnh lẽo trên má làm Shinichi hồi thần, dừng lại bước chân, ngẩng đầu lên. Trên bầu trời bông tuyết bay lả tả ánh vào mắt cậu.
Sau lưng thình lình có tiếng kèn ô tô, không hề phòng bị Shinichi bị dọa đến nhảy dựng.
Xoay đầu, chiếc xe đen thuần phía sau  đã tắt đèn, cửa xe phía sau bên phải bị đẩy ra, một đôi giày da thủ công với chất liệu cao cấp đầu tiên ánh vào mắt cậu, sau đó là gương mặt vừa gặp  trong bữa tiệc, một trong vài người hiềm nghi trong vụ án.
Không thể không thừa nhận, trong chớp mắt, Shinichi nhìn người trước mắt nhưng lại như thấy được bóng dáng của Gin.
Rất giống.
Không còn là lễ phục trong bữa tiệc, nam nhân trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến gối, hơi khác với chiếc áo mặt trên máy bay, lộ  ra gương mặt tái nhợt.
Làm kẻ tình nghi trong hai vụ án, Shinichi nhớ rõ tên của nam nhân khí thế bức người này.
Enzo. Enzo Morton.

Nam nhân bước ra cửa xe liền mở ra cây dù trong tay, dù cũng là màu đen, làm hắn cả người thoạt nhìn đều phảng phất như sứ giả bóng đêm.
Không thể lý giải, hắn càng đi đến gần, Shinichi liền theo bản năng lùi về sau một bước.

Chú ý tới một bước kia của cậu, ân tá biểu tình cũng không có bất luận biến hóa gì, chỉ dừng lại khi cách Shinichi khoảng ba bước thì dừng lại.
"Ngài Morton." Shinichi dẫn đầu mở miệng chào hỏi.
"Cậu Kudo, chuyện lần này thập phần cảm tạ cậu, tính luôn lần trước, cậu đã giúp tôi hai lần."
Nam nhân thanh âm trầm thấp mà từ tính, tương đương dễ nghe. Tiếng  Nhật của hắn coi như lưu loát, nhưng cũng không tránh được lỗi chung của người nước ngoài, ngữ điệu lên xuống quái dị, diễn đạt quá mức nghiêm cẩn và trang trọng, làm Shinichi nghe được đặc biệt khó xử.
Ngẫm lại Gin cũng không phải người Nhật Bản, từ ngoại hình đều tìm không được một điểm huyết thống Nhật Bản, nhưng tiếng Nhật của tên kia nghe không khác gì người Nhật Bản.
"Tôi chỉ làm chuyện một thám tử nên làm." Lời lẽ hoàn toàn không phù hợp tính cách của cậu, khiêm tốn nói ra.
"Tuyết còn muốn rơi lớn." Nam nhân nhìn mái tóc cùng đầu vai tích một ít  tuyết đọng, phối hợp với ánh đèn đường mờ nhạt nhu hòa, làm người ta có xúc động muốn duỗi tay xoa một phen.
Tuyết xác thật rơi lớn, như cũ thưa thớt, lại như lông ngỗng.
Shinichi phủi đỉnh đầu đọng tuyết, lại phủi rớt tuyết trên đầu vai. Lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, lại nhìn đến cảm xúc tiếc nuối trong đôi mắt màu xám.
"Ngài Morton?" Shinichi có chút nghi hoặc nhìn nam nhân. Đứng trong gió  tuyết hồi lâu, khí lạnh xuất hiện, Shinichi không tự giác ôm chặt cánh tay.
Ý thức được chính mình thất thố, Enzo ho nhẹ một tiếng, "Vì biểu đạt  lòng biết ơn, để tôi tiễn cậu một đoạn đường như thế nào?"
Shinichi do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu. Chủ yếu suy xét, xe điện hẳn là đã dừng hoạt động rồi, lại bởi vì tuyết rơi, trên đường đều khó tìm đến một chiếc xe.
Cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp trở về, chính là khẳng định vất vả . Ai cũng sẽ không thích vất vả, không phải sao?

Tác giả có lời muốn nói: Cấu tứ một cái ' hứa ngươi đến đầu bạc ' phiên ngoại, làm cầm tân văn kết thúc.
Đến lúc đó sẽ thả ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro