Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa vào cửa Klein liền tiêu sái ném chồng tư liệu trong tay lên bàn làm việc cho anh hắn, không hề kiêng kị đặt mông ngồi xuống ghế xoay đối diện bàn làm việc, còn thuận thế xoay một vòng.
Enzo gác xuống bút ký tên trong tay, ngẩng đầu, cầm lấy tư liệu trên bàn liền nhìn.
Bộ dáng như là thật sự có chút kìm nén không được, Klein đem ghế xoay hướng bên cạnh bàn làm việc xê dịch, trong mắt tràn đầy bức thiết nói: “Anh, người anh coi trọng thế nhưng là thám tử trung học nổi danh Kudo Shinichi, thật đúng là làm em giật mình! Hơn hai năm trước , trong một lần triển lãm châu báu em từng gặp qua cậu ta một lần, nhìn qua chính là một tên nhóc rất bình thường, sách, nhưng năng lực trinh thám lại thật sự danh bất hư truyền. Lại nói, em còn là đọc giả chân chính của ba cậu ta - Kudo Yuusaku!”
Enzo tinh tế lật xem mấy chục trang tư liệu trong tay,  Klein chỉ nói này đó, hắn phía trước cũng đã rất rõ ràng, nên không để ý nhiều.
Klein hứng thú bừng bừng nói, đối với quán tính coi thường của anh trai hắn  cũng không ra bất mãn gì. Chỉ thấy hắn khóe miệng một xả, một mạt thần bí khó lường ẩn hàm - trêu đùa ý vị độ cung xẹt qua gương mặt từ trước đến nay bất cần đời của hắn.
“Thoạt nhìn những điều này anh đều đã biết.” Lời nói đến tận đây, dừng lại.
Enzo ngẩng đầu, chờ lời phía sau của hắn.
Klein nhếch miệng, cố tình đè thấp thanh âm nói: “Cậu ta cùng thành viên tổ chức kia có quan hệ, hơn nữa là người anh tuyệt đối tưởng tượng không đến. Lúc nhận được tư liệu này, em cũng khiếp sợ. Nếu không phải lần này phái đi điều tra đoàn thành viên, đều là tay già đời có chút kinh nghiệm phong phú, em thật cho rằng bọn họ lừa em.”
Rất có kiên nhẫn nghe xong, hiển nhiên còn không cường điệu, Enzo hỏi: “Người kia là ai?”
“Gin.” Lần này không có cố lộng huyền hư, Klein đáp trắng ra. Enzo giật mình, theo sau chau một bên mày.
“Gin?” Trầm ngâm thuật lại.
“Đúng vậy, thủ lĩnh chân chính sau lưng tổ chức kia, sát thủ đỉnh cấp thế giới, Gin.” Klein rất có hứng thú giới thiệu. Mà trên thực tế, căn bản không cần hắn làm bất luận giới thiệu gì, dù là tổ chức, hay thủ lĩnh của tổ chức, thân là gia chủ đương nhiệm nhà Morton, Enzo cũng không có khả năng không biết.
“Đúng rồi, còn có cái này.”
Klein nhớ tới cái gì, lục tìm trong túi áo mình, đem một bức ảnh chụp trịnh trọng vỗ vào trên bàn làm việc Enzo.
Hắn cầm lấy ảnh chụp nhìn thoáng qua, trên ảnh chụp biểu hiện thời gian là đêm Bình An, chụp lén góc độ cũng không tốt, còn có chút xa, hình ảnh bị đèn đường ảnh hưởng có chút mơ hồ, nhưng nhân vật bên trong lại rất rõ ràng. Trong ảnh gương mặt thiếu niên biểu tình cực kỳ nhu hòa, cũng không biết có phải hay không bị quang ảnh quanh mình quấy phá, hơi hơi nghiêng đầu nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, miệng khẽ nhếch, tựa như nói cái gì.
Nam nhân trong ảnh, một đầu tóc vàng dài, dưới ánh đèn nê ông rực rỡ lấp lánh. Enzo có chút kinh ngạc nhìn một mảnh kim sắc kia, hắn tuy không có chân chính gặp qua người nam nhân này, lại từng xem qua không ít tư liệu về người nam nhân này cùng ảnh chụp, nhưng chưa bao giờ phát giác quá nam nhân lại có một đầu tóc vàng xưng được với xinh đẹp.
Đối diện nam nhân phía trước, đôi mắt màu lục kia trong dĩ vãng, chỉ nhìn thẳng vào người chết thì lại dùng một loại ánh mắt khó có thể miêu tả nhìn chăm chú vào thiếu niên bên cạnh.
Nhìn bức ảnh Enzo không tự giác liền nhăn lại mày.
Klein nhìn bộ dáng của anh hắn, ở trong lòng âm thầm thở dài. Anh hắn từ sau khi bị thương lần đó, có lẽ đối với những người không hiểu rõ xem ra, đã không có trở ngại, chỉ có bọn họ những người thân cận chân chính rõ ràng, cái loại này thương…… Sao có thể khỏi hẳn!

Lần này anh hắn khó được có thể coi trọng một tên nhóc, bản thân thân phận đủ bất phàm, thế nhưng còn cùng tổ chức kia có điều liên lụy, thật đúng là làm người đau đầu a! Muốn nói một tiểu trinh thám như thế nào liền cùng Gin của tổ chức kia nhấc lên quan hệ? Này nếu như bị ép buộc, bọn họ còn có thể anh hùng cứu mỹ nhân tranh thủ tình cảm, nhưng từ tư liêu hiện tại tới xem, rõ ràng chính là ngươi tình ta nguyện.
Việc này, thật đúng là không dễ giải quyết.
Bất quá……
Klein lại liếc nhìn anh hắn, nếu anh hắn thật thích, cũng không phải không có cách nào.
Tuy nói tổ chức kia hiện tại đối nhà Morton có chút phiền toái, nhưng cũng không phải không thể giải quyết!
Nghĩ như thế, ánh mắt Klein liền hiện lên một mạt tinh quang……
*
Mùa đông, phàm là thời tiết tốt đã có mặt trời, khiến cho người ta không tự giác nghĩ đi ra ngoài một chút.
Năm mới vừa qua khỏi, phố buôn bán còn chưa hết nhộn nhịp.


Shinichi ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, ánh sáng ấm áp nhu hòa, cậu há mồm không chút nào bận tâm hình tượng ngáp một cái. Hôm nay cậu đáp ứng Ran mới ra cửa, từ khi Ran vào đại học, hai người  liên hệ càng ngày càng ít, giống như vậy khó được mời, cậu tự nhiên không thể nào cự tuyệt. Ở chỗ này, cũng bởi vì Shinichi hoạt động ngoại khóa tần suất gần như bằng không, cho nên hiện tại cậu vẫn cứ là một học sinh trung học.
Tới địa điểm đã hẹn, Mori Ran, Suzuki Sonoko cùng với ba đứa trẻ không thể lại quen thuộc hơn đã chờ ở nơi đó.
Shinichi có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, đi đến người trước xin lỗi nói: “Xin lỗi, tớ đến muộn.”
Tự nhiên không thiếu được bị Sonoko trách móc, cũng may có Ran mở miệng giải vây.
Lúc này đây, là Ran từ chỗ bác Mori lấy được mấy vé vào cổng công viên trò chơi Carnival, bởi vì số lượng không ít, trừ bỏ chia cho mấy bạn học cùng lớp, liền mời mấy người cùng nhau tụ họp.
Đối việc này, Sonoko kỳ thật là có rất nhiều phê bình kín đáo. Muốn nói Ran mời nàng hoặc là Shinichi còn có thể hiểu, mời ba tiểu quỷ gây mất hứng lại là sao thế này?
Vốn là bởi vì buồn bực hơn nữa dậy sớm liền có chút tức giận, Sonoko liền  đem cổ tức giận này phát tiết trên người Shinichi.
Nam nhân tốt không đấu cùng nữ nhân, Shinichi trừ bỏ căng da đầu chịu, cũng chỉ có thể chờ đợi Ran cứu vớt.
Công viên trò chơi Carnival ưu đãi tổng cộng liên tục bảy ngày, hôm nay  đã là ngày cuối cùng. Hoạt động như vậy, đa số mọi người đều thích náo nhiệt, mới mẻ, tới ngày cuối cùng, mới mẻ cũng không sai biệt lắm, người tự nhiên cũng liền ít đi.
Thời điểm soát vé, Ran bỗng nhiên quay đầu đối Shinichi nói: “Đêm Bình An ngày đó buổi tối Hattori gọi điện thoại cho tớ nói là điện thoại cùng di động của cậu đều gọi không được. Ngày đó Shinichi cậu hẳn là ở nhà?”
Nghe vậy, Shinichi ngẩn người, suy nghĩ lưu chuyển đến buổi tối đêm Bình An, thời điểm nam nhân kia ôm cậu lên lầu đúng là điện thoại reo không ngừng trong chốc lát, chẳng qua lúc ấy ý loạn tình mê cậu căn bản không có chú ý tới. Còn có di động…… Cậu nhớ rõ hôm sau xác thật có nhìn đến có cuộc gọi nhỡ, chẳng qua trước một đêm trải qua thật sự quá khó coi, cũng quá mệt mỏi, cậu căn bản cũng chưa thấy rõ là ai, liền ở một cái buồn ngủ không biết ấn xóa rồi.
Hiện tại nhớ tới…… Trước đó rút dây điện thoại cùng cưỡng chế tắt di động  giống như đã là thói quen của nam nhân kia.
“Ách, cậu ấy có chuyện gì?” Lảng tránh nghi vấn của Ran, Shinichi trừu khóe miệng, cười gượng hỏi lại.
Thấy thần sắc lập loè của cậu, trong lòng Ran kỳ thật đã hiểu rõ. Ngăn chặn trong lòng không tự chủ được thở dài, đạm cười nói: “Cũng không có gì, Hattori ở nước Mỹ, nên liền nghĩ cùng cậu nói một tiếng lễ Giáng Sinh vui vẻ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro