Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở công viên trò chơi suốt một ngày, rõ ràng hơn phân nửa thời điểm đều chỉ cần dùng mắt xem, Shinichi lại vẫn cảm thấy eo đau lưng cũng mỏi.
Hoàng hôn buông xuống, màu vàng  vãn chiếu phủ kín mặt đường.
Cùng Ran, Sonoko nói từ biệt, Shinichi cúi đầu hướng về phía bọn nhóc bên người cao không ít nói: “Đi thôi, anh đưa các em về nhà.”
Thoăn thoắt ngược xuôi một ngày bọn  nhóc đều mệt mỏi, giờ phút này đều phi thường ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Phối hợp bọn nhóc nện bước, đôi tay vòng ở sau đầu Shinichi, đi rất chậm. Cũng chỉ thấy cậu híp mắt lại, trên người mặc một chiếc áo khoác màu nâu, vạt áo theo bước chân cậu, lay động, làm cả người cậu thoạt nhìn thanh thản mà lười biếng.
Lúc này, giờ cao điểm tan tầm, đầu đường bóng người chen chúc không cần phải nói.
Ba đứa nhóc đi theo phía sau Shinichi, châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ một trận, như là làm ra nào đó quyết định, đồng thời ngẩng đầu lên, từ Ayumi mở miệng hỏi: “Anh Shinichi, Conan có từng điện thoại về không?”
Mitsuhiko đi theo nói: “Chúng ta muốn gọi cho cậu ấy nhưng không có số điện thoại.”
Genta tỏ vẻ tán đồng hung hăng gật gật đầu.
Còn không có quay đầu lại, Shinichi cũng đã có thể khắc sâu cảm giác được đến từ sau lưng, ba ánh mắt ‘ nóng rát ’ chờ đợi phía sau. Cậu dừng lại bước chân, rút tag cắm ở trong túi quần ra, gãi gãi cái ót. Lẽ ra loại chuyện lừa gạt trẻ em này, cậu trải qua không ít, hẳn là đã sớm tập mãi thành thói quen. Nhưng mỗi lần xong việc lại có cảm giác hối lỗi, đặc biệt là khi đối mặt ba đôi mắt sáng long lanh, trong lòng tựa như có âm thanh không ngừng lên án, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo……
Ân…… Rất có cảm giác tội lỗi!
Trong lòng phiền muộn, xoay người đối mặt ba đứa nhóc Shinichi trên mặt vẫn là nhanh chóng treo lên ý cười.
“A ~ năm mới em ấy có gọi điện thoại cho anh.”
“Kia, Conan cậu ấy có nhắc tới chúng em sao?” Ayumi hơi hơi cúi người về phía trước, đôi tay nắm chặt để ở ngực, vội vàng hỏi.

“Conan cậu ấy có nói khi nào trở về không?” Mitsuhiko hỏi.
Đại khái muốn hỏi đều bị hai người phía trước hỏi xong, Genta chỉ là ‘ ân ân ’ hai tiếng, biểu đạt chính mình cũng muốn biết đáp án hai vấn đề vừa rồi.
Vì thế, người đến người đi trên đường, chúng ta có thể nhìn đến cảnh tượng một thiếu niên tóc đen mười tám chín tuổi  bị ba đứa trẻ vây quanh ‘ ép hỏi ’.
Shinichi một bàn tay còn để ở phía sau đầu một chút một chút gãi, hai mắt không tự chủ được liếc nơi khác, không nỡ nhìn thẳng ba đôi mắt  thành khẩn.
Thời gian phảng phất vô thanh vô tức tạm dừng ba giây, Shinichi nắm tay ở bên miệng, làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng, “Có nhắc tới mấy đứa nga…… Nhắc mấy đứa nghiêm túc đi học, ngạch, còn có chúc mấy đứa năm mới vui vẻ…… Sau đó, em ấy tạm thời còn không thể trở về.”
“Như vậy a ~”
Nghe vậy ba đứa nhóc rõ ràng thất vọng tiếng thở dài, Shinichi khóe miệng không tự chủ được trừu trừu, cực không lý trí bật thốt lên nhận lời nói: “Hôm nay anh không nhớ, lần sau anh đem số điện thoại ở Mỹ của em ấy cho các em.”
Tiến sĩ Agasa hẳn là có biện pháp tạo ra một dãy số điện thoại nước Mỹ ở Nhật Bản đi! ~ ha hả.

Cảm thấy mỹ mãn ba đứa nhóc tự nhiên sẽ không phát hiện trên mặt Shinichi giờ phút này phiền muộn, đã ríu rít bắt đầu thảo luận nội dung muốn nói khi gọi điện thoại. Mà làm người cuối cùng nghe điện thoại bên kia, Shinichi đối với chính mình còn muốn lại nghe một lần nội dung truyền đến phía sau, trừ bỏ cười gượng, hiển nhiên đã không tìm thấy mặt khác biểu tình càng thích hợp……
Bởi vì đề tài bọn nhóc thảo luận thật sự không có gì hứng thú, Shinichi lựa chọn lang thang không có mục tiêu như đi vào cõi thần tiên. Cũng bởi vậy, khi Genta không quan tâm chạy về phía một con mèo đang ngồi giữa đường, Shinichi vẫn kịp làm ra phản ứng.

Âm thanh ô tô thắng gấp lại vang vọng toàn bộ đường phố, không ít người đi đường bởi vậy nghỉ chân nhìn phía âm thanh.
Đứng ở đường đi bộ Ayumi cùng Mitsuhiko giương miệng, hoàn toàn bị dọa sợ.
Shinichi sắc mặt trắng bệch che chở Genta trong lòng ngực, nhìn ô tô cách đó không xa bởi vì thắng gấp đụng phải lan can phòng hộ, mặt đường là bốn dấu banh xe đan xen, thật sâu hít một hơi, chậm rãi thở ra.
Vừa rồi nếu cậu không thể kịp thời chạy lại đây, sẽ phát sinh chuyện gì? Nghĩ đến đây, Shinichi liền cảm thấy  lạnh cả người.
Bất quá, còn may……
Đang lúc Shinichi chuẩn bị buông ra lỏng thần kinh cùng thân thể, bên tai nghe được một tiếng rên rỉ rõ ràng làm cậu ngẩn ra, vội cúi đầu xem xét.
Cũng chỉ thấy, Genta cả khuôn mặt đều rối rắm thành một đoàn, trong mấy chục giây ngắn ngủi trên trán đã chảy ra mồ hôi lạnh.
“Genta, em làm sao vậy?” Cũng bất chấp hiện tại bọn họ còn ở trên đường, không ít ô tô vì thế giảm tốc độ vòng qua, Shinichi lo lắng hỏi.

“Chân, đau.” Cổ chân truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt, làm Genta giờ phút này chỉ nghĩ khóc thật lớn tiếng, bận tâm đến hiện tại cậu đã là học sinh cấp hai, hơn nữa Ayumi cùng Mitsuhiko đều ở, bị bọn họ nhìn đến quá mất mặt, vì vậy cậu chỉ có thể cố nén.
Shinichi nghe vậy nhìn về phía chân cậu bé, trừ bỏ trầy da linh tinh ở ngoài, mắt cá chân phải Genta sưng đỏ phồng lên, nghĩ đến có lẽ đây chính là nguyên nhân đau đớn.
Lúc này, kia chiếc đụng phải phòng hộ lan, tài xế chiếc xe ô tô bị đâm cho biến hình hùng hổ đi xuống xe. Mặc cho ai ngăn cản , nửa đường bỗng nhiên vụt ra một người, không chỉ có bị dọa đến hồn phi phách tán, xe còn bởi vậy bị đâm cho thảm không nỡ nhìn, đều không thể có vẻ mặt ôn hoà.
Cũng may vừa thấy đối phương vẫn là một đứa trẻ, lại bị thương, tuy rằng sắc mặt vẫn thập phần khó coi, nhưng cũng không ngang ngược chỉ trích.
shinichi dần dần bình tĩnh lại m, vội vàng hướng tài xế xin lỗi, liền ôm Genta đi trở về đường đi bộ.
Lấy lại tinh thần Ayumi cùng Mitsuhiko lập tức đi lên đón, sôi nổi lại là khẩn trương lại quan tâm dò hỏi tình huống của Genta.
Shinichi đã kiểm tra sơ qua tình trạng chân của Genta,  không có bị gãy, chắc là lúc cậu bé nhào qua không cản thận bị trật.
Trấn an ba đứa trẻ, nên như thế nào đi bệnh viện lại thành vấn đề.
Vị trí hiện tại của bọn họ hiện tại  cách bệnh viện gần nhất, nói gần không gần, nói xa cũng không xa. Chỉ là nhất định phải đi qua một đoạn đường bị kẹt xe, chính như lúc đầu đã nói đến, hiện tại là giờ cao điểm tan tầm, đến lúc đó vốn dĩ chỉ cần 20 phút đi xe, còn không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Trên thực tế, không nói nhiều đoạn đường kẹt xe, gọi taxi cũng thập phần không dễ dàng.
Tài xế kia kỳ thật làm người cũng không tệ lắm, nhìn ra Shinichi trong lòng do dự, liền chủ động chạy tới mượn một chiếc xe máy, đáng tiếc quá trình cũng không thuận lợi.
Đứng vài phút cũng chưa tìm được xe Shinichi có chút nóng lòng, lúc cậu đang do dự có nên dùng chút thủ đoạn, thì một chiếc xe màu đen  ngừng lại trước mặt cậu
Cửa xe mở ra, ngồi ở bên trong là nam nhân có vài phần khí thế tương tự Gin.
Enzo nhìn thiếu niên ôm trong lòng ngực một đứa trẻ béo lùn chắc nịch, hình dung lại chật vật nhàn nhạt mở miệng nói: “Đi xe đi, tôi đưa các cậu.”
Shinichi cúi đầu nhìn Genta nhịn đau Genta cùng với Ayumi cùng Mitsuhiko đang đứng bên cạnh, chỉ do dự một giây, liền nói tiếng cảm ơn, lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro