Chương 4: Tình địch của Shinichi (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tan học, Shinichi một tay đeo cặp sách, một tay cắm ở túi quần, lưng hơi cung, nhìn như nhàn tản chậm rãi trên đường đi trở về nhà.
Đúng là giờ tan tầm cao điểm, toàn bộ phố buôn bán dòng người chen vai thích cánh, một chút không lưu ý sẽ cùng người xa lạ đụng trúng.
Ở lần thứ ba bị đụng vào bả vai, cả người đều bị đụng đến lảo đảo, Shinichi dừng bước chân, nhân thể quay đầu về phía sau nhìn thoáng qua. Những gương mặt xa lạ, hoặc vui cười hoặc dáng vẻ vội vàng, ngẫu nhiên có tầm mắt chạm nhau, cũng là vội vàng thoáng nhìn, không có cái gì dị thường.
Shinichi hơi chau mi quay đầu lại tiếp tục đi, từ sau khi ra cổng trường cậu bắt đầu cảm thấy phía sau có người đi theo, mới đầu tưởng ảo giác, nhưng như vậy đi một đoạn đường, cảm giác mờ mờ ảo ảo lén lút kia càng ngày càng rõ ràng, tâm cậu trầm xuống.
Bước chân không tự chủ được nhanh hơn, sẽ là người nào?
Nam nhân không biết kiêng nể gì kia rốt cuộc bị phát hiện? Cho nên đi theo  phía sau cậu chính là cảnh sát Nhật Bản? FBI?
Hoặc là…… Nam nhân kia, đối thủ của tổ chức?
Trừ bỏ cùng nam nhân có liên quan, cậu tìm không thấy lý do khác chính mình bị theo dõi.
Không như thường lui tới quẹo vào khu dân cư, mà là chui vào nhỏ hẹp rắc rối hẻm nhỏ.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, không có trang bị phương tiện chiếu sáng ngõ nhỏ có vẻ đặc biệt sâu thẳm.
Shinichi trầm khuôn mặt bước nhanh đi về phía trước, đi xa phố buôn bán ồn ào, phía sau tiếng bước chân nhắm mắt theo đuôi liền rõ ràng lên.
Cũng không biết vòng qua bao nhiêu chỗ ngoặt, Shinichi mau lẹ bước chân chợt ngừng, đột nhiên xoay người. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, người theo đuôi có thứ tự bước chân chợt loạn, cũng đi theo ngừng lại.
Tận lực điều tiết hô hấp dồn dập, Shinichi hơi híp mắt, thận trọng nhìn chằm chằm dáng người trong bóng tối  kia, “Ngươi là người nào?”
Lúc này vừa vặn gần đầu hẻm có ô tô lướt qua, chói mắt đèn xe chiếu lên bóng người kia, chợt lóe lướt qua, lại trọn đủ làm Shinichi thấy rõ.
“Là cậu!?” Shinichi ngạc nhiên nói.
“Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, Kudo, tớ chỉ đùa một chút, không dọa đến cậu chứ?” Biết chính mình đã bị lộ, người kia dừng một chút liền đi nhanh hướng tới Shinichi đi đến. Một chút bỏ đi bóng tối, dáng người dần dần rõ ràng. Suzuki Jun đi đến trước mặt Shinichi, vẻ mặt ý cười vỗ vỗ bả vai cậu.
Vào thời điểm vì trong lòng một đám suy đoán thần kinh căng chặt, lại bị báo đây là một trò đùa dai, dù là Shinichi, trong lòng cũng khó tránh bừng bừng lửa giận , chỉ bất đắc dĩ đối phương mở miệng chính là xin lỗi, vẫn là vẻ mặt vô tội, gương mặt tươi cười thân thiện. Trong lúc nhất thời tức giận không chỗ bộc phát, chỉ phải nghẹn chính mình chậm rãi tiêu hóa.
Shinichi nhìn thiếu niên trước mặt, cố nén biểu tình có chút cứng đờ, “Không có.” Khô khốc đáp lại.
Nếu không phải Suzuki Jun là họ hàng xa của Sonoko, Sonoko là bạn tốt của Ran, mà Ran lại là thanh mai trúc mã của cậu, đối với Suzuki Jun này cậu đại khái sớm đã thận trọng tránh xa. Tuy nói Suzuki Jun làm người khiêm tốn, đối xử thân thiện ở trung học Teitan là có tiếng, nhưng có lẽ là vì quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ không chân thật, giống như …… Diễn kịch. Đúng vậy. Diễn kịch! Mỗi một câu, mỗi một hành động, mỗi một biểu cảm, đều rất tinh chuẩn, giống như kịch bản không thể bắt bẻ, lại không cảm giác được chân thật.
Chân chính Suzuki Jun sẽ là một người như thế nào? Shinichi vô pháp tưởng tượng cũng vô pháp suy đoán.

“Vậy là tốt rồi. Tớ nghe nói trực giác của thám tử so với người bình thường nhạy bén rất nhiều, liền muốn thử xem.” Như cũ là gương mặt tươi cười không chê vào đâu được.
Cái lý do này, Shinichi tự nhận trừ bỏ cười gượng cậu tìm không ra biểu tình khác.
“Đúng rồi, cậu là khi nào phát hiện phía sau có người?” Suzuki Jun rất tò mò hỏi, dường như hắn thật sự thập phần để ý vấn đề trực giác của thám tử.
“Lúc ở cổng trường.”
“Lợi hại! Quả nhiên không hổ là thám tử lừng danh!”
Khen ngợi quá mức trắng trợn làm Shinichi không khỏi có chút xấu hổ, gượng ép cười cười.
“Kia, này chắc không phải đường về nhà cậu?” Suzuki Jun tiếp tục hỏi.
Shinichi khẽ lên tiếng, gót chân vừa chuyển hướng đi về phía đầu ngõ. Suzuki Jun câu lấy khóe miệng nhìn theo bóng dáng cậu, đi theo.
Qua dòng người tấp nập, đèn rực rỡ nổi lên, toàn bộ phố buôn bán đều trống trải không ít.

Shinichi khoanh tay trước ngực, đứng dưới đèn đường nhìn Jun đi ra ngõ nhỏ. Không thể không thừa nhận, tướng mạo của hắn xác thật xuất chúng, đồng phục sơ mi trắng cùng quần tây màu đen là ăn mặc bình thường, mặc ở trên người hắn lại nhìn qua rất đẹp, cao ráo.
“Tìm tớ có chuyện gì sao?” Shinichi nhàn nhạt đặt câu hỏi. Cậu không tin Jun đi theo phía sau lâu như vậy cũng chỉ là vì nghiệm chứng  trực giác thám tử.
Jun duỗi tay đẩy đẩy kính mắt trên mũi, “Là như thế này, sau khi xem xong vở kịch của câu lạc bộ, tớ liền có hứng thú đối với tình tiết vụ án trinh thám, vẫn luôn tìm sách xem, nghe nói Kudo trong nhà có rất nhiều sách về phương diện này, liền muốn mượn hai cuốn nhìn xem.”
Mượn sách. Không hề sơ hở lý do.
“Không thành vấn đề. Ngày mai tớ đem tới trường học cho cậu.” Shinichi sảng khoái nói.
Jun cười gật đầu, trong mắt lại mang theo vài phần do dự, liền nghe hắn lại nói: “Kỳ thật đối với phương diện này tớ cũng chính là cái thường dân, quá thô thiển cảm thấy không thú vị, quá thâm ảo lại xem không hiểu. Chỉ sợ Kudo cậu giúp tớ chọn không nhất định là tớ muốn xem, đến lúc đó cậu coi như mất toi công.”
Shinichi nghe đến đó thời điểm đã ẩn ẩn cảm thấy không đúng, vừa định ra tiếng nói cái gì, lại bị Jun kế tiếp nói đoạt.
“Tớ thấy hiện tại thời gian cũng còn sớm, bằng không tớ trực tiếp đến nhà cậu chính mình chọn, cũng đỡ cậu phải mang đến mang đi phiền toái. Tớ nghe Sonoko nói cậu hiện tại ở một mình, tớ đến chắc không phiền chứ?” Nói xong, hắn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Shinichi.
Thái dương Shinichi chảy ra đầy mồ hôi lạnh, trên mặt gượng ép cười đều không thể duy trì. Đang lúc hoàn chỉnh lý do, câu từ chối đều bị chặn lại, cậu còn có nói ‘ không ’ khả năng sao?
Cuối cùng là ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, Shinichi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, phía trước một màn ngươi truy ta đuổi ‘thử trực giác’ đã lãng phí không ít thời gian, “Đi thôi.” Cậu nói.
Kỳ thật tinh tế nghĩ đến, bất luận nam nhân đêm nay có thể hay không lại đây, mà dù thời điểm trở về nam nhân ở nhà, Suzuki Jun cũng không phải chưa thấy qua, đến lúc đó nói là bạn của ba cậu tới ở nhờ cũng không phải không được.
Chỉ là…… Cũng không biết sao, trong lòng như có như không bất an tựa như một ma võng, bất tri bất giác buộc chặt.
Shinichi nghiêng đầu nhìn thiếu niên đi ở bên cạnh, đèn nê ông chiếu vào mắt kính phản quang mơ hồ hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, làm Shinichi thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn giờ phút này.
Đêm nay cuối cùng, Shinichi vẫn là dẫn Suzuki Jun vào nhà mình, mà đáng được ăn mừng chính là, nam nhân đêm nay cũng không có lại đây, làm Shinichi nhẹ nhàng thở ra. Vô luận như thế nào, thân phận của nam nhân là tội phạm truy nã quốc tế, gương mặt đã khiến người gặp qua khó quên vẫn là càng ít bị người nhìn thấy càng tốt……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro