Chương 5: tình địch của Shinichi (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Shinichi khó có được một đêm ngủ đến tự nhiên tỉnh, dù là tâm tình hay tinh thần đều rất tốt.
Kéo bức màn ra, ánh mặt trời đầu hạ sáng lạn nháy mắt đem toàn bộ phòng chiếu đến sáng trong. Shinichi híp mắt đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ thời tiết rất đẹp, trời cao mây thưa. Mở cửa sổ ra, từng đợt từng đợt gió thổi vào mang theo hương thơm cỏ cây, Shinichi dang hai tay, hít một hơi thật sâu, khóe miệng vẽ ra một ý cười tự tin.
Không thể nghi ngờ hôm nay là một ngày thích hợp đi ra ngoài, Shinichi  một phen đơn giản rửa mặt chải đầu sửa sang lại liền ra cửa. Đầu tiên đi trung tâm mua sắm tùy ý mua hai bộ quần áo mùa hè, đối với ăn mặc từ trước đến nay cậu không kén chọn, bởi vậy không đến nửa giờ cậu liền xách theo hai túi quần áo đi ra. Sau đó cậu lại quẹo vào siêu thị, bởi vì cần mua không ít đồ, lúc này đây cậu đi khá lâu. Đồ dùng sinh hoạt, thức ăn nhanh, nguyên liệu đã xử lý tốt chỉ cần đơn giản thao tác có thể dùng nấu ăn, khi đi qua khu giải trí, Shinichi thuận tay cầm một khối Rubik màu sắc tươi đẹp.
Cậu đỏ tai cắn răng dừng lại trước khu đồ dùng người lớn một lúc lâu, rực rỡ muôn màu phân loại khiến cậu xem đến một cổ huyết khí từ dưới bụng nảy lên gò má. Ở phương diện kia cậu cũng coi như không phải tay mới, nói thật đồ vật trước mắt cậu còn rõ ràng mục đích sử dụng. Cố nén đem đồ dùng trên giá đều nhìn một lần, lại không có nhìn thấy loại gel nam nhân thường dùng……  Cậu nhớ rõ hẳn là chai màu trắng, 100ml ……

Bỗng nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, Shinichi tự giễu lại xấu hổ nhăn nhăn mày, cuối cùng trước khi đưa tới quá nhiều người ghé mắt, cái gì cũng chưa mua tránh ra.
Vốn là muốn trực tiếp đi quầy thu ngân tính tiền, đi đến một nửa, Shinichi lại như là bỗng nhiên nghĩ tới cái gì lại lui trở về. Sâu kín thở dài, cầm lấy một quyển 《 thực đơn 30 món ăn gia đình đơn giản》 ném vào xe hàng, cuối cùng chân chính kết thúc lần mua sắm này.
Từ khi bắt đầu chân chính tiếp thu nam nhân kia, cậu liền hiếm khi đi nhà Ran ăn cơm, đồng dạng còn có nhà tiến sĩ Agasa, rốt cuộc vô luận là khiến cậu đối mặt Ran hay Haibara đã khôi phục vốn dĩ diện mạo, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút vướng mắt. Huống chi nam nhân lui tới từ từ thường xuyên, nếu cậu ra ngoài ăn cơm thì nam nhân ăn cái gì,  hai bên nếu là vô ý gặp, mặc dù sẽ không có khả năng có một phen chém giết, nhưng có thể lường trước một bầu không khí lạnh đến thấu xương, mà cậu cũng không có dũng khí muốn nếm thử một lần.
Nghĩ đến đây, Shinichi ở trong lòng bất đắc dĩ thở phào.
Đồ ăn tiện lợi chung quy là sẽ ngán, vô luận đổi nhiều ít địa điểm đều không thể thay đổi hiện thực. Trông cậy vào nam nhân kia khẳng định là không có khả năng, cho nên tự mình làm, cái này đối với Shinichi mà nói cũng là một việc khá thách thức.
Nghĩ đến việc nấu ăn, Shinichi lại lần nữa thở dài, lúc trước cậu cũng không phải chưa thử qua, nhưng cuối cùng thành phẩm…… chỉ số thông minh cao và nấu ăn đúng là hoàn toàn không liên quan.
Xách theo hai túi mua hàng lớn trên đường về nhà, trùng hợp gặp phải một vụ án không lớn không nhỏ, tuy rằng thuận lợi bắt được hung thủ vì hôm nay Shinichi tâm tình tốt ở lại giúp một chút, bởi vậy cậu bỏ lỡ thời gian ăn cơm trưa.
Một đường bụng đói, hai túi mua hàng nặng cơ hồ khiến cậu suy sụp hai vai, cuối cùng có thể đứng ở cửa nhà mình Shinichi nhẹ nhàng thở ra. Cúi người đem hai cái túi mua hàng đặt ở trên mặt đất, Shinichi lắc lắc đôi tay trắng bệch đến phát lãnh, móc ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Phía sau bỗng nhiên xuất hiện bóng người làm động tác mở ổ khóa của Shinichi dừng lại, khí vị quen thuộc, hương bạc hà nhàn nhạt ở chóp mũi tỏa khắp. Đem chìa khóa cắm ở ổ khóa, Shinichi xoay người, thói quen tính ngẩng đầu lên. Ngược sáng, cậu  thấy không rõ mặt nam nhân.
“…… Anh đã đến rồi.” Shinichi do dự nói. Có lẽ, dù bao nhiêu lần đều không thể thay đổi cảm giác quái dị khi chào hỏi của hai người.
Không chờ nam nhân đáp lại, Shinichi liền quay lại mở cửa. Đương nhiên, nam nhân cũng không có đáp lại.
Thời điểm vào cửa, thần sắc Gin không thể thấy đổi đổi, nếu Shinichi đi ở bên người Gin chắc chắn phát hiện manh mối, chỉ tiếc Shinichi xách theo túi mua hàng trực tiếp vào phòng bếp.
Bởi vì lần này nguyên liệu nấu ăn mua không ít, Shinichi phải phí một phen công phu mới phân loại  xong bỏ vào tủ lạnh. Giơ tay xoa xoa trán, Shinichi đứng dậy chế chút nước vào nồi, bật lửa, thuận tay mở ra gói mì ăn liền trên bàn.

“Anh ăn cơm trưa chưa?” Trong lúc chờ nước sôi, Shinichi xoa xoa tay đi ra phòng bếp, lại thấy nam nhân đang đứng ở trước kệ sách.
Shinichi đi qua, ở nam nhân bên cạnh người đứng yên. Bởi vì bị Suzuki Jun mượn đi mấy quyển sách, trên kệ sách nguyên bản sắp hàng chặt chẽ, um tùm giờ có chút rời rạc. Shinichi nghiêng đầu hơi mang nghi hoặc nhìn nam nhân liếc mắt một cái, làm sao vậy?
Gin đem hai quyển sách dựa nghiêng trên cùng rút ra, tùy tay ném xuống đất. Đối với hành động này, Shinichi ở một bên bất mãn nhăn nhăn mày, chỉ là tò mò nam nhân rốt cuộc muốn làm cái gì liền không có lập tức đi nhặt. Mắt thấy nam nhân lấy tay thăm dò bên trong quyển sách, Shinichi trong mắt nghi hoặc càng sâu. Bất quá thực mau, nghi hoặc này đã bị cảm xúc càng thêm mãnh liệt thay thế.

Shinichi khiếp sợ nhìn chằm chằm vật  nhỏ màu đen kẹp giữ hai ngón tay của Gin. Trên thực tế đối với đồ vật này, Shinichi cũng không xa lạ, thậm chí không lâu trước kia đối với nam nhân bên người từng dùng quá.
Máy nghe trộm!!
Chỉ là cái máy nghe trộm này hiển nhiên muốn tinh vi hơn so với cái cậu từng sử dụng. Đèn flash bằng lỗ kim lớn nhỏ, đặt trên kệ sách hiếm khi di chuyển, thường nhân căn bản không thể nào phát giác.
Là, người nào?
Shinichi trừng lớn mắt, trong đầu thoảng qua khuôn mặt làm sắc mặt cậu càng kém.
Gin cười lạnh một tiếng, trên tay thi lực, máy nghe trộm nho nhỏ kia theo tiếng dập nát, bột phấn rơi trên mặt đất.
“Là tiểu tử kia sao?” Đôi mắt màu xanh lục đậm tràn đầy khinh thường cùng tàn nhẫn.
Shinichi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía nam nhân.
Phòng bếp, nước trong nồi đã sôi , nắp nồi bị hơi nước đẩy đến vang lên tiếng phốc phốc.
————

‘ Bang ’ một tiếng, trên máy tính đang ở vận hành âm tần hệ thống nhảy ra dòng cảnh báo ‘ tín hiệu gián đoạn ’.
Đang vòng tay ngực Suzuki Jun ngồi trước máy tính tháo xuống kính mắt, trên mặt thần sắc ý vị không rõ. Khổ thủ bốn ngày, cuối cùng chờ được nam nhân tới rồi, lại không nghĩ thế nhưng sẽ nhanh như vậy bị phát hiện. Mà hiển nhiên chẳng những máy nghe trộm bị hủy, chính là hắn cũng bị phát hiện.

Đóng phần mềm, Suzuki Jun đứng lên, không có mắt kính che dấu, đôi mắt thế nhưng mang theo vài phần mị hoặc,
Bị phát hiện a! ~
Khóe miệng chậm rãi gợi lên, ý cười càng ngày càng sâu, điên cuồng mà không kiêng nể gì.
Hắn xoay người nhìn về phía treo ở trên vách tường, đối diện hắn là ảnh chụp —— thuộc về Gin.
Đó là một góc chụp nghiêng, màu đen mũ dạ, tóc dài kim sắc, khóe miệng ngậm nửa điếu thuốc nam nhân vừa vặn nghiêng đầu, ba phần tư sườn mặt, góc cạnh gương mặt rõ ràng. Đôi mắt lục đậm như dã thú tàn nhẫn, cao thẳng mũi, môi treo nụ cười lạnh, hoàn mỹ dừng trong bức ảnh.
Hai năm trước, hắn số tiền lớn mời 12 thám tử tư  nổi danh ý đồ đào ra thông tin nam nhân, mà cuối cùng hắn cũng xác thật được đến không ít, trong đó bao gồm bức ảnh này. Chẳng qua này 12 thám tử tư cuối cùng không có mạng trở về lãnh số tiền đó.
Suzuki Jun từng bước một đi về phía bức ảnh, giống như chính hắn từng bước một tới gần chính chủ giống nhau.
Hắn thật sâu mê luyến nam nhân máu lạnh như địa ngục Tu La kia, gần như hoàn toàn chôn vùi.
Ngón tay một chút phát họa hình dáng nam nhân trên ảnh chụp, Suzuki Jun cúi người dán đi lên, hôn lên nam nhân mắt, môi……
Nên là hắn, chỉ có thể thuộc về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro