Chương 6:Shinichi tình địch (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinichi nhíu mày nhìn Suzuki Jun bị một đám nữ sinh vây quanh chỗ ngồi, thần sắc tự nhiên, chuyện trò vui vẻ.
Mang theo vài phần do dự, Shinichi đi lên trước kêu một tiếng, "Suzuki."
Không chỉ có là Suzuki Jun, vài nữ sinh cũng đi theo quay đầu nhìn lại đây.
Shinichi hơi mang xấu hổ sờ sờ cái mũi, "Tớ có việc muốn hỏi cậu."
Suzuki Jun trong mắt làm như hiện lên một tia kinh ngạc, lại khôi phục thành mỉm cười bộ dáng, nói vài câu xin lỗi đem các nữ sinh vây quanh người đuổi đi, đứng dậy đi đến trước mặt Shinichi.
"Có chuyện gì, Kudo?" Hắn hỏi.
Shinichi nhìn quanh mọi nơi, đúng là thời gian nghỉ trưa, trong phòng học người không ít, tốp năm tốp ba hi hi ha ha, thực ồn ào. Thật sự không thích hợp bọn họ nói chuyện.
"Lên sân thượng nói." Cậu nói.
Suzuki thuần hơi hơi nhún vai, bộ dáng không sao cả.
Thời điểm ra khỏi phòng học, bọn họ vừa vặn gặp phải Ran cùng Sonoko hai người. Chỉ vội vàng gật đầu chào hỏi, liền đi ngang qua nhau.

Ran đứng ở cửa nghi hoặc nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, nghĩ đến thần sắc vừa rồi của Shinichi, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an. Cô đứng tại chỗ hồi lâu, mãi cho đến khi Sonoko kéo cánh tay thúc giục mới thu hồi tầm mắt, xoay người vào phòng học. Đối tượng là Suzuki...... Hẳn là cô lo lắng nhiều đi?
Hai người một đường không nói gì, lúc tới  cầu thang gần chỗ ngoặc lên sân thượng, Suzuki Jun bỗng nhiên mở miệng nói: "Hôm trước mượn cậu mấy quyển sách, quả nhiên thực không tồi, tớ đều xem đến thiếu chút nữa mê mẩn."
Đi ở phía trước Shinichi dừng lại bước chân quay đầu nhìn về thiếu niên thần sắc không hề dị thường, trong nháy mắt thậm chí cậu bắt đầu hoài nghi suy nghĩ  trong lòng  cậu đã không tính là suy đoán.
Cậu đoán không ra Suzuki Jun làm như vậy mục đích, nhưng lại ẩn ẩn có thể cảm nhận dự cảm không tốt như là lấy cớ nghiên cứu đối với trực giác trinh thám, cậu cũng không phải đứa bé 3 tuổi, từ lúc bắt đầu hắn liền rõ ràng kia chẳng qua là Suzuki thuần ác liệt có lệ.
"Phải không, cậu thích thì tốt rồi." Shinichi hờ hững nói tiếp.
Suzuki Jun cũng không có bởi vì Shinichi tạm dừng mà dừng lại, tương phản, hắn vài bước vượt qua Shinichi, cách Shinichi hai bước bậc thang chỗ ngoặt dừng lại. Hắn ôm cánh tay xoay người, trên cao nhìn xuống cùng Shinichi đối diện.
Tầm mắt tương giao, Suzuki Jun trong mắt khinh thường làm Shinichi ngẩn ra.
Shinichi tự nhận ở khí thế cũng không thua bất luận kẻ nào, cho dù là nam nhân kia. Nhưng giờ phút này, khí chất quanh thân thiếu niên đột nhiên thay đổi làm cậu trở tay không kịp, lại sinh ra cảm giác bị đè ở hạ phong.
"Cậu là muốn hỏi về chuyện máy nghe trộm ?" Suzuki Jun khóe miệng  cười lạnh, giơ tay gỡ xuống mắt kính, cặp kia đuôi mắt mang sắc bén. Tựa như trong nháy mắt bỏ đi trên người ngụy trang, ngữ khí nói chuyện đều cùng ngày thường khác nhau, nhẹ nhàng chậm chạp lại nói không nên lời áp lực.
Shinichi hơi thấp phía dưới, không dấu vết hít một hơi thật sâu, thực mau liền trấn định. Trong đầu nhanh chóng đem những chi tiết từ khi Suzuki Jun xuất hiện đều lọc một lần, mày càng nhíu càng chặt.
Vô luận cậu suy đoán như thế nào, được đến đáp án đều chỉ có một.

Suzuki Jun làm như vậy có liên quan đến Gin.
Mà rốt cuộc liên quan đến cái gì? Suzuki Jun che dấu quá tốt, dưới tình huống không có bất luận cái gì nhắc nhở, cậu không thể nào lập luận.
Một là thiếu tập đoàn tài chính, một là tội phạm truy nã quốc tế, sát thủ, cậu thật sự tưởng tượng không ra giữa bọn họ sẽ có cái gì liên quan. Có lẽ tập đoàn tài chính Suzuki cùng tổ chức có nào đó liên hệ, nhưng chỉ là suy đoán, không hề căn cứ.

Trên thực tế cậu càng kinh ngạc Suzuki Jun là như thế nào phát hiện quan hệ giữa cậu cùng Gin? Nam nhân kia tuy rằng không kiêng nể gì, nhưng che dấu tung tích vẫn khá chu toàn, nếu không FBI đã sớm thường trú ở nhà cậu. Mà từ đầu Suzuki Jun  liền ngụy trang tiếp cận cậu, hẳn là ở lễ kỉ niệm trường lần đó cũng đã biết.
Quan hệ giữa cậu cùng Gin.... Nghĩ đến đây, trái tim Shinichi bất giác nhanh một nhịp.
Một lát, Shinichi giương mắt, đã là bộ dáng thám tử thường ngày, "Cậu theo dõi Gin." Cũng không phải nghi vấn, mà là khẳng định mười phần.
Suzuki Jun liếc nhìn thám tử không chút nào rụt rè, ánh mắt tối sầm lại, cười lạnh nói: "Không hổ danh thám tử Kudo Shinichi, tôi đúng là theo dõi Gin, hơn nữa đã truy tìm hai năm. Tôi hẳn là nên cảm tạ cậu Kudo Shinichi, hành tung của Gin từ trước đến nay mơ hồ không chừng, tôi vẫn luôn tìm không thấy manh mối. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng gần một năm này hắn xác thật vì cậu mà thường xuyên ở lại ở Nhật Bản, lúc này mới khiến cho tôi tìm được dấu vết để lại."
Đôi tay không tự giác nắm chặt thành quyền, Shinichi biểu tình tức giận, há miệng đang muốn nói cái gì nữa, ở trên cao Suzuki Jun lại thình lình nhấc chân, một cú đá thẳng quét về phía huyệt Thái Dương Shinichi.
Một trận kình phong đánh úp lại, Shinichi hai mắt trừng to, nâng cánh tay đón đỡ. Một kích này không chút nào để lối thoát, Shinichi chỉ cảm thấy cánh tay chính diện đỡ đòn hoàn toàn mất đi tri giác, thừa nhận dư lực sườn mặt cũng là một mảnh nóng bỏng. Tuy rằng may mắn chặn được một kích này, nhưng Shinichi trên cầu thang hẹp hòi thân hình lại mất trọng tâm.
Cậu vội vươn một cái tay kéo tay vịn cầu thang, trước mắt ngân quang chợt lóe, phía bên phải cổ một trận đau đớn truyền đến.

Cái gì

Không đợi Shinichi phân biệt, gần đó Suzuki Jun cười lạnh mặt mơ hồ lên, ý thức cũng trở nên hỗn loạn. Cậu dùng sức quơ quơ đầu, tay lôi kéo tay vịn cầu thang lại bỗng nhiên thoát lực, thân thể chợt bay lên không làm cậu mở ra miệng, lại không có thể phát ra bất luận âm thanh gì, cậu dùng sức trừng lớn hai mắt, mơ hồ bóng người lại càng ngày càng xa.

Liên tiếp thanh âm thân thể lăn lộn va chạm thanh âm, cùng với 'rầm một tiếng, thân thể Shinichi giống như lá rụng trong gió thật mạnh đánh vào chỗ ngoặt lan can, ngừng lại.
Thân thể đau nhức khiến Shinichi ý thức có ngắn ngủi thanh tỉnh, hai mắt thất thần trừng mắt nhìn bóng người xuất hiện phía trên đỉnh đầu, máu tươi từ trán theo tóc chảy tới trên mặt đất.
Suzuki Jun dùng mũi chân nâng cằm Shinichi lên, tùy ý đánh giá gương mặt bầm tím của cậu, "Sách, hắn rốt cuộc coi trọng cậu cái gì? Một kẻ ra vẻ thông minh?"
Shinichi tận lực nghe rõ lời nói thiếu niên, nhưng bên tai ong ong, thanh âm thiếu niên dường như từ rất xa truyền tới, mơ hồ mà hư vô.
"...... Hắn thật sự thực coi trọng cậu, đem cậu bảo hộ một giọt nước không lọt, tôi cơ hồ tìm không thấy bất luận cơ hội xuống tay nào. Bất quá tâm đề phòng của cậu thật đúng là kém, chẳng lẽ cậu không hề nghĩ tới Gin vì sao sẽ xuất hiện ở lễ kỉ niệm? Hắn khi đó đối với hành động của tôi hẳn đã có điều phát giác......"
"...... Nga, không đúng, cậu không phải không đề phòng, chẳng qua người cậu đề phòng không bao gồm đám bạn học buồn cười kia......"
"...... Thật muốn giết cậu ngay lập tức......"
"...... Không thể tưởng được Gin có cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, thế nhưng không có sắp xếp người ở trường học, này cũng quá coi thường tôi....."
Ý thức hoàn toàn lâm vào bóng tối, Shinichi giật giật môi, không tiếng động nói, ai cũng nghe không thấy.
' không phải Gin sơ hở, mà là tôi..... Không cho phép. '

Tác giả có lời muốn nói: Ta dường như có tiềm năng làm mẹ kế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro