Chương 7: (tt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại trường bắn của tổ chức ở Tokyo.
Trường bắn ngầm này vốn là kho hàng tập trung súng ống đạn dược của tổ chức tại Tokyo, từ khi Gin thường ở lại Tokyo liền bị cải tạo thành trường bắn cùng trường đấu.
' Đoàng '' Đoàng '' Đoàng '......
Tiếng súng đinh tai nhức óc qua đi, năm tấm bia hình người di động bị bắn trúng hồng tâm giữa ngực, theo tiếng ngã xuống đất.
Gin tháo xuống tai nghe chống ồn trên đầu, tùy tay ném tới một bên, giơ tay lau đi mồ hôi ướt mướt rũ xuống tóc mái, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy chai nước khoáng trước đó chuẩn bị, ngửa đầu uống hai ngụm.
Vodka lúc này vội vàng đi vào trường bắn, "Đại ca, điện thoại của anh." Cung kính đem điện thoại còn ở chế độ trò chuyện trong tay đưa lên.
Gin tiếp nhận di động.
"Chuyện gì?" Đơn giản rõ ràng mà lạnh nhạt.
"Nga?" Không biết đối phương nói gì đó, Gin cười lạnh một tiếng, trong đôi mắt màu lục đậm sóng ngầm kích động.

"Tối nay 7 giờ." Nói xong, Gin cúp điện thoại. Mở ra phần mềm theo dõi trên di động, bản đồ đường bộ giống như mạng nhện lập tức xuất hiện trên màn hình di động, góc trên bên phải có một điểm đỏ, giống như tim đập lập loè.
Chợt nổi lên sát ý cuồng liệt làm Vodka đang đứng cúi đầu bên cạnh kinh ngạc ngẩng đầu, lúc nhìn đến Gin đỏ mắt khát máu, theo bản năng rùng mình, lạnh lẽo hàn ý từ sau lưng một đường hướng về đại não. Gin như vậy...... Hắn không tự giác nuốt nước bọt.
"Đi tìm tiểu quỷ kia." Gin ra lệnh.
Khó có thể áp lực mãnh liệt tức giận, làm hắn đột nhiên xoay người, kim sắc tóc dài vì mau lẹ động tác mà tung bay. Nạp đạn, lên đạn, nổ súng, tốc độ mau đến kinh người.

Vodka nhanh chóng lấy lại tinh thần khi tiếng súng đầu tiên vang lên, hắn nhìn về phía đại ca nhà mình nghiễm nhiên rơi vào trạng thái cuồng bạo, không dấu vết nhếch nhếch môi, không biết là gia hỏa không hiểu chuyện nào chọc đến vảy ngược đại ca, tự tìm đường chết.
"Vâng." Hắn lên tiếng. Lúc xoay người hướng ra phía ngoài, hắn liếc mắt nhìn tấm bia hình người, hồng tâm ở ngực bình yên vô sự, chẳng qua đầu nở hoa.
----
Khách sạn Kyoto từ trước đến nay luôn được giới thượng lưu Tokyo tìm kiếm do sự xa hoa, cơ sở vật chất hoàn hảo, tính riêng tư tốt. Phòng tuần trăng mật càng có 'kết hợp hoàn mỹ giữa nét cổ điển phương Đông cùng sự lang mạn nồng nhiệt phương Tây ' mỹ danh như vậy khiến đại đa số các cặp tình nhân tuổi trẻ tôn sùng là thánh địa tuần trăng mật. Đương nhiên, có một chút không thể không nói, đó chính là, nó là một trong những ngành công nghiệp thuộc sở hữu của tập đoàn tài chính Suzuki.
Giờ phút này trong phòng trăng mật tầng cao nhất khách sạn Kyoto, ánh sao trời ánh vào cửa sổ sát đất, khăn trải bàn sạch sẽ tinh tươm, rượu ngon, hoa tươi, thức ăn ngon, quan trọng nhất chính là nam nhân lãnh khốc đứng ở đối diện. Suzuki Jun vừa lòng nhìn bố trí tỉ mỉ trước mắt, theo sau cười rót cho chính mình một ly rượu, cũng thay nam nhân đối diện rót một ly.
Chất long đỏ như máu sóng sánh trong ly pha lê ly trong suốt nhộn nhạo. Suzuki Jun bưng ly rượu lên, hai mắt thủy nhuận không mang mắt kính nhìn chăm chú một khắc không rời vào nam nhân đối diện.
Được đến hắn. Được đến hắn......
Hắn có thể cảm giác được từng tế bào quanh thân đang kêu gào.

Nắm chén rượu ngón tay vô ý thức buộc chặt, chiếc ly cổ cao mảnh khảnh đều sắp bị hắn bóp gãy.
"Hợp tác vui vẻ." Hắn cười hơi hơi nghiêng đầu hướng nam nhân nâng chén.

Gin trên cao nhìn xuống vở kịch độc tấu của thiếu niên, trong đôi mắt màu lục đậm hiện rõ không kiên nhẫn cùng lửa giận.

"Em ấy ở đâu?"
"Cậu ta?" Thiếu niên buông chén rượu, nghi hoặc nhìn chằm chằm Gin, thật giống như hắn hoàn toàn không biết gì cả, "Tôi cho rằng chúng ta lần này cần nói chính là phương án hợp tác giữa tổ chức cùng ngành dược của tập đoàn Suzuki, chẳng lẽ đây không phải mục đích ngài tới nơi này?" Biểu tình đã là chuyển biến thành kinh ngạc.
"Tôi không có nhẫn nại cùng cậu chơi làm bộ làm tịch, hiện tại nói cho tôi em ấy ở đâu." Nhẫn nại linh tinh nghiễm nhiên đã bao phủ trong vô biên lửa giận cùng sát ý.
Cảm giác áp bách đến từ nam nhân làm Suzuki Jun không tự chủ được run rẩy, hắn cắn chặt môi dưới, hắn không cam lòng, ghen ghét phát cuồng! Kudo Shinichi, cậu ta dựa vào cái gì? Tiểu tử sợ đầu sợ đuôi kia có tư cách gì được đến coi trọng của Gin?
Âm thầm hít sâu một hơi, Suzuki Jun đứng lên, trên mặt bất biến tươi cười vào lúc này có chút cứng đờ, "Theo tôi biết, người chọc giận Gin, kết cục chỉ có một, lập tức bị mất mạng. Hiện tại xem ra, tôi đem ngài chọc giận, nhưng  lại còn sống." Suzuki Jun ưu nhã nửa giang hai tay cánh tay, thuyết minh giờ phút này chính mình lông tóc không tổn hao gì, "Vì cái gì? Tên nhóc kia đối với ngài rất quan trọng? Đã đến mức có thể kiềm chế ngài?" Liên tiếp ba cái hỏi câu, Suzuki Jun trên mặt giả vờ tự nhiên, trong lòng lại đau lòng không thôi "Nếu thật là như thế, tôi đây chẳng phải là càng không thể nói, cậu ta chính là bùa hộ mệnh của tôi"
Gin nhăn lại mi, trong mắt xanh sẫm tối sầm lại, "Tôi hiện tại không giết cậu." Hắn cũng không đàm phán, hắn chán ghét nhẫn nại, càng chán ghét  thiếu niên trước mặt cố làm ra vẻ.
Nắm chặt xương ngón tay phát ra ' răng rắc '' răng rắc ' lành lạnh tiếng vang, thái dương gân xanh cũng hiện rõ. Hình ảnh vặn gãy cổ thiếu niên trước mắt đã ở trong đầu hắn diễn luyện vài lần, lại kết thúc khi nhìn thấy khối đá cẩm thạch nhiễm huyết trong phòng.
Ngoài dự đoán thỏa hiệp làm Suzuki Jun sửng sốt, Gin thế nhưng sẽ thỏa hiệp? Cỡ nào làm người...... Khó có thể tin hiện thực.

"Hiện tại? Ngài hiện tại là bao lâu? Một phút đồng hồ, một giờ, một ngày, vẫn là một năm?"

Gin chỉ cảm thấy thiếu niên này căn bản ở khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của hắn, "Nói cho tôi em ấy ở nơi nào? Nếu không tôi lập tức giết cậu!"
"Ngài chẳng lẽ không phải bởi vì tìm không thấy cậu ta, cho nên mới đối tôi nhẫn nại đến bây giờ sao? Nếu ngài giết tôi, tôi bảo đảm, cậu ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ." Suzuki Jun giương mắt cùng Gin đối diện, "Tổ chức sát thủ-Gin, trước khi giết người cũng không nói giết, bởi vì không có cùng người chết lãng phí thời gian, không phải sao?"
Gin nhìn đôi mắt màu hổ phách hẹp dài của thiếu niên, này xác thật lần duy nhất hắn lãng phí thời gian cùng miệng lưỡi trước khi giết người.
"Mục đích của cậu?" Quá độ áp lực thanh âm.
Suzuki Jun lại lần nữa cầm lấy ly rượu trên bàn, "Cùng tôi uống một ly." Hắn nói, "Tôi liền nói cho anh, cậu ta ở nơi nào."
Gin rũ mắt nhìn ly rượu trên bàn, duỗi tay cầm lấy, không hề do dự ngửa đầu, một ngụm uống cạn.
Suzuki Jun thấy vậy, cúi đầu uống một ngụm trong ly chính mình, khóe miệng không dấu vết câu lên.

Tác giả có lời muốn nói: Nói là muốn viết xong, viết đến đây vẫn là cảm thấy tách ra tương đối tốt, phía sau còn có khá dài, đặt ở một chương thượng ấn ta hiện tại xúc cảm không hiểu được khi nào mới có thể phát đi lên.
Mặt khác ta nói xong kết câu chuyện này, không phải nói xong kết chỉnh bổn, phía dưới còn có Gin tình địch không có viết đâu! ~
Mặt khác, có TX nói lấy Vodka thị giác viết một cái phiên ngoại, ta cảm thấy khá tốt. Có thể viết viết hắc ám tổ chức hằng ngày, tổ chức những người khác đối cầm tân luyến cái nhìn gì đó. Cái này cũng định ra đi! Đến nỗi Haibara Ai thị giác, nói như thế nào đâu, kỳ thật nàng thấy Gin chính là tránh đi, cho nên ta cảm thấy không phải thực có thể viết bộ dáng...... Cái này liền bỏ quên a!
Sau đó đại gia có ý tưởng liền nói cho ta đi! Ta xúc cảm kém thật lâu, viết văn tốc độ sậu hàng gì đó, đổi mới chậm gì đó, vẫn là thỉnh đại gia khoan dung ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro