Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Gió cuốn yêu thương bay về chốn cũ
Gió mang anh đi khỏi tầm với
Gió vô tình, gió hững hờ
Gió làm khóe mắt em cay xè
Gió làm nước mắt vô thức rơi!
......

Ngày lộng gió trên bãi biển nhỏ quen thuộc, em ngồi thẫn người nhớ về ngày ấy, một ngày của trước đây, ngày đặc biệt in hằn trong kí ức có chút hỗn độn. Đôi tay nắm chặt bức ảnh đã phai màu thời gian. Bóng dáng một cặp nam nữ yêu thương, trao nhau một nụ hôn phớt trên môi đầy hạnh phúc.

-Chắc anh chẳng còn nhớ, ...

2.

Ngày em cùng anh sánh bước trên con phố mang một màu hoài cổ, ngày anh nắm tay nhau đi gắp thế gian, em ngượng ngùng trao anh nụ hồn đầu ngây thơ và vô vàn những kỷ niệm khác giờ đã nhạt màu. Quá khứ ấy sao lại tràn đầy hạnh phúc như thế để giờ đây em lại cùng cực đau thương.

Hình ảnh một cánh đồng cỏ xanh mượt lộng gió cùng anh và em hiện về trong ký ức...

Anh nhẹ nhàng tựa đầu vào gối em, mắt hướng về phía bầu trời bao la rộng lớn. Đôi mắt có chút mơ hồ cùng màu trời xanh phản chiếu càng thêm mênh mông. Tay em cùng gió khẽ xoa mái tóc bạch kim sáng màu. Em từng rất nhiều lần hỏi rằng tại sao anh lại nhuộm màu sáng như thế, nhưng lần nào cũng chỉ là một nụ cười đáp trả, ...

-Anh này, sao lại nhuộm màu sáng thế, lần này anh nhất định phải trả lời đấy !

Chắc anh nhận ra trong giọng nói ấy có chút hờn dỗi, kèm một cái dẩu môi đầy nghịch ngợm nên anh mơ hồ nghĩ gì đó rồi cũng trả lời câu hỏi ấy của em, lần đầu tiên em có một câu trả lời cho câu hỏi tưởng chừng như không lời đáp

-Vì anh muốn không lạc mất em trong phố đông người, vì anh muốn em dễ dàng nhận ra anh trong hàng ngàn con người lạ lẫm ấy, và vì anh muốn em một lần chạy về phía anh, khi anh lầm lỡ buông tay em, làm em lạc lõng giữa phố đông người ...

Tay anh tự lúc nào năm chặt đôi tay nhỏ bé của em, thật chặt, thật ám áp. Còn em chỉ mông lung nghĩ về câu trả lời có phần khó hiểu với chính bản thân em ...

3.

Gió cuốn cát trắng bay, khiến đôi mắt ánh buồn có chút khó chịu khẽ nhắm chặt. Chẳng biết là do gió biển mang cát rơi vào mắt gây đau rát hay do tâm tư nặng trĩu mà khóe mi nhòe lệ. Nhưng chẳng thể nào rơi, chắc là do nước mắt cứ đua nhau chảy ngược vào tâm còn nếu không thì chắc những giọt nước mắt trong suốt đã được gió hong khô.

Em cứ ngồi thế hằng giờ, thời gian cứ trôi mãi. Mọi thứ khung cảnh như từng thước phim chậm rãi lướt qua trước mắt, nhạt nhòa lắm, chẳng chút gì động lại trong tâm trí. Đến cả hoàng hôn đầy lãng mạn như cao trào của bộ phim nào đầy nỗi buồn cũng có chút gì đó nhạt nhẽo. Em cứ như một cơ thể trống rỗng chẳng linh hồn, thẩn thờ, lơ đãng rồi rơi vào vô định.

-Nhưng sao em không thể quên ... Quá khứ ấy, quá khứ hạnh phúc có anh, có em và có cả những yêu thương đôi ta trao nhau!

Giờ đây em chẳng còn lý trí, em theo đuổi những dòng suy nghĩ rối bời ......

Phải chăng em mong mình có được chút vô tâm của anh ? Có đủ can đảm để yêu thương trôi theo gió chẳng chút vấn vương, chẳng chút đau thương luyến tiếc. Nhưng đó chỉ là mong ước, vì em là cô gái mà chính anh cũng từng nói là rất nhạy cảm, rất hoài niệm và chỉ thích sống trong quá khứ ... nên làm sao em có thể quên đi yêu thương mười năm trong thoáng chốc như anh ?

Bức ảnh phai màu của đôi ta em còn giữ chặt thì làm sao buông bỏ quá khứ ? Chắc do em cố chấp !

4.

Vài ngày trước đây, ...

Em nhìn anh năm chặt đôi tay người ấy, cả hai cùng hạnh phúc bước vào sảnh lớn bước vào ngày trọng đại nhất trong đời. Anh là một chú rể thật sự rất tuyệt vời vest đen cùng sơ mi trắng đơn giản nhưng mái tóc anh đã nhuộm đen, phải anh đâu còn là gì của em, anh đâu còn nhớ câu trả lời năm ấy nhưng lạ kì sao anh trông hợp với mái tóc ấy và giống như một thiên thần thánh thiện. Phải , có lẽ là do người bên cạnh anh không phải em, mà là cô ấy– người khiến anh nhuộm đen mái tóc, người anh hết lòng yêu thương ....

Ngày trước anh từng năm chặt đôi tay nhỏ em bé em mà nói :

-Nếu sau này, anh có cưới một ai đó, anh nhất định không mời em!

-Anh ...

Em giận dỗi buông lơi đôi tay, quay mặt về hướng khác, mơ hồ và mông lung. Không gian em nhìn thấy lúc ấy, chẳng có anh, vì anh ở hướng ngược lại ....

-Nghe cho kĩ này, vì cô dâu chắc chắn là em!

- ...

Anh lại làm em bất ngờ, mỗi ngày trải qua cùng anh là chuỗi bất ngờ nối tiếp dài vô tận, nhưng không hề nhàm chán, tràn đầy yêu thương cũng như kỷ niệm sáng màu.

5.

Ngày ấy, ...

Em ngắm nhìn anh mỉm cười hạnh phúc bên cô gái ấy. Anhh chầm chậm lồng vào đôi bàn tay xinh đẹp ấy chiếc nhẫn chứng minh tình yêu vĩnh hằng anh dành cho cô trước sự chứng kiến của biết bao người và có cả em. Chỉ lẳng lặng mỉm cười chúc anh hạnh phúc.

-Ngày ấy em chẳng rơi giọt nước mắt nào, anh biết không? Lạ anh nhỉ?

Nhưng thật ra lòng em đang dậy sóng, từng cơn sóng lớn ập về làm đỗ vỡ moị thứ, như lời báo một cơn bão lớn sắp về! Em chỉ mong rằng anh xuất hiện trước mắt em lần cuối, trả lời câu hỏi của em, anh có thể xoa dịu nỗi đau ấy cùng với ngăn chặn cơn bão ấy.

-Sao lại để nước mắt chảy ngược như thế? Như thế em sẽ chỉ thêm tổn thương thôi, có anh đây, giờ em hãy khóc đi!

Nhưng mọi thứ chỉ là do em gầy dựng trong viễn tưởng mong manh, gió nhẹ cuốn qua cũng khiến chúng đỗ vỡ rồi hòa vào cát trắng của biển chứ đừng nói là một đợt sóng lớn hay một cơn bão sắp về. Khi mọi thứ qua đi, có lẽ trong em chỉ còn laị đống đỗ nát!

6.

Hiện tại trước mắt, giờ anh đã là người đàn ông trưởng thành với gia đình nhỏ. Em còn có thể làm gì ngoài tập quên đi mọi thứ.

Gió có thể cuốn cát, cuốn quá khứ về hiện tại nên chắc gió cũng có thể cuốn đau thương đỗ nát qua đi. Nên em vẫn cứ ngồi trước biển như thế, cứ để gió cuốn mọi thứ qua đi trong cái hơi mặn.
Tự xoa dịu chính mình rồi mọi chuyện sẽ qua, tự vẽ lại choo mình một cuộc sống, dù lúc này đây chúng chỉ là màu xám với nét vẽ nghuệch ngoạc nhưng em tin rằng tương lại chúng sẽ có màu sắc tươi sáng hơn và hơn hết cuộc sống mới ấy sẽ không còn anh, tim em sẽ không còn rỉ máu!

7.

2 năm sau, ...

Hai năm có lẽ đủ cho cuộc sống mới! Chậm rãi bước trên con phố không có gió, không có vị mặn của biển, em vô tình chạm mặt anh, mỉm cười bình thản và bắt chuyện cùng anh. Em nhận ra sự gượng gạo trong giọng nói kia, nhưng có lẽ chỉ có anh và cô ấy mới thấybầu không khí ấy khó chịu vô cùng, còn với em đó cũng chỉ là cuộc gặp gỡ của những người bạn cũ. Em hạnh phúc với những gì mình đang có và sẽ có, với em anh cũng chỉ là quá khứ. Mà em của lúc này không còn là con người hoải niệm như ngày trước nên lòng em chẳng còn dậy sóng ...

Mỉm cười bước qua, chờ đón cơn gió mới mang nửa còn lại đến bên đời em !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro