591=>595

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 591

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

591: Không phải anh lợi dụng khi người ta gặp khó khăn, mà hôm nay – anh phải có được em!

 TrướcTiếp 

Anh đè người cô xuống, hơi thở như chiếc lưới vô hình vây hãm cô lại.

Quý Noãn ngã ngửa trên sofa, vì tư thế nằm dưới người anh mà ánh mắt cô thoáng thảng thốt.

Mặc Cảnh Thâm đè ở phía trên, mặc kệ cô giãy giụa đấm đạp, đôi mắt anh đen láy như biển sâu không đáy nhìn cô, ánh mắt như ngọn lửa bình ổn lẳng lặng thiêu đốt cô.

Trước ánh mắt của anh, Quý Noãn như rối loạn. Cô lập tức né tránh, lại liếc thấy ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của anh đang tự cởi nút áo sơ mi của mình ra.

Quần áo của anh cũng bị ngấm mưa từ lâu nhưng nó vẫn là một màu đen tuyền. Cổ áo của anh từ từ mở rộng, Quý Noãn nhìn yết hầu anh chuyển động ngay trước mắt mình, cả người chợt căng cứng lại.

“Em nói lại không yêu nữa đi, hửm?” Một tay anh ghì lấy cô, một tay anh cởi quần áo của mình, tạm thời không còn rảnh để tiếp tục hôn cô. Giọng nói nặng nề của anh khiến cho cô cảm nhận được rõ ràng, anh thật sự bị cô chọc giận rồi.

Quý Noãn nhìn áo sơ mi thẳng thớm của anh bị cởi ra thì rụt người lại, nhưng chân cô lại bị đầu gối của anh chắn lại. Cô gắng sức xô anh ra nhưng không có chút tác dụng. Nhìn thấy lồng ngực ngày càng lộ rõ trước mặt mình, những tiếng nổ ầm ầm cứ vang lên trong đầu cô.

Chiếc áo choàng tắm sũng nước trên người cô bị lơi ra không ít vì dây lưng đã bị tháo xuống. Anh dễ dàng lột bỏ lớp áo choàng, áp người xuống. Quý Noãn giơ tay lên chống mạnh vào người anh: “Mặc Cảnh Thâm, anh định làm gì? Anh muốn gì?”

Một tích tắc sau đó, cổ tay cô bị anh ghì chặt lại, ấn lên sofa đằng sau. Mặc Cảnh Thâm cúi đầu, hơi thở phả lên mặt cô: “Em.”

Thoạt đầu Quý Noãn không phản ứng kịp, đợi đến khi cô liên tưởng một chữ anh vừa nói với câu phía trước của mình thì lập tức hiểu ra, đôi mắt và gương mặt của cô đều đỏ ửng lên, nhưng vẫn không thể thốt thành lời. Anh lại tiếp tục hôn xuống, lần này không cho phép cô tránh né nữa.

Hai tay hai chân cô bị anh giam cầm, nụ hôn này lại không hề dịu dàng. Thậm chí vì cô không ngừng muốn cắn anh nên nụ hôn nhuốm mùi máu.

Từ trước đến giờ, Mặc Cảnh Thâm luôn rất chiều chuộng cô. Cô không đồng ý thì anh sẽ không ép buộc quá mức.

Thế mà vào giờ phút này, khi bị anh đè trên sofa, Quý Noãn cảm giác được rất rõ rằng, anh đang dùng đến bản năng chinh phục nguyên thủy nhất của đàn ông để trấn áp cô. Nụ hôn này của anh tràn đầy ý đồ chiếm đoạt cướp bóc, thỏa thuê tàn phá khiến cho cơ thể cô không ngừng run rẩy bên dưới anh.

“Đừng… A…” Quý Noãn vẫn còn vùng vẫy. Áo tắm nặng nề trên người không biết từ bao giờ đã bị cởi mất, bên trong cô không hề mặc gì hết.

Anh chặn môi cô lại. Hai tay cô bị một tay của anh ấn ngược lại vào sofa ở đằng sau, đầu gối của anh vẫn chặn cô, ngăn không cho cô nhúc nhích.

Kể cả khi anh chấm dứt nụ hôn chiếm đoạt, sâu và nóng bỏng trên môi cô thì anh vẫn tiếp tục miết một đường đi xuống dọc theo cổ cho đến tận xương quai xanh. Khí thế bạo lực bức ép chưa từng xuất hiện ở Mặc Cảnh Thâm bỗng biến anh trở thành một con người hoàn toàn khác với khi anh mặc âu phục chỉnh tề.

Cô càng giãy giụa chống đối thì anh lại càng khao khát đàn áp. Cô càng vùng vẫy mạnh mẽ thì anh càng mất kiểm soát. Mà một khi đã vậy thì dù môi hay tay, anh đều không hề kiềm chế mà càng lúc càng dùng lực mạnh hơn.

Nhiệt độ trên người Quý Noãn nóng hầm hập, khiến cho nhiệt huyết người đàn ông vốn đang muốn kiềm chế lại càng sôi trào, không hề có ý buông tha cho cô.

Áo choàng tắm bị anh ném xuống dưới sofa nên cả người Quý Noãn không còn mảnh vải. Còn anh, ngoại trừ áo sơ mi đã mở thì quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn. Cô bị anh giam hai tay thì giận đến đỏ bừng mắt, nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: “Mặc Cảnh Thâm!”

Anh lại áp môi xuống hôn cô, chặn lại tiếng mắng chửi của cô, đồng thời dùng răng gặm nhấm đôi môi sưng đỏ vì bị hôn kia. Quý Noãn run rẩy yếu ớt, đến cả tay đang chống giữa hai người cũng mềm nhũn lại, mái tóc rối trải dài lên sofa, cảnh xuân e ấp, vừa phóng túng vừa gợi cảm khó cưỡng.

“Mặc Cảnh Thâm, tối nay tôi uống rượu nhưng vẫn còn tỉnh táo. Anh đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Một tay anh siết bên hông cô, một tay kia chống bên cạnh, đôi mắt đen láy nóng bỏng không kiêng dè nhìn cô chằm chằm. Anh khẽ hé đôi môi mỏng, giọng nói khàn mà kiên quyết: “Có tỉnh hay không thì cũng tự tay em làm súng của anh lên nòng. Không phải là anh lợi dụng lúc người ta khó khăn, mà hôm nay – anh phải có được em.”

Quý Noãn không dám tin mà nhìn anh chằm chằm, hơi thở cô tắc nghẽn vì lời nói của anh.

Cô cuống quýt cố gắng đẩy anh ra nhưng anh vẫn như trước, chỉ dùng một tay đã dễ dàng giam cầm hai tay cô, thậm chí còn mạnh tay hơn, ấn cô xuống sofa.

Quý Noãn phẫn nộ: “Anh…”

Cô còn chưa dứt lời thì anh đã lại cúi đầu hôn, miết từ môi cô đến gò má rồi đến vị trí rất nhạy cảm ở tai, cuối cùng mút lấy dái tai cô.

Bị xâm chiếm dần dần từng chút một, tất cả dây thần kinh của Quý Noãn rung lên. Chân Quý Noãn vẫn bị chặn, cô muốn vùng vẫy, muốn chộp lấy đồ gì đó đập vào người anh mà vẫn không thể làm được. Thậm chí cô muốn nói mình không yêu anh, nhưng lần nào mở miệng ra cũng bị anh dùng miệng ngăn lại, một lời trọn vẹn cũng không thể nói ra được.

Đến khi cánh tay Quý Noãn lại bị anh kéo xuống một lần nữa, sắc mặt cô lập tức cứng đờ, cả người run lẩy bẩy dưới ánh mắt đầy khao khát của anh.

“Tối nay anh không giữ được, có tắm nước lạnh cũng vô ích, ngoan ngoãn đi, hửm?” Hơi thở của anh phả bên tai cô, giọng nói khản đặc.

Ý của anh thế này… là đang nói cho cô biết, đêm nay dù thế này thì anh cũng không chừa cho cô con đường sống.

Nhưng đúng là Quý Noãn cũng có đường trốn thoát. Cô bất chợt hối hận nghìn lần vì tự nhiên uống quá nhiều rượu, làm cho bây giờ người mềm nhũn đến không có cả một cơ hội chống cự.

Hơn ba năm không làm chuyện này, trong lòng Quý Noãn có chút trống rỗng, cũng có chút mông lung.

Cô nhớ đến ba năm trước, lúc người đàn ông này ghì cô vào cánh cửa trong phòng bệnh ở Los Angeles, liên tục dùng lời nói cứa từng nhát dao vào tim cô. Cô nhớ đến năm đầu tiên ở Luân Đôn, nếm trải mùi vị thất tình không ngủ được, mỗi ngày đều bán mạng làm việc như cái máy. Cô nhớ đến lời chị Trần nói, sau khi cô ký tên ly hôn thì anh đập hết đồ đạc ở Ngự Viên…

Cô vươn tay lên định gạt mạnh khuôn mặt anh ra, nhưng vừa nâng tay lên thì ngay lập tức bị anh chộp lấy. Đôi môi mỏng của anh kề sát vào tai cô, giọng nói trầm khàn: “Bây giờ bất kỳ cử chỉ nào của em cũng sẽ kích động làm anh mất lý trí. Nếu không muốn anh làm em đau thì ngoan ngoãn đi, đừng lộn xộn.”

Quý Noãn dữ tợn nghiến chặt đôi môi đã bị chính mình cắn đến trắng bệch. Người đàn ông này còn uy hiếp cô?

Cô nhìn anh chằm chằm, cảm giác người mình lúc lạnh lúc nóng, thỉnh thoảng còn lên cơn run, thấy anh đang bình tĩnh cởi bỏ thắt lưng ngang hông.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 592

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

592: Biết rõ ba năm qua cô chưa làm nên không thể nhanh như vậy…

 TrướcTiếp 

Tiếng dây thắt lưng mở ra vang lên giòn rã, Quý Noãn bất chợt nhỏm người trên lên muốn tránh né, nhưng anh lại một lần nữa ấn cô xuống sofa.

Đến giờ phút này cô vẫn không chịu khuất phục. Nhưng dưới sự khống chế của người đàn ông đã hiểu rõ cô như lòng bàn thay thì cô không thể kháng cự dù chỉ một chút.

Thừa lúc anh buông chân cô ra, Quý Noãn nhấc chân định đá anh, nhưng chưa kịp đá thì mắt cá chân đã bị anh ghìm lại.

***

Sau ba năm xa cách, cơ thể cô như trở lại lần đầu tiên.

Quý Noãn đau đến trắng bệch mặt mũi, bất chợt quay đầu kiên quyết cắn mạnh vào cánh tay anh.

Mà Mặc Cảnh Thâm cũng không khá hơn là bao.

Vừa rồi cô có dấu hiệu phát sốt, vốn dĩ người đã nóng rồi.

Anh không thể kiểm soát, cánh tay bất giác vươn lên chụp lấy cằm cô rồi hôn xuống.

Quý Noãn liên tục vùng vẫy, hoàn toàn không phối hợp. Tay chân mất đi kiểm soát, hoàn bị chi phối bởi cảm giác say. Cô chỉ muốn đánh anh, đẩy anh ra, muốn anh không được thỏa mãn. Tại sao anh muốn làm gì thì làm, tại sao anh tự cho mình là đúng, vì cô mà giấu giếm tất cả mà tàn nhẫn hắt hủi cô, rồi cuối cùng lại chỉ điềm nhiên buông một câu: tất cả cũng chỉ vì cô. Tại sao anh có thể tỉnh táo lý trí mà kiểm soát tất cả như vậy…

Thậm chí, bình thường Mặc Cảnh Thâm có cố chấp đến đâu đi nữa thì cũng vẫn quan tâm đến cảm nhận của cô, không quá cưỡng ép, kể cả trước khi ly hôn, anh cũng chưa bao giờ cưỡng ép cô cả.

Nhưng bây giờ là chuyện gì đây!

Anh lại dám cưỡng ép cô!

Đồ khốn kiếp này! Đồ lưu manh! Anh không còn liên quan gì đến cái chữ quân tử kia nữa rồi! Đồ khốn kiếp!

***

Cuộc chiến của hai người rất kịch liệt.

Mấy năm nay ở Anh, Quý Noãn sợ da bị dị ứng sưng đỏ nên vẫn luôn mặc đồ che chắn. Ba năm giữ gìn khiến cho làn da vốn đã non mềm của cô càng trắng nõn mịn màng, thậm chí lại càng thêm nhạy cảm. Chỉ cần anh hơi mạnh tay một chút là đã dễ dàng lưu lại dấu vết trên người cô.

Nhìn đến những vết hôn đậm nhạt trên người Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm như bị ếm bùa không thoát được, kích động hôn xuống từng vết vết hôn kia.

Màn đêm say đắm.

***

Nếu nói, đêm nay Quý Noãn bị cưỡng ép rút mạnh từng cái gai nhím ra, thì Mặc Cảnh Thâm chính là đại boss Mặc hóa thân thành thổ phỉ.

Thậm chí cô còn không nhớ rõ hôm qua mình có thốt lên được một câu trọn vẹn nào không, chỉ mơ hồ nhớ láng máng vài câu. Cô mông lung nhớ hơi thở rối loạn của anh, nhớ giọng nói dịu dàng trầm thấp bên tai cô, hết lần này đến lần khác truy vấn: “Anh hỏi em, em còn yêu anh không?”

Chỉ cần không lấy được câu trả lời mình mong muốn là anh đổi cách để giày vò cô, cho đến khi Quý Noãn gần như khóc sụt sùi đưa cho anh câu trả lời như ý.

***

Trời sáng.

Quý Noãn gần như không thể ra khỏi giường, thậm chí còn không bò lên được.

Tóc cô gái nhỏ rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch bị ức hiếp đêm qua bây giờ đã hồng rực. Từ rạng sáng đến bây giờ cô vẫn ngủ mê man chưa hề tỉnh dậy.

Anh vừa chạm đến người cô đã thấy trán cô nóng hầm hập.

Đêm qua người Quý Noãn vẫn rất nóng, đến mức Mặc Cảnh Thâm gần như mất lý trí, đắm chìm say sưa trong hơi nóng hầm hập đó, hết lần này đến lần khác bỏ mặc cô khản giọng kêu gào. Bây giờ anh mới cầm chiếc nhiệt kế mà nhân viên khách sạn đưa đến, nhìn cột nhiệt độ hiện ba chín độ sáu thì cuối cùng mới tỉnh táo trở lại.

Quý Noãn vẫn đang ngủ, ngón tay anh vén lọn tóc dính trên mặt cô, để lộ ra khuôn mặt ửng hồng khác thường. Cô vùi nửa mặt vào gối, nhìn thoáng qua vừa khó chịu vừa bất lực.

Cô ngủ gần một ngày mới gắng gượng tỉnh dậy được, mở mắt nhìn thấy mình đang nằm trên giường, nhưng dường như cả thế giới đang quay mòng mòng xung quanh. Cô khó chịu nhíu cặp lông mày, tiếp tục nhắm mắt lại như muốn ngăn cảm giác trời đất quay cuồng này lại.

Nhưng sau khi nhắm mắt lại thì cảm giác đó lại càng tệ hơn. Cô không thể không mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt, mở mắt cố làm quen với ánh đèn trong phòng.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 593

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

593: Em chắc chắn có thể xuống giường với bộ dạng như thế này không?

 TrướcTiếp 

Người cô nặng trĩu, cả người đau mỏi tưởng chết đi được, không có chút sức lực nào. Nhưng cơ thể lại sảng khoái dễ chịu, không giống như lúc thấm đẫm mồ hôi bị anh giày vò trên giường đêm qua.

Chắc hẳn anh đã tắm rửa sạch sẽ cho cô rồi, đến cả mái tóc rối bù cũng đã gọn gàng trở lại, còn có mùi thơm của dầu gội.

Có lẽ vì mở mắt ra đã phát hiện mình vẫn còn đang trong phòng khách sạn, đồng thời cảm giác được cơn đau mơ hồ khó chịu ở bên dưới, nên không cần nhớ lại, Quý Noãn cũng biết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua đều là thật.

Quý Noãn mở mắt ra nhìn trần nhà và đèn trần, vẫn ngơ ngẩn, không hiểu sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này.

Cô lại đảo mắt nhìn trời ngoài cửa sổ. Trời sắp tối, rõ ràng là cô đã lỡ chuyến bay về Hải Thành rồi.

Nhưng ý thức của cô giờ rất mơ hồ, cô giơ tay lên sờ trán, chạm phải một miếng hạ nhiệt hình chữ nhật. Cô bóc miếng dán hạ sốt xuống, nhìn một chút rồi lại nhắm mắt để làm giảm cảm giác choáng váng trong đầu, trong lòng thầm mắng Mặc Cảnh Thâm trăm nghìn lần.

Biết rõ đêm qua cô đã phát sốt lên rồi mà còn làm cả đêm. Với chuyện xảy ra đêm qua, nếu không phải mấy năm nay cô để ý rèn luyện cơ thể, kiên trì vận động nên thể chất đã khỏe hơn nhiều, thì chắc có lẽ đã bỏ mạng sau một đêm phóng túng quá độ như đêm qua rồi.

Phải dùng đến cả miếng dán hạ sốt này, hơn nữa bây giờ mới nhớ đến mình không chút sức lực nào, nên cô đoán hẳn là mình sốt cao, mà đêm qua cô còn say rượu.

Chẳng trách bây giờ cô cảm thấy mình choáng váng chóng mặt khó chịu như vậy.

Quý Noãn vẫn nằm trên giường chống chọi với cảm giác trời đất quay cuồng, nhưng dù cố gắng nửa ngày cô vẫn không thể ngồi dậy nổi. Chỉ cần cô hơi nhúc nhích là đã cảm thấy cả thế giới muốn điên đảo.

Say rượu thật là khó chịu. Cô quay đầu liếc nhìn gói thuốc giải rượu trong góc sofa. Mặc Cảnh Thâm biết cô tỉnh dậy sau khi say sẽ rất bức bối nên mua sẵn cho cô. Thế nhưng cô không chỉ không uống, mà cuối cùng còn biến thành như thế này…

Cô lại áp miếng dán hạ sốt lên đầu rồi thả tay xuống, nghiêng đầu sang một bên. Bất chợt khuôn mặt đẹp trai và bóng dáng đàn ông cao lớn xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn còn ở trong phòng, tuy anh đã mặc quần áo, nhưng vết cào đỏ ửng chói mắt trên cổ anh vẫn làm nhức mắt cô. Đây đều là vì đêm qua cô bị hành hạ kêu khóc khàn cả giọng mà phát tiết lên người anh.

Quý Noãn liền ngồi bật dậy, nhưng động tác quá nhanh quá mạnh, khiến cho cô còn chưa kịp trừng trộ thì đã đột ngột đờ người ngã ra sau. Đầu cô đập xuống gối thì không còn đau nữa, nhưng cảm giác choáng váng lại khiến cô khó chịu hừ một tiếng. Cô giơ tay lên ôm đầu, lại đau đớn rên thêm tiếng nữa.

Anh bê cốc nước thủy tinh trong tay, nhìn thấy cô ngã xuống gối như vậy thì đến gần, giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô: “Nằm yên, tỉnh rồi thì uống thuốc hạ sốt đi.”

Quý Noãn liếc thấy cốc nước được anh đặt ở đầu giường, còn chưa trả lời thì anh đã đỡ người cô dậy, lấy chiếc gối mềm mại kê sau lưng cho cô, để cô tựa người vào giường, dễ dàng uống thuốc.

Quý Noãn không còn chút sức lực nào, nhìn thấy thái độ anh vẫn ngang nhiên thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra thì tức đỏ cả mắt.

Lại thêm những chuyện đêm qua ào ạt trở lại khiến cơn giận của cô bùng nổ. Cô không chút do dự, ngồi thẳng dậy cố sức đẩy người đàn ông đang định cho cô uống nước ra.

Nhưng cô làm gì có sức, vừa rồi còn không thể ngồi vững được. Mặc Cảnh Thâm không bị đẩy xuống giường, nhưng ly nước trong tay anh suýt chút nữa bị cô làm đổ. Anh giữ vững ly nước rồi đặt lên cạnh giường, đồng thời một tay kia cầm lấy cổ tay Quý Noãn, giữ lấy cơ thể sắp đổ của Quý Noãn.

“Sốt nguyên một ngày một đêm rồi, đừng tự phí sức nữa, em ngoan ngoãn uống thuốc đi.”

Quý Noãn ngước mắt lên nhìn dáng vẻ ung dung bình thản của anh thì lại phát hỏa, hít thở vài lần mới nói ra được một câu trọn vẹn, vừa lạnh lùng vừa cố nén giận: “Anh còn biết tôi sốt một ngày một đêm sao? Vậy sao đêm qua anh vẫn không chịu dừng lại? Tôi đã cầu xin anh như vậy mà anh cũng không chịu dừng! Anh muốn tôi chết phải không?”

Anh ngồi xuống bên mép giường, nhìn ánh mắt như sắp đóng băng của cô, chạm vào gò má nóng hầm hập như đang dỗ dành. Anh thoáng nở nụ cười, ấm áp nói: “Em càng cầu xin thì anh càng không thể khống chế được chính mình. Xin lỗi, sau này anh sẽ nhẹ hơn một chút.”

“Anh còn muốn sau này?” Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng cắt ngang người anh. 

Một đêm phóng túng, hiện tại trên người Quý Noãn không có mảnh vải nào. Cô thấy Mặc Cảnh Thâm đã ăn mặc nghiêm chỉnh thì máu nóng lại càng sôi trào, cô mấp máy môi, ngoài mắng chửi ra thì không còn muốn gì nữa.

Sau này?

Chắc chắn không có sau này!

Cô đang định đánh người thì anh đã nhét thuốc vào miệng cô. Vị đắng lập tức tràn ra khắp trong miệng, anh cũng lập tức kề ly nước bên miệng cô.

Quý Noãn không thể không nhanh chóng uống nước để nuốt thuốc xuống.

Nhưng cổ họng vẫn còn đau, bây giờ lại uống không ít nước nên lập tức bị sặc. Cô ho khan vài tiếng, anh liền đặt tay lên lưng cô vỗ nhẹ nhàng vài cái. Dù anh có nhẫn nại thì cũng không thể xóa được hành động cưỡng ép tối qua được đâu.

Hôm qua vật lộn như vậy, quần áo của Mặc Cảnh Thâm trên sofa đã không thể mặc được nữa. Bộ quần áo bây giờ của anh chắc là có người đưa đến. Thấy bây giờ anh đã ăn mặc nghiêm chỉnh, lại nhớ đến cử chỉ xâm lược đàn áp không thể ngăn cản được của anh đêm qua, Quý Noãn hắng giọng vài cái rồi nghiêng đầu đi ho tiếp, không muốn nhìn mặt anh nữa.

“Lúc sáng anh mới gọi bác sĩ đến đây kê thuốc cho em. Em mới tắm nước ấm lại bị dính mưa thu, bị nhiễm lạnh quá nhanh nên mới sốt cao mãi không hạ được. Uống thuốc đúng giờ và nghỉ ngơi nhiều, hết sốt là sẽ khỏe thôi.” Tay của anh vẫn dán lên lưng cô, lúc Quý Noãn ho khan thì lại vỗ về.

Quý Noãn muốn vùng khỏi anh, muốn đi xuống giường, nhưng động tác nhẫn nại dịu dàng không ngừng của anh vẫn vững vàng giữ cô lại trên giường, không để cho cô dễ dàng rời khỏi.

“Em chắc chắn có thể xuống giường với bộ dạng như thế này không?” Giọng nói của anh đều đều bình thản, nhưng câu nói này dường như có hai nghĩa.

Bộ dạng hiện nay của cô?

Đây là đang nhắc nhở cô à?

Quý Noãn lại xô anh nhưng không được, cuối cùng đành phải giật lấy cái chăn bên cạnh, túm một góc chăn trùm lên người mình, quấn kín người không một khe hở để che đi mấy dấu vết hồng hồng tím tím trên cơ thể.

Thấy cô sốt cao đến mức gương mặt đỏ hây hây mà còn có sức nổi giận giằng co với mình, Mặc Cảnh Thâm khẽ cười: “Nằm xuống đi, anh đắp chăn giúp em.”

Quý Noãn kéo một góc khăn, tức giận nói: “Không cần!”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 594

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

594: Mặc cảnh thâm bế cô từ trong chăn lên

 TrướcTiếp 

Nhưng không biết anh buông tay ra từ bao giờ, cô vừa túm được góc chăn thì lập tức cả người đổ rạp xuống giường. Cô vừa nằm xuống, liếc sang thì đã thấy cặp môi mỏng của anh mím lại như đang cười cô không biết tự lượng sức mình.

Cô càng tức giận lườm anh, túm chăn lên che kín đầu.

“Em mới uống thuốc, chờ một lát nữa sẽ có người mang cơm lên. Em không có sức thì anh sẽ đút cho em. Sốt đến thế này rồi, có muốn đấu với anh thì cũng phải có sức khỏe tối thiểu cái đã. Em nên biết như thế nào mới là tốt nhất cho bản thân.” Giọng anh vang lên từ bên ngoài chăn.

Quý Noãn buồn bực nằm trong chăn không trả lời. Nhưng đúng là cô sốt rất cao, rất nghiêm trọng. Cô hậm hực trong chăn đến nửa ngày mà vẫn không toát được mồ hôi. Nếu toát được mồ hôi thì có khi cô đã hạ sốt luôn rồi.

Một lát sau, cô cảm thấy anh đứng lên rời khỏi giường thì mới từ từ kéo chăn xuống. Mắt cô nhìn chằm chằm ra sắc trời chạng vạng bên ngoài cửa sổ, xác định đúng là mình đã ngủ cả một ngày.

Vào lúc này, thật sự là cô không có sức khỏe hay tâm trạng mà suy nghĩ nữa. Nếu đã lỡ chuyến bay về Hải Thành, bây giờ cô có đến sân bay thì cũng chưa chắc đã đặt được vé máy bay trong ngày. Huống hồ hiện tại cô thật sự không gượng dậy nổi. Đêm qua cô mới bị hành hạ đến mức thần trí và sức lực đều mất hết, giờ cũng không cần thiết phải tự làm khó mình như vậy.

Cô mở to mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một lát rồi dần dần nhắm lại, không ngờ lại thiếp đi.

Nửa tiếng sau, Mặc Cảnh Thâm ra ngoài cửa nhận bữa tối mà nhân viên mang lên. Anh bê đồ vào thì đã thấy cô gái nhỏ nằm ngủ co quắp thành một đống như thể vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Cái tư thế nằm co người này của cô là do trên người cô không mặc gì, cuốn chăn sát vào người. Rạng sáng anh bế cô đi tắm xong cũng định mặc quần áo vào cho cô. Thế nhưng cô lại mệt mỏi mê mệt, anh đặt cô lên giường rồi cô lại khóc lóc giãy giụa không cho anh chạm vào. Cuối cùng cô quấn chăn vào người rồi rúc vào một góc giường nằm im không nhúc nhích, nhắm mắt khóc sụt sùi cho đến khi ngủ thiếp đi. Thấy dáng vẻ cô tội nghiệp đáng thương nên anh mới bỏ cuộc, không cố ép cô mặc quần áo vào nữa.

Mặc dù anh không đành lòng đánh thức cô dậy, nhưng cô đã ngủ mê mệt cả ngày, không ăn gì, đến thuốc cũng là anh cho cô uống. Nếu bây giờ cô không ăn thì khi uống thuốc hạ sốt, bụng sẽ cồn cào khó chịu. Huống hồ vì cơn sốt hôm qua mà cô còn tiêu hao nhiều thể lực như thế.

“Ăn chút đồ rồi lại ngủ tiếp.” Mặc Cảnh Thâm bế cô từ trong chăn ra.

Quý Noãn vốn đang mơ màng ngủ, đột nhiên bị anh bế ra khỏi giường thì nhíu mày lại theo phản xạ. Cô còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy giọng anh khàn khàn hỏi: “Có bánh bao, canh đậu hũ, cháo rau cải, mấy loại súp, em muốn ăn gì?”

Quý Noãn mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc. Cô ý thức được mình đang bị anh bế thì khuôn mặt đang đỏ rần lên vì sốt lập tức nhăn nhó như táo tàu. Cô quay đầu nhìn chiếc mâm thức ăn đặt trên bàn gần đó.

Cô nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi muốn ăn một mâm gà quay, một mâm đại tiệc Mãn Thanh, sushi, pizza, xá xíu, sủi cảo chiên, cá hồi…”

Anh lặng lẽ nghe cô nói xong: “Hết sốt rồi ăn, bây giờ em chỉ được ăn thanh đạm thôi.”

Quý Noãn vừa nghe xong thì lập tức kéo chăn định trùm lên đầu, hậm hực nói: “Vậy tôi không ăn.” Nói xong, cô định nghiêng người nằm xuống giường, thoát ra khỏi lòng anh.

Nhưng cô vừa định lăn xuống giường thì đã bị anh dễ dàng bế trở lại, kiên quyết dựng cô ngồi dậy: “Không ăn gì thì em định giữ cái trạng thái không dậy nổi này đến tận sáng mai?”

Quý Noãn bị anh ép ngồi lên thì lập tức nổi cáu: “Tôi nhạt miệng, không muốn ăn thanh đạm!”

Anh gật đầu, khi Quý Noãn đang định quay về giường nằm xuống thì anh lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi nóng hầm hập của cô. Người Quý Noãn đột nhiên giật bắn lên, cô gần như dồn hết sức đẩy anh ra, nhưng khó khăn lắm mới tách môi anh ra được một chút. Mắt cô tóe lửa, đang định tranh cãi thì anh lại tiếp tục cúi đầu hôn cô.

Quý Noãn vùng vẫy mấy giây, tay anh lại càng ghì chặt gáy cô, hoàn toàn không vì cô kháng cự mà dịu đi, ngược lại còn hôn sâu hơn.

Môi lưỡi quấn quýt, nhất là khi cô không còn say rượu mà hoàn toàn tỉnh táo thì rất dễ dàng khiến từng cảnh của đêm qua quay trở lại. Chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy da đầu mình tê dại, cô đẩy anh ra, cuối cùng không còn sức lực, chỉ có thể ngửa đầu lên đón nhận nụ hôn của anh, ngón tay không thể không bấu chặt lấy áo anh.

Khi ý thức của cô đang hỗn loạn, tay anh buông gáy cô ra, đồng thời không tiếp tục hôn cô nữa. Khi Quý Noãn suýt chút nữa thì yếu ớt ngã ra phía sau, anh lại ôm hông, siết cô vào lòng.

Quý Noãn còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đã bâng quơ nói: “Hết nhạt chưa?”

Quý Noãn: “…”

“Anh bế em sang kia.” 

“Mặc Cảnh Thâm, tôi còn chưa mặc quần áo!” Khi anh đang định bế cô ra khỏi chăn thì Quý Noãn vội vàng cố gắng túm chặt chăn trên người.

Anh thoáng khựng lại rồi đứng lên đi đến vali hành lý để trong phòng của cô, lấy ra một chiếc áo khoác rộng thùng thình khá đẹp rồi quay lại khoác lên người giúp cô. Lúc này Quý Noãn mới buông lỏng nắm tay đang túm chặt chăn. Anh giúp cô cài từng nút áo rồi bế ngang người cô lên.

Anh bế cô đến gần chiếc bàn để đồ ăn, đặt cô ngồi xuống sofa rồi hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Quý Noãn không trả lời, chỉ liếc nhìn mấy món ăn trên bàn rồi dừng lại ở cháo rau cải và canh đậu hũ.

Anh không hỏi thêm, đặt hai món ăn mà cô đang nhìn chằm chằm tới trước mặt. Anh định để cô tự ăn, nhưng thấy cô gần như không có xương, yếu ớt bất lực ngồi tựa vào sofa, thì bê bát, cầm thìa xúc canh đưa đến miệng cô: “Há nào.”

Quý Noãn không định phối hợp, nhưng quả thật cô cũng cần lấy lại sức, không thể để mình yếu hơn nữa.

Huống hồ đêm qua Mặc Cảnh Thâm vẫn mặc kệ cô khóc lóc cầu xin mà hành động như cầm thú, bây giờ anh có phục vụ cô ăn cơm thì cũng không có gì quá đáng.

Vậy nên Quý Noãn ôm chút hậm hực mà khẽ há miệng ra nuốt xuống, vẫn ôm thái độ vừa lạnh vừa hận nhìn người đàn ông trước mặt.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn ngồi bên cạnh giúp cô ăn cơm, sống lưng thẳng tắp, tao nhã lạnh lùng. Áo sơ mi thanh nhã thẳng thớm, động tác tự nhiên khiến cô có cảm giác anh như đang mớm cho thú cưng ăn.

Thú cưng?

Sống cả hai kiếp người, ý nghĩ này khiến Quý Noãn bất giác rùng mình. Cô lập tức giơ tay lên giật lấy cái bát trong tay anh, tức giận nói: “Tôi tự ăn.”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 595

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

595: Anh vô cùng tự giác bế cô quay về giường

 TrướcTiếp 

Mặc Cảnh Thâm không bóc mẽ ý định trả thù nhỏ nhen của cô gái nhỏ. Khi cô nhận lấy bát cúi đầu ngoan ngoãn ăn thì khóe môi anh khẽ cong lên, giọng nói đều đều: “Ăn đi, không còn nóng nữa đâu.”

Quý Noãn không trả lời, cắm cúi tập trung ăn.

Sau khi ăn xong, cô còn chưa lên tiếng thì anh đã vô cùng tự giác bế cô về giường.

Cái kiểu bế đi bế lại này…

Cổ họng Quý Noãn khó chịu, sau khi ho khan một tiếng, cô chỉ ngồi trên giường không nói chuyện, rồi chợt nhớ đến điện thoại của mình: “Mặc Cảnh Thâm, lấy túi xách cho tôi.”

Nghe giọng nói ra lệnh kia, anh chỉ ý tứ nhìn cô rồi cầm túi lên đưa tới mà không nói một lời nào.

Quý Noãn mở khóa túi lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy điện thoại chỉ còn bốn phần trăm pin. Cô vừa định lấy sạc pin điện thoại vừa trượt điện thoại lên, liền nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

Trong đó có mấy cuộc là của tài xế đêm qua. Cô vốn hẹn tài xế đến tối đưa cô về khách sạn, thế nhưng lại uống nhiều quá, rồi bị Mặc Cảnh Thâm mang từ câu lạc bộ về. Tài xế không liên lạc được với cô, chắc cũng đã vào trong hỏi han người khác, biết cô về rồi thì sẽ bỏ đi. Chắc cô không hại người ta phải đợi cả đêm bên ngoài chứ?

Quý Noãn vừa nghĩ vừa nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ khác. Đều là cuộc gọi của người ở công ty. Ngoại trừ những người quen biết thì cũng chỉ có người bên công ty hay gọi đến số điện thoại này của cô.

Quý Noãn vội vàng gọi điện cho đồng nghiệp và gọi lại cho tài xế rồi giơ tay lên sờ trán. Hình như cô vẫn sốt, cũng gần như không có dấu hiệu ra mồ hôi.

Cuối cùng cô lại gọi điện cho Tiểu Bát, nghe Tiểu Bát càu nhàu qua điện thoại: “Chị Đại, sao giờ chị mới gọi lại? Từ sáng đến giờ em gọi điện, gửi tin WeChat rồi nhắn tin đủ kiểu mà chị không trả lời, làm em sợ chết đi được! Nếu biết thế em đã không để chị đi Bắc Kinh một mình, được đi theo chị em sẽ đỡ lo lắng!”

Quý Noãn cụp mắt thờ ơ trả lời: “Sao? Có chuyện gì gấp vậy?”

“Thật ra cũng không có gì gấp, Mr. Vincent từ Luân Đôn đến. Công ty mình dời trụ sở về nước cũng mấy tháng rồi mà Mr. Vincent cũng chưa từng đến thăm lần nào. Bây giờ ông ta về nước công tác nên tiện thể đến Hải Thành, nhưng chị lại không có ở đây.”

“Ông ta tiện thể đến Hải Thành nên ghé qua hay là cố tình đến tìm chị?”

“Chắc là tiện thể. Chẳng phải chị vẫn luôn nói Mr. Vincent là sư phụ của chị sao? Thời gian đầu ở Luân Đôn, ông ấy cũng đã dẫn dắt chị. Em cứ tưởng nếu chị không gặp được ông ấy ở Hải Thành thì sẽ rất tiếc nuối chứ.”

“Có cái gì mà phải tiếc? Hai năm cuối ở Luân Đôn, ông ta cũng không đến gặp chị được mấy lần. Công ty ông ta lấy danh nghĩa bỏ vốn đầu tư và đích thân đầu tư không phải ít. Ông ta là sư phụ của chị, nhưng học trò của ông ta thì có khắp nơi trên thế giới. Huống hồ, khi chị có chuyện cần gặp thì ông còn đang ngao du ở những quốc gia khác, không có thời gian quan tâm đến. Bây giờ chị đoán ông ta cần làm ăn gì đó ở Hải Thành nên tiện đường đi qua gặp chị. Không gặp được thì thôi, chắc ông ta sẽ không ở lại lâu đâu.”

“… Hả? Chị nói như thần. Mr. Vincent biết chị không có ở Hải Thành nên cũng đi luôn rồi, còn không bảo bọn em nhắn nhủ gì chị cả. Thoạt nhìn thì đúng là chỉ tiện đường ghé qua.”

Quý Noãn bật cười: “Loại người bận rộn đánh nam dẹp bắc như ông ta, nếu không có mục đích thì sẽ không có thời gian ghé qua chơi đâu. Chị đoán ông ta thấy Tập đoàn MN chính thức chuyển về trong nước nên muốn bàn chuyện hợp tác trong nước với chị.”

“Ôi, thế là chị không định hợp tác với Mr. Vincent nữa sao?”

“Để xem ông ta có thiện chí đến đâu. Nếu ông ta thật sự muốn thì sẽ gọi điện thoại lại cho chị, hoặc đến Hải Thành tìm chị.” Quý Noãn thờ ơ nói, ngước mắt lên thì thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn đang đứng nhìn cô, dường như là đánh giá thái độ và lời nói cử động của cô đối với nhiều công ty khác nhau qua nội dung câu chuyện trong điện thoại.

Sau vài lời ngắn gọn với Tiểu Bát, Quý Noãn tắt máy rồi định cầm điện thoại đi sạc. Nhưng khi nhìn thấy dây sạc điện thoại đặt ở bên sofa thì cô lại đưa điện thoại cho Mặc Cảnh Thâm: “Sạc pin giúp tôi.”

Vẫn là giọng nói sai khiến giận dỗi.

Anh nhìn thái độ coi chuyện này là đương nhiên của cô rồi cầm lấy điện thoại, quay người đi sạc pin giúp, thản nhiên nói: “Mr. Vincent ở Anh là một chuyên gia gây dựng công ty cũng như phân tích tài chính rất nổi tiếng. Mấy năm gần đây, dưới sự tư vấn của ông ấy, có không ít công ty thành công xâm nhập vào thương trường, trong đó có công ty của em. Nhưng đương nhiên, Tập đoàn MN là công ty người Hoa duy nhất mà ông ấy nâng đỡ, em cũng không phụ kỳ vọng của ông ấy. Trong mắt ông ấy, tiềm năng của em không hề nhỏ, sắp tới nếu ông ấy có dự định hợp tác với em thì em nên tiếp nhận.”

Mặc Cảnh Thâm nói xong thì không khí bất chợt rơi vào sự im lặng quái đản.

Quý Noãn ngồi trên giường, đang định giơ chăn lên đắp chân thì chợt khựng lại. Tầm mắt cô liếc nhìn bóng lưng người đàn ông rắn rỏi cao lớn mới vừa cầm điện thoại đi sạc giúp cô.

Ba năm trước, Mr. Vincent đi công tác Hải Thành, bất chợt muốn nâng đỡ công ty cô, nói rằng ông ta coi trọng rất nhiều khái niệm, ý tưởng về công ty và dự cảm về bất động sản cũng như các ngành nghề khác của cô. Sau khi nói chuyện rất lâu với cô, ông ta nói muốn giúp cô chỉnh đốn lại phòng giao dịch, lại còn nói muốn giúp cô gây dựng một tập đoàn thương mại lớn mạnh.

Lúc đó Quý Noãn cảm thấy người này rất mạnh miệng nên không thèm để ý đến. Nhưng về sau, khi trái tim cô chết lặng và bản thân muốn ra đi thì cô cũng không hiểu mình nghĩ gì mà lại chợt nhớ đến Mr. Vincent, quyết định đến Luân Đôn thử một lần.

Khi đó cô chỉ nghĩ rằng những đối tác khác đã giới thiệu công ty cô cho Mr. Vincent mà chưa từng nghĩ đến một khả năng khác.

Một người có đẳng cấp như Mr. Vincent, vốn được xem như ông Bụt của rất nhiều người quản lý các công ty tập đoàn mới, sao có thể nhìn trúng một phòng giao dịch nhỏ bé của cô được?

“Mr. Vincent là do anh kết nối sao? Chuyện ông ta đưa tôi đến Anh để phát triển công ty cũng là do anh sắp xếp?” Quý Noãn chợt hỏi.

Anh thấy cô mặc áo khoác màu sáng định nằm xuống thì nghĩ chất liệu vải cói của áo khoác sẽ khó chịu khi nằm, nên tiện tay mở vali của cô ra tìm chiếc váy ngủ, đồng thời thản nhiên nói: “Nguyên nhân mà một chuyên gia đầu tư lẫy lừng thế giới chịu ở bên cạnh giúp đỡ em suốt một năm khó đoán lắm sao?”

Quý Noãn: “…”

Chẳng trách, lúc đó những người quen biết Mr. Vincent ở Luân Đôn còn trêu chọc, nói có phải ông ta có ý gì với Quý Noãn không, nếu không sao lại chịu ở bên cạnh cô lâu như vậy, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ. Lúc đó Mr. Vincent cũng không thèm giải thích, nhưng Quý Noãn biết động cơ của Mr. Vincent ngay từ ban đầu đã rất trong sáng, không hề như người ngoài nghĩ.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh