596=>600

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 596

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

596: Tự hành hạ mình như vậy thì thức ăn tiêu hóa hết rồi

 TrướcTiếp 

Nên cho dù ông ta giúp cô hay thờ ơ nhìn cô phải vật lộn để tự trưởng thành, hay tại thời điểm cô cần thêm vốn đầu tư thì lại rót thêm tiền, nhìn qua tưởng chừng ông ta chỉ là một người vô cùng thực tế và lạnh lùng, nhưng thật ra tất cả đều vì muốn rèn luyện cho cô mà thôi.

Như vậy là, từ khi cô khởi nghiệp cho đến bây giờ, từng đường đi nước bước trong ba năm vừa qua của cô đều nằm trong dự liệu của Mặc Cảnh Thâm, không có một bước nào sai lệch.

Cũng có nghĩa là, Mr. Vincent mà cô vẫn coi là sư phụ, là người giúp cô gây dựng Tập đoàn MN, cũng chính là người mà Mặc Cảnh Thâm sắp xếp ở bên cạnh cô.

Quý Noãn cảm thấy luồng thông tin như sắp vỡ vụn trong đầu mình. Những gì cô vẫn thấy nghi ngờ khó hiểu đã dần dần trở nên sáng tỏ.

Cánh môi cô run run, khó tin hỏi: “Vậy là anh biết hết mọi chuyện xảy ra với tôi trong ba năm ở Anh?”

Anh lấy một cái áo ngủ ra thay cho cô. Quý Noãn không có sức lực, bây giờ cũng không còn tâm trạng mà giãy giụa, mà có giãy cũng vô ích, nên để mặc anh cởi áo khoác trên người xuống. Anh nhẹ nhàng mặc váy ngủ vào cho cô, rồi vén mái tóc ngang vai ra ngoài, tránh tóc chui vào trong áo làm cô khó chịu.

Quý Noãn ngước lên nhìn chiếc cằm hoàn hảo của anh: “Mặc Cảnh Thâm, anh nói rõ ràng cho tôi.”

Anh vẫn nhìn cô, bàn tay dừng lại ở đuôi tóc, ngón tay thon dài lộ khớp xương vuốt mái tóc cô: “Có rất nhiều chuyện, nếu như anh thật sự có thể nắm trong lòng bàn tay thì sẽ không cần phải kiên quyết ép em ly hôn, rồi phải dùng hết mọi cách khiến cho trái tim em hoàn toàn nguội lạnh mà ra đi. Hóa ra bản thân anh cũng có những chuyện phải bất lực.”

Quý Noãn nhìn anh không trả lời. Bàn tay anh rơi xuống lưng cô, vừa dịu dàng trấn an, vừa xác định những suy nghĩ mới xuất hiện ở trong lòng cô: “Tuy việc em ở Luân Đôn ba năm nằm trong sắp xếp của anh, nhưng anh thật sự không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, cũng không cố tình tìm hiểu. Chuyện duy nhất anh làm, là trước khi em rời khỏi, giao em cho một người khiến anh có thể an lòng mà buông tay em.” 

Quý Noãn nhìn người có gương mặt đẹp trai đứng đó, nhất thời không biết phải hình dung thế nào về người đàn ông này.

Thoạt nhìn anh coi trời bằng vung, tỉnh táo bày mưu tính kế. Anh có sức phán đoán và năng lực cứu sống cô, cũng có thể khiến cho cô tin tưởng rằng anh thật sự không hề yêu mình. Nhưng bây giờ, khi muốn cô quay lại thì anh lại để cô phát hiện được tâm tư của anh sâu như biển, thì ra anh có rất nhiều chuyện mà cô không hề hay biết.

Giống như ban đầu khi không hề biết gì, cô có thể tùy hứng muốn làm gì thì làm, cũng có thể căm hận mà trả thù. Lúc trưởng thành hay làm bất cứ chuyện gì, cô cứ nghĩ là mình đã rất thành công, nhưng có những chuyện cô còn chưa biết thì anh lại đã biết rồi.

Quý Noãn mím môi không nói một tiếng. Anh nhìn thấy ánh mắt cô sa sầm thì đưa tay lên áp vào trán, rồi lại phủ xuống cổ cô: “Vẫn còn nóng lắm. Lúc em chưa tỉnh dậy, nhiệt độ là ba tám độ bảy, e rằng bây giờ vẫn chưa hạ được xuống dưới ba tám độ. Để anh đo nhiệt độ lại một lần nữa, chờ lát nữa mà không hạ thì anh sẽ nghĩ cách chườm hạ sốt cho em.”

Nói rồi, tay anh rời khỏi cổ cô.

Nhưng Quý Noãn vẫn ngồi im trên giường không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn đăm đăm vào cúc áo sơ mi ở ngực anh, giọng nói nhuốm vẻ cay đắng: “Mặc Cảnh Thâm.”

Nghe thấy giọng nói đầy cảm xúc của cô, Mặc Cảnh Thâm nhìn cô một cái nhưng không đáp lại, cũng không đứng né ra.

Quý Noãn chậm rãi ngước mắt lên, cặp mắt ửng đỏ, nước mắt đọng ở bờ mi. Cô nhìn anh thật lâu rồi mới nói: “Anh quá đáng sợ.”

Anh nheo mắt lại nhìn tâm trạng phức tạp của cô. Anh còn chưa trả lời thì không biết Quý Noãn bất chợt gom được sức lực ở đâu mà giống như bùng nổ, túm lấy cái gối ở đầu giường đập mạnh lên người anh. Cô không hét mắng thêm câu nào nữa, chỉ cắn chặt môi, dùng hết sức đập gối lên ngực, lên vai, lên mặt anh.

Nếu cô thật sự muốn đánh anh thì đã chẳng dùng đến gối. Nhưng cô vẫn kiên trì cầm gối đập vào anh, rõ ràng là đang cần phát tiết, nhưng cũng không muốn nặng tay.

Mặc Cảnh Thâm đứng im cạnh giường không động đậy, để kệ cô vung gối lên đập hết cái này đến cái khác lên người, mặc cho đôi mắt cô càng lúc càng hồng, nước mắt càng lúc càng rơi nhanh, không biết là vì yêu hay vì hận, có lẽ, vì cả hai. Cô yêu bởi anh vì cô mà làm tất cả mọi chuyện, yêu anh bây giờ như trước đây cô vẫn yêu. Cô hận bởi vì anh kiên quyết bình tĩnh đến đáng sợ, hận anh khi cô vừa mất đi đứa con mà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, đẩy cô từ thiên đường xuống địa ngục.

Ở đời sợ nhất yêu hận không dứt, cô cũng đã trải qua. Ở đời sợ nhất cả một đời lại hết lần này đến lần khác đều thua bởi một người, cô cũng đã trải qua!

Cô đánh anh đến mệt lả nhưng vẫn cố gắng dùng gối đập tiếp. Chiếc gối trắng bền chắc trong khách sạn bị tay cô túm giật thành đủ hình dạng méo mó. Cô không biết bản thân dùng sức đánh anh hay dùng sức để nắm chặt cái gối. Cô chỉ biết nếu bây giờ cô không phát tiết những thứ không thể nói ở trong lòng ra thì sẽ bùng nổ.

“Quý Noãn.” Thấy cô đánh đến kiệt sức, Mặc Cảnh Thâm mới cụp mắt nhìn người phụ nữ đang khóc đến đỏ cả mắt, tóc tai rối bù, khẽ gọi tên cô.

Nhưng dường như Quý Noãn nửa nghe thấy nửa không, vì động tác yếu ớt của cô bất chợt mạnh hơn, nện cái gối vào mặt anh.

Anh chợt túm lấy cái gối trong tay cô giật xuống, một cánh tay kéo cô vào lòng mình. Trong tay Quý Noãn trống không, cô bất ngờ đấm vào cằm anh, không thèm ngừng lại mà càng điên tiết giãy giụa, cộng thêm tay chân đấm đá. Tay cô liên tục đánh vào vai vào cổ vào cằm, thậm chí cả mặt anh. Móng tay được gọt giũa của cô không thể làm rách má anh, nhưng vì dùng sức mà vẫn tạo thành mấy vệt đỏ trên đó. Nước mắt cô tràn ra thấm ướt áo sơ mi, anh vỗ về cô vài lần để cô bình tĩnh lại, nhưng cô cũng vẫn làm như không nghe thấy mà đấm vào người anh…

Rồi anh bất ngờ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đẫm nước mắt của cô. Nụ hôn của anh nhanh và mạnh, ép cô xuống giường, khống chế cơ thể không ngừng vùng vẫy, kiên quyết dùng sức ngăn cô lại. Đến khi cô dần dần tê liệt không vùng vẫy nữa, chỉ trừng cặp mắt ửng đỏ đầy oán hận lên nhìn anh thì anh mới khẽ rên một tiếng trên môi cô. Anh xót xa hôn khóe môi cô, rồi hôn lên gương mặt, lên mắt, lên cặp mày, hôn lên những dòng nước mắt mặn chát trên má cô.

“Được rồi, vừa rồi em ăn chẳng được bao nhiêu mà lại tự hành hạ mình như vậy thì chắc giờ thức ăn tiêu hóa hết rồi. Đã ốm thì phải có dáng vẻ của người ốm, hết sốt rồi anh đứng im cho em đánh, nhé?” Tay anh mơn trớn gương mặt cô, vén lọn tóc đang dính lên má cô ra.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 597

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

597: Em không biết đêm qua anh mới được ‘ăn mặn’, hôm nay…

 TrướcTiếp 

Quý Noãn giơ tay lên định đánh vào mặt anh, nhưng lần này anh túm lấy cổ tay cô. Anh vẫn nằm đè trên người cô, ánh mắt cụp xuống đắm đuối nhìn người phụ nữ mình yêu.

“Xem dáng vẻ này của em là đang định mang tất cả tinh thần sức lực còn lại để đánh anh phải không?” Giọng nói của anh khe khẽ đều đều, không hề có một chút nóng giận giống cô, mà chỉ bình thản như đang hỏi cô ngày mai ăn gì vậy.

Đôi môi Quý Noãn tức giận run rẩy nhưng không thốt nên lời. Rất lâu sau, cô mới buột ra được một câu như lúc nãy: “Anh quá đáng sợ…”

Mặc Cảnh Thâm khẽ cong môi: “Anh xem như em đang khen anh nhé?”

Cô chợt quay đầu đi, không chịu nhìn nụ cười có thể khiến người ta tức chết của anh.

Cô không hề nghĩ tất cả những gì cô đã trải qua trong ba năm qua, từ vật lộn, thay đổi, trưởng thành, đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Cô tưởng rằng mình đã tự do vẫy vùng, nhưng thì ra anh vẫn đứng sau giật dây.

Quý Noãn tiếp tục làm loạn trong lòng anh. Vừa rồi cô đã khóc hết nước mắt, mắt vẫn đỏ bừng, lại chưa hạ sốt nên cả mặt cũng đỏ rực lên, nhìn cả người như sắp bị nấu chín đến nơi.

Anh dịu dàng vuốt tóc cô, xoa đỉnh đầu như dỗ dành: “Thôi nào, đừng làm loạn nữa, anh thấy em sắp hết sức đến nơi rồi.”

Bị anh nói đúng rồi.

Vừa rồi Quý Noãn không biết lấy sức lực từ đâu ra mà đánh anh điên cuồng một lúc lâu, nhưng đa phần sức lực trong ấy đều dồn hết lên cái gối rồi.

Bây giờ cả người cô mềm nhũn ra, đến cánh tay cũng không nâng lên nổi, chỉ có thể động đậy người một chút. Nhưng vì cơ thể của hai người áp sát vào nhau, nên mỗi cử động, cô đều có thể cảm giác được sự biến hóa của cơ thể anh.

Đến khi cô cảm thấy bụng mình bị anh cấn lên thì Quý Noãn lập tức trừng mắt hung dữ: “Đồ lưu manh vô liêm sỉ! Tôi như vậy mà anh còn cương lên được à!”

Anh đang tìm cách xem nên dỗ dành cô thế nào, nhưng ngay lập tức lại bật cười vì câu nói kia.

Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô, vô cùng nhẫn nại vuốt tóc cô: “Anh tưởng rằng tối qua em đã rất rõ sự khát vọng của anh đối với em rồi chứ? Tròn ba năm cô quạnh, em nghĩ chỉ một đêm là có thể bù đắp được ư?”

Quý Noãn không có vẻ mặt gì, nhưng mắt với mặt cô lại đỏ bừng, nên dù không có biểu cảm thì trông cũng không hề lạnh lùng như trước. Ngược lại anh còn thấy cô rất đáng yêu.

Sự vui vẻ trong mắt anh càng tăng lên: “Em không biết đêm qua anh mới được ‘ăn mặn’, hôm nay phải cố gắng đến mức nào mới có thể kiềm chế được đâu. Nếu không phải hôm nay em bị sốt mê man thì anh cũng sẽ tìm cách khác để em nằm một ngày một đêm trên giường, khóc lóc đến mất cả giọng.”

Quý Noãn: “…”

Cô nhíu mày: “Anh đừng có đè lên em! Tránh ra đi!”

Anh càng đè lên cô thì cô càng cựa quậy, lại càng nguy hiểm.

Tình trạng của cô như thế này thì không thể chịu nổi anh lại làm lần nữa.

“Chịu ngoan ngoãn rồi hả?” Anh hạ giọng hỏi.

Quý Noãn nhắm mắt xoay đầu sang chỗ khác: “Không còn sức.”

Cô trả lời lập lờ nước đôi, nhưng ý bên trong đó là nếu mà cô còn sức thì đã tiếp tục giày vò anh rồi.

Anh mỉm cười, vỗ đầu cô như đang trêu chọc trẻ con. Anh đứng dậy, nhìn vầng trán mướt mồ hôi bết tóc của cô rồi nói: “Giằng co một hồi cũng không phải là không có tác dụng. Ít nhất cuối cùng cũng làm em đổ mồ hôi được rồi.”

Quý Noãn ngẩn ra, giơ tay lên sờ trán mình, quả nhiên là cô toát mồ hôi rồi.

Nghĩa là cô sắp hạ sốt.

Quý Noãn không động đậy nữa, nằm nghiêng người trên giường, nhắm mắt lại muốn nghỉ ngơi một chút.

Thấy mồ hôi của cô càng lúc càng toát ra nhiều, có lẽ đúng là đã hạ sốt rồi, Mặc Cảnh Thâm bèn quay người vào phòng tắm xả nước tắm cho cô. 

Mấy phút sau anh đi ra ngoài, nhìn thấy Quý Noãn vẫn nhắm mắt nằm trên giường, không gối đầu lên gối, chỉ lặng lẽ nằm một chỗ nhưng rõ ràng là không ngủ.

“Ra mồ hôi được một lúc rồi, sau khi hạ sốt thì đi tắm đi, anh đã xả nước xong rồi.”

Quý Noãn không để ý đến Mặc Cảnh Thâm, vẫn nằm bất động trên giường.

Cô thật sự không ngủ, vừa rồi nhân lúc Mặc Cảnh Thâm vào trong nhà tắm, cô vẫn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh bước ra rồi thì mới nhắm mắt lại.

Người cô toát mồ hôi không ngừng, chiếc váy ngủ mới được anh ép thay cũng nhanh chóng ướt sũng mồ hôi, không biết hôm nay cố sốt nghiêm trọng đến mức nào nữa.

Thấy cô ướt sũng mồ hôi nằm bất động vô cùng đáng thương, Mặc Cảnh Thâm bước tới, tay áp lên cái trán ướt đẫm của cô, rồi lại áp lên gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Quý Noãn vẫn không nhúc nhích, cũng không tránh né tay của anh. Cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, dứt khoát không thèm nhìn anh.

Tính tình nóng nảy ghê nhỉ.

Mặc Cảnh Thâm khẽ nói: “Anh bế em đi tắm nhé?”

Cô vẫn không nhúc nhích, lúc này lại càng ngoảnh hẳn mặt đi, đến cả khóe mắt cũng không liếc nhìn anh.

Anh tiện tay cầm nhiệt kế điện tử trên giường lên đo cho cô. Quả nhiên nhiệt độ trên người cô đã giảm đi nhiều, bây giờ chỉ còn ba bảy độ hai.

Anh đặt nhiệt kế xuống, bế cô gái vì ra mồ hôi mà ướt nhẹp cả người lên. Quý Noãn chưa kịp né thì đã bị anh bế dậy ngồi ở cạnh giường, lại không hề ngại người cô nhớp mồ hôi. Anh đặt tay lên lưng váy ngủ sũng mồ hôi của cô, khẽ vỗ về: “Cáu thì cũng phải để sau.”

Quý Noãn không muốn để ý, không muốn nói chuyện với anh, vì nhìn thấy anh là cô liền nổi giận.

Thấy cô ra vẻ không chịu hợp tác, Mặc Cảnh Thâm vẫn không buông cô ra, chậm rãi khoan thai bế cô ngồi xuống đùi mình. Anh ôm cả người cô vào lòng, giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Nói đi, phải thế nào thì em mới nguôi giận?”

Quý Noãn cũng không biết mình giận cái gì, chỉ là có nhiều chuyện không thể lập tức chấp nhận được ngay.

Nhưng từ đầu đến giờ anh vẫn không chịu nói với cô, vẫn luôn giấu giếm. Dường như mỗi một quyết định, một hành động mà cô vô thức hay cố ý thực hiện cũng đều nằm trong dự liệu từ trước của anh.

Lúc này cô cũng không còn sức lực tránh né anh, vẫn bị anh ôm ghì trong lòng. Cô ngước mắt lên nhìn gương mặt điềm nhiên bình thản của kia, như thể anh làm gì cũng đúng, như thể mọi chuyện vẫn đều nằm trong kế hoạch của anh, kể cả từng cảm xúc của cô, như bây giờ cô đang cáu kỉnh như một cô bé không hiểu chuyện, cau có nằm trong lòng anh.

“Mặc Cảnh Thâm, anh có nghĩ đến cảm xúc của em không?”

Vòng tay ôm ghì lấy cô vẫn không hề nhúc nhích, cặp mắt sâu thẳm nhìn cô, anh thản nhiên nói: “Có nghĩ đến, cũng biết em sẽ giận. Em không thấy anh vẫn luôn nhân nhượng, vẫn để em tùy ý phát tiết đây sao?”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 598

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

598: Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô gái nhỏ đang nấp trong chăn

 TrướcTiếp 

Thái độ bây giờ của Quý Noãn với anh giống như ngày trước cô lạnh như băng nói không yêu anh, như thể có cũng được, mà không có cũng không sao, mà lại cũng như thể không hề để bụng mọi chuyện. Tính tính của cô nóng nảy, nhưng cũng không quá quắt, chỉ là có suy nghĩ muốn trả thù, muốn cắm một dao vào tim anh.

Song, dáng vẻ giận dữ cầm gối lên đập vào người anh không ngừng như vừa rồi thì rất hiếm thấy.

“Em không cần anh nhân nhượng, anh bỏ tay ra đi!”

Dù cô nói thế nào anh cũng không chịu buông ta. Quý Noãn định vùng ra khỏi ngực anh, lại nhớ ra bây giờ anh không thể chịu nổi bị trêu chọc, cô cứ vùng vẫy trong lòng anh như vậy thì chỉ thiệt thân chứ không được lợi lộc gì.

Cuối cùng, cô cau có nhìn xuống: “Cả người em đều mồ hôi, anh không ngại nhưng em ngại. Để em đi tắm.”

“Em còn sức không? Để anh bế em vào?”

“Không cần, em tự đi được.”

Mặc Cảnh Thâm nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mướt mồ hôi của cô, lại thấy cô trừng mắt nhìn mình nên cuối cùng anh cũng buông cô ra.

Có lẽ vì bây giờ cô không còn sốt nữa nên dù mất khá nhiều sức nhưng không còn cảm giác nhức đầu choáng váng nặng như trước nữa. Cô xuống giường, đứng vững rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, Quý Noãn giơ tay lên vuốt mái tóc sũng mồ hôi, liếc mắt nhìn bồn tắm đã được Mặc Cảnh Thâm xả đầy nước. Cô cúi người ngồi bên mép bồn tắm, ngơ ngẩn nhìn mặt nước một lúc.

Đến khi anh chợt gõ lên cửa phòng tắm hai tiếng, giọng nói trầm thấp vừa bình thản vừa mang ý cảnh cáo: “Anh để em vào đi tắm chứ không phải đi trốn anh. Nếu quá năm phút mà anh không nghe thấy tiếng động nào thì anh sẽ vào trong bất cứ lúc nào đấy.”

Quý Noãn cởi chiếc váy ngủ ướt sũng mồ hôi ra, ném lên giá treo rồi mới bước chân vào trong nước ngồi xuống bồn tắm.

Cô không còn sức, nhưng bồn tắm này cũng không cần cô phải tắm rửa. Bồn tắm trong khách sạn cao cấp này có chức năng tắm rửa tự động, cô chỉ cần ngồi trong bồn thì nước từ nhiều hướng nhịp nhàng phun vào người cô, gột rửa, thi thoảng còn có bong bóng xà phòng xịt ra. Chỉ một lúc sau, cả bồn tắm như biến thành một bồn bong bóng.

Từ đầu đến cuối, Quý Noãn vẫn nằm ngửa bất động, nhìn lên bóng đèn trong phòng tắm, để mặc cho người mình được tắm rửa sạch sẽ.

Sau đó vì rất thoải mái nên suýt nữa cô đã ngủ thiếp đi. Song, cô mới nhắm mắt được khoảng hai phút thì lại có tiếng gõ, giọng anh trầm thấp vang lên: “Đừng ngủ trong đấy.”

Quý Noãn: “…”

Anh lắp máy giám sát trong phòng tắm sao? Sao cô làm gì anh cũng đoán ra được vậy?

Khách sạn này do chính cô chọn, hôm qua Mặc Cảnh Thâm đưa cô từ câu lạc bộ về, là lần đầu tiên anh đến đây, nên không thể có chuyện máy giám sát gì đó được.

Nhưng Quý Noãn vẫn đảo mắt một vòng quanh phòng tắm theo bản năng, sau đó cô đổi nước trong bồn, tắm lại một lúc rồi mới đứng dậy. Nhưng vừa cúi đầu xuống, cô liền nhìn thấy những vết mập mờ trên người mà dù có tắm mấy lần cũng vẫn lưu lại vết tích. Thật sự không biết được đêm qua Mặc Cảnh Thâm biến thái đến mức độ nào. Từ đầu đến chân cô, quả thật không có tấc da thịt nào mà anh không hôn đến!

Lại còn nhân cơ hội cô bị sốt cao, ý thức không được tỉnh táo nữa!

Quý Noãn nghiêm mặt bước chân ra khỏi bồn tắm, một chân cô giẫm lên dép đi trong nhà tắm, chân kia bước lên trước một bước, vươn tay về phía giá để khăn bằng kim loại. Thế nhưng chân cô trượt một cái, cả người ngã “bịch” xuống đất. Cũng may cô phản ứng nhanh, không phải ngã xoạc chân mà hơi nghiêng người ngã ngồi xuống đất.

“A!!!”

Gần như cùng lúc Quý Noãn đau đớn khẽ rên lên một tiếng thì cửa phòng tắm cũng bật mở. Mặc Cảnh Thâm vừa bước vào đã nhìn thấy Quý Noãn trần trụi mặt trắng bệch ngồi dưới đất, có vẻ như bị ngã dập mông.

Anh vội bước đến, cúi người định bế cô lên, song Quý Noãn vừa ôm cái mông đau vừa chỉ tay về phía trước: “Khăn tắm, lấy khăn tắm cho em!”

Mặc Cảnh Thâm tiện tay với lấy khăn tắm trùm lên người cô, ngay lập tức đỡ người cô lên: “Sao vậy? Ngã đau lắm không? Sao chỉ đi tắm thôi mà cũng ngã được?”

Quý Noãn rất muốn nói có phải mình với Mặc Cảnh Thâm xung khắc hay không. Vì sao cô ở Luân Đôn mấy năm, mỗi ngày đều trôi qua một cách yên bình, không hề gặp mấy chuyện mất mặt như thế này. Thế mà cô vừa đứng trước mặt anh thì đã sốt đã ngã. Có phải anh xung khắc với cô không?

“Vừa rồi xà phòng nhiều quá nên bị tràn ra ngoài. Em không để ý, không ngờ mặt sàn trơn như vậy.” Quý Noãn giải thích, tay vẫn che đằng sau, nét mặt chưa hết giận trở nên lúng túng bực bội.

Cô còn có tâm trạng lạnh mặt thì có lẽ ngã cũng không đau lắm. Mặc Cảnh Thâm bế cô lên ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô xuống giường.

Mông Quý Noãn vừa đặt xuống giường thì cô khẽ nhích ra sau một chút. Cô lấy chiếc khăn tắm quấn một vòng đơn giản kín khắp người.

Nhưng khăn tắm có to đến mấy thì cũng chỉ che được từ ngực cô trở xuống. Mấy dấu vết anh lại từ đêm qua trên cổ, trên xương quai xanh, trên bả vai cô cùng với làn da ửng hồng lên vì mới tắm quá lâu lồ lộ toàn bộ ra trước mắt anh.

Quý Noãn bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm một lúc liền bất chợt chỉ vào vali quần áo: “Lấy cho em bộ váy ngủ.”

Anh liếc cái khăn tắm trên người cô: “Em mang theo mấy bộ váy ngủ?”

“… Hai bộ.”

Lập tức Mặc Cảnh Thâm bật cười: “Bộ còn lại chính là cái váy hai dây màu hồng kia phải không?”

Quý Noãn vừa nghĩ đến kiểu dáng chiếc váy ngủ kia thì lập tức câm nín.

Lần đó ở khách sạn Thịnh Đường, anh vừa nhìn thấy chiếc váy ngủ của cô thì thiếu chút nữa đã không kiềm chế được. Nếu không phải hôm đó cô đến ngày thì chắc đã bị anh làm gỏi tại chỗ rồi. Nhưng hôm đó cô cũng đâu tránh được nạn, bị mỏi tay rất lâu mới đỡ đi được.

“Anh thấy, cái ít vải như vậy thì em có mặc hay không cũng như nhau thôi.”

Nhưng cũng hơn choàng khăn tắm như thế này. Cái khăn tắm này cùng lắm cũng chỉ che quá bắp đùi cô một chút.

“Lấy đi! Em muốn mặc!”

Mặc Cảnh Thâm cũng không nói thêm, cô muốn mặc thì cứ để cô mặc. Anh nhẫn nại đi đến vali tìm váy ngủ cho cô. Khi tìm thấy chiếc váy ngủ màu hồng bằng lụa mềm mại thì anh cầm đến cho cô.

“Anh mặc giúp em nhé?”

“Để em tự mặc.” Quý Noãn giơ tay ra.

Mặc Cảnh Thâm đưa váy cho cô.

Quý Noãn cầm được váy thì nhấc chăn lên, mặc váy dưới chăn.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn cô gái nhỏ nấp trong chăn thay váy. Đến khi cô thả chăn xuống, thì chiếc váy ngủ màu hồng đập vào mắt anh.

Nhìn thấy chiếc váy hồng để lộ ra những dấu vết ở xương quai xanh của cô, lông mày anh bất giác giật giật.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 599

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

599: Muốn kiếm cớ, không muốn anh ngủ trên giường cô

 TrướcTiếp 

Thà rằng cô cứ nằm trên giường quấn chăn không để lộ chút nào còn hơn. Chứ cô mặc như vậy, còn để lộ hết đủ loại chứng cứ anh lưu lại trên cơ thể từ đêm qua thì chính là khiêu chiến với sự tự chủ bé tí tẹo của anh khi nhìn cô bị bệnh thiếu điều chết đi sống lại ngay lúc này.

Mặc Cảnh Thâm đưa nhiệt kế cho cô rồi lập tức ngoảnh đầu đi và nói: “Đo nhiệt độ lại đi, không sốt thì không cần uống thuốc nữa.”

Quý Noãn nhận lấy rồi đọc kết quả: “Ba bảy độ.”

Anh ừ một tiếng, không nói thêm, thậm chí còn không nhìn lại cô.

Đúng lúc này điện thoại di động của anh vang lên. Quý Noãn nhân lúc anh đi ra cửa sổ nghe điện thoại thì cũng bước xuống giường, bước đến lấy điện thoại của mình mới được sạc pin. Cô vừa cầm điện thoại đi về giường vừa nghe giọng nói khe khẽ của anh như đang nói chuyện với người bên Mỹ gọi về. Cô nghe thấy anh bình thản trả lời, hầu hết là những chuyện liên quan đến bên Los Angeles.

Bây giờ Quý Noãn mới nhớ ra, Tập đoàn MN dời trụ sở về nước thì thỉnh thoảng chỉ cần qua Luân Đôn xử lý vài chuyện là được. Nhưng trụ sở của Tập đoàn Shine vẫn còn ở bên Mỹ, xét cho cùng Hải Thành cũng chỉ là một chi nhánh thôi. Lần này Mặc Cảnh Thâm về nước cũng đã lâu rồi, nhưng chắc là anh vẫn phải quay về Los Angeles mà phải không?

Lúc trước anh và Mr. Vinse cũng từng trao đổi, Tập đoàn Shine là một tập đoàn có nền móng vững chắc từ mấy chục năm nay ở Mỹ, không giống Tập đoàn MN nói chuyển là có thể chuyển được. Nền móng của Tập đoàn Shine là ở Mỹ, nên đúng là anh không thể lưu lại Hải Thành quá lâu.

***

Trời dần về đêm. Quý Noãn ngồi tựa vào giường mà không thể nào ngủ được, nhất là khi trong phòng cô chỉ có một cái giường lớn, mà đến giờ Mặc Cảnh Thâm không hề có ý định đi về.

Đêm qua anh ngủ trên chiếc giường lớn này, chẳng lẽ đêm nay anh cũng định ngủ lại đây?

Quý Noãn nhìn điện thoại di động, thi thoảng liếc mắt về phía phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong. Anh tắm xong, khi cửa phòng tắm mở ra thì cô mới thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn điện thoại.

Không chờ cô hỏi, anh tắm gội xong thì trực tiếp lên giường.

Tự nhiên như hai người bọn họ vẫn là vợ chồng, chưa hề ly hôn.

Quý Noãn vừa nằm xuống giường thì chợt liếc nhìn đồng hồ, mím môi nói: “Em đói.”

Động tác vén chăn của anh vẫn không ngừng lại, anh nằm sát cô, liếc nhìn cô gái rõ ràng đang kiếm chuyện, nhưng lại không lật tẩy: “Em muốn ăn gì?”

Đúng là trước đó Quý Noãn chỉ ăn ít cháo, mấy thứ đó tiêu hóa rất nhanh. Bây giờ đã gần mười một giờ, cô có kêu đói cũng không hề quá quắt.

“Ăn mì.” Quý Noãn cụp mắt xuống tiếp tục nhìn điện thoại, không nhìn đến anh: “Nếu bây giờ em chỉ được ăn nhẹ thì cũng chỉ có mì là ăn được thôi.”

Anh cầm điện thoại lên: “Anh gọi người đến quán mì gần đây mua cho em một bát.”

“Em không muốn ăn mì bên ngoài.”

“Vậy em muốn ăn mì ở đâu? Của khách sạn à?”

“Em muốn ăn mì anh nấu.”

Anh không lên tiếng, Quý Noãn ngưng lại một chút, liếc sang thì thấy anh đang cúi xuống nhìn cô.

Cô lập tức dời mắt đi, vẫn tiếp tục dán mặt vào xem bộ phim mới công chiếu, thờ ơ nói: “Không được à? Vậy thì thôi.”

“Nếu đây là khách sạn Thịnh Đường thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể bảo họ để dành một căn bếp trống cho anh xuống nấu mì. Nhưng khách sạn này là tự em chọn, anh không biết bây giờ họ có cho anh ra vào bếp của họ không.” Dường như Mặc Cảnh Thâm cũng không có ý định từ chối, giọng nói vừa nhẫn nại vừa dỗ dành, dù cho cô cố ý làm khó hay thách thức thì anh cũng không có ý kiến gì.

“Ờ, thế thôi không ăn nữa vậy.” Giọng Quý Noãn vẫn thờ ơ, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại: “Dù sao em cũng nói đại vậy thôi. Muộn thế này rồi mà còn hành hạ người ta như vậy thì cũng không hay lắm.”

Phim cô mới mở trên điện thoại là của một đạo diễn nổi tiếng, mới bắt đầu đã là cảnh đánh đấm. Quý Noãn xem một lát liền cảm thấy đau đầu, lập tức chuyển sang phim khác.

Giọng anh lại vang lên bên cạnh cô: “Thèm ăn mì anh nấu lắm sao?”

Cô cũng không ngước mắt lên: “Ừ, vốn dĩ đang không thấy ngon miệng, mì gọi về có quá nhiều dầu mỡ, có ngon đến mấy thì cũng không quen.”

Anh không nói gì nữa, nhưng Quý Noãn cảm nhận được anh vén chăn bước xuống giường.

Giường chỉ còn lại một mình cô nằm, lúc này ánh mắt cô mới nhìn theo bóng lưng của anh, thấy anh đi thay quần áo. Chẳng lẽ anh muốn đi nấu mì cho cô thật sao?

Thật ra thì cô chỉ muốn kiếm cớ, không muốn anh ngủ cùng cô trên giường.

Nhưng đúng là cô hơi đói.

Mặc Cảnh Thâm biết thừa cô đang cố tình hành hạ anh, cũng đang cố tình muốn tách anh ra. Quý Noãn nhìn thấy anh thay sơ mi quần âu thì lập tức thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem phim trên điện thoại. Cô thầm thắc mắc, khách sạn này không giống khách sạn lớn như Thịnh Đường, lại càng không phải khách sạn được Tập đoàn Shine đầu tư, không dễ gì mà yêu cầu người ta sắp xếp một phòng bếp trống cho anh.

Cô nghĩ vớ nghĩ vẩn không bao lâu thì anh đã đi ra cửa. Trong phòng lập tức im ắng, tiếng phim trên điện thoại của cô vang hẳn lên.

Quý Noãn thấy bỗng dưng mình trở thành một đứa trẻ con rất ngây ngô, đến cả cách phát tiết cũng ngây thơ, nhưng cô lại không kiềm chế được.

Đoán chắc Mặc Cảnh Thâm phải mất một lúc nữa mới về, Quý Noãn đặt điện thoại xuống, bước xuống giường đến chỗ vali tìm ít kem dưỡng da. Sau đó cô cẩn thận xoa kem dưỡng da lên hết chỗ da lộ ra bên ngoài váy ngủ. Những chỗ nào có dấu vết mập mờ tím hồng đều bị cô chà xát thêm vài cái, hi vọng mấy vết này có thể mau tan. Nếu không thì cô cũng không thể cứ mặc quần áo dài tay cao cổ khi thời tiết mới chớm Thu được. Hơn nữa, nhiệt độ ở Hải Thành không thấp như Bắc Kinh mà vẫn còn hơi nóng. Sau khi cô quay về thì cũng không thể không đi gặp người khác.

Xoa đến nửa ngày, da cũng đỏ ửng lên thì cô mới cau mày quay về giường. Da cô bây giờ thật sự chỉ hơi mạnh tay một chút là đã để lại dấu vết, chẳng trách đêm qua anh như bị ma ám, liên tục phóng túng trên người cô.

Quý Noãn sầm mặt quay về giường, vén chăn lên chui vào. Mặc kệ bây giờ Mặc Cảnh Thâm đi ra ngoài mua mì hay nấu mì, cô cứ cầm điện thoại lên xem phim tiếp, tránh cho đầu óc nghĩ vơ vẩn lan man sang chuyện khác.

Chợt điện thoại di động trong tay cô khẽ rung lên. Quý Noãn dừng một chút, tắt phim đi, mở WeChat ra nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm hỏi: “Em muốn ăn mì gì?” 

Quý Noãn trả lời: “Có sẵn hải sản không? Mì hải sản cũng được.”

Dù sao thì nấu càng lâu càng tốt.

Anh gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói trầm thấp nhẫn nại: “Mới hạ sốt xong, không ăn được hải sản, đổi món khác đi.”

Quý Noãn tỉnh bơ nhắn lại: “Được, tùy anh.”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 600

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

600: Thật sự muốn anh dùng miệng mớm cho em ăn sao?

 TrướcTiếp 

Sau đó điện thoại cũng im lìm, Quý Noãn lại liếc mắt nhìn tên và hình đại diện của Mặc Cảnh Thâm.

Không phải anh vẫn định dùng ảnh của cô làm hình đại diện đấy chứ?

Thật ra mà nói thì bức ảnh này cũng rất đẹp.

Tuy trong ảnh có cô, nhưng cũng không phải kiểu ảnh chụp tự sướng chán ngắt tầm thường, mà có vẻ như đây là ảnh chụp phong cảnh ngoài xe, rồi lại chụp trúng luôn người ngồi trong xe. Lúc đó Quý Noãn đang nói chuyện với anh nên nét mặt rất tự nhiên. Khi nói chuyện, mặt cô cũng không có vẻ chán ghét mà thậm chí ánh mắt còn thoáng tia vui vẻ.

Nhìn lại thì đúng là rất tự nhiên.

Cô nhìn hồi lâu, chợt tự nhận ra mình đang nhìn hình đại diện của Mặc Cảnh Thâm mà tự luyến, nên lập tức thoát khỏi WeChat, xụ mặt tiếp tục xem phim.

Cô xem chưa hết nửa bộ phim thì Mặc Cảnh Thâm đã về.

Thấy anh quay về, Quý Noãn lập tức liếc mắt đến bát mì nóng hổi trong tay anh, lại còn là một bát mì rất lớn, như thể anh sợ cô nói không đủ ăn nên nấu đến hai phần mì vậy.

Mặc Cảnh Thâm để mì lên bàn rồi ra ngoài lấy chiếc bát con vào, đặt đũa sang bên cạnh, gắp chút mì bỏ vào bát con rồi đảo mắt nhìn về phía Quý Noãn vẫn đang ngồi im trên giường: “Chẳng phải em đói thèm ăn mì sao? Đến đây.”

Quý Noãn vẫn ngồi im trên giường, thờ ơ nói: “Không còn sức xuống giường để ăn.”

Anh nhìn cô, đón nhận ánh mắt cô đang nhìn mình. Lúc cô chợt nhận ra có phải anh muốn bế cô sang đó không, đang tính toán chi bằng để tự mình đi đến, thì anh đã cầm bát đũa đến ngồi bên mép giường, kiên nhẫn gắp mì đút đến miệng cô: “Ăn đi.”

Quý Noãn nhìn anh, mím môi không há miệng ra.

Cặp mắt thanh tao đen láy của anh hơi nhíu lại: “Sao hả? Nửa đêm bắt anh đi ra ngoài nấu mì cho em, bây giờ nấu xong rồi, cũng đút đến tận miệng em rồi mà định không ăn sao? Hay muốn anh dùng miệng mớm cho em ăn?”

Quý Noãn nhìn mì trong tay anh: “Anh làm thế nào để người ta nhường phòng bếp không cho anh?”

Nét mặt anh vẫn không thay đổi, anh nhẫn nại thả sợi mì vào trong bát, nhúng chút nước, vẫn giữ gắp mì: “Có tiền thì có thể sai ma sai quỷ, huống hồ chỉ là mượn cái bếp thôi.”

Quý Noãn không trả lời.

Được lắm, đúng là dùng cách trực tiếp nhất.

Cô mấp máy môi, thấy anh đã gắp mì đến tận miệng cô, hơn nữa cũng đã giữ tay cả nửa ngày rồi, nên cô buộc phải nuốt miếng mì vào.

Thật là ngon.

Thậm chí còn cực kỳ ngon.

Thấy cô ăn có một miếng mà trệu trạo nhai nửa ngày trong miệng, rõ ràng có thể nuốt được rồi mà vẫn không chịu nuốt, dáng vẻ uể oải làm anh phải nhướng mày: “Sao hả? Mùi vị không ngon à?”

Quý Noãn dối lòng đáp lại: “Đúng là không ra gì.”

Anh cười khẩy, không thèm để ý lời của cô, lại đút tiếp: “Ngon hay không cũng phải ăn, nếu không lại phải để bụng rỗng đến tận sáng mai.”

“Em mới nói là em muốn ăn mì hải sản mà.” Quý Noãn vừa há miệng ăn mì vừa lúng búng nói.

“Thứ nhất, bây giờ em không thể ăn mì hải sản được, ngày mai chắc chắn không còn sốt nữa thì mới được ăn. Khi ốm, cần phải kiêng gì thì nhất định phải kiêng. Thứ hai, giờ này rồi, em cho rằng nguyên liệu trong nhà bếp còn tươi nữa sao? Tươi nhất thì cũng phải đặt trong tủ hai mươi tư giờ rồi.” Nét mặt anh lạnh nhạt: “Muốn ăn hải sản thì chờ vài ngày nữa đi ra đảo ăn, bây giờ không vội.”

Ai muốn đi đảo với anh.

Quý Noãn cúi đầu ăn mì, không thèm để ý đến anh.

Thật ra thì bát mì này cực ngon.

Sao Mặc Cảnh Thâm lại không biết cô gái nhỏ bây giờ miệng nói một đằng mà tim nghĩ một nẻo. Nhưng cũng vì đêm qua anh bắt nạt cô quá, vốn tính cô đã bướng bỉnh, hiện giờ lại càng khó lay chuyển, cô sẽ không dễ gì nhân nhượng.

Dù sao cũng chính anh bắt nạt cô trở nên như vậy, bị sai khiến thế này cũng không có gì quá đáng.

“Không thiếu đâu, vẫn còn.” Anh nhắc nhở.

Quý Noãn đang nuốt miếng mì thì đột nhiên khựng lại. Vừa rồi rõ ràng cô nói mì không ngon, thế mà bây giờ quả thật đang rất hưởng thụ. Anh đút miếng nào, cô ăn miếng đó, hút vài miếng mà đã hết nửa bát mì.

Cô chợt quay mặt đi: “Không ăn nữa.”

“Chẳng phải em đói bụng sao? Mới ăn được vài miếng thôi mà?”

“Không ăn nữa.”

“Đừng làm loạn nữa, ăn hết đi, hiếm khi thấy ngon miệng thì phải ăn nhiều một chút.”

Quý Noãn lùi về giữa giường, lấy chăn phủ lên đùi, cầm điện thoại lên định xem tiếp.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô vài giây rồi đặt chiếc bát trên tay xuống. Động tác của anh không mạnh nhưng để lộ ra hơi thở lành lạnh nặng nề: “Quý Noãn.”

Anh nhìn cô, điềm tĩnh gọi tên cô: “Anh biết bây giờ em đang giận, đêm qua thật sự anh không kiềm chế được, nhưng nguyên nhân dẫn tới chuyện đêm qua thì có vẻ như không phải chỉ do một mình anh. Em uống say đến như vậy mà lại đi tắm mưa. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của em đều làm anh mất đi suy nghĩ khách quan và lí trí. Bây giờ anh có thể nhường nhịn, chiều chuộng em, em muốn ăn thì anh đi nấu. Mì anh nấu rồi, có ngon hay không thì em vẫn phải ăn hết cho anh, không được làm khổ dạ dày của mình.”

Thấy cô vẫn ngồi im cắm cúi nhìn điện thoại, anh vươn tay ra nắm cằm cô, giọng nói hơi chậm lại: “Thật sự muốn anh dùng miệng mớm cho em ăn sao?”

Quý Noãn còn chưa lên tiếng thì anh đã cụp mắt nhìn cô: “Tính khí của em bây giờ thật không khác gì ngày trước, vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố.”

Cô thoáng yên lặng một lát rồi mới nhìn anh: “Trước đây chẳng phải anh đã bảo em đừng tiếp tục khoác cái mặt nạ dịu dàng thấu hiểu đấy sao? Lúc trước em như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy. Giang sơn dễ đổi, câu này không hề sai, tính tình của em thật sự chính là như thế. Tấm mặt nạ Quý Noãn vẫn luôn ăn nói làm việc dè dặt châm chước vì để níu giữ anh và cuộc hôn nhân kia đã không còn nữa rồi. Em chính là em. Dù sao giữa anh và em cũng không có gì phải che giấu. Anh đã từng nói vì không muốn ly hôn nên em mới giả vờ trước mặt anh. Bây giờ em sống một mình rất tốt, thì anh lại nói tính khí em không tốt. Mặc Cảnh Thâm, anh cho rằng em là cục đất sét để mặc anh nhào nặn, anh muốn em tròn thì em sẽ tròn, anh muốn em vuông thì em sẽ vuông sao?”

Cô nói liền một tràng nhưng anh chỉ cười khẽ, lại bê bát mì lên: “Bây giờ đâu chỉ mình tâm trạng em không tốt, em còn dùng tất cả những lời anh từng nói để đâm lại anh. Nếu lúc đó anh cố ý tổn thương em thật, thì chắc bây giờ lúc nào em cũng có thể kề dao vào cổ anh đòi chém đòi giết.”

Quý Noãn liếc mắt nhìn anh một cái.

Cũng không đến nỗi đòi chém đòi giết.

Nhưng nếu không có câu chuyện về số mạng, nếu không phải anh thật sự tính toán vì cô, thì bây giờ nhất định cô sẽ giữ khoảng cách với anh, cả đời sẽ không bao giờ đi Bắc Kinh công tác cùng anh. Nếu không còn cách nào khác thì cô sẽ quay về Luân Đôn, cùng lắm thì cả đời này không gặp lại nhau nữa.

Suy đi tính lại, con người mưu mô sâu xa như Mặc Cảnh Thâm mà lại kể toàn bộ mọi chuyện cho cô nghe, chắc có lẽ cũng để phòng trường hợp cô né tránh anh quá xa mà thôi.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh