Chương 19: Câu chuyện thám hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạch Trà nấu xong bữa tối, mở cửa phòng Tống Ngôn bước vào. Anh thấy Tống Ngôn như một bước tượng đang ngồi trên giường, không động đậy lấy một chút mà miên man suy nghĩ, trên mặt hiện rõ sẻ ưu sầu hiếm thấy. Bạch Trà nhẹ nhàng tiến lên chỗ Tống Ngôn, ngồi đối diện cậu giơ tay xoa xoa mấy cọng tóc khó chịu đang dựng ngược lên trên đầu cậu mà dịu dàng hỏi: " Em sao thế, có chuyện gì không vui sao?"

Tống Ngôn nhìn anh một cái, ánh mắt đượm buồn. Cậu lắc lắc đầu rồi xà vào lòng anh dụi dụi mấy cái như muốn anh ôm mình.

Bạch Trà cảm thấy, từ khi về nhà cậu đến giờ tâm trạng Tống Ngôn đã thay đổi theo hướng tích cực rất nhiều, cậu cởi mở hơn, nhiệt tình hơn. Chính những điều ấy cũng khiến Bạch Trà nhẹ lòng hơn hẳn, anh cứ nghĩ sau này Toóng Ngôn sẽ bài xích anh. Dù mang cho mình danh nghĩa vợ chồng nhưng cậu đối với anh cũng chỉ là miễn cưỡng.

Nhưng sau khi thấy những hành động của cậu hôm nay, anh cũng thả lỏng hơn hẳn, ít nhất anh biết từ khi Tống Ngôn chấp nhận anh, cậu cũng đã mở lòng với anh. Chính những hành động tưởng chừng quá đỗi nhỏ bé ấy lại đem lại cho anh một sức mạnh, một niềm lớn lao. Anh muốn sau này chính là người luôn ở phía sau bảo vệ cậu, muốn mình trở thành một cánh tay vững chãi để cậu dựa dẫm như lúc bây giờ.

Bạch Trà nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, tay còn lại xoa xoa lưng cậu như dỗ dành một chú mèo con. Mặt Tống Ngôn vùi vào ngực Bạch Trà hít thở lấy mùi hương cơ thể vốn có của anh. Cậu cũng đã quen với cái lạnh của Bạch Trà, lúc nào anh ôm cậu cũng như thế, lạnh thấu xương. Nhưng lúc nào cũng kèm theo một sự ấm áp tận sâu trong tim anh dành cho cậu, lặng lẽ chậm rãi sưởi ấm tận sâu trong trái tim cậu. Cho cậu cảm thấy thế nào là được dỗ dành, được dựa dẫm, được vỗ về.

Bạch Trà ôm cậu một lúc lâu, anh cúi đầu nhìn xuống cái băng keo hình người đang dán lên mình. Tống Ngon nhỏ nhắn nép mình vào ngực anh, nhìn xuống một lúc lâu anh cũng chỉ thấy cái đầu đang xù lên của cậu. Mấy cọng tóc khó chịu dựng đứng lên, đâm vào cằm anh.

Anh nhẹ nhàng vỗ về cậu rồi lại hỏi: " Em buồn hử?"

Tống Ngôn vẫn như cũ, nép trong ngực anh. Cái đầu gật gật biểu thị sự đồng ý, cậu lại im lặng hồi rồi mới ngập ngừng cất tiếng. Cậu ôm anh, vừa ôm vừa kể chuyện ngày xưa của mình và Thiên Dương cho anh nghe, cậu cũng kể chuyện Thiên Dương từng thích mình. Bạch Trà im lặng lắng nghe cậu kể từng chút từng chút một, cả về quá khứ đến hiện tại.

Lúc kể xong Bạch Trà mới lên tiếng hỏi: " Vậy nên em sợ, hắn ta không thích anh có đúng không?"

Tống Ngôn rầu rĩ gật đầu, không những cậu sợ hắn ta ghét anh mà còn sợ Thiên Dương sẽ làm cách gì đó khiến cậu và anh cách xa mãi mãi. Bởi trước kia, trong một lần lên núi vào mùa hè Thiên Dương đã vô tình gặp được một ông thầy trừ tà có tiếng đang sống ẩn dật trên núi. Chính người thầy đó thấy hắn cũng có duyên, lại thêm tài ăn nói vốn có của mấy đứa học Luật nên trong hai tháng hè sống trên núi. Thiên Dương cũng đã học được không ít những kiến thức thú vị về tâm linh.

Thậm chí, trước kia ở trường cậu từng rộ lên một tin đồn ' nhà vệ sinh nam ở tầng ba có ma', mọi người biết được chuyện đó là do hôm trước có một bạn lớp kế bên vì để quên quyển sách ở đây mà phải chấp nhận lên trường vào lúc 7 giờ tối. Nhưng đúng lúc chuẩn bị bước vào lớp để quyển sách trong hộc bàn, thì nhà vệ sinh kế bên lại phát ra tiếng nói chuyện rôm rả của các bạn học sinh khác. Nhưng rõ ràng đã là 7 giờ tối, trước khi lên lớp thì cũng chỉ có bác bảo vệ già bên dưới. Bác còn nói mau mau lấy nhanh để bác còn về nhà.

Vậy những tiếng nói ấy là của ai?? Do người bạn kia quá hiếu kì mà bước vào nhà vệ sinh, nhưng tuyệt nhiên trong đó không có bất kỳ ai. Cứ nghĩ mình nghe lầm rồi, thì cánh cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại ngay trước lúc cậu ta định đi ra. ñ

Cậu ta hoảng loạn định mở cửa ra thì không được, đang rơi vào tuyệt vọng cậu ngeh đằng sau mình có giọng cười của một cậu thanh niên trẻ. Cậu ta quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy một bóng người mặc quần tây áo sơ mi trường mình đang đứng đó. Lưỡi cậu ta thè dài ra, cổ thì nghẹo sang một bên. Cái bóng ma ấy nhìn cậu ta rồi mỉm cười tiến đến. Bạn học kia hoảng sợ la hét thất thanh, thì ngay lúc đó cách cửa nhà vệ sinh được mở bật ra. Bác bảo vệ đang cầm cây đèn pin tiến vào, bảo cậu mau mau về nhà, trời tối rồi đừng ở đây nữa.

Đến lúc ấy cậu ta mới lấy lại được nhận thức, cậu vội vàng chạy vào lớp lấy sách rồi theo sát chân bác bảo vệ không rời một bước. Sau ngày hôm ấy cậu ta đem chuyện này kể cho mọi người, có người tin những cũng có người không. Nhưng cũng từ ngày hôm ấy, cậu ta cứ như một người khác, cậu ta hay bảo nhìn thấy những cái bóng trắng khắp trường mình. Rồi hay tự cười như điên như dại trong phòng khiến ai cũng hoảng sợ.

Nhưng đa số phần lớn mọi người tin những gì cậu ta nói. Bởi trước kia trong tường cậu có một vụ án rất khủng bố, một học sinh nam thắt cổ trong nhà vệ sinh do quá áp lực học hành. Cậu ta đến trường vào nửa đêm, rồi mang dây thừng thắt cổ ngay trong nhà vệ sinh. Mọi người vẫn còn nhớ như in cái cảnh đó, mặt anh ta hướng ra ngoài đối diện trược tiếp với mọi người, cái cổ gãy bị nghẹo sang một bên, lưỡi thì thè ra do bị thắt cổ.

Ngay sau khi chứng kiến cảnh tượng đó, nhà trường đã ngay lập tức đóng cửa nhà vệ sinh và gọi cho cảnh sát đến thu dọn hiện trường. Trong năm học đấy cũng có không ít bạn học chuyển đi do quá sợ hãi, sau vụ án hôm đó thêm với lần chứng kiến tận mắt của cậu bạn này. Nhà trường đã ngay lập tức đóng cửa nhà vệ sinh và niêm phong lại, cấm không cho học sinh nào lại gần.

Có người vẫn nghĩ là trò đùa mà tên kia bày ra, nhưng khi thấy ngay cả trường học cũng cấm học sinh đi vào nhà vệ sinh tầng ba đó thì mọi chuyện trở nên áp lực hẳn. Để kiếm chứng truyện đó ngay lập tức trong đêm ấy, Thiên Dương đã dắt cậu lên trường. Hai người trèo hàng rào, lên thẳng tầng ba để xem xét.

Tống Ngôn vẫn còn nhớ như in cái ngày hôm ấy, đêm khuya cũng gần 12 giờ đêm. Hai người vào trường, rõ ràng trước khi vào trường, đứng ở ngoài hàng rào cậu còn than thở thời tiết dạo gần đây quá oi bức. Cho đến khi vào trường, không khí lại thay đổi một cách đột ngột. Trong trường ấy thế mà lại mát mẻ hơn ngoài kia rất nhiều.

Bước chân đến cầu thang tầng 3, khi ấy cậu mới tự mình cảm nhận được thế nào là cái rét thấu xương. Không biết ở đâu những trận gió cứ rít gào trên tầng ba, những trận gió lớn làm cho chao đèn được gắn trên hành lang lối đi cứ chao đi đảo lại, phát ra tiếng lộc cộc khi chạm vào trần nhà. Cái ánh sắng lắc qua chỗ này rồi lại lắc qua chỗ kia, cứ như chỉ một lát sau sẽ tắt ngúm không một dấu vết.

Tống Ngôn lấy hai tay ma sát với nhau tạo ra chút nhiệt cho bản thân, xoa xoa cánh tay đã lạnh đến nổi da gà, kéo chặt vạt áo khoác, đút bàn tay đã cạnh đến cóng vào túi áo.

Tay chân cậu run lên vì lạnh, cái lạnh thấu vào da thịt làm cho đầu óc cậu càng trở nên mụ mị. Cậu đi sát vào Thiên Dương mong muốn tìm chút hơi ấm từ người hắn, Thiên Dương thấy thế thì kéo tay cậu lại mà nắm lấy. Hai người lại cùng nhau sóng vai tiến về phía trước.

Trên hàng lang các phòng học đều đã được đóng kín cửa, cài chốt cẩn thận. Riêng chỉ có phòng học cuối cùng ngay gần nhà vệ sinh tầng ba thì không như thế. Cậu cứ nghĩ mắt mình hoa rồi, rõ ràng ngay trước khi về nhà cậu còn đi qua lớp học này. Cậu tận mắt thấy cánh cửa phòng học cuối cùng đã đóng, ấy thế mà tại sao giờ đây nó lại mở. Không phải mở hé do quên gài chốt mà mở một cách quang minh chính đại. Hai cánh cửa mở to ra như giang tay chào mừng hai cậu đến vậy.

Trong lòng Tống ngôn cũng thầm sợ hãi, cậu nắm chặt lấy bàn tay của Thiên Dương. Bàn tay của cậu đổ ra chút mồ hôi lạnh do căng thẳng, Thiên Dương nắm lấy tay cậu siết chặt như trấn an.

Hóa ra không chỉ nhà vệ sinh cuối dãy có chuyện mà ngay cả lớp học cuối dãy cũng có chuyện nốt. Điểm lại các tin đồn trước đây, tù khi cậu vào học ở trường này đến giờ hình như cũng có nghe qua một vụ về lớp học cuối dãy này. Nếu cậu nhớ không nhầm, ở lớp học này có một cô giáo vô cùng xinh đẹp. Nhưng do quá xinh đẹp nên đã bị một học sinh lớp 12 cưỡng hiếp, sau khi cưỡng hiếp xong tên kia còn giết luôn cô gái ở trong chính căn phòng này, sau đó đem xác chôn ở ngay gốc cây hòe sau trường.

Mọi chuyện chỉ là đồn đoán không có căn cứ, bởi nếu chắc cô giáo bị một học sinh nam cưỡng hiếp thì chắc chắn có gian tình ở đây. ở trường không phải cứ đánh trống là mọi người ra về hết, vẫn có những thầy cô chấm thi lâu lâu vẫn ở lại trường, còn có một số lớp học thêm được học ngay tại trường này. Nên nói học sinh nam cưỡng hiếp cô giáo ở đây vẫn có khá nhiều chi tiết đáng ngờ.

Như làm sao biết chắc chắn đó là một sinh nam lớp 12 chứ không phải một thầy giáo nào đó, hay sau khi tiến hành giết cô giáo kia ngay tại lớp học này thì phải làm sao để chùi rửa hết tất cả vết tích. Ngoài ra vẫn còn một câu hỏi vô cùng lớn đối với tất cả mọi người, cây hòe sau trường đã bị chặt đi vài chục năm về trước làm gì còn cây hòe nào khác???

Hay...ở đâu đó trong trường sân sau vốn không phải là sân sau??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro