chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Niên mang theo giỏ vải và hai bát chè đậu xanh nấu lúc trưa tới bệnh viện, quen đường tìm phòng bệnh 106. Cửa đang mở, bên trong có tiếng nói chuyện vọng ra, khi sắp tới cửa thì nghe được một câu: "Thực ra là ông cùng anh trai người đó làm..."

Bước chân cô dừng lại.

Hai người họ hình như đang nói chuyện riêng, cảm thấy có chút không đúng lúc.

Cố Niên đang do dự, không ngờ là đúng lúc này Trình Lập Học nghiêng đầu, thấy được cô bé đang đứng ở cửa, "Cố...Cô gái nhỏ, sao cháu lại tới đây?"

Ánh mắt Trình Ngộ Phong cũng đặt trên người cô.

Trước ánh mắt như vậy, Cố Niên không rõ biểu hiện trên mặt anh như vậy là ý gì, chỉ cảm thấy ánh mắt của anh nhìn cô có chút sâu, cô chớp mắt một cái rồi nói: "Cháu đến để đưa vải thiều ạ."

Trình Lập Học vội vàng mời cô vào trong ngồi.

Trình Ngộ Phong nhận giỏ gỗ từ tay cô, bên trong ngoại trừ có vải còn có hai bát chè đậu xanh, mềm và nhỏ như hạt cát, nhìn qua là biết tốn không ít tâm huyết vào đây.

Cố Niên ngay ngắn ngồi trên ghế, nhìn Trình Lập Học tự giới thiệu sơ qua về mình, lại đem sự việc về quả vải kể ra, Trình Ngộ Phong lặng lẽ đứng im bóc vải.

Trình Lập Học cười hòa nhã hỏi cô: "Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cố Niên ngoan ngoãn trả lời: "Sang tháng sau là cháu tròn 18 ạ."

"Đang học trung học?"

"Vâng, cháu học tại trường cao trung Đào Nguyên năm hai." *
*Cao trung: Bên mình là trường cấp 3, bên đó cao trung có 3 năm, ở đây năm 2 là lớp 11.
Cố Niên nhớ tới lần đầu gặp ông, tò mò hỏi: "Ông có phải trước kia là người trấn Đào Nguyên không ạ?"

Trình Lập học ngẩn người: "Không phải, ông từ thành phố A tới đây."

...

Một già một trẻ nói chuyện với nhau, Trình Ngộ Phong đã bóc được một đĩa vải, dùng khăn ướt lau tay sạch sẽ rồi đem đĩa vải bưng tới, đặt ở cái bàn nhỏ trước mặt Cố Niên, "Ăn đi."

Cố Niên đáng ra muốn nói "Không cần, tôi đã ăn rồi", lại suy nghĩ vì đây là chính tay anh bóc, thế là đưa tay cầm lên một quả, "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo như vậy". Trình Lập Học cũng cầm lấy một quả vải.

Quả vải đầy thịt và mềm mại, ăn vào miệng rất ngọt, còn lành lạnh, ông nhịn không được ăn thêm quả nữa, đang muốn lấy quả nữa, bị Trình Ngộ Phong ngăn lại.

"Ăn vải nhiều sẽ bị nóng."

Trình Ngộ Phong từ trên bàn bưng một bát chè đậu xanh đưa cho ông: "Uống cái này sẽ tốt hơn."

"Cố Niên", Trình Lập Học quay qua hỏi, "Đây cũng là cháu mang tới à?"

"Đúng ạ", Cố Niên cười cười, "Chè đậu xanh vừa có thể làm món tráng miệng lại giải nhiệt, cho nên cháu mang tới."

Thật là một cô gái nhỏ chu đáo, biết điều lại hiểu chuyện quá.

Đáy mắt Trình Lập Học thoáng qua một tia cảm xúc kỳ lạ khó phát hiện được, rất nhanh lại dùng ý cười che đậy: "Vậy ông cần phải nếm thử."

Cố Niên thấy ông uống một ngụm rồi dừng lại, có chút thấp thỏm hỏi: "Uống không ngon ạ?"

"Không, ngon lắm."

Rất nhanh bát chè đậu xanh đã được Trình Lập Học uống hết.

Cố Niên ầm thầm thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt rơi vào đĩa vải trên bàn, anh bóc vải rất cẩn thận, thịt quả vải sạch sẽ, không giống như cô mỗi lần ăn vải đều rất gấp gáp, tấm màng mỏng bên ngoài bóc không hết, khi ăn vào có chút đăng đắng.

Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện thêm một bàn tay trắng thon dài.

Là tay Trình Ngộ Phong.

Hai ngón tay anh cầm lên một quả vải, có thể cảm nhận được một chút lành lạnh, đây là lần đầu tiên anh được ăn vải ngâm trong nước giếng,hương vị rất ngon, là tâm ý của một cô nhóc thuần khiết mộc mạc.

"Tôi không có lừa anh chứ, làm cách này có phải là vải sẽ ngon hơn không?"

"Ừm", "Trình Ngộ Phong giơ nhếch lên khóe miệng "Đúng vậy."

Cố Niên đắc ý cong đôi mắt lên cười.

Thời gian qua đi, qua cửa sổ thấy hoàng hôn dần buông xuống.

Bệnh nhân nam gãy tay giường bên cạnh đi làm kiểm tra xong về, hùng hùng hổ hổ đi vào, theo sau anh ta là một người phụ nữ trẻ, chắc là vợ anh ta, hốc mắt hồng hồng, giống như là vừa khóc xong.

Người đàn ông vừa vào tới cửa phòng, cũng mặc kệ trong phòng bệnh còn những người khác, mắng chửi người làm anh ta bị thương rồi phớt lờ anh ta. Lại chửi bác sĩ, y tá, chửi cho đến khi miệng lưỡi khô, dứt khoát ngồi xuống giường, hai chân gác lên cái ghế tựa gần đó, há mồm chờ vợ mình chuẩn bị cơm nước.Người phụ nữ nhìn mọi người rồi xin lỗi, xoay người cầm bình nước, rót nước ra cốc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Niên lặng lẽ nắm chặt bàn tay rồi lại buông ra.

Cô lo lắng Lộ Chiêu Đệ về nhà muộn sẽ bị mợ mắng, thế là đứng lên muốn đi về.

Trình Ngộ Phong tiễn cô.

Hai người đi tới cổng viện, Cố Niên dừng lại: "Tới chỗ này thôi ạ"

Trình Ngộ Phong đưa giỏi gỗ cho cô, nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngày mai chúng tôi phải đi."

Nhanh như vậy sao?

"Điều kiện bệnh viện ở đây không tốt như ở thành phố A."

Trình Ngộ Phong biết cô hiểu lầm, anh dự định ngày mai sẽ mang ông tới bệnh viện trung tâm thành phố S làm kiểm tra, có thể sẽ ở lại thành phố S hai ngày, chờ cho vết thương của ông hồi phục hơn rồi mới về thành phố A.

Nhưng mà anh không có giải thích với cô.

Cố Niên lại hỏi: "Mọi người đi vào sáng mai?"

Trình Ngộ phong "Ừ" một tiếng.

Thế này thì...

Ngày mai cô phải đi học, tới cả buổi trưa cũng không rảnh.

Cố Niên nghĩ nghĩ. Rõ ràng chỉ là một cuộc gặp gỡ như bèo nước gặp nhau, cũng không cần đi từ biệt, đúng không? Mày so với những người khác may mắn hơn rất nhiều, ít ra còn có cơ hội tự mình nói với anh một tiếng cảm ơn, còn được ăn vải do anh bóc...

Nhưng mà vẫn có chút buồn.

Có lẽ là sau này không còn gặp nhau được nữa, trong đoạn thời gian sau, chắc là không có dịp gì để đi máy bay.

"Một đường thuận..." Cố Niên hít hít cái mũi, nàng ban đầu muốn nói là thuận buồm xuôi gió, đột nhiên lại nghĩ anh là phi công, lại nói, "Một đường thuận lợi, hi vọng ông của anh nhanh chóng hồi phục."

Trình Ngộ Phong trầm mặc nhìn cô.

Trên đỉnh đầu truyền tới âm thanh "rầm rập", Cố Niên ngẩng đầu, nhìn thấy có máy bay bay qua, đằng sau còn kéo theo một vệt mây dài, toàn thân cô cứng đờ, là phản xạ có điều kiện.

Biến hóa nhỏ này không qua mắt được Trình Ngộ Phong, nhìn thẳng vào mắt cô: "Cố Niên, lần trước em làm cách nào từ thành phố A trở về?"

Sao đột nhiên lại hỏi tới vấn đề này?

"...Ngồi, ngồi xe lửa."

"Có phải em sợ đi máy bay?" Trình Ngộ Phong hỏi trúng tim đen.

"Không phải!" Cố Niên vội vàng phủ nhận, "Chỉ có một chút sợ thôi..."

Bóng ma tâm lý.

Bất cứ ai lần đầu tiên đi máy bay, gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy, sau này dù có bao nhiêu lần đi máy máy bay trong lòng vẫn còn sợ hãi chứ? Hơn nữa, sau khi chuyến bay 1303 phải quay lại nơi cất cánh, bởi vì sợ bỏ lỡ cuộc thi, cô không phải cũng đã ngồi chuyến bay sau đó an toàn tới thành phố A sao?

Mặc dù một đường đi này thấp thỏm lo sợ.

Sau khi từ thành phố A trở về, nhân viên công ty hàng không Chiêu Viễn còn liên lạc với cô, nói là muốn cung cấp một khóa trị liệu tâm lý miễn phí, có thể Cố Niên thấy không có gì đáng lo vì vậy cô từ chối.

"Vậy...", Trình Ngộ phong dụ dỗ, "Em vẫn còn sợ hãi?"

Cố Niên rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt của anh.

"Mang điện thoại di động không?"

???...

"Có ạ". Cố Niên lấy điện thoại di động ra.

"Số điện thoại của em là gì?"

Cô vẫn chưa hiểu ra vấn đề: "159****9798"

Mấy giây sau.

Điện thoại di động vang lên, Cố Niên nhìn thấy trên màn hình hiện một dãy số lạ, thuộc thành phố A.

Đây là số điện thoại của anh?

Cố Niên đứng phát ngốc, phía sau cô, rất xa đó là chân trời, ánh hoàng hôn rực sáng, gió thổi bốn phương tám hướng, thổi những chiếc lá cây rì rào rung động, cũng thổi vào mái tóc đen dài của cô.

Trình Ngộ Phong yên lặng nhìn cô gái nhỏ trước mắt, chính là hương vị của thanh xuân, dù chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn giản cùng quần jeans, cũng không thể che đậy được khuôn mặt tươi tắn kia, nhất là lúc cô cười lên...

"Đây là?"

"Số điện thoại của tôi," Trình Ngộ Phong thu hồi tâm tình, giọng nói không nóng không lạnh, "Sau này tôi sẽ đích thân theo dõi và kiểm tra tình trạng tâm lý 'sợ bay' của em."

Cố Niên không dám tin mở to đôi mắt, cảm thấy giống như đang mơ, cô còn tưởng là sau này sẽ không đượp lại nữa, làm sao mà tự nhiên lại có cách liên lạc với anh?!

Lại còn theo dõi và kiểm tra, tức là...

Trái tim của cô không khống chế được mà đập thình thịch thình thịch, trong lỗ tai dường như tất cả đều là tiếng tim đập.

"Trời sắp tối rồi, mau về đi." Trình Ngộ Phong nhìn sắc trời, lại dặn dò thêm một câu "Trên đường chú ý an toàn."

"Biết rồi ạ" , Cố Niên đáp lại, đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu hướng anh phất phất tay, cười rộ lên lộ hiện ra hai núm đồng tiền, "Cơ trưởng hẹn gặp lại."

Cô chạy một mạch về nhà, về tới nhà vịn vào cửa thở hồng hộc, Lộ Chiêu Đệ nghe thấy tiếng động vội chạy ra, nhìn như sắp khóc, "Sao mà lại muộn thế! Tớ nghe được tiếng mẹ đang gọi tìm tớ."

"Xin lỗi, thật xin lỗi!" Cố Niên luôn miệng nói xin lỗi, "Cậu mau về đi."

"Bà còn ngủ, nguyên liệu tớ đã giúp cậu xử lý qua, tùy cậu muốn nấu gì, đừng có bỏ bữa tối." Lộ Chiêu Đệ nói xong, rất lưu loát leo tường nhảy sang bên kia.
Không bao lâu, sát vách truyền đến tiếng mợ như sư tử Hà Đông quát: "Mày, cái con nhỏ chết tiệt kia! Mày đã đi đâu hả..."

Trong lòng Cố Niên hết sức xin lỗi, đứng sát tường nghe ngóng mấy phút, tới khi không nghe thấy gì nữa, lúc này mới lê hai chân sắp nhũn ra đi vào phòng.

***
Hôm sau là thứ hai.

Bà ngoại dậy muộn hơn so với mọi hôm, đợi bà ăn sáng xong, lại uống thuốc rồi đợi bà ngủ, lúc này Cố Niên mới cầm lấy cặp sách chạy thật nhanh tới trường.

Đến trễ là việc cô đã dự đoán được, nhưng Cố Niên không ngờ là, thầy chủ nhiệm Triệu, là thầy giáo dạy vật lý lại đứng ở cổng trường để bắt cô, còn mang cô tới văn phòng.

Cố Niên liếc nhìn đồng hồ treo tường, 7h35phut, hóa ra muộn tận 35 phút, cô chột dạ đưa tay lên sờ sờ chóp mũi.

Mặc dù Cố Niên gần như chưa bao giờ đi học đúng giờ, nhưng lần này có vẻ như đến muộn có chút...hơi nhiều.

Thầy chủ nhiệm biết hoàn cảnh của nhà Cố Niên, ngày thường đối với cô đều mắt nhắm mắt mở, lần này tìm cô cũng không phải vì vấn đề đi học muộn.

"Trường học trên thành phố liên lạc với thầy, em tính như thế nào đây?''

Hóa ra là vì chuyện này.

Năm ngoái Cố Niên mang giải thưởng cấp tỉnh cả 3 môn toán,lý,hóa về trường, từ lúc đó có rất nhiều người chú ý tới Cố Niên, cô trở thành miếng bánh thơm ngon, có thầy giáo trên thành phố đã đến đây 3 chuyến, tính tới nay không biết có bao nhiêu người muốn đào hạt giống tốt này đi.

Cố Niên nói thật ra: "Em chưa suy nghĩ về vấn đề này ạ."

Thầy chủ nhiệm Triệu hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, kiên nhẫn phân tích cho cô ưu nhược điểm của việc lên thành phố.

Cố Niên thầm nghĩ, lên thành phố học thì sao?

"Cố Niên, nếu em lên trường học trên thành phố, em sẽ phát hiện con đường để vào đại học không nhất thiết phải chen chúc thi, họ đào tạo em cũng không phải để em đi con đường bình thường. Em hiểu ý của thầy không? Thiên phú của em quyết định rằng em so với người khác nhiều hơn một con đường, đó là đường tắt, đương nhiên con đường tắt này cũng không dễ đi, thậm chí so với lối thường còn gian khổ hơn, nhưng một khi đã đi qua, đó chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi!"

"Thầy biết em lo là sẽ không có người chăm sóc bà ngoại, đây cũng lý do khiến em khó quyết định, nhưng mà Cố Niên, thầy rất tin tưởng, trấn Đào Nguyên này giữ được em"

Cố Niên càng nghe càng trở lên trầm mặc.

"Reng reng reng..."

Vào lớp, tiết đầu tiên là tiết của thầy chủ nhiệm Triệu.

"Lựa chọn này có liên quan tới tương lai của em", thầy chủ nhiệm chân thành nói, "Khi về nhà, em cùng với người lớn bàn bạc một chút, em lên lớp trước đi."

Cả buổi sáng Cố Niên mang đầy tâm sự.

Giữa trưa, cô tan học về tới nhà, lúc đi tới cửa lại nhớ tới Trình Ngộ Phong và ông nội anh đã rời trấn từ sáng, cái bóng dưới mặt đất lại thêm nặng nề.

Cô cất cặp sách, lấy điện thoại di động rồi gửi tin nhắn cho mẹ.

Lần này Lộ Như Ý trả lời rất nhanh: "Niên Niên, mẹ ủng hộ con lên trường nhất trung trên thành phố, bà ngoại và học phí con không cần để tâm, mọi chuyện đều đã có mẹ."

Tâm tình Cố Niên cuối cùng cũng có chút sáng suốt.

Cô gửi lại một tin nhắn cho mẹ. Nghĩ đến cái gì, click vào chỗ thêm bạn bè qua danh bạ trên điện thoại, một tràng bạn bè muốn kết bạn hiện ra, cô tìm cái tên đã lưu "Cơ trưởng" Wechat, chỉ có ba chữ đơn giản: cyf.

Đây chắc là tên viết tắt của anh?

Cố Niên không chút do dự, nhẹ nhàng bấm vào khung chữ góc bên phải"thêm bạn".

Sau đó, chờ đợi hồi âm.

***

editor:Hello, đã lâu không gặp, mình ngoi lên rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro