Chương 18: Phu nhân thật to gan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, Nam Phong bất đắc dĩ rời khỏi khách sạn lên xe trở về lâu đài, có một hai phóng viên còn đứng trực chờ bên ngoài nhào tới hỏi về vụ án mạng nhưng đã bị cảnh vệ chặn lại. Sáng nay lúc ngủ dậy vừa lên mạng, cậu đã nhìn thấy bài báo viết về án mạng ở khách sạn Đại Thành, trùng hợp là nơi hoàng tử Nam Phong lưu lại đêm qua. Nghe nói nạn nhân là một tên thất nghiệp tới Hiên Khánh du lịch. Vẫn chưa biết vì sao mò tới dãy lầu của phòng cậu.

Khi được hỏi vì sao lại ở khách sạn mà không về lâu đài Hoành Tước, cậu đã viện lý do vì hôm qua từ ngoài chỗ biên giới về muộn nên cậu muốn nghỉ ngơi tại khách sạn một đêm cho gần. Đương nhiên câu trả lời của cậu là hợp lý.

Ngồi trên xe cậu nhận được cuộc gọi lo lắng từ cha mẹ, hai người đã nghe tới vụ án mạng đêm qua nên sợ cậu có việc gì. Đốc thúc cậu mau trở về Hoành Tước. Nghĩ tới việc trở về lâu đài ma quỷ kia, tâm trạng cậu phiền não không thôi.

Buổi sáng ở Luân Châu nắng chiếu xuyên qua những ô cửa cao cao, Khang Thế Huyền Diễn thức giấc chưa bao lâu thì đã ngồi trong phòng làm việc xem tin tức sáng nay, thần sắc lạnh lùng nghe Vạn Nha báo cáo sự việc đêm qua.

Hắn quẳng một tờ báo sáng nay lên bàn - "Nam Phong không có vấn đề gì chứ?"

"Vâng, hoàng tử không sao. Hôm nay chắc sẽ trở về lâu đài Hoành Tước." – Thư ký thận trọng đáp.

"Việc này có cần điều tra không ạ?" – Vạn Nha cẩn thận hỏi hắn.

"Không cần. Một mạng này không đáng để chúng ta tốn sức vậy đâu. Chỉ cần ngươi giải quyết sạch sẽ, không để bọn chúng đánh mùi ra thứ gì đó không liên quan là được rồi." – Huyền Diễn lãnh đạm nâng tách trà lên uống một ngụm, hương trà nồng nàn, mùi vị lại đắng chát.

"Vâng, thái tử cứ yên tâm."

Nam Phong ngồi trong xe nhìn tòa lâu đài cổ kính dần hiện ra trước mắt mình, càng lúc càng gần, cuối cùng chiếc xe thả chậm tốc độ dừng lại bên cạnh đài phun nước. Người đàn ông chậm chạp bước lên bậc tăng cấp bằng đá đi vào cửa chính của tòa lâu đài, quản gia và người hầu đứng ở đại sảnh kính cẩn cúi đầu với cậu.

"Điện hạ, chào mừng người trở về." – Trông thần sắc quản gia khá tự nhiên, mỉm cười tiêu chuẩn.

"Ừ." – Cậu hời hợt đáp rồi muốn mau chóng lên lầu.

Nhưng Nam Phong vừa vào phòng, đã có một luồng gió kéo tới đóng sập cửa lại hộ cậu. Người đàn ông trẻ ngay lập tức bị quấn lấy bởi vòng tay rắn rỏi lạnh giá của ai đó.

"Em to gan thật đấy, dám bỏ lại phu quân của mình ở nơi này để rời đi." – Hơi thở tràn ngập khí lạnh lướt qua vành tai trắng trẻo của cậu, giọng hắn trầm trầm như đang đè nén điều gì đó.

Nam Phong khẩn trương chống tay lên vòm ngực vững chãi đẩy hắn ra, hừ lạnh đáp – "Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ ở lại tòa lâu đài này suốt đời hay sao?"

Cho dù bây giờ phải lưu lại nơi này nhưng hết kỳ hạn một tháng cậu cũng sẽ được trở về Luân Châu thôi.

Nguyên Bách Hãn nắm chặt lấy tay cậu, vuốt ve chiếc nhẫn cưới nơi ngón áp út kia – "Em đừng quên lời thề của chúng ta. Không có gì có thể chia cắt đôi ta. Dù cho có chuyện gì xảy thì chúng ta cũng sẽ tìm về bên nhau."

Thanh âm của hắn dịu dàng nhưng câu từ lại mang theo vẻ nhắc nhở hăm dọa – "Ta, chỉ tha thứ cho em lần này thôi, phu nhân."

Người đàn ông trẻ bất giác lạnh sóng lưng nhưng vẫn không nhịn được bực bội – "Bây giờ ngươi đang đe dọa ta ư?"

Hắn nâng những ngón tay của cậu lên, bỏ vào miệng liếm mút – "Nếu em cho là thế."

Sau đó bất thình lình cắn mạnh một cái khiến Nam Phong đau đớn giật mình rút tay mình lại – "Ngươi! Làm gì vậy?!"

Mùi hương thanh yên thanh mát nơi da thịt cậu nhàn nhạt quanh khứu giác của Nguyên Bách Hãn làm phần thân dưới của hắn không thể thanh tịnh được. Người đàn ông lần nữa kéo eo cậu lại, thu hẹp khoảng cách, cất giọng khàn khàn bên cần cổ Nam Phong – "Muốn ăn phu nhân."

"Chúng ta vừa mới thành hôn, vẫn còn tân hôn mặn nồng mà phu nhân lại bỏ ta đi một ngày một đêm, đương nhiên là nên đền bù cho phu quân của mình rồi."

"Không... Ưm..."

Nam Phong chỉ vừa phản ứng thì hắn đã rướn tới ngậm lấy môi cậu, ra sức chèn ép thớ lưỡi thơm tho bên trong. Nguyên Bách Hãn hôn mút suồng sã không có trật tự, chiếm đóng miệng cậu như lãnh thổ của riêng mình. Đồng thời tỏa ra ám khí đen bao quanh lấy cơ thể Nam Phong, giam giữ cơ thể cậu lại không cho phép trốn thoát.

Người đàn ông ma quỷ thô bạo lột sạch tây trang cao cấp trên người cậu, liếm xuống cần cổ trắng ngần để lại vệt nước bóng loáng trên da thịt mịn màng. Nam Phong ra sức cựa quậy tránh né dù cậu biết sức mình không đấu lại hắn. Đám sương đen kia cứ quấn quanh người cậu như tơ nhện đang trói nghiến con mồi. Nam Phong cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực.

Nguyên Bách Hãn lại kéo mặt cậu qua, liếm cắn làn môi anh đào căng mọng kia, vừa hôn lại vừa miết ngón tay – "Phu nhân, hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ta đi, em trốn cũng không thoát đâu."

Nói rồi hắn đẩy cậu ngã xuống giường, lần nữa cúi xuống ngậm nuốt đôi môi cậu, nuốt hết mấy lời chửi rủa. Hắn sục sạo trong khoang miệng nhỏ rồi lại quấn lấy lưỡi cậu mà mút mát phát ra những âm thanh lép nhép vô cùng ái muội. Đôi đôi mỏng lạnh bạc lại trườn xuống dưới quấy rối hai viên trân châu nhỏ xinh màu hồng giữa ngực Nam Phong, hắn liếm hết bên này rồi tới bên khác, làm nụ dâu nhỏ dính dáp nước bọt của mình. Ngón tay phía dưới thừa cơ thọc vào bên trong nhụy hoa mở đường.

Nam Phong đau mà nhăn mặt – "A... Không...", theo phản xạ vùng vẫy.

Nhưng Nguyên Bách Hãn làm gì để cậu dễ dàng thoát được. Làn sương đen kia trợ giúp hắn giam cầm cậu không thể chạy trốn.

Người đàn ông một tay nắm lấy tính khí xinh xắn kia tuốt lộng, hai ngón tay rồi ba ngón tay còn lại móc vào huyệt nhỏ phía sau tìm kiếm điểm nhạy cảm đang lẩn trốn bên trong. Bàn tay lạnh lẽo của hắn khiến cậu rùng mình. Nguyên Bách Hãn lại xoa nắn hai viên túi thịt của cậu, mấy ngón tay kia tìm đúng ngay gần tuyến tiền liệt lập tức hào hứng ấn mạnh. Nam Phong không kiềm chế được mà run rẩy, cắn chặt môi kìm nén tiếng kêu của chính mình.

"Phu nhân của ta thật mẫn cảm, em thích phu quân đâm vào dưới này của em sao?"

"Câm miệng!... Ư..." – Người con trai quẫn bách muốn chửi rủa tên ác quỷ kia.

Nam Phong bị hắn vuốt ve liên tục, cuối cùng không nén nhịn được nữa mà bắn ra lần đầu tiên. Tất cả đều dính lên tay Nguyên Bách Hãn, hắn đưa ngón tay lên miệng liếm sạch như đang ăn kem sữa ngọt ngào. Tính khí nhỏ bắn xong ngay lập tức xìu xuống yếu ớt.

Nguyên Bách Hãn vui thích lại cưng nựng nó lần nữa khiến người bên trên phản ứng.

"Buông ra!"

Hắn thực sự buông tay ra, thế nhưng lại đem thứ cự long gân guốc đang cứng ngắc của mình phía dưới mà đâm vào hoa huyệt thế chỗ ngón tay. Nam Phong chịu không nổi lực đạo khủng khiếp từ con quái vật kia, cứ thế hét lên, bên dưới bủn rủn mấp máy. Nguyên Bách Hãn bị động nhỏ của cậu siết muốn đứt ra như thể đang chống đối mình, tham vọng chinh phục trong lòng càng dâng lên, hắn ngang tàng trừu sáp vào giữa hai bắp đùi cậu.

"Ư... A..."

Trong căn phòng ngủ rộng lớn, hương vị nóng bỏng mờ ám lan tràn khắp không gian trộn lẫn với những thanh âm rên rỉ đứt quãng.

Người đàn ông với thân hình dũng mãnh sừng sững như tảng đá lớn phi nước đại trên cơ thể xinh đẹp của Nam Phong. Nguyên Bách Hãn kịch liệt đâm rút lại vừa ngắm nhìn chỗ mình đang ra vào, cánh hoa căng mọng mềm mại bị hắn chà đạp không thương tiếc, bên trong nhụy hoa còn tiết ra thứ dịch nhầy dính đầy thân cự vật thô to, bôi trơn cho tốc độ tấn công của hắn. Hai mắt huyết sắc đỏ rực điên cuồng thâu tóm dáng vẻ bị làm cho mê muội của Nam Phong. Hắn cấp bách nhào tới hôn xuống cái miệng xinh xắn đang rên rỉ kia.

"Phu nhân của ta, em là của ta, là của một mình Nguyên Bách Hãn này!"

Một thân thể mồ hôi nhễ nhại, một thân thể cường kiện lạnh băng va đập suốt cả tiếng đồng hồ. Nam Phong bụng dưới căng trướng, bị lật quỳ trên giường để người đàn ông phía trên khí thế uy quyền như một vị tướng quân thống trị, hung tàn cưỡi lên mình. Nguyên Bách Hãn vòng một tay ra trước nhéo nhéo ngực cậu trêu chọc. Nam Phong trước sau bị hắn bức ép ngứa ngáy rạo rực đến mức tự cảm thấy nhục nhã.

Bờ hông tinh tráng ra sức chèn ép cự vật to lớn vào trong vách thịt chật hẹp, hai túi thịt đánh vào mông cậu kêu lên những tiếng lạch bạch liên hồi. Nguyên Bách Hãn hưởng thụ cảm giác sảnh khoái được phu nhân bao bọc lấy mình, chỉ hận không thể nhét đầy t*nh dịch trong huyệt nhỏ, khiến cho cậu có thai.

Đang trong lúc cao trào bạo dục, bất thình lình điện thoại di động trong túi áo nằm dưới đất của cậu lại reo lên. Nam Phong e sợ có việc quan trọng, muốn xuống giường lấy máy – "Điện thoại... Ta cần nghe điện thoại..."

"Không được!"

Nguyên Bách Hãn cường quyền bá đạo giữ chặt lấy eo cậu không để người con trai rời đi, cự long bên dưới ra sức chôn sâu vào động huyệt, giống như muốn dính liền với mông cậu, biến thành một thể.

"Ư... Không! Tên... khốn khiếp này!"

"Phu nhân, còn việc gì quan trọng hơn cả việc cùng phu quân thân mật sao?"

Hắn kéo giật hai cánh tay cậu ra sau lưng như dây cương, bên dưới dùng thứ "vũ khí" tà ác kia mà thúc tới. Thân thể trắng trẻo của Nam Phong bị hắn thúc liên tiếp chúi nhủi về phía trước. Nếu không phải bị Nguyên Bách Hãn giữ chặt hai tay thì Nam Phong đã sớm gục ngã xuống gối rồi. Căn cự cứng rắn phía sau muốn nghiến nát huyệt động của cậu, Nam Phong vật vã chịu không thấu mà kêu rên, để mặc tùy ý hắn phóng dục.

Nguyên Bách Hãn tạm thời buông bỏ hai cánh tay cậu ra, nhào lên phía trước, đè lên tấm lưng trắng nõn có mấy vệt mồ hôi. Hắn quyến luyến hôn lên bờ vai mịn màng có mùi thanh yên, vòng tay ôm trọn thân thể hoàn hảo cơ bắp vừa đủ của người bên dưới, hung hãn chạy nước rút lần cuối. Hai phiến mông Nam Phong bị va chạm đến đỏ ửng. Cậu chịu đựng cú húc cuối cùng của hắn mà trân mình bắn ra hết. Người đàn ông trẻ hét lên một cách phóng đãng rồi gục xuống giường, thân thể rệu rã không còn chút sức lực nào.

Nguyên Bách Hãn vẫn chưa chịu tha cho cậu, vẫn còn lưu luyến lật Nam Phong qua, nằm lên trên ôm ấp, day dưa nụ hôn với cậu một lúc lâu sau mới rời đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro