Chap 1- Gió Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng 9 năm 2018, Hoài Thành vừa bước vào thu nhưng không khí lạnh đã di chuyển từ phía Bắc xuống. Lá sung khô héo chất đống hai bên đường, mỗi khi gió lạnh thổi qua bụi mù mịt cuộn lên tạo cảm giác âm u khó tả.

7 giờ 20 phút trời đã sáng, Ninh Thiển cắn bánh mì, khó nhọc chen lên chuyến tàu điện ngầm chuyến sớm nhất.

Học kỳ đầu tiên của năm tư, trường yêu cầu phải thực hiện khóa thực tập, Ninh Thiển học chuyên ngành báo chí nên chọn một tòa soạn làm nơi thực tập.

Tòa soạn này rất bận rộn, không chỉ phải thường xuyên ra ngoài phỏng vấn, nộp bản thảo đúng hạn mà còn gặp phải đủ kiểu người khó tính.

Người chịu trách nhiệm dẫn dắt Ninh Thiển là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi tên là Ôn Y Lam, cô ta có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người khêu gợi, khi đi giày cao gót mười phân cô ta không thể chờ mà vặn vẹo eo.

Tuy nhiên, người đẹp này lại không bao giờ coi Ninh Thiển vào mắt, cô ta xem việc phục vụ trà và nước chỉ là chuyện nhỏ, nhiều khi công việc mỗi ngày cô ta giao cho Ninh Thiển có thể khiến cô mệt đến chết.

Ninh Thiển chưa bao giờ thấy cô ta làm việc nghiêm túc, mỗi ngày hết cắm hoa uống trà, lại ngủ hoặc xem phim truyền hình, nếu tâm tình tốt thỉnh thoảng sẽ cho Ninh Thiển một vài lời khuyên.

Ninh Thiển nghĩ Ôn Y Lan không làm việc tại sao đến giờ còn chưa bị đuổi? Nhưng chẳng suy nghĩ được mấy chốc, cô đã không còn thời gian để nghĩ về nó, công việc hàng ngày bận đến nỗi khiến cô thở không nổi.

Sáng sớm, trước khi Ninh Thiến vào cửa, Ôn Y Lam đã gọi đến: "Ninh Thiển, latte nóng không đường nha."

Cô chưa kịp nói thì điện thoại đã cúp.

Ninh Thiển thật muốn chửi bậy, cô là bảo mẫu của cô ta sao?

Đã là cấp dưới thì phải cúi đầu. Cô còn mong nhận được báo cáo thực tập, lỡ như người phụ nữ này bực mình, cô ta khó chịu không ký cho cô thì sao?

Không còn cách nào khác, Ninh Thiển chỉ có thể chạy một mạch đi mua cà phê cho cô ta, sau đó lại chạy một mạch về cơ quan.

Đi đến chỗ làm việc, nhìn thấy người phụ nữ vui vẻ gọi điện thoại, Ninh Thiển hít một hơi thật sâu, không ngừng tự nhủ: Đừng tức giận, đừng tức giận.

Cô nhếch miệng cười, đặt ly cà phê trước mặt cô ta: "Chị Y Lam, cà phê của chị ạ."

Ôn Y Lam không thèm nhìn cô đến một cái, vừa đi vừa cầm cốc uống. Ninh Thiển vẫn nghe thấy giọng nói thì thầm của cô ta: "Anh Lưu, khi nào thì anh rảnh? Cho anh phỏng vấn trực tiếp."

Ninh Thiển âm thầm trợn tròn mắt, mí mắt còn chưa hạ xuống, Ôn Y Lam đã quay sang nhìn cô với đôi mắt hận thấu trời xanh, Ninh Thiển quay đầu lại, sợ gần chết.

"Ninh Thiển, thu dọn đồ đạc, đi Vu Thành phỏng vấn."

Vu Thành? Cô có thể về nhà miễn phí sao?

Ninh Thiển lập tức đáp lại: "Được, chị Y Lam."

Cùng với Ninh Thiển còn có 3 người khác, họ đến Vu Thành bằng máy bay vào chiều hôm đó.

Vừa đến khách sạn, Ôn Y Lam đã nóng lòng đi ra ban công gọi điện thoại.

Ninh Thiển nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của cô ta, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ cô lại phải chịu khổ rồi.

Ở tòa soạn để phỏng vấn chủ tịch của Thiên Vực, đã có nhiều người đi, nhưng đến cuối cùng cũng không ai phỏng vấn được.

Sau nửa tháng làm việc bận rộn, tổng biên tập bất lực nên đã trực tiếp giao nhiệm vụ cho Ôn Y Lam. Ninh Thiển nghĩ, với khả năng của Ôn Y Lam, đừng nói đến Thiên Vực, các tập đoàn khác cô ta đều có thể làm được.

Cuối cùng, chỉ mất hai tuần để cô ta từ tràn đầy tự tin trở nên tức giận, cô ta đã thử mọi cách nhưng đều nhận được câu trả lời: "Tổng giám đốc không chấp nhận phỏng vấn."

Ôn Y Lam không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng chiến lược là trực tiếp đưa người đến Thiên Vực để chặn họ.

Quả nhiên, mấy ngày sau, Ôn Y Lam tiếp tục bị từ chối, cuối cùng ngay cả điện thoại cũng bị đưa vào danh sách đen.

Ninh Thiển cúi đầu lén nhìn sắc mặt cô ta, một lúc sau, sắc mặt Ôn Y Lam trầm xuống: "Sáng mai chúng ta sẽ đến tập đoàn Thiên Vực."

Sáng sớm hôm sau, ba người liền bắt taxi đến thẳng đến địa điểm.

Ninh Thiển cẩn thận đi theo sau Ôn Y Lam, nhìn cô ta tao nhã đi giày cao gót đến quầy lễ tân của công ty.

"Xin chào cô, phiền cô giúp tôi liên hệ với trợ lý Hàn."

Giọng điệu ngọt ngào của Ôn Y Lam khiến Ninh Thiển cảm thấy cô ta không ở đây để phỏng vấn, mà giống như đang tán tỉnh ai đó.

"Xin lỗi cô, cô phải đặt lịch hẹn trước." Nữ tiếp tân lịch sự từ chối.

"Chúng tôi đã liên hệ trước, cô có thể gọi điện thoại hỏi."

Người phụ nữ ở quầy tiếp tân lại từ chối một lần nữa: "Thực sự xin lỗi, cô có thể gọi điện thoại cho trợ lý Hàn, sau khi anh ấy đồng ý thì có thể lên ngay."

Ninh Thiển dường như không hiểu, đã bị từ chối như vậy rồi mà cô ta vẫn không bỏ cuộc, kiên trì đến khi đạt được mục đích của mình.

"Vậy chúng tôi ngồi đây đợi một lát được không?"

"Các vị cứ tự nhiên."

Ôn Y Lam lẩm bẩm: "Hôm nay chúng ta ngồi đợi anh ấy tan làm, tôi không tin Tổng giám đốc Thiên Vực không phải về nhà."

... Ninh Thiển không nói nên lời, chỉ có người như cô ta mới có thể nghĩ ra cách này.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc Thiên Vực, điện thoại di động của trợ lý Hàn vang lên, anh ấy liếc nhìn người đàn ông đang cúi đầu làm việc rồi lặng lẽ bước sang một bên cầm máy.

"Trợ lý Hàn, người của Thịnh Duyệt lại tới rồi, bây giờ họ đang ngồi ở dưới lầu, xem ra sẽ không dễ dàng rời đi."

"Này." Hàn Tư bực bội thở dài, thầm nghĩ sau này còn rất nhiều người quấy rầy nữa.

"Có chuyện gì sao?" Giọng điệu hờ hững của người đàn ông liền biết được anh ta đang không vui.

Người đàn ông lạnh mặt nhìn anh ấy chằm chằm, Hàn Tư không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sắc bén đó, "Tổng giám đốc, là người của Thịnh Duyệt muốn phỏng vấn ngài trước đây, ý của ngài tôi đã nói với họ rất nhiều lần. Nhưng họ dường như vẫn chưa bỏ cuộc. Bây giờ họ còn tìm đến hẳn công ty, tôi..."

"Từ chối đi." Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời anh ấy, "Còn cần tôi dạy cậu sao?"

"Không, không, tôi sẽ báo lại họ ngay bây giờ."

Dù đã bật điều hòa nhưng Hàn Tư vẫn cảm thấy ớn lạnh, ánh mắt lạnh lùng của Tổng giám đốc nhà mình thật sự có thể làm người ta chết cóng.

Trợ lý Hàn tội nghiệp vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tôi đã nói là không nhận rồi, ngày nào cũng gọi điện thoại, sau khi Ôn Y Lam đi rồi, Ninh Thiển lại tới, đổi người có thể thay đổi kết quả sao? Còn chưa được." .."

"Hàn Tư." Người phía sau đột nhiên gọi anh ấy, Hàn Tư còn tưởng rằng ông chủ cho rằng mình quá lời, vội vàng nói: "Chủ tịch, tôi hiện tại chuẩn bị đi..."

"Người phụ trách Thịnh Duyệt tên là gì?" Người đàn ông cau mày lại, thoạt nhìn vô cùng mất kiên nhẫn.

Hàn Tư vội vàng nói: "Là Ôn Y Lam ạ."

Người đàn ông nhìn anh ấy chằm chằm với thái độ dò xét, "Cô ta là người duy nhất sao?"

Hàn Tư bối rối trước câu hỏi, liệu anh ấy có nói sai điều gì nữa không, nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Là người trước đây vẫn liên lạc với tôi."

"Và sau đó?" Người đàn ông lại ngắt lời anh ấy.

Sau đó......? Hàn Tư âm thầm nhìn sắc mặt của anh, cảm thấy anh cũng không có tức giận, vừa nói vừa thăm dò: "Sau đó, lại có một người tên là Ninh Thiển."

Sau đó, một màn vô cùng kỳ diệu đã xảy ra, Hàn Tư nhìn thấy ông chủ của mình đứng dậy với tốc độ cực nhanh và đi ra ngoài.

Một giây sau, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến: "Dẫn bọn họ đến phòng họp ở tầng 5, tôi tiếp nhận phỏng vấn."

Hàn Tư: "..."

Ai có thể nói cho anh ấy cái gì đang xảy ra được không? Tổng giám của anh ấy có bị bỏ bùa không?

Ở dưới tầng, Ninh Thiển dần mất kiên nhẫn, cô không muốn ngồi ngây ngốc ở chỗ này. Mọi người không ai dám nói chuyện với họ, họ đợi bao lâu cũng không quan trọng.

Dù tính tình có tốt đến đâu, Ninh Thiển vẫn lấy ra chút kiên nhẫn cuối cùng nói với Ôn Y Lam: "Chị Y Lam, chúng ta đã đợi cả sáng nay rồi, ngày đó Vực tổng đã nói rõ là không muốn để chúng ta phỏng vấn, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên tìm cách khác. "

Vốn tưởng sẽ bị mắng, không ngờ Ôn Y Lam còn chưa kịp nói chuyện, một người đàn ông từ đằng xa đi tới, cười nói với Ôn Y Lam, "Cô Ôn đúng không? Tôi là Hàn Tư."

" Chào trợ lý Hàn cuối cùng tôi cũng gặp được anh, anh quả nhiên là một người có dung mạo đẹp đẽ." Nghe giọng điệu khoa trương của cô ta, Ninh Thiển thật muốn trừng mắt lên nhìn.

Hàn Tư nở một nụ cười lễ phép, "Cô Ôn nói quá rồi, Tổng giám đốc của chúng tôi đã đồng ý phỏng vấn, giờ tôi dẫn cô đi."

Vậy là coi như đồng ý rồi. Ninh Thiển thật sự muốn cười ba lần, cuối cùng cô cũng không bị người phụ nữ này hành hạ nữa rồi.

Đến tầng 5, Hàn Tư gõ cửa, "Tổng giám đốc, họ tới rồi."

"Vào đi." Ninh Thiển nghe thấy một giọng nam trầm.

Đẩy cửa ra, Ninh Thiển nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang chậm rãi quay lại, lúc này cô cảm thấy thế giới như tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập "thình thịch, thình thịch".

Người đàn ông mặc vest đen, có đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng. Anh đã thay đổi và trưởng thành hơn, nhưng anh vẫn là người mà cô rất quen thuộc.

Ninh Thiển nhìn anh từ xa, cô có thể tìm thấy bóng dáng của người con trai nổi loạn trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Người đàn ông dần dần đến gần, Ninh Thiển luôn cảm thấy anh đang từng bước đi về phía cô...

"Ồ, ngài chính là Trần tiên sinh, tôi đã nghe danh của ngài từ lâu." Ôn Y Lam đưa tay ra, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, trong mắt không che giấu được vẻ kinh ngạc.

Trần Tri Nam thậm chí còn không nhìn cô ta chứ đừng nói đến bắt tay. Ánh mắt anh dán chặt vào người Ninh Thiển, đôi mắt đột nhiên cong lên, khóe miệng hơi nhếch, "Đã lâu không gặp."

Ninh Thiển ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng cúi đầu, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe thấy: "Ừ, đã lâu không gặp."

Ôn Y Lam xấu hổ rút tay lại, một giây sau lại cười khan: "Thiển Thiển à. Vậy là cô quen Tổng giám đốc Trần? Tại sao cô lại giấu chúng tôi?"

Rõ ràng là giọng điệu dịu dàng, nhưng Ninh Thiển lại cảm thấy giọng nói ấy như muốn xé nát cô.

Trần Tri Nam dường như không nhìn thấy cô ta, đưa tay xoa xoa mái tóc của Ninh Thiển, giống như năm đó, như chưa từng chia xa.

"Còn phải vất vả như vậy đến phỏng vấn tôi sao? Gọi điện thoại cho tôi là được." Anh cười, dùng ngón tay búng vào trán Ninh Thiển, giọng điệu cưng chiều nói: "Em thật là ngốc."

Thấy bầu không khí có chút kì lạ, Hàn Tư cảm thấy mọi người đều khó xử, vì vậy anh ấy phá vỡ bầu không khí này, "Cô Ninh Thiển và Trần tổng là người quen cũ sao?"

Câu hỏi này thực khiến người ta ngẩn người, cô và Trần Tri Nam có nên coi là người quen cũ không?

Tốt nhất là người lạ từng quen đi.

Thân hình mảnh khảnh của người đàn ông áp chặt lấy cô, "Chúng ta là quan hệ gì? Hả?"

Ninh Thiến sợ tới mức lui về phía sau hai bước, không hiểu sao người này vẫn thích trêu người như trước.

"Bạn học cấp ba." Vài câu khô khốc hoàn toàn đánh tan ảo tưởng của người khác.

Ôn Y Lam quan sát hết những việc vừa xảy ra, nở nụ cười nhẹ, Ninh Thiển này thực sự biết cách diễn, mặc dù cô ta có quan hệ như vậy với Tổng giám đốc của Thiên Vực, nhưng cô ta vẫn còn lừa dối chính mình, là muốn mọi người xem cô ta diễn sao?

Ôn Y Lam càng nghĩ càng tức giận, nở một nụ cười tiêu chuẩn, tiến lên hai bước nói: "Trần tiên sinh và Tiểu Thiển của chúng tôi là bạn học cũ sao? Đây không phải là người một nhà sao?"

Ninh Thiển nhìn khuôn mặt cười đến run rẩy của cô ta, đây là đang sợ cô đắc tội với Trần Tri Nam sao.

Lợi dụng khoảng trống giữa cuộc nói chuyện của Trần Tri Nam và Hàn Tư, cô vội vàng nhắc nhở: "Chị Y Lam, mặc dù chúng tôi là bạn cùng lớp ở trường trung học, nhưng chúng tôi thực sự không thân lắm."

"Ồ? Vậy là chúng ta không quen biết nhau à?" Ninh Thiển nhìn người đàn ông không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng cô, nụ cười đầy ẩn ý của anh khiến cô càng thêm lúng túng.

Cô còn chưa kịp trả lời, Trần Tri Nam đã thu lại vẻ mặt lãnh đạm, nói với Ôn Y Lam: "Không phải phỏng vấn sao? Bắt đầu đi."

"Được, anh Trần, xin anh đợi một chút." Ôn Y Lam cười nịnh nọt, sau đó quay sang nói với Ninh Thiển: "Mau đi chuẩn bị tài liệu đi."

"Đợi đã." Người đàn ông chỉ tay về phía Ninh Thiển, môi mỏng hơi hé mở: "Tôi muốn cô ấy phỏng vấn."

Khi Ôn Y Lam biết rằng cuộc phỏng vấn cô ta cuối cùng có được sẽ nằm trong tay của Ninh Thiển, làm sao cô ta có thể đồng ý chứ?

Vì vậy, cô ta xấu hổ nói: "Anh Trần, Thiển Thiển chỉ là một thực tập sinh và không thành thạo những việc này, hay để tôi làm thì vẫn hơn."

Khóe miệng người đàn ông nhếch lên, lộ ra một nụ cười rất nhạt, anh nói: "Hoặc là cô ấy đến hoặc là cô rời đi."

Người đàn ông một tay đỡ bàn, ánh mắt rơi trên người Ôn Y Lam, "Cô chọn đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro