Chap 2- Gió Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện của họ có lẽ bắt đầu vào năm 2012.

Trời nắng như thiêu đốt mặt đất, Vu Thành đã lâu không mưa, cực kỳ nóng bức, gió thoảng qua má Ninh Thiển mang theo hơi nóng mùa hè.

Ninh Thiển đứng dưới bảng lớp, cố gắng tìm tên của mình, ánh nắng chiếu vào mái tóc hơi ngả vàng của cô, khiến khuôn mặt càng trở nên bình thường.

Một dáng người cao tầm 1m55 bị chen vào đám đông đen tối, giống như một đứa trẻ suy dinh dưỡng, đôi mắt cận thị nặng nề của anh ta khiến Ninh Thiển không thể nhìn thấy một tia hy vọng.

Cô nóng đến mức cứng đờ, đôi mắt mờ mịt quét một vòng, bất đắc dĩ nghĩ, xem ra chỉ có thể cầu cứu.

Ninh Thiển còn chưa kịp hành động, phía sau đã bị một lực đẩy mạnh, Ninh Thiển quỳ rạp xuống trước mặt cô gái cao tầm 1m7.

Thật là xui xẻo.

Ninh Thiển tức giận xoa eo, vô tình ngước mắt lên, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.

Khuôn mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn của một cô gái, đôi mắt đen trong sáng như biết nói và cặp lúm đồng tiền như nét chấm phá càng khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô gái càng thêm thu hút.

"Bạn học, cậu không sao chứ?"

"Mình không sao." Ninh Thiển lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Cô ngước mắt liếc nhìn cô gái xinh đẹp đang khẽ mỉm cười với mình.

Có vẻ khá dễ nói chuyện, hoặc...

"Bạn học, cậu có thể giúp tôi tìm xem Ninh Thiển học lớp nào không?" Ninh Thiển nhỏ giọng nói.

"Ninh Thiển à, chờ một chút, cậu học lớp 2 nha." Nữ sinh cười nói: "Tên của cậu đẹp vậy."

"Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm phiền cậu." Ninh Thiển cảm ơn xong liền đi thẳng đến lớp 2.

Lúc cô đến lớp học đã gần như chật kín người, trường trung học số 9 là trường nội trú, ai cũng muốn có một chỗ tốt nên đến trường từ rất sớm.

Ninh Thiển không có ai đưa đi, nhưng cô đã sớm quen với điều này.

Cô ngồi ở hàng cuối cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong hành lang ồn ào, những bóng người màu đỏ đi tới đi lui.

Cô gái bên cạnh Ninh Thiển đang ngủ ngon lành trên bàn, Ninh Thiển muốn chào hỏi, nhưng lại do dự, tay phải giơ lên lại ​​hạ xuống.

Cho đến khi một người đàn ông bước vào, Ninh Thiển mới hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ vai cô gái.

Cô gái mở đôi mắt ngái ngủ, lặng lẽ nhìn cô: "Xin chào, bạn cùng bàn. Tớ tên Trình Dao, cậu tên gì?"

Trình Dao có hàm răng nanh sắc nhọn, nụ cười quái dị, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, khuôn mặt rất sạch sẽ.

"Tớ tên Ninh Thiển." Ninh Thiển cười nhẹ đáp.

"Tên cậu hay thật đó."

Ninh Thiển ngẩn người, nghe rất hay sao? Đây là lần thứ hai có người khen tên của cô đẹp trong ngày hôm nay, điều này không khỏi khiến cô nghĩ đến cô gái có nụ cười xinh đẹp đó.

"Xin chào các bạn, thầy tên là Tôn Bưu, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên vật lý của các em." Người đàn ông trên bục giảng có khuôn mặt hơi đen và to, trịnh trọng nói: "Thầy hy vọng mọi người có thể nhanh chóng làm quen với cuộc sống ở  ngôi trường trung học số 9 càng sớm càng tốt. Chúc các em có một cuộc sống trung học tuyệt vời."

"Sau giờ học đi mua nước đi?" Trình Dao nhìn Ninh Thiển, nhiệt tình rủ cô.

"Được, được nha."

Trình Dao cười phá lên, vỗ bàn một cái: "Sao cậu lại nói lắp? Ha ha ha ha..."

Ninh Thiển bị trêu chọc đến đỏ mặt, cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống, bên tai vẫn còn vang vẳng giọng nói của cô ấy.

Chuông tan học vừa vang lên, Ninh Thiển liền bị cô ấy kéo xuống tầng.

Ninh Thiển sợ hãi nhắc nhở: "Chậm thôi, chậm thôi..."

Nhưng Trình Dao làm như không nghe thấy, mà vội vàng kéo cô vào siêu thị.

"Làm sao cậu biết siêu thị ở chỗ này?" Ninh Thiển sau đó hỏi.

"Tiểu Thiển Thiển à, cậu không biết sao, tớ học cấp hai ở đây." Trình Dao khoác vai Ninh Thiển, vui vẻ nói.

Trình Dao cầm một chai coca, liếc nhìn Ninh Thiển, cũng xoay người giúp cô lấy một chai.

Ninh Thiển vội vàng xua tay, nhẹ nhàng từ chối: "Không, không, tớ có mang tiền."

"Không sao mà, ba năm tới chúng ta là bạn cùng bàn, coi như là quà của tớ đi." Trình Dao nhét coca vào tay cô.

Ninh Thiển nhận lon coca, chậm rãi nói: "Nửa năm nữa, chúng ta sẽ chia ban đúng không?"

"Đúng rồi, Thiển Thiển, cậu học ban xã hội sao? Tớ không muốn chúng ta chia cách đâu." Trình Dao mếu nói.

"Đáng lẽ tớ nên học ban xã hội, nhưng tớ vẫn chưa chắc chắn." Ninh Thiển thực sự chưa nghĩ đến điều này, bố Ninh hy vọng cô sẽ học ban tự nhiên và sau đó học y khoa, nhưng điểm khối tự nhiên của Ninh Thiển không tốt lắm .

"Thiển Thiển, tớ chắc học ban tự nhiên rồi. Mẹ tớ là giáo viên dạy hóa năm ba trung học, bà nghiêm khắc cấm tớ chọn ban xã hội, nếu cậu chưa quyết định được hay là học ban tự nhiên đi. Đến lúc đó chúng ta vẫn là bạn cùng bàn."

( Năm 3 trung học là lớp 12 bên mình nha)

"Được, tớ sẽ suy nghĩ." Ninh Thiển cười với cô ấy, vội vàng trở về phòng học trước khi lên lớp.

Sau một ngày quét dọn, Ninh Thiển trở về ký túc xá liền cảm thấy chân tay mệt đến rã rời .

Ký túc xá của trường trung học số 9 mỗi phòng có bốn người ở, khi cô bước vào chỉ có một cô gái đang trải giường, hai người còn lại là học sinh bán trú vài ngày nữa sẽ đến.

"Cậu là Ninh Thiển?" Cô gái trải giường ngưng động tác, quỳ ở trên giường, cúi đầu chào hỏi Ninh Thiển, "Tớ gọi là Lý Lộ, tớ ngủ ở giường trên giường cậu."

"Ngồi xuống nói chuyện đi, không tốt cho cột sống cổ đâu." Ninh Thiển không khỏi nhắc nhở cô bạn.

Nghe được lời nói có phần nghiêm túc của Ninh Thiển, Lý Lộ cười to: "Cậu đi đi, làm gì giống mẹ tớ vậy, đừng nghiêm túc như vậy có được không?"

"Thực xin lỗi, tớ chỉ sợ cậu ngồi như vậy sẽ khó chịu."

Lý Lộ xua tay, nghiêm túc nói: "Đừng khẩn trương, tớ hiểu lòng tốt của cậu, chúng ta không phải ở chung phòng ký túc xá sao, tớ chỉ là muốn khuấy động bầu không khí một chút thôi."

Ninh Thiển rất thích cô ấy, nhìn thấy cô ấy liền nhớ đến em trai đang học cấp hai của mình.

Cậu bé nói chuyện giống như Lý Lộ, có những câu nói thường khiến người ta chết lặng, cậu cũng rất biết cách chọc tức người khác.

Đứa em này của cô tên là Ninh Triệt, khi họ được sinh ra, bố Ninh không biết từ đâu tìm được một thầy bói. Ông ta khăng khăng nói rằng bọn họ ngũ hành thiếu thủy, vì thế bố Ninh phải đưa cho ông ta 50 tệ để đặt tên cho 2 chị em họ.

Ninh Triệt sống với ông bà ngoại ở quê, bà mất khi cậu mới học lớp 2. Bố Ninh muốn đưa cậu đến Vu Thành học, sau khi hỏi qua ý cậu, sợ rằng thay đổi môi trường sống đột ngột sẽ bị ảnh hưởng, nên Ninh Triệt vẫn tiếp tục ở lại quê để đi học. 

Ninh Thiển chỉ có thể gặp cậu vào Chủ nhật, sau khi bố mẹ ly hôn, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, đối với Ninh Thiển lúc đó, Ninh Triệt không chỉ là em trai, mà còn là chỗ dựa tinh thần của cô.

Nghe nói rằng khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tuần ở trường trung học số 9 đặc biệt đáng sợ, cả đêm Ninh Thiển gặp những ác mộng kỳ quái, chỉ chìm vào giấc ngủ khi trời gần sáng.

Ngay khi thầy bước vào lớp vào ngày hôm sau, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu phát thông báo. Một tuần huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu, tiểu đội trưởng được yêu cầu lấy quân phục huấn luyện cùng giày.

Nghe Trình Dao phàn nàn về những người hướng dẫn cực kì tàn ác, Ninh Thiển cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

Hồi cấp 2 cô ghét nhất là tiết thể dục, bài kiểm tra thể chất chạy 100 mét, cô từng lập kỷ lục chưa từng có, chạy trong vòng 17 giây, khiến giáo viên thể dục mắng một trận.

Ngày hôm sau khi nhận quần áo và bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, sân chơi rộng lớn bị lấp đầy bởi những con người nhỏ màu xanh lá.

Khi Ninh Thiển ra khỏi ký túc xá, trong lớp hầu như mọi người đã đến đông đủ, nhìn thấy Trình Dao từ xa vẫy tay với cô, Ninh Thiển chạy hai bước đến đứng trước mặt cô ấy.

Ninh Thiển còn chưa kịp nói chuyện, Trình Dao đã nhìn chằm chằm cô cười to: "Ha ha ha, Thiển Thiển, cậu là đang mặc bao tải sao?" Cô ấy vừa nói vừa kéo quần giúp cô.

Ninh Thiển thấp bé, mà bộ quân phục huấn luyện quân sự dù nhỏ nhất thì cũng trông giống như một cái bao tải trên người cô.

"Đứng lên đi, cười đùa cái gì vậy?"

Nghe được huấn luyện viên quát, Ninh Thiển vội vàng đứng ở hàng đầu tiên. Cũng không phải là bởi vì cô tự giác, mà từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tập hợp, không còn nghi ngờ gì cô sẽ là người đứng hàng đầu tiên.

Trình Dao nhờ vào chiều cao 1m6 của cô ấy mà đứng cạnh Ninh Thiển, vậy mà cô ấy còn cười nhạo cô.

Ninh Thiển bất đắc dĩ, bọn họ đều giống cái bao tải, sao có thể yên tâm cười nhạo cô chứ?

Vào ngày đầu tiên của khóa huấn luyện quân sự, người hướng dẫn yêu cầu họ đứng trong tư thế quân đội trong vòng hai tiếng, một người di chuyển là cả lớp phải đứng thêm mười phút. Vì vậy, khi lớp của Ninh Thiển hoàn thành, cô cảm thấy chân mình run rẩy đến cực độ.

Trình Dao lôi kéo cô đi mua nước, Ninh Thiển khó nhọc kéo lê đôi chân run rẩy của mình đến siêu thị, Trình Dao một mình đi vào mua, Ninh Thiển đợi cô ấy ở cửa, cả ngoài mềm nhũn như muốn rủ xuống.

Đột nhiên có tiếng cười đùa vui vẻ vang lên, vài cậu thiếu niên khom lưng đi về phía siêu thị.

Không biết vì sao, một bóng người đã chiếm hết tầm mắt của Ninh Thiển, cô ngơ ngác nhìn nam sinh đang đi phía xa bên trái.

Chàng trai mặc đồng phục học sinh của trung học số 9, áo cộc tay màu đen bên trong áo khoác đồng phục màu đỏ, mái tóc ngắn màu nâu xõa nhẹ trên trán, mắt một mí hơi nhếch lên, đôi môi mỏng cong nhẹ thành một đường cong mơ hồ.

Anh một bên vai đeo cặp sách, người có chút gầy, bàn tay đặt trên vai nam sinh bên cạnh nổi rõ gân xanh, khi anh lướt qua Ninh Thiển, Ninh Thiển chỉ tầm đến ngực anh.

Cũng phải tầm 1m8, cô nghĩ.

"Này, bạn học cũ, cậu muốn uống gì? Tôi giúp cậu lấy."

Một giọng nữ ấm áp quen thuộc cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Thiển, đó là... giọng nói của Trình Dao.

Ninh Thiển quay lại, thấy Trình Dao đang cười đùa với cậu thiếu niên đó.

Họ biết nhau ư?

Trình Dao gọi cô, Ninh Thiển mới hoàn hồn, thản nhiên hỏi: "Dao Dao, cậu biết cậu bạn kia sao?"

"Người nào?" Trình Dao vặn nắp chai và nói, "Ý cậu là Trần Tri Nam hả? Chúng tớ là bạn cùng lớp hồi cấp 2."

"Cậu ấy học lớp mấy? Tại sao không học cùng lớp cấp ba vậy?" Ninh Thiển nắm tay, cô không ngừng hỏi.

"Cậu ta học ban thể dục. Học lớp 4. Tớ..." Trình Dao ngừng uống nước, nói với vẻ mặt lo lắng, "Thiển Thiển, không lẽ cậu?"

"Hả?" Ninh Thiển hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Trình Dao, vội vàng giải thích: "Không, tuyệt đối không phải, nghe nói hai người là bạn cùng lớp, cho nên tùy tiện hỏi một chút."

Ninh Thiển nắm lấy cổ tay áo cô, đè nén cảm giác nhói lên một cách khác thường này.

"Vậy thì tốt, Thiển Thiển, Trần Tri Nam không phải là người chúng ta có thể thích. Chỉ riêng hồi ở trường trung cấp 2, đã có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ta. Đây không phải là điều quan trọng nhất. Có người nói rằng Trần Tri Nam có người trong lòng vì cô gái đó không thích cậu ta mà cậu ta thường xuyên qua lại với những cô gái khác, cậu không thể ngu ngốc như vậy được."

Trình Dao nhìn chằm chằm vào mắt cô, như thể sợ cô sẽ bị dọa đến căng thẳng.

"Dao Dao, cậu nghĩ đi đâu đó? Tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút." Ninh Thiển không muốn tiếp tục vấn đề này, cô sợ nếu tiếp tục Trình Dao sẽ trực tiếp giết chết hi vọng từ trong trứng nước mất.

Ninh Thiển lúc này cũng không hề biết, người mà cô chỉ nhìn thoáng qua năm ấy, nhiều năm sau lại trở thành người nắm giữ toàn bộ trái tim cô, xé nát nó, khiến cô không thể quên cũng không thể có được.

Các giáo viên của trung học số 9 nổi tiếng là hà khắc, khẩu hiệu của họ là: Coi học sinh như những người lính.

Cho nên, dù đau đầu hay chân tay bủn rủn, chỉ cần vẫn đứng dậy được thì nhất định phải kiên trì đến giây phút cuối cùng.

Kết thúc một ngày huấn luyện, Ninh Thiển và Trình Dao cùng nhau trở về ký túc xá. Cô ấy nằm trên giường Ninh Thiển, hai tay chống eo không ngừng xoa bóp.

Ninh Thiển đưa cốc nước cho cô ấy, Trình Dao uống vài hớp, sau đó liền đặt cốc xuống bàn.

"Tớ kiếp trước giết người hay sao? Sao lại gặp những người tàn nhẫn như các thầy cô chứ?"

"Cái mặt đó vừa đen như Quan Công, lại còn như có người mắc nợ thầy ấy hai năm tám vạn."

"Nếu không phải tớ là con gái, thầy chắc chắn không yên đâu."

Cô ấy còn chưa kịp kêu oan, lại lập tức ngã xuống giường, liên tục rên rỉ: "Ôi, cái eo già của tôi."

Ninh Thiển bị chọc cười đến á khẩu, tiến lên đỡ eo cô ấy nói: "Được, ngày mai tớ sẽ báo cáo với thầy huấn luyện, cậu nhất định sẽ quyết chiến với thầy ấy. Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ hỗ trợ phía sau cậu."

"Quên đi, đại trượng phu năng khuất năng thân."

"大丈夫能屈能伸" câu này Hán Việt là " Đại trượng phu năng khuất năng thân" đại ý chỉ những người đàn ông biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể. Vì tớ cũng không rõ nên giải nghĩa thế nào cho thuần Việt nhất nên để tạm câu Hán Việt ạ.

Ninh Thiển: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro