Chương 3: Mười tám tuổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Hồi ức trong nháy mắt tràn vào, sức lực toàn người phảng phất trong khoảnh khắc này bị dỡ xuống, Giang Kiến Hoan cúi đầu, như là một con cá bị mắc cạn sắp chết đang vùng vẫy hấp hối.

Cô ấp úng biện giải.

"Bọn họ người nhiều... tôi đánh không lại."

Giọng nói rơi xuống đất, đêm lặng yên không một tiếng động bị nhiễm lên hào quang dị dạng, đoạn kí ức ngắn nơi sâu thẳm cực kỳ tự nhiên mà xuất hiện trong đầu.

-

Lần đầu tiên Giang Kiến Hoan nhìn thấy Tô Mạt, là lúc mười tám tuổi, một ngày bình thường lại thành mùa hè đặc biệt.

Khi đó cô mới vừa thi đại học xong, bị bạn bè lôi kéo vào quán bar, lấy quyền lợi đã là người trưởng thành nên được tùy ý hành sử.

-- kỳ thật hai người bọn họ đều rất sợ, lần đầu tiên đi lại nơi phức tạp này khẩn trương muốn chết, những người ngồi ở quầy bar cả thân mình đều toát ra vẻ thành thục lão luyện, người khác liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra các cô không lưu loát và mất tự nhiên.

Quanh mình tràn ngập âm nhạc cùng cả trai lẫn gái không hợp nhau, trong sàn nhảy thỏa thích lắc lư thân thể, Giang Kiến Hoan ngồi trên ghế chân cao, có chút thấp thỏm khó có thể an tâm.

Cô cũng không phải là rất thích loại cảm giác này, vẻn vẹn ngồi ở nơi đây cảm giác là một loại không hiểu gì dày vò.

Tô Mạt ngay vào lúc này xuất hiện.

Đầu tiên là sàn nhảy dần yên tĩnh trở lại, ngay sau đó, nam sinh trên sân khấu cúi đầu đùa nghịch đàn ghi-ta phát ra cái âm phù thứ nhất, anh thấp giọng nhẹ hát, thanh âm ra một khắc này, toàn bộ quán bar bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng lớn tiếng khen hay.

Nam sinh khép hờ mắt, khuôn mặt ở dưới ánh đèn loá mắt đến có chút hư ảo, Giang Kiến Hoan chỉ nhớ rõ ràng cái cằm góc cạnh của anh, cùng bờ môi khép mở thẳng đến tiếng nói trong lòng.

Cô cứ như vậy ngơ ngẩn mà nhìn, nhìn xem. Quên động tác, quên dời đi tầm mắt, thậm chí ngay cả chớp mắt cũng quên mất.

Ngày đó dáng vẻ Tô Mạt cô giống như thấy không quá rõ ràng, nhưng tiếng ca anh, cùng ngón tay thon dài đặt trên đàn ghi-ta dáng vẻ thật sâu nhảy vọt khắc vào trong đầu cô, thẳng đến trước sắp sửa ngủ, vẫn như cũ nhớ mãi không quên.

Từ đấy Giang Kiến Hoan liền trở thành khách quen của quầy rượu đó, cô nhát gan, lại sợ, mỗi lần đến cái gì cũng không dám làm, ngay cả hỏi thăm công việc của anh cũng cảm thấy cả thân mình run như cầy sấy, đều chỉ yên lặng ngồi ở một góc nghe anh ca hát.

Đi nhiều lần, Giang Kiến Hoan cũng phát hiện, Tô Mạt cùng bề ngoài anh giống nhau, lãnh đạm lại không dễ tiếp cận, mỗi lần đều là yên lặng lên sân khấu hát xong, lại cõng đàn ghi-ta xuống sân khấu rời đi, mặc cho phía dưới kêu to như thế nào, mặc cho người khác bắt chuyện ra sao.

Giang Kiến Hoan cũng phát hiện thêm, ngoại hình Tô Mạt và tiếng ca của anh giống nhau, ngang nhau kinh diễm tuyệt luân, ở ngoài sáng tiêu diệt ánh đèn phía dưới, vẫn như cũ lộ ra lực lượng tâm hồn khiếp người.

Nam sinh lên sân khấu lúc cuối cùng sẽ đội trên đầu một cái mũ lưỡi trai, vành mũ ép tới cực thấp, che khuất hơn phân nửa mặt mày, chỉ có thể để cho người khác nhìn thấy cái cằm của anh cùng môi mỏng, lâu lâu ngửa đầu lộ ra sườn mặt, đường cong lãnh tuấn tinh xảo giống như là dùng lối vẽ tỉ mỉ tinh tế miêu tả ra tới đường cong.

Giang Kiến Hoan từ trước đến nay chưa từng gặp qua người như vậy, trên người anh có được hết thảy khí chất đều hấp dẫn lấy cô thật sâu.

Thần bí, lãnh đạm, thận trọng, tài hoa hơn người.

Tô Mạt có được một đặc biệt mà làm cho người ta mê muội linh hồn.

Phát hiện anh đẹp trai cũng không chỉ có Giang Kiến Hoan một người, không biết khi nào, quán bar đột nhiên xuất hiện một cô gái lạ, luôn luôn thích quấn lấy anh nói chuyện.

Tại khi Tô Mạt biểu diễn giữa trận lúc nghỉ ngơi sẽ ở phía dưới lớn tiếng gọi tên anh, Tô Mạt kết thúc lui về hậu trường khi ấy cô ta nhắm mắt theo đuôi đi theo bên người anh, thậm chí anh ở thay xong quần áo từ quán bar rời đi, sẽ còn dây dưa không nghỉ theo đuôi anh!

Đừng hỏi Giang Kiến Hoan làm sao mà biết được, cô chính là nhìn không được, một đường đi theo sau.

Dưới ánh trăng, cửa sau quán bar trong ngõ nhỏ, nữ sinh trang điểm đậm lòe, một đầu tóc quăn khoác ở sau lưng, áo lót nhỏ không có tay lộ ra một đoạn eo thon, quần soóc ngắn tiếp theo là hai chân trắng đến chói mắt.

Cô ta đang hướng phía Tô Mạt nũng nịu.

"Tô Mạt, em muốn theo anh về nhà."

Nam sinh mím chặt môi, mặt mày không kiên nhẫn vòng qua cô ta rời đi, nữ sinh lộ ra thần sắc tức giận, nhíu mày cắn môi, dậm chân một cái, lại giơ tay đi kéo anh.

"Tô Mạt, em thật sự rất thích anh, thích đến sắp điên rồi."

Thấy nam sinh bộ dáng thờ ơ, cô ta rốt cuộc nhịn không được, giang hai tay ra muốn tiến lên cưỡng ép ôm lấy anh, đi theo cách đó không xa Giang Kiến Hoan cũng nhịn không được.

"Cô làm gì!"

Chỉ nghe hẻm nhỏ yên tĩnh truyền đến một âm thanh chính khí mười phần tiếng quát, ngay sau đó xông lên một bóng người, nữ sinh mới vừa rồi còn muốn mạnh ôm Tô Mạt bị cô khiêng một cái qua vai lưu loát mà ném ngã xuống trên mặt đất.

"Mẹ nó, cô cũng từng tuổi này, không cần dây dưa con trai nhà người ta, lại nói, nếu cô trưởng thành đã như vậy, vẫn là tỉnh ngộ lại đi! Tô Mạt sẽ không thích cô!"

Giang Kiến Hoan lời lẽ chính đáng mà quát lớn, nữ sinh nằm dưới đất tức giận đến thần thái vặn vẹo, mặt mũi tràn đầy phấn trang điểm lòe loẹt thoạt nhìn càng thêm cổ lỗ dọa người, cô ta xoa eo đứng lên nhìn Giang Kiến Hoan cười lạnh.

"Tiểu muội muội, em có biết nói chuyện hay không, nếu không tỷ tỷ dạy dỗ cho em." Cô ta duỗi tay hướng Giang Kiến Hoan tiếp đón lại đây, bộ dạng kia định là kéo tóc cô mà tát một phát, Giang Kiến Hoan dễ dàng ngăn cản trở về, nắm chặt cổ tay cô ta vặn một cái, thân thể nữ sinh bị cô một phen đẩy ra thật xa.

"Được lắm, mày, chờ đó cho tao." Đánh không lại cô, lại ở trước mặt nam thần mất mặt, nữ sinh oán hận không cam lòng chỉ vào Giang Kiến Hoan, cắn răng nghiến lợi uy hiếp, hai mắt trợn thật lớn, tựa hồ muốn đem mặt cô khắc vào trong đầu, tìm cơ hội tính sổ.

Vứt xuống lời nói tàn nhẫn, cô ta vỗ vỗ phủi bụi trên người, lại không cam lòng liếc nhìn Tô Mạt đang đứng một bên, xoa eo, rời đi nơi này.

Thân ảnh nữ sinh oán hận không cam lòng biến mất ở trong ngõ nhỏ, trong nháy mắt, không khí đột nhiên an tĩnh có chút quỷ dị, Giang Kiến Hoan đã nhận ra người sau lưng không thể bỏ qua cảm giác tồn tại đó, cô kịp phản ứng, mở to mắt, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, mới vừa ấp úng xoay người.

Tô Mạt đang đứng ở nơi đó, nhìn qua ánh trăng sáng tỏ rải đầy một thân anh, phản chiếu lên khuôn mặt không gợn sóng kia càng thêm lãnh đạm.

Trên môi Giang Kiến Hoan cười gượng hai tiếng, chậm rãi giơ lên đôi tay phóng tới hai bên gương mặt, ngữ khí vô tội mà thuần lương.

"Ha ha, tôi không phải cố ý."

Không có người trả lời, Tô Mạt như cũ bình tĩnh không lay động nhìn chăm chú vào cô, Giang Kiến Hoan lo lắng lại vô lực mở miệng.

"Anh nghe tôi giải thích. . ."

Cô muốn giải thích vài câu, vì hành vi chính mình mới vừa rồi có chút hấp hối giãy giụa, ai ngờ nam sinh chỉ là nhàn nhạt quét cô liếc mắt một cái, sau quay người rời đi.

Giang Kiến Hoan ảo não đứng tại chỗ, giống nữ sinh mới nãy kia đồng dạng, cúi đầu nhíu mày, cắn môi dậm chân.

Xong rồi. . . Hình tượng bị hủy diệt hoàn toàn.

-

Trở về ròng rã suy tư một buổi tối, tổ chức tìm vô số từ ngữ, Giang Kiến Hoan rốt cuộc tìm được giải thích hợp lý, đang muốn ngày mai lấy hết can đảm coi đây là lấy cớ đi tìm Tô Mạt để bắt chuyện, lại phát hiện người hát trên sân khấu biến thành người khác.

Tô Mạt, không thấy.

Một ngày, hai ngày, ba ngày. . . Mãi cho đến kỳ nghỉ kết thúc vào khai giảng, anh cũng chưa từng xuất hiện, ông chủ quán bar nói trong nhà anh tạm thời có việc, cho nên không có cách nào lại qua đây nhận chức, Giang Kiến Hoan truy vấn hắn phương thức liên lạc, lại bị ông chủ lấy thông tin riêng tư cá nhân mà cự tuyệt.

Cô ở nơi đó mài vài ngày, vô số biện pháp cùng lấy cớ đều dùng mấy lần, ông chủ rốt cuộc cũng nhả ra, mà khi cô vui sướng kích động đã gọi đi, lúc sau đầu bên kia lại là một giọng nói máy móc lạnh băng.

[ Thật xin lỗi, thuê bao người sử dụng mà quý khách vừa gọi không tồn tại ]

Di động vô lực từ bên tai trượt xuống, cảm giác mất mát to lớn bao phủ lấy cô, Giang Kiến Hoan hối hận đến tim quặn đau.

Nếu như, nếu như cô lại dũng cảm một chút thì tốt rồi, so với mất mặt cùng bị cự tuyệt, mất đi tin tức của anh mới là đáng sợ nhất.

Thế giới lớn như vậy, biển người mênh mông, phải làm sao mới có thể lần nữa gặp được anh, hoặc là, rốt cuộc không gặp được.

-

Một đoạn thời gian thật dài Giang Kiến Hoan đều sầu não uất ức, ngay cả Trì Lam rủ cô ra ngoài đi dạo phố cũng bị mất hào hứng, là bạn tốt của cô cùng cao trung ba năm ngồi chung bàn, Trì Lam hao hết tâm tư đùa giỡn làm cô vui vẻ, thậm chí còn gọi một số lớn bạn học, bạn bè cố ý cho cô làm trận học thành party.

Gian phòng náo nhiệt, treo đầy bong bóng với dải lụa màu rực rỡ, quanh thân đều là hoan thanh tiếu ngữ, trước mắt Giang Kiến Hoan hiện lên lại là Tô Mạt cúi đầu, dáng vẻ lãnh lãnh đạm đạm ở trên sân khấu gảy đàn ghi-ta ca hát.

Đại học khai giảng sau, tiểu cô nương rốt cuộc khôi phục vài phần sinh khí, sân trường nhiều màu nhiều sắc, các học trưởng học tỷ nhiệt tình, còn có bạn bè tốt được phân ở chung một khu ký túc xá đều vui sướng.

Giang Kiến Hoan cùng Trì Lam tay khoác tay vui vẻ đi mua sắm đồ dùng sinh hoạt, cùng trong ký túc xá những người khác cũng quen biết lẫn nhau, không khí thập phần hòa hợp hoạt bát.

Đại hội tân sinh ngày ấy, Giang Kiến Hoan cũng giống ngày bình thường, vừa đi một bên nhìn đàn chim ríu rít nói chuyện ở phía dưới, có chút oi bức sau buổi chiều, trong không khí tràn ngập hương vị cỏ xanh.

Đột nhiên, một giọng thanh âm quen thuộc vạch phá màng nhĩ, từ trong loa trên sân khấu truyền ra, Giang Kiến Hoan đột nhiên im bặt mà ngừng lại.

Cô sững sờ quay đầu, khẽ nhếch mở miệng, nhìn lên người kia trên sân khấu khó có thể tin, cơ hồ muốn hoài nghi hai mắt của mình.

Buổi chiều ánh nắng vừa vặn, nam sinh mặc sơ mi trắng đứng ở nơi đó, trong tay nắm lấy micro, mặt không thay đổi phát biểu cảm nghĩ của mình, thanh âm quen thuộc một câu lại một câu truyền đạt ra, ở bên tai tiếng vọng chấn động.

Giang Kiến Hoan nhìn chằm chằm trên sân khấu, tựa hồ đã quên hô hấp, không biết thời gian qua bao lâu, đột nhiên, cô giương môi lên, không tiếng động cười ha hả.

Thật tốt.

Có thể lại lần nữa gặp được anh thật sự thật tốt rồi

Cô che miệng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua hướng đó, con mắt dưới ánh mặt trời óng ánh sáng long lanh, chiếu lấp lánh.

Nhưng chỉ qua mấy phút ngắn ngủn, Giang Kiến Hoan liền hỏi thăm rõ ràng, Tô Mạt là năm nay nhập học số điểm đứng đầu bảng, cho nên được đại diện tân sinh lên phát biểu, mà bản thân anh học tập tại hệ nghệ thuật, học âm nhạc chuyên nghiệp chính quy.

Không hiểu sao, Giang Kiến Hoan cũng có chút vui mừng cùng kích động.

Thật là khéo, bọn họ vậy mà lại cùng cái niên cấp a! Đều là tân sinh! Hơn nữa là một đám vừa mới nhập học!

Đây là duyên phận cùng ăn ý khó được cỡ nào a.

Thật là làm người ta hưng phấn quá.

Giang Kiến Hoan có chút khắc chế không được chính mình.

-

Sân trường an tĩnh, từ con đường lớn đến đường mòn cạnh hồ, tiếng bước chân trở nên có thể nghe rõ ràng, gió nhẹ thổi trúng lá cây sàn sạt rung động, hoàng hôn đỏ rực treo ở chân trời, nhuộm đỏ một mảng mặt hồ.

Tô Mạt dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía người đi theo chung đường mình.

"Tại sao cô muốn theo dõi tôi?" Trong mắt của anh ẩn chứa sự không kiên nhẫn, nhếch bờ môi, Giang Kiến Hoan trong lòng hoảng hốt, đối đầu với hai tròng mắt của anh não cô liền đứng máy.

"Mình, mình không có, mình cũng đi đường này." Cô luống cuống tay chân giải thích, dùng từ để thuyết minh là hình tượng giấu đầu lòi đuôi thập phần sinh động.

Quả nhiên, Tô Mạt nhíu mày lại, ngữ khí trầm xuống triệt để.

"Còn nói dối?"

Giang Kiến Hoan vừa thẹn lại quẫn bách, hai gò má nóng hổi, lỗ tai đều đốt đỏ lên.

Cô cũng không dám nhìn anh nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm đá cuội dưới chân, thanh âm nhỏ đến như là muỗi kêu.

"Thật, thật xin lỗi."

Lỗ tai của nữ sinh đỏ lên, giống như là nhanh khóc.

"Mình chỉ là lại sợ tìm không thấy cậu."

- HẾT CHƯƠNG 3 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro