Chương 4: Cô cứ nói đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Về sau, Tô Mạt sau lưng có nhiều thêm một cái đuôi. Rõ ràng là người nhạy cảm thẹn thùng như vậy, lại kỳ dị ở một ít chuyện nào đó vượt quá mức năng lực chịu đựng của một người.

"Tô Mạt, từ ngày hôm đó về sau vì sao không thấy cậu, tớ tìm cậu đã lâu, cho rằng sẽ không còn được gặp lại cậu."

Nữ sinh ở bên người anh lải nhải không ngừng.

-- trong khoảng thời gian này, từ khi trên đại hội tân sinh bị cô thấy lúc sau, Tô Mạt đi đến nơi nào tựa hồ đều có thể ngẫu nhiên gặp được cô.

Mà mỗi lần, cứ việc đối mặt với anh thì thấy ngay gương mặt không biểu tình đó, Giang Kiến Hoan đều có thể tìm được đề tài nói tiếp, cho dù anh không đáp lại.

Nhưng số ít lúc, Tô Mạt cũng sẽ phản ứng cô hai câu.

"Cậu tìm tôi làm cái gì." Anh hời hợt bâng quơ mở miệng, Giang Kiến Hoan chuẩn bị một sọt lời muốn nói lập tức câm nín, lời đến khóe miệng bị nuốt xuống.

"Bởi vì tớ muốn cùng cậu giải thích chuyện ngày đó." Cô khó khăn mà phun ra, đem câu "bởi vì tớ thích cậu a", cực lực áp chế xuống, thật sâu giấu vào trong lòng.

Tô Mạt rõ ràng là nhớ rõ.

"Giải thích cái gì?"

"Ừm thì, bình thường thật ra tớ không phải dạng như vậy, tớ chỉ là vừa vặn nhìn thấy một màn đó, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi!" Giang Kiến Hoan lời thề son sắt, giãy giụa cứu lại hình tượng của mình ở trong lòng Tô Mạt gần như bị phá diệt.

Cô nói xong, tràn ngập mong đợi nhìn qua anh.

"Đã biết." Tô Mạt bình đạm mở miệng, ngay cả gật đầu cũng đều keo kiệt không cho một cái, ánh mắt Giang Kiến Hoan rơi vào trên mặt anh dò xét một lát, xác định anh là thật sự sẽ không lại mở miệng, thất vọng mà rũ xuống con ngươi.

"Úc(*)." Nữ sinh cúi đầu rầu rĩ lên tiếng, lông tơ nhỏ ở thái dương vểnh lên, giống như là một con gà nhỏ ở bên ngoài bị khi dễ ủ rũ cúi đầu.

(*) Úc: từ biểu hiện sự buồn rầu.

Ánh mặt trời từ trong lá cây tươi tốt ở hai bên rơi xuống, nơi giữa con đường bằng phẳng tung xuống điểm sáng màu vàng óng, gió nhẹ rất nhu hòa.

Tô Mạt cảm thấy hôm nay thời tiết rất không tồi.

-

Đối với bản thân mỗi lúc trời tối đi quán bar làm thêm, nữ sinh vẫn như cũ theo đuôi đi theo anh, chuyện này Tô Mạt là có chút không kiên nhẫn.

"Không cần đi theo tôi nữa." Anh nhíu mày nói, chỉ trải qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, nữ sinh ngay từ đầu bị anh dọa một câu đến mức mặt đỏ tới mang tai nay đã rèn đúc ra trên người kim cương bất hoại.

Cô gái nhỏ ngửa mặt lên, gương mặt trắng nõn sạch sẽ, con mắt rất sáng, một đôi lông mày thon dài ngày thường phá lệ đẹp mắt, từng bên đen nhánh rõ ràng, ở chỗ kết thúc móc ra cái đường cong xinh đẹp.

Tất cả làm lộ ra cả người cô đặc biệt tươi sống linh động, liếc mắt một cái liền khó có thể quên.

Hơn nữa tại lúc lời thề son sắt, có loại trời sinh cảm giác nghiêm nghị, phảng phất lời cô nói đều là chính xác, dù đều là chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.

"Tớ sợ cậu lại gặp được loại người như lần trước, tớ làm vệ sĩ cho cậu!"

"Không cần." Tô Mạt nhìn chiều cao nữ sinh vừa qua khỏi bả vai thân mình của anh, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.

"Tớ rất lợi hại!" Giang Kiến Hoan không lưu dư lực mà đẩy mạnh tiêu thụ bản thân đem ra bán.

"Tớ đoạt giải cao nhất nữ quán quân Taekwondo toàn tỉnh, đã từng tay không vật lộn qua ba người đàn ông thân thể cường tráng như trâu, người bình thường đều không phải đối thủ của tớ."

Giang Kiến Hoan nói xong, thấy Tô Mạt ở nơi đó mặt không biểu càm nhìn chằm chằm vào cô, cho rằng vừa rồi mình đắp nặn hình tượng quá mức tráng kiện, không đủ dáng vẻ người con gái ôn nhu, lại bổ sung giải thích nói.

"Bởi vì ba tớ lớn tuổi rồi mới có con, cho nên mới phá lệ lo lắng tớ ở bên ngoài chịu khi dễ, ba tuổi liền đưa tớ đi học Taekwondo."

A, khó trách, ngày đó tay không đem người ta quăng ngã xuống mặt đất.

Tô Mạt tự nhận mình là một người rất lãnh cảm, đối với sự việc quanh mình cơ hồ là không quan tâm không thèm để ý, lên đại học đã từng một thời gian khai giảng ở ban nọ, một cậu nam sinh cao hứng bừng bừng cùng anh chào hỏi, nói là thật tình cờ, Tô Mạt suy tư nửa ngày, trực tiếp trả lời một câu, chúng ta quen biết sao?

Nam sinh vẻ mặt xấu hổ.

Về sau mới biết được, người kia là bạn học cùng lớp ba năm Sơ Trung của anh.

Mà chắc do hình tượng nữ sinh ngày đó mang cho anh chấn động khá lớn, đến mức khi lần nữa nhìn thấy khuôn mặt này, Tô Mạt vậy mà tự động tìm tòi ra tin tức của cô.

Dù sao, không phải ai đều có thể một cái nhấc tay lưu loát là đã có thể đem người trước mặt lật tung ném qua vai.

Huống hồ vẫn là một cô gái tinh tế mảnh khảnh.

Ngày đó trong ngõ nhỏ Giang Kiến Hoan đem người ném ra ngoài lúc sau quay đầu nhìn bộ dáng của anh, đại khái xem như trong cuộc đời Tô Mạt số lượng thời khắc cảm thấy một tia kỳ dị không nhiều lắm.

"Nhưng tôi không cần." Ở Giang Kiến Hoan lải nhải nói một đống không ngừng lúc sau, Tô Mạt vẫn như cũ không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt, người trước mặt nhụt chí cúi đầu, toàn thân tràn đầy uể oải.

Tô Mạt đang định đi ngay bây giờ, nghe được bên trong miệng cô truyền ra tới nhỏ giọng lẩm bẩm, nữ sinh cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân, ngón tay dắt trên dây lưng balo, giống như là bà mẹ của đứa con trai một mình nói liên miên lải nhải quan tâm.

"Đầu năm nay, người con trai đẹp mắt nhất định phải học được cách bảo vệ chính mình, bên ngoài rất loạn, vạn nhất không cẩn thận. . ."

"..."

Tô Mạt không nghĩ nghe tiếp nữa.

-

Vẫn là đêm tối.

Ở Giang Kiến Hoan giải thích nói đối phương nhiều người đánh không lại, về sau Tô Mạt không có lên tiếng, chỉ là khoảnh khắc, quen thuộc mà châm chọc đánh thức lại cô đang mơ hồ suy nghĩ.

"Cho nên, nữ quán quân Taekwondo cấp tỉnh cô chính là trình độ này?"

"Không phải đã từng tay không vật lộn qua ba người đàn ông cường tráng như trâu "

"..." Giang Kiến Hoan có chút không có cách nào ngăn cản Tô Mạt hiện tại, cô không tự giác nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng trả lời.

"Từ xưa đến nay, quả bất địch chúng. . ."

A.

Đỉnh đầu phảng phất truyền đến tiếng cười lạnh im ắng.

Tô Mạt không nói gì, nhưng từ trên xuống dưới truyền đến nhiệt độ sáng rực tỏ rõ anh vẫn chưa dời đi tầm mắt, Giang Kiến Hoan rũ xuống một bên ngón tay lại không tự giác cuộn tròn lên.

Không biết qua bao lâu, thời gian trôi qua đã mất đi khái niệm, thanh âm Tô Mạt lại lần nữa vang lên.

"Không mời tôi đi lên ngồi một chút sao?"

Hàng lang đen nhánh, đèn điều khiển bằng âm thanh vẫn cứ hư, Giang Kiến Hoan mở chức năng chiếu sáng của điện thoại di động ra, mang theo Tô Mạt từng tầng từng tầng đi lên lầu ba.

Mượn ánh sáng di động từ trong túi đem ra chìa khóa mở cửa, đẩy ra trong nháy mắt, lòng bàn tay không hiểu sao rịn ra một tầng mồ hôi hơi mỏng, không tiếng động khẩn trương.

"Muốn uống cái gì không?" Cô mở đèn trần nhà lên, ra vẻ tùy ý trấn định hỏi, hỏi xong mới phản ứng được, trong nhà ngoại trừ nước sôi để nguội cái gì cũng không có.

Cũng may, Tô Mạt hoàn toàn như trước đây.

"Nước lọc là được rồi, cảm ơn."

Anh ngồi trên ghế sô pha cũ kỹ ở phòng khách, toàn thân đều tràn ngập khí chất cùng hư cảnh nơi này không hợp nhau.

Giang Kiến Hoan không khỏi thất thần, thời điểm năm đó Tô Mạt vẫn là một học sinh nghèo, khí chất xung quanh cũng vẫn như cũ là không hợp với anh.

Có ít người giống như trời sinh chú định đã loá mắt.

Hai người khô cằn ngồi trong phòng khách, Tô Mạt bưng lấy cốc nước ấm thong thả uống vào, Giang Kiến Hoan thì là một bộ dáng đứng ngồi không yên, ánh mắt ở trong không khí mơ hồ, ngẫu nhiên dừng lại ở trên người anh, lại nhanh chóng dời đi.

Im ắng trầm mặc.

Tô Mạt có chút bực bội, anh cũng không biết mình đi lên để làm gì.

"Cô mấy năm nay trôi qua thế nào?" Anh tưởng tượng hồi lâu như giống gặp lại người bạn năm xưa hàn huyên tâm sự, thế nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại hối hận.

Quả nhiên.

"Cũng được." Giang Kiến Hoan cẩn thận trả lời, thấy sắc mặt anh có chút âm trầm, lại cố ý bổ sung hỏi.

"Anh đây?"

Như là chạm đến loại cấm kỵ nào đó, Tô Mạt ngẩng đầu nhìn cô một cái, một chút xíu bình thản kia biến mất hầu như không còn.

Anh giương mắt lạnh lùng mà hỏi vặn.

"Cô cứ nói đi?"

Giang Kiến Hoan sửng sốt, mờ mịt nhìn qua anh.

Tô Mạt bực bội nhìn qua cô, rốt cuộc không tiếp tục chờ được nữa, cầm lên áo khoác đứng dậy.

"Tôi đi đây."

Tô Mạt tới cũng nhanh mà đi cũng mau, gian phòng trống rỗng, làm cho người ta hoài nghi hết thảy mới vừa rồi đều là ảo giác, Giang Kiến Hoan ngồi ở chỗ đó, ngón tay bất an ở trên đầu gối cọ cọ, ủy khuất tới bất tri bất giác.

Năm đó chia tay, không phải là anh đề nghị sao?

-

Từ hôm buổi tối đó trở về sau, Giang Kiến Hoan cũng bị mất tin tức Tô Mạt rất lâu, không đúng, phải nói là cô thật lâu không có nhìn thấy qua bóng dáng Tô Mạt.

Dù sao, làm một nhân vật của công chúng, tin tức của anh vẫn như cũ sẽ che trời lấp đất mà xuất hiện ở chung quanh Giang Kiến Hoan.

Mà chiếc màu đen xe dưới lầu ngày đó, thật lâu cũng chưa từng xuất hiện.

Thời gian chậm rãi đi về phía trước, đầu mùa đông ở Giang Thành tiến đến, khoảng thời gian Giang Kiến Hoan về nước đã hơn ba tháng, cô ở IRO cũng thành công vượt qua kỳ thực tập, một mùa sản phẩm thiết kế mới Giang Uyển có mang theo cô đi tham dự, mỗi ngày đắm chìm trong công việc thời gian qua thật nhanh.

Điều hiện tại cô mong muốn nhất, chính là mau mau đem nợ nần của tháng này trả hết, nỗ lực thăng chức tăng lương.

Lập đông ngày ấy, đúng lúc gặp thứ bảy, Giang Kiến Hoan trở về nhà ba mẹ.

Hiện tại Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết ở một nơi nông thôn cách Giang Thành rất xa, phải ngồi xe buýt đến thành thị bên cạnh, sau đó chuyển sang xe buýt nhỏ hơn, từ một đường nhà cao tầng, nay biến thành đập chứa nước đồng ruộng.

Thời điểm Giang Kiến Hoan đến, đã gần chạng vạng tối, Giang Tân đang khiêng cây cuốc từ bờ ruộng bên trên đi trở về nhà, giữa mùa đông, chỉ mặc vẻn vẹn một bộ áo len, áo khoác choàng lên cái chuôi cuốc bên cạnh.

"Ba, thân thể ba ra sao còn mặc ít như vậy, nếu bị cảm thì bây giờ tính làm sao?!" Giang Kiến Hoan đem đồ đạc trong tay buông xuống, vội vàng đi qua, Giang Tân hướng cô xua xua tay, vui tươi hớn hở cười.

"Không có sao, ba gần đây thân thể cũng được."

Người nói chuyện tóc đã gần như trắng xóa, nếp nhăn trên mặt che kín, thân hình có chút còng xuống.

Giang Kiến Hoan đau lòng nhíu mày, mấy năm nay, ba cô lại già đi rất nhiều rồi.

Nghe được âm thanh, đầu người đàn bà đang ở trong phòng cũng đi ra đón, thấy cô mang tới một đống đồ đạc, đau lòng không thôi.

"Hoan Hoan, con không cần mua nhiều như vậy, đã nói mẹ và ba con ở chỗ này cái gì cũng có, con không cần nhọc lòng --"

"Mẹ, thuận tay mua thôi, mẹ cũng đừng đau lòng, mau nhìn xem, hôm nay mẹ làm món gì ăn ngon nha." Giang Kiến Hoan đẩy người đàn bà hướng phòng bếp đi, cô bỗng chốc bị dời đi lực chú ý.

"Hôm nay cố ý nấu canh vịt, còn gói sủi cảo, chỉ còn chờ con đến. . ."

Một nhà ba người vô cùng náo nhiệt cơm mà nước xong xuôi, buổi tối Giang Kiến Hoan ngủ ở chỗ này, ở nông thôn làm việc và nghỉ ngơi quy luật, không đến tám giờ đều đã lên giường, bên ngoài rất yên tĩnh, không có thành thị ồn ào náo loạn.

...

Đại học năm ba khi ấy Giang Tân đầu tư thất bại, về sau nợ nần một đống, xe hơi biệt thự bao gồm cả văn phòng đều thế chấp để trả nợ, nhưng vẫn là còn thiếu rất nhiều, cuối cùng trụ sở tạm thời cũng bị người ta phát hiện ra.

Đoạn thời gian kia. . .

Giang Kiến Hoan thống khổ nhắm mắt lại.

Khắp nơi đều là người đòi nợ, cửa nhà vĩnh viễn là bẩn, phía trên bị giội cho máu chó tanh hôi, cửa sổ vách tường toàn bộ dùng sơn đỏ viết dòng chữ cảnh cáo.

Một nhà ba người bọn họ ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, cánh cửa cách mấy giờ liền sẽ vang lên tiếng đập một lần, cuối cùng, vẫn là được sự giúp đỡ của Thẩm gia, đem Giang Kiến Hoan đưa ra nước ngoài, tránh đi những phân tranh này.

Cũng là dựa vào Thẩm gia ở bên trong giải quyết, Giang Tân cùng Dịch Tình Tuyết trốn đến ở nông thôn định cư, mà Giang Kiến Hoan dù người ở nước ngoài, nhưng vẫn như cũ gánh vác lấy nợ nần cơ hồ cả đời đều còn không rõ khi nào mới trả hết.

Mỗi tháng thu nhập vào đa phần đều dùng để trả nợ, tài khoản tiền tiết kiệm vượt qua nhất định sẽ bị ngân hàng cưỡng ép trừ nợ, chỉ có thể duy trì yêu cầu cơ bản nhất, trên người vĩnh viễn đè nặng một tòa thành cực lớn không nhìn thấy ngọn núi cuối cùng.

Cuộc sống mấy năm nay ở nước ngoài, Giang Kiến Hoan không có quá nhiều ký ức, bởi vì mỗi ngày ngoại trừ lên lớp đi học, làm việc thêm chính là trở lại trên giường ngã đầu liền ngủ, thời gian giống như là nhanh chóng lóe lên một bộ phim câm màu trắng đen, một tập lại một tập trôi qua làm cho tính mạng của cô rời rạc đi.

Nhưng cũng may, hiện tại tất cả mọi người đều rất tốt..

- HẾT CHƯƠNG 4 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro