Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ô cửa kính sáng bóng gắn trên dãy nhà tầng được phủ lớp sơn trắng mịn trơn nhẵn còn đọng vài vệt nắng nghịch ngợm. Trên những hành lang trải dài, học sinh tụ tập trước cửa lớp, tiêu bớt thời gian còn lại của giờ nghỉ trưa kéo dài một tiếng đồng hồ.

Tạp âm như cơn lốc ầm ĩ, chỉ phút chốc đã văng vẳng khắp học viện.

Giai điệu sôi động từ chiếc MP3 không cắm phone, tiếng hú hét khi nam sinh nào đó đột nhiên trèo lên lan can để diễn xiếc giữ thăng bằng, bàn về một trò chơi điện tử mới ra hay tranh luận về những hãng thời trang nổi tiếng... Phảng phất quanh bầu không khí tinh sạch là hương thơm của những loài hoa sau khuôn viên trường. Phía căng tin yên tĩnh chỉ còn thưa thớt vài bóng người, những học sinh này vì một vài lí do nào đó nên có bữa trưa muộn.

Một chiếc bàn kê sát cửa kính, bày trên khăn trải bàn sọc kẻ carô là ly nước lọc và hai chiếc bánh mì đen. HaeSoo uống cạn nước rồi mới ăn bánh. Bữa trưa của cô đơn giản đến nổi vẫn luôn có vài ánh mắt thảng thốt nhìn theo cho đến khi cô ăn nốt mẩu bánh còn lại.

Cô gái nhỏ như được an ủi đôi chút... ít ra thì cũng được chú ý tới! HaeSoo đã nhập học được hơn tuần nay nhưng dường như chẳng ai màng tới sự hiện diện của cô ngoài giáo viên ra. Cô cứ tưởng mình sẽ bị lấy ra làm trò hay bị tỏ thái độ coi khinh nhưng không... ngoại trừ ngày khai giảng thì cho đến nay, chẳng ai thèm nhìn cô hay hé môi nói với cô dù chỉ nửa chữ!

Không một dấu hiệu bài trừ nào được thể hiện ra nhưng cô gái nhỏ biết mình đã bị cô lập hoàn toàn... Phải chăng những học sinh rời BangTan trước kia cũng vì luôn cảm thấy đơn độc thế này? Bị ném khỏi bầy đàn, bị chính cộng đồng chối bỏ?

Như có một rào cản chắn ngang giữa cô và toàn thể học sinh trong trường khiến cô thật sự rất hoang mang... không khác nào đang lạc vào địa ngục u ám... Đã nhiều lần cô muốn mặc kệ, bỏ chạy khỏi nơi mà cô chỉ như những phân tử không khí bay lơ lửng xung quanh, nhưng... nếu cô bỏ cuộc, khác nào tự mình đạp đổ những nổ lực?

Thật kinh khủng khi học viện rộng lớn thế này lại không hề có ký túc xá! Cũng dễ hiểu, chẳng cô cậu ấm nào lại muốn ở lại trường khi quanh đây đều là biệt thự tư nhân, hoặc những khách sạn có hẳn quán bar, câu lạc bộ đêm... Cô gái nhỏ đành chi hẳn phần lớn số tiền kia vào khoản thuê phòng trọ, một nhà nghỉ cũ kĩ cách khá xa trường. HaeSoo dự định sẽ kiếm một việc làm thêm để bù vào số chi phí phát sinh ấy nhưng... nhà trọ sắp đòi phòng!

Một công ty du lịch muốn đặt văn phòng ngay tại đấy!

Cô sẽ phải chuyển đi ngay ngày mai... Chủ nhà chấp nhận trả lại số tiền nhà cô đã đóng cho một tháng, dù thế, HaeSoo cũng không thể tìm một nơi nào để nhảy vào... Đã hết cách, cô gái nhỏ đành phải trình bày hoàn cảnh của mình lên ban giám hiệu trường. Thầy giám thị bảo cô đợi, trường sẽ xem xét và tìm cách giúp đỡ.

Cho đến trưa nay thì HaeSoo đã phải nhảy cẫng lên khi được báo tin sẽ được ở ngay trường, phía sau hồ nước có một căn nhà nhỏ bỏ trống - nơi đã từng là chỗ ở tạm thời của những thợ xây.

#8/4/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro