Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Gửi cậu, cậu thiếu niên năm đấy.
  Cậu biết chứ?
  Cậu là bạch nguyệt quang của đời tớ, cậu chiếu sáng những ngày tối tăm, âm u đến não nề nhưng cuối cùng lại chẳng thuộc về tớ.
  Cậu đem đến cho tớ biết bao kỉ niệm đẹp, mang đến sự bình yên từ tận đáy lòng và những cảm xúc xa lạ lần đầu tớ biết được đó là “ thích một người”.
  Tựa như tia nắng mai vào những buổi đầu xuân, ấm áp đến vô cùng, cậu ôn nhu và dịu dàng đến thế.
  Dịu nhẹ, mơn trớn nơi da thịt, chứa đầy hơi ẩm ngọt dịu của hương trời và nhẹ nhàng lướt qua. Cậu là làn gió mùa thu của riêng tớ thôi.
  Từng cử chỉ, lời nói đều toát lên dáng vẻ đặc biệt chỉ có ở cậu, khiến tớ mải mê quan sát tới độ ánh mắt đã tràn đầy vẻ si mê.
  Nụ cười ấy tươi tắn đến vậy, một nụ cười thuần khiết, đẹp tới mức hớp hồn.
  Nụ cười của cậu xoa dịu đi tâm trí rối bời, suy nghĩ bồng bột của tớ. Cũng chỉ là mỉm cười thôi thôi mà, sao lại đẹp đến thế?
Nó đẹp lắm, đẹp hơn cả đóa hoa hướng dương đang nở rộ kia nhiều.
  Một người hoàn hảo như thế, vậy mà lại đem lòng thương nhớ tớ- một cây cỏ hoang dại bên đường.
  Cớ sao lại dành thứ tình cảm đẹp đẽ của cậu cho người không một chút xứng đáng để đứng bên cậu là tớ thế này?
  Sao lại quan tâm, lo lắng cho tớ- người mà ai cũng muốn tránh xa, hắt hủi vậy chứ?
  Ai lại muốn dính dáng tới tớ chứ?
  Tớ giờ đây muốn hỏi cậu nhiều lắm, muôn vàn câu hỏi xoay quanh tâm trí tớ.
  Ôi! Sao tớ lại không nỡ từ chối cậu?
  Rõ ràng là muốn tương lai cậu tốt hơn, rõ ràng là muốn cậu không dính níu tới mình để cậu không gặp khổ đau mà lại không từ chối.
  Làm thế nào để tớ dối lòng mình đây? Tớ không thể chối bỏ tình cảm bản thân dành cho cậu được, Lãng Điệp Khiết à…
  Dẫu cho tớ luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cậu, dẫu cho tớ không đồng ý lời bài tỏ ngày hôm đó thì cậu vẫn kiên trì, vẫn quan tâm tớ.
  Sao cậu phải làm vậy? Sao không gạt người con gái nửa vời này ra khỏi tâm trí cậu?
  Cậu đã làm trái tim bị ép buộc bài xích tình cảm này xao xuyến không thôi lần nữa.
  Tớ cũng thật hèn hạ khi không thể nói ra tình yêu dành cho cậu đang bị đè nén tại nơi sâu thẳm trong trái tim chằng chịt viết thương.
  Lí trí của tớ luôn bảo rằng phải để cậu tránh xa mình, không được rung động với cậu. Còn con tim, nó lại đang bảo rằng hãy nhấc hết những hòn đá nặng trĩu đang đè nén thứ tình cảm kia lên, nó đang cố thuyết phục rằng tớ yêu cậu nhiều lắm.
  Vậy mà cuối cùng tớ lại chọn nghe theo lí trí.
  Hỡi con người ngu ngốc kia ơi, khi yêu mấy ai yêu bằng lí trí!
  Cũng vì sự ngu xuẩn này mà tớ đánh mất cậu. Cậu chẳng còn dịu dàng như trước nữa, chẳng đoái hoài gì đến người con gái mình mới ngày nào còn buông lời đường mật.
  Cậu tránh mặt, từ chối từng thỉnh cầu nhỏ nhặt của tớ. Quả là: “muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm lý do” mà.
  Cũng đúng thôi, tất cả là do tớ mà. Vì tớ không rõ ràng, vì tớ luôn lạnh nhạt với cậu. Giờ còn nuối tiếc gì chứ?
  Lần đầu tiên tớ thấy mất mát đến thế, sự cô đơn và tội lội ôm trọn lấy tớ.
  Cậu ơi! Quay lại được không, quay lại những tháng ngày ta bên nhau?
  Tớ đã làm gì ngu ngốc thế này? Tại sao bản thân lại làm mất đi bạch nguyệt quang của đời mình, đánh mất đi một người đã từng thực lòng yêu thương mình thế này?
  Giờ đây trông tớ thật thảm hại làm sao? Sao giờ mới cầu xin một tình yêu của cậu- một người với con trái tim đã nguội lạnh? Sao chính tay tớ lại hủy hoại mọi thứ thế này?
  Tất cả sự cầu xin của tớ giờ đã là quá muộn màng, cậu đã buông tay mất rồi!
  Tớ thật là ích kỷ làm sao? Lúc trước thì hắt hủi tình yêu này để rồi giờ đây lại muốn tìm lại nó.
Nếu được quay lại quãng thời gian tươi đẹp ngày nào, tớ nhất định sẽ không trốn tránh nữa, nhất định sẽ không để vụt mất cậu lần nữa.
  Nhưng tất cả chỉ là nếu…
  Tớ ước được một lần nữa gặp cậu trong giấc mộng, gặp người tớ thương dù chỉ một lần.Tớ sẽ viết lên năm tháng tươi đẹp ở bên cậu.
    Ngày nắng xuân nhẹ nhàng, gió mát.
            Thứ hai, ngày 20/2/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro