chap 10-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok đi rồi, anh ấy muốn dọn ra ở riêng để thuận lợi cho việc quay phim.
-Thế là sao? Cậu nói rõ cho tớ nghe xem nào!
Jimin kể lại mọi chuyện cho Taehuyng.
-Cậu có nghĩ là Jungkook đã nói gì đó khiến anh trai mình phải đi không?
- Jimin!Không phải chứ, cậu nghĩ Jungkook như thế sao?
-Đó chỉ là linh cảm thôi!
-Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy cả thôi! Taehuyng vỗ vai an ủi cậu.
Một đôi mắt tròn xoe ánh lên những suy nghĩ ác quỉ, sau chiếc ghế đá.
Tan học, Jimin vào viện thăm ba, cánh cửa vừa mở, cậu đã thấy Hoseok ngồi bên giường ba. Bỗng dưng, cậu thấy giận anh khủng khiếp, tự nhiên lại bỏ cậu lại một mình.
Hoseok đã nói với ba việc anh chuyển ra ngoài rồi! Bây giờ, con phải sống tự lập thôi. Ba cậu lên tiếng.
Anh thật quá đáng! Cậu chạy lại bên ba.
Ba vỗ vai cậu rồi cười phá lên.
-Phải gắng thôi, thế lỡ anh con đi lấy vợ con phải làm thế nào?
Hoseok bâng quơ nhìn ra ngoài…
-Đã tìm thấy tủy phù hợp cho ba, ngày mốt sẽ tiến hành cấy ghép…Thôi con đi đây!
Anh tiến thẳng ra cửa,không tạm biệt Jimin một lời nào.Điều đó không giống với Hoseok trước đây.
-Sao? Đã tìm thấy tủy phù hợp cho ba rồi ư? Cậu bật dậy , chạy như bay đến phòng bác sĩ già.
-Bác sĩ, đã tìm thấy tủy phù hợp, phải không ạ?Vậy là ba cháu được sống rồi , đúng không? Quên mất cả gõ cửa, Jimin chạy xộc vào.
Vị bác sĩ mỉm cười hiền từ…
-Đúng! Bệnh viện quyết định sẽ phẫu thuật cho ba cháu vào ngày kia, nhưng..
-Nhưng gì ạ?
-Nhưng ta nói trước , tỉ lệ thành công chỉ là 35/100 thôi..
-Dạ không sao,miễn có hi vọng là được…

Jimin rạng rỡ đi ra khỏi bệnh viện, thế là ba cậu được cứu rồi…
-Bíp…Bíp…Bíp…
-Lên xe đi! Jungkook ra hiệu cho cậu.
-Ba được…Được cứu sống rồi! Cậu ôm chầm lấy anh, thức sự cậu rất muốn san sẽ niêm vui nay với một ai đó…và người đầu tiên cậu gặp lại là anh,
Chỉ vài giây sau khi nhận ra hành đọng quá khích của mình, Jimin vội buông anh ra,cậu đỏ mặt.
Jungkook cười, hình như từ khi quen cậu anh gần như đã trở thành một thiên thần hơn là một ác quỉ.
-Tại sao anh lại ở đây? Đây là bệnh viện mà.
Anh không nói gì, cho xe đi thẳng.

-Thưa chủ tịch, điều đó là điều không thể!
-Tại sao? Jungkook ngước mắt lên nhìn ông lão.Cái nhìn làm ông lão bất chợt run lên.
-Chủ tịch còn ít tuổi, việc hiến tủy là không thể.Nó ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của chủ tịch.Nói tóm lại là không thể được.
-Ta vẫn sẽ sống đúng không? Vậy thì chẳng có lí do gì để ta dừng lại cả. Jungkook lật mấy hợp đồng, đặt bút kí.-Ông đi ra đi!

Anh đã xem cậu như một người thay thế…nên đây là cách duy nhất mà anh có thể làm để xin lỗi vì điều đó.
Ông bác sĩ lủi thủi đi ra, ngoài phòng,lại một ông già khác đang đứng đợi-đó chính là chủ quán kem “sweet love”. Vừa thấy ông kia ra khỏi phòng, ông chủ tiệm đã lên tiếng :
-Sao? Có thuyết phục được không?
-Thưa ông, tôi đã khuyên hết lí lẽ nhưng chủ tịch một hai cứ làm, không thể ngăn được.Ông bác sĩ lắc đầu , nhăn trán,lau mấy hạt mồ hôi lấm tấm trên trán.
-Vậy, ông làm bác sĩ riêng của Jungkook làm gì chứ?
-Tôi chịu thôi!…Tôi về đây!
Ông lão chủ tiệm đứng lại một mình, ông khoát tay cho một anh nhân viên tiến lại.
-Nhanh đi điều tra cho ta, người mà chủ tịch định hiến tủy là ai?
Nói rồi ông mở cửa phòng Jungkook bước vào.
-Lại chuyện gì nữa vậy? Jungkook ngẩng mặt lên nhìn ông trong giây lát rồi lại cúi xuống.
-Cháu định hi sinh một phần xương tủy của mình cho ai vậy? Chuyện này mà đồn ra sẽ không tốt cho cháu đâu!
-Bây giờ đang là giờ hành chính, ông hãy nói cho phải phép.Nếu không phải vì công việc, mời ông ra cho. Jungkook không ngẩng lên nữa.
Ông lão lắc đầu bước ra ngoài…

Hôm nay được nghỉ. Jimin ở nhà một mình, chỉ ngày mai thôi, ba cậu sẽ được mổ, và ngày kia cũng là ngày anh cậu giới thiệu anlbum đầu tay. Từ ngày anh đi, không có lấy một cú điện thoại, không gặp anh, không nói chuyện với anh, hai anh em gần như cắt đứt mọi liên lạc. Bây giờ, khắp nơi đều thấy ảnh anh, khuôn mặt anh…tất cả chỉ làm cậu thêm buồn.
Điện thoại reo vang…
Jimin à! Mốt là ngày ra mắt album của Hoseok đấy, cậu đi chứ hả? Là Taehuyng.
Nhưng tớ không đến được, đâu có ai ngoài cậu biết tớ là anh em đâu? Với lại bây giờ, tớ và anh thì có khác gì hai người xa lạ chứ!

Không sao,với tư cách là fan cậu cũng có thể góp mặt mà.Tớ có hai vé mời đấy, hihi, Cậu quên Tae Tae này là ai hả? Thế nha!
Tít…Tít…Tít…
Đầu dây bên kia đã dập máy,Taehuyng gọi điện đến, vẻ háo hức chờ đời của cậu bạn làm cậu tái tê…
Lại chuông điện thoại…
-Gì nữa vậy? Cậu cầm máy lên.
-Sao thế? Jimin! Không phải như cậu nghĩ, người gọi đến là Jungkook.-Anh đang ở ngoài nhà!
Jimin ngó ra ngoài,chiếc xe mui trần,quả đúng là anh đang đứng trước cổng thật. Cậu bỏ điện thoại xuống, chạy ra mở cửa.
-Mai là ba em mổ phải không? Jungkook không cho xe vào, anh cũng không xuống xe. Jimin gật đầu.
-Anh không đi làm? NHìn thấy anh cậu ngạc nhiên.-Có thể…Có thể đi một nơi được không? Cậu ấp úng.
-Đi… Jungkook cau mày.
-Đến nhà thờ, đến đó để cầu nguyện cho ca mổ ngày mai thành công.
-Lên xe đi! Anh mở cửa cho cậu vào

Nơi đây thật yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng chuông ngân nga, vang vọng gợi một sự im ắng, yên bình đến thanh thản.
-Con đến đây để cầu nghuyện cho người thân? Lúc anh và cậu định về thì vị cha sứ bước ra từ sau cánh cửa, chăm chú nhìn Jimin.
-Dạ, vâng ạ!Cậu cúi đầu lễ phép.
-Con thấy thoải mái hơn rồi chứ? Nếu con thành tâm ,ta tin chúa sẽ nghe thấy lời cầu của con.
-Còn con? Ông nhìn Jungkook.-Con là gì của cậu ấy?
Anh đi lại nắm chặt tay Jimin thay cho câu trả lời.
Ông lão lắc đầu.
-Cỏ mọc đất màu chưa chắc đã cho hoa, hai con rồi sẽ phải đau khổ thôi! Ta nói vậy mong hai con dừng giận. Tất cả mọi thứ đều có số của nó.
-Ông…Jungkook nhìn vị cha sứ hồi lâu rồi kéo Jimin ra khỏi nhà thờ.
Chỉ còn lại tiếng chuông ngân nga…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin