chap 9-SỰ ĐAU KHỔ TRONG TÌNH YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ông trời luôn tạo ra ngang trái, đến được với nhau hay không là do số mệnh…
Trời dần sáng,hừng đông khẽ thả một vài tia nắng nghịch ngợm lên tấm rèm lụa xanh…
Chói quá, Jimin mở mắt ra,nặng nhọc vươn mình dậy. Phải cố gắng lắm cậu mới có thể nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Rồi cậu khẽ mỉm cười…
Thứ tình cảm đó liệu có được gọi là tình yêu không?…
Và liệu đó có phải là những lời thật lòng của Jungkook???

-Thế là tớ biết cả rồi nhé! Lần này thì cậu làm sao mà chối được… Chính tớ tận mắt thấy cơ mà! Taehuyng ngồi trên bực cửa sổ,vắt vẻo cười toe toét.-Thế định bịt miệng tớ bằng cách nào đây?
-Xuỵt! Jimin đưa tay lên làm vẻ bí mật.-Lúc đó, anh ta đang say mà…Thôi! Dẹp cái chủ đề này qua một bên đi.Hôm nay đi học cậu có thấy cái poster to đùng in hình Hoseok không?
-Mấy ngày nay, đi đâu cũng thấy nói đến phim của anh cậu, đi đâu cũng”bông hồng cho một tình yêu”.Hay thật đấy! Sao tớ lại không phát hiện ra tài năng của anh cậu trước đó nhỉ? Taehuyng làm ra vẻ khó hiểu.
Cũng đúng thôi, nhà của Taehuyng cũng làm giải trí, một công ty khá có tiếng tăm nên thấy tiếc nuối cũng là phải.
-Mấy tờ báo hôm nay đều giật tít ,bán chạy như tôm tươi khi có in hình anh cậu đấy,sướng chưa?
-Ừ!…Ừ…

Vừa đặt chân tới cửa đã thấy cửa mở. Hình như là Hoseok đã về nhà.
-Anh seok, Hoseok ơi! Jimin gọi- Hoseok !!!!!!!!
HOSEOK!!!!
-Ai cho mày gọi tên anh mày mà trống không vậy hả? Hoseok bước ra, anh cũng mới về.
-Ra dáng người nổi tiếng quá nhỉ? Jimin chọc…
Anh cười,rất rạng rỡ. Nụ cười là thứ khiến người ta không thể rời mắt khỏi anh. Hoseok nhìn Jimin rất kĩ, như đang dò xét, tra khảo tù nhân.
-Hôm nay mới được nghỉ về nhà một hôm, hôm qua ở trường quay sao lại về trước thế?
-Em chợt nhớ ra là có chút việc…nên về trước thôi! Jimin ấp úng.
-Chấp nhận…Nhớ lần sau không như vậy nữa là được…
Hoseok vuốt tóc cậu,rồi…anh ôm cậu vào lòng.
Xa có mấy ngày mà trông em lớn thêm được khoảng một phần nghìn phân…đừng có giãy,để yên thế vài giây nữa nào. Có biết bây giờ anh là người nổi tiếng mà được người nổi tiếng ôm là phúc ba đời đấy.
Jimin càng cố thoát ra, anh càng giữ chặt hơn.
Ấm áp??????????

-Thôi, cho em thoát. Hôi quá! Đừng nói là trong mấy ngày anh đi em không vệ sinh long thể đó!
Bao giờ cũng thế, Hoseok luôn tìm ra thứ để trêu chọc cậu. Jimin ngồi phịch cuống ghế.

-Hôm nay anh cùng xem phim với em chứ hay là đi đâu à?
-Thế thôi! Ngồi xem phim với mèo béo cũng được. Hoseok từ nhà tắm bước ra, trên tay còn cầm chiếc khăn tắm trắng muốt. Mấy sợi tóc được phủ thêm nước càng làm anh trở nên đặc biệt. Anh ngồi xuống bên cậu.

Bộ phim này thật hay, kết thúc rồi mà còn khiến người ta lâng lâng như đang uống rượu vậy.
Trong phim Hoseok thật si tình và anh đóng đạt đến nỗi khiến người ta hiểu nhầm rằng vai diễn đó là hiển hiện của một Hoseok thật ngoài đời…
Liệu có phải chăng chỉ là hiểu nhầm…
-Chà ! Hết mất rồi, anh diễn…Đang định khen anh vài câu thì quay sang đã thấy anh ngủ mất rồi.
“Tội nghiệp, chắc là do mệt quá”
Jimin lấy chăn đắp cho anh rồi tắt đèn…
Thành phố dần đi vào tĩnh lặng…
-Mấy hôm nay em không vào thăm ba phải không? Hoseok vừa nói vừa gạt tàn thuốc lá xuống sàn.
-Em hơi bận…em xin lỗi… Cậu quay đầu lại tỏ vẻ ăn năn.-Ơ…anh biết hút thuốc lá từ khi nào vậy? Không tốt đâu! Jimin hoảng hốt.
-Một vài cảnh trong phim cần phải hút nên quen thôi. Anh ngả người ra sau-Em bận? Việc gì?
Có vẻ như câu hỏi này không dùng để hỏi mà Hoseok đang muốn Jimin khẳng định một điều gì đó…
Cũng có vẻ như anh đã biết câu trả lời là điều anh không chờ đợi…
Anh gạt phắt đi khi thấy cậu bối rối.
-Thôi! Chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện.
-Một mình em đi cũng được, không sao đâu.Bây giờ, anh là “người nổi tiếng”,hihi,không phải ở đâu cũng có thể xuất hiện được.Anh đi làm đi kẻo muộn. Jimin lấy lại bình tĩnh,cậu giục anh….
Đợi cho anh đi khuất rồi cậu mới vào nhà chuẩn bị đồ ăn vào cho ba.
-Nói với anh con cho ba ra viện đi! Ba khỏe rồi mà. Giọng ba thều thào,có vài ngày không vào mà trông ba tiều tụy hẳn đi.
-Ba cứ yên tâm mà dưỡng bệnh….A! Mà ba đã thấy anh con trên truyền hình chưa?
-Ừ!…Rồi ở đây ai cũng xem phim anh con đóng cả.
Jimin tự trách đã không vào nói chuyện với ba để ba khuây khỏa, trong viện thật buồn.
Và nỗi buồn đôi khi lại dập tắt ngọn lửa hi vọng trong mỗi người…
Hỏi ba vài câu xong, cậu nhanh chóng đi tìm gặp bác sĩ. Cậu nóng lòng muốn biết tại sao ba lại yếu đi trông thấy như vậy?
-Nếu không mau thay được tủy cho bác thì e rằng không thể được nữa. Tình hình sức khỏe của bác đang tiến triển không thuận lợi cho lắm… Bác sĩ già điềm đạm đeo cặp kính và đưa cho cậu hồ sơ bệnh án của ba cậu.
-Vậy..vậy…Phải làm sao ạ? Jimin quá bất ngờ,cậu lo lắng…
-Chờ đợi! Chưa có tủy phù hợp với bác.Đành phải vậy thôi cậu bé à! Ông giá bước ra ngoài, trước khi đi còn vỗ vỗ vai an ủi.
“Chờ đợi?….” “chết?…”Cầm tập hồ sơ trong tay, đầu óc cậu choáng váng.
Một giọt lệ chực rơi ra…nhạt nhòa vì người thân đang từ từ đặt từng nấc đến một nơi xa lạ mà mình chỉ biết đứng nhìn…
-Con đi gặp bác sĩ phải không? Ông ấy nói sao vậy?
Sau câu hỏi của ba,không khí trầm xuống một cách đáng sợ…
-Thôi! Con về đây! Jimin bật dậy,bước ra khỏi hành lang. Nếu còn ở đó, chắc cậu sẽ khóc nức nở lên mất.
Nắng đã lên cao…trời trong xanh…
Giữa đường phố, một cậu trai vừa đi vừa khóc…
“Tại sao chứ? Tại sao lại thế! Ba cậu là người tốt mà,ông trời thật là bất công!”
Tại sao lại đổ hết mọi thứ lên đầu ba cậu???
Trời càng lúc càng nắng, đã đến giờ tan tầm. Jimin cứ bước đi, bước trong vô thức ,cậu suy nghĩ miên man,suýt đâm phải mấy chiếc xe…Họ tuýt còi, chửi bới,nhưng cậu gần như không nghe thấy gì cả.Tất cả ù đi,vụt qua nhanh chóng.
-Bíp…Bíp!!! Bíp…Bíp!!! Tránh ra! Tránh ra! Đi đứng kiểu gì thế hả? Muốn chêt phải không?
Jimin giật mình quay lại, một ông lão bụng phệ chở đồ hàng hóa cồng kềnh đang đứng hét, sắc mặt giận dữ vô cùng.
-A! Thằng này, ta nói có tránh ra không thì bảo!!!
Cậu cúi đầu xin lỗi nhưng chưa kịp tránh ra đã bị ông lão kia nhảy xổ ra túm tóc cậu.
-Bốp !!!! Bốp tiếng những cái bạt tai vang lên
-Đồ chết giẫm, mày không có tai à? Ông xô ngã cậu giữa đường.
Jimin không nói gì, cậu chỉ im lặng…để nước mắt rơi.
Đúng ! Đánh sẽ giúp cậu tỉnh lại và cũng có thể khiến tâm trạng trở nên tốt hơn.
Người xung quanh ùa lại xem. Việc đánh nhau trên đường phố không có gì là kì lạ nhưng việc nạn nhân nằm im cho đối phương đánh lại là chuyện có một không hai.
-Nó ngã rồi kìa! Tha đi!
-Tha cho nó đi!

Một vài người kêu lên, họ thấy Jimin đáng thương, tội nghiệp quá….

-Thưa chủ tịch, đằng kia có một đám đông.Hình như là có đánh nhau, chưa thể qua được ạ!
Jungkook gấp tập tài liệu trên tay, đánh mắt nhìn ra phía trước mặt.

Tha cho mày lần này! Lần sau thì đừng trách nhé! Ông lão bụng phệ bỏ đi.
Jimin nằm co ro trên đường, tay giữ khư khư tập bệnh án.Cậu nhắm mắt lại,thiếp đi một giấc. Ước gì…tất cả chỉ là một giấc mơ… Mọi người cũng tản dần ra.

2h đêm…
Gấp lại tập hồ sơ bệnh án của ba Jimin. Jungkook đăm chiêu nhìn cậu ngủ. Đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều.

Tại sao anh lại thích cậu trong khi xung quanh anh có bao người nhiêu người khác vây quanh?
Tại sao anh lại thích cậu khi mà anh và cậu chỉ mới quen nhau?
Chẳng lẽ tình cảm bao năm giữa anh và Aren chỉ đánh đổi bằng khoảng thời gian ngắn ngủi thế thôi sao?
Có lẽ anh thích cậu vì cậu có nụ cười giống Aren…
Có lẽ anh yêu cậu vì cậu không thích ăn một mình giống Aren…
Và có lẽ anh chỉ xem cậu như một người thay thế…
Tự anh biết và anh không phủ nhận điều đó…
Nhưng khi bắt gặp cậu bị đánh,khi nhìn thấy cậu đau, khi nhìn thấy cậu khóc thì anh lại hận bản thân mình vô cùng…Nước mắt cậu như làm rát bỏng trái tim hóa đá của anh…
Dù cho Jimin có là người thay thế hay là người anh yêu thật lòng thì anh cũng không bảo vệ được cậu…
Lúc nhìn thấy cậu bị đánh,anh ngạc nhiên…giận giữ,cho người đuổi theo gã đàn ông đã đánh cậu thì cậu lại choàng dậy, xin anh tha cho hắn và nhận hết lỗi về mình. Nhưng anh chưa kịp hỏi gì thì cậu lại lịm đi…cho đến bây giờ…
Một vài vết bầm dập hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú của Jimin.Má cậu còn hằn nghuyên dấu tay người đánh. Chắc lẽ là rất đau!
Ánh đèn ngủ ngọt ngào phả thứ màu sắc dìu dịu khắp căn phòng, mùi hương hoa hồng thoảng trong gió. Tấm rèm cửa bị lật bay…
Có một thứ gì đó, ngọt ngào ,dịu dàng hơn tất cả đặt nhẹ lên môi Jimin.
Hành động đó, chính trái tim anh cũng không thể lí giải nổi….

Jimin khẽ cựa quậy,người cậu đau ê ẩm,khó chịu quá! Cậu cố gắng cử động, cứ như là đang có hàng ngàn mũi kim thi nhau đâm vào .
Cậu gắng nhớ lại mọi chuyện.Phải rồi! Cậu đã bị đánh.
”Vậy có lẽ nào mình đang ở ngoài đường sao?”
Jimin nhìn xung quanh, đây rõ ràng không phải là lề đường, nơi này thậm chí còn rất quen.
“Đúng rồi !Là phòng Jungkook!!!”
Jungkoom đang ngủ trên bàn, tay chống trán vẻ suy tư. Thật khó để diễn tả anh lúc này…
Cậu rón rén đi ra khỏi phòng sợ anh thức dậy.
“Hôm qua, Jungkook đã đưa mình về sao? Sao mình lại chẳng nhớ gì nữa vậy?” Jimin đập đập đầu, khẽ thở dài,bước xuống cầu thang.
Với cái mặt như thế này, cậu sẽ không thể đến trường được, anh cậu-Hoseok mặc dù không về nhà vào buổi đêm nhưng rất có thể anh vẫn sẽ tới trường, nhìn thấy cậu thế này, anh sẽ rất lo lắng…
Cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại cố mặt trong căn biệt thự này…
Cậu bước vào bếp theo quán tính, đó gần như là một thói quen khi cậu đặt chân vào nơi đây.

-Thả chúng xuống! Jungkook đã thức dậy, anh đang đi xuống cầu thang.
Không thể không làm theo, Jimin thả chiếc bát cậu vừa mới cầm, bước lại gần chiếc ghế sofa, cảm giác như một chú lính đang ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh cấp trên
-Thế là sao?
-Biết thế nào anh cũng hỏi câu này mà!
Giọng anh và cậu vang lên gần như cùng lúc.
-Tại sao lại không cho người khác biết? Jungkook hạ giọng, đặt tập bệnh án của ba cậu xuống bàn.
-Cũng mới…mới biết thôi!
-Và dễ dàng tìm đến cái chết như vậy sao?
Jimin im lặng, đúng!Cậu là đồ ngốc!
Nhưng thật sự đối với cậu, ba là người rất quan trọng…
Dù cậu không muốn khóc nhưng nước mắt là thứ người ta không thể ngăn cản được…
-Khóc xong sẽ khá hơn! Anh vòng tay siết chặt cậu ,giữ chặt lấy khoảnh khắc này.

Jungkook đi rồi, ăn uống xong, anh bảo ra ngoài có việc. Jimin đứng nhìn bóng anh khuất dần vào dòng xe cộ, lát nữa, anh sẽ đưa cậu về.
Ngồi một mình, cậu mở máy vào mạng xem phim của Hoseok với hi vọng nó có thể làm cậu khá hơn. Jimin cũng không biết có nên nói chuyện này với anh không. Cậu sợ lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Quả đúng như cậu dự đoán, anh trai cậu luôn là tử khóa được tìm kiếm nhất ở mọi web. Anh cũng là người đứng đầu trong danh sách ứng cử những cử viên được yêu thích của năm. Bây giờ, mọi nhất cử, nhất động của Hoseok đều được cánh nhà báo săm soi, để ý…
DinhDoong….DinhDoong…
Có người, Jimin ngồi dậy. Không biết ai mà vào nhà Jungkook sớm thế?
Cậu bước ra… Giàn hoa giấy lấp ló chiếc váy xanh dương, mái tóc xoăn, dáng người mềm mại-Là Aram!
-Sao cậu lại ở trong nhà Jungkook? Chẳng lẽ cậu trơ trẽn đến mức ngủ qua đêm ở đây sao? Vừa thấy cậu, Aram đã xa xả những lời lẽ không mấy tốt đẹp.
Jimin mở cửa cho cậu vào.
-Jungkook đâu?
-Anh ấy đến công ti rồi!
-Đến công ti?Hừ! Tôi mới ở đó về, hôm nay anh ấy có buổi hẹn quan trọng với đối tác. Tránh ra để tôi vào gặp Jungkook! Cô đẩy cậu qua một bên. Jimin cười.
-Tôi dấu Jungkook làm gì chứ?
Aram không thèm đoái hoài đến lời nói vừa rồi, cậu ngó nghiêng như thể cảnh sát đang tìm một tên tội phạm bị truy nã.
Sau một hồi lùng sục, cô hầm hầm bước ra ngoài. Tính cách của cô thật chẳng hợp chút nào với vẻ bề ngoài đầy nữ tính đó.
“Nếu Jungkook không đến công ti thì anh ấy đã đi đâu?”
Thật kì lạ, Jimin đứng nhìn nước phun ra long lanh trong ban mai.

-bíp…Bíp…
Tiếng xe của Jungkook.Hình như là anh đã về.
-Anh đi đâu vậy? Aram vừa mới đến đây, cô vừa nói vừa mở cửa.
-Cô ta đến có việc gì? Jungkook cau mày.
-Cô ấy bảo hôm nay…À, mà sao anh lại không đến trụ sở?
Jungkook không nói gì,anh kéo tay cậu vào nhà.
-Sao anh không trả lời câu nào hết? Aram nói hôm nay anh có hẹn với đối tác quan trọng mà.
Jungkook mỉm cười…
Lần đầu tiên…
Anh lấy điện thoại ra, mở nguồn rồi ném nó xuống bàn.
-Có chuyện gì quan trọng mà phải tắt cả nguồn điện thoại nữa? Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Jungkook, Jimin không hiểu gì cả. Trên màn hình hiển thị 41 cuộc gọi nhỡ. Thật khủng khiếp!
Tiếng chuông điện thoại reo lên liên hồi…
Anh chẳng thèm nhìn số.
-Alô!
-Tại sao chủ tịch lại không đến vậy? Bên đối tác họ đang giận. Họ bảo nếu chủ tịch không đích thân đến , họ sẽ không kí hợp đồng này!
Giọng của một ai đó vang lên trong điện thoại đầy lo lắng…
-Bảo họ về đi! Ta sẽ không đến đâu! Nói xong, Jungkook cũng tắt nốt nguồn…
Jimin từ lúc nãy giờ nghe anh nói, cậu lắc đầu, mọi thứ rối tung cả lên.
-Thế là sao? Anh…
Chưa để cậu nói hết câu, anh đã kéo tay cậu đặt vào xe rồi nổ máy phóng đi.
Jungkook đang muốn đưa cậu tới nơi mà Aren và anh đã từng tới…
Có lẽ anh có lỗi với Jimin khi muốn thay đổi cậu.
Chiếc xe băng đi, mọi thứ đều vụt qua rất nhanh.


Một ngày trôi qua, chiều đã buông màu đỏ trên nền trời, Jungkook đưa cậu về nhà. Jimin mệt quá, cậu thiếp đi mãi đến khi về đến nhà mới tỉnh. Anh dừng xe, mở cửa cho Jimin bước ra.
-Ơ…Anh… Hoseok!Vừa mới bước ra khỏi xe, đã thấy Hoseok đang ngồi ở cửa.
Không gian im lặng nghe rõ từng nhịp thở của ba người.

Jungkook lạnh lùng tiến đến bên Jimin, anh đưa cậu lại trước mặt Hoseok.

-Chắc không cần phải giới thiệu!
Hoseok không để ý Jungkook nói gì, ánh mắt anh đang hướng về phía Jimin, chờ đợi một lời giải thích…trong vô vọng…
-Có lẽ chúng ta cần nói chuyện. Jimin! Em vào nhà đi! Hoseok ra hiệu cho cậu đi vào.
Cậu vào trong…
Ánh hoàng hôn dần tắt…
Trời như chợt trở nên đen tối hơn…

Jimin bật đèn, nhẹ đặt mình xuống ghế.
“Hình như anh rất giận.”
Cậu lôi trong túi ra một sợi dây chuyền lấp lánh-Là thứ mà lúc nãy Jungkook đã mua cho cậu.
Thời gian cứ nặng nề trôi qua…
-“Rầm”…
Cánh cửa được đóng sầm lại, Hoseok bước vào, không gian tĩnh lặng chỉ còn nghe thấy tiếng xe của Jungkook vọng lại…
-Chúc mừng em! Anh cười, một nụ cười xót xa.
Tình yêu không phân biệt thời gian…
Tình yêu không phân biệt kẻ đến trước hay đến sau…
Đợi anh vào phòng rồi cậu mới dám ngẩng mặt lên. Chẳng hiểu sao ,cậu lại không thể đối diện với ánh mắt đó, khi Hoseok nhìn cậu. Trong vô thức, Jimin nắm chặt sợi dây chuyền có in hình mặt trăng…
-Anh gì ơi, mua sợi dây chuyền cho người yêu anh đi! Nó có thể đem lại may mắn và bình yên cho bạn trai anh đấy. Một cô bé bán hàng rong với hai bím tóc xinh xinh đeo trước ngực mấy thứ đồ lặt vặt níu lấy tay Jungkook khi anh và cậu đứng trước bãi biển.
-Thật vậy sao? Jungkook cúi xuống, anh mỉm cười với cô bé nhỏ-Em nghĩ sợi dây chuyền nào sẽ mang lại may mắn cho người yêu anh?
-Sợi này này! Ngay lập tức, cô bé lôi từ túi quần ra một sợi dây lấp lánh, gật gật đầu và cười tươi-Sợi này là phù hợp nhất!
-Vậy anh lấy sợi này! Jungkook trả tiền và đón lấy từ tay bé bán rong.
-Nó chỉ dành cho người mà anh yêu thật sự thôi, anh đeo vào cho anh ấy đi! Giọng nói dễ thương ấy lại một lần nữa vang lên.
Anh nhẹ nhàng đặt nó vào trước cổ Jimin.
Lưỡng lự???….Miễn cưỡng???…
Nắng chiều hắt vào, sợi dây càng thêm phần lung linh.
-Chúc hai anh hạnh phúc!
Những bước chân lon ton in dấu trên mặt cát mịn màng…
Jimin nhắm mắt ,thiếp đi…
-Anh soạn đồ đạc đi đâu đấy? Sao mà nhiều hành lí thế kia? Anh lấy hết đồ đi đó à? Cậu choàng thức đậy khi mơ hồ thấy Hoseok vác vali ra cửa.
-Anh nghĩ mình nên đi khỏi nơi đây! Anh thở dài-Anh cần ở một nơi khác để thuận tiện cho việc đóng phim .
- Vậy anh định đi đâu? Em thỉnh thoảng có thể đến thăm anh được chứ?
-Không cần đâu! Anh sẽ đến thăm ba thường xuyên, đừng lo nhé! Mon!
Hoseok ôm cậu vào lòng,anh hôn nhẹ lên tóc cậu. Nước mắt chảy ngược vào tim.Đau đớn…Anh đang tự tìm lối thoát cho mình bằng cách chạy trốn…
Nói rồi, Hoseok quay đi, bóng anh mất hút dần trong dòng xe cộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin