chap 8- YÊU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thế là yêu hay sao? Thật kì lạ…
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên bộ phim”bông hồng cho một tình yêu” ra mắt khán giả tập đầu tiên.
Jimin đã hẹn Taehuyng lại nhà để hai đứa xem chung cho vui.
Cậu hồi hộp không biết anh mình diễn có tốt không? Có nhiều người yêu mến anh như cậu mong đợi không?….VÀ thậm chí cậu còn lo lắng hơn cả Hoseok khi bộ phim lên sóng.
“Đây là bộ phim có chiến dịch quảng cáo và lăng xê hoàn hảo nhất từ trước đến nay, xin giới thiệu bộ phim…”
“Tập một…”
Cảnh đầu tiên là cảnh hai đứa bé chạy đuổi nhau trên đường phố…hai đứa bé nắm tay nhau…và li biệt…
-Này ! Anh cậu có lừa cậu không đấy? Đâu thấy Hoseok đâu? Tae vừa nói vừa nhai một mồm pắp rang bơ nhồm nhoàm.
-Tớ còn đợi hơn cậu.
“Mười năm sau…” Trên màn hình là cảnh một chàng trai trên sân khấu. Hai đứa há hốc mồm, Jimin làm rơi luôn cả chiếc kẹo mút cậu đang ngậm. Không phải là Hoseok nhưng đây chính là Dae Woon-No1 trong làng giải trí, nổi tiếng là “mỹ nam”.
-Anh cậu đâu? Tớ chỉ thấy mỗi Dae…Dae Woon thôi, trời ơi!Đẹp quá,!Có phải là người không nhỉ?
Không phải chờ đợi lâu, một chàng trai nữa tiếp tục bước ra…
Thời gian đứng lại…Hơi thở cũng như nín theo từng bước chân của anh…
Một cái nhìn hút hồn người khác và một khuôn mặt đủ để bao người không thể rời mắt.
-Anh trai …trai tớ kìa! Phải đến một phút sau Jimin mới mở miệng được còn Taehuyng vãn còn bị” đơ cục diện”.
Trên màn ảnh, vẻ đẹp của Dae Woon như lu mờ hẳn, chỉ làm nền cho sự quyến rũ của anh trai cậu.

-Này, nhanh nhanh lên được không? Tớ hồi hộp quá! Bộ phim kết thúc ,cậu giục Taehuyng lên mạng xem phản hồi của khán giả.
-Dục tốc là bất đạt, hình như bây giờ ai cũng vào trang này hay sao ý, chạy mãi mà không vào được! Taehuyng cũng hét lên…a! được rồi này!

Không phải là hàng trăm bình luận mà có lẽ đến hàng ngàn phản hồi được gửi về chỉ sau khi phim kết thúc khoảng 5 phút- một kỉ lục mới!
-“Trời ơi!Chết vì diễn viên nam chính mất thui…”
-“Không thể tin được lại có người còn đẹp trai hơn cả Dae Woon nữa cơ đấy!”
-“Đã đẹp trai còn diễn xuất đỉnh nữa chứ!”

-Ai cũng khen anh seok hết! Taehuyng hét lên đầy phấn khích-Mới buổi chiếu đầu tiên mà đã có bao nhiêu lời khen ngợi! Cậu sướng thật đấy, được làm em của một người nổi tiếng.
-Nhưng đâu có ai biết tớ là em anh ấy đâu. Mặt Jimin bỗng buồn hẳn-Mà tớ cũng đâu phải là em ruột anh ấy.Khẽ thở dài-Nhưng mà phải thừa nhận tớ rất tự hào về anh Hoseok.

-Có điện thoại kìa!!! Lo đứng đó mà than vãn.
-A lô!

-Anh ấy vừa mới gọi điện về,yêu anh quá! Jimin nhảy chân sáo lại chỗ Taehuyng đang ngồi.- Hoseok bảo vài ngày nữa sẽ cho tớ đến trường quay..
“Tin hot trong ngày
Đã xuất hiện phu nhân của chủ tịch tập đoàn JK,cô gái trẻ tên là Aram -em gái ruột của nam diễn viên người mẫu Aren,hôm nay đã cùng Jungkook tay trong tay tới trường quay của bộ phim bông hồng cho một tình yêu”…
Jimin lặng đi,vẻ tươi cười vừa lấy lại biến mất sau khi nghe xong chương trình bản tin cuối ngày. Chỉ mới vài ngày sau khi cậu rời khỏi nơi đó, Jungkook đã có người yêu.
“Chắc lẽ đây chính là cô gái mà ông chủ tiệm kem đã nói”
-Thế này là thế nào? Không phải là cậu và…Jungkook là…là
-Đâu có gì, tớ đã nói là một con số không to đùng mà.
Jimin kìm nén xúc động,có một thứ gì đó chợt nhói lên trong lồng ngực.
-Đã muộn rồi đấy! Cậu nên về đi!
… cánh cửa khóa sắt được chốt lại,cậu bây giờ đã hoàn toàn bình tĩnh.
“Kể từ nay tôi và cậu xem như hai người xa lạ…”
“Phải rồi! Người xa lạ thôi,việc một người xa lạ có người yêu thì đâu liên quan đến mình.”
Nghĩ được thế, cậu mỉm cười đi vào trong nhà.
Đêm đã về khuya…
Trụ sở tập đoàn JK, 11h đêm
-Đúng như dự đoán của chủ tịch.”Bông hồng cho một tình yêu”ngay đêm đầu tiên phát sóng đã đạt tỉ suất người xem lớn nhất từ trước đến nay,bỏ xa vị trí thứ hai.
Jungkook im lặng nghe nhân viên báo cáo.Mọi thứ trong phòng như đông cứng lại với cái nét mặt ấy vô cảm ấy.
-Ai là tổng biên tập”bản tin trong ngày”? Ngày mai cho anh ta lĩnh lương và thôi việc!
-Nhưng đó là anh họ của tiểu thư Aram ạ!Anh nhân viên tỏ vẻ sợ hãi.
-Là họ thì có thể tha sao? Jungkook cầm tách café xoay xoay, uống một ngụm nhỏ.Không biết anh đã có thói quen uống café từ lúc nào, trong kí ức của anh có một người đã đưa thói quen này cho anh trong một buổi chiều hoàng hôn bên hồ nước.
Anh nhân viên vừa lui ra thì ông già chủ tiệm kem bước vào.
-Tại sao cháu không về nhà?
-Không thích! Nhấm nháp thêm ngụm nữa.
-Chẳng phải trước đây cháu không uống café sao?
Jungkook không trả lời, anh tiếp tục cúi xuống bàn làm việc.
-Trước đây cháu không quan tâm đài báo đưa tin mình với ai. Ông lão vẫn cứ nhẹ nhàng.-Tại sao bây giờ lại thế?… Lí do không phải do cậu bé ở nhà cháu suốt một tháng qua chứ?
Jungkook ngẩng mặt lên nhìn ông lão trong khoảng vài giây…
-Ông nghĩ thế sao? Anh cười nhạt nhẽo-Ông có thể ra rồi đấy. Jungkook lên tiếng như ra lệnh.
Sáng hôm sau…
Hôm nay Jimin sẽ cùng anh vào trường quay.Cảnh quay hôm nay là mừng sinh nhật cô gái tròn 18 tuổi,anh gặp lại cô sau 10 năm xa cách.
-Haha, lát nữa em sẽ được xem anh diễn. Sướng quá!

-Không được! Vậy anh nói em là gì của anh? Nói em trai họ sẽ không tin đâu !
-Nói là người yêu hả? Hoseok đùa.
- Anh có thể nói em …em là…À! Người giúp việc cho anh chẳng hạn!
-Không được! Anh không đồng ý!
-Được đấy, em thích như vậy! Jimin cầu xin-Anh đồng ý nhé!
-Không!

-Chào mọi người! Hoseok tươi cười vẫy tay với người trong đoàn làm phim.
-Chào Hoseok!
-Hi! Hoseok!
-Ồ! Ai đây hả seok?
-Xin giới thiệu với mọi người, đây là…
-Là người giúp việc cho anh Soek.Tôi là Jimin, được cậu chủ sai đến đây để nấu bữa trưa cho mọi người.
-Hoan hô! Hoan hô Hoseok!
-Hoseok! Cảm ơn cậu!
-Anh thấy em có năng khiếu diễn xuất bẩm sinh đó! Hoseok thì thầm vào tai cậu.
Jimin vào khu vực bếp ăn của trường quay.Trong đó đã có 7,8 người đang lúi húi làm việc.Họ vừa cặm cụi làm, vừa nói chuyện.
-Cậu là…Một người ngoảnh lên hỏi cậu.
-Dạ!Cháu là người giúp việc của anh Hoseok, thấy mọi người mấy bữa nay vất vả nên nói cháu đến giúp.
-Ồ! Hóa ra thế! Thời buổi này thật hiếm có chàng trai nào tốt như cậu ấy.
-Vừa đẹp người, đẹp nết! Một người khác lên tiếng.
-Nhưng hôm nay thì không được,cậu bé ạ!
-Sao không được ? Cháu nấu ăn giỏi lắm đấy!
-Hôm nay có tiểu thư Aram đến quan sát ,nếu thấy món ăn có sai sót gì ,chúng tôi sẽ bị đuổi việc mất.
-A…Aram! Thế nghĩa là Jungkook ..sẽ đi cùng à cô?
-Không,hôm nay hình như chủ tịch có việc thì phải .Sao vậy?
-Dạ! Không sao! Cháu chỉ hỏi thế thôi.
-Hay là cậu ở lại đây nói chuyện với chúng tôi cho vui cũng được.
-Thế cũng được ạ! Jimin phụng phịu.

Trưa… Mọi người trong đoàn đang tập trung đóng cảnh cuối cùng, các chị trong bếp cũng đã nấu xong.
Nóng thật!
Trời hôm nay như dồn hết nắng của mấy hôm trước lại rồi cho cả xuống nơi này. Jimin bước ra ngoài,trên tay cầm sợi dây chuyền có in hình phật bà.Ba cậu nói đây là kỉ vạt duy nhất mà mẹ cậu để lại.
“CHOENG”
Chiếc bùa tuột khỏi tay cậu rơi xuống sàn đá.Cậu bước xuống, đinh nhặt nó lên thì chạm phải một mũi giày. Jimin ngẩng mặt lên…
Một nước da trắng,một đôi mắt hạt huyền long lanh,mái tóc xoăn dài ôm lấy khuôn mặt-Một cô gái thật đẹp. Jimin nhanh chóng nhận ra người này- chính là Aram. Phu nhân tập đoàn JK trong tương lai.
-Tôi có thể lấy nó được không? Cậu lên tiếng trước.
-Cậu là… Aram cau mày,một ông lão từ sau Aram bước tới ,thì thầm điều gì đó với cô. Vài giây sau, cô ta cười khẩy.
-Tưởng ai? Hóa ra là người mà tận bên Mỹ xa xôi vẫn nghe danh đây mà! Chàng lọ lem trong truyền thuyết! thật nực cười.
-Trả nó lại cho tôi đi!
-Cậu đừng mơ, cậu nghĩ mình là ai chứ?Tôi sẽ giẫm nát thứ này đấy,câj làm gì được tôi?
Cố nén tức giận.
-Tôi sẽ đi! Jimin quay ra bước lên cầu thang.
-Đâu dễ dàng thế!
Aram khẽ khoát tay, một đám thanh niên lôi cậu ra đánh tới tấp.
-Lần sau, hãy biết tôn trọng đàn chị một chút nhé!!
Đau … đau một chút, cậu phải ráng chịu,không nên trêu tức con người này.
“Tại sao Jungkook lại chọn cô gái này ?”

Nỗi đau một lúc một tăng dần…
-Các ngươi làm gì ở đây vậy?

Giọng nói này…
Chẳng lẽ lại là…
Thôi! Đúng rồi! Có chết cậu cũng sẽ nhận ra giọng nói này…Là Jungkook!

-Không có gì đâu, chỉ là dạy bảo đàn em thôi anh à! Chúng ta đi thôi!Aram vội vàng quay đầu lại, cười tươi như chưa có chuyện gì cả.
Jimin quay lưng lại so với anh,cúi đầu tìm kiếm lá bùa kia. Cậu định đứng lên nhưng bọn đàn em của Aram lại xô ngã cậu xuống để Jungkook không thể nhìn thấy gì.
-Không! Trả nó …nó lại …cho tôi!!
Tiếng bước chân của Jungkook bỗng ngừng lại khi nghe thấy giọng nói cậu, anh quay ra sau.
-Nào!Chúng ta đi thôi! Giọng Aram run lên vì sợ bị lộ tẩy.
Jungkook từ từ tiến lại chỗ cậu đứng, Jimin im lặng . Cậu hoàn toàn không muốn anh nhìn thấy cậu trong trường hợp này. Thà cứ im lặng…Ước chi anh không biết…không hay…
Bước chân ngày một gần hơn…Bọn đàn em của Aram hoảng hốt, mặt tái xanh, đứng khúm rúm…
Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên gò má Jimin. Đau khổ…in sâu vào trái tim.
Bàn tay Jungkook nhẹ nhàng đặt lên vai cậu nhẹ nhàng xoay người cậu lại.
-Jimin! Anh lấy tay lau nước mắt cho cậu,rồi…ôm cậu vào lòng.
Ôm…Thay cho những kìm nén trong lòng…
Ôm…Thay cho những điều chưa dám nói…
Có phải chăng là ấm áp?…
Có phải chăng là hạnh phúc…?
Hay là đau khổ…?
“Tôi mong rằng đây là lần cuối cùng gặp cậu, sau này gặp lại chúng ta là hai người xa lạ”
Jimin cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy.
-Tôi và anh! Hình như không quen nhau!
Nói xong, cậu bước đi. Hình như trong tâm khảm, cậu còn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn cả Jungkook nữa.
Jungkook đứng đó, cô đơn…lạnh lẽo…
Trái tim như vỡ ra từng mảnh…
…Màn đêm dần bao phủ trọn thành phố, nơi đây như chợt sáng rực lên…lấp lánh.Thật đẹp…thật tráng lệ!
Jimin đặt từng bước chân xuống lòng đường. Cậu rời khỏi trường quay với một tâm trạng không được tốt cho lắm nên muốn đi dạo để quên những chuyện vừa mới xảy ra.
Gió thật mát!
“Két!”
Chiếc xe mui trần bóng loáng dừng lại bên cậu. Trên xe,Taehuyng cười tươi..
-Ê! Cậu làm gì mà thẫn thờ vậy? Tớ bấm còi mỏi tay luôn! Đi đâu đây?
-Tớ đi dạo thôi! Còn cậu? Đi đâu mà ăn mặc dữ vậy?
-Cũng chơi thôi! Hay là cậu đi với tớ đi,cho thư thái tâm hồn.Tớ mới biết nơi này hay lắm luôn!
-À… Ừm…
-Đi nào nhanh lên.
Taehuyng mở cửa xe kéo cậu vào.
Trời về đêm thật đẹp…
Chiếc xe từ từ lăn bánh.
-Cậu và Jungkook sao rồi?
-Sao là sao? Jimin ngạc nhiên.
Một chút ấm áp ùa về…

Đây chẳng phải là phố 305 sao? Cậu định vào bar chắc?
Phố 305 là con phố đẹp nhất, nhộn nhịp nhất, ở đây cũng toàn những quán bar nổi tiếng nhất.
-Chứ sao! Không khí ở đây sẽ khiến cậu quên tất cả mọi thứ.
Chiếc xe dừng bên một vũ trường lớn, xanh đỏ chập chờn.
-Vào đi! Không sao đâu! Không giống như trong mấy bộ phim cậu xem đâu mà lo.
Nói rồi, Taehuyng cầm tay cậu bước nhanh vào trong.
Quá ầm ỹ… những màu sắc chói chang,âm thanh như được trộn lẫn vào nhau. Phải khó khăn lắm Jimin mới nhìn thấy không gian trong quán.
-Chúng ta lại đằng này ngồi đi.

-Các ngươi hãy cút đi! Hãy cút hết đi!
Có tiếng cốc chén bị vỡ, một đám người tụ tập thành nhóm ở góc quán.
Nhưng những người ở đây, chẳng mấy ai quan tâm, hình như có một người phá phách ở chốn này là chuyện quá bình thường.
Tên nào lại làm náo loạn nơi này lên thế nhỉ? Tớ nghe nói nơi đây trật tự lắm mà sao lại không dẹp bọn họ đi! Taehuyng tò mò. Rồi bất chợt cậu quay sang Jimin.
Tớ với cậu lại xem đi!
Không để cậu trả lời thì hai người đẫ có mặt tại đám đông đó rồi…
Và người đang phá kia chính là…Jungkook!
-Chủ tịch!…Ngài về đi…
-Hãy biến đi!
Anh hét lên, lại có thêm vài cái li nữa bị bể.Anh đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng.
-Là Jungkook đấy! Jimin! Anh ấy bị sao vậy?
Jungkook bây giờ thật khác. Trông anh cô độc đến đáng thương…
-Jimin !Cậu làm gì đi chứ! Jungkook sẽ phá hết cái vũ trường này mất thôi!
Có một cái gì đó thúc dục cậu lên tiếng…
Trái tim như chợt cựa quậy…
Jimin bước lên phía anh.Một vài người ngăn cản.
-Đừng lên đó làm gì, Jungkook sẽ giết cậu mất thôi!
Một ánh mắt chan chứa tình cảm,một giọt lệ chực rơi… Không gian như ngừng lại…Jungkook quay lại nhìn cậu…
Một chút nhớ nhung…
Một chút hận…
Và…một chút …yêu…
-Anh về đi! Anh say quá rồi đấy!…
-Tôi và cậu ! Có quen nhau sao? Anh hỏi, giọng phả mùi rượu nồng nặc.
Đau…đau lắm! Thì ra là thế, câu nói này dễ khiến người ta đau biết chừng nào.
Jimin im lặng. Cậu gỡ chai rượu từ tay anh xuống. Jungkook chỉ nhìn cậu, anh không nói gì nữa. Sự im ắng là điều đáng sợ nhất ở một cái vũ trường.
Vài giây trôi qua…
-Tránh ra, nếu đã không quen nhau thì đừng chạm vào tôi. Jungkook nói từng tiếng vào tai cậu-Chúng ta đâu có quen nhau, việc gì cậu phải làm như vậy?
Rồi…anh ném chiếc li trên tay xuống sàn,nó vỡ ra tung tóe và bắn ngược vào tay Jimin.
Máu từ từ chảy, cậu không hề hay biết.
Nỗi đau thể xác nó dường như quá bé nhỏ với sự nhói đau của trái tim..
Jungkook quá lạnh lùng…quá hoàn hảo…và cậu thì làm sao có thể đụng vào nó!
Anh quay đi không thèm nhìn cậu nữa…
Jimin bất lực…Bao giờ cũng thế, cậu không thể thay đổi ở Jungkook cái gì cả. Jungkook nói đúng, không quen nhau thì đâu cần phải làm như thế này.
Cậu bước ra ngoài.
Nhắm mắt để lệ lăn dài…
“Đây sẽ là lần cuối cùng tôi khóc vì anh…”


-Dừng lại! Jungkook nắm tay cậu giật phắt lại…nhẹ nhàng đặt lên môi cô …
Ngọt ngào…mềm mại…
Cho ngàn nhung nhớ…
Nụ hôn đầu…đến như một câu chuyện cổ tích…
-Đừng đi nữa, đừng xa anh nữa…được không? Anh vuốt tóc cậu,thì thầm…-Anh yêu em!
 Máu tử tay cậu chảy ra mỗi lúc một nhiều.
-Máu! Một người ngoài cuộc hét lên-Nhìn tay cậu ấy kìa!
Jimin nhìn xuống tay mình, máu đã chảy thành dòng…
Jungkook gục đầu lên vai cậu,anh đã uống quá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin