chuong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG II: đơn phương-kìm nén-nhận ra

1. đơn phương

Tôi có đọc ở đâu đó được một số câu thơ như:

- Em là nữ hoàng của vương quốc đó

Ấy thế mà em có biết gì biên giới của nó đâu.

Hay

- Trái tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy

Nhưng chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.

Đó là những câu thơ về một tình yêu thiêng liêng cao cả của những người yêu đơn phương một ai đó, nhưng liệu nó có thể mãnh liệt bằng tình yêu của Pu-skin dành cho một người con gái với lần gặp đầu tiên? Mọi nỗi nhớ nhung yêu thương, hờn trách như được quy tụ và chảy tràn xuống ngòi bút của Ông để viết nên dòng chữ ‘’ Tôi yêu em’’.

Tôi yêu em đến nay chừng có thể

Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai;

Nhưng không để em bận lòng thêm nửa,

Hay lòng em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng

Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen,

Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm,

Cầu em được người tình như tôi đã yêu em

Tôi yêu em- một lời thú nhận tình cảm của tác giả đối với người con gái Ông yêu, đó là lời thú nhận thật giản dị, không khoa trương hay vòng vo, né tránh. Dù biết cái tình yêu đó sẽ không có kết quả nhưng ‘’ngọn lửa tình’’ấy chưa bao giờ thôi mãnh liệt, nó cứ rực cháy và âm ĩ đến day dứt trong lòng nhà thơ. Với cái mạch thơ dùng dằng, có nhiều ngắt cách phải chăng tác giả muốn gửi gắm tâm trạng của mình ở đây?Một tâm trạng đang day dứt, giằn xé cõi lòng, ngập ngừng không thể nói ra thành lời. Trong đó có sự giằn lòng,chế ngự của tâm hồn. Tất cả mọi thứ đều xuất phát từ ba chữ ‘’tôi yêu em’’. 

Tình yêu khiến con người ta đánh đổi mọi thứ, ngay cả hạnh phúc đời mình chỉ mong sao người mình yêu được hạnh phúc. Yêu thầm là cách yêu đau đớn nhất của cung bậc tình yêu, nó thật khổ tâm, đau đớn biết chừng nào khi chỉ một mình mình yêu. 

Nhiều câu thơ nói về tình yêu đơn phương giữa chàng trai dành cho cô gái là rất nhiều, ta thường bắt gặp được những tâm trạng, hình ảnh đau khổ, bứt rứt, khó chịu và luôn mong nhớ người mình yêu. Người ta thường nói ‘’con trai là chúa vô tình’’ vậy mà khi yêu đơn phương họ lại quằn quại, đau khổ và khó chịu đến vậy thì không biết tâm trạng của người con gái yêu đơn phương chàng trai trong câu chuyện này sẽ khổ tâm đến mức nào? Mọi người cùng đón xem nhé.

………..

Phải đợi thật lâu mới đến lượt Lệ Thủy mua cơm, chọn cho mình những món yêu thích. Nhìn quanh, chỉ còn một cái bàn trống, những bàn khác đã đủ người cả rồi, vật là hôm nay Thủy phải ngồi ăn một mình. Thủy nhanh chóng đến cái bàn trống đó vừa nghe nhạc, vừa dùng bữa. Cảm giác như có một người đang tiến lại ngồi ở bàn mình, Thủy ngước đầu lên nhìn.

Cô đánh rơi chiếc nỉa của mình xuống đất , người Thủy bất giác run lên, tay chân luống cuống không biết phải làm gì chỉ ngồi trân trân nhìn về con người trước mặt.

Hình ảnh này, con người này chính là cái bóng đã khiến Thủy ngạt thở 2 năm. Bây giờ nó lại đè nén lên trái tim khiến Thủy đau nhói khi người ấy không thèm nhìn Thủy một lần.

Người mà Thủy luôn nhớ thương, khiến Thủy hằng đêm chỉ biết ôm gối khóc khi nhớ đang ở bên cạnh, đang hiện hữu trước mặt cô, nhưng thật đau lòng khi hai người ở gần đến vậy mà không thể chạm đến nhau. Mọi cảm xúc như vỡ òa khi nhìn vào con người trước mắt, Thủy muốn nói, nhưng có cái gì đó lại chặn ngang họng cô lại, muốn cầm lấy bàn tay của Anh nhưng đôi tay cô như mất hết sức mạnh.

_Đừng nhìn tôi như vậy, khó chịu lắm _ lời nói dửng dưng vô tình như đâm toạc trái tim cô.

Thủy luống cuống vội cúi sầm đầu xuống, người Thủy run lên từng cơn, nước mắt cô đọng lại đã lâu và chảy tràn xuống gương mặt.

_Thật mất hứng_ Thả thìa, nĩa xuống bàn, Sun đập bàn đứng dậy và bỏ đi

Tim Thủy như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực khi Sun đập bàn bỏ đi, Như sợ Anh sẽ đi mãi và không bao giờ quay lại, Thủy vội vàng nói 

_Đặng Trí Hà, Anh quên Em rồi sao?

Khi lời nói của Thủy phát ra, Sun liền quay phắt đầu lại, hướng đôi mắt giận giữ của mình về phía Thủy. Thái độ của Anh làm Thủy rất sợ

_Tôi không phải là Đặng Trí Hà, con người đó đã chết rồi, tôi cấm cô được gọi nó, bây giờ tên tôi là Sun. Cô cũng đừng mong tạo ấn tượng với tôi, cô hết cơ hội rồi_ nói rồi Sun quay phắt người đi 

Còn mình Thủy đứng như người mất hồn nhìn theo bóng dáng của Sun đang đi. Cô tự hỏi mình, đây là người mà cô luôn yêu thương, mong nhớ sao?

Không phải, Anh ấy không như thế, Anh không thể tàn nhẫn như vậy, càng không thể đối xử với cô như vậy. Trái tim Thủy như bị ngàn con dao đâm vào rĩ máu. Chưa lúc nào cô muốn ngã quỵ như thế này.

Ở trong lớp học, Thủy nằm dài ra bàn, nghĩ vè Sun, Thủy cảm thấy thật khó chịu. Vậy là trong suốt hai năm qua, chưa lần nào Anh dành một phút nghĩ về cô, không biết càng không thể nhớ cô là ai. Dù biết sẽ như thế này, nhưng khi đối diện với nó, Thủy cảm thấy thật đau biết chừng nào. Hồi ức về ngày đầu tiên gặp Anh hiện lên trong tâm trí Thuỷ.

………

Khi ấy Anh cùng đoàn người Singapore đi khảo sát ở Việt Nam, gặp cô ở nhà Phương, thấy cô ngồi một mình với đôi mắt thật buồn bã. Anh ra nói chuyện và hỏi tên cô, nhìn vào đôi mắt của cô, Anh cảm tưởng như hàng ngàn con sóng đang dào dạt trong đó, nó sẽ rất dễ vỡ òa nếu bị tác động. Đôi mắt ấy thật hợp với cái tên của cô. Kể cho Anh nghe nỗi đau của mình khi ba mất và bị mẹ bỏ rơi, Anh đã nắm tay cô và an ủi

(_Em hãy cố lên,cuộc sống mà không có sóng gió thì đâu phải là cuộc sống đâu, nhưng chủ yếu nếu em biết đứng dậy và vượt qua con sóng ấy thì chắc chắn thành công của Em sẽ được nhân đôi lên rất nhiều.)

(_hãy cố chịu đựng Em nhé, vì Em đang còn nhỏ nên không được suy nghĩ theo hướng tiêu cực, chịu đựng đến khi Em bình tâm lại và có quyết định đúng đắn cho bước đường đi của mình)

(_Cả đời của một con người, chỉ được sống có một lần, có người gặp hoàn cảnh này, hoàn cảnh kia nhưng họ đã biết đứng dậy và an bài với định mệnh của mình. Hạnh phúc hay buồn là do Em cảm nhận và nó đang nằm trong tay em, Em hãy biến chuyển nó thành những gì Em muốn có, đừng từ bỏ nó mà phải kiên cường giúp nó đẹp hơn)

Mỗi lời nói ra Anh càng siết chặt bàn tay cô lại và truyền nghị lực cho cô.

Thủy đã yêu Anh từ khi đó, khi đi chợ với Phương, Thủy đã cố tình mua cặp móc khóa có một chú gấu trúc được treo lủng lẳng. Thủy nhờ Phương tặng cho Anh, Thủy đã nói tình cảm của mình dành cho Anh với Phương, nhưng Phương chưa kịp nói với Anh thì Anh đã đi. Trong suốt hai năm qua, mặc cho Phương luôn khuyên ngăn Thủy nên từ bỏ Anh đi nhưng Thủy lại không làm được. Mỗi khi nhớ Anh, Thủy lại lấy con gấu trúc ra và ngắm nhìn nó, thật sự Thủy không thể quên được Anh. Anh như vết xăm trong lòng của Thủy

……

Bất giác, Thủy nắm lại bàn tay của mình và đặt lên trước ngực. Cô đang nhớ đến cảm giác lúc đó, đang kiếm tìm hơi ấm từ đôi bàn tay mà Anh truyền cho cô. Áp bàn tay lên má, Thủy muốn quay lại lúc ấy, muốn thời gian sẽ ngưng đọng lại khoảnh khắc ấy. 

Anh nói là cô không còn cơ hội nửa, phải chăng Anh đã có người khác rồi, cũng phải thôi, trên thế giới này đâu phải chỉ có mình cô yêu Anh đâu nhưng sẽ không bao giờ tìm được ở thế giới này một người yêu Anh bằng cô. Chắc chắn Anh đã có người con gái khác ở bên cạnh, cô chỉ cầu mong cho người đó sẽ yêu Anh như chính cô yêu Anh.

Tình yêu là vậy, chẳng bao giờ có tình yêu nào trọn vẹn, hoàn hảo. Cô yêu Anh mà Anh lại không thể biết, cô không thể nói cho Anh biết khi Anh không còn nhớ cô. Cô càng không thể để trái tim và lí trí mình vượt quá giới hạn khi Anh nói cô không có cơ hội.Cô phải kiềm lòng và chế ngự mọi xúc cảm dành cho Anh. Trước giờ, cô là người chịu đựng rất giỏi, dù chuyện có lớn đến đâu, cô cũng có thể chịu được, vậy mà lần này nó lại khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Anh đã từng nói, cô phải biết chịu đựng đến khi bình tâm, cô sẽ cố làm được, cô sẽ chịu đựng đến khi quên được Anh. Cô sẽ không để Anh bận tâm đến mình, không thể vì mình mà liên lụy đến hai người.

……….

Về lại căn phòng trọ của mình, Thủy mệt mỏi đến não lòng, cô không muốn ăn uống gì hết nên không nấu cơm. Căn phòng trọ của Thủy nằm trong dãy phòng ở trong một con hẻm nhỏ. Ở đây có rất nhiều người cho Thuê nhà, nhưng phòng của Thủy là một gian nhà nhỏ, có đủ phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm và phòng bếp. Thực ra đây là ngôi nhà cũ mà cô út của Thủy để lại. Bây giờ cô đã lấy chồng và ở cùng chồng mình, không muốn bán đi ngôi nhà nên cô đã để lại cho Thủy có chỗ để ăn ngủ. hàng tháng, số tiền Thuỷ phải đóng cho cô không nhiều nên cuộc sống của Thuỷ cũng không đến nỗi thiếu thốn.

Nền nhà được lát bằng giấy cứng màu trắng,ở tường được Thủy dán bằng giấy màu đen trắng ,ở trong màu trắng là hình gấu trúc màu đen, ở tấm giấy màu đen là có con gấu màu trắng.. Nếu ai vào đây chắc điều đầu tiên họ nghĩ về phòng của Thủy đó là nó giống cái nơi vui chơi cho các bé gái hơn là nhà của một cô sinh viên đại học.Bếp của Thủy được lát bằng gạch men trắng và những tấm gạch đó cũng có in hình của những chú chuột micky lên. Ngay cả gạch men trong phòng tắm cũng có toàn hình những con gấu trúc trong bộ phim hoạt hình kungfu pandal. Nói chung ở căn nhà này không chỗ nào là không có những hình ảnh ngộ nghĩnh. Ngay cả giường ngủ, chăn, gối, tủ, gương, bàn, ghế mọi nơi đều có hình ảnh và không bị bỏ trống.

Thủy làm vậy cũng để mình không có cảm giác trống trải, vắng vẻ, không gian nhà Thủy giúp cô có cảm giác ấm cúm, không bị lạc lõng và bớt đi chút cảm giác bơ vơ.

Thủy mở ngăn tủ ra, lấy quyển nhật kí của mình ra và lật lại từ trang đầu tiên. Quyển nhật kí này được viết từ lúc gặp Anh cho đến giờ, mỗi khi nhớ đến Anh cô đều viết nỗi nhớ vào ấy. Nó còn giúp cô trút tâm sự vào khi bị đôi xử bất công hay oan ức, đó cũng là thứ để cô bộc lộ nỗi căm hận, phẩn uất với mẹ. Mỗi khi có tâm sự cô thường tìm đến nhật kí. Nhưng bây giờ, có lẽ là không cần nửa rồi, cô viết nhật kí về Anh, Anh lại không thể cho cô cơ hội và đối xử với cô như thế thì quyển nhật kí cũng sẽ coi như kí ức đau buồn.

Đóng lại nó, Cô xếp vào ngăn tủ và leo lên giường ngủ.

_mong rằng ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp_Thủy cậu nguyện trước khi tắt đèn.

Ngoài trời, những ngôi sao vẫn tiếp tục tỏa sáng chan xuống nhân gian bằng thứ ánh sáng mật vàng, gió vẫn nhẹ nhàng lách qua khung cửa và lướt vào căn phòng

……..

Ngày đầu tiên đi làm không phải vì công việc quá nhiều mà do tên Bống ấy cứ lăng xăng, quấn quýt gần cô không rời cô nửa bước khiến cô mệt đến đứt hơi khi nghe hắn luyên thuyên đủ điều.

Nhìn cái dáng mảnh khảnh của Thủy đang ra sức lau chùi nhà cửa, Bống lại ngồi cười nắc nẻ

_này ễnh ương, lo mà lau dọn rồi làm hết công việc tôi ghi trên giấy đi đó, không được than thở đâu, ở đây ngày đầu thử việc là vậy đó

Nghỉ tay một chút, Thủy quay đầu lên cãi lại

_tôi thấy câu này dành cho cậu đúng hơn đấy Bống Bang, làm ơn im lặng một chút để tôi làm việc không tôi kêu gì ghẻ lên thịt giờ

Sau khi lau xong cái bậc thang cuối cùng, Thủy định lên lầu ba để lau dọn nhưng bị Bống níu tay lại

_nhớ những lời tôi nói đó nha ễnh ương, cấm nhìn ngó lung tung, chỉ biết làm thôi đó.Tôi đặt hi vọng vào cô đấy, làm tốt nha

_Biết rồi, khổ lắm, nói mãi. Cậu làm như tôi đi đánh trận không bằng_Thủy nhăn mặt rồi vặn khóa bước vào phòng. 

Đập vào mắt cô là một không gian rộng lớn với thật nhiều tấm kính để làm nơi ngăn cách. Một thiết kế thật lạ lùng, bước vào căn phòng mà Thủy cảm tưởng như mình đang lạc đến Bắc cực. Căn phòng này lạnh đến run người, điều hòa bật số rất thấp khiến Thủy như muốn run lên. Nhớ lời Bống dặn, bỏ qua mọi thứ, Thủy săn tay áo và bắt đầu cầm khăn lau kính. Cô lau rất tỉ mỉ, cẩn thận như sợ nếu mạnh tay nó sẽ vỡ ra vậy.

Khi lau kính xong, Thủy luôn tay luôn chân làm những công việc khác, cô cặm cụi lau dọn sàn nhà, gương, tủ…Cô nhìn lại không gian trong phòng một lần để lau dọn sao cho hợp lí.Căn phòng này dường như đối lập hoàn toàn với phòng của Thủy, nó trơn tru, lạnh lẽo đến đáng sợ nhưng vẫn rất tiện nghi với nhiều máy móc, công nghệ cao. Biết là có người đang ở ban công nhìn mình, tuy không thoải mái nhưng Thủy quyết không nhìn người đó lấy một lần. Chỉ cắm cúi vào công việc mình phải làm và mong sao thoát khỏi căn phòng này nhanh một chút

….

Bống đứng ngoài mà cứ thấp thỏm không yên, lấm la lấm lét y như ăn trộm để dỏng tai lên nghe xem Thủy có bị Anh Sun đuổi việc không. Thường thường, những người giúp việc trước do mẹ gọi đến hoặc tới xin việc khi bước lên phòng Anh toàn ngó nghiêng xung quanh rồi tự tiện đụng vào đồ của Anh, tự động tăng nhiệt độ…v…v..những việc làm ấy khiến Anh hết sức khó chịu và ngay hôm đó bị thôi việc. Có những người bị đuổi cũng vì một lí do hết sức vô lí đó là khi làm việc, thấy Anh Sun thì không chịu làm, chỉ đứng nhìn, nói đúng hơn là đứng ngắm Anh. Còn trường hợp làm việc mà ăn mặc quá điệu đà, hay đứng làm dáng muốn Anh chú ý đến cũng bị Anh đuổi việc không thương xót.

Bống lén lút ngó ngó nghiêng nghiêng ở khe hở ngay cửa xem Thủy có làm gì sai không mà Bống không thấy Thủy đâu hết, Chỉ thấy Anh Sun với nét mặt vô cùng kinh khủng đang nhìn về phía nhà tắm. Tay chân Bống cứ bấu hết chỗ này đến chỗ kia, tim Bống đập thình thịch vì lo lắng bởi vẻ mặt đó của Anh Sun

Thật ra lúc này Thủy đang chà nhà tắm, chỉ còn một công việc này nửa thôi là Thủy hoàn thành nhiệm vụ ở tầng này. Thấy người ở ngoài lang cang cứ ho như muốn nhắc nhở hay khó chịu điều gì đó, Thủy tưởng Anh ta khó chịu với mùi xà phòng nên Thủy đóng cửa lại để lau dọn.

Thủy sững người vì bộ đồ được treo lên ở giá, nó y chóc bộ đồ của Hà hôm qua đã mặc, Thủy thấy người mình run run và hơi ngờ ngợ về con người ở ngoài lang cang kia. Chà rửa nhà tắm sạch sẽ, Thủy phải lấy can đảm thật nhiều mới vặn khóa để bước ra ngoài.

_Xin lỗi, còn việc gì cần tôi làm nửa không?_Thủy nói mà không ngẫng đầu lên nhìn đối phương.

_ngẫng đầu lên

Giọng nói ấy càng khiến linh cảm của Thủy đi đúng hướng, tay Thủy bấu chặt vào vạt áo.

Thủy từ từ ngẫng mặt lên nhưng mắt vẫn nhìn xuống nền nhà.

_nhìn ra đây

Nghe giọng nói của Sun, Thủy cảm thấy người mình run cầm cập, Cô đang rất sợ người trước mặt là Anh vì nếu là Anh, có lẽ cô sẽ không kiểm soát được hành động của mình mà bộc bạch hết tình cảm cho Anh nghe, như vậy, trong mắt Anh, cô đúng là loại người trơ trẽn.

(_Không thể để Anh xem thường mình được, cố lên, mình chịu đựng giỏi mà, cố lên!)_Thủy bấu chặt tay vào vạt áo mình hơn nửa, Cô từ từ đưa ánh mắt mình về giọng nói đó.

Linh cảm của cô về Anh từ trước giờ chưa bao giờ sai cả, là anh, anh đang đứng trước mặt cô. Vẫn là một chàng trai làn da trắng, tóc mái xéo, đôi mắt đen của ngày nào đã bị lớp kính dày che phủ. Nhưng cô biết, đây không còn là Anh của ngày xưa nửa, Anh đã là của người ta. Không còn là con người Cô luôn mong được gặp lại mà ôm Anh rồi bộc bạch tình cảm giấu kín bấy lâu của mình ra nửa.

Đôi mắt Thủy chứa biết bao tình cảm hướng về Anh xen lẫn sự hụt hẫng vô bờ, Thủy lại cúi đầu xuống. Cô không thể nhìn thêm nửa, đôi tay Thủy như muốn bóp nát cả vạt áo khi nhìn Anh.

_Lại đây

Lời nói của Anh cứ như mệnh lệnh không thể chống lại, Thủy từ từ bước đến và cảm nhận đôi chân mình mỗi lúc càng run hơn nửa.

_ngẫng đầu lên

Lần này, cự li của Thủy và Anh rất gần nhưng trong lòng Thủy nó lại quá xa vời. Đã hạ quyết tâm là phải làm được. Thủy mím môi lại và thở hắt ra lấy tự tin để nhìn Anh.

Khi đôi mắt sâu thẳm của Thủy nhìn vào mắt Anh, Anh vội quay đầu đi.

_Ở đây chưa được dọn dẹp, làm xong cô có thể về._nói rồi anh nhanh chóng bước ra ngoài và phóng xe đi.

Còn mình Thủy đứng giữa căn phòng, trái tim như muốn rớt ra ngoài, chân Thủy như không thể chịu đựng được nửa, Thủy lấy tay dựa người vào lang cang. Anh đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến nỗi Thủy không còn dám chắc đó là người mình từng yêu thương.

…….

Thấy Anh Sun ra khỏi nhà, Bống liền vọt thẳng vào phòng

_Ễnh ương có sao không vậy? Sắc mặt cô tệ quá. Thôi thì không làm việc được ở đây thì tôi sẽ giúp cô kiếm việc khác, về nghỉ ngơi đi_Bống vỗ vai an ủi Thủy

_Anh cậu kêu tôi lau dọn xong ban công rồi mới được về, mà sao lại không cho tôi làm nửa?_Thủy không hiểu

_hả? Anh tôi nói vậy thật hả? Ha ha!Ễnh ương giỏi quá, vậy là cô được làm rồi đó. Ha ha ha. Anh Sun tuyệt nhất_Bống nhảy tưng tưng và gào thét như bị ai chọc tiết.

Thường thì những người khiến Sun không vừa ý liền bị Sun đuổi đi một cách không thương tiếc, mỗi trường hợp vậy họ đều rất sợ hãi khuôn mặt của Sun khi Anh đuổi họ. Cũng đồng nghĩa với việc Lệ Thủy làm Sun vừa lòng và có thể ở lại làm việc. Bống rất mừng với chuyện này nhưng chỉ có mình Thủy là không hay biết.

………..

_Này Bống, tôi ở lại nói chuyện với cậu một lúc cho cậu đỡ buồn nha.

_ừ..ừ…được đó

Đặt li nước cam lên bàn, Thủy nói

_Uống đi, tôi mới làm đó

Cầm li nước cam trên tay, Bống đang định há miệng uống một ngụm thật to nhưng cảm thấy có gì đó bất thường, Bống ngưng lại và nói

_không phải vì cô ghét tôi nên định hạ độc tôi bằng li nước cam này đó chứ?_Bống săm soi nghi ngờ khiến Thủy cười sặc sụa

_cậu vui tính thật, không uống thì trả đây

Bống liền tu một hơi cạn hết li nước, chùi mép rồi Bống nhìn Thủy nói

_Bây giờ nhờ vả đại ca cái gì thì nói luôn đi nào

_hì, nhờ vả gì đâu, mà Anh cậu đi đâu rồi_Thủy vừa lấy cái khăn lau bàn để nguỵ trang thăm dò tin tức

_Ai biết. À chắc Ảnh đi đón Kim Yến rồi. Hôm nay là ngày chị ta về đây mà

_Kim Yến là ai vậy?Chị gái Cậu hả?_Thuỷ đặt chiếc khăn xuống và cầm chiếc li lên để dọn bàn, nhưng chủ yếu là nghe Bống nói về Sun

_Là bạn gái Ảnh_Bống thản nhiên nói

_Choang._Chiếc li rơi xuống nền nhà và vỡ tan tành thành những miếng thuỷ tinh sắc bén.

Bống vọt dậy và lo lắng nhìn Thuỷ

_ sao vậy Ễnh ương?

_Không…Không sao

Thuỷ cúi gằm mặt xuống và thu dọn đống thuỷ tinh bể, Cô gượng cười để Bống yên tâm. Miếng Thuỷ tinh nhọn hoắt đâm vào tay cô khiến những giọt máu đỏ chảy trào ra ngoài nhưng cô không thấy đau mà chỉ thấy nhói trong lòng. Cứ để máu tuôn chảy Thuỷ vẫn tiếp tục nhặt những mãnh vỡ lên.Cô cảm thấy những miếng thuỷ tinh này như muốn cứa vào lòng cô vậy, cắn chặt môi lại chịu đựng Thuỷ khổ sở nhìn vào đôi tay mình.

_tay cô kìa, thả xuống mau đi. Cô làm gì vậy hả?hot rác đâu rồi_Bống cuống lên và đi lấy hot rác để thu dọn đống thuỷ tinh.

Trở về phòng khách, thấy Thuỷ đang cúi gằm mặt xuống nhìn vào đôi tay chảy máu của mình, Bống liền lấy bông băng để sơ cứu vết thương cho cô.

_Cô có chuyện gì vậy?Nhìn mặt cô thiểu não quá_lấy gạc quấn quanh tay Thuỷ

_à không có gì, tôi hơi bất cẩn một chút, cảm ơn vì đã quan tâm._Thuỷ cười trừ

Cột chắc lớp gạc lại, Bống lấy kéo cắt đi phần thừa.

_Ễnh ương hậu đậu có khác, tay đau có cần đại ca chở về không_ gạt đống bông băng sang một bên, Bống nói.

_không, không cần đâu. Tôi về đây

Đi ra đến cổng, Thuỷ buồn bã dắc xe đi, Bống thì đứng gãi đầu không hiểu sự tình.

_Anh cậu..và..người con gái ấy yêu nhau được lâu chưa?_Thuỷ nói trong bất giác

_À, được hai năm rồi, chị ấy được coi như vợ chưa cưới của Anh Sun. Mà cô có chuyện gì với hai người hả?_Bống thản nhiên nói.

Thuỷ cắn chặt đôi môi mình lại, đôi mắt cô nặng trĩu nhìn về phía trước. Không chào Bống một tiếng nào, Thuỷ lầm lũi đi về phía trước.

Từng bước đi của mình, Thuỷ cảm thấy thật nặng trĩu, đôi chân nhấc không nỗi vì có cái gì đó nó đè nén lại và khiến con tim âm ĩ khôn nguôi. Cô phải làm sao khi người mình yêu nhất lại không thể là của mình? Tại sao những người bên Cô đều phải ra đi một cách vội vàng như thế, chẳng nơi nào có hi vọng và rộng lượng cho Cô một cái hạnh phúc nhỏ nhoi

Đã biết đau, sao còn yêu

Người phụ bạc khiến tim ta điêu tàn

(Sandy)

…..

Thuỷ đi khỏi cũng là lúc Sun về, thấy thằng em mình đang ngẫn ngơ nhìn về phía Thuỷ, Sun cảm thấy khó chịu.

_không vào nhà đứng đây làm gì?

_Cô ấy nhìn tội nghiệp quá_đôi mắt Bống vẫn hướng về phía cái dáng mảnh khảnh của Thuỷ 

Sun liền giật phắt chìa và ô khoá trên tay Bống, Anh khoá cổng và vào nhà trong sự bực tức mà chính mình cũng không thể hiểu nổi.

_ủa Anh không đi đón chị Yến hả? _Bống hỏi khi xỏ dép đi trong nhà vào chân

_Tại sao phải đón? Có phải con nít nửa đâu Cô ta tự đi được rồi._nói rồi Sun lên phòng và đóng cửa thật mạnh khiến Bống thót tim.

_Lạ thật, Ảnh bị sao vậy ta?_Ngồi vắt chân lên ghế xem ti vi, Bống lẩm bẩm

………………..

Tựa người vào lang cang và nhìn về căn phòng của mình. Mọi thứ xung quanh, Sun đều muốn nó phải lạnh lẽo như chính con người Anh. Nhưng có điều, trái tim Anh đã phản bội lại Anh khi người con gái ấy đã xuất hiện. Liệu đó có thể là ngọn lửa làm tan chảy trái tim băng hà này?

Gió vẫn vô tình lướt qua vạn vật và thổi bay hai con tim sang hai nơi khác nhau, cỏ cây dường như cũng héo úa phai tàn theo vết tích của tháng năm để lại.

…………

…………….

Nếu có ai hỏi: thứ gì có thể giết chết linh hồn một con người và dễ dàng bóp nát con tim mà không cần dao kéo thì câu trả lời sẽ là : tình yêu đơn phương. Nó là luồng sức mạnh đưa người ta lên con thuyền hy vọng và cũng là con sóng mãnh liệt nhấn chìm con thuyền ấy. Một khi đã trót chạm vào nó, nó sẽ cuốn ta đi thật xa và nhấn chìm thật sâu linh hồn ta trong cơn lốc xoáy đau khổ đó. Người bị lún sâu sẽ không tìm được lối thoát cho mình

nếu không biết hi sinh và dừng lại đó thì có thể chính mình sẽ tự cứa rách trái tim của 

mình.

Lệ Thuỷ cũng vậy, cô đang bị con sóng ấy nhấn chìm, thậm chí cô đã bị rớt sâu xuống tận cùng của nó

Dù biết khi yêu đơn phương sẽ rất đau khổ và thiệt thòi cho mình nhưng Thuỷ vẫn cố nuôi dưỡng tình yêu ấy. Càng ngày nó lại lớn dần trong tim Thuỷ, đến khi nhìn thấy người ấy, Thuỷ đã không kiểm soát được lí trí của mình. Tình yêu của Thuỷ càng lớn đến đâu thì sự vô tình và thất vọng càng khiến Thuỷ đau đến gấp trăm lần. Cho dù bản thân rất muốn nói với Anh về tình yêu lớn lao ấy nhưng duyên số đã không cho phép cô làm như vậy. Đã có người đi trước cô một bước, Cô giống như một cái gai khiến hai người khó chịu và nhổ bỏ. Cô càng không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì mà nói lời yêu với Anh. Giữ làm sao nổi khi đôi tay Anh đã cùng đôi tay khác có một tình yêu. Vì yêu anh nên cô chỉ đứng đằng sau mà cầu chúc Anh được hạnh phúc, cô sẽ đứng cạnh cuộc sống của Anh để mang hạnh phúc của mình tặng Anh để Anh nuôi nấng hạnh phúc ấy giúp cô 

bởi vì niềm vui của Anh sẽ là hạnh phúc của cô.

Dòng sông nào chẳng đầy khúc khỉu

Con đường nào chẳng lắm chông gai

Đã là người ai chẳng biết yêu

Yêu rồi đau là điều muôn thủa.

(Sandy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro