Giot mat tinh yeu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời mở đầu.

Một cơn gió thoáng qua,nó làm cho trái tim ta se lạnh lại,và không phải cơn gió nào cũng đủ mạnh để ta cảm thấy trái tim hồi hộp xao xuyến,riêng chỉ có một loại gió,mang tên tình yêu,nó như một luồng khí lạnh đang thổi vào huyết phổi ta khi mới đầu gặp gỡ,sau đó nó dần được ấm lên và biến chuyển thành ngọn lửa làm nung nấu trái tim ta.Nhưng đôi khi,nó lại chính là con dao đang đâm toạc trái tim khiến những giọt máu đau khổ trào ra thật nhiều.Trong tình yêu,nếu không có lòng tin và sự kiên cường thì tình yêu đó sẽ nhanh chóng sụp đổ.Câu chuyện này dành cho những người đang yêu,đã yêu và chưa từng yêu,cốt truyện xoay quanh cuộc sống của một cô sinh viên đại học năm nhất với cuộc sống nghèo nàn khó khăn và một chàng trai máu lạnh. Trước đây chàng trai ấy là một người luôn vui vẻ cởi mở và trong một lần tình cờ, cô gái gặp được chàng trai và đã yêu chàng trai từ khi ấy. Khi chàng trai đi, cô gái vẫn nuôi một hy vọng là một ngày chàng trai sẽ trở về. Sau ba năm, chàng trai trở về nhưng hoàn toàn bị lột xác thành một con người khác. Điều gì sẽ đến với cô ấy khi dòng cuộc đời cứ biến chuyển?mời các bạn đón xem truyện nhé! 

CHƯƠNG I

Gió như ùa đến thật vội vã rồi cuộn mình lại,sau đó phả tràn vào không gian,nó như len lỏi và bủa vây lấy một cô bé đang run rẫy trong hơi sương sớm trên tầng thượng để lách những dòng bút. 

Nhật ký Một ngày nhớ Anh.

Không biết giờ này,ở đó,Anh đang làm gì nhỉ?có bao giờ nhớ đến em như em nhớ Anh không?một câu hỏi thật ngớ ngẩn khi Em đã biết trước câu trả lời của nó,làm sao Anh có thể nhớ đến 1 người chỉ gặp gỡ trong thời gian quá ngắn như vậy được chứ?.Còn Em thì ngược lại,vẫn luôn có hình ảnh của Anh ở trong tim và dường như không bao giờ quên được.

Anh còn nhớ cái lần đầu tiên cũng là duy nhất tụi mình gặp nhau không?cũng là cái lần Em gặp áp lực nặng nề về học tập, gia đình, cuộc sống, dường như Em đã suy sụp hẳn, đến nhà chị ở 1 thời gian.

Tình cờ,Em gặp Anh ở nhà Phương- đứa bạn thân nhất của Em..Anh nằm trong đoàn người singapo đến Việt Nam để thực tập.Khi nhìn thấy đoàn người đó,Em đã rất ngạc nhiên và nhầm tưởng đó là bạn của Anh trai Phương.Chỉ chào hỏi sơ qua rồi nhìn mọi thứ với đôi mắt vô hồn,Em ngồi ở chiếc ghế để đợi Linh cùng đi chợ.

Anh đã đến bên cạnh Em và nói chuyện với Em,như những người khác,Em chỉ đáp lại cho có lễ nghĩa vì trong Em áp lực vẫn còn nhiều lắm ,nó khiến Em ngại đối mặt với mọi người.

Anh nhẹ nhàng ,ngọt ngào như 1 giọt nắng vậy,nó khiến Em không thể không chú ý đến được.Anh đã mang đến cho Em cái cảm giác được quan tâm là như thế nào.Nhìn nụ cười của Anh dành cho Em,Em cảm thấy tim mình như loạn nhịp.Em muốn ngay lúc đó,thời gian có thể kéo dài lâu hơn,để Em được bên cạnh Anh ,vì lúc đó,Em rất cần sự an ủi của một người nào đó..

Nhưng thời gian không cho phép,và nó đã đi qua một cách thật vô tình.Em cùng Linh đi chợ và nghe nó kể thật nhiều về Anh.Biết được Anh là sinh viên du học,tự giật học bổng , đi làm thêm để qua Singapo học và tháng nào cũng gửi tiền về cho Gia đình.Em rât khâm phục và ngưỡng mộ Anh,không hiêu sao,từ lúc đó,Những hình ảnh,lời nói và cử chỉ thân mật của Anh luôn hiện hữu trong tâm trí Em,rồi cái cảm giác run rẫy,tim đập loạn nhịp lại đến…. 

Em rất nhớ Anh,Anh có biết mỗi lúc trống vắng,hình ảnh của Anh lại hiện lên và làm trái tim Em se thắt không?Có kẽ bây giờ,Anh cũng đã quên Em rồi,vì tụi mình mới chỉ nói chuyện chưa đầy mấy phút mà.Còn thì Em đã tin có Tình yêu sét đánh thật rồi.Anh đúng là tia sét mãnh liệt làm trái tim Em đau nhói mà .Cầu mong ông trời sẽ mang chúng ta được gặp lại nhau.Chúc Anh luôn bình an’’

…….

Đóng lại quyển nhật kí,cũng là lúc Thủy phát hiện ra,nước mắt đang chảy trên khuôn mặt mình.Phải! cô đã rất đau khổ khi nghĩ đến Trí Hà .Đã 2 năm rồi,kể từ ngày Anh đi,cô hoàn toàn không có một chút tin tức nào của Anh.Biết là sẽ đau khổ khi đặt trái tim mình cho Hà,nhưng sao Thủy vẫn cứ nhớ đến và làm theo lí trí mach bảo.Có lẽ,cô không muốn,một ngày nào đó hình ảnh của Anh sẽ không còn trong tâm trí mình.

……….

Lệ Thủy-một cô sinh viên năm nhất của trường đại học quốc tế, Cha cô mất vào 3 năm trước, cũng là lúc mẹ cô đi lấy chồng ở nước ngoài, một mình Thủy phải bươn trải với cuộc sống khó khăn. Thật đúng khi nói Ông trời có mắt, bao nhiêu nổ lực của Thủy đã được đền đáp khi nhận được tờ báo đậu vào trường đại học Ngân Hàng.

Chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn với thân người kết hợp với chiếc quần bí màu đen. Trên vai cô khoác một chiếc cặp hai quai nhỏ nhắn trông rất dễ thương.Mái tóc đen nhánh thẳng mượt để dài tới lưng và được cột một chút lên nhìn thật đáng yêu, ngắm mình trong gương và cảm thấy hài lòng,cô mĩm cười thật tươi để bắt đầu ngày đi học đầu tiên.

Con đường từ phòng trọ đến trường thấm đẩm hơi sương ,mùa Thu của Hà Nội thật trong lành và tinh khiết.Con đường với hai hàng cây bàng rợp bóng được mọc dọc theo đường ,Những chiếc lá bàng vàng úa rụng rớt xuống nền như một tấm thảm mang tên mùa Thu.Khẽ mĩm cười khi đặt chân lên nó,Thủy cảm tưởng vạn vật ở đây như chào đón cô đến với ngày đầu tiên đi học tại trường đại học Ngân Hàng.Vừa đi,Thủy vừa lấy tay mình chạm vào những thân cây xù xì nối tiếp nhau,khẽ hít thở cái trong lành của khí Thu.

Nhìn vạn vật trước mắt mình, Thủy chợt nghĩ đến những câu thơ:

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang

Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng

Đây mùa thu tới - mùa thu tới

[font=Times New Roman]

Với áo mơ phai dệt lá vàng

[/FO

(Xuân Diệu)

Rặng liễu của nhà thơ phải chăng là hình ảnh của một cô gái đẹp đang mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm?Chỉ với hai câu ngắn ngủi, nhà thơ đã phác họa được bức tranh độc nhất vô nhị mang tên Mùa Thu. Bức tranh ấy mang một hương vị thật đặc biệt không thể kiếm đâu ra được cái thứ hai như thế.Một mùa thu trong mát, tươi đẹp và man mác nỗi buồn. Nó rất nhẹ nhàng, tinh khôi và khiết linh đã hội tụ lại với nhau ,dường như chúng đang hòa quyện đọng thành những giọt tinh túy nhất của đất trời .

Bây giờ Thủy đã hiểu tại sao nhà Thơ Nguyễn Khuyến lại làm nên chùm thơ Thu với cái mạch cảm xúc dồi dào như thế và những bài về mùa thu khác của các nhà thơ như Hữu Thỉnh,Chế Lan Viên ….v…v.Bởi vì,mùa Thu rất đẹp,nó mang đến cho ta sự bâng khuâng và một chút buồn man mác.Trước đây,vì ở miền núi toàn nắng và gió,Thủy không hề để ý đến món quà thiên nhiên mà Ông trời đã ban cho con người đẹp đến mức nào.Bây giờ cô thực sự ngỡ ngàng.

Đứng trước cổng trường đại học đang rộng mở,trong lòng Thủy thấy cái gì đó thật nôn nao và khó diễn tả bằng lời được.

Ngôi trường này rất rộng,nó còn lớn hơn Thủy tưởng tượng,nó phải to gấp 10 lần trường cấp 3 của Thủy học trước đây.Những tòa nhà rộng lớn được đặt cách nhau bằng những vườn cây xanh và hoa lá.Đằng sau trường là cả một khu rừng xà cừ giúp giữ không khí trong lành và phù hợp cho khoa sinh học làm những bài thực hành nghiên cứu về thiên nhiên.Đi ra xa một chút nửa còn có hồ bơi dành cho sinh viên.Quá choáng ngợp với sự hùng vĩ của ngôi trường trước mắt mình nên Thủy đã đâm sầm vào một người

_xin lỗi,xin lỗi._Thủy khẩn khoản và lung túng cúi đầu liên tục

_xui thật,lần đầu tiên đi học đã bị nghe **** rồi_Thủy lẩm bẩm

Đang đợi nghe đối phương **** hoặc trách mắng vì tội đi không nhìn đường thì xung quanh Thủy chỉ còn những tiếng ồn và tiếng chuông reo lên.Ngẩng đầu lên nhìn,người đó đã bỏ đi.Cái dáng hình quay lưng để đi về phía trước làm Thủy hoàn toàn sửng sốt.

Dù chỉ là gặp gỡ có một lần và cách đây đã 2 năm rồi,nhưng hình ảnh đó,dáng người đó vẫn in sâu trong trí óc của Thủy. Bất giác Thủy cảm thấy người mình run lên,trái tim đập rất mạnh,tưởng như cô có thể nghe thấy được nhịp đập của con tim mình.Cảm giác của lần đó,lần đầu tiên gặp gỡ lại ùa về với Thủy. Không đắn đo,Thủy chạy thật nhanh về phía trước,nhưng dáng người đó đã hòa vào đám đông và mất hút. Cô đứng sững người lại thẩn thờ nhìn về một phía xa xăm.Chợt nhận ra chỉ còn một mình Thủy đứng ngay giữa trường, lập tức cô cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh lên khoa Kinh Tế Ngân Hàng. 

Lúc Thủy đến nơi ,nhìn quanh cái phòng học.Nó to như một cái hội trường vậy,mọi chỗ ngồi đầu tiên đều được lấp kín,một giảng viên già giặn đeo cặp kính dày cộm đang cầm trên tay một quyển sách và bắt đầu giảng dạy.Đành phải ngồi ở chỗ cuối cùng,Thủy lôi vở ,bút ra bắt đầu ghi ghi chép chép.

Đến giờ nghỉ giải lao,cả căn phòng đều nhôn nhao như ong vỡ chợ và đổ xô đi về phía căn tin,chỉ còn duy nhất mình Thủy đang gục đầu xuống bàn vùi mình trong đống suy nghĩ hỗn loạn.

(_có phải Anh ấy không nhỉ?Sao mình có cảm giác như Anh ấy đang ở rất gần đây vậy chứ)

(_không,chỉ là nhìn từ phía sau thôi mà,chắc là ai đó trông giống thôi)

(_chắc chắn không phải là Anh ấy rồi,là một người nào đó trông giống Anh thôi,chứ Anh làm sao mà ở đây được)_Thủy cố gắng gạt những suy nghĩ về Trí Hà ra khỏi đầu.

Thủy ngồi nghịch mấy cọng tóc của mình và đợi giờ giải lao hết.Bỗng sự bàn luận của các sinh viên khác lọt vào tai Thủy

‘’_Anh ấy là thiên tài của trường Quốc tế bên Singapo đó, nghe nói cũng là người Việt nên trong năm cuối này chuyển trường mình để truyền dạy lại kinh nghệm’’

‘’_ôi, hâm mộ quá đi,đúng là thiên tài có khác mà,tớ chấm Anh đó rồi nha’’

‘’_Không những vậy đâu, Anh ta còn được thừa kế cả một công ty lớn do gia đình để lại nửa đó’’

Những lời đồn về vị thiên tài mới chuyển về ngày càng rộng khắp và dần dần trở thành đề tài chính của phòng học.Dù không muốn nghe thì cũng phải nghe thôi vì nó lọt thẳng vào tai cô khi người bạn ngồi bên cạnh cũng đang bàn tán về vị Thiên tài ấy.

_singapore,thiên tài,người Việt…Không phải chứ?_Mặt Thủy nghệch ra.

Cố gắng trấn tĩnh lại để thoát khỏi những ý nghĩ về Hà.Thủy vơ đại quyển sách và cố gắng dán mắt vào nó, nhưng đầu óc và tai thủy không chịu nghe lời cô mà nói cứ hướng đến những lời bàn tán ấy.

Vậy là buổi học đầu tiên, Thủy đã không chú ý đến bài mà chỉ toàn nghe ngóng thông tin từ các sinh viên khác. Cô thấy tâm trạng mình không hề tốt chút nào, chỉ mong giờ học qua nhanh một chút

………..

Trên đường về nhà, Thủy ghé qua cửa hàng bán đồ ăn bên đường để lót dạ cho bữa trưa. Khi đang đợi tính tiền, Thủy nhìn nhặt một tờ báo rơi dưới chân mình lên, Cô chợt dừng lại ở khung tìm việc làm. Tính tiền xong bịch đồ ăn của mình, Thủy vội về nhà và lấy xe đạp đi theo địa chỉ tờ báo hướng dẫn

Vòng vo hoài Thủy mới tìm ra con đường để đến với căn nhà in trên báo.Phải nói đúng hơn là tòa biệt thự hết sức rộng lớn. Ngập ngừng miết về căn nhà, Thủy mới lấy hết bình tĩnh mà ấn chuông cửa.

Một người con trai ra mở cửa cho Thủy. Trông cậu ta thật men, trên người cậu ấy mặc chiếc áo ba lỗ màu đen cùng quần sọc. Cậu ta gãi đầu nhìn Thủy.Chào hỏi sơ qua, Thủy được cậu ấy mời vào nhà

_Cậu uống gì?_tên con trai ấy hỏi

_mình không uống gì đâu, mình tới đây để xin việc làm, cậu cho mình gặp ba mẹ hoặc quản gia nha._Thủy nói

_ba mẹ gì?Quản gia nào?_tên ấy chớp chớp mắt nhìn Thủy

_Ủa?chứ không phải những ngôi nhà rộng lớn như thế này phải có thật nhiều người làm và quản gia hả?_Thủy hỏi

_ai nói với cậu vậy?_Tên con trai ấy thích thú nhìn Thủy

_có ai nói đâu, mình xem trên ti vi thấy như vậy mà,ủa chứ nhà cậu không có hay đang tuyển quản gia vậy?_Thủy nhìn xung quanh

_ha ha ha ha_tên con trai ấy nhìn Thủy và bò lăn ra cười.

_Cậu thú vị thật đấy, tôi sẽ chấm cậu, cậu được nhận việc rồi, ha ha ha

THủy nghệch mặt ra nhìn tên ấy

_cậu không hỏi trước quản gia hay ba mẹ mà tự ý cho tôi làm sao? Tôi xin việc làm thật chứ không phải giỡn đâu mà cậu lại vậy_Thủy bực

Ngưng cười một chút, tên con trai ấy lấy tay quệt nước mắt và nói

_Nhà này chỉ có mỗi mình tôi và Anh trai tôi thôi, ba mẹ tôi ở nước ngoài, quản gia thì không cần vì Anh trai tôi còn ghê gớm hơn cả quản gia nửa, giờ cậu còn thắc mắc gì nửa không?_Tên ấy chớp mắt nhìn Thủy

_Tôi……_Thủy ngập ngừng

_Chuyện gì cơ?

_Có một chuyện, tôi cảm thấy thật khó nói_Thủy lùng túng

_cậu nói đi, tôi sẽ giải đáp cho cậu tất cả, nói đi_ tên đó lăng xăng ra chỗ Thủy

_Nhưng tôi không tự tin để nói

_mệt cậu ghê đó, có gì cứ nói, đừng nói với tôi cậu là tội phạm bị truy nã hay thiếu tiền của người ta nên trốn đó nha_Tên đó nhìn Thủy nghi ngờ

_không, không phải, tôi không nợ ai cũng không là tội phạm, cậu hiểu lầm rồi

_nếu không thì còn gì khó nói nửa, cậu mà không nói nhanh là tôi không cho cậu làm việc nửa, nói mau_tên đó dọa

………_Thủy nhăn nhó và lẩm bẩm trong miệng

_cái gì cơ, nói to lên không thì tôi sẽ đuổi việc cậu đó_tên ấy giỏng tay lên nghe thật kỹ

_tôi muốn đi vệ sinh_ Thủy nói một hơi và không dám ngẫng đầu lên, mặt mày như không còn giọt máu.

Tên đó chợt im bặt và sau đó cố gắng mĩm chặt môi lại, người rung rung lên, mặt mày đỏ tím rồi nhanh chóng đẩy Thủy lên lầu, chỉ phòng vệ sinh cho cô 

_ha ha ha ha ha, chết mất thôi không thể nhịn được nửa_tên con trai ấy bò lăn ra cười như thế có ai điểm vào huyệt cười của cậu ta.

Sau khi giải quyết xong vấn đề, mở cửa để ra ngoài, Thủy xém nửa nhảy dựng lên vì tên ấy đang đứng dựa người vào tường ở ngay trước của phòng

_sau cậu lại đứng đây?_Thủy sửng sốt

_sao tôi lại không được ở đây?nhà tôi mà_tên đó lại chớp chớp mắt nhìn Thủy

_vô duyên thật, đâu ra con người thế này không biết nửa_Thủy lẩm bẩm và đi xuống nhà

Ngồi bàn giao công việc mà tên đó cứ nhìn Thủy rồi tủm tỉm cười khiến Thủy không thể tự nhiên được

_tôi chỉ rãnh được vào thứ hai, tư ,sáu, chủ nhật nên những ngày đó tôi sẽ tới làm việc. trong các ngày của thứ ba , năm, bảy, nếu tôi được nghỉ thì tôi tới làm. Lịch làm của tôi là từ sáng đến 7 giờ, cậu cứ viết công việc vào tờ giấy rồi đưa cho tôi, nếu chưa hoàn thành thì tôi sẽ không nghỉ, cậu có ý kiến gì không?_Thủy lấy giấy bút ra ghi chép vào rồi đẩy sang cho người đối diện

Đọc qua một hồi với vẻ mặt như đang suy nghĩ, tên đó hỏi

_này, cô không đi học hả? đừng nói với tôi là cô nghỉ học rồi đó nha

_tôi vẫn còn học,mấy ngày không đến làm là những ngày đi học của tôi, cậu có ý kiến gì à?_Thủy hỏi

_đúng là nói dối mà không biết ngượng, cô làm như tôi không đi học không bằng, ngày nào tôi cũng phải đi học hết, lấy đâu ra mà ngày nghỉ ngày học thế này?

_cậu học lớp mấy_Thủy hỏi

_mười hai rồi , còn cô

Nghe câu trả lời của tên đó, Thủy cười nắc nẻ

_này, tôi hỏi nhá, cậu có cần đi học lại lớp 1 không vậy? Thầy cô có dạy cậu biết cách ứng xử hay giao tiếp với người lớn phải xưng hô như thế nào không vậy?Tôi hơn cậu một tuổi đó nha

Tên đó trợn tròn mắt lên nhìn Thủy

_nhìn cô cùng lắm được 16 tuổi, lấy đâu ra mà hơn tôi được.Đừng có mà lừa tôi

Thủy lục trong ba lô lấy chứng mình thư của mình ra đưa cho tên đó

_xem cho kĩ đi, tôi 18 tuổi rồi, giờ đang học đại học năm nhất_Thủy tự đắc nhìn hắn

Mặt tên đó nhăn nhó như khỉ ăn ớt, hắn trễ môi nhìn cô rồi nói

_Công nhận cái tên của cô chẳng hợp với con người của cô chút nào_hắn nhìn vào dòng chữ Dụ Lệ Thủy ở trong chứng minh nhân dân

_Lệ Thủy, cái tên gì mà toàn nước không là nước nghe thôi mà muốn chết đuối rồi.Nhìn cái mặt cô cũng được mà tiếc là già mất rồi.

Ngồi đôi co với tên đó một hồi Thủy sắn về thì bị hắn giữ lại

_vì cô là người mới nên tôi nói cho cô đề phòng trước nè

_chuyện gì?_Thủy hỏi

_Khi làm việc thì phải thật chuyên tâm, không được làm qua loa để chống đối, đặc biệt là khi dọn phòng của Anh tôi, tất cả mọi thứ trong phòng Anh ấy phải thật hoàn hảo.Khi làm chỉ biết mỗi công việc và công việc, không được ngắm Anh ấy, đừng làm Anh ấy khó chịu. Một khi đã làm phật lòng Ông Anh khó tính của tôi thì không có cơ hội mà quay lại làm việc đâu._tên đó nói kĩ từng chữ để Thủy nhớ

_nhà cậu đúng là mắc bênh tự kỉ hết rồi, yên tâm, tôi không có rỗi hơi mà quan tâm đâu

_còn nửa, Anh tôi không thích người khác được tự tiện trong phòng Anh ấy, khi nào tôi nói mới được dọn dẹp, còn không thì cấm được bén mảng vào phòng của Anh ấy.

_biết rồi, khổ lắm, nói chung Anh cậu là thánh nhân nên nhìn cũng không được đúng không? Vậy không còn gì tôi về đây_Thủy nhăn nhó vì nghe cái loa đang bô bô bên tai mình 

Ra mở công cho Thủy, tên đó nói

_Tôi là Đặng Minh Trí, nhưng gọi tôi là Bống đi, tên ở nhà của tôi đó

Thủy khổ sở nghe tên đó lảm nhảm bên tai đến khổ sở, ra khỏi cổng,Thủy quay đầu lại chào hắn

_Chị về nha Bống Bống Bang Bang , ăn cơm cho no vào không là bị gì ghẻ xẻo thịt đó. Ha ha ha.

Vẫy vẫy tay chào như trêu ngươi tên Bống ấy, Thủy đạp xe đi thẳng 

Nhìn sang mặt hồ Hoàn Kiếm phẳng lì như một chiếc gương,Thủy vội đạp xe đến đó và ngồi trên bờ hồ.Ghi điều ước của mình vào tờ giấy,nhét vào một cái lọ và Thủy ném thật mạnh cho chiếc lọ đó bắn phăng ra thật xạ.Thủy mĩm cười nhẹ và ngắm cảnh vật xung quanh một nơi thơ mộng này.Cô ấy tay của mình chạm vào dòng nước như đang vuốt ve lấy nó.

………………………………

Tại tầng thượng của một căn nhà đồ sộ ấy, từ trên cao nhìn xuống hồ hoàn kiếm,một mặt hồ như một chiếc gương soi trong vắt .Ở đó hiện lên một nền trời xanh bình yên phảng phất những gợn mây như những con sóng dạt bờ.Không gian càng thanh bình,tĩnh lược thì lòng Sun lại càng đau đớn.Kí ức về ngày ấy lại rõ nét hiện lên.

Cũng vào ngày này 3 năm trước.Khi Sun cùng đoàn mới đi khảo sát ở Việt nam về Singapore.Nhóm Anh bị một băng người chặn lại.Bọn người này trông rất gớm ghiếc,trên người toàn hình xăm trạm trổ

_trong tụi mày,đứa nào là Trí Hà

Sun định lên trước để nhận nhưng lại bị Việt-thằng bạn thân nhất của Anh chặn lại.

_Là tôi,có chuyện gì không?_Việt lên trước và nói

_nó chính là đứa đã cài con chip điện tử vào trong máy tính của công ty Anh hai khiến bị lộ hết mọi thông tin và phá vỡ hệ thống bảo mật và cũng là đứa làm Anh hai chúng ta bị xử bắn đó đại ca._một tên đàn em lí nhí bên tai tên đầu trọc

_mấy người muốn gì?_Việt vẫn bình thản 

_giết mày._tên cầm đầu nói và cùng đàn Em cầm dao xông lên để hạ Việt.

Việt được học võ từ nhỏ nên Anh liền phản xạ trả lại,Anh né được rất nhiều nhát dao và hạ gục cùng được nhiều tên.Nhìn thấy tình thế không ổn,tên cầm đầu liền nhắm vào đoàn người đi cùng Việt.Hắn xách dao và lao thẳng về phía Sun,Hắn vung dao lên và chém. Vì quá đột ngột,Sun không thể phản xạ lại, nhắm mắt lại đón chờ cái chết.nhưng Anh không hề thấy đau đớn gì,chỉ thấy một thân người đang ngã về Anh,cũng là lúc cảnh sát đến và tóm gọn băng đản này. Việt đã đỡ nhát dao chí mạng đó cho Sun.Nhát dao chạy từ trên đỉnh đầu trượt xuống lưng. Sun cấp tốc đưa Việt đi bệnh viện nhưng không kịp.Vết dao đã đi sâu vào phần não sạu không có cách nào để chữa trị.

Nhớ đến khuôn mặt xanh ngắt vì mất máu quá nhiều và một bàn tay máu đang cầm chặt lấy bàn tay Sun rồi dẫn dần buông lõng ra.Lòng Anh lại đau lên từng cơn.Chính cái tên Anh đã mang người bạn thân của Anh đi khỏi thế giới này ,cho nên Sun không cho phép ai được gọi nó,Dù là người thân đi chăng nửa. 

Suy nghĩ với kí ức đó,đôi tay Sun nắm lại thật chặt,Dù cái băng đản đó đều bị xử bắn hết,nhưng vẫn để lại 

một nỗi đau trong lòng Sun,từng giây từng phút,nó khiến tim Sun đau nhói.Cũng vì vậy,Anh đã biến mình từ một con người thân thiện,cở mở thành một cục băng vô tình, Anh chỉ biết học và học như người mất trí. Dường như con người hòa đồng thân thiện tên Đặng Trí Hà đã chết ngay khi Việt tắc thở, giờ chỉ còn lại một con quỷ máu lạnh tên Sun. Có như vậy,Anh mới cảm thấy được yên lòng với người bạn đã mất.

_Anh Sun, Anh đang nghĩ gì vậy?_không biết từ lúc nào Bống đã xuất hiện bên Sun

Quay lại nhìn Bống, Sun lại im lặng và quay đầu về phía Hồ Hoàn Kiếm

_Nhà mình lại có người tới xin việc nửa, Em cho cô ta vào làm rồi đó. Mẹ chúng ta đúng là rắc rối thật, suốt ngày đăng báo đòi tìm giúp việc cho nhà, tối này em phải nói mẹ ngừng ngay hành động mới được. Dù sao ở đây em cũng có Anh Sun nấu ăn ngon mà, cần gì nửa đâu._Bống than thở và làm trò để Sun vui nhưng không thấy nụ cười nào ở trên môi Sun mà chỉ thấy một tảng băng

_haiz.. chán thật, không biết lúc nào Anh Sun mới quay lại như trước kia được đây. Em lúc nào cũng muốn một lần nửa được Anh Sun dẫn đi chơi, đi nghịch nước như hồi nhỏ.

Hồi nhỏ là tuổi thơ đẹp của Sun, tuy hai người chỉ là cùng cha khác mẹ nhưng sớm đã thân thiết và chở che cho nhau từ nhỏ.Mỗi lần Bống nghịch ngợm khiến ba mẹ giận giữ, Sun luôn là người gánh chịu và nhận mọi lỗi lầm về mình. Có một hôm vì trò phá phách bôi hoa mắt mèo lên ghế của con gái nhà Bác Trương khiến cả hai nhà đều mất mặt. Sun phải thay Bống nhận tội, Sun bị ba mẹ trừng phạt rất nghiêm và đáng sợ. Khi bị nhốt ở nhà kho không được ăn uống gì, Bống cảm thấy rất có lỗi và cảm phục người Anh của mình từ đó. Từ hồi đó đến giờ, Bống luôn làm những gì tốt nhất cho Sun, hai an hem thân thiết, gắn bó từ đó.

Mẹ Sun mất khi Sun được 3 tuổi, Bống là con của người vợ thứ hai của ba Sun, nhưng bà ấy cũng rất yêu thương Sun và luôn đáp ứng yêu cầu của Sun. Bà cũng biết Sun là người đã nhận tội và chở che thay cho Bống nên bất cứ Sun làm gì cũng được bà ủng hộ. Một chuyện nửa đó là lúc Bống được 5 tuổi, Bống rũ Sun đi nghịch nước ở cái hồ nuôi cá trong vườn, vì sợ Bống đi một mình nguy hiểm nên Sun đi cùng Bống. Vì trượt chân nên Bống ngã xuống nước, Sun đã nhảy xuống làm bàn đạp để Bống lên bờ được, còn mình thì chìm nghỉm ở dưới. Hôm ấy, may mà Bống gọi người đến kịp nhưng Sun đã bị sốt nguyên một tuần. Từ đó trở đi, Bống thề không dám nghịch dại, phá phách nửa.

……

Nhìn Ông Anh lạnh lùng của mình, Bống chỉ ước mình có cổ máy thời gian của doremon để mình và Sun có thể quay lại những ngày tháng trước, Anh hai sẽ trở về thành con người vui vẻ của trước kia.

_Anh Sun nè, nếu Anh cần gì thì cứ nói em nha, hôm nay em mới tuyển được một người giúp việc vui gì đâu luôn.Nhìn cô ta như con ễnh ương vậy_Bống nói và cười một mình.

Chống tay vào lang cang, Bống nhìn vẫn vơ xuống dưới cảnh vật ở dưới, như phát hiện ra sinh vật lạ, Bống la oai oái

_A, con ễnh ương kìa Anh Sun, cô ta cứ như tào tháo vậy, giờ gần tối rồi mà không về đi,ở đây làm gì không biết nửa

Thật ra không cần Bống chỉ, Sun đã nhìn Thủy từ lâu lắm rồi, hành động, cử chỉ của cô đều lọt vào tầm mắt của Anh.

_Anh Sun thấy cô ta thế nào?có thú vị không?_miệng thì nói nhưng mắt vẫn dán vào hình ảnh của Thủy.

Nhìn kỹ Thủy, Sun chợt nhíu mày lại.

Quay sang thấy Anh mình có thái độ khác thường, Bống vội rút rồi lẳng lặng về phòng.

…………………….

Mãi ngắm nghía cảnh vật,Thủy quên mất bây giờ đã tối,cái tấp nập của Hà Nội ở giờ cao điểm khiến xe cộ,giao thông đi lại bị tắc nghẽn liên tục.Chiếc xe của Thủy phải dừng lại liên tiếp để đợi đèn đỏ.

Dừng ở một cột đèn báo hiệu,Thủy chợt nhìn vaò khu chợ đêm đang tấp nập với các loại mặt hàng ,quần áo,trang sức,giày dép ..v..v. Bỗng dưng,Thủy lại muốn được một lần chen lấn vào trong đó. Lách xe qua con đường dẫn vào chợ,Thủy đến với một quầy bán trang sức nữ. khẽ nâng một chiếc kẹp màu trắng hình con gấu trúc lên.Ánh mắt cô chợt sáng ngời vì lần đầu thấy được một chiếc kẹp thật dễ thương.Thủy nhìn vào khoản tiền của mình,suy nghĩ,đắn đo một hồi,Thủy đã quyết định mua nó.Thủy chạy xe về nhà với một nụ cười mĩm đang hiện hữu trên môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro